Chap 12: Ngô Hàn Băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Tuyết Nhi rưng rưng như sắp khóc đến nơi, nhìn Ngô Thế Huân, "Huân, cha tôi đã đặt bàn hạng một ở nhà hàng Thương Nghiệp của tập đoàn Lộc Thị, mời cha mẹ anh đến sắp xếp chuyện kết hôn." Vương Nam vẫn còn sống, phải nhanh nhanh về báo cho ba biết.

Trước giờ thái độ của hắn ta với mọi chuyện đều như đùa giỡn, được thì được không được thì thôi. Nhưng hôm nay giọng điệu hắn lại như vậy, nếu hắn muốn đem Lộc Hàm về bên người, tương lai của bọn họ coi như xong. Xem cách Ngô Thế Huân đối xử với Lộc Hàm coi bộ khó mà ả có thể câu được chàng rể quý này.

Lộc Hàm hé miệng cười trộm, sao nghe như thể ả mới là người muốn xuất giá nha.

Vườn Nam mở miệng định nói thì bị Ngô Thế Huân chặn lại, "Lộc tiểu thư đi tới đó trước, tôi điện thoại cho cha mẹ đã."

Lộc Tuyết Nhi nghe xong không khỏi nín khóc mỉm cười, "Vậy tôi đi trước đây, Huân ." Cẩn thận bước từ từ ra, vừa đi vừa ngó nghiêng Ngô Thế Huân như thể mong anh sẽ gọi ả lại.

Nhưng cho đến khi Lộc Tuyết Nhi đi khỏi, Ngô Thế Huân cũng không thèm liếc ả một cái.

Vương Nam nhíu mày, quắc mắt nhìn anh như đang muốn hỏi: Tại sao?

Mắt Ngô Thế Huân lại mang đầy ý cười, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như gió mùa xuân thổi qua, làm ra vẻ không để ý, cực kỳ phóng đãng nắm chặt bàn tay đang đặt bên hông Lộc Hàm "Cử hành hôn lễ xong xử lý bọn họ cũng không muộn."

Vương Nam nghiêm nghị nhìn bóng dáng Lộc Tuyết Nhi đang biến mất vào trong thang máy, "Ừm, vậy chút nữa tôi sẽ đi cùng." Tuy có chút nghi hoặc nhưng anh vẫn quyết định tin cậu ta một lần. Cậu ta lúc nhìn Lộc Hàm trông như sói như hổ, đôi mắt như muốn bùng cháy. Đó là ánh mắt mà chỉ có nhìn người bản thân cực kỳ yêu thương mới có thể có được.

Ngô Thế Huân không nói gì, lấy điện thoại ra điện cho cha mẹ, bảo hai người đến nhà hàng trước rồi cúp máy.

Lộc Hàm bắt đầu do dự bất an, gặp cha mẹ anh, rồi lại còn bàn chuyện kết hôn đó nha!

"Cha mẹ cậu tính tình thế nào?" Vương Nam có chút lo lắng, Lộc Hàm không thấy đường như vậy có khi nào sẽ bị họ ghét bỏ không?

Ngô Thế Huân cười cười, vì sắp chuẩn bị chuyện kết hôn nên gương mặt như thoải mái hẳn ra, không giống lúc bình thường cả nụ cười cũng khiến người khác có chút sợ hãi, "Anh hai yên tâm, cha mẹ em tốt lắm, giao cho em là được rồi." Trong mắt hiện lên chút tính toán, đỡ Lộc Hàm đứng dậy rồi ôm cậu ra ngoài.

"Được, nếu cậu làm cho Lộc Hàm chịu tủi thân, tôi sẽ mang Lộc Hàn đi." Vương Nam thản nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ uy hiếp. Đi đến bên cạnh Lộc Hàm , hai người đàn ông làm thành hàng rào bảo vệ cậu đến không có kẽ hở.

Lộc Hàm thật sự thấy cảm động, anh hai vẫn tốt với cậu như vậy.

Rời khỏi công ty, tài xế đã ngồi chờ sẵn trong xe. Chiếc Lamborghini lái thẳng về phía nhà hàng.

Vương Nam ngồi ở ghế phó lái, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàn ngồi ở phía sau. Ngô Thế Huân tựa lưng dựa vào ghế, Lộc Hàm gối cái đầu nhỏ nhắn lên ngực anh.

Ngô Thế Huân lấy điện thoại ra, đánh một dãy số, "Ngô Hàn Băng ,em đến nhà hàng Thương Nghiệp ngay lập tức, anh đang trên đường đến đó." Nói xong cúp máy ngay, khóe miệng không kềm được nhếch lên cười.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lộc Hàm gắt gao nắm vạt áo anh, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, "Ngô Hàn Băng là ai?" Trong lời nói như có chút ghen tuông làm Ngô Thế Huân tự dưng thấy vui vui, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xán lạn, "Hàm Hàm ngốc, con bé họ Ngô, dĩ nhiên là người nhà của anh." Hôn nhẹ trán cậu , giọng điệu đầy nuông chiều.

Lộc Hàm khẽ gật đầu, bỗng dưng thấy hối hận bởi câu hỏi của mình, thật muốn tự tát mình hai cái. Cậu trước giờ chẳng biết anh, chỉ mới ở bên cạnh anh một ngày thôi, vậy mà giờ mới nghe anh tìm cô gái khác đã thấy khó chịu

Vương Nam cũng thấy đầy nghi hoặc.

Bên ngoài nhà hàng Thương Nghiệp người người lui tới nhộn nhịp. Đây là nơi giới kinh doanh thường đến trao đổi công việc, nay lại trở thành nơi quyết định hôn lễ của Lộc Hàm cậu . Như vậy có thể thấy được trong mắt Lộc gia cậu là cái gì.

Ngô Thế Huân vừa dìu Lộc Hàm xuống khỏi chiếc Lamborghini, một cô nhỏ chẳng biết từ đâu chạy lại, "Anh hai, gọi em tới gấp vậy làm gì?"

Vương Nam vừa ngẩng đầu, đập vào mặt là một chiếc váy trắng lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, đường cong hoàn hảo, đôi mắt trong suốt như nước, cánh mũi xinh xắn cùng đôi môi như hoa anh đào. Mái tóc màu nâu thẳng dài như thác nước, trên đầu còn có một chiếc mũ màu hồng nhạt.

Nhìn đôi mắt trong trẻo của cô bé, anh không khỏi cảm thấy có thiện cảm. Tim như dừng đập một chút.

Ngô Thế Huân nghiêm nghị, trông như đang tính toán gì đó, "Hàn Băng, hôm nay gọi em đến đây là để em gặp kẻ thù của mình."

"Kẻ thù của em? Em nhớ rõ kẻ thù của em chỉ có một nha!" Ngô Hàn Băng nghịch ngợm chớp mắt, "Anh hai, không phải là con chim công kia chứ? Anh sao lại có quan hệ với nó?" Quỷ thần ơi! Anh hai tự dưng kêu mình ra mặt.

"Đây là chị dâu của em." Ngô Thế Huân không muốn nói quá nhiều về Lộc Tuyết Nhi giới thiệu Lộc Hàm đang đứng bên cạnh mình cho Ngô Hàn Băng

Ngô Hàn Băng nhìn Lộc Hàm từ trên xuống dưới, hai mắt sáng rỡ đầy hưng phấn, nhảy đến trước mặt Lộc Hàm kéo cổ tay mảnh khảnh của cậu "Chị dâu! Xin chào xin chào! Em tên là Ngô Hàn Băng ." Không ngờ anh hai mình vậy mà tinh mắt ghê, chị dâu trông rất là thanh thuần nha!

"Chào em." Lộc Hàm thản nhiên đáp, cảm thấy có chút vui vẻ. Cô em này xem chừng rất đáng yêu! Nghe giọng nói là biết ngay nhất định là một cô bé hoạt bát hiếu động.

Ngô Thế Huân tỏ ý hơi giận, kéo tay Lộc Hàm lại đem cậu ôm vào lòng ngăn cách với Ngô Hàn Băng "Hàn Băng , tiền tiêu vặt tháng sau giảm phân nửa."

"Ơ.... Anh hai sao lại thế! Em chỉ có kéo kéo tay chị dâu chút thôi! Vậy mà cũng ăn bớt tiền tiêu vặt của em." Ngô Hàn Băng làm bộ mặt đáng thương nhìn Ngô Thế Huân

Lộc Hàm trốn trong lòng Ngô Thế Huân che miệng cười trộm.

Vương Nam nhìn bộ dạng đùa cợt than khổ của cô không khỏi thấy tội nghiệp, tính chiếm hữu của em rể quá cao, ngay cả em gái mình nắm cổ tay Lộc Hàm một chút cũng dạy dỗ đến mức đó.

Khóe mắt Ngô Thế Huân liếc thấy một chiếc xe hơi màu trắng hướng đến nhà hàng, không thèm để ý đến Ngô Hàn Băng nữa, ôm Lộc Hàm lẳng lặng nhìn chiếc Geely đến gần.

Ngô Hàn Băng ai oán nhìn anh, sau này có đánh chết cũng không dám gặp mặt chị dâu nữa. Anh hai có vợ, không cần em gái nữa, còn phải đề tên chị dâu vào sổ đen, huhuhu...

Chiếc Geely dừng trước đám người Ngô Thế Huân ,một cặp đôi trung niên bước ra...

"Cha mẹ, hai người đã đến." Ngô Thế Huân cẩn thận đem Lộc Hàm ra nghênh đón, khuôn mặt tuấn tú cười rạng rỡ.

~ Hết chương 12 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro