chap 6 : Biệt Thự Ngô Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Hiền dừng lại trước một nhà hàng Ý xa hoa, mở cửa chiếc Lamborghini màu đen

Ngô Thế Huân đầu tiên mở cửa xe bên cạnh, sau đó tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, tay phải đặt trên đỉnh đầu cậu, tránh cho cậu bị đụng phải cửa khi xuống xe.

Lộc Hàm để mặc anh kéo tay mình, từng chân từng chân lò dò đi ra, khi chạm được ra khỏi cửa xe, liền chậm rãi đem đôi chân mang giày cao gót đặt lên mặt đất, ra khỏi chiếc Lamborghini.

Hai người giống như một cặp hoàng tử – công chúa, khiến người qua đường không khỏi chú ý nhìn vào.

Ngô Thế Huân thuận tay đem cậu kéo vào lòng mình, ôm lấy cả vòng eo của cậu, hướng về phía nhà hàng.

Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt theo sát bọn họ, bốn người lần lượt vào nhà hàng kiểu Ý.

Trần nhà màu vàng nhạt được thiết kế như hình ruộng bậc thang, cũng có lẽ vì màu sắc đó mà cả nhà hàng mang lại cảm giác rất ấm áp.

Cây cột trông như một chiếc đồng hồ cát rỗng ruột, ánh sáng mờ ảo phát ra từ bên trong. Đèn thùy tinh lộng lẫy màu trà, những chiếc bàn vuông màu trắng, phủ những chiếc khăn bàn màu vàng nhạt như hoa nở, ghế nhung màu cam trông vô cùng thoải mái..

Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm, bước vào nhà hàng, liền gây chú ý cho những thực khách bên trong. Phục vụ nơi này dường như đều biết Ngô Thế Huân, cung kính dẫn bốn người đến chỗ ngồi sang trọng nhất. Lộc Hàm không thể gọi cơm, chờ Ngô Thế Huân cùng hai người khác gọi, lẳng lặng lui xuống.

Từ góc nhà hàng truyền đến tiếng dàn piano du dương, Ngô Thế Huân kéo chiếc ghế tựa màu vàng ra, đặt Lộc Hàm ngồi an ổn trên ghế. Anh lại đem một chiếc ghế khác lại gần ghế Lộc Hàm, ngồi xuống xong, bàn tay cứ vậy vòng qua eo cậu.

Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt ngồi đối diện hai người họ. Bạch Hiền đặt hai khuỷu tay trên bàn cơm, trông như đang thưởng thức tiếng đàn du dương. Phác Xán Liệt tựa lưng vào ghế, rất hứng thú nhìn đôi tình nhân thân mật.

Mà đôi tình nhân kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Phác Xán Liệt, không hẹn cùng ngẩng đầu, anh thì vẻ mặt căm ghét, cậu thì đỏ bừng hai má. Phác Xán Liệt vẫn tỉnh bơ cười cười, nhấc ly lên nhấm một ngụm trà.

Bồi bàn mang khay đồ ăn lên tới.

Ngô Thế Huân cầm một ly rượu đỏ, đặt vào bàn tay nhỏ bé của Lộc Hàm. "Uống tí rượu đỏ đi, cứ thoải mái một chút." Tay cậu toát đầy mồ hôi, chỉ đi ăn cơm một bữa thôi mà hồi hộp đến vậy.

"Cảm ơn." Lộc Hàm nói, một tay cầm giữa ly rượu vang, một tay sờ sờ miệng ly. Sau đó bàn tay nâng ly lên, đặt miệng ly kề đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Ngô Thế Huân đau xót trong lòng, từ đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng. Kẻ làm cho cậu phải trở thành như vậy, anh sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm lần. Bây giờ ngay cả việc ăn cơm cũng là một vấn đề của cậu, vậy thì mười mấy năm qua cậu làm sao sống được đàng hoàng?

Bưng chén sứ màu trắng trước mặt cậu, múc một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo đặt trước mặt cậu, lại cầm muỗng nhỏ màu trắng để vào tay cậu, "Nào, ăn chút cháo đi."

Lộc Hàm nhu thuận cúi đầu ăn cháo, trong lòng thấy rất cảm kích, cậu còn đang lo rằng mình không thể ăn cơm, không ngờ anh lại giúp mình.

Lộc Tuyêt Nhi cùng một chàng trai đẹp rạng ngời ngồi ở góc nhà hàng vắng vẻ, nhìn Ngô Thế Huân chăm sóc thương yêu Lộc Hàm, không khỏi cảm thấy ghen ghét. Ả mới thật sự là công chúa, vậy mà thằng nhỏ đó lại dám hưởng quyền lợi này của ả.

Ngô Thế Huân dịu dàng nhìn Lộc Hàm, gắp một miếng thịt, bàn tay sờ mảnh tóc đen phía sau lưng, "Ăn miếng thịt này."

Lộc Hàm cũng gật đầu, hé miệng, một miếng thịt nhẵn mịn mềm mại đặt vào miệng cậu. Lộc Hàm nhẹ nhàng ăn, nét mặt vui vẻ, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.

Bạch Hiền cũng nhìn cô một cái, đáy mắt trở nên mãnh liệt.

Phác Xán Liệt thỉnh thoảng cũng sẽ vì cô gắp một miếng rau, chỉ là mỗi lần như vậy đều bị người nào đó liếc đến lạnh người.

Ăn cơm xong, Ngô Thế Huân nói với hai người anh em của mình cái gì đó. Rồi đem Lộc Hàm đặt vào ghế lái phụ của xe, giúp cậu thắt dây an toàn rồi chở cậu về nhà.

Ngô Thế Huân lái chiếc Lamborghini khi tới biệt thự trên núi. Xa xa biệt thự Ngô gia là một rừng cây xanh, bể bơi thật to, xa một chút còn có sân tennis cùng nhà kính trồng hoa. Bốn phía đều là mặt cỏ bằng phẳng cùng vườn hoa rực rỡ.

Xung quanh biệt thự là một đám người vận đồ đen, mang kính râm, nấp ở chỗ tối. Chỉ khi xe Ngô Thế Huân đến nơi, bọn họ mới được đứng lên, khom người cúi đầu.

Nơi này mỗi lầu rộng khoảng gần hai trăm bình*, tổng cộng ba tầng lầu. Trong biệt thự còn có cả spa, phòng tắm hơi, phòng tập gym, phòng xoa bóp, phòng âm nhạc, nhà hàng, rạp chiếu phim, tất cả mọi thứ... Còn có một sân thể thao ở tầng hầm, bên phải là một nhà khác dành cho tôi tớ, còn nhà trệt bên trái dùng làm ga-ra.

Đi đến căn nhà lớn trước biệt thự, Ngô Thế Huân dừng xe lại, mở cửa xuống xe, đi vòng qua sau xe đến bên phía Lộc Hàm đang ngồi, mở cửa xe, lại tháo dây an toàn cho cậu . Không kiêng nể gì hết bế cậu ra khỏi chiếc Lamborghini, đi vào biệt thự.

"Thiếu gia, cậu đã về." Quản gia đi đến đón Ngô Thế Huân mặt mày hớn hở, "Quản gia, đem xe chạy vào ga-ra, nói người hầu mang cho thiếu phu nhân một ít trái cây, nước uống."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia mặc dù thấy Ngô Thế Huân bế một cậu gái về nhưng cũng không hỏi gì, như cũng hiểu rõ ràng. Lại nhìn ra được vẻ sung sướng của anh, không còn thấy cô đơn tịch mịch nữa.

Tại biệt thự Ngô gia, lầu trên lầu dưới hoàn toàn không có ngăn cách, mà ngay giữa nhà chính là một khoảng không thông suốt từ dưới lên trên. Chùm đèn thủy tinh rực rỡ ở giữa vẫn soi sáng được lầu dưới, trang trí không hề phức tạp, chủ yếu lấy ba màu trắng-đen-vàng làm chủ đạo, tuy trông đơn giản nhưng lại toát ra vẻ sang trọng.

Ngô Thế Huân đặt cậu lên sofa trong phòng, dịu dàng nói, "Hàm Hàm,nơi này về sau chính là chỗ ở của chúng ta, anh sẽ giúp em làm quen với nó." Lúc này anh thật sự tươi cười rất ấm áp, đó thật sự là một nụ cười xuất phát từ nội tâm, không phải nụ cười theo thói quen tích lũy bao năm nay.

Lộc Hàm ảm đạm gật đầu, "Vâng." Đây là nơi cậu ở sau này, nhưng một chút cậu cũng không thấy được, ngay cả người cậu phải cưới cũng không biết mặt mũi ra sao.

"Sao vậy? Em cảm thấy không khỏe sao?" Ngô Thế Huân ngồi xổm trước mặt cậu ,mắt đau đáu nhìn.

"Không, tôi chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng." Lộc Hàm cậu đơn rũ mắt xuống, ngón tay bất an động đậy. "Tôi không nhìn thấy hết chỗ này được, ngay cả mặt anh cũng không thấy."

Tim Ngô Thế Huân dấy một nỗi đau đớn, ngồi xuống cạnh cậu , đem cậu vùi vào lòng mình, "Rồi em sẽ lại thấy được, yên tâm đi! Mắt của em không phải là không thể chữa. Chờ hôn lễ xong xuôi, anh sẽ chữa mắt cho em." Bàn tay vỗ về những sợi tóc đen bóng của cậu ,lại có một chút lo lắng.

"Có thể thật không?" Cánh tay nhỏ bé của Lộc Hàn cũng vòng ra sau lưng anh, ôm lấy lưng áo, cùng nhau tìm kiếm cảm giác an tâm.

Ngô Thế Huân cảm thấy cực kỳ vui sướng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm anh cảm giác thật tốt, "Ừm, anh đã bảo Xán Liệt liên hệ bác sĩ nhãn khoa tốt nhất thế giới, bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn trở thành cô dâu là được. Anh biết, em bây giờ đối với anh không có tình cảm, nhưng chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng."

Lộc Hàm nằm trong lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập. Không hiểu sao bản thân cũng bình tĩnh trở lại, yên lặng gật đầu, cảm thấy vô cùng ấm áp. Trước đây chỉ có anh hai mới khiến cậu cảm thấy bình yên như vậy, bây giờ có thêm một người nữa, lại còn là chồng tương lai của cậu

~ Hết chương 6 ~

* bình: đơn vị đo lường của Nhật, 1 bình = 30 thước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro