Chương IV + V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương IV. Làm quen


< Không ai có quyền đánh cắp nụ cười vì đó là một kho báu vô hình của nhân loại. >

Ngày 26 tháng 8 năm 1969

Một ngày mới lại đến. Tôi tự nhủ hôm nay phải làm cái gì đó. Nhưng thú thực tôi không biết mình có thể làm được gì. Dù muốn ra chợ phụ mẹ nhưng sức tôi không gánh nỗi việc nặng. Trên lập trường của bà, tôi chẳng khác nào một nỗi vướng bận và dĩ nhiên tôi không hề thích thế chút nào.

"Chị hai" –Tiếng thằng Ben vọng từ trên lầu, mãi lúc sau mới thấy nó lò dò xuống.

"Chuyện gì?" - Tôi hỏi, giọng ngang phè.

"Em chán." – Vẻ mặt bơ phờ thấy rõ của nó đủ chứng mình điều ấy. – "Em còn mệt nữa."

"Con nít gì mà ốm yếu thế. Hở chút là than." - Tôi trêu chọc.

Tự dưng nghe đến đó nó liếc tôi, cười khẩy:

"Vậy chắc chị khoẻ lắm."

"Hả?" - Nó vặn lại làm tôi bí ngữ nhưng quyết không chịu thua - "Chị có phải con nít đâu."

Tôi tặng nó một cái bĩu môi làm thằng nhỏ hậm hực.

Chị thắng cưng ván này rồi.

Tôi tỏ vẻ tự mãn rồi ngồi thừ bó gối trên ghế.

Một hồi lâu, Ben dường như nhớ lại điều gì:

"Chị Ann, dạo này tối nào em cũng nghe thấy có tiếng tru gần đâu đây." – Nó thoáng rùng mình rồi quay sang hỏi tôi. – "Chị có để ý không?"

"Vậy à? Chị không biết. Chắc tiếng gió thôi mà. Em đừng lo." – Tôi trấn an nó với vẻ mặt bình thản, nhưng lòng chột dạ.

Đã hai ngày nay không thấy gã đến nữa. Thay vào đó đêm nào tôi cũng bị làm cho giật mình thức giấc bởi tiếng tru ma quái cất lên, vang vọng cả khu xóm.

Dù không muốn nghĩ tới nhưng hình ảnh một chàng trai nhếch nhác với đôi mắt nâu hoang dại như muốn nhìn thấu tâm can kẻ đối diện lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi rất tò mò, tò mò mọi thứ, từ gia thế, hoàn cảnh và nguyên nhân vì sao không ai nắm rõ thân phận của hắn. Có lần tôi bất giác hỏi bâng quơ các bác hàng xóm về căn nhà kho bỏ không trên đồi. Nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu khó hiểu và ngơ ngác. Có thể họ thực sự không biết hoặc giả vờ để che giấu một điều gì mà tôi không tài nào hiểu nỗi.

Tôi cho phép thằng Ben chạy đi chơi với tụi nhóc láng giềng nhưng có dặn nó đừng bày trò chọc phá người khác. Tôi không muốn phải trở thành vị cứu tinh cho kẻ kì quặc ấy lần nữa.

Xỏ đôi dép kẹp màu lam má mua cho, tôi lửng thửng ra ngoài sân. Trời hôm nay trong xanh không một gợn mây mù, dự báo khí tượng có vẻ đúng. Hiếm lắm thông tin mới chuẩn xác một cách ngoạn mục như thế này. Dù sao tôi cũng nên đặt chút gì đó gọi là niềm tin vào công nghệ thời nay.

Nhìn mọi người hào hứng khi có thể bắt đầu một mùa đánh bắt mới, lòng tôi cũng chợt vui lây.

Hạnh phúc dường như được chắt chiu từ những niềm vui nhỏ nhỏ thế này thôi nhưng đủ làm ấm lòng một con người.

Nhắm mắt, tôi hít một hơi thật sâu. Khí lạnh tràn vào phổi khiến đầu óc tôi tỉnh táo.

Cũng sắp sang thu rồi. Tôi nhớ ngày trước mỗi dịp thu sang, tôi, ba mẹ và Ben đều đi nhà thờ cầu an. Dù không tin mấy vào tín ngưỡng nhưng nó cũng giúp tôi phần nào cảm thấy được an lành. Sống hoà thuận bên những người thân yêu chính là điều ước duy nhất mà tôi trân trọng và khát khao có được, bây giờ và sẽ mãi về sau.

Tôi đi lang thang vô định một hồi với bao kỉ niệm ngập tràn trong kí ức.

Dừng lại.

Tôi phát hiện mình đang đứng ngay trước khu nhà hoang tồi tàn đáng sợ, nơi mà từ lúc dọn đến sống ở đây ngày nào tôi cũng đều bị ám ảnh về nó. Và giờ nỗi bận tâm của tôi càng tăng cao khi biết được "chủ nhân" thật sự của nó là ai.

Tại sao mình lại tới đây được vậy? Tôi sửng sốt. Hai chân tôi cứ như bị một thế lực bí ẩn nào đó dẫn lối, đến khi định thần lại thì tôi đã có mặt ở đây rồi.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ và bước vào. Ánh sáng xuyên qua các kẻ hở phía trên rọi vào gian phòng ẩm thấp.

Bên trong không có người.

Hắn không có ở đây. – Tôi nghĩ bụng và định về.

Bỗng một tiếng "két" vang lên khiến tôi giật mình quay lại.

Hắn đang tiến vào trong, tôi phải tìm chỗ trốn. Tôi muốn tránh cái nhìn soi mói của hắn. Nếu bị phát hiện, tôi lo sợ không biết nên giải thích thế nào cho việc xâm nhập gia cư bất hợp pháp này. Liệu hắn có lồng lộn lên mà đuổi tôi đi không?

Đến rồi.

Tôi đứng im bất động.

"Chị Ann?"

Giọng nói quen thuộc cất lên trong không gian vắng. Tôi ngạc nhiên.

"Ben? Sao em lại ở đây?"

"Câu này phải để em hỏi mới đúng. Em đi theo chị vào đây mà." – Thằng nhỏ vô tư đáp.

Nỗi kinh ngạc trong tôi vẫn chưa dứt.

"Em đang đi chơi với tụi nhóc sao có thể..."

"Em rủ tụi nó đến nhà mình chơi. Chị nói chơi gần đây sẽ an toàn hơn mà. Tụi em tình cờ bắt gặp chị nên tiện bám theo thôi. Ai dè chị dám tới đây nơi u ám này cơ đấy. Chị gan lớn thật!!!" – Thằng bé tuôn một tràng, còn tôi chỉ biết đứng đó lắng nghe, tâm trạng bất ổn.

Đoán được nét mặt của tôi, nó hỏi tới:

"Nói đi. Chị đang giấu em cái gì?"

Cái đồ nhiều chuyện.

"Có gì đâu?" – Tôi cười trừ. – Chị chỉ là tình cờ, đúng là tình cờ đi ngang qua giống em thôi."

"Vậy sao?" – Tuy không tin nhưng mặt nó lộ rõ vẻ thất vọng. Thằng nhỏ xem xét chung quanh. Nom không có gì bất thường, nó quay ngoắt, giọng nghiêm trọng. – "Em sẽ canh chừng chị đó." – Nó tặng tôi tia nhìn sắc như dao và bước ra với đám bạn lóc chóc ngoài kia.

"Không có gì đâu tụi bây. Đi thôi."

Nhìn thằng bé và lũ nhóc đi khỏi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là con nít ranh. Chỉ được cái hóng chuyện là giỏi.

—o0o—

Ngày 27 tháng 8 năm 1969

"Wise men say only fools rush in

But I can't help falling in love with you

Shall I say would it be a sin?

If I can't help falling in love with you..."

Yên vị trên chiếc tràng kỷ thân thuộc, tôi nhẩm theo lời bài ca của Elvis Presley. Tôi không biết nhiều về cuộc đời ông, chỉ biết ông là một huyền thoại, là "ông hoàng" của dòng nhạc 'rock and roll'.

Chiếc máy hát vẫn tiếp tục du dương giai điệu bất hủ, những thanh âm êm đềm làm lòng người lắng sâu với những hoài niệm tuyệt vời. Nhờ vậy, bao nỗi phiền muộn, lo âu chất chứa mấy ngày qua đã vơi đi phần nào. Tôi thấy thanh thản hơn rất nhiều.

Ngày qua ngày nhốt mình trong căn nhà vắng vẻ, thứ duy nhất khiến tôi thích thú là soi mình trong gương. Sư thật thì, theo đánh giá khách quan mà nói thì đây là một ý tưởng nhạt nhẽo.

Hình ảnh tôi qua tấm kính chẳng khác gì một thây ma: một đứa con gái ốm yếu với làn da tái nhợt, thiếu sức sống. Đã thế hai gò má còn phủ đầy tàn nhang trông kinh lên được. May mắn là nhờ mái tóc nâu, dài xoăn nhẹ thừa hưởng từ bên ngoại, nhan sắc "trời phú" của tôi đã được cứu vớt phần nào.

Tôi lúc này thật khác với cô bé hồn nhiên, tươi tắn, vô tư vô lo của ngày trước.

Cứ thế này chắc vài năm nữa có khi tôi bị tưởng nhầm thành quý cô ba mươi mất.

Khoan đã nào! Âm thanh quen thuộc ấy lại vang lên, lần này vượt ra khỏi tiềm thức của tôi. Để thực sự chắc chắn tôi còn được khuyến mãi thêm vài tiếng cào cửa. Theo phản xạ nhìn qua mắt thần, tôi nhận ra cái ánh mắt chực chờ nơi gã.

Nhanh chân bước ra nhưng khác với thường lệ, tôi bưng theo rổ khoai luộc từ sáng.

Người khách đứng trước cửa đợi, bắt gặp ánh nhìn của tôi, hắn cúi đầu xuống. Nhưng không được bao lâu, mùi thơm từ mớ khoai kích thích khứu giác làm hắn chỉ còn biết đến đồ vật đang đung đưa trên tay tôi. Miệng hắn phát ra tiếng rên ư ử, không ngừng nhãi nước bọt.

Đói đến vậy sao?

Tôi nhìn gã thanh niên, mỉm cười. Lần đầu tiên tôi cười với hắn. Nói thẳng ra tôi là đứa kiệm tiếng cười, chí ít là trong hai năm trở lại đây. Chương trình hài kịch trên ti vi bị tôi gán mác "vô vị". Cũng vì thế mà thằng Ben đã không ngần ngại gạch tên tôi ra khỏi danh sách "Những người cuồng Charlie Chaplin".

Phản ứng trước nụ cười kì lạ, kẻ dị hợm ấy ngạc nhiên nhưng không bỏ chạy. Thay vào đó, hắn tiến đến gần tôi hơn.

Tôi vẫn giữ nét rạng ngời trên môi và cẩn trọng dụ hắn đến căn nhà hoang. Thân phận của hắn rất kì bí nên tôi chưa thể cho ai biết, kể cả người trong nhà.

Khép nhẹ cánh cửa nhà kho cũ kỹ, tôi nhẹ nhàng đặt rổ khoai xuống.

"Cậu đói rồi phải không?" – Tôi lên tiếng trước.

Tự khuyên nhủ bản thân cố nhẫn nhịn, tôi giơ một củ khoai thơm lừng trước mặt hắn, lòng hồi hộp chờ đợi. Y như rằng, gã chộp lấy đồ ăn trên tay tôi và thoả sức cứ thế nhai nhồm nhoàm.

"Đây! Cho cậu củ này." – Chưa kịp dứt câu thì củ khoai thứ hai đã không còn nằm trong tay tôi, thay vào đó là cái miệng hoạt động hết công suất của hắn.

Mày phải kiên nhẫn, Anna.

Lần trước, lúc quan sát cử chỉ của gã thanh niên háu đói, tôi đã nảy ra một sáng kiến khá thú vị. Nhất cử nhất động của hắn giống một con dã thú, nhưng một phần lại khác. Với cái kiến thức về sinh vật ít ỏi. tôi muốn thử liều một phen.

Hắn chén xong, nhìn chòng chọc số khoai còn lại đựng trong rổ, lưỡi liếm láp thèm thuồng. "Cậu muốn ăn nữa phải không?"

Một cách từ tốn, tôi lột vỏ củ khoai nóng hổi và cắn một miếng nhai ngon lành. Hắn quan sát hành động của tôi với cái rướn mày khó hiểu. Tôi mỉm cười.

"Ăn..." - Rồi tôi lại cắn thêm miếng nữa, điệu bộ rất thoả mãn.

Tôi cứ lặp lại như thế cho đến khi chén xong hai củ khoai và cảm nhận cái bao tử chợt căng lên. Gã thanh niên từ nãy giờ vẫn chăm chú ngồi xem, có vẻ hắn đã ngấm ngầm hiểu ra ý đồ của tôi.

Với niềm khao khát mãnh liệt, tôi cầm củ khoai mới nhưng chưa vội đưa cho kẻ đối diện. Bàn tay tôi thoăn thoắt lượn vài đường cong như đang múa quyền trước mắt hắn hòng tìm thời cơ. Ngoài mong đợi, hắn hất chính xác củ khoai từ tay tôi và nhanh như chớp dứt điểm ngon lành.

Tôi nhìn theo, thở dài.

Thử rồi lại thử. Thất bại liên tiếp thất bại. Tôi chính thức nổi đoá.

"Cậu thật sự ngốc đến vậy à!!! Cái này ngay cả trẻ hai tuổi còn biết đấy." – Mặt tôi lúc này chắc đỏ hơn quả cà chua.

Tôi bực nhưng hận mình không thể động thủ với hắn, nếu tôi không muốn tự tìm chỗ chết. Cứ thế này chắc tôi sẽ chết nghẹn vì tức mất.

Lần nữa, tôi nhất định phải khống chế được hành vi thú tính của hắn.

"Cư xử đúng xem nào!" - Tôi quát, điệu bộ hơi dè chừng.

Gã thanh niên quắc mắt lia tôi vài giây rồi lại nhảy bổ lên.

"Ấy!!!" - Khi tay hắn vụt qua, tôi nhanh hơn rụt tay mình lại. Hắn giật mình, khoé miệng mở hờ chòng chọc nhìn tôi.

"Không được. Tôi nói 'Ăn' thì cậu mới được ăn." – Tôi tiếp tục giơ củ khoai trước mặt cậu ta.

Thoáng trong ánh mắt nâu hoang dại bắt đầu ẩn hiện sự khó chịu. Tôi vẫn cố giữ bản thân bình tĩnh. Có như vậy mới trấn áp được ham muốn tầm thường của hắn. Công nhận hôm nay tôi phục tôi quá đi mất!

Anna, mày phải can đảm lên.

Nhận ra trong rổ không còn bao nhiêu củ khoai, tôi đinh ninh khóa huấn luyện đầy cam go này sắp đến hồi kết thúc. Đương lúc cầm củ khoai lên thì...

"Không được... Á!!!"

Tôi hốt hoảng khi thấy gã dùng bộ móng vuốt đen xì bấu chặt lấy cánh tay tôi. Thuận đà, tôi giằng lại. Hai bên giành giật nhau. Hàm răng sắc bén của hắn cắm sâu vào tay tôi từ lúc nào. Tôi chỉ còn biết nắm chặt củ khoai, mặt nhăn nhó.

Như biết đã phạm phải lỗi lớn, nhanh như cắt, con người đáng ghét ấy lui lại, mắt vẫn không ngừng nhìn nạn nhân tội nghiệp.

Tôi xuýt xoa, từ khuỷu tay trở xuống xuất hiện vài vết cào ướm máu, bàn tay thì in hằn vết cắn. Củ khoai trên tay cũng nát bét thành những mẩu vụn. Quên cả đau, tôi tức giận phủi mạnh chúng xuống đất.

Có gì đó khuyên nhủ tôi nên từ bỏ, cứ mặc kệ hắn đi. Nhưng nhìn gã thanh niên áo quần rách rưới đang co lại, điệu bộ thoáng chút khó xử, tôi đã quyết định cho hắn cơ hội nữa.

"Củ cuối cùng đây." - Tôi chìa tay ra, hắn lùi về sau, lầm lì như kẻ phạm tội.

Một giây, hai giây, ba giây...

Không động tĩnh gì. Hắn chỉ đứng đó, giương cặp mắt áy náy nhìn tôi.

"Ăn đi này." - Tôi ném củ khoai lại gần hắn. Ấy vậy mà gã chỉ ngồi xổm nhìn nó lăn lóc trên cỏ.

"Tôi bảo cậu ĂN đi!"

Lại chuyện gì với cái người này vậy?

"ĂN, ĂN, ĂN!!!" - Không thể kiên nhẫn, tôi cầm cả củ nhét vào miệng gã. Còn gã từ nãy giờ cứ nhìn tôi không rời, khuôn hàm bất giác chuyển động...


Chương V. Tên gọi bất đắc dĩ

< Có những sự việc xảy ra chẳng vì nguyên do nào cả. >

Ngày 31 tháng 8 năm 1969

Bà Wilson lại được dịp tá hỏa khi phát hiện vài vết cào và dấu răng đỏ lòm trên mu bàn tay tôi. Không còn cách nào khác, tôi phải nói dối là do sơ ý để một con chó hoang táp. Và may mắn là bà đã tin mà không chút nghi ngờ, vì thực sự nhìn chúng chẳng khác nào chiến tích của một con thú dữ.

Vậy là, từ sự việc đó tôi chính thức bị cấm túc không được bước chân ra khỏi nhà.

Ôi không. Còn gì chán nản hơn thế nữa cơ chứ!!!

Nội việc trông thằng Ben đã khiến tôi phát ngấy rồi, giờ đến cả sự tự do tối thiểu lại không có. Tôi thầm oán trách sao đời bất công đến thế. Nhưng có lẽ ông trời không hề mảy may bận tâm có một con bé đang dằn vặt đau khổ dưới này đâu.

Mẹ và tôi hầu như hiếm khi chạm mặt nhau, trừ lúc tối khi cả nhà quây quần bên mâm cơm. Rồi sau bữa ăn, tôi lại trung thành với cuốn truyện dày cộp kín chữ của mình. Đây đã là một thói quen bất di bất dịch.

Lựa lúc mẹ vắng nhà, còn nhóc Ben thì chạy chơi với lũ trẻ, tôi lại cuốc bộ lên ngọn đồi sau nhà. Tôi biết mình sẽ gặp rắc rối lớn nếu mẹ phát giác chuyện này, nhưng tôi không thể cứ lùi lũi trong nhà mãi được. Và tự lúc nào, căn nhà kho kia ẩn chứa một ma lực mạnh mẽ đủ để thu hút sự chú ý của tôi. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cậu thanh niên ấy hiện ra, thật chân thực và có chút bí ẩn.

Khẽ xê dịch cánh cửa nặng trịch rồi tiến vào trong không hề nao núng, tôi biết rất rõ việc mình làm.

RẦM!

Cánh cửa căn nhà kho bỏ hoang đóng lại.

Tiến vô sâu bên trong, tôi mở cửa gian phòng phụ.

Trống hoác. Con người ấy không có ở đây. Hụt hẫng, tôi tính cho hắn nếm thử tài nấu nướng tuyệt vời của mình, vậy mà...tiếc quá. Tôi tặc lưỡi. Đương lúc định quay trở ra thì tôi chợt bị phân tâm bởi bức tường đen xì đầy rẫy những vệt dài sâu hoắm. Chúng chằng chịt lên nhau khiến căn phòng trông thật tạp nham và quái gở. Dấu vết này làm tôi liên tưởng đến con quái thú hôm nọ, chiếc răng nanh sắc nhọn cùng bộ móng vuốt bén ngót của nó thật đáng sợ. Nghĩ lại, tôi rùng mình.

Có một khúc mắc khó hiểu, là liệu cậu thanh niên không rõ lai lịch kia với sinh vật hung bạo mà tôi chạm trán có liên quan gì với nhau không? Từ khi thấy hắn bước vào đây, tôi đã không thể nén nỗi sợ hãi. Tại sao lại sống ở đây, ở nơi tôi đã suýt chút nữa phải bán tính mạng mình? Có gì đó mà tôi hoàn toàn không biết. Tạm thời tôi khẳng định nỗi kinh hoàng đêm hôm ấy chỉ là ảo giác. Không hơn không kém.

Cảm thấy mi mắt nặng trĩu, tôi tựa đầu vào bức tường loang lỗ và chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Không thể phủ nhận vài ngày qua tôi rất khó ngủ, tâm trạng vì thế có phần mỏi mệt.

Bị làm cho tỉnh giấc bởi thứ âm thanh như tiếng nước chảy, tôi phát hiện chỉ còn mình tôi trong phòng. Trời đổ mưa, không lớn lắm nhưng nước đã tràn vào các khe hở thấm xuống sàn. Tôi bò dậy, vội vơ lấy cái giỏ đang chễm chệ trên nền đất lạnh lẽo và ra về.

Vừa mở cửa bước ra, trời càng mưa to hơn. Cảm thấy không ổn, tôi tính nán lại cho đến khi tạnh ráo thì tiếng tru kì dị từ đâu vang lên. Tôi đứng chết trân. Nó đang ở gần đây. Tôi đoan chắc như thế vì âm thanh nghe rất rõ, lấn át cả tiếng mưa xối xả, ngoài ra còn vô cùng thống thiết.

Tôi sợ hãi, tin rằng nếu không thoát khỏi đây thì sớm muộn gì cũng trở thành món mồi ngon lành của bọn thú hoang. Ngay lập tức, tôi đứng dậy lao vào màn mưa trắng xóa và cứ thế cắm đầu chạy một mạch. Nước bắn vào mắt tôi cay xè, lạnh buốt. Đến khi định thần thì tôi đã về đến nhà. Đầu tóc và quần áo ướt nhẹp nhưng tôi chẳng buồn để ý đến. Cố chỉnh lại nhịp thở dốc, tôi nhẹ nhõm nhớ lại cảnh tượng ban nãy.

Trong tiếng mưa rơi, tôi có thể nhận ra một thứ âm thanh khác. Ngay phía sau, hòa với tiếng bước chân vội vã của tôi... là tiếng bàn chân giẫm mạnh lên cỏ.

—o0o—

Ngày 3 tháng 9 năm 1969

Đã hai ngày trôi qua kể từ trận mưa như trút nước. Tối hôm ấy tôi lên cơn sốt đến độ không ngồi dậy được. Mẹ đã hốt hoảng nhờ bác sĩ đến khám và được biết phổi tôi bị nhiễm lạnh nên cần được giữ ấm và nghỉ ngơi vài ngày. Giờ thì bà thực sự tức giận khi biết việc tôi lẻn ra ngoài mà không xin phép, đã thế lại còn để ra cớ sự này. Tội lỗi của tôi được xem là vô cùng nghiêm trọng, hay nói cách khác là hết thuốc chữa.

Tôi cố dùng tất cả mọi biện pháp từ van xin, nài nỉ đến ăn vạ, giận dỗi nhưng bà vẫn nhất quyết: "Không là không."

"Chẳng lẽ mẹ muốn con gái mẹ ru rú trong nhà đến mục xương mới chịu sao." – Tôi than vãn, ánh mắt mệt mỏi nhìn người đàn bà từng trải.

"Thế con muốn mẹ phải cắn rứt cả đời nếu con xảy ra chuyện gì mới vui chắc!?! Con với cái nói không nghe lời, chỉ giỏi hành hạ bố mẹ" – Bà đốp lại, vẻ mặt căng thấy rõ.

"Thật bất công." – Giọng xìu xuống vì nghĩ không đủ sức đôi co với người phụ nữ quyền lực kia, tôi lủi thủi quay trở về phòng. Nghĩ kĩ, tôi cũng không muốn bà mệt mỏi, áp lực công việc là quá lớn nên chả trách bà buông ra những lời nói cay độc vậy. Tôi biết bà có tuổi thơ kém may mắn, mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải sống trong cảnh đầu đường xó chợ. Tôi nhìn lại mình, so với bà thì tôi là đứa trẻ sung sướng, từ lúc mới sinh ra đã chẳng cần lo lắng việc gì.

Trời ngả xế chiều, ánh nắng đã dịu bớt trên các bãi cát trắng. Tôi nằm trong phòng, cơ thể nóng ran, đầu óc quay cuồng. Cái này không phải triệu chứng của hậu cảm sốt mà là kết quả của sự giày vò thể xác đến cực độ.

Tuy vậy, tôi rất hiểu mẹ. Đã hai ngày rồi bà nghỉ bán để có thể ở nhà trông nom, chăm sóc tôi. Có hôm khuya tỉnh dậy, tôi thấy mẹ ngồi đó, trong bóng tối gắp từng cục đá bỏ vào khăn ướt. Bà thức suốt đêm canh giờ cho tôi uống thuốc, có lúc gục đi vì quá mệt mỏi.

Nhìn bà như vậy, tôi xót lắm!

Về phía mình, tâm trí tôi vẫn không dứt khỏi gã thanh niên đột nhiên mất tích mấy ngày qua. Đôi lần tôi quyết định không nghĩ đến hắn nữa, nhưng hầu như khi ở nhà một mình, đầu óc tôi vẫn bị quẩn quanh bởi hình bóng của gã, của người con trai dù gặp nhiều lần mà đến một tí thông tin về hắn cũng không có.

Ngẫm lại, hắn ta quả thật rất bí ẩn, đến độ sự hiện diện của hắn đủ khiến tôi băn khoăn rất nhiều. Và việc hắn biến mất càng làm tôi suy nghĩ điên cuồng hơn. Như kiểu bạn đọc một cuốn truyện say mê đến nỗi không thể rời mắt, rồi bạn phát hiện cái kết lại quá đỗi bất ngờ, không như mong đợi. Bạn sẽ khó chịu, có khi phẫn nộ và sau đó bị nó ám ảnh.

Trường hợp của tôi cũng giống vậy đấy!

—o0o—

Ngày 4 tháng 9 năm 1969

Bệnh của tôi cũng đã khỏi, hôm nay bà Wilson có thể yên tâm ra chợ được rồi. Trong nhà lúc này chỉ còn tôi và Ben.

Thấy tôi đang loay hoay với mấy quyển sách, nó tiếp cận:

"Hướng dẫn nuôi thú cưng? Chị tính nuôi chó à?"

Câu hỏi ngô nghê của nó như động vào nộ khí của tôi.

"Em quan tâm chi vậy? Ra chỗ khác."

"Chậc, sao mới sáng mà chị nhạy cảm thế ?" - Nó chau mày, mắt vẫn dán vào thứ trên tay tôi.

Tôi chỉ muốn tiện tay phang nguyên cuốn sách vào mặt nó nhưng tính tôi vốn nhu hoà nên chỉ liếc nó một cái như điện xẹt để cảnh cáo. Thằng nhỏ trông thấy thái độ bất ổn của tôi bèn im lặng lảng đi chỗ khác. Dù sao tốt hơn hết đừng làm chị nó nổi giận.

CẠCH.

"Chị Ann, chị tính đi đâu?" - Nghe động, thằng Ben chạy vù ra, trông thấy tôi đang mở cửa nên sinh hoài nghi.

"Chị đi đây một lát. Em ở nhà khoá cửa đừng cho người lạ vào nhé."

"Không chịu. Chị đi đâu mà mang theo thứ đó."

Nó nói, không quên chỉ vào cái giỏ thơm lừng tôi cầm trên tay.

"Nếu chị không nói thì em sẽ méc mẹ chị lại lẻn đi chơi." - Thằng nhỏ đe doạ.

Bộ ta sợ mi chắc!!!

"Ngoan đi, về chị cho tiền ăn kẹo."

Nó bĩu môi:

"Em không phải con nít lớp một. Chị đừng dùng đồ ngọt dụ em."

"Thế bây giờ mi muốn gì?" - Tôi liền cất cao giọng, mặt hằm hằm, trừng mắt nhìn đứa nhóc gian xảo.

"Dễ thôi, em muốn đi theo chị. Ở nhà chán lắm!" - Mặt nó mếu máo, giọng nói có phần nũng nịu. Như lường trước được việc này có thể bất khả thi, nó bồi thêm: "Em hứa sẽ ngoan ngoãn, chị cứ yên tâm. Đổi lại, em không mách mẹ đâu. Nhá?"

Sao tôi với nó cùng ăn cơm mẹ nấu mà khi đôi co phần thắng lại luôn nghiêng về phía kẻ có cái miệng lưỡi giảo hoạt kia nhỉ!

"Được rồi." - Tôi thở dài ngao ngán, còn em tôi thì la hét mừng rỡ, điệu bộ rất hả hê.

Thật bất công.

Men theo lối đi quen thuộc lên trên ngọn đồi. Những lọn tóc của tôi vui đùa trước gió như vừa được hội ngộ đứa bạn thân nhiều năm xa cách. Tiếng chim hót trên các ngọn cây sồi già, ríu rít tạo thành một khúc ca lao động vui tươi và tràn đầy nhiệt huyết.

Nãy giờ, thằng Ben chỉ bám theo tôi không nói một lời. Chốc chốc lại ca thán trước những điều thú vị mà ở thị thành không có.

"Chị hai tính đến ngôi nhà hoang đó nữa à?" - Lúc này thằng bé đã nắm thóp được ý định của tôi nên nó mới lên tiếng.

"Em sợ hả? Nếu sợ thì về nhà đi." - Tôi đuổi khéo nó bằng chất giọng trìu mến.

"À không, em chỉ hỏi thôi."

Chỉ vậy thôi sao? Nó nuốt phải thứ gì mà gan lì bất chợt thế! Chắc hôm nay trời khéo lại mưa to mất.

Đứng trước cửa khu nhà ọp ẹp, thằng Ben tự nhiên nắm lấy tà váy, núp sau tấm lưng mỏng manh của tôi.

Xem ra cưng còn biết sợ.

Trước thái độ nhút nhát, tôi nghĩ lại ngữ khí oai hùng của nó lúc nãy và bật cười. Mặt nó méo xệch vờ không để ý điệu bộ của tôi.

Rồi bất giác, tôi cảm thấy hụt hẫng.

Có lẽ tôi không nên đến đây. Có lẽ cái người trong kia không có đây đâu, hoặc hắn đã quên tôi mất rồi cũng nên.

"Chị Ann, có vô không ? Em mỏi chân quá." - Giọng thằng Ben thình lình cắt đứt dòng suy nghĩ rối bời trong tôi.

"À, ừm. Đợi chị chút."

Đúng là tôi đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiến thì không chừng tôi và Ben sẽ gặp nguy hiểm, nếu lùi thì tôi chỉ còn nước trùm lu lên đầu trốn vì quá hổ thẹn. Kiểu nào thằng nhãi ranh này cũng bêu rếu và đổ mọi tội vạ lên người chị tội nghiệp của nó thôi.

Bỗng, nhóc Ben giựt mạnh tà váy. Tôi nổi điên ký đầu nó, cái váy yêu quý của tôi suýt bị nó kéo rách toạc rồi.

"Chuyện gì?" - Tôi lườm thằng nhóc, nom chừng nó đang nhìn gì đó.

Tôi lia mắt theo hướng ba giờ và sửng sốt. Cậu thanh niên áng chừng hai mươi, tóc tai bù xù, người ngợm đen nhẻm cùng đôi mắt ẩn chứa sự hoang dại đang đứng cách chị em tôi một thước.

"A aaaaaaaa!!!"

Thằng Ben trời đánh hét toáng lên khiến tôi chỉ kịp trở tay bịt cái mồm ba hoa của nó lại. Ngước nhìn tên con trai vẫn đứng như trời trồng với nét mặt ngạc nhiên, tôi cười trừ:

"Xin lỗi, đứa em tôi thấy người lạ nên mới vậy."

"Ai...ai vậy chị?" - Thằng nhóc gạt tay tôi, hỏi.

"Bạn chị."

"Thế à ? Vậy mà em cứ tưởng quái vật chứ."

"Quái vật này." - Tôi cốp đầu nó một cái làm nó la oai oái.

"Chào anh, em là em trai ngoan hiền số một của chị này. Gọi em là Ben." - Thằng nhỏ khoác lác giới thiệu và còn lịch thiệp giơ tay ra bắt.

Trong lòng tôi chỉ thầm cầu khẩn cho cuộc gặp mặt này mau chóng kết thúc suôn sẻ.

Người đối diện chỉ nhìn Ben, rồi nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn hồng hào của nó, không có phản ứng.

"Được rồi. Ta về thôi. Ben, em về trước đi. Chị sẽ theo sau."

Không đợi thằng nhóc trả lời, tôi đứng sau lưng đẩy nó một cái mạnh khiến thằng nhỏ bất giác bước đi một nước, nó ngoái đầu trao cho tôi ánh mắt khó hiểu.

Đợi đứa em rời khỏi, tôi tiến đến gần hắn.

Lâu rồi tôi mới có dịp nhìn hắn với khoảng cách gần như vậy. Tim tôi đập liên hồi. Tôi tự hỏi liệu gã có còn nhớ tôi.

Dù sao tôi cũng từng là ân nhân của hắn mà.

"Cậu đói không? Tôi có mang một ít cơm nắm. Do tôi làm đấy. Cậu thử đi." – Tôi nói, giở tấm vải sọc ca rô đỏ và lấy một vắt chìa sát miệng hắn.

Người kế bên không hé miệng đáp nhưng tôi chắc cậu khó kiềm lòng được trước chiếc giỏ nghi ngút khói tôi đang cầm trên tay.

Người ấy không phản ứng. Trái lại còn nhìn chằm chằm vào bàn tay trái đang băng bó của tôi.

"Vết thương không nghiêm trọng lắm. Cậu đừng để tâm." - Biết được nỗi lo âu hiện hữu trong đôi mắt kia, tôi lên tiếng xoa dịu.

Nhận thấy điệu bộ khá dè chừng của hắn, tôi cầm vắt cơm trên tay bỏ vào miệng nhai như để chứng minh tôi không có ý muốn hạ độc hắn. Rồi khi đã chén xong, dòm điệu bộ thèm khát của gã, tôi đặt giỏ cơm xuống bãi cỏ và ra hiệu:

"Cậu có thể ăn hết những thứ đó. Ăn đi."

Dù có đôi chút dè dặt, hắn cũng tiến đến và bốc từng nắm bỏ vào mồm ăn ngon lành.

Tôi vui mừng. Không ngờ lần đầu tiên có người ăn món tôi nấu một cách thỏa mãn như vậy. Ngoài việc nhiều lần làm cháy khét và quên nêm gia vị ra thì tài nấu nướng của tôi cũng không đến nỗi thuộc hạng xoàng.

"Ngon không?" - Tôi quan sát hắn và tặng kèm nụ cười tươi rói.

Hắn quất sạch giỏ thức ăn, tiện tay bốc vài hạt cơm vương vãi ra đất cho vào miệng.

Tên cậu là gì vậy? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi. Hồi nào giờ tôi chỉ toàn xưng hô với hắn như kiểu người qua đường. Tôi có hỏi nhưng mặc nhiên không nhận được câu trả lời. Vì thế tôi cũng không buồn nhắc lại nữa.

Tôi muốn gọi hắn bằng một cái tên nào đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.

Không thấy tôi phản ứng nãy giờ, kẻ đối diện gân cổ khè nhẹ một tiếng cốt đánh động sự chú ý của tôi. Trông hắn chẳng khác gì một con thú hoang.

"Cậu hay gừ với người quen lắm à?" - Tôi chọc, và thích thú với điều này.

Đúng rồi. Gương mặt tôi sáng bừng lên, không giấu nỗi sự phấn khích. Tôi nhìn hắn lúc này mang tâm trạng trái ngược.

"GRUBBY!" - Tôi nói và vỗ nhẹ vào vai hắn. - "Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Grubby nhé!"

Xét về ngoại hình và cách hành xử cục mịch thì cái tên này quả rất hợp với hắn.

Trời ơi, tôi phục tôi quá đi mất.

Tôi nhắc lại tên hắn thêm chục lần nữa, điệu bộ vô cùng thỏa mãn.

Cứ như thế, đên khi mặt trời dần khuất sau đường chân trời nhường chỗ cho hoàng hôn, tôi mới nhớ ra khái niệm thời gian. Chào tạm biệt hắn, bước chân tôi nhẹ tênh đi xuống ngọn đồi.

"Grubby!" - Tôi quay lại, bất giác kêu tên cậu.

Dường như quá trình luyện tập có hiệu quả. Tên con trai theo tiếng gọi ngoái đầu nhìn. Vui mừng, tôi đưa tay lên cao vẫy vẫy, miệng không biết từ lúc nào đã cười toe toét.

Cậu con trai mở to mắt. Đôi mắt vô hồn giờ đây lấp lánh một ánh nhìn.

Ánh nhìn của sự lưu luyến.

...

KÉT.

Tiếng của chiếc xe ô tô lạ dừng lại trên bãi cát trắng. Sóng biển vẫn rì rào vỗ...

End.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro