Chương 1.1 : Lộc hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sóng gió Bắc phong tiêu điều, đêm đông trên biển, ánh trăng rọi sáng nhân gian khiến lớp nước biển yên ba gợn sóng cũng phản chiếu ánh sáng long lanh, nhìn ánh trăng cuốn theo nước biển xô bờ mà vỡ thành bọt, nhưng là trăng treo trên cao vẫn sáng rõ và đẹp. Lão thuyền chủ đưa tay vuốt qua hàm râu dài đã bạc trắng và nhiễm một tầng sương đêm, sai con cháu buộc chặt hai đầu neo, đem thuyền cập vào bến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn ngay cửa bến tàu thường được dùng làm bệ đạp lâu năm liền trở nên trơn nhẵn như gương, khi bước đi âm thanh vang lên rõ ràng, trong bóng đêm mờ mịt , đen tối, chỉ có một chiếc đèn tuy lớn nhưng đã gần tàn , càng lộ ra vẻ hôn ám. Chỉ chốc lát sau, cố chủ liền xuất hiện rồi. "Việc lạ...Đó có phải là người của Thiên triều?..." Lão thuyền chủ len lén đánh giá trang phục của vị khách nhân, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ . Đại Lý xưa nay đều ngưỡng mộ văn hóa Thiên triều Triệu quốc , thường cùng nhau bàn luận rất nhiều, thông thương giữa hai nước cũng thịnh vượng, nếu là lúc bình thường, có người hồi hương, tất nhiên không có gì thần kỳ, nhưng trước mắt .... "Nghe nói Thiên triều bây giờ đang gặp đại loạn, tại sao lại còn có người muốn quay về trung thổ? !" Đứa con trưởng bên cạnh ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ, trong thanh âm tràn đầy khó tin và xen lẫn sự ngạc nhiên. Lão thuyền chủ thấy khách nhân đã gần đến, liền khoát tay áo, ý bảo con mình không nên nói nhiều, trong lòng lại tăng thêm vài phần nghi ngờ. Những người trước mặt này, mặc dù quần áo rất tầm thường, nhưng thấp thoáng tỏa ra thần quang nội liễm, khí độ bất phàm, ngay cả các lão gia ,quan lại trong kinh thành cũng có điểm không thể sánh bằng. Khi tất cả hắc bào đều lên thuyền thì bọn họ cũng đồng thời đỡ một ai đó lên thuyền, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn theo lực đạo của họ mà phiêu nhiên xuất hiện. Khuôn mặt chàng chỉ ẩn hiện những đường nét mơ hồ sau cái hắc sa mạo (cái mũ có vải để che đi khuôn mặt) , nhưng bề ngoài ước chừng cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên người chàng khoác một chiếc áo lông cừu rất dày, lộ ra chiếc áo tơ tằm với hoa văn cẩm tú bên trong, từ sau khi lên thuyền chàng tuyệt nhiên không nói lời nào, đến khi sắp xuất phát chàng liền khẽ kêu:

  - Khoan đã

Ánh mắt mọi người nhất loạt kinh ngạc đổ vê phía chàng, chàng đến gần cột buồm, dùng tay kéo dây buồm căng lên, mái tóc đen nhánh cũng theo đó mà đổ xuống, đẹp như tiên tử ! Chàng chính là hội tụ của sắc đẹp. Chàng đẹp một vẻ đẹp kiều diễm đến mức không ai có thể không động lòng trước chàng.Tuyệt sắc mĩ nhân! Cổ tay  trắng như tuyết, trong tay cầm cây thất phượng kim trâm, tao nhã tuyệt mỹ, dưới ánh trăng tỏa ra những tia sáng huyền ảo:

    -  Hôm nay nghĩa đã tuyệt, cần gì phải giữ lại vật xưa...

 Thanh âm sâu kín nhẹ nhàng , bàn tay trắng nõn vươn lên trong màn đêm, kim trâm nọ liền hóa thành một mạt lưu quang, rơi vào lòng của ngàn dặm sóng xanh. Lão chủ thuyền hai mắt trợn to tròn, người có kiến thức rộng rãi như lão trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lão run rẩy, hai chân lảo đảo. "A cha, người làm sao vậy?" "Đây là vật trong cung..." Lão nhân gần như rên rỉ, thấp giọng nói: "Nhìn họa tiết trên cây trâm, nhất định đây là vật thuộc sở hữu của quý nhân trong cung!" Cả người lão run run, hai chữ "Trong cung" vừa thốt tha khỏi miệng thì trán lão đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thuyền chậm rãi giương buồm, đạp sóng biển về sau mà đi, ánh trăng treo trên trời cao, sắc nước màu u bích, nghìn dặm xa mênh mông :

- Điện hạ, đã rời khỏi nội cảnh Đại Lí  —Hàn Lập kính cẩn nói nhỏ. Nam tử mặc áo choàng  đội hắc sa mạo đó chỉ đứng lặng không nói. Một lúc lâu, đến tận khi Hàn Lập muốn xoay người cáo lui, mới có âm thanh của người đó kín đáo truyền đến:

-Là ca ca phái các ngươi tới sao?

 "Leng keng" một tiếng, đồ sứ trong tay Hàn Lập rơi xuống đất, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh này như thể chính là nguyên nhân làm người ta sợ hãi, toàn thân trắng bệch :

Chủ thượng... — Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, chất giọng trầm thống mà gọi lên danh xưng đầy tôn kính đó, ánh mắt hận không thể khóc ra máu. Hắn hơi hơi quay đầu, cố nén ánh nhìn ảm đạm, mãnh mẽ cười nói:

-Chủ thượng lo lắng cho điện hạ nên phái ta đến đây tiếp ứng.

-Bây giờ nhìn mọi thứ, xem ra ca ấy chẳng phải đã toại nguyện rồi sao ... Chàng- người được xưng là điện hạ than nhẹ một tiếng, mang theo chút buồn bã vơ cứ cùng khinh trào, thấp giọng cười nói:

- Xưa nay ca khinh thường Đại Lí Ly Thị nay lại thay đổi lớn, không biết chàng sẽ cười nhạo ta như thế nào đây!

 Hàn Lập ngẩn người, đang muốn phản bác, lại nghe một trận tiếng sóng từ xa vọng lại, nhất thời sắc mặt biến đổi đột ngột. Có chuyện không tốt sẽ xảy ra trong đêm nay, không hiểu sao sóng to nổi lên, nhìn lại bến tàu, vạn dặm xung quanh tầm mắt sóng đều đã vỗ ầm ầm, một chiến thuyền cực đại đang mạnh mẽ rẽ sóng lao đến, "Mau đuổi theo, các ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao?" Lập Hàn ngóng nhìn đại kỳ đang treo phấp phới trên chiến thuyền, trong lòng giận dữ:

-Đại Lí bất quả chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé như viên đạn, lại dám càn rỡ như thế, nếu lúc này có Thiên triều thủy sư ở đây, nhất định hắn sẽ khiến bọn họ mất xác trong bụng cá!

 Chiến thuyền lao nhanh tới, trên tầng cao nhất có một nam tử mặc kim giáp đang đứng trầm tư, đắc ý nhìn thuyền đối phương vì bị va chạm mà rung động kịch liệt, không khỏi cười ha ha:

-Lũ đạo tặc Trung Thổ các ngươi, lại dám cùng Vương phi bỏ trốn, còn không mau thúc thủ chịu trói.

 Hàn Lập giận quá hóa cười, hắn cắn răng cười nói:

-Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cái gì gọi là ăn không nói có, tại hạ hôm nay xem như đã được biết!

 Hắn đề khí quát:

-Vạn Tuế cũng vì Lí vương mãi khẩn cầu mới gả nhị hoàng tử cho ngài, nay các ngươi phụ nghĩa hủy hôn, lại còn ngàn dặm đuổi giết muốn đẩy điện hạ vào chỗ chết. Các ngươi xưa nay học hỏi lễ nghi Trung Nguyên, nhưng so với cầm thú có chỗ nào khác gì nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro