Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

***

Lúc này, Trương Nghệ Hưng vẻ mặt ưu oán nằm trên chiếc giường kingsize với ga giường trắng như tuyết, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Diệc Phàm đang say sưa chọn quần áo.
Một lúc lâu sau đó, Ngô Diệc Phàm vẻ mặt gian tà giơ ra một chiếc áo sơ mi trắng size to nhất, vui vẻ hướng về phía Trương Nghệ Hưng đang bị trói không thể nhúc nhích.

"Ở mọi phương diện anh đều đã suy xét rất kỹ, cuối cùng anh vẫn thấy được em mặc một chiếc áo sơ mi trắng là tình thú nhất." Ngô Diệc Phàm đặt mông ngồi ở trên giường, chậm rãi kéo Trương Nghệ Hưng lại, tựa tiếu phi tiếu nói: "Hơn nữa còn dễ dàng nhất cởi ra."

Trương Nghệ Hưng hung hăng trừng anh, "Anh đừng có nằm mơ!"

"Ta không có ý định nằm mơ lúc này a," trên khuôn mặt Ngô Diệc Phàm tràn ra đầy mùi nguy hiểm, "Đây là hiện thực." Lại tiện tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn của Trương Nghệ Hưng, "Em nếu là dám cãi lời anh... Ha hả, rất đơn giản, đền bù 80 vạn tệ."

"Lại dùng tiền đe dọa tôi!"

"Không phải chứ? Nếu như em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, phục tùng vô điều kiện, không chỉ một chút việc cũng không có, hơn nữa anh còn sẽ rất cưng chiều em." Ngô Diệc Phàm một bên nói, một bên thuần thục cởi ra quần áo trên người Trương Nghệ Hưng.

Mắt thấy sắp bị cởi ra hết,Trương Nghệ Hưng ngoại trừ bất lực cũng chỉ là bất lực, tay chân đều bị trói lại, có tránh cũng không thoát được, giờ chỉ còn lại đôi mắt và cái miệng là có thể hoạt động... Trương Nghệ Hưng đột nhiên linh quang lóe lên, hai tròng mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước, cậu nhấc đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, "Phàm..."

Cảm giác được hạ thân phía dưới vì một tiếng gọi này đã rục rịch muốn ngẩng đầu, Ngô Diệc Phàm cố nén lại ham muốn lập tức ăn sạch người đang vặn vẹo trước mắt, bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, "Em còn như vậy nữa thì đừng trách anh." Anh không đành lòng ở lúc em không muốn mà cưỡng ép em, thời gian càng lâu, cảm giác càng mãnh liệt, lúc này em ở trước mặt anh chân thật như vậy, em muốn anh phải kìm nén làm sao?

"Phàm... Em biết anh đối với em rất tốt..."

Không ngoài ý muốn thấy được Ngô Diệc Phàm nghe xong liền cả người run rẩy.

"Phàm Phàm~" Thấy được nhược điểm, đương nhiên phải nhằm vào đó mà công kích, "Em sẽ tự cởi, anh trước tiên tháo dây trói được không?" Nụ cười khả ái mê người cộng thêm thanh âm ngọt nị câu hồn này quả thực Ngô Diệc Phàm chịu không nổi, thế là không dùng dằng một giây, hai ba cái liền tháo hết dây trói của Trương Nghệ Hưng.

"Vậy trước tiên em thay quần áo đi, anh đi chuẩn bị camera..." Cơ hồ là dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy vội ra ngoài.

Trương Nghệ Hưng cười hì hì nhìn bóng lưng phía xa, trong mắt tràn đầy tiếu ý - kỳ thực từ ánh mắt chân thành của anh ta nhìn ra được, anh ta đối với cậu hoàn toàn là thật lòng. Biểu hiện ngoài mặt là một người lạnh lùng vô cảm, nhưng trên thực tế đối với người mình thích lại bối rối không biết phải làm gì, chỉ cần nhận được đối xử dịu dàng một chút liền khẩn trương đến phát điên...Người như vậy, sẽ không phải là một người xấu đi?

===

『 Tách tách 』

Ngô Diệc Phàm hài lòng nhìn tư thế hoàn hảo của người đang nằm trên giường, "Tốt, chuẩn bị đổi chủ đề."

Trương Nghệ Hưng ánh mắt bỗng nhiên rời khỏi ống kính, nhìn về phía Ngô Diệc Phàm nghi hoặc hỏi: "Hiện tại chụp ảnh này để làm gì a? Trước tiên muốn nói rõ một chút, ông chủ, tôi không chụp GV nha!"

"Em muốn chụp anh cũng không cho phép." Ngô Diệc Phàm thản nhiên nói.

"Hắc hắc, ông chủ, tôi phải gọi anh là gì đây? Ca ca sao?"

Ngô Diệc Phàm buông xuống camera, trên mặt tràn ngập ý cười, đi qua một bên dọn dẹp dụng cụ, rồi vui vẻ nói: "Không gọi là ca cũng không sao, gọi Phàm đi, không phải lúc nãy em đã gọi như vậy sao?"

Trương Nghệ Hưng đảo mắt một hồi, ấp úng không trả lời.

"Baby, sao đột nhiên ngoan ngoãn im lặng như vậy? Đồng ý?"

"Phàm là một người rất tốt a," Trương Nghệ Hưng cười đến nịnh nọt, "Chúng ta làm bạn tốt được không?"

Nghe được câu nói này của Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm ngược lại một chút cũng không cười nổi, trực tiếp đi tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng, cúi xuống ôm lấy cậu, "Anh không muốn làm bằng hữu với em", ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng trái tim cậu, "Anh muốn làm người yêu của em." Rồi không chờ Trương Nghệ Hưng đáp lại, trực tiếp hôn xuống.

Trương Nghệ Hưng bị hôn đến đầu óc mơ hồ, không thể làm gì khác ngoài trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, "Ngô ngô... Ca... Phàm..." Hiện tại ngay cả "Phàm" hay là "ca" đều nói không được rõ ràng.

"Thế nhưng tôi có bạn trai rồi." Ngây thơ nói.

"Không vấn đề." Ngô Diệc Phàm đem trán mình áp lên trán Trương Nghệ Hưng, ngữ khí ám muội nói: "Vậy để cho anh làm tình nhân bí mật của em? Cái loại vụng trộm này càng thêm hấp dẫn nha, phải không?" Trương Nghệ Hưng mặt mũi bỗng chốc đỏ bừng.

"Anh... anh..." Trương Nghệ Hưng ấp úng nửa ngày cũng không biết nói gì, đành đẩy ra Ngô Diệc Phàm, cố gắng mạnh miệng, "Tôi không chơi với anh! Thật mất công lúc nãy còn lời ngon tiếng ngọt như vậy lấy lòng anh!"

Ngô Diệc Phàm lần thứ hai lộ ra nụ cười tà mị.

"Shoot hình kế tiếp... Aha, SM được không?"

-End chap 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro