Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trắng…

Tàn nhẫn…

Và đáng sợ…

Lạnh lẽo…

Sự vô hồn…

Yuri ghét màu trắng, mỗi lần thấy màu trắng cô lại cảm thấy khó chịu. Nhưng nó không quan trọng lúc này, giờ đây những người đang vận cái màu trắng ấy sẽ cứu cô khỏi lưỡi hái tử thần. Người cô bị giật lên rồi đập xuống khiến cô cảm thấy đau ở lưng.

-Đồng tử có dấu hiệu phản ứng. Bệnh nhân đã mở mắt. Tiếp máu them và sơ cứu vết thương. Mau, bệnh nhân tiếp theo.

Cô nhìn thấy Tae Yeon chạy theo chiếc băng ca đang đẩy cô về một nơi khác. Cô không cần biết, cô quan tâm vẻ mặt của Tae Yeon hơn.

-Yul à! Cậu thấy mình phải không? Trả lời mình đi.

Cô khẽ gật đầu ra hiệu, Tae Yeon nở nụ cười khi nhận ra cô đã ổn. Chiếc băng ca dừng ở phòng sơ cứu, cô y tá đẩy Yuri vào trong rồi nói với Tae Yeon:

-Cô ấy mới bị sôc điện, vừa tỉnh dậy nên chưa cử động được. Còn vết thương trên tay và trên đùi bị nhiễm trùng nặng nên chúng tôi sẽ sát trùng loại thuốc bột loại mạnh, nó sẽ đốt cháy lớp vi trùng bên ngoài thành hơi. Nhưng nó rất đau nên tôi cần một liều thuốc mê mạnh, tôi muốn hỏi cô ấy có vấn đề về dị ứng kim tiêm hay kháng sinh mạnh, thuốc gây mê không?

-Không có, cô cứ sát trùng vết thương cho cậu ấy đi.

- Được, để tôi chuẩn bị thuốc mê.

Gần như ngay lập tức Yuri gượng dậy, thoáng thấy vẻ mặt lo lắng của Tae Yeon chạy đến bên cô:

-Nằm xuống đi!

Tae Yeon gần như hét lên với Yuri, cô mất đi sự bình tĩnh và khả năng kiềm chế cảm xúc. Yuri nắm chặt tay Tae Yeon ghì mạnh để cô hiểu mình đã ổn. Tae Yeon nhìn vào đôi mắt của Yuri, sâu thật sâu rồi cô bắt đầu run rẩy, sợ sệt với ý nghĩ xuất hiện ngày càng lớn “Nó trống rỗng.”

-Không cần thuốc mê. Cứ sát trùng thôi.

-Không được!

Ngay lập tức phản đối việc mà Yuri nói, Tae Yeon lo lắng:

-Nó sẽ rất đau nếu cậu không dùng thuốc mê.

Một vài giây trôi qua chậm chạp, đủ để Yuri nhìn vào người bạn thân của mình.

-Đau à! Nó không còn đau nữa rồi! Tôi không gây mê, cứ sát trùng thôi.

Cô y tá gật đầu, với đến khay thuốc một hộp nhỏ màu trắng và một cái muỗng nhỏ

-Bây giờ tôi sẽ rắc lên tay cô một ít và trên bắp đùi một ít. Cô hãy để tay trái lên đùi trái.

Sau khi đã chuẩn bị xong, cô y tá múc một muỗng bột rồi rải đều lên các vết thương. Thuốc hòa tan vào các vết thương, nó chạy tạo lên tạo thành tiếng da thịt bị đốt nghe rợn người. Yuri chẳng mảy may kêu lên hay nhăn mặt vì đau. Cô chỉ nhìn chăm chăm vào vết thương, chỉ thế, nhìn chăm chăm vào vết thương.

Tae Yeon’s POV:

Khốn kiếp, Yul à! Điều gì đã khiến cậu trở nên thế này? Những gì tớ cảm thấy bây giờ chỉ là cái lạnh đáng ghét ấy và cả sự vô thần, vô cảm trên khuôn mặt cậu. Chuyện tồi tệ thế nào mà biến một Yul lúc nào cũng vui vẻ trở nên câm lặng như bây giờ?

End POV.

Việc phản ứng với thuốc khiến vết thương tạo thành một lớp đen trên bề mặt. Cô y tá vớ lấy băng, quấn thật kín vết thương để tránh nhiễm trùng lần nữa.

-Tôi nghĩ tạm thời cô đi đứng sẽ rất đau nên tôi nghĩ sẽ đưa cho cô một chiếc xe lăn.

-Tôi không sao cả!

Ngắt lời, Yuri đứng dậy vỗ vai Tae Yeon ra hiệu cô đi cùng, Tae Yeon theo sau Yuri, nhìn cái dáng đi đó. Tae Yeon bắt đầu hoang mang với sự dửng dưng của Yuri. Cô không phải bác sĩ nhưng cô cũng đủ biết vết thương của Yuri là đến nhường nào!

Tae Yeon’s POV:

“Đau à! Nó không còn đau nữa rồi!” Lời nói đó cứ lập đi lập lại trong đầu tớ. “Nó” là ám chỉ gì vậy Yul!

End POV.

Cả suốt đoạn đường về nhà chỉ là một bầu không khí im lặng. Yuri chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm.

Đêm

Cô độc

Sự kết thúc

Đêm

Che đậy

Những bí mật

Tae Yeon thấy khó chịu với sự im lặng khô khốc này. Nhưng cô lại không thể mở lời được, vì sao ư!? Cô cũng không biết, cô không biết mình đang làm gì.

-Cậu muốn biết chuyện gì xảy ra không?

Yuri quay sang nhìn Tae Yeon, giọng nói co hư âm vô thần. Tae Yeon chỉ gật đầu, cổ họng cô nhói lên bởi cái lạnh trong lời Yuri.

-Mình vừa thấy Sica hôn Yoong ở trước nhà cô ấy. Mình đến nhà cô ấy vì không thấy cô ấy đến chỗ hẹn. Cậu biết không, mình đau lắm nhưng mình không khóc được. Tệ hại là những giọt nước mắt ấy quay ngược vào nơi đang đập này, mỗi giọt nước mắt là một mảnh ghim, ghim thẳng vào đây. Nó vùi dập, cào xé và để cho trái tim mình rỉ máu không ngừng. Và mình làm mọi cách để giảm bớt nó nhưng ông trời lun bất công, và cậu thấy đấy, nó đã không thành công.

Nhẹ hẫng và tàn nhẫn, những lời Yuri nói không một chút biểu cảm, cứ như đó là một chuyện chỉ thoáng qua trong đời cô. Tae Yeon đau, đau thật sự, cô đau cho người bạn của mình. Tại sao cậu ta luôn phải chịu khổ vì con người phũ phàng đó!

-Đừng khóc Tae à!

Nước mắt cô tuôn dài trên khuôn mặt, cô dừng xe lại rồi ôm chặt lấy Yuri. Cô khóc thật lớn, khóc cho cả phần Yuri nữa! Và hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau không một lời nói. Họ đã hiểu nhau quá rồi!

***********

Sáng hôm sau, Tae Yeon thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, ngày hôm qua cô đã khóc rất nhiều khiến hai mắt sưng húp. Có lẽ hôm nay cô nên đeo kính đen. Vơ tay sang bên cạnh, cô lập tức nhận ra sự biến mất của người bạn thân nhất. Chạy như bay xuống nhà rồi chợt thở phào khi thấy Yuri trong nhà bếp.

-Cậu ăn gì không?

Tae Yeon’s POV:

Lại là nó, cái âm điệu vô cảm và lạnh lùng đó! Yul, cậu chịu đựng quá nhiều rồi phải không? Jessica Jung, cô không xứng đáng với tình yêu Yuri đã cho cô. Tôi thật sự không thể tin rằng chính tôi là người kết nối hai người với nhau. Tôi thật đã nhìn lầm con người cô. Tôi thề rằng chỉ cần Yuri có ý nghĩ dại dột gì thì tôi sẽ giết chết cô.

End POV.

-Không, tớ không đói. Cậu muốn tớ gọi điện cho công ty xin cho cậu nghỉ phép không?

Tae Yeon nở nụ cười gượng gạo, cô thực sự không muốn cười như thế này.

-Không cần đâu. Cậu chuẩn bị đi rồi chúng ta ra công ty.

-Uh.

Tae Yeon trả lời rồi nhanh chóng lên lầu. Và ngay khi cánh cửa đóng lại cô bật khóc một lần nữa vì sự cay nghiệt mà cuộc đời dành cho bạn mình.

TBC

___________________________________________________________________________________

P/s: Ta nói đợt này thay đổi phong cách viết lun.Cho nó ngắn dễ gây chú ý, đau khổ 1 chút, dễ ăn "gạch" (dạo này thiếu gạch xây nhà)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic