Chương 1.2 : Lộc Hàm ( hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn liếc mắt nhìn nam tử mặc kim giáp, chợt hiểu ra mà cười nói: "Nguyên lai là Kim đại nhân, trách không được cứ cố đuổi theo không bỏ, ngươi không chịu buông tha điện hạ cũng vì muốn muội muội mình trở thành Vương phi!", mọi người ở bốn phía đều đánh giá dung mạo trầm tư của vị Kim đại nhân đó, trong lòng liên tưởng đến dung mạo của muội muội hắn, không khỏi cười lên ha hả.

Trong tiếng cười mang theo sự châm chọc , khinh bỉ , nhưng cũng hàm chứa đầy buồn bã, bi thương.

Nếu không phải Thiên triều gặp nạn, một kẻ bé nhỏ ở Đại Lí cũng dám làm nhục nhị hoàng tử sao?

"Ngươi nói bậy! Muội muội của ta dịu dàng khiêm cung, chính là đại Vương  phi do đích thân vua ta chọn, Thiên Triều — Tử Phong đế không nên đem nhị hoàng tử của các ngươi gả cho vua ta."

   - Câm mồm!!!- Hàn Lập tức giận thét lớn, hắn xuất thân quân gia, nên trên người có một loại sát khí rất đáng sợ nhưng đầy lẫm liệt . Lúc này vì lời nói của Kim đại nhân nhất thời nổi giận :

   -Vạn tuế căn bản không muốn đem điện hạ gả đi xa, nếu không phải nhìn thấy hai người tâm đầu ý hợp, Đại Lí vương lại tự mình quỳ cầu, ngài tuyệt sẽ không bao giờ đáp ứng!", hắn vô cùng bực dọc khi phải dây dưa với loại tiểu nhân này, cao giọng quát: "Đại Lí vương đâu? Gọi hắn tự mình ra đây giải thích!"

   -Vua của ta đang chọn lựa vương đại phi tương lai, là danh môn khuê tú để chuẩn bị đại hôn...- Kim đại nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, cười ha ha nói " Vương phi cùng ngươi bỏ trốn, trong sạch nay đã mất, nếu không chịu quay về tạ tội, ta không thể làm gì khác hơn là phải đem tất cả bọn ngươi tiêu diệt sạch tại đây!", hắn hiển nhiên là rất kiêng kỵ Hàn Lập , nói xong liền lui vào bên trong thuyền, hai thuyền dần dần giáp gần, ngay sau đó, vô số tên bay qua trời.

   "Để cho bọn chúng thấy sự lợi hại của nam nhi Thiên Triều!"

Trong lồng ngực của Hàn Lập có một cỗ phẫn uất bí ẩn, hận tại sao không giết chết vua Đại Lí, nhìn nhị hoàng tử chịu nhục, oán hận trong lòng càng sâu, hắn cắn răng cười lạnh, đem bi phẫn oán hận phát tiết trên người của những kẻ Đại Lí này.

Mọi người cất cao giọng xướng vang, bọn họ nhân thủ rất nhiều,  đều là quân tinh nhuệ, trong trường hơp này chỉ có thể lên đất liền mà bỏ trốn . Nghĩ như vậy , Hàn Lập thét lớn:

-Lão chủ thuyền cho thuyền dạt vào hòn đảo trước mặt nhanh lên!!.

Lão thuyền chủ sợ hãi lái thuyền tới hòn đảo trước mắt . Chiếc thuyền dạt vào bờ , Hàn Lập vừa đánh nhau với bọn người của Đại Lí vừa kéo theo nhị hoàng tử nhanh chóng xuống thuyền. Vì toàn là cao thủ nên hắn đành để nhị điện hạ núp sau tảng đá. Hàn Lập vận nội công bay tới chỗ của vị Kim Đại nhân kia, đang muốn bắt giữ Kim đại nhân, lại nghe phía sau một trận kinh hô: "Vương phi!!"

Hắn sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất có bầy sói hung hãn lớn .

"Là...là một đàn sói !", lão chủ thuyền run rẩy nói, toàn thân lão đều run rẩy, quả thật dọa lão sợ đến chết.

Một đạo thanh âm the thé vang lên ở bên tai:"Kim đại nhân, nếu không phải Vương Đại phi tự mình thỉnh cầu, lão thân cũng sẽ không làm chuyện này cùng với đám mãng phu các ngươi...".

Hàn Lập vừa sợ vừa giận, xoay người nhìn lại thì thấy một hắc y lão phụ từ trong bóng cây tối đi ra, miệng còn đang thổi địch tử . *địch tử : là sáo *

Thì ra địch tử đó là thứ đã dẫn loài sói này đến!

" Điện hạ !", Thẩm Hạo thả người rút bảo kiếm, kiếm khí như trường hồng quán nhật, sắc bén cực độ.

Lão phụ nhân cười khặc khặc đến quái dị, bay nhanh về phía sau, thân pháp vô cùng quỉ dị.

Hai người đã đánh nhau được mấy chiêu Hàn Lập vô tâm tham chiến, liếc mắt nhìn lại điện hạ đã thấy chàng bị bầy sói hung tợn bao vây như muốn chôn vùi xuống dưới lòng đất.

Hắn tung mình lắc một cái, rời khỏi chiến đoàn để tiến lên cứu chàng, nhưng nghiệp chướng quân Đại Lí rất nhiều ,chúng còn là quân tinh nhuệ nên việc tiến lên cứu nhị hoàng tử là rất khó . Hàn Lập dưới tình thế quẩn bách, đem bội kiếm của mình quăng cho điện hạ : " Người hãy dùng kiếm của ta"

Chàng- nhị hoàng tử đưa tay tiếp, vững vàng cầm chắc kiếm trong tay  buồn bã mà cười nói : "Hàn đại nhân, ngươi trở về bẩm báo với ca ca của ta,nơi đây thanh phong minh nguyệt, có cỏ cây ,sóng xanh làm bạn thật là một nơi rất tốt, trời sinh ta tính tình ngu độn, sợ là phải cùng caấy vĩnh viễn bên nhau rồi!"

  "Cái gì vĩnh viễn bên nhau?!", "Ngài cũng đã biết chủ thượng chàng... đã không còn ở nhân thế sao?"

Hàn Lập gào rống một tiếng, bi phẫn bị ức chế đến không còn khống chế nỗi, âm thanh như chấn vang  thiên địa.

"Cái gì?", nhị hoàng tử nắm chặt thanh kiếm trong tay, đồng tử đen láy co rút lại, cắn răng nói: "Ca ấy đã chết?", chàng cúi đầu nói, thiên địa trước mặt bỗng dưng trở nên yên lặng, mọi thứ đều phản phất vẻ bi thương ảm đạm, từng mảnh vỡ vụn.

Kiếm quang nổi lên.

Giữa vạn dặm , một đạo bạch quang phóng lên cao cùng vô thượng kiếm khí, hơi nước bốc lên mù trời, khiến người ta như thể thấycó muôn ngàn ánh sao băng đang chém xuống đất trời.

Tiếp theo một tiếng gầm nhẹ của bầy sói vang lên.

Vừa lúc đó ,mảnh  trăng bỗng phát ra tia sáng mà tia sáng ấy lại truyền thẳng đế nhị hoàng tử  , đôi mắt nhị hoàng tử sáng bạc lên rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.Tất cả mọi người trong thời khắc này đều sợ ngây người.!!

-Điện hạ người...-Hàn lập kinh hãi thốt lên . Diện sa che mặt đã rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết, tuyệt mỹ phong tư, thần thái rung động lòng người, phiêu nhiên như thiên nhân hạ phàm nhưng chàng vẫn không chú ý tới . Cư nhiên Hàn Lập bỗng thấy bầy sói nghe theo lệnh của nhị hoàng tử, chúng lao thẳng tới giao đấu với đám người quân của Đại Lí. Chẳng mấy chốc những cao thủ của Đại Lí bị tiêu diệt  sạch . Rồi chàng- vị điện hạ ra lệnh cho bầy sói đi sâu vào rừng.Nguyệt quang sáng chiếu trên người chàng, khiến chàng càng thêm sáng chói, dường như tất cả quang mang trong thiên địa, giờ phút này đều tụ lại trên người chàng.

Hàn Lập ngơ ngác nhìn, kìm lòng không đặng , đôi mắt cuả hắn vẫm ánh lên sự sợ hãi .Nhưng nhị hoàng tử của hắn lại chỉ chậm rãi nói "Thứ nhất ta có một bí mật cần ngươi biêt, trước đây ta từng bị một con sói cắn nên chắc từ đó ta có khả năng ra lệnh cho những con sói ". "Thứ hai , ta à không gia đình ta, đôi mắt có đồng tử bạc , vào đêm trăng tròn hay khi có ánh sáng của lưỡi kiếm chiếu vào thì nó sẽ hiện ra". "Thứ ba, đừng gọi ta là điện hạ...gọi ta là Lộc Hàm, còn nữa, ta thấy máu là ngất..."

Thanh âm chưa dứt, chàng đột nhiên nặng nề ngã xuống nền đất, không gian quay về với sự lặng yên, dưới vầng thanh phong lãng nguyệt chỉ còn lại một đám người trợn mắt há hốc mồm vì sự kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro