[Part 6] The Queen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Extra : Vì có người inbox hỏi nên xin được phép giải thích thêm một chút về giờ uống trà. Jiyeon có thói quen uống trà bởi vì cô ấy sinh ra và lớn lên ờ nước Anh. Ở đất nước này, người ta có thói quen dùng trà vào khoảng 11 giờ sáng và 4 giờ chiều. Cho nên mọi người đừng nên ngạc nhiên về vụ giờ giấc ^^

-----------------------

Con không muốn trở thành người thừa kế.

Một người đàn ông tuổi ngoài 50 đã nói câu đó với một vẻ mặt rất quyết liệt.

- Ngay từ 20 năm trước, con đã bảo appa hãy từ bỏ quyền kế thừa của con rồi mà. Appa cũng biết rằng con là một người không ưa bị bó buộc trong khuôn phép. Con yêu cuộc sống tự do hiện tại của mình. Thế giới này rất rộng lớn và còn nhiều chỗ con chưa từng đến. Con muốn khám phá hết những nơi đó. Xin appa hãy chọn một người kế thừa khác.

Ngày...tháng...năm..., London, Nước Anh.

- Chúng ta phải quay về thật sao?

Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp phúc hậu hỏi chồng mình bằng vẻ bất an. Người chồng thở dài :

- Anh cũng không muốn, nhưng đây là lệnh của ông. Với lại đã gần 10 năm nay chúng ta không về nhà rồi. Nghe appa nói sức khoẻ của ông ngày một yếu đi, chúng ta cũng nên quay về thăm ông.

Người vợ thoáng buồn :

- Xin lỗi...là em đã khiến anh phải sống ở một nơi xa xôi như thế này. Nếu anh không vì em thì đâu có từ bỏ gia đình của mình.

Người chồng ôm vợ vào lòng :

- Không phải do em. Đây là lựa chọn của anh, và anh cảm thấy rất hạnh phúc với quyết định của mình. Anh cũng không thích cuộc sống tranh giành ở nơi đó. Chỉ tội cho Jiyeon. Anh thật sự không muốn lôi nó vào chuyện này.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Hai vợ chồng thôi không âu yếm nhau.

- Vào đi!

Một người giúp việc bước vào :

- Thưa ông bà, cô Jiyeon đã được đón về từ trường.

Theo sau là Jiyeon. Jiyeon chạy đến sà vào lòng umma :

- Con về rồi!

Người đàn ông bế Jiyeon lên nâng niu :

- Con gái cưng của appa về rồi! Hôm nay ở trường con có ngoan không?

- Có ạ. Con được điểm xuất sắc ở tất cả các môn.

- Giỏi lắm!

Umma dịu dàng vuốt tóc con gái :

- Jiyeon à, con có muốn đi du lịch một chuyến với appa và umma không?

Jiyeon tròn mắt ngạc nhiên :

- Đi du lịch? Nhưng con còn chưa được nghỉ hè mà.

Appa xoa đầu con gái :

- Không cần phải đợi đến hè. Chúng ta sẽ đi ngay ngày mai, được không?

- Vâng...nhưng chúng ta đi đâu hở appa? Kì trước mình tới Pháp rồi kì này là Thụy Điển phải không?

Người cha lắc đầu :

- Không...chúng ta sẽ quay về nhà.

Jiyeon ngơ ngác :

- Về nhà? Nhưng đây chẳng phải là nhà của chúng ta rồi sao?

- Đúng vậy...đây là nhà của chúng ta. Jiyeon à, con có muốn gặp ông Cố không?

- Ông cố? Ah, muốn chứ! Appa sẽ đưa con đi gặp ông phải không?

- Uh!

Jiyeon tỏ ra rất hớn hở.

- Hay quá! Con rất muốn gặp ông.

Chuông đồng hồ điểm 4 giờ chiều. Jiyeon quay sang appa và umma :

- Tới giờ dùng trà buổi chiều rồi. 

Người mẹ gật đầu :

- Uh, con đi uống trà đi. Ah, chiều nay cô giáo dạy Piano của con sẽ không tới. Sau khi uống trà xong, con hãy về phòng chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai nhé!

- Dạ!

Jiyeon lon ton chạy đi. Cả hai vợ chống âu yếm nhìn theo bóng cô con gái nhỏ đáng yêu của mình. Người cha tự hào :

- Jiyeon giống như một Thiên Sứ bé vậy. 

Người vợ đồng tình :

- Uh, và nó còn rất thông minh nữa.

- Chính vì thông minh nên anh mới cảm thấy lo lắng.

- Huh?!?

Người chồng quay sang nhìn vợ :

- Anh không hy vọng Jiyeon trở thành người thừa kế.

Người vợ nắm chặt lấy mép áo của mình. Cả hai người họ đều cảm thấy lo sợ cho một viễn cảnh đen tối đang tới gần...

Câu chuyện cổ tích kể rằng xưa thật là xưa, có một Công Chúa xinh đẹp bị Hoàng Hậu độc ác đem lòng ganh ghét và quyết tìm cách ám hại công chúa, ngăn cản nàng đến bên Hoàng Tử khôi ngô. Công Chúa không chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng Hậu nên đã tiêu diệt bà ta. Rồi sau đó, nàng Công Chúa ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nàng sống bên cạnh Hoàng Tử một cách yên bình cho đến trọn đời.

- Sao Princess lại phải giết Queen hả umma?

Umma âu yếm hôn nhẹ lên trán Jiyeon sau khi đóng quyển sách lại, mỉm cười dịu dàng và từ tốn giải thích :

- Vì Queen là người xấu. 

Jiyeon chưa tìm được câu trả lời cho mình :

- Vậy những người xấu đều phải chết sao?

Một câu hỏi rất khó trả lời. Trẻ con thật ngây thơ, nhưng đôi lúc cũng rất thông minh. Chúng biết cách đặt ra những câu hỏi thật khó mà bất cứ người lớn nào củng phải chịu thua :

- Umma không biết. Nhưng có lẽ là vậy. Vì họ đã làm nhiều điều xấu nên cần phải có ai đó ngăn họ lại. 

- Vậy Princess sẽ là người ngăn cản Queen làm điều xấu, đúng không?

Mỉm cười hiền từ :

- Uh! Con đi ngủ đi. 

- Dạ! Chúc umma ngủ ngon.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, căn phòng tối. Đêm nay sẽ lại mơ về những câu chuyện cổ tích có Queen và Princess. Giấc mơ Thần Tiên của một đứa trẻ hồn nhiên.

Nhưng đằng sau cánh cửa, một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn gần như muốn ngã khụy trên mặt đất vì kiệt sức : 

- Em không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Sao chuyện này không nhanh chóng kết thúc đi? Tại sao ông không chịu gặp bọn trẻ và chỉ định người thừa kế chứ? Không khí im lặng này khiến cho em cảm thấy ngộp thở. Em không muốn phải đối mặt với những người ở đây nữa? Anh à, chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ không? Em rất lo sợ cho Jiyeon.

Người chồng ôm vợ vào lòng trấn an :

- Đừng sợ...dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, anh hứa sẻ cố hết sức mình bảo vệ cho em và Jiyeon. Cho dù có phải chết...

- Không...Đừng mà...

Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đang hằn lên sự lo lắng :

- Anh sẽ không để họ làm hại em và Jiyeon đâu. Ngôi nhà này bây giờ nhận lệnh của ông, bất cứ ai cũng không được rời khỏi, cho nên tạm thời chúng ta không thể đi được. Anh cũng không biết chính xác ông đang muốn chơi trò gì, nhưng anh nghĩ Jiyeon sẽ không có cơ hội trở thành người thừa kế đâu. Nó là đứa nhỏ nhất trong số các anh chị em họ hàng khác, và những người họ hàng trông cũng rất thông minh. Chúng dường như đã được dạy dỗ từ rất sớm để trở thành những người thừa kế, chả bù với Jiyeon của chúng ta. Em cứ yên tâm.

Nép mình vào sâu trong lòng chồng, nước mắt đã có phần nguôi ngoai. Đúng vậy, Jiyeon...chắc không tới lượt con bé đâu.

Ngôi biệt thự nằm cách sâu trong khu rừng vắng. Đây là khu đất thuộc sở hữu tư nhân nên không ai được phép tùy tiện ra vào. Một căn nhà rộng, và một căn phòng rất to được bài trí khá sang trọng, nhưng chưa có ai trong ngôi nhà này nhìn thấy những vậy trang trí ở đó bao giờ. Một căn phòng ngay từ lúc được xây lên đã luôn khép kín. Một nơi dành để lưu trữ một bí mật và bí mật đó luôn luôn bị bóng tối bao phủ bởi những bức rèm dầy kín, không bao giờ cho phép ánh sáng đi vào bên trong. Đó là chuyện trước kia, khi chưa có ai ngoài chủ nhân của ngôi nhà này được phép đi vào trong. Và bây giờ, có một người sắp lìa bỏ thế giới đang muốn mang theo bí mật này đi cùng mình sang phía cuối của con đường bên kia.

Ngoài người chủ nhân của ngôi nhà này, hiện tại, còn có một người nửa được phép vào trong, nhưng cũng không mong muốn thấy được gì nhiều ngoài bóng tối :

- appa umma của những đứa trẻ...họ đang rất nôn nóng được gặp appa. Tất cả chúng đã có mặt đông đủ hết rồi. Appa có tổng cộng 5 người cháu Cố. Con số không cao nhưng con nghĩ chắc chắn appa có thể dễ dàng chọn một trong số đó trở thành người thừa kế. Vì chúng rất thông minh và được dạy dỗ rất tốt.

Không có tiếng đáp lại. Một hồi sau...

- Con có một thắc mắc...sao cho tới tận bây giờ, appa vẫn không chịu ra mặt gặp chúng?

Trong bóng tối, một giọng nói trầm trầm nhưng đầy vẻ oai nghi vang lên :

- Những chuyện ta làm, ta tự biết. Nhưng con thấy thế nào về những đứa trẻ đó? Con nghĩ ta nên chọn ai trong số chúng đây?

Một thoáng suy nghĩ.

- Con không biết. Đây hoàn toàn tùy vào quyết định của appa.

- Vậy con thích đứa nào nhất?

- Jiyeon.

Sự im lặng lần nữa bao trùm.

- Vì sao?

Tiếng gió đung đưa cành cây Anh Đào bên cửa sổ. Mấy cánh hoa bị gió cuốn theo, phải rời cành.

- Vì nó là chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đúng nghĩa. Nhưng mà...nếu phải lựa chọn người thừa kế. Con tuyệt đối không bao giờ chọn Jiyeon?

Tiếng ho khan.

- Có sự khác biệt trong việc chọn người thừa kế và người mình thích sao?

- Vâng... Jiyeon rất thuần khiết. Con bé không thể đảm nhận vai trò của người thừa kế được. Con nghĩ appa nên sớm gặp những đứa trẻ.

- Được rồi! Ra ngoài đi!

Im lặng...

- Vâng!

Cánh cửa đóng lại. Vẫn chỉ có bóng tối. Thì ra trên thế gian này còn có người thật sự không thích ánh sáng.

Không biết bây giờ đang là ngày gì, tháng gì, và đang vào mùa nào trong năm. Từ rất lâu rồi, có một người đã không còn quan tâm đến thời gian nữa. Hoa Anh Đào chính là thứ mà con người này dựa vào đế biết một năm đã trôi qua chưa. Thật là một con người kì lạ. Nhưng không một ai có thể trốn ánh sáng đến trọn cả cuộc đời được. Vậy là, vào một ngày trời đẹp, mặt đất trải tấm thảm hồng làm bằng cánh hoa Anh Đào, trong ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai, người thích bóng tối ấy cuối cùng cũng đã tìm ra mặt trời bé nhỏ của mình qua một nụ cười rạng rỡ.

- Cháu...tên là gì?

- Jiyeon!

Cười... Jiyeon...cuối cùng cũng đã tìm ra rồi. Thì ra là Jiyeon. Một viên ngọc Quý thì dù cho có bị mấy thứ tầm thường khác bao vây và che lấp như thế nào, nó vẫn sẽ tỏa sáng. Vì nó biết cách thể hiện mình với mọi người. Đó là Jiyeon, viên ngọc rạng ngời.

Tiếng sấm vang vọng khắp nơi mang theo những tia chớp sáng chớp tắt lóe lên sáng rực cả một góc trời. Trên nên trời màu đỏ sậm đang nổi lên những đường gân xanh, kéo theo những âm thanh thô bạo. Tiếng sấm...và trời đang nổi sét.

Gió gào từng cơn qua những hang núi, ngóc đá, và cố ý len vào khung cửa sổ để chui tọt vào bên trong một căn phòng tối, tạo nên một âm thanh ghê rợn. Người ta vẫn thường hay bảo đó là tiếng gió hú, nghe cứ như tiếng tru của bầy Sói đói trong đêm. Chưa dừng lại ở đó, gió còn rung mạnh những cành cây bên cửa sổ, cố ý trút hết những chiếc lá trên ấy xuống đất. Dường như gió muốn thử sức chịu đựng của cây và lá, xem chúng bền bỉ tới cỡ nào. Tin chắc rắng sau trận chiến này, cây sẽ trơ trụi đi nhiều lắm. Còn phải chờ xem kết quả vào sáng hôm sau, coi bên nào đã chiến thắng.

Căn phòng bí mật ngay từ lúc được xây dựng nên cho tới nay luôn bị bóng tối bao phủ, chưa một lần nào đuọc biết đến ánh sáng và nắng ấm là gì, nay đã có dịp được ngắm một ngọn lửa nhỏ đang lập lòe phía bên trên cây nến. Thứ ánh sáng duy nhất mà từ trước đến nay chỗ này được hưởng, nhưng cũng chỉ có vậy.

- Cuối cùng...cuối cùng thì cô ấy cũng đã trở lại. Đã hơn 70 năm trôi qua rồi còn gì. Từng ngày trôi qua, ta đã luôn phải sống trong nỗi ám ảnh về chuyện này. Tại sao? Tại sao cô không tan biến đi? Sao không chịu tha thứ cho tôi?

Ánh chớp bên ngoài đã hăng hái giúp một tay thử thắp sáng căn phòng này bắng cách lóe lên liên hồi, nhưng cũng đành bất lực. Sức mạnh của bóng tối quá lớn, nhất là ờ nơi này, một nơi mà hơn 70 năm nay, không ai trừ chủ nhân ngôi nhà này được bước chân vào. Và ông ấy cũng đã chọn nó làm nơi mình trút hơi thở cuối cùng. Tuy nhiên, ánh chớp đã soi rõ được gương mặt một người con gái xinh đẹp như hoa Hướng Dương đang cười rạng rỡ trong bức tranh treo trên tường. Người con gái ấy trông rất hạnh phúc.

- Không...ta không thể để chuyện này xãy ra được. Bằng chính hơi thở cuối cùng của mình, ta sẽ ngăn cản nó. Lời nguyền này chấm dứt ở đây được rồi, Hye Sun.

Ngọn nến lịm tắt vì gió. Không còn ánh sáng nữa, căn phòng lần nữa chìm trong bòng tối, quay lại hiện trạng ban đầu của nó. Bên ngoài, gió vẫn gào và mưa bắt đầu rơi...

Ông luật sư từ tốn đặt chiếc hộp gỗ có kiểu dáng cổ xưa xuống bàn, đứa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt trong nhà, những người đang khoác lên mình trang phục đen, phục trang của tang lễ. Bầu không khí im lặng bao trùm.

- Tôi là Luật Sư đại diện của chủ nhân ngôi nhà này và tôi cũng là người đuọc nhận ủy thác đọc Di Chúc của ông ấy.

Từ im lặng chuyển sang căng thẳng. Tất cả mọi cái nhìn đều hướng vào vị Luật Sư và chiếc hộp gỗ bé nhỏ. Tất cả bọn họ đầu đang mong chờ thần May Mắn sẽ mỉm cười với mình, được chia một phần nào đó trong mớ tài sản kết xù này.

Trước những con mắt mở đau đáu nhìn vào mình, vị Luật Sư vẫn rất từ tốn rút ra một chiếc chìa khóa vàng mở nắp hộp và lôi ra một tờ giấy da Dê màu vàng úa. Ông nhẹ nhàng mở sợi dây cói buốc xung quanh nó ra và bắt đầu đọc :

- "Gởi những đứa cháu thân yêu của ta, những người thừa kế trong tương lai. Vì ta đã không có phần phước có được một người con trai mang chí lớn, nên phần thừa kế này, ta dành cho các cháu Cố, những đứa trẻ hết sức thông minh và tài năng của ta. Ta rất lấy làm hãnh diện và tự hào về sự sành sõi của các cháu về việc quản lý sự nghiệp của ta vào một ngày kia, khi ta phải rời khỏi thế giới này. Hwayoung, Jihyo và Siyoon, các cháu khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên về sự hiểu biết của mình ở độ tuổi này. Ta nhớ là lúc ta ờ vào tuổi các cháu, ta đã không được thông minh và hiểu biết nhiều như thế này. Các cháu thật sự đã được nuôi dạy rất tốt để trở thành những người thừa kế."

Cha mẹ những đứa trẻ vừa đuọc nêu tên trong thư không giấu được nụ cười hãnh diện trên môi. Bản thân những đứa trẻ đó cũng đang trao cho nhau những cái nhìn sắc lẻm. Theo hướng này thì một trong ba người : Hwayoung, Jihyo và Siyoon sẽ chính thức trở thành người thừa kế.

-"Ta đã sống hết 97 năm trên thế gian này, những điều chưa thấy ngày trước gì giờ cũng đã được chứng kiến và nghe qua hết. Còn những thứ mà ta chưa có dịp tìm hiểu, thôi thì đành dành chúng cho kiếp sau vậy. Ta tự biết bản thân mình rất khắt khe đối với một số chuyện, nhưng hãy tin rằng tất cả những gì ta làm điều có một lý do riêng đằng sau đó, chỉ là ta không thể tự mình nói thằng với người khác về những lý do đó. Việc trao quyền thừa kế là một ví dụ. Chỉ có một người duy nhất được thừa kết sự nghiệp của đời mà ta để lại sau lưng. Chỉ có một mà thôi. Và ta biết dù cho quyết định của ta có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có nhiều người cảm thấy không hài lòng với nó. Nhưng nên nhớ rằng cuộc đời này vốn không tồn tại thứ gọi là sự hoàn hảo. Cho nên, hãy hiểu cho ta. Bằng sự phán quyết cuối cùng, ta muốn Jiyeon trở thành người thừa kế sản nghiệp của mình. Các cháu của ta, các cháu hãy cố sống cho thật tốt nhé! Nhất là cháu, Jiyeon."

Tất cả mọi cái nhìn đều hướng về gia đình Jiyeon sau khi bản Di Ngôn kết thúc. Sự im lặng bị phá vỡ, thay vào đó là những tiếng xì xào đầy bất bình nổ ra khắp nhà :

- Không thể như vậy được! Có gì nhầm lẫn trong này rồi. Sao con bé đó có thể trở thành người thừa kế chứ?

- Tôi cam đoan bản di chúc đó là giả! Hoặc nó đã bị ai đó ép buộc phải viết ra như thế này.

- Không thể chấp nhận được! Gia đình nó đã sống tách biệt ở nước ngoài suốt 10 năm nay, sao tự nhiên lại được thừa kế chứ? Không công bằng.

Trước những lời thị phi này, umma Jiyeon chỉ còn biết ôm chặt Jiyeon vào lòng. Một người đàn ông trong lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong nhà bước lên :

- Tất cả im lặng!

Mọi cái nhìn hướng về ông. Ông bắt đầu nói với vẻ mặt nghiêm nghị : 

- Không có gì để bàn cãi thêm nữa! Đây là quyết định của ông các con.

- Nhưng mà appa à...

- Ta không muốn nghe thêm bất cứ một lời xuyên tạc nào về gia đình Jiyeon nữa!

Yên lặng...uy quyền của người cha trưởng đã phát huy tác dụng. Ông ta quay sang appa umma  Jiyeon :

- Hai con hãy đưa Jiyeon về phòng đi.

- Vâng, cám ơn appa.

Họ mau chóng đi khỏi một nơi đang xô bồ những lời tranh chấp. Trước khi đi khỏi, Jiyeon còn kịp nhìn qua vai umma và nghe thấy tiếng ông nội hét :

- Nếu có ai đó cảm thấy không phục thì tự động rời khỏi ngôi nhà này đi, và đừng bao giờ bước chân vào đây nữa.

Với Jiyeon, đây là một cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay. Jiyeon chưa từng thấy nhiều người lớn cãi nhau như vậy bao giờ. Nhưng tại sao họ lại nổi giận? Tại sao họ lại cãi nhau? Sao họ lại ghét Jiyeon? Có phải Jiyeon đã làm sai điều gì rồi không?

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, trời vẫn còn đang nổi sấm. Trời cũng đang giận Jiyeon, phải không?

Mấy ngày sau đó, sau bữa tiệc trà vào buổi sáng như thường lệ, trên đường quay trở về phòng mình, Jiyeon đã vô tình nghe được một bí mật rất khủng khiếp.

- Hai con hãy lập tức đưa Jiyeon rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Appa nghĩ các con nên mau chóng quay trở lại Anh Quốc. Đó là nơi an toàn nhất, ít rất là vào thời điểm này.

Appa của Jiyeon hỏi lại bằng một giọng e dè :

- Điều bố nói...là thật chứ?

Jiyeon đã vô tình đằng sau bức tường trong cuộc đối thoại của appa và ông nội. Ông nội trông có vẻ lo lắng lắm :

- Uh. Appa đã vào trong căn phòng ấy và đọc được Nhật kí của ông con. Appa cũng đã nhìn thấy bức chân dung của người đàn bà có tên là Hye Sun, quả thật Jiyeon có nét rất giống bà ấy, nhất là đôi mắt.

Jiyeon chưa đủ lớn để hiểu họ đang nói về cái gì. Nhưng hình như có liên quan đến Jiyeon.

- Thì ra hơn 70 năm về trước, ông con và Hye Sun yêu nhau tha thiết. Nhưng vì sự nghiệp của gia đình, ông con buộc lòng phải ruồng bỏ bà ta để kết hôn với bà nội con. Hye Sun vì căm phẫn đã lao mình xuống vực tự vẫn, để lại một lời thề là nhất định sẽ quay lại trả thù. Jiyeon được chọn trở thành người thừa kế không phải vì nó có tài cán gì hơn những đứa trẻ còn lại, mà chỉ vì nó giống Hye Sun. Jiyeon có đôi mắt rất giống bà ấy, đôi mắt của một Nữ Hoàng, điều đã làm ông con si mê lúc còn trẻ. Ông nội con đã không chọn Jiyeon. Ông ấy chỉ muốn giết Jiyeon mà thôi.

Trong một thoáng, tim Jiyeon chợt nhảy thót lên. Không thể nào tin được vào những gì tai mình vừa nghe. Ông Cố...người ông hiền từ mà Jiyeon gặp dưới cây Hoa Anh Đào lại muốn giết Jiyeon sao?

- Ý của appa là...

- Ông con đã từng nhấn mạnh trong di chúc là tất cả những việc ông ấy làm điều có mục đích riêng, nhưng không thể nói rõ ra đuọc. Thêm vào đó, tên Jiyeon không hề đuọc nhắc đến trong phần tự-hào-về-các-cháu-của-mình mà chỉ có tên ba đứa trẻ khác. Nhưng người thừa kế lại là Jiyeon. Dựa vào đó có thể dễ dàng nhận ra rằng ông nội con coi trọng những đứa trẻ còn lại hơn Jiyeon. Appa đoán appa umma của những đứa trẻ đó sẽ sớm nhận ra được điều này và tìm cách tiêu diệt Jiyeon. Ông nội con quả thật là một người rất thông minh, nhưng lại quá tàn ác. Ông ấy muốn các cháu của mình tàn sát lẫn nhau để tranh giành gia tài này. Đó là lý do appa không muốn trở thành người thừa kế.   

Nghĩa là tất cả vốn dĩ chỉ là một cái bẫy đã được sắp xếp trước một cách hết sức khéo léo chỉ để giết Jiyeon. Jiyeon ngồi bệt xuống đất trong vô thức. Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?

- Cho nên, trước khi những người còn lại nhận ra ý đồ đằng sau của ông con trong bản di chúc, hãy đưa vợ con và Jiyeon đi khỏi đây. Nên nhớ, đi càng xa càng tốt, và đừng bao giờ quay lại đây.

- Vâng...con hiểu rồi. Cám ơn appa.

Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi. Đã mấy ngày trôi qua rời, trời vẫn đổ cơn mưa. Tới bao giờ mới có thể thấy nắng đây?

 Luôn mấy ngày sau đó, mưa cứ không ngừng rơi mãi. Không biết bây giờ đang vào mùa gì, nhưng hầu như ngày nào cũng thấy mưa. Sáng ra đã bị cái lạnh của mưa đánh thức, tối đến cũng được nghe bản nhạc do mưa dạo lên để ru giấc những người khó ngủ. Thế giới như bị nhấn chìm hoàn toàn trong những hạt mưa. Bầu không khí ẩm ướt.

Mưa mang đến sự sống cho cây cỏ, cho tất cả mọi người, nhưng đồng thời, mưa cũng mang đến cái chết. Nghĩa là mưa không hẳn là điều hoàn toàn tốt, nhất là vào tình huống này. Vào một ngày như mọi ngày, kể từ lúc chủ nhân ngôi biệt thự này giã biệt cõi đời cho tới nay, mưa ở vị thế làm chủ mọi tình hình, có một điều nằm sẵn trong sự toan tính của một số người đã xãy ra...

- Con lên máy bay hôm nay thật à?

Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là một gương mặt cũng đầy lo âu :

- Vâng! Con đã không còn đủ kiên nhẫn để ở lại nơi này lâu hơn nữa. Ngày nào chúng con còn ở đây, ngày đó con còn không dám ngủ vào ban đêm.

Người đàn ông ngoài 50 không dấu được sự phiền não, buông một tiếng thở dài :

- Appa hiểu...vì thời tiết cả tuần này không tốt, không thuận tiện cho việc bay về Luân Đôn, cho nên...nhưng appa biết con đã căng thẳng và lo sợ tới mức nào. Thôi được! Vậy cũng tốt. Con hãy mau đưa vợ con rời khỏi đây nhanh đi. Appa nghĩ chắc sau gia đình con, appa cũng sẽ rời khỏi đây. 

- Appa định đi đâu?

- Ai Cập! appa rất muốn xem Kim Tự Tháp bên ấy. Đừng lo cho appa. Hãy chăm sóc Jiyeon cho cẩn thận. À, con dùng xe appa để mà ra phi trường. Nhưng nhớ là phải lái xe cho cẩn thận, trời đang mưa.

- Vâng, cám ơn appa.

Một ngày trời mưa nhiều hơn mọi ngày, có lẽ vậy. Vì đường đi rất trơn, và đất cũng có rất nhiều chỗ sụp lỡ. Chiếc Mecedes màu đen từ tốn lao mình qua eo núi quanh co. Jiyeon ngắm khung cảnh bên ngoài, nhưng tất cả đều trở nên rất mờ ảo qua làn mưa, chỉ còn thấy mỗi một màu trắng xóa vô hồn. Bất giác, Jiyeon quay sang hỏi umma :

- Khi nào thì chúng ta sẽ quay trợ lại đây nữa hả umma?

- Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa. - Nhưng đáp lại chỉ có sự lạnh lùng của người appa. Appa chưa bao giờ hành động như thế này hết - Cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại nữa. Jiyeon à, sau này khi lớn lên, con cũng đừng bao giờ quay lại đây nhé!

Jiyeon tròn mắt nhìn appa. Có điều gì đó không ổn trong này. Umma vội can ngăn :

- Kìa anh... Jiyeon hãy còn nhỏ.

- Xin lỗi...

Appa vùi mặt mình vào hai bàn tay. Umma đẩy Jiyeon vào lòng. Hình như appa rất mệt thì phải. Appa quay sang bác tài xế :

- Cho xe chạy nhanh một chút nữa đi.

- Vâng, thưa ông.

Umma mỉm cười dịu dàng với Jiyeon :

- Con có muốn ngủ một chút không, Jiyeon?

- Dạ?!?

- Ngủ một chút nhé! Khi con thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn. Con sẽ lại thấy cô Maria và mọi người. Ngủ ngoan nhé! umma kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích, chịu không?

Chỉ chờ có vậy, Jiyeon gối đầu lên ngực umma. Jiyeon đã quen được umma ru vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích có Princess, Prince và Queen rồi. Và hôm nay, còn có mưa nữa. Jiyeon nhắm mặt lại, chìm dần vào giọng nói dịu dàng của umma và tiếng rào rào của mưa...

umma nói khi thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn.

- Jiyeon!

Tới Luân Đôn chưa umma?

- Jiyeon!

Appa có dặn là cả đời này đừng bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa. Ở một phương diện nào đó, Jiyeon hiểu ý của appa. Jiyeon đã nghe được lúc appa nói chuyện với ông nội. Hình như vì có người không thích Jiyeon và họ muốn Jiyeon phải chết, cho nên appa không muốn Jiyeon tiếp tục ở lại nữa.

Jiyeon sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Vì Jiyeon là một đứa trẻ ngoan.

- Jiyeon!

Jiyeon mở mắt ra. Tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Jiyeon chợt nhận ra mình không phải đang ngồi trong xe cùng appa và umma. Jiyeon đang nằm trong phòng. Nhưng mà...

Nhìn xung quanh. Đây đâu phải là phòng của Jiyeon. Jiyeon chỉ mới rời Luân Đôn có vài tuần thôi, đâu thể nào mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy được. Căn phòng màu hồng của Jiyeon bị biến thành màu trắng như vậy sao? Và còn...

Jiyeon lặng người trong vài giây. Không... Jiyeon không nhớ nhầm. Đây thực sự không phải là phòng của Jiyeon. Phòng Jiyeon to hơn nhiều. Vậy đây là đâu? Luân Đôn phải không? Vậy appa và umma đâu rồi?

- Cuối cùng cháu cũng đã tỉnh.

Nhìn sang, ông nội...vậy ra người gọi Jiyeon trong giấc mơ chính là ông? Nhưng sao ông nội lại ở đây được?

- Xin lỗi, Jiyeon...

Ông đột nhiên ôm Jiyeon vào lòng. Người ông thật ấm. Hình như ông đang khóc. Nhưng tại sao?

- Đây hoàn toàn là lỗi do ta. Nếu ta không từ chối quyền thừa kế thì cháu đã không phải đến đây, và chuyện này đã không xãy ra. Đây đúng là lỗi do ta. Xin lỗi cháu, Jiyeon.

- Ông...Ơ...có...chuyện gì vậy?

Ti Vi đang phát chương trình bản tin trong nước. Mắt Jiyeon mở to hết cỡ khi họ nói đến phần vụ tai nạn trong núi về một chiếc Mecedes màu đen.

- "Và hôm qua, một chiếc Mecedes trên đường ra phi trường đã gặp tai nạn do đất lỡ, đường trơn vì trận mưa lớn kéo dài từ mấy ngày nay. Chiếc xe đã đâm vào vách núi và nát vụn ở phần đầu. Các nhà điều tra cho rằng nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc này là do thắng xe bị hỏng, và tài xế bị lạc tay lái. Tất cả những người đi trong xe đều tử nạn, bao gồm tài xế xe và một đôi vợ chồng. Nhưng may mắn thay, con gái của họ vẫn còn sống và tuyệt nhiên không bị vết thương gì trầm trọng, ngoại trừ một số vết trầy trên tay. Đội cứu nạn đã tìm thấy cô bé nằm bất tỉnh trong vòng tay của mẹ, và cả hai người họ đều đã được che chở bởi người chồng. Đứa bé gái, người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn hiện nay đang được điều trị ở bệnh viện..."

Jiyeon không nói được lời nào khi nhìn thấy người ta đang mang xác appa umma mình lên xe cứu thương, và Jiyeon cũng được chuyển sang một xe khác. Ông nội ôm chặt Jiyeon hơn :

- Họ đã cố gắng hết sức mình để che chở cho con. Jiyeon à, ông thành thật xin lỗi cháu. Tất cả là lỗi ở ông. Ông hứa, bằng tất cả sức lực của mình, cho dù có hy sinh cái mạng này, ông cũng sẽ bảo vệ cháu. Ông sẽ không để bất kì ai tổn hại đến cháu đâu. Xin hãy tin ông.

Bên ngoài, trời vẫn còn đang mưa.

Tất cả đầu chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?

Có ai đó hãy cho Jiyeon biết rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà từ trước đến nay Jiyeon chưa bao giờ mơ. Và khi tỉnh lại, Jiyeon sẽ lại nhìn thấy umma, sẽ được nghe umma dỗ dành. Appa thế nào cũng phải bế Jiyeon cả đêm để Jiyeon có thể yên tâm ngủ tiếp.

Mơ thôi...

Chỉ là mơ.

Nhưng thật tiếc, dù cố cố gắng làm gì và có ngủ bao lâu đi nữa, khi tỉnh giấc, Jiyeon cũng chỉ thấy mỗi mình mình trong căn phòng rộng tối tăm. Vậy là umma đã không biết Jiyeon đang có một giấc mơ rất tồi tệ và appa cũng không nghe tiếng Jiyeon giật mình hét toáng lên sau cơn mơ. Cho nên, cả hai người họ đã không đến. Nơi này cũng không phải là Luân Đôn.

- Jiyeon!

Ông nội mở cửa bước vào và buông một tiếng thở dài khi nhìn thấy Jiyeon đang ngồi thu mình trên giường. Ông tiến lại gần :

- Đã hai tuần trôi qua rồi, kể từ ngày cháu xuất viện cho tới giờ, cháu chưa hề rời khỏi căn phòng này. Jiyeon à, cháu...

Thêm một lần nữa, từ tận đáy lòng, ông nội buông thêm một hơi thở dài :

- Cháu đừng tự hành mình như vậy nữa. Jiyeon ngoan lắm mà, phải không? Nếu biết cháu trở nên như thế này, appa umma cháu sẽ không vui đâu.

Nhưng họ cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp Jiyeon, không bao giờ có cơ hội nhìn thấy Jiyeon hay nói với Jiyeon thêm bất cứ một lời yêu thương nào nữa. Họ đã đi rồi. Cả hai người họ, tới một nơi rất xa. Xa đến nỗi dù có làm gì, Jiyeon cũng sẽ không bao giờ đến được chỗ họ. 

- Ông ra ngoài trước. Cháu cứ nghĩ ngơi thêm đi nhé!

Cánh cửa đóng lại, căn phòng vẫn tối. Không có tiếng cười, và cũng không có tiếng khóc.

- Con nhóc đó bị tâm thần rồi! appa nhìn thử xem, appa umma nó đã chết trong tai nạn nhưng có ai thấy nó khóc giọt nước mắt nào đâu. Nó cũng câm như hến kể từ hôm tỉnh lại trong bệnh viện cho tới nay. Con phản đối vụ để nó trở thành người thừa kế. Gia sản kếch xù này không thể giao cho một đứa trẻ bị bệnh trầm cảm được.

Ngồi trong phòng, Jiyeon nghe tiếng họ đang cãi nhau bên ngoài. appa không muốn Jiyeon quay lại ngôi nhà này, nhưng Jiyeon quả thật không còn nơi nào để đi nữa.

- Đó chỉ là tình trạng tạm thời mà thôi. Đây là một cú sốc rất lớn cho một đứa trẻ chỉ gần 6 tuổi như Jiyeon, cho nên con bé mới trở nên như thế này. Ta tin chắc là vụ tai nạn này có ai đó đứng đằng sau âm mưu toan tính.

Im lặng trong một thoáng. Jiyeon chợt nhớ ra một điều. Phải rồi! Người mà họ muốn diệt trừ chính là Jiyeon.

- appa... appa đang nói gì vậy? Cả cảnh sát cũng cho rằng đây vốn chỉ là một vụ tai nạn mà,

Tiếng ông nội chậm rãi vang lên, có thể mường tưởng ra rằng ông đang nhếch mếp để lộ một nụ cười khinh bỉ :

- Các con làm gì lại phản ứng mạnh mẽ về chuyện này vậy? Nhưng dù sao thì việc ai làm, người ấy biết. Ta có nói cũng bằng thừa. Và, quyền thừa kế của Jiyeon là hoàn toàn hợp pháp. Jiyeon được chỉ định trở thành người thừa kế trong di chúc của ông các con, điều này không ai có quyền thay đồi, kể cả ta. Nhưng với tư cách là người giám hộ của Jiyeon lúc này, ta kịch liệt phản đối chuyện các con gây sức ép cho Jiyeon. Nếu có bất-cứ-ai muốn làm hại con bé, ta thề sẽ không tha thứ cho người đó đâu.

Buổi họp gia đình kết thúc. Tất cả lại chìm vào yên lặng. Jiyeon thu người vào sâu trong chăn. Quyền thừa kế...thứ đó với họ quan trọng như vậy sao? Nếu có thể dùng nó để đổi lấy appa umma, Jiyeon sẽ chẳng ngần ngại gì đưa ra ngay. Với Jiyeon, quyền thừa kế chỉ là một thứ hoàn toàn vô nghĩa.

Jiyeon giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Lại ngủ không được. Jiyeon mơ thấy mình đang ở trong xe cùng appa umma vào ngày hôm ấy, nhưng điều tệ hại nhất là khi mở mắt ra, Jiyeon lại phải đối diện với căn phòng tối này, đối diện với sự thật. Jiyeon ngồi dậy và chủ động rời khỏi giường. Lần đầu tiên trong suốt hai tuần qua, Jiyeon rời khỏi phòng mình. Chỉ đơn giản là Jiyeon không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa. Nó quá tàn ác dành cho một đứa trẻ như Jiyeon.

- Hừ, tức chết đi được! Cứ tưởng vụ tai nạn đó đã giết được nó, ai dè...

Theo một phản xạ tự nhiên được hình thành từ lúc Jiyeon vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa appa và ông nội kì trước, Jiyeon mở cửa một căn phòng gần đó và chui ngay vào để họ không phát hiện ra là Jiyeon đang ở đây, và vô ý nghe được cuộc trò chuyện này. Họ, những người họ hàng của Jiyeon, đang bàn tựu bên chiếc bàn lớn trong bếp.

- Suỵt! Nói nhỏ thôi! appa ở tầng trên đó.

Có tiếng cười đáp lại :

- Yên tâm! Tôi đã xem xét kĩ rồi. Ông ấy đã ra ngoài.

- Lúc nửa đêm ah? Việc này hơi lạ nha. Ông ấy đi đâu?

- Không biết, Nhưng tôi đã cho người theo dõi. Theo báo cáo thì hình như appa đến quán rượu. Ông ấy lúc nào cũng tự trách bản thân mình về cái chết của appa Jiyeon.

Jiyeon dựa lưng vào cánh cửa và ngồi bệch xuống đất.

- Giờ tính sao đây? Không lẽ để Jiyeon thừa kế hết toàn bộ tài sản này như vậy sao?

- Đương nhiên không! Chúng ta phải nghĩ cách giết nó thôi.

- Nhưng làm vậy có quá tàn nhẫn không? Nó dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi.

- Mình có chon lựa khác sao? Đã lỡ phóng lao thì chỉ còn nước theo lao mà thôi. Chúng ta giết appa umma nó rồi, các người nghỉ xem nếu sau này lớn lên nó biết được, liệu nó có để yên cho chúng ta không? Kể ra thì chúng ta cũng đang làm một việc tốt cho nó ấy chứ. Ai cũng thấy là con bé đó rất chán đời và rất mong gặp lại appa umma nó. Vậy sao cùng ta không làm phước giúp nó toại nguyện đi?

- Ý anh là...

- Đưa nó sang bên kia thế giới đoàn tụ với gia đình nó.

Lạnh người...Tất cả bọn họ đều không phải người. Jiyeon thật không dám tin là giữa mình và những người đó có quan hệ máu mủ. Họ quá nhẫn tâm. Lần đầu tiên, Jiyeon có cảm giác sợ sệt như thế này.

- Nhưng còn appa? Ông ấy có vẻ như rất quyết tâm trong chuyện này.

- Thật đáng tiếc, appa đã biết quá nhiều chuyện mà ông ấy không nên biết. Tệ hơn nữa, ông ấy lại mang những điều đó ra uy hiếp chúng ta. Chậc, ông ấy quả là một người tốt, phải không? Nhưng người ta thường nói, những người tốt thường không sống lâu. Nếu chúng ta muốn yên thân thì tốt hơn hết là nên diệt trừ luôn ông ấy.

- Khuya rồi, cũng nên đi ngủ thôi. Chuyện này hôm khác sẽ tính tiếp. Chúng ta cũng nên tìm cách an bài cho hai ông cháu họ một cái chết hợp lí trước mặt mọi người chứ, phải không?

- Uh! Cậu nham hiểm nhất nhà. Việc tìm cách và dựng lên kịch bản về hiện trường những cái chết này giao hết cho cậu đó.

Cùng phá lên cười. Rồi sau đó, họ giải tán.

Appa nói đúng, đáng ra gia đình Jiyeon không nên đến nơi này. Tất cả bọn họ đều là quỷ dữ. Họ không phải con người. Dòng máu đang chảy trong người họ lạnh tanh. Chắc chắn là như vậy rồi. Vì họ hoàn toàn không có tình người.

Jiyeon đi sâu vào trong căn phòng. Căn phòng này...là của ông cố trước đây. Không một ai được phép vào hết. Jiyeon mò mẫm trên tường và vớ được cái công tắc bật đèn. Một chiếc đèn nhỏ gần ngay góc tường bên kia lóe sáng, đủ để Jiyeon có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng. Căm phòng trống trơn, không có gì ngoài chiếc giường to và mấy bức tranh treo trên tường. Đập vào mắt Jiyeon là chân dung của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ôm bó hoa trắng mỉm cười dịu dàng. Điều làm Jiyeon cảm thấy băn khoăn nhất chính là đôi mắt của bà ấy. Người đàn bà trong tranh sống động như thật dường như đang trao cho người đối diện đang ngắm nhìn mình một ánh mắt rất kì lạ. Bà ta có một đôi mắt có thể sai khiến người khác. Đó là ánh mắt của một nữ hoàng.  

- Queen...

Bất giác, Jiyeon không kìm được cảm xúc của mình và đã thốt lên từ đó, từ đầu trong suốt hai tuần lễ nay. Jiyeon đứng lặng người một hồi rồi nói :

- Thì ra chính là bà, Queen. Bà chính là Queen trong truyện cổ tích. Vậy thì tôi là...

Đôi mắt Jiyeon bất ngờ se lại. Jiyeon đang bận suy nghĩ về một điều gì đó. Trong chiếc gương trên tường cạnh đó, hình ảnh của Jiyeon phản chiếu. Jiyeon đang đáp lại bức tranh một ánh nhìn nghiêm nghị đầy quyền uy. Có lẽ Jiyeon không hề nhận ra điều này, nhưng cô bé có ánh mắt y hệt như người đàn bà trong tranh. Cả hai đều có ánh mắt của một nữ hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro