Chap 15 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Flashback

"Á á á. . .!!!!!!"

Jin bật dậy khi nghe thấy tiếng thét lớn ở nhà dưới, bỏ đống tập vở còn trên bàn, cậu phóng vụt ra cửa và chạy ra phía nơi phát ra tiếng động. Rồi cảnh tượng kinh hãi bỗng chốc xuất hiện ngày trước ánh nhìn của đứa trẻ tuổi còn đang non nớt, nhưng cũng đủ chững chạc để nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra: Mẹ cậu nằm ở chân cầu thang, vết máu đỏ lố loang nơi đầu, vung vãi khắp nơi, từng giọt chảy dài trên đôi mắt nhắm nghiền, bà ngất lịm.

Jin hốt hoảng, cậu toan chạy đến chỗ người phụ nữ đang nằm soài trên mặt sàn thì phát hiện ra thân ảnh quen thuộc đang đứng sững sờ ở đầu cầu thang. Khuôn mặt nhỏ kia biểu hiện sự hoảng sợ tột độ, mắt mở to cùng với bộ quần áo dính đầy nước trên người, hướng về con người đã mất đi tiềm thức trong đau đớn.

"Hoseok?". Jin nhíu mày, thở ra đầy mệt mỏi, ánh mắt lúc này chỉ hiện hữu sự nghi ngờ lẫn phẫn nộ. Bây giờ cậu mới để ý là bọn người hầu gia nhân đã có mặt sẵn ở hiện trường. Một số nhanh chóng đưa vị phu nhân đáng kính của họ đi cấp cứu, số còn lại chỉ biết đứng run lẩy bẩy ở một góc, sợ hãi nhìn Jin, cậu bé lúc bấy giờ không còn vui vẻ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là sự băng lãnh tột cùng.

Hoseok đứng ngây ra đó, nó vẫn chưa hết bàng hoàng. Sự việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi chỉ trong chớp mắt, người đàn bà đó đã nằm thừ dưới đất, trong khi trước đó còn...

"Kim Hoseok!". Jin quát, cậu đang rất mất bình tĩnh, cậu muốn nó giải thích, nhưng nó chỉ nhìn lại cậu bằng ánh mắt vô hồn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

"Là nó đấy cậu chủ...". Một trong đám kẻ hầu lên tiếng, ả không dám nhìn vào mắt Jin, cũng không dám nhìn Hoseok đang ngước nhìn mình với vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cô ả chỉ cúi gầm mặt, nhẹ nhàng ra hiệu cho những kẻ cũng đang run rẩy bên cạnh.

"Chính cậu hai đã đẩy phu nhân xuống cầu thang...". Một ả khác khẳng định, lần này kèm theo cái chỉ tay về phía nó.

Jin như thể không tin vào mắt mình, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng, sự mất bình tĩnh đã làm cậu trở nên giận dữ và cơn thịnh nộ đang từ từ sôi sục. Chỉ còn đọng lại hình ảnh người phụ nữ mà cậu yêu thương nhất phải chịu đớn đau về thể xác, thậm chí có thể còn bị tổn hại đến tinh thần. Mà người gây ra chuyện này lại là...

"Hoseok!? Em..."

"Em không có!". Nước mắt nó tràn ra trên gương mặt nhợt nhạt, nó bắt đầu run, nó không ngờ rằng những con người nhẫn tâm này lại chống đối nó. Nhưng nó cũng không biết rằng, những giọt nước mắt đó vô tình làm Jin, người mà nó yêu quý và nể nang nhất, càng thêm nghi ngờ. Cậu nghiến răng, lời nói mất dần kiểm soát:

"Lần trước là mẹ cậu hại mẹ tôi phải tổn thương, bây giờ lại là cậu làm mẹ tôi bị thương! Tôi đã không tin họ, thậm chí là cãi lại lời mẹ, tôi tin cậu! Và bây giờ cậu nghĩ CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ HẢ!!!??"

"Jin, tin em...". Hoseok bất ngờ với người đối diện, ruột gan trong lòng bất chợt thi nhau mà quặn lại, đau buốt.

"Mày nói dối!! Tất cả mọi người ở đây đều thấy tận mắt mày đã đẩy phu nhân ngã như thế nào!! Trước đó mày và bà ấy đã cãi nhau, và mày đã nguyền rủa bà sẽ phải gặp quả báo!!". Ả khi nãy lên tiếng nhưng lần này hùng hổ hơn, đôi mắt ả nhìn nó đầy giễu cợt, nhưng trong nhận thức của Hoseok chỉ thấy mang một nét kinh tởm đáng sợ.

"Không phải!! Tôi không có!! Jin...". Nó bất lực giải thích khi thấy sắc mặt của Jin càng lúc càng tối dần. Cậu cười nhạt, cố nuốt ngược dòng nước đang chực trào ở mắt, nói vô cảm:

"Tôi đã sai lầm khi tin cậu. Tất cả những thứ đã qua chỉ là giả dối! Cậu và mẹ cậu đều là những con người dối trá! Ngay cả khi bà ta tự tử, bà ta vẫn là kẻ dối trá!!!"

Bốp!

Tất cả sững người nhìn Jin loạng choạng thụt lùi ra sau, sau khi bị Hoseok thẳng tay đánh vào khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lẽo. Nó hét:

"Kim SeokJin! Anh thì biết cái gì mà nói! Chính mẹ anh mới là kẻ nói dối!!!"

Bốp!

Lần này đến lượt Jin vung tay, cậu tức giận tóm lấy cổ áo Hoseok ngay sau khi nó ngã nhào ra đất, máu rỉ ra ở khóe miệng cả hai. Cậu gằn giọng:

"Cậu nghĩ mình là ai mà có tư cách phán xét người khác!? Nên nhớ rằng, cho dù có ở đây hay được ba tôi bảo bọc đi chăng nữa, thì Jung Hoseok vẫn mãi mãi là Jung Hoseok!!"

"Thì ra vốn ở trong mắt anh, tôi là loại người đó?". Từng lời nói của Jin không khác gì những mảnh dao sắc nhọn cứa vào trái tim gần như được mài giũa để sống tốt hơn của nó, như trở về trạng thái mục nát ban đầu.

Jin không nói gì nữa, ánh mắt vô cảm vẫn không đổi hướng, cậu buông người kia ra rồi đứng lên, nhạt nhẽo nói:

"Biến đi, Jung Hoseok! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

End Flashback

----------

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc sốc lên tới mũi, hòa với không khí ảm đạm của bệnh viện càng tạo thêm cảm giác bồn chồn, khó chịu. Jin bước đi chậm rãi trên dãy hành lang ít người, không gian vào thời điểm xế chiều thường gây ra cho con người xúc cảm buồn rười rượi. Anh đi như kẻ vô hồn, đương nhiên gương mặt anh tuấn lúc này không có lấy một cảm xúc. Không ai còn có thể nhận ra một Kim SeokJin vui vẻ ôn hòa thường ngày nữa, người ta chỉ thấy một thanh niên ngày nào cũng dạo bước qua đây, thân tâm dường như lúc nào cũng mang theo gánh nặng não nề.

Tiếng bước chân dừng lại ở cánh cửa mang biển số 177, Jin đứng ngây ngốc một hồi rồi bước tới thêm vài bước. Lặng lẽ, anh nhìn vào lớp kính mỏng trong suốt với ánh mắt trìu mến nhưng man mác buồn. Một người phụ nữ mang vẻ đẹp thùy mị, khuôn mặt trắng bệch, đôi mi trĩu nặng không sức sống, đang nằm trên chiếc giường trắng, trong một căn phòng cũng trắng nốt. Xung quanh chỉ có các thiết bị y tế nằm bất động, nổi bật nhất chắc cũng chỉ có tiếng của máy đo nhịp tim, đập theo từng nhịp đồng hồ, vô cùng ảm đạm. Anh cứ đứng ở đó, nhìn như thế, nhìn con người mà anh yêu thương nhất trên đời, đang ngủ.

Nhưng sao, mãi không tỉnh giấc?

"Mẹ của con. Đừng ngủ nữa, chẳng phải mẹ muốn thấy con học bác sĩ sao?

Đừng ngủ nữa, chẳng phải mẹ muốn cùng con đi lên thảo nguyên ngắm cảnh sao?

Đừng ngủ nữa, mẹ muốn nhìn thấy con được hạnh phúc, đúng không?

Thức dậy đi, con cần mẹ. Con không thể tìm thấy được hạnh phúc, mẹ ạ. Nó quá khó, con không đủ can đảm để nắm bắt nó, thậm chí nó gần như đang hiện ra trước mặt con. Con sợ mình bị lạc đường..."

__________

Chap 15

Tại sao?

Anh tin cậu rất nhiều lần. Anh tin cậu là người tốt, một đứa trẻ đáng thương phải sống không cha cùng với tuổi thơ đầy bất hạnh. Ừ, anh thương hại cậu.

Một thời gian sau, anh và cậu kết thân. Anh nhận ra, cậu không cần thương hại, và anh cũng đã từ bỏ suy nghĩ đó. Ừ, đối xử tốt với cậu, cậu xứng đáng được nhận.

Tại sao?

Mọi người nói không tốt về cậu, ngay cả người mẹ đáng kính của anh, bà căm ghét cậu hơn bất cứ ai hết. Tại sao tất cả lại hành xử nhẫn tâm với một đứa trẻ tốt như vậy? Anh tin cậu thì có gì là sai?

Ừ, anh đã từng nghĩ như thế.

Sống trong một môi trường như vậy, con người khó mà tránh khỏi ít nhiều bị ảnh hưởng. Kim SeokJin là con người, anh điềm đạm, nhưng nhạy cảm. Một ngày nào đó, anh nhận ra, không phải cái gì cũng là mãi mãi và tất cả.

Thời gian sau, những hành động của cậu làm anh cảm thấy khó chịu. Cậu làm mẹ anh nhiều lần bị sốc tinh thần, đến nỗi bà không chịu nói lí do. Bà ghét cậu, anh biết, vì mẹ Jung. Nhưng tại sao tất cả người trên kẻ dưới trong Kim gia đều ghét cậu? Những tưởng thời gian sẽ thay đổi được cách suy nghĩ của con người, nhưng không! Vậy vấn đề phải chăng nằm ở chủ chốt của vấn đề? Hay phải chăng là do anh quá đa nghi?

Có lẽ anh đã đặt ở cậu niềm tin cuối cùng, nếu như chuyện đó không xảy ra.

Bây giờ khác rồi.

Tại sao, ông ấy lại luôn yêu quý cậu, hơn anh?

Tại sao mỗi lần có chuyện xảy ra, người mà ông ấy mắng nhiếc, không phải là cậu?

Tại sao, niềm tin và sự yêu thương, ông ấy chưa bao giờ thực sự trao cho anh?

Tại sao, cậu lại được ông ấy bảo vệ đến vậy?

Anh có phải là con của ông không? Hay ngay từ đầu hai mẹ con anh vốn không có chỗ đứng trong trái tim sắt thép của người đàn ông ấy?

Những gì anh muốn, cậu được nhận.

Những gì anh thiếu, cậu có đủ.

Nhưng...

Cậu từ chối, tất cả!

Ừ, anh ghét cậu.

Cậu đã từng cho anh thấy cuộc sống này đáng sống biết chừng nào. Một tấm gương vực dậy sau bao nhiêu năm cực khổ chốn đời, rất đáng để anh noi theo.

Và cái giá phải trả cho sự tin tưởng mù quáng đó.

Vì cậu, mẹ anh không còn là người mẹ khả ái trước đây.

Vì cậu, anh không còn cảm nhận được thứ gọi là mái ấm gia đình.

Vì cậu, ông ấy thay đổi.

Vì cậu, anh không còn nhìn thấy nụ cười hiền thục trước kia của người phụ nữ duy nhất trong tim anh nữa. Anh sợ, rồi một ngày nào đó, thế giới thứ hai của anh, vụt tắt!

Anh thay đổi rồi. Anh biết. Anh không muốn bản thân lại đặt niềm tin, rồi cuối cùng phải nếm cảm giác của sự phản bội. Đau lắm, thực sự rất đau!

Anh sẽ cho cậu biết, thế nào là nỗi đau khi thấy người mình yêu nhất bị tổn hại. Rồi cậu sẽ phải hối hận với những gì đã gây ra đối với người mẹ tội nghiệp của anh.

Nhất định là thế!

-----------

Tay Jin vuốt nhẹ trên gương mặt xinh đẹp đang nằm bất động trên giường mình. Thân thể nhỏ nhắn ướt đẫm vì mồ hôi, khẽ run nhẹ từng hồi. Bỗng anh chợt dừng lại nơi đôi môi mềm đang mấp máy, nhìn cậu thở gấp với thân nhiệt nóng ran, vẻ đẹp quyến rũ qua ánh đèn ngủ mập mờ trong căn phòng tối đen tĩnh mịch.

Min Yoongi. Anh biết rồi cậu cũng sẽ ốm nặng, rồi cậu cũng sẽ gục xuống vì anh có thể hiểu tính nết của cậu không khác gì Jung Hoseok, không bao giờ để tâm đến sức khỏe của mình. Chỉ không ngờ rằng cậu lại ngất ở đây, trước cửa nhà anh, bên cạnh còn có thức ăn hộp của Classic's House. Liệu có may mắn cho cậu không, khi anh lại là khách quen của quán?

Không đâu...

"Min Yoongi. Có phải chỉ cần tôi làm hại cậu, thì Jung Hoseok sẽ đau khổ không?"

Jin thì thầm, khuôn miệng nở ra một nụ cười nhạt nhẽo. Anh biết Hoseok đã thích cậu, ngay từ ban đầu gặp mặt. Một con người luôn luôn vô tình bỗng rung động thì rất dễ để nhận biết.

Ha! Em trai yêu quý của anh, người đã từng phá nát gia đình anh, đã biết yêu!

Và anh sẽ không để hắn thực hiện được điều đó. Anh muốn hắn biết cái cảm giác mà hắn đã "ban" cho anh. Anh muốn hắn rõ nỗi đau đớn khôn cùng khi người mình yêu vụt mất khỏi tầm tay. Anh muốn hắn nhận thức được không có Thế giới nào dành riêng cho hắn. Hắn mãi mãi chỉ là kẻ cô độc nhất trần đời!

Nhưng...

Liệu anh có thể? Khi mà cảm nhận được hồi đáp từ nơi có nhịp đập, phản chủ?

_______

"Hoseok con!!"

"Dì Min?"

"Tối qua Yoongi có ngủ ở chỗ con không!?"

"Không...Sao vậy ạ!?"

"Đêm qua nó không về nhà, dì cũng không liên lạc được với nó..."

To be continue...

Chap này chưa có JinGa a ~~

Ngược Hope rồi hé, ngược Jin rồi nè, chuẩn bị ngược tới Su với VKook :))))

Vote với cmt cho Au nha!! Một phần là động lực, một phần để Au biết số lượng các rds theo dõi Fic [^•^]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro