◆• Chap 6 •◆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng ồn ào nhốn nháo của quán Bar, trong một phòng cách biệt, bao nhiêu tiếng ồn đều bị cánh cửa cách âm ngăn lại bên ngoài. Thế Huân nốc cạn chất lỏng sặc sỡ trong li, nhìn người đàn ông đang uống rượu như điên bên cạnh mình.

"Xán Liệt... Anh uống nhiều lắm rồi!" Thế Huân không có ngăn cản lại động tác của người kia, chỉ là nói cho người đàn ông bên cạnh, tiếng nói không lớn, nhưng đủ để cho đối phương nghe được rõ ràng.

Phác Xán Liệt không để ý đến khuyên nhủ của Thế Huân, cứ uống một mình.

"Được rồi, vậy anh uống đi, chờ khi anh uống đến chết sẽ chẳng thể gặp lại Bạch Hiền được nữa rồi." Thời gian trước, cha ruột của Bạch Hiền là Biện Phi Manh đi tìm Bạch Hiền, không biết Phác Xán Liệt nghĩ cái gì, lại đem Bạch Hiền trả lại cho cha ruột, lại còn đáp ứng từ nay về sau sẽ không gặp lại Bạch Hiền. Đây là cái gì chứ? Vậy tất cả tình yêu của bọn họ trước đây, cứ như vậy mà bỏ xuống sao? ... Nếu như là mình, mình nhất định sẽ không buông tay! Trong lòng Thế Huân thầm nghĩ.

"... Ha ha, nếu tôi say, tôi có thể nhìn thấy em ấy... Nếu như không say, tôi chỉ có thể nghĩ về em ấy, sau đó nơi này sẽ đau..." Phác Xán Liệt chỉ vào ngực mình, nốc ừng ực một chai rượu, "Trên ngực của Hiền, có xăm tên của tôi, cậu biết không, rõ ràng không có xăm tên của Hiền lên chỗ này, nhưng mà nơi này của tôi đều là tên của em ấy..."

Thế Huân có chút nghe không nổi nữa, "Cạch" một cái buông li rượu, túm lấy áo Phác Xán Liệt, tức giận quát lên: "Vậy tại sao anh lại muốn để cho cậu ta đi, anh tại sao không vĩnh viễn giữ cậu ta lại bên cạnh mình? Anh là một kẻ nhu nhược, anh có tư cách gì mà ở đây uống rượi, có tư cách gì trở thành lão đại người người kính sợ của HD? Anh không phải thích cậu ta sao? Đi tìm cậu ta trở về, anh không phải cho tới bây giờ cũng chưa từng băn khoăn đến ý nghĩ của người khác sao?"

Phác Xán Liệt có chút ngơ ngác nhìn Thế Huân, hồi lâu cười cười ngây ngốc, "A, trước giờ chưa từng thấy cậu có bộ dáng tức giận như vậy nha! Biết cậu từ nhỏ, cậu luôn mang một bộ dạng ôn hòa vân đạm phong khinh, nhìn cậu thật khó chịu nha... Trách không được giang hồ lén gọi câu là " Huân nửa mùa", bộ dạng cậu lúc tức giận, quả nhiên rất đáng sợ...

"Xán Liệt, anh không cần đánh trống lảng..." Thế Huân dùng sức lắc Xán Liệt, nghĩ muốn lắc cho người kia tỉnh lại, "Anh thích cậu ta, phải đi cướp cậu ta về chứ, cậu ta cũng không phải rất thích anh sao? Cậu ta cũng không muốn phải rời xa anh mà?"

Phác Xán Liệt lắc đầu, "Tôi yêu em ấy, có thể làm hết thảy, đúng là bởi vì thương em ấy, tôi cần phải tách ra...A!''

Lời Phác Xán Liệt còn chưa xong, Thế Huân liền hung hăng táng người kia một cái, Phác Xán Liệt không kịp tránh né thoáng cái ngã lên ghế salon, chà chà khóe miệng ứa máu, "Cậu đúng là nên đánh tôi, tôi đáng bị đánh..."

"Tôi chỉ muốn biết, nếu yêu nhau, tại sao lại còn muốn tách ra?"

Phác Xán Liệt đứng lên đi tới cửa, vịn vào nắm cửa đem cửa mở ra, anh không có quay đầu lại: "Em ấy không giống như chúng ta, chúng ta chỉ là cô nhi, lại còn là xã hội đen... Mặc kệ chúng ta thế nào, chưa từng có người quản thúc, cũng không nhất định phải quan tâm đến người khác như thế nào. Nhưng mà Hiền em ấy... em ấy có cha mẹ, em ấy cần phải sống trong ánh sáng rạng rỡ, trải qua cuộc sống của một người bình thường, mà không phải đi theo một kẻ trong bùn như tôi, trở thành người bị xã hội thóa mạ là đồng tính luyến ái..." Cánh cửa mở ra, Xán Liệt trước khi rời đi, quay đầu lại nhìn Thế Huân, cười đau khổ: "Tiểu Huân, tôi gần đây luôn nghĩ rằng, nếu tôi có thể thương cậu thì tốt rồi, cũng sẽ không phải băn khoăn nhiều như vậy..." Xoay người bỏ đi, giờ phút này trong phòng, chỉ còn lại một mình Thế Huân.

"Cái gì... nếu có thể thương tôi thì tốt rồi... Như thế nào lại có thể nói như vậy, thương chính là thương, không thương chính là không thương... Không có cái gì là "nếu" hết..." Thế Huân ai mắt ứa lệ, phản xạ lại ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn trong phòng, ánh lên ánh sáng bảy sắc khác thường.

Ngồi lại lên ghế salon, Thế Huân cầm lấy li rượu. "Em ấy có cha mẹ, em ấy cần phải sống trong ánh sáng rạng rỡ, trải qua cuộc sống của một người bình thường, mà không phải đi theo một kẻ trong bùn như tôi, trở thành người bị xã hội thóa mạ là đồng tính luyến ái..." Lời Phác Xán Liệt cứ dội bên tai không ngừng. Đúng vậy, bọn họ chỉ là cô nhi, chỉ cần làm cho bản thân vui vẻ là tốt rồi, không cần phải đi quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng mà Bạch Hiền ngoài bọn họ vẫn còn người nhà, còn phải quan tâm đến cái nhìn của người nhà... Vậy ra làm cô nhi cũng có chỗ tốt rồi, làm cái gì, chỉ cần dựa theo sở thích là tốt rồi...

Thế Huân xúc động nuốt mạnh chất lỏng trong li, như vậy, người kia cũng có rất nhiều điều phải quan tâm đúng không? Đột nhiên, anh giật mình một cái. Như thế nào như vậy, mình như thế nào lại đột nhiên nghĩ tới người kia? Dưới tình huống như vậy, mình hóa ra lại nghĩ đến người tình cờ gặp vài lần - Lộc Hàm.

Lần đầu tiên gặp mặt trong hình dạng bị mọi người ẩu đả, lần thứ hai gặp mặt đối với mình rất quan tâm, những lần sau gặp lại đều cười sảng khoái... Khuôn mặt của Lộc Hàm, hình như trong lúc lơ đãng đã lặng lẽ xâm nhập vào trong đầu óc của mình. "Thích cậu ta?" Thế Huân dựa vào ghế salon, ngo ngác nhìn biến hóa của ngọn đèn bảy màu, "Ngay cả đến mình cũng yêu phải người không nên yêu."

Thế Huân tức giận ném cái li trong tay, đứng dậy đạp cửa đi ra ngoài.

Ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi qua, Thế Huân tỉnh táo lại nhiều. Anh trong lúc lơ đãng mà sinh ra hảo cảm với Lộc Hàm, mặc dù không biết mình vì sao coi trọng người kia, nếu nói tuấn lãng, người kia không bằng Phác Xán Liệt, nếu nói đáng yêu, cách xa Bạch Hiền nhiều lắm,. Nhưng mà mình thích cậu ta, là bởi vì cùng cảnh ngộ sao? Đều là thích người vĩnh viễn sẽ không thích mình, hơn nữa đều là người nhà, là yêu người một nhà với mình. Ha ha, đây là tình cảm chó má gì. Thế Huân cười nghĩ lại.

Lấy điện thoại di động ra, bấm số máy căn bản không cần học thuộc mà vẫn nhớ rõ là số mấy.

"Này, Lộc Hàm? Tôi là Thế Huân... không có gì, rảnh quá nên muốn nói chuyện với cậu."

Lộc Hàm nhận điện thoại bên này, chỉ nghe thấy tiếng Thế Huân có chút men say, "Cậu uống rượu à?"

"Ừ uống một chút, không nhiều lắm..." vừa nói xong, bởi vì gió lạnh thổi tỉnh Thế Huân chợt choáng váng đầu óc, có cảm giác muốn nôn...

"Thế Huân, Thế Huân? Cậu làm sao vậy, không có việc gì chứ?" Nghe được trong microphone vọng đến tiếng nôn mửa tuy rất nhỏ, xem ra Thế Huân uống nhiều lắm, không biết người kia bây giờ như thế nào nữa? Chung quanh có ai không? Có về nhà được không?

"Nôn... Hình như, ừ, nôn... Thật mất mặt, làm cho Lộc Hàm phát hiện rồi... Nhưng mà, đầu thật đau..." Thế Huân vô lực ngồi bệch xuống tại chỗ.

"Vậy cậu ở đâu, tôi đến đón cậu!"

"Tôi đang ở đâu?..." Thế Huân giơ đôi mắt say rượu mông lung nhìn chung quanh một chút, "Cách quán bar xx không xa..."

"Được, tôi biết rồi, cậu ngàn lần vạn lần không được đi đâu nha, tôi tới ngay đây."

Cúp điện thoại, Thế Huân nhìn ánh sáng hắt lên từ màn hình điện thoại di động, tựa như đang nhìn người yêu mến, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu. Có thể hay không, Lộc Hàm thật ra có thích mình chút nào không?...

~~end c6~~

Xong chap 6 =)))

Giờ mới có thời gian đăng

Lộc Hàm sắp bị làm thịt dồi :v .híhí.

Đợi đấy!

Nhớ cmt + vote cho Né :*

♥ lò vé ♥

#Né




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro