Chap 11 : Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vào văn phòng tổng giám đốc, mắt đối mắt nhìn Vương Nam, gương mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười quen thuộc, "Đã để ngài Vương chờ lâu." Khách khí nói với Vương Nam, mang Lộc Hàm ngồi lên ghế sofa.

Vương Nam đưa cặp mắt sắc bén đánh giá hai người họ, "Ngài Ngô không cần phải nói vậy, tôi cũng chỉ mới đến thôi." Nói một câu có lệ rồi lại lo lắng hỏi, "Lộc Hàm không sao chứ?"

Cả người Lộc Hàm chấn động, vậy nhưng hai tròng mắt vô thần lại không có một gợn sóng, nụ cười yếu ớt càng trở nên xán lạn, cậu lấy giọng rồi nói, "Anh hai, em không sao! Sao anh lại ở đây?" Nhớ đến ban nãy Ngô Thế Huân gọi anh là "ngài Vương", lòng đầy thắc mắc hỏi, "Phải rồi, anh đổi họ từ bao giờ vậy?"

"Một năm trước rồi." Vương Nam có chút hứng thú nhìn Ngô Thế Huân cùng Lộc Ham, xem qua thôi là có thể thấy rõ. Xem ra lời Lộc Thiệu Vũ nói là thật, thái độ của ngài Ngô với Lộc Hàm không giống lời thiên hạ nói, ôn nhu chăm sóc, đôi mắt chim ưng đáng sợ giờ tràn đầy ý thương tiếc cùng chiều chuộng.

Lộc Hàm nhíu chặt đôi chân mày thanh tú, vươn hai tay mò mẫm muốn đi đến hướng phát ra tiếng nói của Vương Nam

Vương Nam đứng lên định dắt Lộc Hàm. Lại bị ông chồng đầy mùi dấm chua giành lại, ôm chặt cậu trong ngực, ngồi trên đùi anh, "Lôc Hàm, em là của anh, không được để người đàn ông khác đụng vào."

Gương mặt mềm mại nhỏ nhắn xuất hiện một màu đỏ ửng, hai tay giật lại như muốn thoát ra, nhưng thế nào cũng không tránh được bàn tay của đối phương. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra giận dỗi, hai má như muốn phồng lên, âm thầm oán hận: Anh hai có phải người đàn ông khác đâu.

Bàn tay của Vương Nam vẫn đưa ra giữa không trung, nghiêm nghị nhìn anh, đôi mày rậm nhướn lên, "Ý của ngài Ngô là gì?"

"Anh hai hôm nay đến giành em trai với em rể sao?" Hai tròng mắt đen sáng như ngọc bảo thạch lóe ra tia hờn giận. Vương Nam không trả lời. Thay đổi xưng hô thông minh như vậy, nói thẳng vào chủ đề.

Vương Nam cũng không giận ngượng ngùng rút tay lại, "Nếu vậy thì làm sao, Lộc Hàm cũng không phải đồ vât để ai muốn lấy là lấy, muốn đổi là đổi." Tên em rể này thật ra cũng khá vừa mắt. Hơn nữa chưa bao giờ thấy cậu ta gặp tin đồn lăng nhăng xấu xa gì, cho dù bị người ta gọi là lãnh cảm thì cũng chỉ là tin đồn.

Ngô Thế Huân nhướn mày, hai mắt hiện lên ý cười, mà âm thanh phát ra lại có phần lạnh lùng, "Anh hai cứ yên tâm, chuyện này em sẽ xử lý tốt." Âm sắc không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt, làm cho cơn giận còn sót lại trong lòng Vương Nam cũng biến mất, "Được, vậy giao cho em rể, anh đây mỏi mắt trông chờ."

Có lẽ do hai người có điểm chung cùng muốn bảo vệ một người nên mới có thể ăn ý nhau như vậy.

Ngô Thế Huân âm thầm vui sướng, tuy biết rằng Lộc Hàm nhất định sẽ thuộc về mình, nhưng được anh của cô tán thành vẫn làm anh không khỏi mừng thầm, "Anh hai yên tâm, em rể sẽ thay Hàm Hàm đòi lại công đạo, ai từng khinh thường Hàm Hàm, em sẽ khiến kẻ đó chịu gấp trăm lần." Nói lời này hai mắt liền trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Lộc Hàm ngồi trong lòng anh, cả người không kềm chế được run lên một chút, "Tôi muốn tự mình báo thù, bọn họ đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại gấp trăm."

Ngô Thế Huân cùng Vương Nam lờ câu nói này của cậu.

Vương Nam nhìn bộ dạng "em rể" như vậy, suy nghĩ một chút rồi vừa lòng gật đầu, "Ngô thiếu là cậu!" Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Tối hôm qua anh biết được, Ngô thiếu trong giới hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy loan tin, đưa anh vào phạm vi bảo hộ của hắn, không khỏi khiến anh cảm thấy buồn bực. Vừa mới thấy được tơ máu nhàn nhạt trong mắt người đối diện, anh liền khẳng định Ngô Thế Huân chính là Ngô thiếu giang hồ nói đến.

Ngô Thế Huân chưa nói gì, thu lại ánh mắt đầy sát khí, khóe miệng như hơi nhếch lên, càng chứng minh lời Vương Nam nói.

"Coong coong coong..." Tiếng đập cửa vang lên, Ngô Thế Huân cùng Vương Nam cùng hướng mắt về phía phát ra tiếng động. Thư ký đẩy cửa ra, cúi đầu nói, "Thưa tổng giám đốc, thiên kiêm tiểu thư của tổng giám đốc tập đoàn Lộc Thị, cô Lộc Tuyết Nhi muốn gặp ngài."

"Không cần phải thông báo, tôi đến tìm Huân để thương lượng chuyện hôn lễ." Lộc Tuyết Nhi vừa lên tiếng vừa đi vào.

Ngô Thế Huân không để lộ ra một chút lo lắng nào nói, "Lộc tiểu thư, từ lúc nào mà chúng ta thân thiết đến mức cô có thể gọi thẳng tên tôi vậy?" Con ngươi lạnh lùng sắc bén như hai lưỡi dao làm ả không dám nhìn thẳng.

Thư ký nghe thấy những lời Ngô Thế Huân nói, trong lòng không khỏi khinh bỉ ả. Cô đã sống nhiều năm như vậy, chưa thấy người nào chán sống như người này.

Lộc Hàm làm ra vẻ chẳng liên quan, thảnh thơi ngồi trong lòng Ngô Thế Huân. "Chị" đã đến thì chắc chắn không có chuyện gì tốt, ngày hôm qua bị Huân "mời" ra khỏi biệt thự, không biết hôm nay còn muốn giở trò gì.

Lộc Tuyết Nhi bị nhìn đến mức đầu cúi gằm xuống, tránh né ánh mắt mạnh mẽ mà lạnh lùng kia, đôi môi mấp máy phát ra âm lượng như tiếng muỗi bay, "Cậu là em rể của tôi, chẳng lẽ tôi không được quyền gọi tên sao?"

"Em rể?" Vương Nam khinh thường nhịn bộ dạng chột dạ của ả, gọi thân thiết như vậy mà không thèm biết đối phương có đồng ý hay không, da mặt gì mà dày như da trâu, "Ngài Ngô hình như là em rể của tôi, không phải của Lộc Tuyết Nhi cô."

Lộc Tuyết Nhi nghe mấy lời nói lạnh lùng khinh bỉ này đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, "Anh hai, sao anh lại ở đây?" Tên này không phải đã chết sao? Hắn sao còn có thể xuất hiện ở đây? Hắn đến đây, tập đoàn Lộc Thị chẳng phải không còn đường sống sao? Ngày lành của ả chẳng lẽ đến đây là hết?

Vương Nam hình dáng thâm thúy, nụ cười đầy vẻ khinh thường hiện ra trên gương mặt anh khí bức người, "Những lời này tôi phải hỏi Lộc tiểu thư mới phải!" Hai mắt bá đạo mà sắc bén bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ả.

Lộc Tuyết Nhi nắm chặt ví da Montagut trong tay, cảm thấy vô cùng căng thẳng, từ từ trấn an bản thân rồi nói, "Anh hai, sao em lại không ở đây được? Lộc Hàm là em gái của em, nay em ấy phải gả gấp cho Huân... à, ngài Ngô. Em dĩ nhiên phải mời ngài ấy đi gặp ba mẹ cùng nhau bàn bạc chuyện cưới xin."

"Khụ khụ..." Lộc Hàm đột nhiên ho khan hai tiếng, khiến bốn người trong văn phòng cùng nhìn về phía cô, "Lộc tiểu thư, cô đã nghe qua câu này chưa? Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp."

Mặt Lộc Tuyết Nhi trắng dã không còn giọt máu, chân mày giận dữ nhíu vào nhau, "Em trai, em có thể được gả cho ngài Ngô là may mắn của em. Nên làm sớm một chút để tránh đêm dài lắm mộng." Cố gắng áp chế cảm xúc, ngày hôm qua vì giận quá mất khôn mà ả đã làm mất hình tượng trước mặt ngài Ngô, hôm nay dù có thế nào cũng phải cố giữ điềm đạm.

Lộc Hàm cười lạnh, miệng ả thì nói đêm dài lắm mộng, thật ra chỉ sợ Huân không giúp bọn họ, vậy thì cuộc sống xa xỉ của nhà bọn họ sẽ không cánh mà bay đi mất.

"Lộc tiểu thư, em trai tôi chừng nào xuất giá cũng chưa tới phiên người nhà các người nhúng tay vào." Vương Nam mặt lạnh như tiền, thái độ với ả chẳng khác gì Ngô Thế Huân. Ngày hôm qua anh thoát khỏi Thần Chết xong liền đem hộ tịch của Lộc Hàm sửa lại. Cô đã không còn là con trai của Lộc gia mà đã trở thành em gái duy hất của Vương Nam là đại tiểu thư của tập đoàn Vương thị.

Nụ cười mê hoặc lòng người nở trên gương mặt tuấn mỹ của Ngô Thế Huân. Tay không ngừng vân vê mái tóc mềm mại của Lộc Hàm vẻ nuông chiều đầy trong đáy mắt...

~ Hết chương 11 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro