Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

***

Mấy ngày nay Trương Nghệ Hưng liên tục gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân, muốn nói chuyện với anh, bất đắc dĩ vẫn không liên lạc được, gọi 10 lần, cũng là 10 lần nghe được giọng nữ chết tiệt - "Xin lỗi quý khách, thuê bao tạm thời không liên lạc được..."
Thử liên hệ với mấy nhân viên vẫn hay làm việc chung với Ngô Thế Huân, vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu tiếc nuối.

"Xin lỗi, tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy."

Ai, Thế Huân, thật nhớ thanh âm của anh a...

"Trương Nghệ Hưng, lên xe!"

Trương Nghệ Hưng cầm va ly hành lý trong tay, xoay người lên xe của công ty điều đến, "Chị Cody, chúng ta đi đâu a?"

Chị Cody ngồi phía trước một chút cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Đến nhà của tổng tài."

"Sao?!" Trương Nghệ Hưng không để ý hình tượng mà hét lên một tiếng, tài xế cũng sợ đến mức thiếu chút nữa kéo nhầm phanh, "Em không đi em không đi em không đi em không đi!!!"

Chị Cody nhàn nhã hạ ghế ngồi đến mức thấp nhất nằm xuống, tiện tay với lấy con kỳ lân bằng bông - bảo bối của Trương Nghệ Hưng - ném vào mặt cậu, "Chớ quấy rầy! Em không muốn đi chị mặc kệ, đến lúc đó em tự mình đi nói với tổng tài đi!"

Thế giới lập tức an tĩnh trở lại...

Một giờ sau, xe đến biệt thự nơi tổng tài của công ty người mẫu EXO - Ngô Diệc Phàm đang ở.

"Tổng tài, Trương Nghệ Hưng đến rồi."

Ngô Diệc Phàm thở dài một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ra mở cửa, cho rằng mình sẽ gặp phải liên hoàn cước tay đấm chân đá, thế nhưng đợi một hồi cũng không thấy động tác bạo lực gì từ phía Trương Nghệ Hưng, mà là -

"Ngô Diệc Phàm - tôi rất nhớ ngài a!" Trương Nghệ Hưng ngọt ngào ôm lấy anh.

Thế là Ngô Diệc Phàm sững sờ chết trân tại chỗ, ánh mắt liếc sang Cody đang đứng phía bên kia, khóe miệng không ngừng run rẩy: Trương Nghệ Hưng, em xảy ra chuyện gì a?

Cody thờ ơ nhún vai, lui ra ngoài.

Đợi đến khi xe của Cody đã đi mất, Ngô Diệc Phàm vẫn có điểm mơ hồ như đang nằm mộng, muốn xoa xoa mông Trương Nghệ Hưng một chút nhằm lấy lại tinh thần...

"Phách" một tiếng, Trương Nghệ Hưng hung tợn đánh lên tay Ngô Diệc Phàm, "Anh đừng mong làm gì tôi!"

"Nga?"

Trương Nghệ Hưng đẩy ra Ngô Diệc Phàm, cúi thấp đầu có chút ngượng ngùng nói: "Chị Cody rất đáng sợ... Nếu như bị chị ấy biết tôi đối với anh không tốt..."

Nghe được những lời này của Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm đầu tiên là cười đến cưng chiều, sau đó thay đổi vẻ mặt gian xảo như là nắm được nhược điểm của đối phương, "Anh đột nhiên nhớ tới, một lúc nữa chụp ảnh phải có Cody ở đây mới được..."

"Anh..."

Đợi đến lúc hai người bình tĩnh ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi cũng đã hơn 6h chiều.

"Anh bắt tôi đến nhà anh ở là có ý gì?" Trương Nghệ Hưng nhỏ giọng lầm bầm.

Ngồi ở một bên Ngô Diệc Phàm an nhàn tựa lưng trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, khẽ cười nói: "Bởi vì thích em, muốn đem em giữ ở bên người hảo hảo cưng chiều..."

"Anh thích tôi?" Trương Nghệ Hưng đảo mắt, vẻ mặt khó tin nói: "Anh thích một người chỉ qua một lần tình một đêm với anh - hơn nữa lại là một nam nhân?!"

Ngô Diệc Phàm khẽ mỉm cười, nụ cười bất đồng với nụ cười tà mị hay kiêu ngạo thường ngày, mà là tràn ngập ôn nhu.

"Anh nghĩ em và Ngô Thế Huân cùng một chỗ thì sẽ không kỳ thị đồng tính luyến ái chứ?"

"Cái gì là cùng một chỗ?" Trương Nghệ Hưng bật dậy hét thẳng vào mặt Ngô Diệc Phàm, "Tôi và Thế Huân bây giờ còn sống chung với nhau rồi! Còn có, tôi không phải đồng tính, tôi chỉ yêu Thế Huân mà thôi!"

Biểu tình bi thương chợt lóe lên trên mặt Ngô Diệc Phàm, nhưng rất nhanh đã đổi thành nét mặt lãnh khốc, Ngô Diệc Phàm đứng lên đi tới trước mặt Trương Nghệ Hưng, dùng tốc độ ánh sáng lột thắt lưng của mình đem trói hai tay của cậu vòng ra sau lưng, sau đó rất tự nhiên ôm lấy người trước mắt đang không ngừng giãy giụa.

"Tên biến thái nhà anh! Mau buông! A không phải, đầu tiên tháo dây trói ra!"

Ngô Diệc Phàm cúi đầu chôn trong hõm cổ Trương Nghệ Hưng, tận hưởng từng mạch đập căng thẳng của cậu, nhẹ giọng thầm thì, thanh âm nghe ra thập phần dịu dàng.

"Để anh ôm em một chút, sau đó lập tức thả em ra."

Thế nhưng vô cùng sát phong cảnh, Trương Nghệ Hưng vẫn không ngừng ghé vào lỗ tai Ngô Diệc Phàm la to: "Anh còn không buông đừng trách tôi sẽ ra tay với tiểu đệ đệ của anh!" Nói xong còn không quên trừng mắt một cái ra chiều uy hiếp.

Ngô Diệc Phàm không nói hai lời lập tức buông cậu ra, nhưng Trương Nghệ Hưng còn chưa kịp thở phào một cái đã bị Ngô Diệc Phàm một lần nữa ôm lấy, hung hăng hôn xuống. Đầu lưỡi thành thục của anh chơi đùa với cái lưỡi ngây ngô của cậu, không ngừng khuấy đảo toàn bộ khoang miệng, Trương Nghệ Hưng bị hôn đến thần trí mơ hồ, cả người mềm nhũn nằm úp sấp trên người Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm đắc ý nâng lên khóe miệng, vững vàng ôm lấy cậu, lại nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc cậu.

"Sao vậy? Không có khí lực la hét nữa, thích anh rồi sao?"

Không có phản ứng.

"Hiện tại có còn khí lực để uy hiếp tiểu đệ đệ của anh nữa không?!" Ngô Diệc Phàm có điểm buồn cười nhìn cậu.

Trương Nghệ Hưng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau đến cười đến vô cùng gian xảo, sau đó...

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

-End chap 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro