CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Hiền, cậu là người đầu tiên dám đánh Ngô Thế Huân, cậu thật sự không muốn sống chắc.

Hắn ngồi dậy, rồi lấy ngón tay lau máu ở khóe miệng, hắn nhìn Bạch Hiền.

   - " Cậu muốn gì ? "

   - " Anh sao lại đối xử như thế với Lộc Hàm ? Chẳng phải anh biết rõ tình cảm của Lộc Hàm dành cho mình sao ? Anh thích trêu đùa tình cảm của người khác như vậy sao ? " - Bạch Hiền nhìn hắn

   - " Cậu thì biết gì về tôi ? " - Hắn nhếch mép

   - " Phải, có thể tôi không biết gì về anh, nhưng tôi biết anh đã làm Lộc Hàm khóc, đã làm cậu ấy đau khổ. Tại sao anh có được tình cảm của Lộc Hàm, còn tôi thì không ? Anh lúc nào cũng làm cậu ấy khóc vậy thì tại sao ? Tại sao tình cảm của Lộc Hàm lúc nào cũng hướng về phía anh mà không phải là tôi ? " - Cậu nắm cổ áo của hắn

   - " Lộc Hàm khóc ? Chưa bao giờ, em ấy bên cạnh tôi lúc nào cũng rất vui vẻ. " - Hắn nhìn Bạch Hiền

   - " Vì nụ hôn hôm qua của anh, mà Lộc Hàm đã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại trách mình có lỗi đã làm tổn thương Tiểu Ái. Anh nói xem, trêu đùa tình cảm của cậu ấy như vậy, anh thấy vui lắm sao ? Anh biết rõ tình cảm của cậu ấy dành cho anh mà, tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy ? " - Bạch Hiền không kiềm chế được bản thân, mà gồng tay đấm vào mặt hắn lần nữa.

Hắn té mạnh xuống sàn đất, Bạch Hiền liền khụy chân xuống trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn.

   - " Thế Huân, anh có được tình cảm của Lộc Hàm, hãy trân trọng tình cảm của cậu ấy dành cho anh. Đừng để đến lúc mất đi rồi thì có hối tiếc cũng không thể. " - Nói rồi cậu đứng lên, quay trở về lớp

Lớp học cũng bắt đầu, hắn ngồi dậy rồi lau vết máu trên khóe miệng mình. Bạch Hiền vừa về đến lớp, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu. Mọi người nhìn cậu, rồi lại bàn tán về chuyện khi nãy cậu đánh hắn. Cậu cũng chả buồn để tâm mà đi về phía chỗ ngồi của mình, có một bóng hình lúc nào nào cũng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt ưu buồn nhìn về phía nơi bầu trời xanh kia.

Bạch Hiền ngồi yên vị vào chỗ ngồi của mình, liền lấy tay khều vai Lộc Hàm. Cậu quay về sau nhìn Bạch Hiền.

   - " Cậu vừa đánh nhau với Thế Huân đúng không ? "

   - " Nói đúng hơn là chỉ có mình đánh anh ta thôi. "

   - " Tại sao cậu lại đánh anh ấy ? " - Cậu hỏi Bạch Hiền

   - " Vì anh ta dám trêu đùa tình cảm của cậu dành cho anh ta, anh ta làm cậu đau khổ, làm cậu khóc. " - Bạch Hiền lớn tiếng

   - " Bạch Hiền, anh ấy không làm gì sai cả, là do mình hết, tất cả là do tớ. Là do tớ tự suy diễn mối quan hệ này, tất cả là do tớ, cậu có quyền gì mà đánh anh ấy ? " - Lộc Hàm vừa nói, vừa khóc.

   - " Tớ biết, tớ không có quyền, nhưng ... nhưng bởi vì tớ thích cậu, và tớ không muốn ai làm tổn thương đến cậu cả. Cậu có hiểu không vậy hả ? "

   - " ... " - Cậu khóc rồi bỏ chạy ra khỏi lớp, để lại một mình Bạch Hiền đứng đơ người ở đó, mọi người không còn ai dám bàn tán về chuyện của Bạch Hiền nữa, mà tự động ai cũng về đúng vị trí chỗ ngồi của mình.

Lộc Hàm khóc, cậu chạy trong vô thức. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ ? Đầu cậu như muốn nổ tung ra vậy, tại sao hết chuyện này đến chuyện khác lại đổ dồn lên người cậu, mà tại sao lại không phải là ai khác.

   - " Rầm " - Gương mặt va chạm với một vật thể nào đó, khiến cậu ngã uỵch xuống đất. Cậu vừa ngước lên thì bắt gặp khuôn mặt quen thuộc đó, Lộc Hàm liền ngồi dạy rồi chạy về hướng khác thì đã bị bàn tay rắn chắc đó nắm lại.

   - " Lộc Hàm, em đừng chạy. " - Giọng nói ấm áp, kèm theo cái ôm ngay từ phía sau khiến cậu bất ngờ.

   - " Thế Huân ... Anh buông em ra đi. " - Cậu vùng vẫy trong vòng tay của hắn.

Hắn quay người cậu lại, mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn nhau. Hắn vội lấy tay lau nước mắt cho cậu, liền đặt môi mình lên nơi khóe mắt của cậu.

   - " Thế Huân, anh đừng làm vậy, nếu Tiểu Ái biết được chắc chắn em ấy sẽ rất buồn đó. " - Cậu cười gượng, rồi đẩy hắn ra.

   - " Tiểu Lộc, tôi yêu em. "

   - " ... " - Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, nước mắt lại bắt đầu rơi nữa rồi.

   - " Tiểu Lộc, ... "

   - " Thế Huân, anh thích trêu đùa tình cảm của người khác đến vậy sao ? Anh yêu em ? Câu nói đó anh nói ra có vẻ dễ quá nhỉ ? Anh đã từng yêu ai thật lòng chưa ? Hay chỉ là chơi qua đường vài ngày, rồi chán thì bỏ ? Thế Huân, là do em ngu ngốc nên mới yêu anh, kể từ hôm nay, em quyết định sẽ bỏ cuộc. " - Lộc Hàm quát lớn

   - " Lộc Hàm, tôi chưa từng trêu đùa tình cảm của em, tôi yêu em, tôi yêu em là thật. "

   - " ... "

   - " Tiểu Lộc, tôi biết tôi đã làm tổn thương em rất nhiều, tôi xin lỗi. Cho tôi một cơ hội nữa để bên cạnh em được không ? "

   - " Em ... Em yêu anh. Thật sự rất yêu anh, nhưng có lẽ em không phải người thích hợp để ở bên cạnh anh rồi, đúng không ? Anh và Tiểu Ái phải thật hạnh phúc, đừng làm em ấy phải buồn. " - Cậu cười, đau lắm, nhưng biết làm sao được đây ? Cậu cảm nhận được hơi ấm từ môi mình, hắn ... hắn đang hôn cậu.

Chiếc lưỡi hư hỏng luồn lách trong khoang miệng ấm nóng của cậu. Mắt mở to ra nhìn hắn, rồi dần dần hai lưỡi quấn lấy nhau, tuyến nước bọt vì thế mà chảy dọc từ khóe miệng xuống đến xương quai xanh.

Cảm thấy khó thở, cậu liền đập tay vào ngực hắn.

   - " Thế Huân ... " - Từ lúc nãy đến giờ, nước mắt của cậu chưa từng dừng rơi.

   - " Sao thế Tiểu Lộc ? "

   - " Anh đừng như vậy nữa, anh là người đã có bạn gái, tại sao lại còn làm vậy với một người khác ? Mà lại là đồng giới với mình nữa chứ ? Anh ... Anh làm vậy, và rồi thì sao ? Em sẽ lại tự suy diễn rằng anh yêu em, anh muốn ở bên cạnh em ... "

   - " Vì tôi yêu em ... " - Hắn ôm lấy cậu vào lòng.

   - " ... "

   - " Cho tôi một cơ hội để được ở bên cạnh, chăm sóc cho em, được không ? "

Cậu chần chừ, rồi gật đầu trong vòng tay của hắn.

   - " Được ... "

Hắn cúi thấp người xuống, rồi hôn nhẹ lên trán cậu, rồi hắn kéo cậu lên một phòng học trống ở sân thượng. Hắn ngồi trên một chiếc bàn, còn cậu thì đứng nhìn ngó xung quanh phòng học.
_________________ " Sân thượng mà cũng có phòng học sao ? "

   - " Lộc Hàm, đến đây. " - Hắn vỗ vỗ lên mặt bàn, ý chỉ cậu bước đến ngồi cạnh mình.

Cậu đi lại gần hắn, rồi yên vị vào chỗ ngồi hắn đã định. Hắn đưa tay áp vào má cậu, rồi lại hôn lên môi cậu, lần này là một nụ hôn nhẹ nhàng.

Từ nhẹ nhàng, liền trở nên mạnh bạo mà luồn lách trong khoang miệng cậu, chiếc lưỡi hư hỏng của hắn quấn lấy lưỡi của hắn.

- END CHƯƠNG 3 -

P/s : Cắt H để kích thích sự tò mò của mọi người =)) Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu T^T Từ giờ Au sẽ chăm chỉ hơn. Mong mọi người sẽ luôn ủng hộ và yêu quý fic của Au ^^ Nhớ vote & comment cho Au nhaaa ♡ Yêu các rds 😍😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro