Chương 2: Kết hôn? Có lầm hay không!(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chờ một chút" Tôi lấy hết cam đảm đứng trước mặt lão đại xã hội đen cũng chính là cha của Ngô Thế Huân, "Chú à, con không biết chú nghĩ ngư thế nào, nhưng con bây giờ rata lúng túng, sao con phải lấy anh ta?" Tôi chỉ chỉ Ngoi Thế Huân đứng bên cạnh, bộ dáng anh ta giống như ăn phải thuốc nổ. Tôu bây giờ cực kỳ loạn, không biết tại sao lại bị bắt tới đây kết hôn, có thể không loạn sao.
"Các con đã hôn môi."
"A! Chú không cần phải nói lớn như vậy a!" Ai da, những lời này chú ấy lại nói như tuyên bố đột huy chương vàng Olympic vậy, không những trịnh trọng mà còn rất lớn tiếng. Làm ơn! Loại chuyện nay làm sao có thể nói lớn tiếng như vậy. Tôi vụm trộm liéc về phía ba mẹ, chết, chết rồi! Mặt mẹ từ trắng chuyển thành đen rồi, thế nào bà ấy cũng lại đánh phấn trang điểm lại, bà đưa quả đấm hướng về phía tôi cảnh cáo, xem ra hôm nay chắc phải ăn đòn rồi. Baba, ngài mà còn run tiếp thì sẽ hư ghế đó, ghế ngồi ở đây rất măc ah.
"Con... con cái gì... con... khi nào... cái kia... cái kia với ang ta." Tối nhất là phu nhận tới cùng, cho tôi đúng thiếu bạn trai như sa mạc Sa-hara thiếu nước, nhưng tôi cũng không muốn có quan hệ gì với xã hội đen ah. Tôi sợ liếc nhìn Ngô Thế Huân, wow, đúng là một nam sinh rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, ah~~~! Tại sâ anh ta lại sinh ra trong một gia đình hắc đạo. Ông chú lão đại đoitj nhiên cười với tôi, càng đứng gần ông chú lão đại cũng rất cao, rất có mị lực đàn ông, bất quá baba và chú ấy đều khác một trời một vực. 
"Hắc xì!" Baba run không ngừng đột nhiên hắc hơi một cái. Ai da, baba không nên tức giận. Ông chú lão đại đem một đóng ảnh chụp dặt xuống trước mặt tôi. Đây là ý gì? Tôi cầm lên xem từng tấm một, nói thật thì ảnh chụp cũng không tệ lắm, chụp cực kỳ đúng chỗ, người con trai trong ảnh chụp hình dáng cũng không tệ, chính là cậu trai có chút. Hả? Không đúng cậu trai này hình như đã gặp qua ở   đâu?
"A! Tại sao lại là con!" Là tên khốn nào chụp mấy tấm này! Làm sao có thể như vậy! Ôi~~~! Trả lại cược đời tươi đẹp cho tôi!
"Chú à, con thật sự không phải cố ý, con chỉ là, con chỉ là, con..." làm sao bây giờ~~~
"Con hôn Thế Huân nên con phải lấy nó. Con không cấn sợ, chỉ cần con ngoan ngoãn kết hôn là được rồi, chẳng lẽ con không muốn kết hôn cùng Thế Huân sao? Hở?"
Chú à, chú nói con không cần sợ, nhưng chú khủng bố như vậy con thật sự rất sơn.
"Chú...,  vì con với cậu ta cái kia..., cho nên phải kết hôn sao? Chú không cần khách khí ngư thế, con không cần Thế Huân phụ trách." Ông chú lão đại này thật sự quá khách khí, chỉ là hôn.... một cái thô?
"Đây không phải là phụ trách!" Chú ấy đứng dậy "Đây là quy định của gia tộc chúng ta! Bất kể là ai, đã trao nụ hôn đầu cho người đó thì phải lấy người đó. Đây là gia quy."
"Cái gì? Sao lại có quy định như thế!" Không nghĩ tới là do chính mình tìm phiền toái, sơm biết đến chuyện lạ đời này, tôi có bị tên Trần bát đản đánh đến chết, cũng sẽ... sẽ không hôn Ngô Thế Huân.
"Thì ra là như vậy, chỉ vì nụ hôn đầu, chúng con, chúng con, chẳng lẽ thật sự phải kết hôn sao?"
"Vậy cô cho bây giờ chúng ta đang làm cái trò gì đó, đứa ngốc." Ngô Thế Huân nảy giờ không lên tiếng lại trừng mắt nhìn tôi.
"Tôi cũng không biết sẽ như vậy, sao anh không nói sớm.?"
"Tôi như thế nào không nói sớm? Cậu tự nhiên xông lại hôn tôi có cho tôi thời gian nói chuyện sao? Không biết đụng phải tà gì nữa."
"Tôi chỉ muốn cứu bạn tôi mà, hơn nữa...," Anh ta quả nhiên là con của  chú lão đại, "Hơn nữa đây cũng chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh kgoong chịu thiệt a! Ai biết anh cũng là lần đầu tiên hôn người khác chứ."
"Cậu nói lại lần nữa coi!" Nghe được câu nói anh ta là lần đầu tiên hôn người khác, anh ta giận đến tím cả mặt "Đứa ngốc kia, cậu nói lại lần nữa thử coi, tôi nhất định sẽ giết cả nhà cậu.!" Phần tử khủng bố nha. Tôi chịu đựng nước mắt uẩn khuất, nhìn chung quanh một chút, má ơi! Trừ bỏ một nhà chúng tôu còn lại toàn là xã hội đen, nếu thật sự làm khô g tốt bọn họ sẽ giết cả nhà bọn tôi.
"Nhưng.... chúng ta đều là học sinh trung học a, thei pháp luận tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu."
"Chuyện này con không cần lo lắng." Ông chú lão đại tràn đầy tự tin nhìn tôi. Lãi đại không hổ dang là lão đại, loại chuyện này cũng có thể dàng xếp. Ngay lúc hồn phách tôi chưa kịp quay lại, lại có thêm một người tiến vào, ông ấy mặt áo Thần Phụ (cha chúa), xem ra đến chủ trì hôn lễ của tôi và Ngô Thế Huân. Bất quá, chú a~~, làm sao có thể tìm một người Thần Phụ bất lương như vậy! Tôi vô lực liếc mắt nhìn người chủ trì một cái, một cái đầu gà màu đỏ, hơn nữa thêm một cái kính mát màu đỏ cực kỳ khoa trương, nhìn từ xa giống như con ruối mắt đỏ bay tới, người này giả vờ giả vịt tiêu sái đi đến bục làm lễ, bàn chủ lễ khi nào được chuyển vào đây? Có lẽ là lúc tôi biết phải kết hôn với Ngô Thế Huân. Thế Huân lại kéo cánh tay tôi, lững thững bước tới bàn lễ, đến gần mới biết, bên phải má trái của cái đầu con ruồi mắt đỏ có một vết sẹo hình chữ thập, vẽ mặt đúng dạng người xấu.
"Ngô Thế Huân, anh có nguyện ý lấy Lộc Hàm làm vợ, mặc kệ tương lại cậu ấy mập giống như heo mẹ, còn có một ngày da dẻ bị tróc, đầu mộc sừng, anh cũng sẽ không vứt bỏ vậu ấy chứ!"
"Tôi, nguyện, ý" Ngô Thế Huân hầu như ngiến răng nghiến lợi mới tuyên thệ.
"Lộc Hàm, cậu có đồng ý gả cho Ngô Thế Huân, bất kể là hắc bang đổ máu, hoặc là bị dao chém như chém dưa hấu,  hay là đối mặt với súng bắn bom đạn đều sống chung với anh ta?"
Má ơi! Đây là lời tuyên thệ kiểu gì vậy, khủng bố nha, ngay lúc tôi còn suy nghĩ miên màn, đột nhiên một cái đầu đỏ chói bay tới trước mặt tôi, "Cậu rốt cuộc có nguyện ý hay không!" Ruồi mắc đỏ mở hết âm lượng hét vào mặt tôi, làm cho tôi chấn động đến mắt nổ đom đóm, làm ơn~~~, bộ dạng xấu xí có thể tha thứ, nhưng cũng không cận dọa người
"Tôi, tôi, tôi" tôi mở miệng một cách khó khăn, theo khả năng tôi nhìn về phía ba mẹ, mama cũng khẩn trương nhìn tôi, bà dung ánh mắt nói cho tôi biết: nó nguyện ý đi, con trai ngoan, bằn không cả nhà đều phải chết. Baba, baba..., ô~~! Thời điểm mấu chốt nay mà ba tôi.... Ông ấy cư nhiên bị dạo ngất rồi. Nếu hiện tại thể choáng váng, tôi cũng vậy muốn ngất nha. Tôi liếc nhìn các "bạn bè" hắc đạo xung quanh, má ơi, mười mấy người còn dẫn theo 20 tên tiểu tốt.
"Tôi, tôi nguyện ý."
"Xong rồi, bây giờ trao đổi nhẫn." Mặt Ngô Thế Huân không chút thây đổi nắm chặt tay tôi, đeo lên một chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương, một chiếc nhẫn rất khá ah, kiểu dáng đơn giản trong rất đẹp, tôi nhìn nhẫn kim cương thiếu chút nữa chảy nước miếng, Ngô Thế Huân nhét mạnh chiếc nhẫn mam vào tay tôi. Đúng nha, tôi còn chưa đeo cho anh ta. Tay anh ta rất thon dài, nếu nếu anh ta không phải xã hội đen còn có thể anh ta là gia đình Piano nữa. Tôi rất hồi hợp, tay run không ngừng. Ơ? Vì sao tôi không có cách nào đeo nhẫn cho hắn vậy?
"Cậu làm gì với ngón tay cái của tôi, đứa ngốc kia!"
"Ah, thực xin lỗi, tôi nhìn lầm rồi." Tôi làm sao coa thể phạm sai lầm này chứ...
"Bây giớ chú rễ có thể hôn cô dâu" Đây là lần thứ hai tôi hôn Ngô Thế Huân, tôi cũng không đường đột như lần đầu tiên, tôi hồi hợp quá không dám mở mắt, nhưng mà tôi chờ rất lâu, cũng không có cảm giác được Ngô Thế Huân hôn, tôu cẩn thận mở mắt ra, lúc này Ngô Thế Huân chỉ cách tôi khoảng cách o.oooooo1 milimet.
Wow~~! Lúc nhìn gần càng đẹp trai hơn, cuối cùng anh ta cũng chuồn chuồn lướt nhẹ qua môi tôi, sau đó liền quay đầu, không hề nhìn tôi một lần. Tôi nghũ hôn lễ chỉ dùng một bửa cơm là xong rồi, nhưng không ngờ tập tục lễ đính hôn của nhà họ Ngô lại phức tạp hơn, bữa tiệc theo kiểu Tây Âu, nhưng lại tổ chức trong nhà hàng kiểu Trung Quốc. Tôu và ba mẹ lại bị đưa đến nhà họ Ngô. Mama bắt đầu chấp nhận sự thật rồi, không phủ nhận được lúc đầu biết tôi bước vào gia đình hắc đạo còn hoảng sợ, dù mama tôi cũng trải qua cả đời một sóng yên biển lặng, may mà năng lực thích ứng của bà ngay cả con gián cũng cảm thấy không bằng. Trên đường đi đến nhà họ Ngô, bà rõ ràng rất hưng phấn, giống như gả cho Ngô Thế Huân không phải tôi, mà là bà ấy. Tôi thấp thỏm không yên nám tay Ngô Thế Huân bước vào nhà họ Ngô, kết hôn cũng thật là một chuyện kì diệu, tôi hiện tại giống như có cảm giác kết hôn rồi, bát quá cảm giác của Ngô Thế Huân không tốt lắm, khuôn mặt anh tuấn kia không hề có nét vui mừng. Tôi vốn nghĩ nhà họ Ngô nhất định ở trong khu nhà cao cấp, bất quá ngoài dự đoán của tôi, nó không lớn, mà là vô cùng, vô cùng lớn. Nhà họ Ngô cungc không phải xây dựng theo kiến trúc hiện đại, mà ngược lại nó mang đậm phong cách cổ điển, tất cả đều mang lại cảm giác hoài cổ, không có bất kỳ trang trí khác lạ, phải hình dung như thế nào đây, chỉ có thể nói phòng ở cũng đặc biệt giống như chiếc di động của tôi. Đến gần đại sảnh, đập thẳng vào mắt tôi là một ông lão, ông ngồi ở giữa, ông vừa thấy tôi liền nở nụ cười, tuy rằng ông cười rộ, vẻ mặt hơi giônvs con cá mập trong vai phản diện, bất quá tôi cũng mỉm cười lấy lễ. Nhing dáng vẻ của ông ấy hình như là một nhân vật lớn nào đó. Ngô Thế Huân dẫn tôi đến trước mặt ông ấy, "Ông nội, đây và vợ cháu, Lộc Hàm." Hóa ra là ông nội của Ngô Thế Huân.
"Tốt, tốt, Lộc Hàm à, từ nay về sau Thế Huân sẽ giao cho cháu." Ông hiền lành nói với tôi, "Đây là lì xì cho cháu."
"Cảm ơn ông nội." Tôi cảm động muốn khóc, ông nội thật tốt, trong gia đình khủng bói này cuối cùng cũng có một người tốt. Lì xi của tôi chưa cầm nóng tay, đã có người giật lấy, tầm mắt tôi lưu luyến nhìn theo bóng dáng bao lì xì.
"Kính trà cho lão gia đi." Một giọng quái lạ vang lên bên cạnh khiến da gà tôi dựng đứng hết . Một bà lão, xin cho phép tôi gọi bà ấy như vậy, đi đến trước mặt tôi, ý bà ấy biểu tôi cầm ly trà bên cạnh kính ông nội. Sau đó, tôi mới biết được bà lão này làm quản gia từ lúc bà nội Ngô Thế Huân còn sống, tôi gọi bà thím Tô. Tôi cầm ly trà muốn đưa cho ông nội, âm thanh lạnh lùng kia lại mở miệng: "Thiếu phu nhân, ngay vả việc dâng trà cho trưởng bối cũng không biết sao?" Tôi bị bà làm giật mình, xém chút nữa đổ hết tra lên đầu ông nội của lão đại rồi, vốn ly trà chuẩn bị trược ra khỏi tay tôi, nhưng Ngô Thế Huân lập tức tiếp được, đônhj tác nhanh đến nổi tôi còn chưa thấy rõ, hơn nữa nước trà cũng không bắn ra ngoài.
"Bắt được!"
"Uh." Tôi bất lực nhìn mama cầu cứu, bà nhẹ nhàng nói một tiếng
" Quỳ xuống." Tôi mới bắt đầu phát huy tất cả trí tuệ, nhớ lại cacnhs kính trà trong phim cổ trang. Ông trời ơi! Mau làm cho chuyệ này chấm dứt đi
~~~~~~~~~
"Lộc Hàm, ba mẹ phải đi." Mama nắm tay tôi cũng không phải bi thương, ngược lại rất vui vẻ, gặp tình cảnh như vậy không phải hai mẹ con mặt đầy nước mắt, lưu luyến không muốn chia lìa sao? Vì sao mẹ tôi giống như rất vui vẻ.
"Ba mẹ đừng đi~~~~!"
"Con đúng là đưa ngốc, cũng là người có chồng, đương nhien phải cùng ở với chồng. Bình thường nhìn con hồ đồ, không ngờ con lại tìm một con rể tốt như vậy cho chúng ta, yêu con qua Lộc Hàm."
"Mama anh ta tốt lắm sao, nhà họ là xã hội đen ah. Xã hội đen đó! Giống như trong phim cầm dao, cầm mã tấu, sau đó giết tới giết lui, còn có..."
"Ai da, con có sợ cũng đừng nghĩ như vậy, con xem như cậu ta là máy in tiền thì được rồi." Mama nhẹ nhàng nói
"Nhớ kỹ, con sau này phải ăn nhiều, mua nhiều, lấy nhiều, nhớ kỹ đó?"
"Mama" Mẹ có thật là mẹ ruột của con không, hay là ngày hôm qua có người ngoài hành tinh bắt mẹ đi rồi, bây giờ tìm người giả mạo thành! Mama ơi, sao mẹ lại làm tổn thương nội tâm bé nhỏ của con vậy. Mama hiển nhiên không biết tôi nghĩ gì, bằng không bà nhất định nhảy dựng lên dùng đầu đập bể đầu tôi, đây chính là phương pháp quen thuộc khi bà muốn dạy dỗ tôi.
"Con không cần lo, con làm con dâu không phiền phức như mẹ truóc đây, chỉ cần giả ngu là được rồi. Mẹ đây không phải chưa từng xem phim Hollywood, mẹ thấy lão đại có rất nhiều vợ bé, con chỉ cần không biết gì là được rồi. Chính là cố gắng giả ngu hiểu không?"
"Mẹ nó à, bà không cần lo cho Lộc Hàm đâu." Baba cuối cùng mở miệng, "Bà xem con mình vốn là không thông minh, đều không cần giả bộ, cũng giống rồi"
"Đúng vậy ah, ông nói thật sự đúng." Mama rất vui vẻ, baba 😮 ô 😮! Bọn họ thật không phải người ngoài hành tinh, mà là ba mẹ của tôi sao?
"Lộc Hàm, cố lên! Hôm nay mẹ rất vui, mẹ đang lo lắng con không thể gả đi ra ngoài, bây giờ mẹ không phải lo rồi, nha hahahaha a 😆😆😆." Mẹ, có người nói mẹ cười rộ lên giống con gấu trắng Reiko chưa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro