◆◇ Chap 7 ◇◆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không liên quan tự nhiên mị nhớ HunHan quá TvT :<

Trong thời gian ngồi chờ đợi đến giao thừa mị up cho mọi người đọc giết thời gian ha :v
______________________________________

Lộc Hàm cố hết sức đem Thế Huân co quắp bên người đỡ vào phòng.

"Hô... May mắn là tôi còn nhớ rõ địa chỉ nhà cậu, nếu không hôm nay cậu chỉ có thể đến căn nhà rách của tôi thôi..." Lộc Hàm lẩm bẩm lầm bầm, đem khăn mặt vò nước ấm đưa cho Thế Huân lau.

Nhìn Thế Huân vì say rượu mà gương mặt hơi đỏ ửng lên, trống ngực Lộc Hàm đột nhiên đập nhanh, vươn tay vuốt ve hai má đỏ hồng. Thật ấm, tựa như cảm giác người kia vẫn thường mang lại cho mình, không phải rất sôi nổi, nhưng luôn có thể làm cho tâm hồn ấm lại, giống như một làn gió xuân tươi mát... Đột nhiên tay đang chạm lên mặt Thế Huân bị một bàn tay nắm lại, Lộc Hàm hoảng sợ, rút tay ra.

"Thế..Thế Huân... cậu đã tỉnh chưa?" Lộc Hàm có chút chột dạ hỏi Thế Huân đang mơ mơ màng màng mở ra mắt ra. Lòng bàn tay của Thế Huân rõ ràng nhiệt độ cũng bình thường, nhưng mà lúc va chạm nhẹ vừa rồi tại sao mình lại cảm thấy nóng rực đến dọa người?

"Uh... đau quá..." Thế Huân ngồi dậy, chậm rãi day hai bên thái dương. Lộc Hàm rót li nước nóng đưa Thế Huân, "Hôm nay cậu uống rất nhiều rượu à?... Tôi nhớ hồi ở nước ngoài, cậu cũng không có uống được nhiều rượu mà, hôm nay rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?"

Nghe Lộc Hàm nói, Thế Huân đang uống nước ngừng lại một chút, "Ha ha, tôi còn muốn uống đây... Cái này không phải rượu, thật là khó uống, tôi muốn uống rượu..." Thế Huân buông cái li, níu lấy quần áo Lộc Hàm đứng lên.

Lộc Hàm thở dài, xem ra Thế Huân vẫn còn chưa có tỉnh rượu..." Thế Huân, cậu say... Nào, nằm xuống ngủ một giấc đi, ngoan!" Giúp Thế Huân đắp chăn, Lộc Hàm định rời đi, tay bị kéo lại. Lộc Hàm xoay người, "Làm sao vậy, còn chuyện gì à... A -"

Lời còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã bị Thế Huân kéo xuống. Ngã vào trên người Thế Huân, nghe mùi rượu thơm mát thoang thoảng trên người anh, Lộc Hàm đột nhiên có loại ý nghĩ cả đời cũng không ngờ tới. Kinh ngạc phát hiện ra suy nghĩ của mình, Lộc Hàm liền vùng vẫy đứng lên, lại bị Thế Huân ôm càng chặt. "Thế..Thế Huân... Thả ra, thả tôi ra..."

"Đừng đi mà, cậu đừng đi... Một chút thôi, một chút nữa là tốt rồi..." Đôi môi của Thế Huân lơ đãng cọ xát lên cổ Lộc Hàm, Lộc Hàm nhịn không được run rẩy, cũng không giãy dụa nữa. Rất, rất kì quái, đêm khuya, mình cùng một người đàn ông khác nằm ở trên giường, mình còn bị người kia ôm lại, môi của người kia còn không ngừng chạm vào chiếc cổ mẫn cảm của mình, thật sự là rất rất rất khó tin.

" Thế Huân , cậu say rồi! Thả tôi ra, tôi phải về rồi!" Lộc Hàm dùng toàn lực vùng vẫy, cũng chỉ có thể nâng nửa người lên, mới vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm phải hai con ngươi sáng lòe lòe của Thế Huân. Trong phòng, ngọn đèn vàng nhạt phủ lên người cả hai, càng làm gia tăng bầu không khí mập mờ.

Hồi lâu, Thế Huân giơ tay lên, vỗ về khuôn mặt Lộc Hàm. "Tôi thích cậu!"

"?" Cậu không có nghe rõ anh nói, tò mò cúi đầu, dí lỗ tai lại sát anh, "Cậu mới nói cái gì, tôi không có nghe được."

Thế Huân không nói gì, mỉm cười, đem hai tay của Lộc Hàm nắm lại, nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai cậu đang kề sát.

"Ai da -" trên lỗ tai truyền lại cảm giác ẩm ướt làm cho Lộc Hàm kêu lên thất thanh, muốn chạy trốn, nhưng mà bởi vì lỗ tai bị cắn mà không thể nhúc nhíc. "Thế, Thế, Thế, Thế Huân... Thả tay...Không đúng, câm mồm... Cũng không phải, mở, mở miệng... Hình như cũng rất không hợp tác... Tóm lại, thả tay tôi ra đi..." Trái tim Lộc Hàm lúc này đập "bùm bùm", giống như một chút nữa thôi sẽ nhảy ra khỏi miệng, trên mặt giống như bị hỏa thiêu, ngay bây giờ nhất định là rất đỏ...

"Thích cậu... Tôi thích cậu..." Buông vành tai Lộc Hàm đã sớm nóng rực lên, Thế Huân nhẹ cắn lên cổ cậu.

Cửa sổ phòng ngủ mở rộng, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào, thổi đến giường hai người, nhưng mà giờ phút này trong lòng cậu khô nóng không thôi. Nghe lá cây bên ngoài bị gió thổi phát ra tiếng "xào xạt", hai con mắt cũng không dám nhìn về người đàn ông phía dưới đang gắt gao ôm lấy mình. Rõ ràng là một thanh niên ôn hòa xinh đẹp, giờ phút này tại sao mạnh như thế... Thế Huân, tại sao có thể đối xử với mình như thế? Chẳng lẽ thật là do rượu nên không kiểm soát được sao? Nhưng mà, anh như thế nào có thể...

"Thế Huân... Cậu say, tôi không phải là Phác Xán Liệt, cậu đừng nhầm mà..." Trong lòng Lộc Hàm trở nên rầu rĩ, Phác Xán Liệt thật sự tốt như vậy sao, ngay cả uống rượu vào Thế Huân cũng nhớ về hắn?

Thế Huân không nói gì thêm, hai mắt sáng như sao chỉ lặng yên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Lộc Hàm, hồi lâu, tự buông tay mình ra, thở dài. "Xin lỗi..."

"Không, không có gì..." Lộc Hàm rất nhanh lồm cồm bò dậy, thở phào nhẹ nhõm rồi lại có một cảm giác mất mát, điều chỉnh lại hơi thở của mình, " Thế Huân , lần sau uống ít lại một chút đi, rượu xong làm loạn không tốt chút nào cả..." Lộc Hàm nhe răng cười, tùy tiện ha ha muốn xóa bỏ không khí xấu hổ, "Cái kia, Thế Huân... Không có việc gì nữa thì tôi về trước... Gặp lại sau!"

"...Ừ." Thế Huân nằm ở trên giường giọng nói có chút buồn bã. Lộc Hàm ngẩng đầu, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ yên lặng gật đầu.

Đi ra khỏi phòng, gió lạnh thổi tới, đầu óc cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, vệt đỏ ửng trên mặt cũng dần dần tan ra. Anh chỉ là uống rượu rồi đem mình trở thành Phác Xán Liệt thôi, đàn ông mà, uống rượu say làm loạn cũng chẳng phải lần đầu tiên nghe thấy... Nhưng mà tại sao trong lòng lại khổ sở như vậy?

Thế Huân trên giường nhìn theo bóng lưng của Lộc Hàm, người đi đến trước cửa sổ, nhìn một hồi, cậu lại xuất hiện trong tầm mắt của anh. Nhìn thấy ảnh kia càng lúc càng xa, khóe miệng Thế Huân vẽ ra một đường cong hình dạng nụ cười, "Tôi cũng không có vì say rượu mà làm loạn."...

~~end c7~~

Huhu không còn ai đọc nữa sao? :((

Chắc tại Né up chap lâu quá chứ gì =))))

# Hôm nay là đêm giao thừa nên bây giờ mị up trước cho nóng mặc dù chưa có H :vv

Năm mới chúc mọi người ngày càng xinh đẹp, học giỏi, gặp nhiều may mắn với cả não càng ngày càng đen hơi *cười nham hiểm* =))) và nhớ đọc fic của Né nhá :")

Vote 1* nào :*

♥ lò vé ♥

♥ HPNY ♥

♥ 20160207 ♥

#Né

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro