Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

***

Thời gian một tháng đã hết.
Ngô Thế Huân hôm nay sẽ trở về.

Trong một tháng này, Thế Huân và Nghệ Hưng không có bất kỳ một liên hệ nào, không điện thoại, không tin nhắn, không email. Thế nhưng Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ phải thừa nhận, một tháng này không có Ngô Thế Huân, cậu vẫn hoàn toàn ổn, thậm chí tâm tình còn có phần tốt hơn, bởi vì có Ngô Diệc Phàm ở bên cậu, giúp cậu cảm nhận được đầy đủ mọi sắc thái tình cảm hỉ nộ ái ố.

Trước đây bởi vì Ngô Thế Huân bảo hộ Trương Nghệ Hưng quá chu toàn, khiến cậu chưa một lần tổn thương, đến ngay cả giận dỗi cũng không có cơ hội, nhưng cũng chính vì điều này... cậu không có cách nào nếm trải được tư vị chân chính của tình yêu. Cho nên khi gặp được Ngô Diệc Phàm, cho dù trong tiềm thức nhắc nhở Trương Nghệ Hưng đã có Ngô Thế Huân, trái tim cậu lại vẫn không tự chủ được vì anh mà rung động, đều không phải cố ý, chỉ là vô tình rơi vào thứ tình cảm ấm ấp của anh, cuồng nhiệt của anh, độc chiếm của anh, điên cuồng của anh... vạn kiếp bất phục.

I love when you tell me that I 'm pretty
When I just wake up

And I love how you tease me when I 'm moody

But it's never too much

I'm falling fast but the truth is I 'm not scared at all

You climbed my walls

So lay here beside me just hold me and don't let go

This feelin' I'm feelin' is somethin' I've never known

And I just can't take my eyes off you

Can't Take My Eyes Off You - Lady Antebellum

"Nghệ Hưng, hành lý của em anh đều đã sắp xếp xong rồi." Ngô Diệc Phàm đứng tựa ở cửa, nhẹ giọng nói, trên mặt không có lấy một tia biểu tình, thật nhìn không ra tâm tình hiện tại của anh.
Trương Nghệ Hưng từ trên giường bò dậy, vò vò tóc, vốn là sáng sớm chưa tỉnh ngủ nhưng sau khi nghe xong những lời này của Ngô Diệc Phàm thì hoàn toàn thanh tỉnh.

"Phàm?"

"Ngày hôm nay Ngô Thế Huân 3h45 sẽ về đến Hàn Quốc," Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa đi đến bên cạnh Trương Nghệ Hưng, "Anh biết em không muốn cho cậu ta biết trong một tháng này em đều ở chỗ của anh, vì thế anh đã giúp em thu dọn hành lý, em tùy lúc đều có thể rời khỏi đây, trở lại... trở lại nơi thuộc về em..."

Trương Nghệ Hưng nhìn chăm chú vẻ mặt Ngô Diệc Phàm, có phần không thể tin được.

"Còn có, về phía công ty anh đều đã sắp xếp, sẽ không ai dám nhắc tới chuyện hai chúng ta ở chung."

Trương Nghệ Hưng vành mắt dần dần nóng lên, bàn tay vô thức siết chặt lấy ga giường.

"Cuối cùng cũng có thể trở về, em không vui sao?" Trong mắt Ngô Diệc Phàm lóe lên một tia mong đợi, dù là rất nhỏ.

Đúng, anh đương nhiên mong muốn người trước mắt mình sẽ trả lời "Không vui".

Thế nhưng hiện tại tàn nhẫn luôn luôn khác xa với mong đợi.

"Vì thế bây giờ anh muốn đuổi em đi?"

Không phải! Đều không phải! Anh hận cả đời này không thể vĩnh viễn lưu em lại!

Những lời này cuối cùng đều bị chôn chặt dưới đáy lòng - "Anh biết lòng em vẫn còn lưu luyến cậu ta, anh đều biết." Ngô Diệc Phàm lại gần, bàn tay êm ái vuốt ve mái tóc vàng có phần hơi rối của Trương Nghệ Hưng, "Thế nhưng bởi vì anh yêu em, thế nên anh không dám cường ngạnh đem em trói lại bên mình, anh sợ đến một ngày em sẽ hận anh, sợ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..."

"Khi quay về Hàn Quốc, anh đã từng nghĩ, anh có thể dùng quyền lực, dùng tiền tài, dùng vật chất ép buộc em ở bên anh... Thế nhưng khi anh thật sự có cơ hội được ở cùng em, anh phát hiện mình căn bản... không thể tàn nhẫn với em, cho dù sợ em ly khai, anh cũng không dám đem em trói buộc, bởi vì anh sợ làm em thương tâm... Chỉ là chạm vào em một chút cơ thể của anh cũng sẽ nóng lên, thế nhưng anh không dám như lần đó ở Anh bắt ép em, đơn giản anh sợ lần thứ hai thức giấc, bên giường của anh sẽ trống không, thậm chí không còn dù chỉ một chút hơi ấm từ em lưu lại..." Ngô Diệc Phàm càng nói, khóe mắt càng hoe đỏ, anh không kìm được lòng mà ôm lấy Trương Nghệ Hưng.

"Có nhiều lúc, anh đều không có tự tin, anh sợ em sẽ đẩy anh ra, sợ em sẽ trốn tránh anh, sợ em sẽ vô thanh vô tức rời đi..."

Trương Nghệ Hưng im lặng, nhưng nội tâm trong lòng càng giày vò mâu thuẫn.

Trương Nghệ Hưng không thể làm tổn thương Ngô Thế Huân, nhưng cũng không thể bỏ xuống được chân tình của Ngô Diệc Phàm.

Tiến thoái lưỡng nan.

Con đường này hai bên đều có hai người yêu cậu, nhưng cậu chỉ có thể chọn một, nếu như muốn hạnh phúc trọn vẹn, vậy thì phải biết trái tim của cậu dành cho ai.

Chỉ là, rốt cuộc, cậu thực sự yêu ai?

"Trương Nghệ Hưng, em không cần lo lắng cho anh," tựa hồ là khôi phục tâm tình, Ngô Ngô Diệc Phàm buông ra Trương Nghệ Hưng, diện vô biểu tình nói, "Anh không sao."

Người này hoàn toàn không có khả năng làm diễn viên.

Rõ ràng hốc mắt của anh vẫn đỏ, thế nhưng vẫn cố chống đỡ, giả bộ là mình vẫn ổn.

Anh không biết càng làm như vậy, người không ổn chính là em.

Anh không giống Thế Huân.

"Đừng suy nghĩ gì nữa, em chần chờ càng lâu, thời gian em về nhà dàn xếp mọi việc lại càng ngắn," Ngô Diệc Phàm nghẹn ngào, đôi mắt hoa đào đã mất đi thần sắc vốn có, "Ngô Thế Huân sẽ hoài nghi." Anh cầm lấy vali hành lý của Trương Nghệ Hưng, nhét vào tay cậu.

Em sẽ rời khỏi anh, nhưng anh vẫn như cũ lo lắng cho cuộc sống sau này của em cùng người kia sẽ xảy ra sóng gió...

Người như anh...

-End chap 12-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro