Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 - Một khắc nói yêu em

Ngô Thế Huân trong lòng muốn một mồi lửa thiêu cháy , nếu ở dưới không phải là thuỷ quang chắc chắc chắn hắn sẽ nhảy xuống tàu chạy thật nhanh đi tìm Lộc Hàm .

Thiên a ;

Chẳng lẽ ngươi muốn trêu đùa ta hay sao ? Nhất định đều không cho Lộc Hàm bên cạnh hắn . Hắn vừa mới rời đi ái nhân đã lập tức biến mất . Bên cạnh đó không chỉ có một mạng người , trong bụng cậu còn hoài hài tử . Trước đây hắn hiển nhiên chỉ coi Lộc Hàm là một kỹ nam vạn phần hạ đẳng , dùng thủ đoạn để được hắn lưu lại . Ngô Thế Huân liên tiếp ngược đãi , hành hạ cậu tới chết .

Thời gian qua , có một nguồn ấm áp làm hắn luôn thấy đáy lòng mình sống dậy , nguồn ấm áp đó chính là Lộc Hàm . Hắn nắm chặt ngón tay đang đeo nhẫn mà ngày đó Lộc Hàm cầu xin lưu lại , bàn tay rung rung lên .

Nếu em không phải là kỹ nam , anh không phải là Ngô thiếu gia thì tốt biết mấy , anh có thể yêu em mà không ai có thể cấm cản , không có phong ba trong chân ái .

Em từng nói Nếu thân thể em trong sạch anh có lấy em không ? Câu trả lời của anh luôn muốn nói chính là hiện tại dù em thân thể đã vấy bẩn , anh cũng sẽ lấy em ngay lập tức .

Anh sẽ lấy em , sẽ mang hạnh phúc đến cho em ngay bây giờ . Chỉ cần em bình an , chỉ cần cùng anh vượt qua khó khăn này . Đừng buông tay anh .....

Ngô Thường Diễn nhìn Lộc Hàm nằm dưới nền tàu lạnh lẽo , mê hương kia quả là tuyệt đỉnh thế gian . Nó khiến người ta chìm vào mộng lâu dài , đều không thể rõ sự tình xung quanh mình . Nếu giữ mãi được tình trạng này , chắc chắn kế hoạch sẽ thành công .

Còn về phần Ngô Thế Huân ra sao a ; Quảng Đông vô vàn nam quán , hắn có thể tìm thấy được ư ? Với lại hắn cũng không định được phương hướng mà đi tìm , căn bản muốn tìm là khó khăn tựa hái sao trên trời cao .

Tàu của Ngô lão thực ra mới xuất phát không được bao lâu , quãng đường đi đến rất ngắn. Tàu của Ngô Thế Huân theo sát , xa xa ánh đèn chiếu trên nền thuỷ quang đen lạnh lẽo không ai ngoài Ngô lão lão .

Hắn nhờ thuỷ thủ tăng tốc , đến gần sát thuyền của Ngô lão liền vịn thành lan can một khắc phi sang . Lộc Hàm nằm ở phía sau tàu , hiển nhiên hắn tìm thấy , định đem cậu ly khai liền bị thủ hạ của lão nhìn thấy .

Thủ hạ kia hô to lên với đám thủ hạ đằng trước cùng Ngô Thường Diễn , bọn chúng nhanh chóng chặn các ngã thoát . Ngô Thế Huân khó khăn chạy nhưng căn bản nhảy xuống biển đều không được , tình cảnh vô cùng khó khăn .

Hắn bất đắc dĩ động thủ với đám thủ hạ kia , tiếng súng vang lên bên tai , thì ra Ngô lão nhắm bắn vào vai hắn . Ngô Thế Huân khổ sở khuỵ xuống , dòng huyết đỏ chậm rãi lan toả khắp y phục , ánh mắt băng lãnh trừng trừng nhìn cha mình

"Lão già hồ li tinh"

"Ta là cha ngươi a ;"

"Câm miệng , ông đều không có tư cách làm cha tôi "

"Ngươi đã biết ta là người ra sao còn muốn làm phản ta a ; Ta đã cảnh báo và đây là kết cục của ngươi . Ngươi muốn chết cùng tên kỹ nam vạn phần tối hạ đẳng đó ? Hảo ta lập tức cho ngươi cùng xuống quỷ môn quan với hắn"

"Lão già thâm độc , tôi phi . Ác độc như vậy ái nhân của ông trách sao khó tránh bị vô sinh , không sinh được cho ông một người nối dõi"

"Câm miệng lại , đánh nó cho ta" Lão ra lệnh cho đám thủ hạ đả thương liên tiếp vào thân thể Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân bị đám thủ hạ đả thương lên vai , hắn nhắm mắt lại cố chịu đựng , giữ bản thân thanh tỉnh không để Lộc Hàm biến mất .

Huyết đỏ mỗi lúc càng tuôn ra nhiều hơn như dòng ôn tuyền , Ngô Thường Diễn ngồi trên ghế ra hiệu dừng tay , chậm rãi nói :

"Đưa tên kỹ nam đó ra đây"

"Ông muốn làm gì ?" Ngô Thế Huân ra sức bảo toàn Lộc Hàm

Thủ hạ của Ngô lão đả một cước lên vai hắn làm hắn thống khổ nhẫn nhịn , đem Lộc Hàm ra trước mặt Ngô lão

"Thượng nó cho ta" Ngô lão lệnh cho một tên trong đám thủ hạ .

"Tuân mệnh lão gia"

Hắn đem cậu ra , trực tiếp thượng lên , bắt đầu giải khai y phục trên người cậu . Lộc Hàm hiển nhiên vì mê hương vẫn không còn rõ là gì , chỉ biết trong mộng cảm giác có một vật nặng như thái sơn đè lên người mình , sau đó nhìn thấy vô vàn khuôn mặt hung ác cứ tiến đến , cậu ra sức thối lui .

Chúng có sắc thái mãnh thú ,dồn Lộc Hàm đến một góc cuối cùng .

Miệng muốn thoát ly ra ba từ "Ngô Thế Huân" nhưng đều không thể . Thanh quản ứ nặng không thể phát ra thanh âm .

Ngay lúc đó , phía mạn tàu truyền đến thanh âm mạnh mẽ , tiếng bước chân chạy thình thịch trên nền tàu . Nghệ Hưng cùng hải quân ùa vây kín tàu của Ngô Thường Diễn , đám thủ hạ cùng cực bất ngờ .

Nói Ngô Thường Diễn là hồ ly già quả không có sai , lão nhanh chóng ôm lấy Lộc Hàm còn đang mê man , dí sát nòng súng vào đầu Lộc Hàm , đe doạ với khí thái bình tĩnh

"Tiến gần lên , ta sẽ bắn chết hắn"

"Ngươi !" Đại tá Phác vô cùng tức giận , nộ khí tăng cao

"Ta không còn gì để mất , cho nên ta muốn đưa hắn tới quỷ môn quan cùng ta"

" Không được làm càn" Ngô Thế Huân đau đớn kiên cường nói .

Hải quân cùng đại tá Phác đều không thể làm gì khác , chỉ có thể đứng yên đối diện Ngô Thường Diễn . Ngay lúc đó sĩ quan Biện ra lệnh cho một nữ nhân tiến lên , không hiểu thực sự là có ý chi .

" Diễn"

" Quân Thuỵ?" Gương mặt Ngô lão bỗng chốc biến hoá

" Thả hắn ra , đừng manh động . Bỏ súng xuống , chúng ta về với nhau , sẽ cùng sống êm đẹp hết quãng đời còn lại , được không ?" Nữ nhân ôn tồn nói

" Thuỵ nhi , không thể được nữa rồi , ta bị dồn đến đường cùng rồi"

"Diễn , nghe ta "

Ngô Thường Diễn thả Lộc Hàm ra đẩy về phía trước , may mắn sĩ quan Biện đỡ được . Nữ nhân không do dự tiến tới phía Ngô lão , đằng sau vang lên một tiếng động lớn , Ngô lão ngã xuống . Nữ nhân kia mắt rướm lệ , thống khổ ôm lấy thân thể Ngô lão

Ngô Thường Diễn ngước mặt hạnh phúc nhìn nữ nhân kia :

"Quân Thuỵ , ngày trước ta từng hứa với ngươi dù không có hài tử sẽ cùng ngươi sống tới đầu bạc răng long nhưng nay ta đi trước , ta đến hoàng tuyền trước đợi ngươi . Cuối cùng ngẫm lại "Trên thế gian này nuối tiếc chỉ có hai thứ. Một thứ muốn có mà không có được. Thứ còn lại là gần có được nhưng vẫn đánh mất ..."

"Diễn , ngươi không được chết"

"Ta yêu ngươi , vĩnh viễn yêu ngươi , Triệu Quân Thuỵ , Thuỵ Nhi....." Ngô lão khó khăn nói được mấy từ cuối cùng , sau đó bàn tay nắm chặt lấy tay nữ nhân kia cũng dần buông lỏng .

"Diễn ...Diễn ...Diễn . Ngươi tỉnh lại cho ta ...ô.....ô ...Diễn" Nữ nhân gào khóc , nước mắt tuôn dài trên má .

Tình yêu vốn là thứ bất diệt , con người bề ngoài có ác độc đến mấy thực ra trong lòng rất đáng thương vì ái tình mê muội . Cả đời luôn cố gắng sông mạnh mẽ , trở thành ác nhân trong mắt bao kẻ , có quyền lực địa vị nhưng khi chết chỉ có mong muốn duy nhất là được ở trong vòng tay người mình yêu .

Hay chí ít là cùng được nắm tay người đó ,, nhắm mắt lại , hạnh phúc đi đến hoàng tuyền .
Đời người với danh vọng rất ngắn ngủi , đều trôi qua thật nhanh trong vô vị , chỉ có tình yêu là luôn bền vững .

Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm được lên tàu hải quân , hắn bình yên nắm lấy tay Lộc Hàm , cuối cùng thì hai chúng ta đã được an toàn rồi , từ nay chúng ta sẽ hạnh phúc mãi về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro