Chap30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Suy cho cùng cái người ra đi đó cũng chẳng có lỗi gì, hơi tàn nhân đôi chút thôi. Đều là do người ở lại không đủ mạnh mẽ để bước tiếp. Hay chỉ đang cố chấp chờ đợi thêm một kì tích sẽ xảy ra lần nữa."

Sống trên đời này, Mẫn Doãn Kì đã nghĩ rằng, không có gì là mãi mãi và cũng chẳng có gì là thật lòng. Đó từng là suy nghĩ của cậu, chỉ là cậu đã từng nghĩ vậy thôi.

Ấy thế mà, từ khi Trịnh Hiệu Tích xuất hiện trong cuộc đời cậu mọi thứ gần như đảo lộn hết lên. Đôi lúc cậu nghĩ có phải cậu đã quá coi trọng hắn không? Chính vì thế mà bây giờ tâm trí cậu chứa quá nhiều hình ảnh của hắn.

Day day thái dương càng nghĩ càng đau đầu, rõ rằng cậu với hắn bây giờ không còn gì với nhau thế sao lúc nào cậu cũng nghĩ đến hắn.

- Anh tới sân bay rồi.

- Hở?...ừm

May có Chí Mẫn ngồi bên nên cậu mới có thể kéo cậu về với thực tại.

- Phong Huân, nhớ bảo trọng nha.

- Cám ơn cậu, Chí Mẫn

Doãn Kì đứng nãy giờ, nghĩ nghĩ cũng không đúng bèn hỏi Phong Huân một câu.

- Này, tháng sau không phải là thi rồi à? Đợi đến hết tháng sau cậu tốt nghiệp xong rồi sang bên đấy không phải tốt hơn à?

- Em cũng nghĩ thế nhưng mà...nhà em có việc cần em qua gấp, em đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, sang bên đấy vẫn có thể thi và tốt nghiệp được.

- Vậy cũng được sao?

- Ừm

Không khí có phần hơi ngựng ngùng, ba thằng đàn ông con trai tiễn nhau không cần có quá nhiều cảnh sướt mướt chỉ cần dùng ánh mắt nhìn nhau là có thể hiểu được những gì người kia cần nói.

- Anh giữa gìn sức khỏe, em đi đây

- ừ, cậu cũng thế, đến bên đấy nhớ báo cho bọn này một tiếng

- ừm..vậy...chào...

- chào

- ..Ừm...Tôi ôm anh được không?

- Hả?...ừm....

Doãn Kì tiến lại gần ôm lấy người con trai cao kia, Phong Huân khẽ vùi đầu vào hõm cỗ cậu thì thầm. " Tạm biệt"

Nhìn Phong Huân ngày càng rời xa, Doãn Kì khẽ thở dài.

Đời rõ là có đến sẽ phải có đi, nhưng cậu không phải quá thiệt thòi sao? Tại sao những người mà cậu nghĩ dừng như có thể mãi ở bên trong cuộc đời lại dần dần xa cậu? Tại do kiếp trước của cậu phạm phải lỗi tài đình chăng?

Cậu không biết, và cũng không muốn nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai cậu sẽ phải rời xa thêm một ai nữa.

- Doãn Kì chúng ta về thôi

- ừm

Trời bắt đầu đổ mưa, dạo này mưa rơi bất chợt, không biết mưa đang khóc cho ai mà nhìn vào cậu chỉ cảm thấy tim khẽ se lạnh, nhói nhói đau.

Cậu nhìn khung cảnh qua ô cửa kính nhỏ, hình ảnh cậu phản chiếu lại trên tấm kính kia. Mặt vốn đã trắng nay còn trắng bệch hơn, mặt hóp lại, dưới mắt còn hình như xuất hiện cuồng thâm, trông thật thảm hại làm sao.

- Doãn Kì, không sao chứ?

- ừm

"Tôi sẽ mãi mãi ở bên anh, dù thế nào tôi cũng sẽ ở bên anh, anh đừng lo có tôi rồi đây"

Lời nói đó trong màn mưa kia, biết rõ người ta sẽ quên đi nhanh chóng, chỉ là lời nói ba hoa cho có lệ cho hợp hoàn cảnh thôi, nhưng tại sao cậu vì ngày đó mà đổ lệ vì cậu nói ấy, mãi nhớ lấy những lời đó, thật ngốc. Dù người đã đuổi hắn đi là cậu.

- Chí Mẫn....Yêu một người là như thế nào?

- À...em cũng không rõ...nhưng hình như là..Rất thích người đó, ngày nào cũng muốn nhìn thấy người đó, tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người đó, nếu cách xa người đó sẽ rất buồn. Cũng rất muốn làm người đó được hạnh phúc, vui vẻ, lúc nào cũng sẽ lo lắng cho người đó...

- Thật nhảm nhí

- ...Hihi em cũng không biết..chỉ là lấy trong sách ra thôi..nhưng em nghĩ, nếu yêu phải một người nào đó, tim sẽ đập rất nhanh khi đứng cạnh, ngay cả thở cũng không thể bình thường, mọi việc tưởng chừng sẽ ổn thỏa nhưng chỉ cần bắt gặp người đó nhìn mình tự khắc sẽ bối rối. Còn nữa, chỉ cần là người mình thích cái gì của người đó cũng đều trở nên rất đẹp...khi người đó đi cạnh người khác sẽ cảm thấy rất khó chịu...

- Chí Mẫn....

- Bản thân luôn muốn mang đến tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho người kia, dù rằng chẳng có gì...Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người kia là mãn nguyện lắm rồi..nhưng khi người đó nói những lời thương tổn đến mình...trái tim sẽ rất đau như có hàng ngàn mãnh kiếng đâm lấy cắt xé từng mãnh vậy. Dù vậy, nhưng chỉ cần người đó được hạnh phúc là được rồi, dù chỉ là người đứng nhìn từ xa nhưng bản thân sẽ một lòng chúc phúc cho họ...

- Chí Mẫn.......

Có lẽ bản thân Chí Mẫn không giỏi che đậy cảm xúc lắm, một giọt nước mắt khẽ lan dài trên đôi gò má kia, làm Doãn Kì thấy khó chịu, có lẽ cậu không nên đi hỏi mới vấn đề này.

- Chí Mẫn xin lỗi

Dù biết tình cảm của Chí Mẫn đối với cậu là thật lòng nhưng cậu không có cách nào để đáp trả lại, một lời xin lỗi có thể không đủ, nhưng cậu đâu biết nên nói gì vào lúc này.

- Doãn Kì...anh có phải yêu ai rồi không?

- A

Gương mặt cậu nhóc hay cười ngày nào giờ đột nhiên nhìn mình nghiêm túc đến vậy khiến Doãn Kì hơi lo lắng.

- Anh dạo này rất khác...tâm trí cũng không tập trung...có phải không?

- ...

Doãn Kì im lặng, bởi có lẽ Chí Mẫn đã nói đúng hết thảy.

Chiếc Taxi dừng lại do gặp phải đèn đỏ.

Ánh mắt Chí Mẫn nhìn xoáy sâu vào cậu.

- Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ thực lòng chúc phúc cho anh.

- ....

Đôi tay Chí Mẫn vuốt vê khuôn mặt cậu, đôi môi có cảm giác mềm mại, là Chí Mẫn đang hôn cậu. Chỉ là môi chạm môi thôi, nước mắt Chí Mẫn khẽ rơi hòa trên nụ hôn kia mặn chắt.

Cậu tính đẩy ra thì Chí Mẫn cũng tách rời rồi dời tầm mắt mông lung kia nhìn về phía bên cửa sổ Taxi.

- Anh mau đi đi

- ...

Cậu nhanh chân nhanh tay mở cửa xe nhảy xuống rồi chạy đi.

- Doãn Kì..anh phải thật hạnh phúc..

Tài xế run rẩy khi chứng kiến những cảnh đó, hai người đàn ông vừa hôn môi ngay trên xe của ông điều này càng làm ông hoang mang hơn.

- Này...cậu thanh..niên..vẫn đi đến địa chỉ lúc nãy chứ

- ừm, phiền chú

Mưa ngày càng lớn, cậu chạy dù rất nhanh nhưng cơn mưa kia vẫn làm cậu ướt nhẹp. Cậu nhanh chân chạy rồi trú mưa cạnh đó.

"Chí Mẫn, cậu ấy nói chúc phúc cho mình"

....end chap30....

Au: bạn nào được lên lớp điểm danh phát ^w^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro