Chap 22- Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Tiểu Lộc, mau dậy đi sắp đáp máy bay rồi kìa- Bạch Hiền ngồi bên cạnh Lộc Hàm lay lay cậu đang ngủ gục

Lộc Hàm nghe liền từ từ mở mắt nhìn xung quanh, đột nhiên lại thấy cổ mình đau đau, mỏi kinh khủng. Liền nhớ ra bình thường nếu như mình ngủ đều nằm trong lòng Thế Huân rất dễ chịu bây giờ lại đi ra ngoài nằm ngủ qua loa nên cổ thấy mỏi là phải.

Máy bay đáp xuống sân bay, Lộc Hàm cùng Bạch Hiền đang đi ra ngoài thì Lâm Minh Vĩ từ đâu chạy lại chỗ hai người

_Lộc Hàm, Bạch Hiền để tôi xách va li giúp hai cậu

_Ơ tôi...

_Không cần, Lâm Minh Vĩ chúng tôi có tay có thể làm được- Không đợi Lộc Hàm trả lời Bạch Hiền đã chen ngang vào, không cần biết cậu ta có ý gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp cả

_Tôi..

_Tôi tôi cái gì? Tiểu Lộc chúng ta mau đi thôi đừng nhiều lời với anh ta- Bạch Hiền nói rồi nhanh chóng kéo tay Lộc Hàm cùng va li đi nhanh về phía trước để lại Lâm Minh Vĩ tức giận đến bốc hỏa phía sau mà phải cố gắng kìm lại bước đi. 

Cả đoàn sau khi ra khỏi sân bay liền khởi hành về khách sạn. Theo sắp xếp thì mỗi phòng sẽ có 4 học sinh ở chung nhưng Lộc Hàm và Bạch Hiền trước đó đã có sắp xếp riêng nên hai người sẽ ở phòng riêng không có ở chung với ai hết.Hôm nay cả đoàn sẽ được nghỉ ngơi ngày mai mới tập trung đi chơi. Vừa về tới phòng Bạch Hiền đã lăn ra ngủ còn Lộc Hàm thì nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Thế Huân. Chỉ sau 2 tiếng điện thoại đầu dây bên kia đã có người nghe máy

"A là Tiểu Lộc phải không? Là anh Xán Liệt đây"

_Là anh Xán Liệt sao? Còn Huân đâu?

"Hahahaha cậu ta đang vui vẻ với mĩ nhân rồi"- Phác Xán Liệt bên kia đầu dây đột nhiên nổi hứng muốn trêu ghẹo Lộc Hàm nên nhân lúc Thế Huân đi họp chưa về tới liền chọc ghẹo cậu

_Mĩ..mĩ..nhân sao?- Lộc Hàm vì quá ngây thơ nên lập tức tin ngay.. Không cần biết đúng hay sai chỉ thấy trước mắt Lộc Hàm đã sắp khóc tới nơi rồi. Huân thật quá đáng cậu đi chưa tới một ngày mà đã vui vẻ với mĩ nhân bỏ cậu sao

"Tiểu...Tiểu Lộc em...em.. khóc sao?"- Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy xương sống của mình lạnh vô cùng, run rẫy quay đầu về phía sau thì nhìn thấy Ngô Thế Huân ánh mắt ngàn độ nhìn thẳng vào mình. Cậu ta vừa nói cái gì bảo bối của anh khóc sao, không cần biết có liên quan hay không nhưng nếu làm bảo bối anh khóc thì sẵn sàng chịu hậu quả đi

Nhanh tay giựt lấy điện thoại trên tay Phác Xán Liệt, Thế Huân chuyển sang ánh mắt cưng chiều nhẹ giọng nói chuyện với cậu

_Bảo bối, tới nơi rồi sao?

"Tên khốn kiếp Ngô Thế Huân, hức hức anh dám đi vui vẻ với mĩ nhân sao? Oa oa oa oa oa"

_..........- Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Phác Xán Liệt đang cười gượng nhìn mình

"Tôi nói đúng rồi phải không? Oa oa oa oa anh hết thương Hàm nhi rồi oa oa oa oa "

_Bảo bối đừng nghe tên kia nói bậy mà, là do anh đi họp để quên điện thoại trong phòng nên cậu ta mới nói đùa vậy thôi, đừng khóc ngoan ngoan đừng khóc- Cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ sắp bùng nổ của mình lại, Thế Huân giải thích với bảo bối bên kia đầu dây, chắc là khóc nữa rồi

"Hức..hức..Huân nói dối...hức hức"- Lộc Hàm nghe anh nói cũng dừng nín khóc nhưng vẫn còn tiếng thút thít

_Bảo bối không lẽ không tin anh?

"Nhưng anh Xán Liệt bảo..hức..hức....Huân vui vẻ với mĩ nhân"

_Không có, bảo bối tin anh- Cố gắng kiềm nén bàn tay đang gần bóp chặt lấy cái li trên bàn, Thế Huân dùng khẩu hình miệng nhìn Phác Xán Liệt "Cậu chết chắc rồi". Phác Xán Liệt đứng nhìn Thế Huân nói chuyện liền đổ mồ hôi lạnh, biết vậy lúc nãy đừng nói đùa làm gì?

"Hức hức em tin Huân"

_Ngoan- Thở dài trong lòng, bảo bối của anh thật cả tin mà, ai nói cái gì cũng tin

_Bảo bối tới nơi rồi có mệt hay không?

"A không có mệt, em cảm thấy rất khỏe"

_Tốt lắm- Nghe được giọng nói của Lộc Hàm đang dần vui vẻ lên khiến tâm tình của Thế Huân cũng tốt hơn hẳn. Cả hai sau đó cùng nói chuyện với nhau. Kết thúc cuộc nói chuyện đã là chuyện của 20p sau

_Phác Xán Liệt cậu có chuyện gì muốn giải thích với tôi?- Thế Huân ngồi trên sofa, tay để trên thành ghế, chân bắt chéo, ánh mắt lười biếng nhắm lại

_À tớ..tớ chỉ là muốn đùa một chút mà thôi- Phác Xán Liệt

_A tôi có vài tờ hợp đồng trên bàn cậu rảnh như vậy làm giúp tôi đi- Phác Xán Liệt liền thoe phản xạ nhìn lên bàn của Thế Huân mà há mồm, gì mà giấy tờ chất lên như một ngọn núi. Anh ở tập đoàn PXL công việc chất như núi nhưng vẫn bỏ đi cùng Thế Huân vậy mà sang đây còn bị cậu ta chèn ép. Haizzz thật khổ mà

**********************

_Lộc Hàm mắt cậu bị sao vậy hả?-Bạch Hiền sau một hồi ngủ ngon lành cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy mắt Lộc Hàm có một chút đỏ liền sinh nghi mà hỏi

_À..tớ ...lúc nãy xem phim Hàn xẻng nên khóc đó mà- Lộc Hàm liền mau chóng lấy cớ, chứ nếu kể quạch tẹt là bị Xán Liệt trêu ghẹo mà khóc thì thật quá mất mặt mà

_Ờ vậy đợi tớ một chút, tớ cùng cậu đi ra ngoài biển kiếm gì đó ăn- Nói rồi Bạch Hiền lết cái thân tàn vào NVS

Sau 20p, Lộc Hàm và Bạch Hiền đã có mặt ở bãi biển. Ở đây bây giờ rất đông đúc nhộn nhịp nha. Nào là các cặp tình nhân, hay những nhóm học sinh, còn có những thanh niên trai tráng nữa. Hai người nhanh chóng bị cuốn hút vào trong những quầy hàng bán thức ăn quanh đó.

Đột nhiên

_Hai người đẹp có muốn đi chơi cùng bọn anh hay không?- Từ đâu xuất hiện một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ. Bàn tay của bọn họ đang đặt trên vai của Lộc Hàm, bên cạnh có một tên đang đưa bàn tay dơ bẩn của mình chạm vào má Bạch Hiền liền bị cậu gạt phắt ra. Vì đây là bọn đầu gấu ở đây rất đáng sợ nên xung quanh ai cũng ngại liên lụy mà làm ngơ, chỉ trách cậu và Bạch Hiền quá xinh đẹp để bọn chúng chú ý mà thôi

_Mau bỏ tay ra khỏi người tôi ngay- Lộc Hàm liền đưa tay muốn gỡ tay tên đó ra liền bị tên đó nắm lấy

_Người đẹp, nóng giận làm gì mau đi theo bọn anh vui chơi nào

"Chát" Lộc Hàm liền dùng bàn tay còn lại tát vào mặt tên đó. Bạch Hiền bên cạnh cũng há hốc mồm, Lộc Hàm công nhận đanh đá thiệt nha~~~ (Au: chơi với nhau giờ anh mới biết à -_-)

_Mẹ nó mày dám đánh tao hả?- Tên bị Lộc Hàm đánh liền nổi giận, chưa hề có ai ở đây dám lên mặt với hắn như vậy, vậy mà thằng nhóc này lại dám hay sao?

_Tụi bây đâu, lôi tụi nó vô kia nhanh- Tên đứng đầu đám thanh niên đó liền ra hiệu cho mấy đứa đàn em phía sau mình giữ chặt lấy Bạch Hiền và Lộc Hàm hướng về con hẻm tối gần đó

_Thả bọn họ ra ngay- Lâm Minh Vĩ từ đâu xuất hiện đứng trước mặt bọn côn đồ đó mà chặn lại

_Mày là thằng nào? Muốn xen vào chuyện của tao à?

_Tao nói mày thả bọn họ ra- Nói xong Lâm Minh Vĩ giáng một cú đấm vào mặt tên kia khiến hắn ngã về sau

_Bọn mày còn đứng đó, mau đánh chết tên đó cho tao- Tên đó bị ngã về sau liền hét lên bảo bọn đàn em

Ngay lập tức cả đám thanh niên 4 5 người lao về phía Lâm Minh Vĩ. Anh ta cười lạnh rồi đáp trả từng tên một. Từng đón đánh, chống đỡ của anh ta vô cùng chuyên nghiệp cứ như là đã trãi qua rất nhiều rồi vậy. Chỉ sau 5p cả đám thanh niên trai tráng đã bị Lâm Minh Vĩ đánh tới gượng dậy không nổi. Đi tới trước mặt Lộc Hàm

_Lộc Hàm, cậu có sao không?- Lâm Minh Vĩ từ nãy tới giờ đều nhìn tới Lộc Hàm đang ngạc nhiên nhìn mình

_Cám ơn, tôi không sao. Bạch Hiền còn cậu?

_Mình ổn- Đột nhiên trong suy nghĩ của Bạch Hiền lại có cảm giác gì đó rất kì lạ nhưng cậu vẫn không nói ra

_Vậy để tôi đưa hai người trở về

Lộc Hàm và Bạch Hiền cũng không nói gì nữa mà chỉ xoay người quay trở về khách sạn. Về tới cổng khách sạn Lâm Minh Vĩ liền chào tạm biệt hai người rồi xoay người đi đâu đó

_Lộc Hàm tớ cảm thấy có gì đó rất lạ- Vừa về tới phòng Bạch Hiền đã lên tiếng về chuyện ban nãy

_Có gì lạ sao?

_Đúng vậy, tại sao Lâm Minh Vĩ lại có mặt ở đó ngay lúc chúng ta sắp bị bắt đi?

_Ai nhaaaaa chắc không có gì đâu, chỉ là cậu đa nghi mà thôi- Nói rồi Lộc Hàm ngáp một cái thật dài rồi nằm vật ra giường zzzzzzzzzzzzzzzz

Bạch Hiền cũng im lặng không nói gì nữa mà..... cũng nằm vật ra kế Lộc Hàm mà ngủ mất

**************************

_Bọn bây làm rất tốt, đây là tiền của tụi bây- Lâm Minh Vĩ ngồi ở trong một căn phòng vip của quán bar, đối diện là bọn côn đồ mới lúc nãy còn bị anh đánh cho một trận

_Dạ cám ơn anh Vĩ, vậy không còn gì nữa bọn em xin phép- tên cầm đầu nhận được tiền liền hớn hở ra mặt, cùng đám đàn em đứng dậy đi ra ngoài

_Lộc Hàm, rồi em sẽ lại là của tôi- Một mình ngồi trong phòng, Lâm Minh Vĩ gọi thêm một cô gái vào trong để "vui vẻ"

End chap 22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro