Chap 15 : Không thể động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai nhà hai bên ở nhà hàng Thương Nghiệp quyết định hôn lễ, ăn cơm trưa xong trò chuyện một chút, Ngô Thiên Long lạnh nhạt nói lời tạm biệt, "Chuyện hôn lễ đã quyết định xong, cơm cũng ăn rồi, chúng ta phải về đây." Lòng bao dung của ông cũng có giới hạn, không phải cứ là gia đình của con dâu thì được.

Phượng lão gia cùng Ngô Hàn Băng đã sớm chờ không nổi đứng dậy, chẳng đợi mời đã đi thẳng ra ngoài.

Phượng Diên cũng đứg lên, tuy là một phụ nữ ngoài bốn mươi nhưng dáng người của bà vẫn rất xinh đẹp. Bà kéo tay chồng mình, hiền thục cười với Lộc Thiệu Minh cùng Lâm Minh Ý một cái xem như tạm biệt

Lộc Thiệu Minh cùng Lâm Minh Ý thấy vậy vội vàng đứng lên, thân thiết nói, "Mọi người đi đường cẩn thận." Nghe qua thì như rất thân mật, nhưng từ trong giọng nói của Lộc Thiệu Minh nghe ra được sự kính sợ.

Lộc Hàm âm thầm châm biếm trong lòng, "cha" kiêu ngạo không ai bì nổi như vậy, gặp Ngô Thế Huân cùng cha anh thì lại như chó săn thấy chủ.

Ngoi Thế Huân cùng Vương Nam đồng thời đứng lên, đỡ Lộc Hàm dậy, hai người dìu cậu ra phía cửa.

Vương Nam trước khi đi còn không quên nghiêm mặt nhìn Lộc Thiệu Minh, trong mắt ý đùa cợt có, khinh thường có, mà ý hận cũng có, giống như đang cảnh cáo Lộc Thiệu Minh.

Lộc Thiệu Minh nơm nớp lo sợ tiễn Ngô gia cùng Vương Nam đi, trong lòng bối rối khác thường, nén giận nhìn Lộc Tuyết Nhi, "Hôm kia không phải cha kêu con phải khiến người nhà Ngô vui vẻ, kết quả là sao? Con suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"

Lam Minh Ý cũng cảm thấy khó hiểu, con gái của bà chưa bao giờ làm bà quá thất vọng, chỉ có lần này...

"Cha, không phải con không muốn làm cho họ vui, mà là..." Lộc Tuyết Nhi như có nhiều điều khó nói, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt như hạ quyết tâm, "Con với Ngô Hàn Băng là kẻ thù, Ngô Hàn Băng là tiểu thư Ngô gia, sao con có thể làm người nhà Ngô gia yêu thích được."

"Ai, quên đi quên đi, Lộc Nam đã gặp được ngài Ngô, ngài Ngô hình như còn chưa biết chuyện của Lộc Hàm .Chúng ta không thể để Lộc Nam sống tiếp được, bằng không ngài Ngô sớm muộn cũng biết chuyện." Lộc Thiệu Minh không chút để ý khoát tay, chán chường ngồi trên ghế nhung.

Lâm Minh Ý khẩn trương đứng lên, "Ông xã, bây giờ phải làm sao đây? Không phải ông đã kêu người ta giết hắn một lần sao? Sao hắn còn có thể xuất hiện ở đây?"

Lộc Tuyết Nhi cũng bắt đầu gia nhập hàng ngủ bàn chuyện Lộc Nam, "Cha, không phải bọn chúng gạt tiền của chúng ta chứ?" Gương mặt xinh đẹp của Lộc Tuyết Nhi vô cùng khẩn trương, đó là tiền ả tích góp nhiều năm mới có được nha.

"Đi, về trước nói sau." Lộc Thiệu Minh nhíu mày đứng lên, cầm áo vest màu đen trên ghế hướng ra cửa, hai mẹ con Lâm Minh Ý bám theo sau.

Bên ngoài nhà hàng Thương Nghiệp kẻ đến người đi, tất thảy đều ghé mắt tò mò nhìn đoàn người Ngô Thế Huân

Tiếng chuông dễ nghe truyền đến tai mọi người, Ngô Thế Huân thành thục lấy chiếc Vatur ra, nhìn cái tên trên màn hình một chút rồi nhận điện thoại, đầu dây bên kia liền mở miệng thông báo, "Tổng giám đốc, mọi chuyện đã xử lý xong."

"Ừm, có thể tiến hành chuyện tập đoàn Lộc Thị rồi." Ngô Thế Huân lóe ra ánh mắt sắc bén, khóe miệng hơi có một nụ cười ý vị thâm trường.

"Vâng, thưa tổng giám đốc." Nghe được câu trả lời của đối phương , Ngô Thế Huân lập tức tắt máy, cất điện thoại đi. Xoay người nhìn thì vợ chồng Ngô gia cùng Phượng lão gia và Ngô Hàn Băng sớm đã chẳng thấy đâu.

Ngô Thế Huân nhìn Vương Nam ở bên cạnh trông nom Lộc Hàm móng vuốt quắp lại. Hai mắt liền bốc hỏa, sải bước về phía họ kéo Lộc Hàm vào trong lòng, "Anh, đừng động vào bà xã của em chứ." Nói xong cầm bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm lên, lấy áo sơ mi chùi chùi nhẹ.

"Là anh hai em mà." Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lộc Hàm thoắt cái liền phiếm hồng, bàn tay bị anh giữ lấy hơi giật giật ra. Lại bị Ngô Thế Huân nắm chặt hơn, hơi ấm khiến tim Lộc Hàm như bị lửa bao vây.

Ngô Thế Huân quắc mắt ưng, cúi đầu phớt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn, " Tiểu Lộc , anh nói rồi, em là người của anh, không được để người đàn ông khác chạm vào." Nói rồi dìu cậu về phía chiếc Lamborghini.

Vương Nam nhìn theo dáng hai người họ vào xe, khóe miệng cứng ngắc run run mấy cái, rồi đi đến mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

"Sập" một tiếng đóng cửa, Lamborghini ghềnh ngang rời đi

Biệt thự Lộc gia.

Lộc Thiệu Minh vừa vào cửa liền nhíu mày, cởi áo vest đen vắt lên sofa.

Hai mẹ con Lâm Minh Ý ngồi xuống lấy lại tinh thần, "Ông xã, ông gọi điện thoại hỏi bọn người kia đi! Tiền của chúng ta không thể bị phí phạm như vậy được." Lâm Minh Ý nghiêm túc nói.

"Đúng đó! Cha, hai trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, toàn là tiền con mấy năm nay tiết kiệm mới có." Lộc Tuyết Nhi cau có mặt mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ phụ họa theo Lâm Minh Ý

Lộc Thiệu Minh nhìn hai mẹ con Lâm Minh Ý ngồi đối diện, im lặng một lát rồi tiến đến bàn cầm điện thoại lên đánh vài con số. Tiếng bíp bíp vang lên, âm thanh thô lỗ từ đầu dây bên kia truyền đến, "Ai? Có chuyện gì nói mau."

Giọng nói xa lạ này khiến cho Lộc Thiệu Minh nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, "Xin chào, tôi tìm Vân lão đại."

"Ông là ai? Tìm đại ca của bọn ta có chuyện gì?"

"Tôi là Lộc Thiệu Minh tổng giám đốc tập đoàn Lộc Thị, muốn hỏi Vân lão đại một việc." Lộc Thiệu Minh nghe giọng điệu của hắn thì biết được hắn là tay chân của đối phương, thở phào nhẹ nhõm một hơi, chống tay dựa lên bàn gỗ.

"Được, xin chờ một chút." Thanh âm thô lỗ của đói phương so với trước đó đã khá hơn, tiếp đó là một tiếng nói nhỏ vang lại, "Anh Vân, khách tìm anh muốn hỏi chuyện."

Lộc Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy bất an, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào ống nghe trên tay Lộc Thiệu Minh, vảnh tai lên nghe ngóng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Lam Minh Ý như nhìn thấy vẻ căng thẳng của ả, vỗ vỗ lên bàn tay đang run lên kia, ý bảo ả bình tĩnh lại.

Một lát sau, giọng nói thô lỗ sang sảng từ bên kia truyền tới, "A, ngài Lộc tìm tôi có chuyện gì?"

"Hôm trước tôi nhờ các anh ám sát Lộc Nam ,tại sao bây giờ Lộc Nam vẫn sống khỏe vậy? Tôi đã tốn đến tận hai trăm vạn." Lộc Thiệu Minh đi thẳng vào vấn đề không hề có chút khách khí.

Vân ca nghi hoặc hỏi lại, "Thật không?"

"Hôm nay tôi ở nhà hàng Thương Nghiệp gặp hắn." Lộc Thiệu Minh tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Hơn nữa, hắn tỏ vẻ như biết được là tôi muốn giết hắn."

Vân ca trầm mặc một hồi rồi nói,
"Lộc Nam hiện giờ đã đổi tên thành Vương Nam, ông không biết sao?"

Lộc Thiệu Minh sửng sốt một chút, ông quả thật không biết, lời nói của đối phương khiến ông không khỏi cảm thấy sợ hãi, "Vương Nam tự mình thành lập một bang phái, mặc dù không lớn bằng bang của chúng tôi nhưng cũng có chút thực lực. Hơn nữa ngày hôm qua Ngô thiếu đã thông báo Vương Nam nằm trong phạm vi bảo hộ của hắn. Ai dám động vào Vương Nam cũng là kẻ địch của Ngô thiếu."

Lộc Thiệu Minh nhíu mày trầm mặc. Từ bao giờ mà quan hệ của Vương Nam với giới xã hội đen lại tốt như vậy? Ngô thiếu là người vô cùng lợi hại của giới ngầm, nhưng không ai biết thân phận thật sự của hắn, chỉ biết mỗi danh hiệu "Ngô thiếu".

Lộc Tuyết Nhi thấy Lộc Thiệu Minh không có phản ứng gì nữa, đoạt lấy tai nghe trong tay ông, mười phần giận dữ hỏi, "Ông lấy tiền của chúng ta mà chẳng làm được gì, như vậy mà được sao?"

"Chúng ta sẽ lập tức trả lại mười vạn cho các người."

"Vậy còn một trăm chín mươi vạn đâu? Alô alô..." Đầu dây bên kia đã cúp máy. Lộc Tuyết Nhi giận dữ nắm chặt hai tay đến trắng dã. "Bang" một tiếng quăng tai nghe sang một bên, uất hận nói, "Tiền chúng ta gửi cho hắn, đã làm không được mà còn lấy của người khác một trăm chín mươi vạn! Mấy năm dành dụm của con..."

Lộc Thiệu Minh nhìn bộ dạng đanh đá của Lộc Tuyết Nhi, khéo léo đè cơn giận xuống nhìn Lâm Minh Ý "Bà xem kìa, con gái bà nuôi dạy đó, có khác gì mấy kẻ đầu đường xó chợ, còn học được trò vứt đồ đập đạc."

Lam Minh Ý trừng mắt liếc Lộc Tuyết Nhi một cái, giống như đang nói: Làm mất mặt mẹ.

Lộc Tuyết Nhi không nói nên lời, cố gắng ngậm bồ hòn làm ngọt, hai tay cầm cái gối đệm mà muốn xé toạc ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro