Chap 15 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15

Yoongi khẽ cựa mình, vùi đầu trong chiếc chăn ấm áp, từng nhịp thở đã ổn định trở lại sau một đêm miên man mơ màng chống chọi với cơn bệnh. Cậu mở mắt ra, một phần vì có thứ gì đó rất sáng chiếu vào, một phần vì đã để đôi mắt nghỉ ngơi khá lâu. Đôi mi mềm chớp đều để bắt kịp không gian xung quanh, cậu dùng tay che khuất đi ánh mặt trời khó chịu, nó làm cậu thoáng đau đầu.
Cậu bắt đầu mò mẫm ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp vẫn còn đang ngái ngủ và thân thể thì vẫn còn mềm nhũn, nhưng vẫn đủ sức để cậu đưa ánh mắt di chuyển khắp căn phòng nhỏ, trắng một màu tinh khiết. Đây là đâu? Tại sao cậu lại nằm ở đây? À không, phải nói là tại sao cậu lại nằm được ở đây?

Yoongi nuốt khan, nhìn xuống chiếc áo sơ mi cỡ lớn mềm mại đang mặc trên người. Ôi, nó còn to bự hơn cái thùng, cái mùng, cái mền mà Hoseok cho cậu mượn, nhưng may mắn thay nó không hở cổ lắm, vì cúc áo đã được gắn kết với nhau đầy đủ. Cậu không buồn quan tâm ai đã thay áo giúp mình, với cái trí nhớ không nên hồn của cậu thì chỉ nhớ rằng mình chưa kịp giao suất hàng cuối cùng thì đã mất hết ý thức lẫn cảm giác rồi. Có lẽ chủ nhân căn nhà này là vị khách quen đặt hàng của quán. Yoongi tự gõ nhẹ vào đầu mình, cái mớ tóc rối nùi trên đầu càng khiến cậu trông trở nên buồn cười, cậu hít một hơi thật sâu cho ổn định tinh thần rồi thò chân ra khỏi chiếc giường ấm một cách luyến tiếc. Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào thì cánh cửa phòng bật mở làm cậu giật mình, thành ra thụt lùi ngồi lại trên giường.

"J-Jin!?". Yoongi mở to mắt hết cỡ nhìn thanh niên cao ráo quen thuộc đang thản nhiên bước vào rồi đóng nhẹ cửa. Trên tay Jin cầm một khay thức ăn, miệng nở nụ cười nhu hòa tiến lại gần con mèo ngốc nào đó còn đang bận há hốc mồm trên ổ ngủ của mình. Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, biểu cảm hệt như tên ngố tàu lần đầu tiên phát hiện thấy người ngoài hành tinh, nhưng đây là Kim SeokJin, làm gì có người ngoài hành tinh nào mà đẹp trai mỹ miều như thế này?

"Yoongi, cậu không sao chứ?"

Jin áp nhẹ tay vào bờ má nóng đang ửng hồng của cậu sau khi đặt khay thức ăn trên chiếc bàn nhỏ trong phòng.

"S-Sao anh lại ở đây!?". Mặt cậu vẫn chưa bớt ngu ngơ.

"Nhà tôi, tôi không ở không lẽ cậu ở!". Anh bật cười.

"Vậy ra anh là khách gọi thức ăn ở quán tôi?". Yoongi e dè nhíu mày.

"Quán cậu?"

"À không, quán của lão chủ suốt ngày chỉ lo ảo tưởng, của tôi!"

"Cậu làm việc ở đó hả?"

Yoongi gật gật. Jin xoa đầu cậu, có lẽ vì bây giờ cậu đang chịu hiền nên không gạt tay anh ra như mọi lần, anh vừa vuốt ve mái tóc sơ rối, vừa nhẹ nhàng tra tội:

"Yoongi không nghe lời tôi. Tôi đã dặn cậu không được hoạt động quá sức..."

"Không sao mà!". Cậu xụ mặt như một đứa trẻ bị trách mắng, kể từ khi nào mà cậu lại trở nên yếu mềm như vậy?

"Được rồi. May mắn vì cậu đã chịu ngất ở nhà của tôi, tôi đã cứu cậu lần này, suy cho cùng là cậu nợ tôi hai lần cảm ơn.". Jin nói tỉnh bơ.

Phải rồi, lần thứ nhất anh đã vớt cái thây gầy của cậu khi ngất ở hành lang trường học vì bao tử cậu lên cơn dở chứng. Lần này cậu lại ngất ngày trước cửa nhà người ta, thật mừng vì anh không nghĩ rằng cậu cứ ám anh miết rồi quăng cậu vào một xó nào đó thay vì khinh cậu về phòng. Nghĩ đến đây, bất giác tim cậu lại đập loạn xạ, khắp người tự dưng cũng nóng lên, đôi tay nhỏ theo thói quen mà bấu cấu chiếc chăn mềm tội nghiệp ở dưới.

Tay Jin vẫn xoa nhẹ đầu cậu, anh chăm chú nhìn những biểu cảm thú vị của người đối diện. Cậu thật dễ thương, từ cái cách mà cậu tỏ ra khó gần, bối rối, giận dỗi, đanh đá rồi ngoan ngoãn như lúc này, trông như đứa trẻ cần được cưng chiều và bảo vệ. Thảo nào lại làm người em trai vô cảm vô vị của anh phải rung động. Nếu bây giờ anh gây tổn hại cho cậu, ắt hẳn Jung Hoseok sẽ phải rất đau khổ nhỉ?

Đôi cầu mắt của Jin dần dần trở nên sắt đá nhưng muôn phần ma mị, anh di chuyển tay nhẹ nhàng xuống gương mặt phất hồng của Yoongi làm cậu thoáng bất ngờ. Cậu nuốt khan, hồi hộp nhìn Jin đang tiến gần mình, trong phút chốc, tâm trí vừa mới được phục hồi sau cơn mê man chỉ còn bị thu hút bởi người con trai trước mặt. Đôi môi đỏ quyến rũ của anh đang dần phóng to đầy mê hoặc, rất nhanh, mũi cậu chạm vào mũi anh, mở đường cho đôi môi ấy chiếm hữu lấy môi cậu một nụ hôn sâu.
Yoongi nhắm nghiền mắt, cả người cậu nhanh chóng nằm gọn trong tay người kia, ý thức dường như bị làm cho mê mẩn. Môi kề môi, hơi thở kề hơi thở một cách khó nhọc, đầu lưỡi anh tìm đến lưỡi cậu mà tiêu khiển, quấn lấy không buông. Đây có phải gọi là tình yêu như thuyết mà Jimin đã nói không? Nụ hôn vẫn nồng nhưng hình như có cái gì đó đăng đắng nghẹn lại nơi cổ họng, nó không ngọt như tên nhóc lắm điều kia từng nói. Tại sao? Không phải cậu thích anh ư? Nhưng sao cậu lại cảm thấy khó chịu thế này, hay do cậu vẫn chưa khỏi bệnh?

Jin nhẹ nhàng rời đôi môi mềm khi cảm nhận được có cái gì đó ướt ướt rơi trên mặt mình, một giọt nước trong suốt không lớn, nhưng cũng đủ làm người khác cảm thấy lạnh lẽo. Yoongi hoàn toàn không hề chống cự, nhưng... Cậu khóc ư?
Jin sững người, lần đầu tiên anh thấy cậu khóc, từng giọt ấm nóng lăn dài trên má, nhưng sao chạm vào lại thấy thật lạnh. Như vậy có được gọi là làm tổn thương chưa nhỉ? Sao nhìn thấy thân thể bé nhỏ kia đang run nhẹ vì nấc, lòng anh lại cảm thấy đau xót thế này?

Kim SeokJin, mày đã thành công?

Nhưng tại sao? Lại có cảm giác như vừa làm cái hành động ngu ngốc đến vậy?

Cậu khóc, có nghĩa là... Cậu không có cảm giác với anh?

Jin dùng tay lau đi dòng nước mắt của Yoongi, cậu không nhìn anh, đôi mắt còn bận nhắm lại để giữ cho nước mắt không trôi nữa, cơ mặt cũng dần giãn ra.

"Xin lỗi, Yoongi...". Anh nói khẽ, sợ rằng cậu sẽ khóc tiếp, nhưng anh không biết rằng Yoongi không phải kiểu người hay mít ướt chỉ vì bị hiếp đáp. Anh tiếp tục, ánh mắt hờ hững:

"Ăn cháo đi. Sau đó... Tôi sẽ đưa Yoongi về nhà."

Jin thở phào nhẹ nhõm khi thấy người kia ngoan ngoãn gật đầu, ít ra cũng không vì vậy mà tuyệt tình với anh. Anh đứng lên, ảm đạm bước ra ngoài, anh không muốn tiếp tục nhìn cậu, anh không thích tim mình cứ đập liên hồi như thế này. Và trên hết, anh không muốn biến mình trở nên mềm lòng.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại sau lưng Jin, anh lập tức trở lại trạng thái băng lãnh, ảm đạm của mình. Anh thở hắt ra, bước đi vào bếp tìm cho mình muốn chút nước, anh cần phải trấn tĩnh lại tâm trí đang rối rắm. Anh vừa hôn Yoongi, đối với anh, nó rất ngọt ngào, nhưng anh biết trong lòng cậu lại rất gượng gạo. Anh thực sự muốn gói trọn người con trai đó trong lòng bàn tay, nhưng không thể. Anh bị điên rồi, chẳng phải anh đang đi trái với lương tâm mình sao? Tại sao anh lại nương tay với miếng mồi ngon trước mắt, một con mồi có thể nhữ được Jung Hoseok vào bẫy?

Mãi suy nghĩ, anh tiến vào bếp với nét mặt hờ hững, trực giác cũng dần dần chống đối lại anh, nó làm anh không để ý rằng có người nào đó đang đứng trước mặt, ngay trong bếp.

"SeokJin!"

Jin thoáng giật mình, anh ngẩng đầu lên về phía phát ra chất giọng trầm trầm kia. Và sau khi nhận thức được người đang đứng đối diện là ai, sắc mặt anh cũng bắt đầu tối dần lại, cầu mắt cũng trở nên đen và sắc hơn. Nói chung, khuôn mặt điển trai tựa thiên thần lúc này, không xúc cảm!

"Gặp ba mà không biết chào à? Con trở nên xấc xược từ khi nào vậy?". Người đàn ông nói nghiêm nghị khi thấy con trai cố tình đi ngang qua mặt ông như thể ông là không khí vô định.

"Ba đến đây có chuyện gì? Chắc không đơn giản chỉ là đến thăm hỏi đứa con trai này nhỉ?". Jin nói vô cảm, anh bình thản đi đến mở tủ lấy ra một chai nước lọc kê lên miệng.

"Ba chỉ muốn đến xem dạo này con sống như thế nào..."

"Hoseok sống rất tốt! Và ba có thể về được rồi!". Nói xong, Jin toan thẳng tiến đến phòng khách thì bị giọng nói tông trầm kia giữ lại:

"Con không có gì để nói với ba sao?"

"Không!... À mà có, đừng phiền con nữa!"

"Con có người yêu?". Người đàn ông hắng giọng, lạnh lùng vào thẳng vấn đề chính.

Anh thoáng nhíu mày, xong nhếch môi, cười nhạt:

"Tùy ba nghĩ!"

"Thằng nhóc trong phòng con là ai!?". Ông hỏi với giọng hơi tức giận, đôi mắt già cõi xoáy sâu vào đứa con trai đang không thèm nhìn lấy ông. Jin bất ngờ, nhưng không ngạc nhiên. Ông ấy như thế nào, anh còn lạ gì nữa. Mười mấy năm sống cùng nhau, khoảng thời gian tuy không dài không ngắn nhưng cũng đủ để hiểu ít nhiều bản chất của một con người.

"Đừng tránh câu trả lời, con biết ba không có nhiều thời gian để ở đây lâu.". Vẫn nét điềm đạm, ông nói nhanh gọn.

Jin im lặng một hồi, sự vô cảm vẫn hiện hữu trên khuôn mặt anh tuấn. Cơ hội đây rồi, nếu anh nói Min Yoongi chính là người yêu anh, thì chắc chắn con người đứng bên cạnh anh đây, sẽ gây ra cho cậu một mớ rắc rối. Chỉ một...nhưng lớn.

Rồi Jung Hoseok sẽ ra mặt chống đối. Anh muốn xem cảnh cha con họ tương tàn lẫn nhau như thế nào, ắt hẳn là một màn kịch hấp dẫn nhỉ?

Ánh mắt Jin từ từ bị bao lấy hình ảnh của lớp màng bi kịch hiện mờ mờ ảo ảo nơi cầu mắt, anh cười khinh bỉ, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng chắc chắn:

"Min Yoongi... Chẳng là cái gì của con cả!"

"Vậy tại sao con lại đi chung với cái thứ rẻ tiền đó!?". Ông quát.

"Thường thì rẻ tiền, nên mới thu hút được khách, không phải sao?"

Cạch!

Âm thanh chợt vang lên xé tan không khí ngột ngạt, nó khiến hai con người băng lãnh phút chốc im bặt. Jin nhìn ra ngoài cửa chính, nơi vừa phát ra tiếng, rồi lại nhìn về phía phòng mình. Cánh cửa phòng đã mở toan từ khi nào.

Anh nín thở, tay nắm lại thành nắm đấm, lòng bỗng quặn lại, đau như cắt. Cậu nghe hết rồi ư? Cuối cùng thì cậu biết được anh là loại người như thế nào?

Thế cũng tốt. Anh lại cười nhạt. Như thế ông ấy sẽ không nghi ngờ nữa.

Suy cho cùng, anh vẫn là buông tha cho cậu.

-----------

Yoongi đi dưới nắng, đầu không mũ, người không khoác áo, mặc kệ cơn ốm chỉ vừa mới khỏi, anh cứ đi như thế, và thất thần như thế.

Sau khi nghe được cuộc trò chuyện của Jin và người đàn ông đó, anh chỉ muốn chạy biến đi cho xong. Phải một lúc đứng hình vì ngỡ ngàng, anh mới có thể nhấc chân lên được. Anh cắm đầu chạy, cùng với chiếc balo nặng chịch trên vai làm anh suýt té mấy lần. Đến khi leo lên được xe buýt, anh cắm Headphone với âm lượng hết cỡ rồi đeo vào tai, và cho rằng đó là cách tốt nhất để quên đi những chuyện mới xảy ra.

Yoongi lết đều bước trên con hẻm ghồ ghề dẫn tới nhà. Anh nhận ra dù có đeo tai phone, bắt nhạc lớn cỡ nào cũng không thể làm anh xua đi cái mớ suy nghĩ đang long bong trong não. Tất cả diễn ra quá nhanh, đến nỗi anh vẫn chưa tin là sự thật, hoặc ý thức được vấn đề nằm trong sự thật đó. Nhưng anh vẫn có thể chắc chắn một điều: Anh không hiểu được con người của Jin!

Cứu anh, cười với anh, đối xử tốt với anh, hôn anh nữa... Để rồi bảo rằng anh là hạng rẻ tiền?

Anh không tin! Con người của Jin không phải như vậy!

Yoongi cười nhạt, là anh học theo cái nụ cười này từ Jin, đủ lạnh đúng không?

Anh bước về nhà với tâm thế hoàn toàn không ổn. Nhưng vừa đến nơi, nghịch cảnh lại nối tiếp nghịch cảnh...

Xoảng!

Chát!

Yoongi giật thót mình nhìn cảnh tượng trước mắt. Một đám lưu manh đang bao vây quán của mẹ Min, chúng ra sức đập phá hết đồ đạc, cũng như bàn ghế trong quán. Hai tên to con đang kiềm người phụ nữ đang cật lực vùng vẫy, la hét điên cuồng, tên cầm đầu vì vậy mà đâm ra thêm bực tức, sẵn tay tát thẳng vào mặt khiến bà đau điếng.

"Lũ khốn!". Bà quát.

"Bà vẫn chưa hết nợ tụi này đâu! Khôn hồn thì trả tiền trong ngày hôm nay đi!!!". Tên cầm đầu nắm tóc bà, trừng mắt.

Chiếc balo bất thình lình rơi ra khỏi bàn tay nhỏ, anh thở gấp, ôm đầu vì đau. Những hình ảnh kinh hãi đó lại xuất hiện, nó khiến anh choáng váng, đầu đau như búa đổ, cả thân người run lên vì sợ hãi, và cũng vì phẫn nộ.

Cái quá khứ kinh khủng ấy, bấy năm qua vẫn bấu víu lấy anh. Nó làm anh ám ảnh và kinh hãi, đối với một người có nội tâm nhạy cảm như anh, muôn phần kinh hãi!

------

"Mau trả tiền cho bọn tao!!"

"Nợ là của ông ta!! Các người đừng đến đánh mẹ tôi nữa!!"

"Tao không cần biết!!!! Ông già chết tiệt đó bỏ trốn rồi!! Chúng mày phải là người trả nợ!!"

Chát!

"A a a a!!!!!"

"Mày tránh ra!! Thằng nhóc điên này!!"

"Tôi không cho phép các người đụng vào Yoongi!!!"

"Khốn kiếp!!"

Bốp!

Chát!

-------

Từng đòn roi lúc ấy như đang giáng lên người khiến anh thấu tới xương, những hình ảnh khủng khiếp đó cứ thay nhau hiện lên làm anh tức giận tột độ. Anh thở gấp, dùng sức chạy vào nhà, đôi tay run rẩy lật tung vali của mình ra, trông anh lúc này không khác gì một kẻ điên loạn. Tìm thấy được chiếc hộp nhỏ màu đen, anh chộp ngay nó và cố đưa thân thể rã rời ra chỗ người phụ nữ đang bị tra tấn, tim đập nhanh một cách đau đớn.

"Muốn tiền chứ gì!!? Cầm lấy và BIẾN ĐI!!!!"

Yoongi hét lớn, anh dí mạnh chiếc hộp đen vào người tên cầm đầu, chiếc hộp hở nắp rồi những tờ giấy bạc bắn ra tung tóe. Cơn thịnh nộ ập đến khi con người bị mất đi lí trí, anh xấc xược đẩy hai tên lớn xác hơn mình ra khỏi mẹ Min, sau đó chỉ tay vào thẳng mặt tên cầm đầu, gương mặt xinh đẹp lúc này chỉ còn hiện hữu sự phẫn nộ và nước mắt:

"Biến ngay trước khi tôi làm lớn chuyện này!!!". Anh nghiến răng.

Tên cầm đầu thoáng rùng mình, nhận ra tên nhóc trước mặt không còn như trước kia nữa, nó đã không còn biết đùa là gì rồi. Hắn hừ mũi, đẩy mạnh Yoongi, đe dọa rồi mới chịu ôm tiền bỏ đi:

"Mày hay lắm! Nhưng đừng tưởng chỉ có bấy nhiêu đây là đủ trả hết nợ!! Khôn hồn thì đừng có bỏ trốn! Tao vẫn sẽ tìm được chúng mày thôi!!! Chuẩn bị đi!! Tao sẽ quay lại!!!"

Yoongi thở khó nhọc, sau khi đám lưu manh khuất bóng, anh mới đưa mắt tìm mẹ. Nhưng khi tìm ra rồi, thứ mà anh bắt gặp không phải là ánh mắt thương mến mà bà dành cho đứa con trai nhỏ, mà thay vào đó là nỗi buồn thất vọng vô cùng lớn.

"Mẹ...". Anh điếng người nhìn bà, nhưng chưa kịp nói tiếp thì...

Chát!

Yoongi sững người, năm dấu tay vẫn còn hằn in trên gương mặt nhợt nhạt, nóng hổi. Lần đầu tiên bà đánh anh, trước giờ cho dù chọc cho bà giận cỡ nào, bà vẫn không hề ra tay nặng. Vậy mà...Anh đã làm gì sai?

"Hai ngày!! Min Yoongi!! Con nói xem!!! Con đã đi đâu!!!?". Cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai kể từ khi bị cho đám chủ nợ chọc tức, một phần vì quá lo lắng mà bà trở nên hung tợn như thế này. Thấy anh im lặng, bà lại càng sôi máu:

"Con kiếm đâu ra số tiền đó!!? Tại sao lại nói dối mẹ!!? Nói đi!!! Con đã đi đâu suốt hai ngày qua!!? Con giống ông ta từ khi nào thế hả!!? Min Yoongi!! Con làm mẹ quá thất vọng!!"

"Đủ rồi! Con mệt lắm!!". Anh nói lạnh lẽo, đôi mắt bắt đầu hiện lên sự thất vọng khôn cùng, nước vẫn không ngừng chảy nơi khóe mắt.

"Cố gắng học hành, cật lực làm việc, vì cái gì chứ!!? Mẹ nghĩ con là người như thế ư!!? Hai ngày qua!? Con làm gì!? Ngay cả bản thân con cũng không biết con đang làm gì!! Để rồi cuối cùng chẳng ra cái tích sự gì cả!!? Con không biết mình đã từng chết đi sống lại bao nhiêu lần! Chưa bao giờ con cho phép chính mình gục ngã! Vì ai chứ!!?". Yoongi gào lên, tuôn ra một tràng trước sự kinh ngạc của người phụ nữ. Anh lắc đầu đầy thất vọng:

"Mẹ không hiểu con!"

Anh cười nhạt, rồi chạy vụt đi. Để lại mẹ Min vẻ mặt thất thần cùng với nước mắt giàn giụa. Trong giây phút nóng giận, bà không biết mình đã lỡ lời, để rồi ngớ ra, dường như đứa con đã vụt mất khỏi tầm tay.

Và kìa, Hoseok cũng từ đâu chạy ra đuổi theo bóng hình bé nhỏ cô độc của anh, tâm trạng cũng lo lắng không kém, điện thoại cậu vẫn còn áp ở tai, giọng nói đều đều phát ra từ di động:

"Yoongi không ổn. Tay sai của ông ta nhanh hơn cậu một bước. Chúc may mắn!"

End chap 15

Đừng có thấy ngược mà bỏ tuôi nhe chèn TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro