◆◇ Chap 5 ◇◆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân với Lộc Hàm sau khi ăn cơm xong thì kéo nhau đến quán bar uống chút rượu, đến khuya mới trở lại nơi mình đang ở tạm.

Thế Huân mở cửa phòng mình, đi vào, vừa muốn đóng cửa thì một người cũng sặc mùi rượu như mình lách vào trong, nhìn kĩ lại, thì ra là Kim Chung Nhân.

"Có chuyện gì sao?" Thế Huân có chút nhăn mũi, xem ra Kim Chung Nhân uống rất nhiều, mùi rượu trên người nồng nặc, hắn té vào trong hầm rượu sao? "Cậu uống rất nhiều rượu sao? Mùi trên người rất nặng!"

Kim Chung Nhân không có trả lời Thế Huân, chỉ lẳng lặng ngồi xuống mép giường, không ngừng bứt tóc mình. Thế Huân nhìn thấy hắn như vậy, chỉ nói anh cũng uống rượu, không thoải mái, liền lắc đầu đi đến gần phòng vệ sinh, chuẩn bị tận hưởng cảm giác tắm rửa thoải mái.

Kim Chung Nhân ngồi ở bên giường, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào liên tục trong phòng tắm vọng ra, ban đầu cơ thể bởi vì uống rượu mà nóng nóng bây giờ thì khô muốn quắt queo luôn rồi. Hắn thích Thế Huân, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh đến mê muội, ngay cả anh là đàn ông cũng chẳng sao cả, chỉ cần là anh thì tốt rồi. Hắn mấy ngày nay vẫm bám dính lấy bên người Thế Huân, chính vì nếu ở chung nhiều hơn, có lẽ Thế Huân cũng sẽ thích mình. Nhưng mà, hôm nay cái người gọi là Lộc Hàm ấy đột nhiên xuất hiện, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác gặp phải nguy cơ. Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thế Huân trên máy bay, đôi mi nhíu lại thật chặt, là vì Lộc Hàm kia sao? Thật đáng chết, không cần nghĩ nữa, không nghĩ đến chuyện không muốn nghĩ nữa... Kim Chung Nhân gõ mạnh vào đầu mình, không muốn nhớ lại chuyện làm cho mình không vui, nhưng không thể không nghĩ tới chuyện đáng ghét kia.

Thế Huân tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Kim Chung Nhân tự gõ vào đầu mình. "Làm sao vậy? Uống rượu nhiều quá đau đầu à?" Thế Huân một bên vuốt những giọt nước đang chảy xuống trên tóc, một bên đi đến trước hành lí của mình tìm kiếm, tìm một hồi, lấy ra hộp thuốc, đưa một viên cho Chung Nhân: "Uống thuốc đi, thuốc giải rượu tôi không có, đây chỉ là thuốc giảm đau, chắc cũng có tác dụng."

Kim Chung Nhân ngơ ngác nhìn Thế Huân, cũng không có đưa tay nhận lấy, một lát sau, mở miệng nói: "Đây là phòng của anh? Tôi sao lại ở đây? Tôi không phải ở trong phòng mình sao..." Ực, mới vừa rồi hình như mình đang ở trong phòng uống rượu mà, như thế nào bây giờ lại thành phòng của Thế Huân rồi? Nhìn Thế Huân trên người chỉ quấn áo tắm, thì ra thanh âm tắm rửa hồi nãy nghe được là thật, còn tưởng rằng do mình uống nhiều quá mà sinh ra ảo giác chứ. Bất quá....Chung Nhân nhìn Thế Huân mới vừa tắm ra, đây là lần thứ hai nhìn thấy Thế Huân vừa tắm xong, nhưng mà... Chung Nhân len lén nuốt một ngụm nước miếng, nhưng mà lại cảm giác được Thế Huân rất gợi cảm!

"Ha ha, làm sao mà biết được chứ, chắc là cậu uống nhiều nên say." Thế Huân thấy Chung Nhân không cầm thuốc, để lại bên cạnh, tiếp tục lau mớ tóc còn ẩm ướt.

"Ừ?... Đúng vậy, phải không..." Chung Nhân cầm lấy thuốc bên cạnh, đầu đúng là có chút đau, gặp quỉ, trước kia mặc kệ có uống bao nhiêu cho tới bây giờ cũng chưa từng bị đau đầu.

"Thế Huân..." Uống thuốc xong, Chung Nhân sâu kín mà gọi tên Thế Huân.

"Hửm?" Thế Huân cũng lơ đãng đáp lại.

"Thế Huân, Thế Huân..." Chung Nhân gọi Thế Huân, chỉ là gọi không có mục đích.

Thế Huân cũng trả lời vài tiếng, phát hiện Chung Nhân giống như chẳng có chuyện gì muốn nói, liền cũng không để ý đến hắn nữa, mở laptop ra lang thang trên mạng một vòng.

Đột nhiên, trong lúc sơ ý, Thế Huân rơi vào trong vòng ngực một người.

"Cậu Kim?... Cậu làm cái gì?" Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Thế Huân giãy giụa.

"Thế Huân... Tôi thích anh... Tôi thật sự rất thích anh..." Chung Nhân gục lên hõm cổ mới tắm rửa qua của Thế Huân, thật là thơm! Liền liếm nhẹ lên cái cổ mềm mại của anh.

Thế Huân bị hành động của Kim Chung Nhân làm cho căng hết cả da đầu, cả người run rẩy: "Này, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu say quá rồi?"

Chung Nhân không có trả lời câu hỏi của Thế Huân, lại còn túm chặt tay anh lại. Thế Huân cựa quậy, nhưng mà khí lực của Chung Nhân thật lớn. "Kim Chung Nhân, cậu buông tôi ra, nếu không tôi sẽ tức giận..." (sắp bị biến thành thụ cmn rồi :v )

"Huân... Tại sao, tại sao ánh mắt của anh không thể đặt lên người tôi vậy? Lộc Hàm kia, anh thật sự thích cậu ta sao, nhưng mà tôi cũng thích anh, tôi so với cậu ta lại càng thích anh hơn... Anh đừng thích cậu ta, thích tôi có được hay không?" Kim Chung Nhân đình chỉ lại hành vi của mình, chỉ gắt gao ôm Thế Huân như cũ không cho anh thoát ra.

Nghe lời nói có chút không tỉnh táo của hắn, anh liền đau đầu: "Cậu Kim..."

"Gọi tôi là Chung Nhân! Huân, vì sao anh lại thân thiết gọi cái tên kia là Lộc Hàm, tại sao lại gọi tôi là "cậu Kim" xa lạ như vậy?... Huân, gọi tôi là Chung Nhân là tốt rồi, gọi tôi là Nhân..."

Thế Huân im lặng không nói gì, anh xoa xoa huyệt hai bên thái dương, "Cậu Kim...." Đột nhiên phát hiện ánh mắt Chung Nhân nóng rực nhìn mình chằm chằm, "Được rồi, Chung...Chung Nhân... Cậu uống rượu say quá nên mới nói hồ đồ như vậy, như vầy đi, cậu đi tắm rửa trước đi, sau đó ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi, OK?"

Kim Chung Nhân thế nhưng lại không muốn, vững vàng ôm Thế Huân không muốn buông ra, Thế Huân thật sự không có cách nào khác, "Cậu mà cứ như thế này, tôi sẽ tức giận thật sự, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa, cũng sẽ không thích cậu nữa!"

Một chiêu này, thật là có tác dụng, Kim Chung Nhân dùng dằng không muốn thả Thế Huân ra, đi đến cửa, "Huân, tôi đi tắm, rất nhanh sẽ quay lại, anh phải chờ tôi nha..." Trước khi đóng cửa lại, hắn đối diện với Thế Huân đẹp trai cười, "Huân, những lời tôi nói lúc nãy không phải vì say mà nói, cho nên anh đừng có mà nghe xong rồi quên đi!"

Sau khi cánh cửa đóng lại, Thế Huân đột nhiên cảm giác sau cổ lạnh run. Chẳng lẽ Kim Chung Nhân vẫn còn thích mình sao? Mới vừa rồi chính là ghen tị? Uống... giấm chua của Lộc Hàm? Không được, mình chẳng thể ở lại chỗ này đợi nữa, thừa dịp Chung Nhân còn đang quay về phòng hắn tắm rửa, Thế Huân rất nhanh thu dọn hành lí của mình, mặc dù hình như rất không lịch sự, nhưng mà Thế Huân không thể tiếp nhận được chuyện bản thân thật sự bị một người đàn ông yêu, cho dù chính anh cũng yêu một người đàn ông! (Bó cẳng @@)

Nhanh chóng trả phòng, Thế Huân vội vàng chặn lại một chiếc taxi, biến mất trong bóng đêm tịch mịch...

Kim Chung Nhân sau khi tắm rửa xong, tinh thần tốt lên rất nhiều, kích động mà chạy đến trước cửa phòng Thế Huân gõ cửa, nhưng qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì. Hắn cảm thấy kì quái gọi điện thoại cho lễ tân, muốn chuyển cuộc gọi của mình vào phòng Thế Huân, nhưng lễ tân báo lại mấy phút trước anh mới trả phòng.

Cảm giác bị lừa dối làm cho Kim Chung Nhân hung hăng giáng vào vách tường một đấm, "Thế Huân, anh tại sao lại làm như vậy?" Cũng không có bắt buộc Thế Huân lập tức tiếp nhận tình cảm của mình, chỉ là hi vọng anh ít nhất có thể cho mình một cơ hội. Nhưng mà, anh tại sao không nói một câu liền biến mất... "Thế Huân, tôi sẽ tìm được anh, anh không nói một tiếng, tôi muốn anh phải trả giá đắt!"

Rút điện thoại di động ra, thuần thục bấm một dãy số, "Là tôi, tôi đồng ý chuyện anh nói lần trước, bất quá, anh cũng phải giúp tôi tìm một người... Đúng vậy, người tên là Thế Huân, một người đàn ông Trung Quốc." Cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn lãng liền phủ đầy băng giá...

~~end c5~~

Sắp có biến!!! :v

Cmt + vote nhé :*

♥ lò vé ♥

P/s: Vì do viết cả hai người Huân Hàm đều là quốc tịch Trung Quốc nên mới nói " một người đàn ông Trung Quốc"
:)) thế nhé!

#Né

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro