◆◇ Chap 1 ◇◆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân một mình lặng lẽ đi vào trong con hẻm nhỏ không người, những hạt mưa nhỏ lất phất rơi xuống trong đêm yên tĩnh.

"Có chút lạnh rồi đây...!!" Thế Huân xốc xốc lại áo, rụt sâu chiếc cổ. Anh trước giờ là người rất sợ lạnh, từ cơ thể cho tới tinh thần đều rất sợ lạnh.

"Đi tới đầu hẻm phía trước là tới rồi!"_anh tự lẩm bẩm trong miệng.

Sau đó, anh lại đâm qua con hẻm nhỏ phía trước, chính là sòng bài rực rỡ của ánh đèn phát ra, nơi đây thuộc HD bang bọn họ, người kia bây giờ chắc hẳn vẫn còn ở đấy, nghĩ đến đây lòng Thế Huân không khỏi bồn chồn mà cất bước đi nhanh hơn.

"Haizz, biết vậy mình đi taxi luôn cho rồi!"_Anh nghĩ thầm, chuyển qua khúc cua cuối cùng của con đường, chỗ này đã rất gần sòng bài. Thật sự là không thể chịu được cái loại khí trời lạnh lẽo đến nỗi như cắt vào da thịt như thế này!

"Thả tôi ra mau.....Xán Liệt......anh là đồ chết tiệt!!!....các người bỏ tôi ra...!!!"

"Nhóc con, mày chọc ai không chọc, lại chọc ngay đại ca Liệt đây, đúng là có mắt như mù, nên mày đừng trách bọn tao không nương tình!"

Thế Huân chính là muốn vào sòng bài càng nhanh càng tốt, nhưng lại lờ mờ vô tình nghe được trong góc tối bên kia vang lên một trận quyết đấm cước đá. Xán Liệt??? Chết tiệt?? Cái người đang sắp chết như cá mắc cạn kia mắng Xán Liệt? Lòng hiếu kì, sự tò mò trong tâm anh trỗi dậy khiến Thế Huân không tự chủ được mà đi tới.

Dựa theo ánh đèn sáng yếu ớt, đầy ảm đạm, Thế Huân nhìn thấy một thân ảnh gầy gầy nằm cuộn người trên mặt đất, dù cho có ăn nguyên một trận đòn tơi tả của đám lực lưỡng đầy sát khí kia, cũng không cầu xin họ tha thứ, ngược lại, chiếc miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng thốt ra những lời chửi mắng Xán Liệt.

Cái tên nhóc ấy đắc tội với Xán Liệt sao? Thật sự là to gan mà, can đảm dám mắng người như hắn đúng là sinh vật hiếm có khó tìm đây. Nhất thời, Thế Huân đối với cái con người xa lạ bị đánh tới tấp như thế này có vài phần bội phục cùng cảm tình, và cũng chính vì lí do đó nên Thế Huân quyết định giúp cậu một tay.

"Dừng lại! Các người đang làm gì vậy!?"

"Anh...anh Thế Huân, đây là do chủ ý của anh Xán, thằng nhóc con này không biết trời cao đất dày đắc tội với anh ấy, nên bọn em chỉ dạy cho nó một bài học nho nhỏ thôi!"_mấy gã lực lưỡng nhìn thấy anh đến, vội vàng dừng động tác.

"Cho một bài học nho nhỏ?!...Sắp chết đến nơi mà gọi là bài học nho nhỏ!!?" Thế Huân bước tới đứng trước mặt bọn họ, nhìn cái người đang mang trên mình đầy vết thương, nhíu nhíu mày: "nếu thân thể yếu nhược, không chừng giờ này cậu ta đã bị các ngươi tiễn đi xa rồi!!"

Mấy gã nhìn thấy bộ dáng mấy hứng của Thế Huân, cũng cúi đầu không nói năng gì. Anh Huân này của bọn họ, bình thường lúc nào cũng cười tủm tỉm, bộ dạng nhìn rất ôn nhu, rất dễ ăn hiếp, kì thật nếu nổi giận lên thì đáng sợ vô cùng, người trong giang hồ len lén đặt biệt danh cho anh, gọi là "Huân nửa mùa" (tên nghe khắm vãi =)))) )

"Được rồi, các cậu đánh cũng đã đánh, mà mắng cũng đã mắng luôn rồi, chuyện Xán Liệt giao cũng xem như đã hoàn thành xong. Người này tôi mang đi trước, mau về hết đi"._hắn phẩy tay.

"Vâng, anh Huân". Sau khi Thế Huân ra lệnh cho về, cả đám lực lưỡng ấy như trút được gánh nặng, vội vàng xách dép bỏ đi.

Nhìn bọn họ rời đi, song anh ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: "Cậu có ổn không? Có thể tự đứng dậy không?

Lâm vào trạng thái bán hôn mê, Lộc Hàm lờ mờ nghe được tiếng nói thật ôn nhu, "Tiểu Hiền, là em sao.....tiểu Hiền..." Lộc Hàm vô thức gọi tên Bạch Hiền, tiếng nói thật nhẹ nhàng đó là của tiểu Hiền sao?

"Cậu biết Bạch Hiền? Cậu có quan hệ gì với cậu ta?!"_nghe được người trước mặt kêu ra một cái tên quen thuộc, Thế Huân sửng sốt, trong lúc còn muốn hỏi lại cẩn thận, mới phát hiện cậu ta đã hoàn toàn bất tỉnh. Cậu mới vừa gọi "tiểu Hiền" có lẽ là Bạch Hiền rồi, cậu với Bạch Hiền có quan hệ như thế nào vậy? Anh em? Thế Huân dựa theo ánh sáng mờ ảo, cẩn thận quan sát vẻ bề ngoài của người trước mặt, tuy mặt mũi bầm dập, nhưng quả thật có vài phần giống Bạch Hiền. Mặc kệ quan hệ của bọn họ là gì, trước cứ mang đi rồi tính sau.

Trong lòng nghĩ nghĩ, Thế Huân đỡ Lộc Hàm đang bất tỉnh lên, vóc dáng Lộc Hàm tuy có hơi nhỏ con hơn sao với Thế Huân cậu đang trong trạng thái hôn mê, người không tự chủ được nên trọng lực dồn xuống như quả núi nhỏ đè lên người Thế Huân. Trong tâm anh cũng chỉ biết ngao ngán thở dài, hôm nay chắc chắn phải tốn tiền gọi taxi rồi!

......

Lúc Lộc Hàm tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, thương tích trên người rõ ràng đã được xử lí qua, bất quá một động tác nhỏ cũng động đến vết thương, làm cho cậu phải hít thở sâu một hơi, công nhận mấy người kia ra tay thật tàn nhẫn.

Lộc Hàm cố gắng ngồi dậy thật chậm, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua.

Trước đó không lâu, ba quen thói đánh bài, lại vay nóng HD bang một khoản rất lớn, lão đại Xán Liệt của bên đó trong lúc tới nhà siết nợ lại vừa mắt với đứa em trai cùng mẹ khác ba Bạch Hiền của mình, bọn họ cũng không đòi số tiền nợ nữa, liền đem Bạch Hiền ra làm món hàng trao đổi, ba lúc nào cũng xem Bạch Hiền như cái gai trong mắt, liền rất vui vẻ cứ như vậy mà đem bán Bạch Hiền đi, Bạch Hiền tâm địa thiện lương cũng đã đồng ý rồi. Hết thảy tất cả chuyện này mẹ đều không biết, cho nên Bạch Hiền muốn Lộc Hàm kiếm lí do giấu mẹ. Nhưng mà chỉ có thể lừa gạt được một lúc, chẳng thể lừa được cả đời. Mới vừa rồi Lộc Hàm tìm Xán Liệt, muốn nhờ hắn để cho Bạch Hiền về gặp mẹ, chẳng những không đồng ý thì thôi, lại còn cho cậu ăn nguyên một trận no đòn...Nghĩ đến chẳng thể nào lừa được mẹ nữa, trong lòng Lộc Hàm thật khổ sở.

"Cậu tỉnh rồi!" Đột nhiên, tiếng nói trầm thấp của một người cắt đứt suy nghĩ của Lộc Hàm. "Các vết thương trên người cậu tôi đã giúp cậu bôi thuốc rồi, còn đau không?!".

"Tốt rồi, cảm ơn anh!" Lộc Hàm kinh ngạc nhìn người trước mắt, giọng nói của người này cơ hồ rất quen thuộc, chính mình trước lúc hôn mê đã nghe được giọng nói trầm ấm, ôn nhu này, chính là của anh sao?

Thế Huân cũng chăm chú nhìn vào Lộc Hàm, thương tích trên mặt cũng đã bớt sưng đi khá nhiều, nhìn thấy được, cậu và Bạch Hiền có vài điểm giống nhau, xem ra cậu chính là anh của tiểu Hiền rồi. "Cậu lúc nãy mà cậu gọi là tiểu Hiền, chính là Bạch Hiền sao? Hai cậu có quan hệ như thế nào?

"Bạch Hiền...."_nghĩ đến Bạch Hiền, trong lòng Lộc Hàm đau đớn, "tôi..tôi là anh của em ấy, Lộc Hàm!..."

~~end c1~~

Vì lí do kĩ thuật nên đăng chap sớm hơn dự định!

Haiz, đã biết người ta là hai anh em mà còn mặt dày cố tình hỏi =))))

Viết mỏi hết cả mắt :<

Chap đầu có sai sót chữ gì thì bỏ qua cho Né nhá :)))

Nhớ vote + cmt cho ta nhé :*

♥ lò vé ♥
♥ ngủ ngon♥
♥ đầu năm vui vẻ ♥
♥ yêu Né nhiều nhiều vô ♥
♥ Né yêu mọi người ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro