CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Junhoe nói thẳng với Donghyuk những lời tàn nhẫn đó, cậu và Junhoe dường như luôn có một khoảng cách vô hình, một sự ngại ngùng và lảng tránh mà không một ai có thể lý giải. Donghyuk không nói về chuyện của Junhoe ngày hôm đó với bố, nhưng cậu không nhắc tới Junhoe trước mặt bố mình nữa. Cứ như thể với Donghyuk cái tên gọi Junhoe của ngày trước, ngày mà Donghyuk từng muốn trở thành bạn của hắn, biến mất như bọt xà phòng, duy chỉ có kí ức là vẫn ở lại. Kí ức, hắn gọi cậu là kẻ phiền phức, đáng thương và là miếng bã kẹo cao su đeo bám, mỗi khi nhớ lại những lời đó, Donghyuk vẫn không thể không có cảm giác đau lòng. Nhưng đau lòng thế nào thì Donghyuk cũng vẫn thấy rằng mình nên cảm ơn hắn, hắn có thể khiến Donghyuk muốn tự mình làm mọi việc. Cậu cảm thấy trước đây mình đã sống như một kẻ đáng thương và vô dụng rồi, khi không thể tự làm mọi việc một mình. Và 3 tháng sau, Donghyuk có thể tự mò mẫm bước từ phòng mình xuống nhà, tự mình dùng gậy để tìm đường ra khu vui chơi không cần tới bác Lee nữa. Nhưng không phải mọi người ngay lập tức đồng ý việc này khi Donghyuk đề nghị. Nhưng chưa bao giờ họ nhìn thấy cậu bướng bỉnh như thế, kiên quyết tới vậy, để rồi phải nghẹn ngào khi theo dõi từng bước chân dò dẫm của cậu từ nhà tới công viên, rồi từ công viên về nhà, hay đi dạo ngoài vườn. Cậu không còn cần tới một bàn tay đưa ra để nắm lấy, dẫn cậu đi từng bước. Donghyuk, 20 tuổi, lần đầu tiên có thể cho bố mình hiểu rằng ông nhất định có thể an tâm về cậu khi Donghyuk tự tay làm chiếc bánh sinh nhật cho ông. Donghyuk với khuôn mặt dính lem luốc bánh kem vì cậu phải dùng tất cả mọi giác quan ngoại trừ đôi mắt để có thể nhìn. Cậu nếm gia vị bằng miệng, cậu dùng tay để cảm nhận độ mềm của bột bánh, cậu dùng mũi để ngửi hương thơm, và dùng cảm giác để nhận biết. Donghyuk bảo mọi người chỉ cần đứng ngoài thôi, nhất định không được giúp cậu, nếu giúp, cậu sẽ lại quen dựa dẫm và ỷ lại.

- Bác Lee, bác không thể cả đời ở bên cháu mãi được, cháu muốn tự mình làm mọi thứ. Đôi lúc bác hãy để cháu tự tìm đường. Cháu không có đáng thương đến mức vậy đâu. Hôm nay, cháu đã đọc được rằng có biết bao nhiêu đứa trẻ cũng mù như cháu, vậy mà họ vẫn tự mình làm việc đó thôi.

- Cậu chủ.

Bác Lee nắm chặt cây gậy của Donghyuk khi ngày đầu tiên Donghyuk muốn tự mình ra đường.

- Bố, chúc bố sinh nhật! Bánh của Donghyuk tự tay làm đấy.

Donghyuk nhoẻn miệng cười tươi tắn nói bằng giọng tự hào, khi giơ ra chiếc bánh ga tô trông thật đơn giản, có phần xấu xí nhưng là tâm huyết suốt mấy ngày trời chăm chỉ nghiên cứu công thức, chăm chỉ luyện tập dưới bếp. Để làm ra chiếc bánh ga tô tự tay mình, Donghyuk đã phải tự mình ăn không biết bao nhiêu chiếc bánh bị hỏng, mặn có, đắng có, và ngọt có cho đến khi cậu cảm thấy mình hài lòng.

- Sau này Donghyuk có thể tự vào bếp không?

- Không được!

Kim Huynsik cho dù cảm động, giọng nghẹt lại khi ăn chiếc bánh tự tay con trai mình làm, nhưng ông vẫn không sao chấp nhận nổi chuyện này. Để Donghyuk tự ra ngoài đường? Tự bắt xe buýt, tự vào bếp ư? Ông không cách nào đồng ý. Nếu nó bị xe đâm, nhỡ nó rơi xuống nước, nhỡ nó bị người ta bắt nạt, và nhỡ nó bị dao cắt vào tay, hay bị bỏng khi làm bếp. Nhất định không được, sao ông có thể để con trai mình mạo hiểm như vậy khi có biết bao viễn cảnh tồi tệ có thể xảy ra chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thật kinh khủng.

Nhưng chưa bao giờ Donghyuk kiên quyết như vậy. Và ông đành phải chấp nhận, nhưng ông ra điều kiện chỉ cần Donghyuk không được đi đâu xa, và luôn cầm điện thoại gọi cho ông khi có bất cứ việc gì xảy ra, nhất định không được chạm vào dao, kéo và lửa.

Donghyuk nở nụ cười và gật đầu, kéo dài cái gậy dẫn đường và dò dẫm từng bước một. Ánh mắt chủ tịch Kim nhìn theo bóng dáng nhỏ nhoi, tưởng chừng yếu ớt nhưng thật mạnh mẽ đó đổ dài trên lòng đường bằng đôi mắt lo lắng, không yên lòng. Nắng chói chang chiếu xuống tán lá xanh, rót từng giọt vàng óng dưới những bước chân của Donghyuk. Dòng người thỉnh thoảng khẽ đi qua Donghyuk, họ ngoái lại nhìn, cũng có người chẳng bận tâm, chỉ rẽ một nửa vòng tròn quanh để vượt qua. Có người thương hại, có người chỉ xem cậu như một hòn đá trên đường. Lẫn trong dòng người, Donghyuk là một dấu chấm nhỏ bé.

Thời gian dần trôi, bố cậu nói Junhoe ở trong công ty làm rất tốt, thậm chí còn có thể cướp mất vị trí hát chính của Michael. Donghuyk đang ăn cơm, cậu ngẩng đầu lên, một thoáng bối rối hiện trên khuôn mặt của Donghyuk khiến chủ tịch Kim hiểu nhầm rằng cậu đang nghĩ tới Junhoe. Nhưng ông đã sai rồi. Donghyuk không nghĩ tới Junhoe. Junhoe, cái tên mà cậu ngày trước lúc nào cũng gọi đã vì 3 tháng mà trở nên xa lạ, Donghyuk cũng đã quen dần với con đường, với nhưng việc mình có thể tự tay làm. Nhưng có điều, bố vừa nhắc tới Michael, tim Donghyuk bất giác đập hẫng mất một nhịp.

- Bố, anh Michael hát cũng rất tốt.

Bố cậu nhướn lông mày, ông không biết sao Donghyuk lại quen Michael.

- Con quen cậu ta?

Donghyuk gật đầu.

- Vậy còn Junhoe?

- Cậu ấy, cũng hát rất tốt.

Donghyuk trả lời, nhưng chỉ cho có, cậu nhanh kết thúc bữa tối và về phòng. Michael trước 12 giờ đêm, sẽ luôn gọi điện cho Donghyuk.

Donghyuk quen với Michael trong cái ngày bị Junhoe mắng trước cửa công ty, chính Michael đã đưa Donghyuk về nhà. Rồi ngày nào Michael cũng đến, cũng mua đồ ăn sáng cho Donghyuk, cũng gọi điện trước 12 giờ đêm và đánh thức cậu bằng tiếng chuông điện thoại lúc sáng sớm. Anh luôn hỏi Donghyuk hôm nay làm gì, rồi kể về lịch trình của công ty cho Donghyuk nghe. Anh kể về Bobby, Tom, Rachiel chỉ có điều, anh và cậu, cả hai đều không bao giờ nhắc tới Junhoe. Sự quan tâm của Michael lúc đầu cậu còn từ chối, bởi Donghyuk không muốn bản thân đau lòng nữa, không muốn để lợi dụng nữa, càng không muốn đến lúc nào đó phát hiện ra bản thân chỉ là đang ảo tượng. Để cậu ảo tưởng rồi bắt cậu trở về hiện thực, cảm giác ấy đau như thế nào, không ai có thể hiểu. Chỉ là cho tới một ngày, một Donghyuk cố tỏ ra mạnh mẽ như thế nào vẫn phải đầu hàng trước sự cô đơn, cậu đã hỏi Michael:

- Tại sao anh lại quan tâm tới em?

- Anh không được quan tâm sao?

Donghyuk cắn môi, khi cậu sóng bước cùng Michael đi trên con đường. Bóng hai người đổ nghiêng nghiêng trên lề đường, chiếc gậy của Donghyuk dò từng nhịp phía trước. Gió thổi, hoa đào đổ xuống như mưa, vầng dương nhuốm đỏ cả chân trời. Đẹp diệu kì.

- Chỉ là em vốn không quen, cảm thấy không biết phải hành động như thế nào. Anh đừng tốt như vậy, em cũng không có gì để trả lại đâu.

- Không cần em trả, hãy nhận đi.

- Tại sao?

Donghyuk dừng lại, bàn tay siết chặt vào nhau. Tại sao? Donghyuk nghĩ rằng đáng lẽ cậu nên nhận ra sự quan trọng của câu hỏi tại sao đó. Nếu trước đây, có thể hỏi tại sao với người bạn đầu tiên sẽ không bị cậu ấy lợi dụng, và không khiến cậu ấy thất vọng như vậy khi Donghyuk không thể cho cậu ấy thứ mà cậu ấy muốn. Nếu Donghyuk có thể hỏi Junhoe tại sao lại cứu mình, có lẽ sẽ nhận ra mình chỉ là một thứ xui xẻo để rồi sẽ không bám theo Junhoe để trả ơn. Sẽ không trở thành sự phiền phức. Donghyuk rất không quen, rất sợ người khác tốt với mình, bởi cậu càng không cách nào cho họ thứ mà họ cần.

- Nhất thiết phải trả lời sao?

Donghyuk gật đầu. Michael có thể cần gì ở cậu? Cậu muốn biết.

- Vì anh yêu em, Donghyuk.

Đó là lời tỏ tình đầu tiên mà Donghyuk nghe. Cậu không trả lời, chỉ tiếp tục sánh bước bên cạnh Michael.

Nếu Michael cần tình yêu, cậu sẽ cho anh ấy. Chỉ cần là thứ Donghyuk cho đi được, cậu nhất định sẽ đem tặng người khác.

Nhưng yêu là gì? Donghyuk không biết.

Và yêu như thế nào? Cậu càng không hiểu.

Nhưng cậu cô đơn, và cậu chấp nhận tình yêu mà Michael trao tặng. Chỉ báo đáp lại bằng việc dùng thứ tình yêu đó để tặng lại Michael.

Donghyuk đã hít thật sâu và đến công ty The Entertainment nơi cậu biết mình sẽ gặp Junhoe. Nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm để có thể tới đó, cậu tự nhủ chỉ cần đưa cho Michael bình trà cậu sắc, cậu sẽ về luôn.

- Michael, anh uống đi, trà xanh tốt cho sức khỏe.

Donghyuk chờ cho Michael uống rồi cậu mới hỏi:

- Có ngon không?

- Ngon.

- Vậy mai em sẽ lại sắc mang đến công ty cho anh.

Donghyuk đột nhiên quên mất việc hàng ngày có thể gặp Junhoe nếu làm vậy, vì lời khen của Michael, Donghyuk có thể làm tất cả cho anh. Đó là cái cách cậu báo đáp.

Donghyuk không thấy gì, nên cậu không biết, ở một góc nào đó trong phòng tập, Junhoe liếc trộm cậu qua gương.

Có những hôm Donghyuk tới phòng tập của Michael, tự mình mang theo đồ ăn mà đêm qua đã vất vả trong bếp. Bố chẳng cho Donghyuk động vào dao, kéo hay lửa nên Donghyuk chỉ có thể làm lén lút trong đêm khi mọi người đã ngủ say. Ngay hôm ấy, Donghyuk mang tới hộp cơm trưa, cậu mở nó ra trước mặt Michael, nở nụ cười trẻ con nhất, tươi tắn nhất khoe ra hàng răng trắng và thẳng tắp:

- Michael, em tự tay làm kim bắp nè anh. Anh ăn trưa chưa?

Michael ái ngại nhìn vào hộp cơm trưa xấu xí khi đẩy nó ra chỗ khác.

- Sau này, Donghyuk của anh không cần phải vất vả như vậy đâu.

Donghyuk cười, và cậu lắc đầu, cậu không có vất vả. Đó là những việc cậu có thể trả ơn.

- Junhoe, sao lại ăn đồ của người khác? – Bobby nói, và Junhoe lừ mắt về phía anh.

Donghyuk có nghe thấy, nhưng không bận tâm. Junhoe làm gì đối với cậu giờ đây cũng không quan trọng, cho dù hắn có ghét cậu chăng nữa, nhưng chỉ cần cậu không đeo bám hắn, Donghyuk không có gì phải sợ.

Michael có vẻ không muốn Donghyuk tới công ty quá thường xuyên, nhưng rồi một ngày chẳng hiểu hắn nghĩ gì, khi đứng trước mặt mọi người, tuyên bố hắn đang quen Donghyuk. Mọi người im lặng vì ngạc nhiên nhưng rồi cũng vỗ tay chúc mừng. Donghyuk hơi thoáng bối rối và sau đó bị giật mình bởi tiếng động đột ngột vang trong phòng tập. Dữ dội, đinh tai như tiếng trống dội vào bầu không khí đang yên bình.

- Junhoe, hắn bị điên à? Hay bị nóng đầu?

Là Junhoe, hắn dập cánh cửa phòng tập một cách thô bạo. Donghyuk cắn môi. Tại sao hắn lại giận? Cậu đâu có đeo bám theo hắn nữa? Đôi mắt Donghyuk cụp xuống, hàng lông mi dài khẽ động, một thoáng buồn diễn ra trên khuôn mặt.

Donghyuk cùng Michael sóng bước trên đường, gậy dẫn đường vẫn dò dẫm ở phía trước, bóng Donghyuk vẫn nhỏ bé, đơn độc bên cạnh chiếc bóng to lớn của Michael. Hoa anh đào rụng trên tóc Donghyuk, Michael thấy vậy nhón hai ngón tay để gỡ nó ra. Donghyuk rùng mình.

- Michael.

- Gì vậy?

- Yêu là gì vậy?

- Là ở bên nhau, chăm sóc, và làm tất cả vì đối phương.

- Nhưng em đọc sách, hình như khi yêu, người ta sẽ hôn nhau đấy. Michael, có phải vậy không? Hình như chúng ta chưa hôn nhau.

Donghyuk dừng lại, Michael quan sát nét mặt, nụ cười trên miệng Donghyuk, anh hỏi:

- Em muốn được hôn?

Donghyuk gật đầu, và hai má bất giác đỏ lên, ánh mắt xấu hổ cụp xuống, nắng vàng óng chiếu xuống chiếc mũi cao. Michael chú ý tới nửa chiếc mặt nạ.

Hắn cúi xuống, nhắm mắt lại, miệng hắn mở ra, khi môi hắn khẽ chạm vào môi Donghyuk. Vào phút cuối cùng khi quyết định sẽ trao nụ hôn cho cậu, hắn không ngờ Donghyuk đã ngẩng đầu lên, cậu đặt tay lên vai hắn và thơm nhẹ lên má của hắn.

Hắn ngạc nhiên sờ tay lên má mình, nơi để lại nụ hôn theo định nghĩa của Donghyuk. Donghyuk thè lưỡi, cất tiếng cười, giọng tinh nghịch, trẻ con vô cùng. Cậu vươn vai, khoái trí nói với hắn:

- Michael, vậy là chúng ta hôn nhau.

Hóa ra, hắn đã quên mất rằng Donghyuk không nhìn thấy.

***

Ngày hôm đó, là sân khấu debut chính thức. Nhóm nhạc đã có một cái tên, Cool Boys, và đây chính là lúc họ sẽ tỏa sáng trên sân khấu. Sân khấu là của họ, đám đông khán giả phía dưới là của họ. Tin về Michael hẹn hò với Donghyuk đã lan khắp công ty, và trước ngày debut, chủ tịch Kim đã phải dùng mọi biện pháp, đe dọa có, mắng có, nhẹ nhàng có, hối lộ có chỉ để tin đồn không lan ra ngoài công ty và tới tai báo chí. Chủ tịch Kim cũng gọi Michael tới văn phòng và mắng cho hắn một trận, về việc hắn quá bất cẩn, và vô trách nhiệm với nhóm khi để nảy sinh tin đồn như thế trong công ty.

Nhưng dù vậy, Michael đến ngày debut vẫn đảm nhiệm vị trí hát chính, được chia nhiều phần hát và được ánh đèn sân khấu tập trung, kế hoạch cho Junhoe thay thế Michael chẳng hiểu sao bị hủy bỏ, và chủ tịch Kim cũng cho Donghyuk ra ngoài với Michael, chỉ dặn hắn chăm sóc cậu ấy giúp ông. Ánh nhìn với Michael cũng dễ chịu hơn. Thậm chí trước ngày debut, ông còn đưa Michael đi diễn show thời trang, đi quay phim, quảng cáo. Michael hắn nghiễm nhiên nổi tiếng trước khi Cool Boys có thể chính thức debut.

Những việc làm đó của chủ tịch Kim, Donghyuk không hề biết. Cậu càng không biết rằng, Michael trước ngày có thể chính thức debut dưới cái tên Cool Boys đã chiếm một lượng fan vô cùng hùng hậu. Số khan giả hơn nửa là fan của Michael, biển tên của Michael dày đặc trên hàng ghế khán giả.

Còn Donghyuk thì tưởng rằng, sự xuất hiện của bản thân mình sẽ là món quà bất ngờ với anh. Cậu tự mình đến, tự mình chuẩn bị bình trà nóng, tự mình mong đợi những lời khen của Michael. Cậu cũng có một món quà để tặng anh. Cậu biết lên sân khấu sẽ rất run, cậu hi vọng Michael có thể nhìn thấy nụ cười của Donghyuk luôn theo dõi anh ở hàng ghế khán giả. Donghyuk muốn Michael biết cậu luôn ở bên anh.

Chỉ có điều, Michael quá bận để có thể chú ý tới Donghyuk, hắn quá bận trong vòng vây của fan, quá bận với việc luyện tập chữ kí, và quá bận chìm trong ánh hào quang, khi mọi người hét lên tên của hắn.

Donghyuk không thể tìm ra khoảng trống nào để nói với Michael, cậu tới đây vì hắn.

Cậu không có cách nào để hỏi hắn, hắn có vui không khi Donghyuk ở đây?

Trên tay cậu cầm một bình trà nóng, và một dây chuyền thập giá cậu muốn đưa cho Michael.

- Michael, em muốn cho anh...

Michael đã diện trang phục sân khấu, hắn mặc đồ màu trắng, và khoác chiếc áo khoác lưới bên ngoài, trên tai gắn hoa tai hình vòng cung, tóc cũng đã được làm xoăn và nhuộm highlight đỏ. Hắn trang điểm, kẻ mắt đen, trước mắt đã biến thành một người khác. Mọi người đều bảo hắn rất đẹp trai. Donghyuk không biết hắn đẹp như thế nào, nên mới bảo hắn tả lại cho cậu nghe, nhưng hắn lại phớt lờ câu hỏi đó.

Michael chạy ra ngoài sân khấu khi đám đông hô tên hắn. Donghyuk kéo tay áo của hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng thoát ra được, không quan tâm tới khuôn mặt lo âu của Donghyuk ra sao, khi để cậu ở lại trong bóng tối.

- Donghyuk, ở lại trong phòng chờ đi, anh phải ra ngoài rồi. Đừng đi theo nữa.

- Nhưng Michael à, em muốn...

- Em muốn gì nói với Junhoe ấy, có kẻ nhàn rỗi ngồi kia kìa.

Michael chỉ về phía Junhoe. Con người ấy lườm hắn.

- Michael à.

Donghyuk gọi, nhưng hắn đã bỏ đi mất rồi. Cậu chỉ là muốn đưa cho hắn dây chuyền thập giá của cậu.

Donghyuk biết dù có đứng đó cũng không phải cách hay, khi mà Donghyuk đã đứng cả tiếng, chân cậu cũng đã tê rồi, cậu dò đường bằng gậy.

Gậy chỉ đường chạm vào một thứ, cậu cứ tưởng là ghế ngồi, nhưng sờ ra lại thành ra đùi của một ai đó.

Donghyuk giật mình, rụt tay về, chỉ mở miệng như một thói quen nói câu xin lỗi, rồi tìm một chiếc ghế cách xa chỗ Junhoe ngồi.

Trong phòng chờ chỉ có cậu và Junhoe.

Bao trùm là im lặng.

Ở cùng một phòng với Junhoe, Donghyuk cũng chẳng có cảm giác gì hết. Đau lòng cũng không, cứ như thể khi cậu chẳng còn cô đơn nữa, cậu cũng quên đi cái cảm giác bị từ chối, hay bị ghét bỏ. Cho dù là với Junhoe, Donghyuk cũng chỉ cảm thấy mình ở một mình. Không có gì khác cả.

Donghyuk khát nước, nhưng vẫn cứ cố chịu, không dám uống bình trà trên tay, bởi cậu làm nó cho Michael.

Donghyuk chỉ nuốt nước bọt khô khốc, ngồi im như một con búp bê bằng sứ đẹp đẽ.

- Cậu khát thì uống trà đi.

Tiếng nói trong căn phòng, khiến Donghyuk cứ nghĩ là mình đang tưởng tượng, nên cậu không trả lời. Nhưng âm thanh trầm, và nam tính ấy lại nhắc lại một lần nữa. Lần này thì Donghyuk không nghĩ là hắn nói với mình.

Hắn nhắc lại lần thứ ba, nóng nảy bước tới giật bình trà trên tay Donghyuk rót ra một chiếc cốc để đưa cho cậu.

- Không được, đó là của Michael.

Donghyuk liếm môi, hung dữ đứng dậy muốn giằng lấy bình trà trên tay kẻ đó.

- Hắn không có uống đâu. Cậu có để dành cũng phí công mà thôi. Khát thì uống đi.

- Tôi không có khát.

Donghyuk vẫn giằng lấy bình trà, cậu không thấy gì nên chỉ có thể mò trên tay Junhoe, nhưng trên tay Junhoe trống không.

Donghyuk trừng mắt, dù không thấy gì nhưng khi tức giận vẫn có thể trừng mắt với người khác, Junhoe hơi ngạc nhiên về thái độ này. So với bộ dạng chịu đựng 3 tháng trước, thì Junhoe không biết Donghyuk còn có thể tức giận, còn có thể hét lên. Hóa ra là hắn đã lầm khi cho rằng Donghyuk chỉ giống như một con búp bê sứ hiền lành, ngây ngốc.

- Trả lại cho tôi. Đó là của Michael.

- Đồ ngu. Bị hắn lợi dụng mà không biết. Trà tôi uống mất rồi.

Junhoe chẳng hiểu sao cảm thấy tức giận, máu nóng dồn lên trên mặt, ngực vô cùng khó chịu, chẳng hiểu sao nhìn bộ dạng này của Donghyuk, chỉ muốn lôi cậu ta tới trước mặt Michael để hắn phải thừa nhận hắn lợi dụng Donghyuk. Thực ra bình trà Junhoe chưa uống, nó vẫn trên bàn. Nhưng hắn chỉ đang tức giận, hắn nói dối.

- Đồ nói dối!!!

Donghyuk tức giận, nhưng hoàn toàn bất lực, cậu ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt vừa trừng lên lại cụp xuống, hàng lông mi trong ánh đèn động đậy, đôi môi hé mở run rẩy. Qua lớp áo mỏng manh, có thể nhìn thấy cơ thể của cậu ấy gầy ốm nhưng vẫn gồng người để không run lên. Junhoe, hắn lắc đầu khi xuất hiện cái ý nghĩ muốn ôm lấy cơ thể ấy, ghì chặt vào lồng ngực, để môi hắn ôm trọn bờ môi đang run rẩy ấy. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận với ý nghĩ xấu hổ đó của chính mình. Hắn đang làm gì thế này? Hắn sao có thể làm những chuyện có lỗi với anh Jinhwan, làm sao hắn có thể quên người trước mặt hắn là con trai của kẻ thù?

Không, nhất định không phải vậy đâu anh Jinhwan. Hắn yêu anh, chỉ có anh trong trái tim của hắn.

Hắn chỉ thương hại cậu ta. Phải, là thương hại, là tức giận thay cho cậu ta. Nếu cậu ta có đôi mắt để nhìn, chắc sẽ thấy ánh mắt Michael khinh bỉ như thế nào khi nhìn hộp cơm xấu xí của Donghyuk rồi vứt bỏ sang bên cạnh, Junhoe đã cầm lấy để ăn hết trước khi Michael có thể hất chúng vào thùng rác. Nếu Donghyuk có thể nhìn, hẳn sẽ biết, Michael không động tới một ngụm trà nào, hắn đã lén lút đổ vào nhà vệ sinh.

Hôm qua, Junhoe còn nhìn thấy Michael đi gặp bạn gái,

Junhoe, không phải là loại người vô duyên vô cớ nói xấu kẻ khác, hắn không phải loại người hèn hạ như vậy. Nếu không phải hắn nhìn thấy Michael hôn thô bạo, bàn tay thọc sâu vào bên trong lớp áo mỏng của một cô nàng thì Junhoe sẽ không chắc chắn điều này.

Vậy mà người trước mặt vẫn ngu ngốc không tin. Trước lời buộc tội của cậu, chỉ nhìn lên bằng ánh mắt tức giận.

Donghyuk không nhìn thấy, nhưng đôi mắt không bao giờ ngừng thể hiện những cảm xúc. Có lẽ vì điều đó, nếu không nhìn thật kĩ, có lẽ sẽ không phát hiện ra Donghyuk bị khiếm khuyết này.

Junhoe bực mình, khó chịu với ánh mắt của cậu ta.

Đồ đáng thương.

- Michael nói yêu tôi. Anh ấy không phải là người cậu nói tới. Cậu im đi, cậu không có quyền để nói xấu anh ấy. Loại người như cậu, không có quyền.

Donghyuk hét lên. Nếu không phải vì tiếng ồn ào của buổi debut đang chuẩn bị bên ngoài, thì hẳn mọi người sẽ đổ xô vào trong phòng chờ xem có chuyện gì đang diễn ra.

- Yêu, cậu hiểu gì về yêu?

Hắn hỏi, giọng cười nhạt đầy coi khinh.

Yêu là gì? Donghyuk chợt cảm thấy lo sợ bản thân có lẽ đang ảo tưởng một lần nữa, cậu sợ bản thân một lần nữa bị người khác bỏ rơi, một lần nữa trải qua cảm giác cô độc, chỉ có bản thân vùng vẫn trong bóng tối, không có cánh tay nào đưa ra cho cậu nắm lấy. Donghyuk chợt cười nhạt, bản thân giờ mới thấy mình đáng thương. Nhưng trong nỗ lực biết bao để cho người khác thấy mình vẫn là một Donghyuk thật hạnh phúc, cậu nhận ra bản thân mình còn là kẻ thất bại.

Tại sao trước mặt Junhoe, cậu lại có cảm giác thất bại, đáng thương tới vậy. Cậu ghét hắn.

- Hắn cho cậu tình yêu thế nào? Hay hắn nói câu sáo rỗng với cậu. Hắn ôm cậu chưa, hôn chưa? Hay chạm vào người cậu chưa?

- Cậu im đi. Chúng tôi đã hôn nhau.

"Chúng tôi". Junhoe siết chặt tay, sao hắn lại tức giận cơ chứ. Hắn cứ bỏ đi có phải hơn không, hãy cứ để cậu ta lại để bản thân tự huyễn hoặc mình, tự ảo tượng về một tình yêu với Michael. Hắn có thể bỏ đi, và bỏ lại con người đáng thương này lại.

Nhưng hắn vẫn cứ tức giận với cậu ta. Vẫn cứ khó chịu. Vẫn cứ thương hại.

- Hắn có bạn gái đấy, Donghyuk.

- Thì sao, chẳng lẽ yêu anh ấy, tôi phải tham lam giữ anh ấy cho riêng mình?

Junhoe cau mày, hoàn toàn không biết con người trước mắt mình có biết yêu là gì hay không? Tại sao không hề ghen?

Donghyuk cảm thấy Junhoe là người xấu. Hắn tại sao lại muốn cậu phải ích kỉ chứ. Michael yêu cậu, chẳng lẽ Donghyuk chỉ cho anh ở bên cạnh mình. Như vậy cậu thật tham lam. Nếu cậu là bạn của Junhoe, cậu vẫn cho Junhoe chơi với người khác.

Chỉ có điều, Junhoe không cần một người bạn như Donghyuk. Chính hắn đã nói như vậy đó thôi. Tại sao lúc này lại gây sự với cậu?

- Cậu không thấy tim mình đập à?- Junhoe hỏi.

- Như vậy mới là yêu sao?

- Cậu không biết?

Donghyuk ngước mắt nhìn hắn, nhưng thực chất là nhìn một khoảng không trống rỗng, tối đen. Nước mắt từng giọt vòng quanh khuôn mặt.

- Tôi đã cảm động.

�������٦�Q���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro