Chương1 Ngoài ý muốn kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hắn là bạn trai của cậu, tại sao tớ phải đi". Tôi vừa mới cầm sách chuẩn bị chạy đi, Tần Khả Nhi liền chạy theo, muốn tôi cùng cậu ấy đi gặp bạn trai, hắn đẹp trai lắm sao, con nhỏ này không phải nghĩ tôi đây vẫn chua có người nào theo nên khoe khoang đó chứ?" Mẹ muốn tớ về nhà sớm một chút, tớ đi trước"
" Lộc Hàm" Không đi chính là không đi, cậu có giận, tớ cũng không đi. Lộc Hàm tôi đây cũng không phải là bạn trai của cậu.
"Thật sự không rảnh, tạm biệt!" Nếu mà thấy dáng vẻ cậu ấy vừa cái miệng nhỏ vừa khóc, tôi sẽ không đành lòng, cho nên tôi nhanh chóng chạy tớ cổng trường, Khả Nhi so với tôi chạy còn nhanh hơn, cậu ấy hình như đang tức giận, chạy vượt qua mặt tôi. Có lẽ nên suy nghĩ lại một chút, nói thế nào thi Tần Khả Nhi cũng là bạn bè nhiều năm với tôi, nhưng bắt tôi làm bóng đèn cũng không tốt lắm, nhing người ta tình chàng ý thiếp, sau đó lại cam tâm cảm thán: ông trời ơi vì sao ông không giới thiệu cho con một người đàn ông vậy! Kỳ thật bề ngoài của tôi cũng không tệ, mặt dụ không có dáng vẻ diểm lệ như Khả Nhi, nhưng cũng có thể coi là một người thanh tú, tôi lấy gương ra soi, đúng là không phải mỹ nhân, nhưng cũng không xấu ah! Làm sao lại không phát hiện ra nét đẹp riêng của tôi đây? Aizz!

"Lộc Hàm"
"Bạch Hiền" Cậu ấy là chủ biên tình báo, đặc biệt là củ biên tình báo về các quan hệ bất chính trong trường, là siêu cấp bà tám lại là người không có việc gì thì thích kiếm chuyện gây sự, hôm nay không biết lại mang chuyện tốt gì đây, chẳng lẽ có người bị phạt đứng ở cổng trường hay sao.
"Cậu không phải đi cùng Khả Nhi sao?"
"Tớ không muốn làm bóng đèn! Tớ không đi!" Tin tức rất nhanh nha.
"Mới không phải! Cậu ấy chưa nói sao?"
Thấy bộ dạng của tôi hình như không biết gì cả, cậu ấy liền trở nên rất hưng phấn, còn không phải sao, đây chính là lúc bọc lộ chủ biên tình báo, những lúc như thế này ánh mắt cậu ấy sẽ bắn ra nhứng tia sáng kỳ dị.
"Cậu ấy bị cái người gọi là... Trạch Ca gì đó quăng rồi, cậu không biết sao."
"Nói bậy! Ngày hôm qua còn thề non hẹn biển mà."
"Chuyện đó là ngày hôm qua, cậu luôn không có đầu óc, cho nên chỉ có thể ở trong lớp 12 này thôi tiểu tử kia học trường gì? Học viện Kiếm Lan đó là học viện số 1 ở khu này, còn là trường quí tộc, trường chúng ta thì sao? Trung học Hoa Tân, trường hạn bét, cậu có nghĩ qua, vì sao cậu không có bạn trai không?"
"Vì chẳng lẽ tớ học ở trường trung học Hoa Tân sao?"
"BINGO! Cậu không biết sao, tất cả nam sinh trong phạm vi 100km này đều cảm thấy hổ then vì có một bạn gái học trường trung học Hoa Tân đó? Vì nguyên nhân này Khả Nhi mới có thể bị quăng"
"Chẳng lẻ đây chings là nguyên nhân tớ bị ế, cũng vì tớ là một nam sinh trong trường hạn bét." Mà trường cgungs tôi dựa theo thành tích để chia lớp, thành tíc tối ở A1 còn tôi thì ở A12..., trời ạ! Tôi là tệ nhất trong đám tệ "Vậy hôm nay cậu ấy kêu tớ đi đâu?"
"Rùa đất! Cậu ấy đi tìm cái tên Trần Tử Gia để tính sổ ah."
" Khả Nhi thân yêu hẳng lẽ cậu điên rồi sao?". Tôi không thể để cho Khả Nhi một mình đi mạo hiểm, vì thế tôi chạy như điên đi tìm Khả Nhi. Nhưng Bạch Hiền kéo tôi lại.
"Cậu định tìm cậu ấy ở đâu?"
"Ờ!" Tôi thật sự gấp quá hóa ngu. Tôi đây chỉ là một nam sinh bình thường, bất kể cả thành tích hay bề ngoài đều không hấp dẫn với người khác.
"Không cần hỏi nữa, cậu ấy ở Mã Nha."
"Cái kia.... có phải là... khu trung tâm giải trí của bọn lưu manh?" Chổ đó rất khủng bố nha, Khả Nhi à, sao cậu lại chọn nơi tốt nhu vậy!
"Còn không đi!" Bạch Hiền đẩy tôi. Thôi nha, có bản lĩnh thì cậu đi thử coi. Tôi tuy rằng không phải là một học sinh tốt, nhưng cũng không phải là người lưu manh a. Quên đi, vì giúp bạn bè, tôi đây không tiếc cả mạng sống tôi nhảy lên xe bus, hướng thẳng đến Mã Nha. Khả Nhi tôi tới đây tôi sẽ cứu cậu. Tôi vọt thẳng bào bộ phận đầu não của Mã Nha, tìm kiếm Khả Nhi. Cái chổ mà quỷ này, khắp nơi đều là mùi khói thuốc lá, tiếng mắng chửi thô tục, còn có đủ loại tiếng ồn, rất may mắn, tôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được Khả Nhi, hơn nữa cậu ấy hình như chưa tìm được tên khốn Trần Tử Gia kia.
"Khả Nhi!" Tôi giữ chặc cánh tay Khả Nhi: "Theo tớ về nhà."
"Lộc Hàm! Cậu đã đến rồi!?"
"Vừa rồi xin lỗi, tớ nghe Bạch Hiền kể rồi, coi như hết đi Khả Nhi, không cần tìm cái tên kia nữa, loại khốn nạn đó không đáng để cậu như vậy, trở về đi."
"Không được!" Aizz!. Chữ "Nhi" có nghĩa là nhỏ nhắn, đáng yêu đầy dịu dàng đầy thục nữ, nhưng mà cá tính của cậu ấy hoàn toàn trái ngược cới cái tên, cậu ấy tuyệt đối không tha cho những kẻ đã tổn thương mình, nhưng Trần Tử Gia cũng không phải người dễ chọ, lần này phiền tối rồi.
"A! Tìm được rồi!" Tôi nhìn theo hướng Khả Nhi chỉ, quả nhiên là tên kia. Khả Nhi chạy tới trước mặt Trần Tử Gia rồi chửi ầm lên: " Này! Trần Tử Gia, tên bát đản kia, anh sẽ chết không được tử tế!"
Wow! Khả Nhi, cậu chán sống rồi sao? Cậu cũng không nhìn một chút sao, xung quanh tên bát đản kia toàn là những tên cai to vamh vỡ không á! Đấng thương thây chúng ta sẽ biến thành miếng pizza dẹp lép cho coi, bất quá tên tiểu tử kia đúng là một thằng đều, hôm qua mới chia tay với Khả Nhi, hôm nay lại có một món đồ chơi mới. Lúc này hắn đang ôm một em gái đầy mùi nuóc hoa nồng nắc, wow~~~! Cô ta ít nhất có cúp C đó, ai fa, tôi và Khả Nhi cũng không thể bằng được, cả dáng người và khuôn mặt đẹp kia, ô!~~~ ma○ mà tại sao lại không sinh tôi ra thanhf cái dạng ấy vậy.

"Nữ sinh trường hạng bét, đúng là ngốc thật, chổ này không phải là chổ để tụi bay chơi đùa, chở về với mẹ đi!" Nam sinh thối, nói chuyện cũng không tích đức nha, trường Hoa Tân hẹn bét thì thế nào. Khả Nhi hiển nhiên giận đến đòi mạng, " Tôi là học sinh Hoa Tân thì sao nào, anh vì vậy mà đá tôi sao?"
"Nếu không thìa là cái gì? Ại lại thích một đứa ngốc trường Hoa Tân, ha ha" Nhìn tên khốn kiếp này, tôi muốn chạy đến cho hắn một bạt tai, để hắn hảo hảo hưởng thụ.
Chát! Chát! Hai cái, hắn đúng là trúng hai cái tát, rất mạnh nha, là ai lại có tâm ý tương thông với tôi vậy. A~~~! Khả Nhi! Sao cậu lại chui đầu vào rọ vậy. Tên khốn nạn họ Trần không nghĩ đến nứ sinh Hoa Tân đánh hắn, sắc mặt hắn từ đỏ thành xanh, từ xanh biến thành đen.
" mẹ nó! Đò 38!" Hắn giơ tay cho Khả Nhi một cái tát, Khả Nhi nhã văn ra ngoài. "Khả Nhi! Khả Nhi! Cậu không sao chứ?". Tộ nâng Khả Nhi dậy, mặt của cậu ấy sưng phồng lên, khóe miệng chảy máu, tôi thật sự quá tức giận.
"Anh là đò bỏ đi, tên họ Trần bát đản! Ngay cả con gái cũng đáng anh đúng là con của thái giám!" Phẫn nộ quá mức tôu cũng không lựa lời nói nữa, đem hết những lời nói khó nghe nhất đều mắng ra.
Điều mà một người đàn ông không chịu được đó là bị người khác mắng mình là thái giám hoặn là con của thái giám. Việc này rất nghiêm trọng giống như chửi tổ tiên của hắn vậy.
"Cậu, đồ điếm" Trần bât đản đi lên cho tôi một cước, nhóm anh em hắn cũng quay quanh, vừa đánh vừa đá tôi và Khả Nhi, hai chúng tôi chỉ là hai người yếu đuối sao có thể đánh lại. Đau quá nha! Đám này đúng là con thái giám, thật là hèn nhát, đánh bọn tôi mà dùng sức mạnh như vậy, tôi và Khả Nhi ôm chặt nhau, chịu đựng quyền đấm cước đá của bon hắn.
"Tụi bay đang làm gì vậy!" Đang đúng nước soi lửa bỏng, đột nhiên có một giọng vang lên, nghe thấy một câu đó bọn chúng dừng lại, tôi ngẩn đầu nhìn hướng phát ra tiếng. Wow! Tất cả đều là trai đẹp nha! Người nào cũng là nam sinh cao lớn tuấn mỹ, tất cả đều mặt đồng phục của học viện Kiếm Lan, còn là đồng phục của lớp đặc biệt nữa ( lớp giỏi nhất trường ). Trong học viên Kiếm Lan, đồng phục lớp đặc biệt cũng khác với lớp thường, tên Trần bát đản trường mặt Hoa Tân chúng ta thì lộ ra mặt tài giỏi, nhưng trong học viện Kiếm Lan, hắn cũng là một tên tiểu tốt. Ánh mắt của tôi tập trung lên người nam nhân cầm đầu, anh ta rất đẹp trai! Tuổi cũng cở tôi thôi, dáng cao gầy làm nổi bật lên khuôn mặt V line trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ không có lời nào có thể nói hết, tôi lớn như vậy, lând đầu tiên thấy một nam sinh đẹp như thế, Trần bât đản hình như rất sợ anh ta, luôn khôm lưng cuối đầu, giống một con chó hèn nhát vậy, mọi người hình như rât tôn kính anh ta, xem ra chắc anh ta là đại ca rồi
"Nhìn cái gì!" Thủ hạ đứng bên cạnh đâ tôi và Khả Nhi mỗi người một cước, lại hung hăn trừng mắt liếc hai chúng tôi, đau quá nha! Làm sao có thể đá một người yếu đuối như tôi mạnh như vậy, không được! Không thể ngồi chờ chết, tiếp tục như vậy không chết thì chỉ còn nữa cái mạng. Tôi lấy hết dũng khí cả đời ra, vọt tới trước mặt trên cầm đầu: " Thế Huân, sao anh đến trễ như vậy." Tôi không nói tiếng nào liền ôm lấy người anh ta, "Em bị cái tên Trần bát đản này khi dễ ah!" Tôi cũng không biết mình lấy ra đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm với người cùng phái hiến đi ra ngoài.
"Cậu...!" Trần bát đản vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được tôi có một chân với đại ca bọn hắn, vì muốn hắn nhanh chóng cút đi, tôu lại tăng thêm uy lực đe dọa. "Tôi cho anh biết, tôi là vị hôn thê của đại ca anh!" Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngay dại, Trần bát đản phản ứng mạnh nhất, hắn nhạy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo. Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Trần Tử Gia, ngươi bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm một nam sinh , mãi đến khi có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
" Thế Huân, cậu ấy thật là vị hôn thê của cậu?" Anh chàng lạnh lùng này cũng không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, đôu mày kiếm mắt sáng. Ai da, bây giờ không phải là lúc ngắm trai đẹp, hôm nay là ngày gì vậy, tự đưng chứng háo sắc tái phát.
"Tránh ra!" Ngô Thế Huân đẩy tôi ra, tôi không đứng vững nên té lăn ra đất, xong rồi, ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩn đầu nhìn trộm anh ta một cái. Không tốt, hình như anh ta rất giận.
"Thật xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá,..."
"Thì ra cậu nói dối à!" Vẫn là 1m88 "Này, lá gan của cậu nhóc trường Hoa Tân cũng không nhỏ nha!" Vừa thấy đồng phục Hoa Tân của tôi liền bỉu môi.
"Tộ thật không phải cố ý, tôi chỉ là..."
"Đi thôi." Ngô Thế Huân không hề liếc tôi một cái, ngạo mạng nói một câu rồi bỏ đi, những người khác cũng theo anh ta mà đi, chỉ còn tôi và Khả Nhi ngồi dưới đất. Wow~~~! Không hổ danh là đại ca, có tấm lòng rộng lượng, quả nhiên cũng không giống tên Trân bát đản , sẽ không so đo với những kẻ yếu đuối như chúng tôi.
"Lộc Hàm, cậu điên ư!" Khả Nhi nâng tôi dậy "Cậu có biết vừa rồi ôm ai không? Anh ta là Ngô Thế Huân là đại ca của học viện Kiếm Lan nha! Tất cả mọi người ở đây không dám đắc tội với anh ta, cậu cư nhiên dám nói mình là vị hôn thê của anh ta."
"Tớ là vì ai, còn không phải vì cậu, cậu cis lương tâm một chút dược không!" Hai người chúng tôi khập khiển bước ra trung tâm giải trí. Thì ra anh ta lợi hại thật a! Tôi đột nhiên có cảm giác mất mác.

•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●

"Sao cậu không mang phù hiệu trường!" Ngày hôm sau đến trường tôi phát hiện không mang phù hiệu đâu, cái này thảm nha, chủ nhiệm giống như chó săn luôn đứng ở cổng trường, mọi lúc mọi nơi kiểm tra đồng phục học sinh.
Nơi này, ngoại trừ học sinh trường Kiếm Lan do học sinh tự quản lý, trường khác đêug kiếm những bà cô biến thái làm chủ nhiệm, hơn nữa cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra nhiều bà cô chủ nhiêm biến thái như vậy, lại tình cờ tất cả đều làm chủ nhiệm, thật sự lá khéo muốn chết. "Khả Nhi, cậu vào trước đi, sau đó đua phù hiệu ra tường rào, may mắn tường xung quanh trường đều có lỗ, lợi nuics lợi dân.
"Biết rồi" chỉ trong chốc lác, Khả Nhi bước chân ra tường , vụng trộm 😂😂😂
"Các trò đang làm gì?" Đang lúc tôi và Khả Nhi trao đổi, chủ nhiệm giống như chó điên lao đến, bắt ngay quả tang, trời ạ! Chảng lẽ ngày hôm qua mình ôm chàng đẹp trai đó nên ông trời trừng phạt tôi sao. Vì thế tôi và Khả Nhi bị phạt quét hành lang một tuần. Nhưng nỗi khổ của chúng chưa kết thúc. "Bà cô thối!" Vừa tan học khôg lâu lắm , tôi và Khả Nhi bị Trần bát đản ngăn giữa đường. "Tao còn tưởng là ai hóa ra là bon hèn nhát tụi bây" Khả Nhi ra vẽ bình tỉnh nói. Nhưng tôi cảm thấy tay cậu ấy đang run rẩy.
"Cậu dám gạt tôi" Trần bát đản hung tơn hét lên, hình như đã biết chân tướng rồi? Không được, tuyệt đối không thể yếu thế, bằn không sẽ bị hắn đánh thảm hại hơn, nói kboong chưngg hắn sẽ đem hai chúng tôi thành bao cát, thị mạng nhỏ của hai chúng tôi thàng cái gì.
"Anh không sợ tôi nói cho Thế Huân sao? Đến lúc đó anh đừng đến cầu cứu tôi." Đứng vậy giả bộ thì phải giả tới cùng.
"Ngô Thế Huân sẽ thích một đưa ngu ngốc ở trường hạng bét này sao? Cậu đừng giả bộ."
"Làm sao anh biết anh ta sẽ không thích?"
"Được! Vậy cậu đi hôn Ngô Thế Huân đi, nếu cậu dám, liền có thể chứng minh thôi."
"Tôi, tôi, tôi...."

"Thế nào? Cậu không dám? Bởi vì cậu không phải."
"Anh nói tôi không phải, chúng ta đi bây giờ."
" lộc Hàm cậu uống nhầm thuốc sao?" Khả Nhi đi đến bên cạnh tôi nói nhỏ, "Ngô Thế Huân sẽ giết cậu mất."
"Đếm rồi tính sau. Nếu không tớ còn phải làm gì. Nếu như bị Trần bát đản biết, chúng mình còn có thể qua ngũng ngày tháng an lành sao! Ngày hôm qua, tớ nghe Bạch Hiền nói, trước kia có người đắc tội với Trần bát đản, mõi ngày bị đánh cho muốn chết, cuối cùng đi học cũng không dám. Nói đi, nói lại đều là cậu không tốt, tự nhiên lại trêu chọc hắn." Tôi nói xong cũng cảm thấy tay mình hơi run, lại vào trung tâm giải trí, Ngô Thế Huân đứng các đó không xa.
"Nè, đang ở bên đó , qua chào đi." Trần bát đản tựa hồ đoán được tôi không dám nên hung hăn đạp chân tôi và Khả Nhi. Hắn giật tóc Khả Nhi "Đi đi, đi gọi ông xã của cậu tới cứu bạn cậu đi".
"Anh... anh sẽ phải hối hận, đợi lát nữa anh kêu tôi là bà nội cũng vô dụng." Tôi lập tức đứng dậy, vì Khả Nhi tôi bất luận giá nào cũng phải làm, không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao! Sau này tôi không nói, cũng không có ai hỏi tôi việc này. Tôi vọt thẳng tới chổ Ngô Thế Huân, bọn họ không ngờ tôi sẽ đi qua, tôi đứng trước mặc Thế Huân, hít sâu một hơi, dùng môi mình ngăn chặn đôi môi duyên dáng của anh ta. Tôi ôm anh ta thật chặt, thân là người bị hại, Thế Huân chỉ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không giẫy dụa, tôi liếc nhìn tên khồn Trần Tử Gia, ha! Tên này hoảng sợ không nhẹ nha. Chủ yếu vẫn là Thế Huân hoàn toàn không giẫy dụa, cũng không đẩy tôi ra. Vì thế tên thái giám lại một lần nữa bỏ chạy. Lúc này Ngô Thế Huân đẩy mạnh tôi ra. Anh dùng sức chùi môi, giống như có cái gì rất bẩn dính ở đó. Anh nhìn tôi bằn ánh mắt lạnh lùng đầy phẩn nộ. Tôi bị anh nhìn đén giật mình, hình như anh ấy rất chán ghét tôi, tôi lập tức giải thích: "Thật xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi thật sự không phải cố ý làm như vậy. Tôi... tôi chỉ là muốn cứu bạn mới..."

"Đừng để tôi gặp lại cậu!" Đầu cũng không quay lại liền bước đi, đại ca 1m88 đi qua nhìn tôi cười quỷ dị, rraats nhanh anh ta cùng những người khác cũng theo Ngô Thế Huân rời đi.
"Cậu không sao chứ." Khả Nhi đi tới.
"Sao lại không có việc gì, thiếu chút nứa là chết rồi." Ngô Thế Huân khác tên khống họ Trần kia ở chổ: cho dù Ngô Thế Huân có mạnh như thế nào cũng không đánh người yếu hơn mình.
"Sao cậu dám"
"Thế nào?"
"Cái gì thế? Cảm giác kiss ah!"
"Rất đau a! Răn nanh đẩy răn nanh."
"Cậu đúng là ngu ngốc, trách không được chỉ có thể đứng mãi trong lớp 12 của trường Hoa Tân.
"Cậu được đúa ngu ngốc tớ đây cứu đó."
"Được được, anh hùng của tớ, tớ mời cậu đi ăn, cậu muốn ăn gì?"

•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•○●•

Tôi cứ như vậy không rõ ràng đánh mất nụ hôn đầu, cho nên tim tôi cảm thấy rất đau đớn, chỉ vì thương tâm quá độ nên tôi cứ thế ăn không ngừng.
"Lộc Hàm, con sao vậy, có phải hay không có...?" Mama lo lắn hỏi
"Có cái gì?" Tôi lại ăn thêm một chén.
"Có phải hay không có... có..."
"Mẹ nói cái gì nha, có hay không có, tâm tình con không tốt." Mẹ luôn như vậy, cái gì đều có sự liên hệ với việc mang thai, lần trước tôi ăn không vô, bà cũng hoài nghi tôi mang bầu, hiện tại tôi nuốt trôi bà lại hoài nghi tôi có. Ngay lúc ba người chúng tôi ăn cơm vui vẽ, một đám người mặc đồ đen vọt váo, mang một nhà chúng tôi văn ra.
"Mấy người làm cái gì vậy!" Mẹ tôi hét lớn. "Ba nó, ông lại đi bài bạc nữa à."
"Tôi làm sao có thể, một tháng bà mới cho tôi tiền mua thuốc lá, tôi nào có tiền mà đi cá cược."
"Cứu mạng a~~~." Tôi không muốn tham dự vào thảo luận của ba mẹ, tôi muốn thét lên. Tôi cũng không biết vì sao, đám người áo đen lại đưa tôi tơia khách sạn Bình Minh, nhưng tôi cũng chư nghĩ tới tôi có thể vào khách sạn năm sao này. Sau đó tôi bị nhốt vào một căn phòng, lại có một đám phụ nữ xông tới, "Mấy người muốn giết tôi sao? Tôi... tôi muốn chết cùng với ba mẹ."
"Ồn ào chết, mau đi hóa trang cho cậu ấy, thây quần cáo, thằng bé này không có chút đặc sắc, đại ca làm sao có thể muốn cậu ta được." Người nói chuyện là một bà thím, tôi cũng sắp chết rồi bà chị nói dễ nghe một chút cũng không được sao! Ba mẹ! Hai người đang ở đâu~~~~.
Nhưng tôi chưa chết mà bà chị dẫn tôi đi trang điểm rất đẹp. Đang xảy ra chuyện gì vậy. Bà thím dẫn tôi tới nhà ăn ở tầng cao nhất trong khách sạn Bình Minh, chỗ này tôi đã nghe qua, toàn bộ nhà ăn đều trong suốt, có thể nhìn thấy góc cạnh trong thành phố, tôi cũng không dám nghĩ mình có thể đến nơi này. Đi vào nhà ăn, bạ mẹ đã ngồi chổ đó, ngồi cùng bọn họ là một đôi vợ chồng tôi không quen, ngồi trong phòng ăn mà chí kia vẫn còn đeo kính đen, thoạt nhìn rất giống lão đại xã hội đen nha, vợ ông ấy nhìn rất đẹp, còn đẹp hon đại minh tinh. Chung quanh có rất nhiều người mặt áo đen, người nào cũng giống hệt xã hội đen.
"Lão đại, ghiếu gia đã đến." Quả nhiên là xã hội đen, ông ấy muốm làm gì? Baba đã muốn chạy, mâm thì tỏ vẻ đừng uổng phí của trời, mà tôi cũng thấy mình đẹp như vậy cũng không muốn chạy nữa.
Ngoi Thế Huân bước vào, nha, không, sao anh ta lại ở đây, chẳng lẽ anh ta là thiếu gia. Nếu ánh mắt có thể giết chết người, chắc chắn bây giờ tôi đã ngã xuống cái rầm. Hình như anh thật sự rất giận, thật xin lỗi, Ngô Thế Huân, vạn lần xi lỗi. Lão đại xã hội đen đột nhiên đứng lên, ông ấy cũng giống như Ngô Thế Huân cũng thuộc dạng cao " Thế Huân đi theo cha gặp co dâu." Cô dâu? Ở đâu? Sao tôi không thấy, Ngô Thế Huân cực kỳ không tình nguyện bước đến chổ tôi, nắm lấy tay tôi.
Ôi!!!!!!! Cô dâu chẳng lẽ chỉ_____ tôi sao!!! Đây là chuyện gì? Người ngoài hành tinh tấn công địa cầu sao?
"Hôm nay là hôn lễ của con trai tôi, Thế Huân chúng ta cạn ly." Lão đại giơ ly rượu, một hơi uống sách. Kết hôn? Tôi và Ngô Thế Huân! Ông trời ạ! Anh là người mà mỗi ngày tôi cầu khẩn, ông trời tại sao lại đưa tớ.
♤♡♤♡♤♡




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro