Chap 13: Ngô Hàn Băng vs Lộc Tuyết Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu chào hai bác." Vương Nam khom người hành lễ, tinh tế đánh giá hai người họ.

Người đàn ông trung niên nhìn qua chín chắn giỏi giang, vẻ mặt uy nghiêm. Bên tay ông là một phụ nữ trung niên mặc một bộ sường xám thanh lịch, gương mặt lộ ra vẻ quen thuộc không nói nên lời. Gương mặt lạnh nhạt trông hơi giống Ngô Thế Huân, nụ cười cũng không khác là mấy, đây chắc chắn là phu nhân Ngô gia tiếng tăm lừng lẫy! Nữ cựu tổng giám đốc của tập đoàn Ngô Thị. Ở bên cạnh chắc chắn là Ngô Thiên Long chồng bà.

Hai người gật đầu với Vương Nam , anh còn chưa kịp lên tiếng lần nữa thì một âm thanh hùng hổ từ trên xe truyền ra, "Cái thằng cháu thối này, cưới vợ cũng không nói cho ông ngoại một tiếng, nếu ông ngoại không ở chỗ cha mẹ ngươi chắc ngươi cũng không thèm báo cho ông một tiếng."

Mọi người nhìn qua, đập vào mắt một cụ già cao gầy, mi thanh mục lãng, con ngươi sáng lộ ra khí phách ngời ngời đầy uy nghi. Cũng chỉ có những người địa vị cao mới có khí chất thanh tao cao ngạo như vậy.

Ngô Thế Huân không khỏi chột dạ, ông cụ sao lại ở đây, từ lúc nhỏ đã toàn gây sự với anh, đến lúc lớn cũng không tha sao?

"Ông ngoại, ông đến rồi!" Ngô Hàn Băng mắt sáng rỡ ngọt ngào kêu lên, vui vẻ chạy đến bên cạnh Phượng lão gia, vô cùng thân thiết kéo tay ông.

Phượng lão gia vỗ vỗ mu bàn tay của cháu gái, cảm giác kiêu ngạo cùng khí phách ban nãy đã biến mất, nháy mắt đã trở thành một ông cụ hiền từ, "Vẫn là Băng Băng của ông tốt nhất! Không như cái thằng nhóc kia lúc nào cũng đối nghịch với ông." Nói xong khóe mắt còn liếc liếc Ngô Thế Huân

Ngô Thế Huân coi như không thấy, giới thiệu với cha mẹ, "Cha mẹ, đây là Lộc Hàm con đâu tương lai của hai người." Trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc.

"Cháu chào hai bác!" Lộc Hàm có chút sợ sệt không biết phải làm sao, hai tay khoanh lại.

Hai người tinh tế đánh giá cậu ,vừa lòng cười cười. Phượng Diên chủ động đến trước mặt Lộc Hàm ,nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu , giọng nói đầy dịu hiền, "Con tên là Lộc Hàm? Thật đáng yêu."

"Bác gái..." Lộc Hàm miễn cưỡng cười nhẹ, ngoan ngoãn gọi.

Phượng Diên nhìn hai mắt vô thần của Lộc Hàm , nghi ngờ nhíu mi, nhìn Ngô Thế Huân ý muốn hỏi.

Vương Nam từ đầu tới cuối nhìn Phượng Diên, không khỏi có chút lo lắng.

Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt thăm dò của mẹ, cười nhợt nhạt ý bảo bà an tâm, "Cha mẹ, ông ngoại, chúng ta vào trong thôi!" Anh biết không phải mẹ có vấn đề gì về đôi mắt của Lộc Hàm ,bà chỉ muốn biêt tại sao cậu lại thành ra như vậy thôi.

Phượng Diên thấy con tỏ ra trấn an mình, nét mặt cũng giãn ra, vỗ vỗ mu bàn tay của Lộc Hàm rồi quay lại bên chồng mình.

Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thấy may mắn trong lòng, cũng nhờ có anh chứ không cậu cũng chẳng biết phải ứng phó như thế nào với họ.

Lão già ngẩng đầu ưỡn ngực như trẻ con giương oai nhìn Ngô Thế Huân , kéo Ngô Hàn Băng đi tuốt đằng trước. Phượng Diên kéo tay Ngô Thiên Long theo sát sau đó, Ngô Thế Huân mang Lộc Hàn cùng Vương Nam đi vào nhà hàng Thương Nghiệp tráng lệ.

Lộc Tuyết Nhi ở đại sảnh đi qua đi lại, thấy đoàn người Ngô Thế Huân đã đến, gương mặt quyến rũ động lòng người nở nụ cười nịnh nọt đến trước mặt bọn họ, lập tức cúi đầu chào hai người lớn Ngô gia, "Cháu chào bác trai bác gái, cháu là Lộc Tuyết Nhi, là chị của Lộc Hàm"

Ngô Hàn Băng nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của ả, nhíu mày chu cái miệng nhỏ, hừ lạnh một tiếng, chọt chọt cánh tay Phượng lão gia, "Ông ngoại, cô ta không thèm nhìn tới ông nha! Thật xấu nha!"

Lộc Tuyết Nhi theo phản xạ quay đầu lại thì thấy cô, khinh thường nhìn bọn họ, Ngô Hàn Băng sao có thể ở đây? Lão già bên cạnh nó là ai

Ngô Hàn Băng đắc ý ngoáy ngoáy chân trái, nhíu mày hất cằm lên với ả.

"Sao cô lại ở đây?" Lộc Tuyết Nhi khinh khỉnh hỏi, khiến cho vợ chồng Ngô gia không hẹn mà cùng nhíu mày, bao nhiêu hảo cảm đều bay biến mất.

Ngô Hàn Băng trợn mắt nhìn ả, vừa cười xán lạn vừa khiêu khích nói, "Sao tôi lại không thể ở đây?" Không ngờ hai năm không gặp, ả vẫn ngang ngược như vậy, mà cũng không đúng, phải nói là so với trước kia còn kiêu căng ngang ngược hơn.

Vương Nam nghiêm nghị nhìn Ngô Hàn Băng cô bé này đúng là không đơn giản, so với anh trai thì có một điểm cực kỳ giống nhau: bụng dạ đen tối!

Lộc Tuyết Nhi thấy vợ chồng Ngô gia nên không quá làm càn, "Kẻ nghèo như cô nên nhanh chân chạy khỏi nơi này đi! Đây không phải nơi cô nên đến." Nghe qua thì như tốt bụng nhắc nhở, nhưng giọng điệu thì đầy vẻ châm chọc.

Lộc Hàm không khỏi vì Lộc Tuyết Nhi mà đổ mồ hôi, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy tay Ngô Thế Huân , lòng bàn tay ươn ướt. Con ngớ ngẩn này đúng là tự tìm cái khó. Cho dù có là kẻ nghèo hèn, nếu người ta đã muốn đến thì ả quản được sao? Huống chi Ngô Hàn Băng cũng không nghèo hèn gì.

Ngô Thế Huân nắm chặt tay cậu ,gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười nham hiểm như thấy cá cắn câu, rõ ràng không có ý cản em gái lại.

"Cha, mẹ, chúng ta thật sự nghèo vậy sao?" Ngô Hàn Băng mắt đọng đầy nước, quay đầu đáng thương nhìn vợ chồng Ngô gia làm nũng.

Hai tròng mắt vô thần của Lộc Hàm cũng không nhịn được mà trợn trắng. Ngô gia mà nghèo, toàn thế giới chắc không ai giàu nổi.

Lộc Tuyết Nhi thấy Ngô Hàn Băng gọi Phương Diện và Ngô Thiên Long là cha mẹ, bao nhiêu cái gọi là "được giáo dục" như đổ sông đổ biển. Đôi mắt đẹp trừng lớn, vô cùng kinh sợ hỏi, "Cô là con gái của bác trai bác gái?"

Vương Nam cùng Ngô Thế Huân như đang thưởng thức vở kịch hay, xem Ngô Hàn Băng biểu diễn mà cười vào biểu cảm của Lộc Tuyết Nhi. Xong Vương Nam lại trở lại bộ dáng cà lơ phất phơ.

Ngô Hàn Băng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, đôi mắt linh động đầy vẻ thắng cuộc, nhướn mày hỏi, "Thì làm sao? Không được à?"

"Cô thật sự là con của bác trai bác gái? Không phải con của tài xế?" Lộc Tuyết Nhi đánh giá cô một lượt, có điều đến lúc này cũng không thể nhìn ra được khí chất quý tộc của cô, trên người cô cũng chỉ là quần áo rẻ mạt.

"Tiểu thư đây là con của ai, cô quản được sao?" Ngo Hàn Băng làm ra vẻ đại tiểu thư, không thua gì mẹ mình mang quý khí đầy người cùng một chút dịu dàng.

Lộc Tuyết Nhi chán nản, cũng không dám làm càn nữa, âm thầm liếc Ngô Hàn Băng một cái, vươn tay trái, "Mời bác trai bác gái." Rõ ràng bỏ qua Phượng lão gia cùng Ngô Hàn Băng

Phượng lão gia bắt đầu thổi râu trừng mắt nhìn, cả người bất động, hai vợ chồng phía sau cũng không dám nhúc nhích.

Lộc Hàm đang định sải bước, bị Ngô Thế Huân kéo lại vào lòng, "Sao vậy?" Lộc Hàm đập tan sự yên tĩnh lúc đó, ngước mặt lên, hai tròng mắt vô thần mờ mịt nhìn anh.

"Đợi chút." Ngô Thế Huân thâm thúy dịu dàng nhìn cậu

Lộc Hàm vẫn chưa hiểu gì gật gật đầu, ngoan ngoãn để anh ôm trong lồng ngực, bảo vệ trong vòng tay. Cả người lo lắng thấp thỏm giờ như tìm được nơi tránh gió...
~Hết Chương 13~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro