Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Hâm

Rating: PG

Warnings: thực ra chỉ có những cảnh máu me thôi chứ ko có mấy cảnh "nóng mặt" đâu

Summary: trong khoảng thời gian nhịn nhục dưới sự bá đạo của Mông Gia và việc SM bán "bơ" nhà Đểu Gia. Hâm quyết định viết fic này trả thù đời

Pairings: Yulsic Taeny (hỏi cứ bằng thừa)

Category: Sad

Note: với những chuyện xảy ra trong fic này nghiêm cấm hành động làm tổn thương đến Hâm. Muốn hành động 1 điều gì các bạn cứ đè SM ra mà rủa...TẤT CẢ ĐỀU DO SM MÀ RA

Mưa…

Rơi…

Rơi xuống…

Trắng xóa mặt đường…

Mưa…

Phản chiếu…

Ánh mắt hụt hẫng…

Yuri’s POV:

Cuối cùng thì tôi vẫn không thể có được em, dù rằng trăm ngàn lần tôi tự nhủ rằng em và tôi chắc hẳn thuộc về nhau. Em nói yêu tôi rồi em hôn người đó ngay trước mặt tôi. Chả lẽ, tôi là một kẻ yêu em điên cuồng khiến em phiền phức đến mức em phải dung cách này với tôi sao!?...

End POV.

Yuri quay bước về phía cuối con đường trong cái màn đêm sâu thẳm chỉ còn bong đèn yếu ớt hắt ra từ cột điện bên đường làm bạn cùng cô. Cô bước chậm, rất chậm, dáng người thất thểu xiêu vẹo, chỉ chăm chăm tiến về phía trước. Cô đấm vào đang rỉ máu.

Nghẹn và đau, nhưng sao không thể khóc? Không thể la hét? Không thể làm gì cả? Không thể làm giảm bớt con đau ở đây được. Mình cần phải khóc…!!!!

Gió thổi làn mưa đập vào cái thân hình gần như gục ngã kia, cố gắng hết sức để khiến con người ấy bỏ cuộc. Nó không muốn con người bướng bỉnh ấy phải tiếp tục đi như thế vì nó thừa hiểu “đã quá đủ rồi.”

Yuri, không hướng xác định, cứ đi, đi mãi trong màn mưa, chống chọi với cơn gió. Đến khi cô nhận ra được mọi chuyện thì cô lại đứng trước ngôi biệt thự trắng ấy. Ngước nhìn lên ban công trước cửa phòng của người cô dâng hiến cả cuộc sống của mình.

Yuri’s POV:

Thật vô dụng! Tại sao tôi lại cứ tìm em trong khi tôi đau khổ thế này! Trong khi mọi chuyện đều là lỗi của em…à! Mà không, người bắt đầu là tôi cơ mà, phải là tôi sai mới đúng.. Xin lỗi vì đã đổ lỗi cho em, tôi xin lỗi… Nhưng cơn đau âm ỉ này! Tôi cần phải khóc, nó sẽ giúp tôi nhẹ long hơn, tôi biết, dù cơn đau này sẽ chẳng vơi đi là mấy theo những giọt nước mắt, tôi vẫn phải khóc!

End POV.

Rồi Yuri chạy, chạy rất nhanh về nhà hướng mình, nơi duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này.

Vừa về đến nhà, cô lập tức tìm ngay vật đang xuất hiện trong đầu cô hiện giờ.

Dao…

Bóng loáng…

Sắc nhọn…

Lạnh…

Dao…

Phản chiếu…

Sự vô cảm…

Cầm cây dao trên tay, Yuri rạch một đường chéo lên cánh tay trái rồi them hai, ba đường nữa. Cô chỉ rạch nơi bắp tay, tránh đụng đụng đến gân mình. Cô chỉ muốn đau chứ không muốn chết. Thả con dao xuống nền đất đang loang dần máu đỏ, cô ngã người xuống cái ghế gần bàn ăn. Tay phải cô chạm vào vết rạch rồi ấn mạnh vào các vết thương.

Yuri’s POV:

Không cảm giác! Nỗi đau biến mất rồi sao? Không! Nó vẫn ở đây, trong long ngực này, một cách âm ỉ, một cách sẽ khiến tôi chết dần chết mòn. Không kiếp! Cần hơn nữa.

End POV.

Cúi người lấy con dao bị che lấp bởi màu đỏ, từng giọt rơi xuống khi con dao dần được nâng cao hơn. Cao đến mức Yuri không thể giơ cao hơn được nữa. Cô vung mạnh con dao xuống, đâm sâu nhất có thể vào đùi phải. Máu tuôn ra xối xả, dày đặt, mạnh bạo rút con dao ra khỏi đùi mình, những giọt máu văng tung tóe xung quanh.

-Khốn kiếp! Mày phải la hét, phải kêu gào chứ! Kwon Yuri, mày phải khóc chứ….

Câu nói ấy không phải hét cũng chẳng phải gầm gừ, chỉ như một lời thì thầm thoáng qua. Nó thống thiết và gần như bất lực với cái cổ họng đắng nghét và khô khốc. Nó chẳng thể làm theo lời chủ nhân nó được, nó quá vô dụng.

Yuri nhận ra cơ thể cô có dấu hiệu suy nhược, cái lạnh xâm nhập vào cơ thể cô một cách dễ dàng. Cô cho tay vào túi, ấn nút số 2 trên chiếc điện thoại lấm lem máu từ tay. Tiếng chuông đầu dây bên kia vang lên phá đi cái sự ngột ngạt đến hinh người trong căn bếp nhuộm màu máu.

-Gì vậy! Tên đen kia! Nhớ mình à!

Giọng nói bên kia cười cợt, đùa vui mà đâu hay biết rằng chốc nữa thôi, cô ấy sẽ thấy được sự thay đổi kinh hoàng của người đang ở đầu dây bên kia điện thoại.

-Tae à! Đến nhà tớ, mang tớ tới bệnh viện. Và hãy nhớ rằng không kể ai nghe những gì cậu chứng kiến! Đây là lời cầu xin đầu tiên của tớ với cậu đấy!

Rồi chiếc điện thoại rơi xuống, theo sau là Yuri:

-Yul! Yul à!

Tae Yeon hoảng sợ khi nghe được tiếng chiếc điện thoại rơi xuống đất. Cô nhanh chóng ra nhà xe phóng về phía nhà người bạn thân của cô. Cô đang run rẩy, phải, cô đã rất kinh hoàng khi nghe going nói của Yuri. Chỉ là qua điện thoại thôi nhưng cô đã cảm thấy lạnh, cái lạnh thấu xương của một kẻ vô cảm.

Tae Yeon’s POV:

Chuyện gì vậy Yul! Cậu đừng làm chuyện gì dại dột. Khốn kiếp! Tại sao chiếc xe này không thể nhanh hơn được sao

End POV.

Xé toạc màn đêm yên tĩnh để lại vệt trắng dài, chiếc xe của Tae Yeon thực sự chạm đến giới hạn thì cũng là lúc cô nhìn thấy nhà Yuri.

Chiếc xe bị thắng gấp khiến nó ma sát với long đường tạo thành một vệt kéo dài màu đen kèm theo cái âm thanh chói tai đến rợn người.

Tae Yeon nhanh chóng chạy vào bên trong, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến cô hơi choáng váng. Cô gọi Yuri nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ kia. Cô nhìn quanh quất ngôi nhà cho tới khi đập vào mắt cô là Yuri xanh ngắt đang nằm trên vũng máu. Tae Yeon hoảng hốt ôm lấy Yuri vào lòng rồi gọi cho cấp cứu. Cô gấp điện thoại, òa khóc nắm chặt lấy tay của Yuri. Cô quá sợ nếu mất đi người bạn này, người chị em này, người thân trong cuộc đời cô.

Tae Yeon’s POV:

-Đã xảy ra gì vậy Yuri? Tại sao cậu lại ra như thế này? Cậu không được bỏ mình đi, mình cần cậu, chúng ta luôn dựa vào nhau để sống mà. Sao có thể bỏ mình chứ, cậu phải sống đấy, Kwon Yuri. Sống để kể cho tớ nghe mọi chuyện. Hiểu không?

End POV.

“Ò … e …ò …e … ”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic