[Part 7] Tồn Tại Để Sống Và Chiến Đấu Cho Sự Sinh Tồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không một ai trên đời này được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc, và cũng không một ai trong số họ phải chịu hoàn toàn sự bất hạnh. Không hoàn toàn, nhưng đó cũng là quá nhiều, đối với một đứa trẻ như Jiyeon. Cô bé đã mất hết những thứ mà mình yêu quý lúc mới gần 6 tuổi để đổi lấy quyền lực và tiền tài. Quyền thừa kế thực sự là một thứ còn quá mơ hồ đối với một đứa trẻ như Jiyeon, và Jiyeon từng ước mong có thể đổi tất cả chúng để lấy lại những ngày tháng yên bình của trước kia, lúc có appa và umma.  

"Người Thừa Kế", ba từ này có uy lực lớn như vậy sao? Hẳn là như vậy rồi. Vì Jiyeon lúc nào cũng trở thành tâm điểm cho những lời mỉa mai, những tiếng xì xào sau lưng mình từ những người họ hàng. Hơn thế nữa, họ muốn Jiyeon phải chết. Đó có phải là những người có cùng dòng máu với Jiyeon hay không? Làm sao họ lại có thể tàn ác như vậy được chứ? Không biết phải làm sao để có thể kết thúc những chuyện này. Đây chính là điều mà Jiyeon đang cảm thấy băn khoăn.  

- Jiyeon!

Jiyeon nhìn ra sau lưng mình. Ông nội vội vàng tiến lại gần và đưa tay giật mạnh bức rèm cửa sổ dày cộm màu trắng :

- Đóng màn lại! Cháu không nên đứng gần cửa sổ như thế này, nguy hiểm lắm.

Jiyeon ngước lên nhìn ông. Nhìn vẻ khẩn trương của ông, Jiyeon chỉ còn biết quay mặt đi. Cho tới thời điểm này, Jiyeon vẫn chưa mở miệng nói bất cứ lời nào với bất cứ một ai, trừ cái đêm trời nổi sấm hôm nọ trong căn phòng tối của ông cố, lúc Jiyeon vô tình nhìn thấy chân dung của một người đàn bà mang ánh mắt của một nữ hoàng. Cũng không sao...dù gì thì bà ta cũng không phải là người, không thể biểu lộ chút cảm xúc gì, và nhất là không bao giờ có ý định làm hại Jiyeon. Nhưng dẫu là có thì cũng không thể làm gì được. Bà ta vô hại, so với những người kia.

Bất chợt nhận ra thái độ của Jiyeon, ông cúi xuống nhìn, rồi khẽ buông một tiếng thở dài :

- Xin lỗi cháu, Jiyeon. Ông biết đối xử với cháu như vậy là rất không công bằng. Nhưng tất cả những gì ông đang làm hiện nay cũng chỉ vì sự an toàn của cháu. Ông đã hứa với appa cháu là sẽ bảo vệ cháu.

Jiyeon nhìn ông bằng ánh mắt lạc loài. Lần nữa, ông không thể nào giấu được sự hối tiếc về những gì mình đã làm trước đây. Chính những điều đó đã dẫn đến một Jiyeon rơi vào chứng trầm cảm của ngày hôm nay. Có quá nhiều thứ ông muốn nói với Jiyeon, muốn giải thích để Jiyeon hiểu, nhưng Jiyeon còn quá bé, và những sự thật đó chỉ làm tồn thương tâm hồn nhỏ bé của con bé thêm. Vậy là ông quyết định câm nín nhìn Jiyeon lặng lẽ một mình, không hề hé môi mấy một lời ngày qua ngày. Ông chuyển đề tài :

- Ông vừa gặp thầy dạy Nhạc của cháu. Ông ấy bảo cháu làm ông ấy rất ngạc nhiên về khả năng chơi đàn Piano. Ông ấy muốn cháu đi thi giải tài năng Quốc Tế.

Jiyeon ngước lên nhìn ông. Ông cúi mặt :

- Ông rất muốn khoe với người khác rằng cháu ông là một Thiên Tài, nhưng không thể được. Jiyeon à, ông xin lỗi. Hiện nay càng ít người biết đến cháu thì sẽ tốt hơn. Vì an toàn của cháu, cháu tốt hơn hết là không nên lộ mặt lúc này. Cháu chuẩn bị đi. Còn 5 phút nữa là giờ học Văn, sau đó là Sinh, Lịch Sử và Toán.

Ông quay bặt bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, Jiyeon quay lại nhìn bức bàn u ám và ảm đạm. Vậy là Jiyeon sẽ không còn được ngắm cảnh bên ngoài nữa. Giống như cuộc sống của một người tù. Không...còn tệ hơn thế nữa. Một đứa trẻ không có tuổi thơ như Jiyeon phải sống một cuộc sống như thế đấy. Kính cửa sổ là loại kính đặc biệt chuyên dùng để chống khủng bố. Bên ngoài cửa phòng Jiyeon luôn luôn có vệ sĩ đứng canh gác và sẵn sàng theo chân Jiyeon đến khắp nơi trong ngôi nhà này. Trường học cũng đã trở thành một thứ quá xa vời đối với Jiyeon. Thay vì phải đến trường như những đứa trẻ khác, Jiyeon chỉ quanh quẩn ở nhà và chờ các thầy cô đến dạy hàng ngày. Thật là nhàm chán. 

Sao cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ như thế này? Phải làm sao để thoát ra khỏi cảnh sống này đây? Đó chính là điều Jiyeon đang nghĩ đến.

Ngày trôi đi một cách chậm chạp. Thời gian thật phiền toái. Chúng già nua đến nổi không thể đi nhanh hơn một chút được.

Chủ nhật, một ngày đẹp trời. Cuối cùng thì Jiyeon cũng đã được phép rời khỏi nhà, sau hơn nửa năm bị biệt giam trong ngôi biệt thự trong rừng. Nhưng không được phép đi một mình, đây là lẽ đương nhiên. Nhìn sang, ông vệ sĩ dáng người to khỏe mặc bộ Vest màu đen, diện một cặp kính mát cũng đen thui, đang nói chuyện qua điện thoại với ông :

- Vâng, thưa ngài. Cô Jiyeon hiện đang trên đường vào trung tâm Thành Phố. Chúng tôi đã cho bố trí mấy xe đi trước thám thính đường xá và hiện tại thì tình hình vẫn rất tốt. Vâng, người của chúng ta đang ở đó chờ cô Jiyeon. Mọi chuyện đều đang rất ổn.

Bên ngoài kia, qua lớp cửa kính xe, Jiyeon nhìn thấy một con chim đang tung cánh bay lên cao từ cành cây bên kia. Trong một thoáng, Jiyeon ước mình là con chim đó.

- Dừng xe lại!

- Huh?!?

Jiyeon quay sang ông vệ sĩ mặt to, lập lại một cách chậm rãi những lời vừa rồi :

- Hãy dừng xe lại.

Ông ta còn chưa hết ngạc nhiên :

- Cô Jiyeon...cô...cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi. Thật đáng mừng! Bao nhiêu lâu nay theo bên cạnh cô, cô chưa hề mở miệng nói với tôi lời nào. Chuyện này...

- You hear me, don't you? <Ông nghe những gì tôi nói mà, phải không?>

Ông ta vội gào lên sau lưng ông tài xế :

- Nghe chưa? Cô Jiyeon bảo dừng lại.

- Ơ...nhưng mà...người của chúng ta không có nhiều ở đây. Làm vậy e rằng...

- Dừng lại! Ý muốn của cô Jiyeon là mệnh lệnh tuyệt đối. Còn nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về an toàn của cô Jiyeon. 

Jiyeon nhìn ông vệ sĩ mặt to. Ông ta là người theo bảo vệ appa Jiyeon lúc còn ở Anh, sau đó là Jiyeon. Khi hay tin appa umma Jiyeon mất, ông ta đã lập tức khẩn khoản xin phép ông của Jiyeon để được ở bên cạnh Jiyeon. Ông ta là một người tốt, Jiyeon biết điều đó. Chỉ mỗi tội gương mặt hơi bặm trợn một chút thôi. Nhưng ông ta tên là gì nhỉ? Hình như là John hay Ron gì đó.

- Ông tên gì?

- Hả??? Tôi...tôi là Ronald, nhưng cô Jiyeon có thể gọi tôi là Ron. Hạnh phúc quá! Cuối cùng cô Jiyeon đã chịu hỏi tên tôi. Ah, cô chờ chút. Tôi sẽ mở cửa xe cho cô.

Jiyeon bước xuống xe sau khi ông ta mở cánh cửa ấy ra. Trước mặt Jiyeon lúc này là một viện mồ côi của những đứa trẻ. Jiyeon đứng lặng người ngắm một hồi lâu.

- Cô Jiyeon...

Jiyeon đi vào trong, theo sau lưng là tám người đàn ông khác cùng diện phục trang màu đen. Jiyeon đã tìm thấy một thứ gì đó trong bụi cây bên kia, và đó là lý do Jiyeon muốn họ dừng xe lại. Jiyeon định tiến tới gần hơn nhưng Ron đã nhanh chóng ngăn lại :

- Cô Jiyeon! Xin cô hãy tránh xa một chút.

Jiyeon lùi lại. Ông ta ra lệnh cho mấy tay đàn em đến gần và vén những cái cây chỉ cao tầm vai Jiyeon ra. Bên trong đó, một đứa bé gái đang ngồi co người. Ron nhíu mày :

- What's that? A child? <Gì vậy? Một đứa trẻ à?>

Jiyeon nhẹ nhàng tiến lại gần và ngồi xuống đối mặt với cô bé đang co người sợ hãi. Jiyeon yên lặng quan sát một hồi rồi đứng lên :

- Bị thương rồi à?

Ron lại gần hơn một chút và nhận ra đứa bé gái lạ mặt đang chãy máu ở chân. Jiyeon quay mặt bỏ đi về lại trong xe. Những người vệ sĩ khác tỏ ra ngạc nhiên :

- Vậy là sao? Chúng ta bỏ mặt đứa bé này à?

Ron lắc đầu và mỉm cười :

- Không! Đương nhiên không! Các cậu hãy làm theo lệnh cô Jiyeon đi.

Họ ngẩn ngơ :

- Lệnh? Nhưng lệnh gì cơ? Cô Jiyeon không nói gì cả.

Ron nhăn mặt :

- Vì cứ ngốc như vậy nên cả đời các các cậu cũng chỉ có thể ở mức độ này. Cô Jiyeon muốn chúng ta giúp cô bé này nên mới bảo dừng xe lại. Sau đó còn cho chúng ta biết là cô bé này đang bị thương, ý là muốn chúng ta giúp cô bé chữa trị vết thương. Cô Jiyeon tuy hơi ít nói một chút, nhưng là một người rất nhân từ.

Cô bé trong bụi cây, tạm gọi là vậy, khẽ ngước lên nhìn những người lạ mặt chung quanh mình, và nhìn về phía Jiyeon qua lớp kính xe. Ron cúi xuống :

- Chào! Cháu không sao chứ? Nhà cháu ờ đâu? Cháu tên gì?

Hỏi quá nhiều câu cùng một lúc nên không có câu trả lời. Đáp lại những câu hỏi của ông ta chỉ có ánh mắt đáng thương của cô bé đang ngồi trong bụi rậm. Hiểu ý, ông ta cười gượng :

- Sorry...tôi hỏi từng câu một nhé! Đầu tiên, cháu tên gì?

Cô bé cúi mặt, ngấn ngừ e dè một hồi lâu. Ron lần nữa cảm thấy mình quá gượng gạo :

- Ơ...nếu cháu không thích trả lời cũng được.

- Eun...Jung.

- Huh?!? Ah, là Eunjung, phải không?

Từ trong xe lúc này, Jiyeon cũng đang nhìn ra ngoài, chỗ cô bé và Ron...

Trên đời này thường có những đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã không được may mắn cho lắm. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những đứa trẻ đã được tận hưởng cái gọi là hạnh phúc, tuy nhiên lại không thể níu giữ được hạnh phúc trong tầm tay mình được lâu. Jiyeon là một ví dụ về dạng người đó. Vậy còn cô bé có tên là Eunjung thì sao?

Jiyeon khẽ nhíu mày và buông cuốn sách đang đọc dở xuống khi bất chợt nghĩ đến cô bé có cái tên Eunjung mà mình đã gặp sáng hôm qua. Hình ảnh Eunjung co người trong bụi rậm với cái chân chảy máu thoáng qua trong đầu Jiyeon, và nó làm cho Jiyeon bị phân tâm, không tài nào tiếp tục đọc sách được. Theo suy đoán của Jiyeon, Eunjung rất có thể là một trong những đứa trẻ trong viện mồ côi đó. Nếu vậy thì có nghĩa là Eunjung cũng không có appa umma, hoặc tệ hơn nữa, Eunjung không có gia đình.

Không có gia đình...ý nghĩ này tự nhiên xuất hiện và chiếm trọn hoàn toàn tâm trí Jiyeon. Vậy là cũng giống như Jiyeon vậy, không có người thân. Những người hiện nay đang rình rập xung quanh Jiyeon cũng đang mang cùng một dòng máu như Jiyeon, nhưng họ không phải là người thân. Họ giống như những con quỷ đội lốp người hơn. Bất giác, Jiyeon nói một mình :

- Eunjung có giống như mình không?

- Cháu đang nhắc đến cô bé ở trại mồ côi phải không?

Jiyeon nhìn lên và thấy ông nội đang ở trước mặt mình. Không biết tự lúc nào, ông đã ở đây và Jiyeon không hề nhận ra sự có mặt của ông từ trước, cho tới khi ông lên tiếng. Ông cười :

- Ông có nghe Ronald nói lại về việc cháu gặp cô bé đó. Ông rất vui vì cô bé đó đã khiến cho Jiyeon hay im lặng của ông cuối cùng cũng chịu mở miệng. Coi bộ cô bé đó đã làm được một chuyện mà không phải ai cũng làm được, phải không?

Jiyeon đặt cuốn sách xuống bàn và nâng tách trà lên môi. Ông nói tiếp :

- Ông đang tự hỏi...liệu ông có nên nhận nuôi cô bé Eunjung đó không nhỉ?

Ngưng lại... Jiyeon để mắt mình chạm vào đôi mắt đang ánh lên vẻ đắc thắng của ông. Ông đang rất vui vì cho rằng mình cuối cùng cũng bắt được suy nghĩ của cháu gái mắc chứng bệnh trầm cảm trong suốt một thời gian dài. Jiyeon đặt ly trà trở xuống bàn :

- Tùy ông. Cháu không có hứng thú với chuyện đó.

Ông đứng lên :

- Vậy à? Thôi được! Vì trông cháu hình như không được vui cho lắm, cho nên ông quyết định sẽ không nhận nuôi con bé đó.

Ông chờ xem Jiyeon có chịu xuống nước năn nỉ như những đứa trẻ khác không, nhưng chờ hoài mà Jiyeon vẫn cứ dán mắt vào cuốn sách trên tay. Vậy là ông bỏ cuộc :

- Ông có chuyện phải ra ngoài đây. 

Ông quay mặt bỏ đi. Được vài bước, ông bất ngờ quay lại nhìn Jiyeon:

- Jiyeon à, ông rất vui. Cuối cùng thì cháu cũng chịu nói với ông vài lời, và đã chịu ra ngoài vườn ngồi uống trà, đọc sách. So với việc cứ chui rúc trong phòng suốt ngày, tận hưởng ánh nắng ban ngày tốt hơn nhiều, phải không? Giờ chỉ còn thiếu nụ cười hồn nhiên của cháu nữa thôi. Ông rất mong sẽ sớm thấy cháu cười lại như trước kia.

Ông cười, nụ cười hiền lành hơn bao giờ hết. Jiyeon nhìn theo sau lưng ông. Jiyeon biết ông đã rất mệt mỏi trong thời gian qua vì Jiyeon, nhưng Jiyeon thật sự không thể quay trở lại là Jiyeon của trước kia nữa.

Buông cuốn sách xuống đùi, Jiyeon mơ màng ngã người ra sau ghế nhìn về phía bụi hoa vàng bên kia. Trong nắng, hoa vàng dường như càng rực rỡ thêm. Có lẽ ông nói đúng, sưởi nắng tốt hơn nhiều so với giam mình trong phòng tối. 

Viện Trẻ Mồ Côi, một buổi chiều nhạt nắng.

- Chúng tôi rất cám ơn về số tiền mà các ông đã hiến tặng cho viện Mồ Côi của chúng tôi, và lòng hảo tâm muốn nhận nuôi Eunjung. Nhưng mà...

Người phụ nữ già nua không dấu được nỗi buồn phiền, buông một tiếng thở dài não nề :

- Eunjung là một đứa trẻ trẻ rất đặc biệt. Nó từng tận mắt chứng kiến cảnh đẫm máu trong gia đình lúc mới 5 tuổi. Appa Eunjung bị bệnh tâm lý. Trong một đến điên loạn, ông ta đã tự tay mình giết chết vợ và hai con và sau đó tự sát trong một căn hộ riêng. Eunjung may mắn thoát chết vì lưỡi dao đâm từ sau lưng chỉ sượt qua tim một chút, không trúng ngay tim, và cũng vì người hàng xóm phát hiện sớm. kịp thời báo cảnh sát. Nhưng đối với một đứa bé thì chuyện nhìn thấy appa chính tay giết umma và anh trai. Chỉ trong một đêm, con bé trở thành trẻ mồ côi. Lúc mới đến đây, Eunjung không nói một lời nào, tự giam mình trong phòng tối cả tháng trời. Nhờ sự kiên trì của các Sơ ở đây, tình hình của con bé mới dần cải thiện một chút.    

Ngưng lại để trao cho các vị khách một ánh mắt e dè :

- Mặc dù có khá hơn một chút, nhưng để trở thành bạn của cô nhà các ông thì rất khó. Eunjung vẫn chưa thể được. Sao các ông không chọn người khác đi? Ở đây chúng tôi có rất nhiều đứa trẻ hoạt bát và lanh lợi.

Ông chính là người đến viện Mồ Côi tặng tiền và xin nhận nuôi Eunjung. Những việc ông làm điều có mục đích riêng. Ông nói :

- Sơ cũng bảo Eunjung là một đứa trẻ rất đặc biệt mà, phải không? Có lẽ với những người khác, Eunjung không thích hợp. Nhưng với Jiyeon, tôi cam đoan là sẽ ổn thỏa. Jiyeon cũng mồ côi như Eunjung. Hai đứa lại cùng tuổi nhau, và điều đáng quan tâm nhất chính là Jiyeon đã chịu mở miệng vì Eunjung. Cho nên, ngoài Eunjung ra, không ai thích hợp làm bạn với Jiyeon hết.

Bà viện trưởng già gật gù :

- Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể để các ông nhận nuôi Eunjung được.

- Tại sao?

- Vì bản thân Eunjung không đồng ý chuyện này. Chúng tôi đã thử hỏi qua con bé. Nó từ chối được nhận nuôi. Thành thật xin lỗi.

Ông nhếch mép để lộ một nụ cười, rồi đứng lên :

- Nếu đã vậy, tôi quả thật không còn gì để nói nữa. Cám ơn Sơ rất nhiều.

- Người cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Cám ơn đã quyên góp cho Viện Mồ Côi chúng tôi.

- Không có gì. Đây là việc cần làm mà.Tạm biệt Sơ!

Vậy là ông ra về. Mặt trời lặng dần sau dãy núi. Từ bên kia cánh cửa, Eunjung dõi mắt nhìn theo bóng chiếc xe hơi màu đen khuất xa dần dau ngọn đồi. Bà viện trưởng xoa đầu Eunjung :

- Con không muốn theo họ thật sao? Đây là một cơ hội rất tốt để con có một cuộc sống mới mà.

Eunjung lắc đầu. Sơ gật gù :

- Thôi được...mọi chuyện tùy duyên. Nếu có duyên, thế nào cũng có ngày gặp lại. Con vào trong chuẩn bị ăn tối đi.

Eunjung đong đả chạy đi. Bà viện trưởng âm thầm nhìn theo, và lấy từ trong túi ra mảnh giấy ghi số điện thoại và địa chỉ mà ông đã để lại cho bà...

Sau đó nữa, người ta nghe nói viện mồ côi đó đã gặp điều không lành. Một trận hỏa hoạn đã thêu trụi tất cả mọi thứ và cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, trong đó có bà Sơ già. Một lần nữa, Eunjung đơn côi một mình trên cõi đời này.

Jiyeon đang đứng trước đống đổ nát còn nồng mùi khét. Sau lưng Jiyeon, như thường lệ là những vệ sĩ. Ron nhìn xung quanh :

- Khủng khiếp quá! Cháu đen thui không còn thứ gì hết. Cô Jiyeon à, cô tìm gì trong đống đen này vậy?

Jiyeon không trả lời, tự mình đi đến bụi rậm hôm nọ, nơi mà lần đầu tiên Jiyeon phát hiện ra Eunjung. Jiyeon đưa tay vén đám cỏ cao lêu nghêu ấy ra và một lần nữa, Jiyeon tìm thấy Eunjung đang ngồi co người trong đó. Jiyeon và Eunjung vô tình nhìn nhau., Lần đầu tiên, họ nhìn nhau lâu như vậy mà vẫn không nói với nhau bất cứ lời nào. Ronald tỏ ra ngạc nhiên :

- Ah, cô nhóc hôm nọ.

- Ron! 

Ron nhìn sang Jiyeon. Jiyeon nói nhưng không quay mặt lại :

- Lui ra!

- Ơ...vâng, thưa cô. 

Rồi quay sang đám người còn lại quanh mình :

- Lệnh của cô Jiyeon : Tất cả lập tức lui ra.

Đợi họ lùi xa một khoảng. Jiyeon mới cất tiếng hỏi :

- Bạn không sao chứ?

Eunjung lắc đầu. Jiyeon nhìn qua đám đổ nát hoang tàn, rồi lại nhìn Eunjung :

- Họ đều đã chết hết rồi, phải không?

Eunjung gật đầu, và nước mắt tự nhiên tuôn ra. Jiyeon đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang chảy xuống không ngừng trên khuôn mặt lấm lem tro bụi của Eunjung :

- Đừng khóc...nếu thế giới này không còn ai ở bên cạnh bạn nữa, bạn có thể dựa vào tôi.

Eunjung mở to mắt nhìn Jiyeon. Jiyeon chìa tay ra :

- Hãy đi với tôi.

Jiyeon nói câu đó với một nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp trong ánh nắng ban ngày. Nụ cười đẹp nhất mà từ trước tới nay Eunjung chưa từng thấy qua, cho nên con bé ngẩn người ra một hồi vì nó. Xong, Eunjung rụt rè đặt tay mình lên tay Jiyeon. Lần đầu tiên, Eunjung nhận ra rằng dù tay Jiyeon nhỏ hơn tay mình nhưng nó rất ấm áp, và rất đáng tin cậy nữa. Mặt Eunjung tự nhiên đỏ lên. Jiyeon cầm tay Eunjung :

- Chúng ta đi thôi!

Eunjung nhìn sang Jiyeon. Jiyeon giữ nụ cười tuyệt đẹp đó trên môi :

- Từ nay trở đi, hai chúng ta hãy dựa vào nhau mà sống nhé, được không?

Eunjung đáp lại bằng một nụ cười. Lần đầu tiên từ sau cái đêm kinh hoàng đó, Eunjung biết cười trở lại. Nhưng cả hai đứa trẻ đều không biết rằng tất cả chỉ là mới bắt đầu. Phía trước chúng còn rất nhiều khó khăn đang trực chờ...

 Cuộc sống của Eunjung đã hoàn toàn bước sang một trang mới kể từ khi cô bé quyết định đặt bàn tay mình vào tay Jiyeon. Eunjung tin Jiyeon, tin vào nụ cười như Mùa Thu tỏa nắng của ngày hôm đó. Nhưng kể từ khi Eunjung về sống trong ngôi biệt thự này cho tới giờ, chưa bao giờ Eunjung có dịp gặp mặt hay trò chuyện với Jiyeon hết. Eunjung lại tự giam mình trong phòng. Cô bé không phải bị mắc chứng trầm cảm như trước đây, mà chỉ đơn đơn giản là vì Eunjung không biết phải đi đến đâu trong ngôi nhà này. Ngôi biệt thự quả rất rộng lớn, và nếu không lầm thì khu vườn dưới kia, nơi mà Eunjung có thể quan sát được từ cửa sổ phòng mình, cũng đã rộng hơn viện mồ côi rất nhiều rồi. Nhưng sao lại có cảm giác thiếu vắng nhỉ? Eunjung đang ngồi bên cửa sổ, hướng mắt về phía bên kia, xa xa trong khuôn viên của khu vườn dưới chân ngôi biệt thự để suy nghĩ xem thứ mà mình đang cảm thấy thiếu là gì. Eunjung còn đang bận suy nghĩ.

Nghĩ không ra. Hình như vấn đề này là quá lớn lao dành cho một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi như Eunjung, nên dù có cố gắng tới mức nào, con bé cũng không tài nào biết được mình đang cảm thấy thiều thứ gì. Nó chuyển hướng sang suy nghĩ về Jiyeon. Eunjung cảm thấy buồn lắm. Rõ ràng nó và Jiyeon đang sống chung một nhà, rất gần nhau, nhưng sao chưa bao giớ nó nhìn thấy Jiyeon nhỉ? Jiyeon thì có thể trốn vào đâu được trong ngôi nhà này? À, mà nếu quả thật hai đứa mà đang chơi trò trốn tìm thì Eunjung sẽ chịu thua ngay. Con bé biết nó sẽ không dễ gì tìm ra Jiyeon chỉ trong vài giờ đồng hồ. Chỗ này quá lớn, mà Eunjung thì lại không rành lối đi nữa.

Ông của Jiyeon, người nhận nuôi Eunjung đã căn dặn Eunjung không nên tùy tiện ra ngoài một mình, và nếu có cần bất cứ thứ gì, Eunjung chỉ cần nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh bàn điện thoại, sẽ có một người giúp việc ngay lập tức xuất hiện và chờ nghe theo sai bảo của Eunjung. Cuộc sống của những người giàu thật kì lạ! Họ thích giam mình trong phòng suốt cả ngày sao?

Vậy thì sẽ chán lắm...Ngay lúc này, tự dưng Eunjung ao ước được gặp Jiyeon hơn bao giờ hết. Jiyeon muốn được cùng Jiyeon chạy giỡn trong vườn, chơi đủ trò như Eunjung vẫn hay chơi với mấy đứa trẻ trong viện mồ côi. Chợt phóng tầm mắt qua bên kia khu đồi. Cây hồng bân ấy đang sai quả. Eunjung bỗng nhiên thèm được trèo lên đó hái quả hồng cho Jiyeon. Nhìn mấy trái hồng đỏ như vậy thì chắc là chúng phải ngọt lắm.

Ra ngoài một chút chắc không sao đâu. Mọi người trong ngôi nhà này có vẻ rất bận rộn, làm gì có ai rãnh mà đế ý đến một con bé trốn ra ngoài nhỉ?

Vậy là, Eunjung đã tự ý ra ngoài mà không cho bất cứ ai biết hết.

Eunjung cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì Eunjung cũng được tự do chạy nhảy trong vườn rồi. Chỗ này thật là đẹp. Chỉ tiếc là không thể gọi Jiyeon lúc này được. Eunjung nhìn về phía ngọn đồi, chỗ cây hồng đang sai trái và quyết định hái một mớ cho Jiyeon. Trong suy nghĩ trẻ con của Eunjung, Jiyeon chắc chắn sẽ rất thích. 

- Tại sao lúc nào cũng là con bé đó chứ? Thật là bực mình. Nó hoàn toàn không xứng đáng nhận quyền thừa kế. Nhìn sao thì nó cũng chỉ là một đứa con nít 6 tuổi còn bám áo umma mà thôi.

Eunjung dõi mắt nhìn xuống. Có hai đứa con gái và một đứa con trai đang đứng dưới cây hồng. Họ dường như hơi lớn hơn Eunjung một chút. Nhưng sao Eunjung chưa bao giờ nhìn thấy họ trong nhà này nhỉ? Hay là tại vì Eunjung chưa bao giờ được ra ngoài như thế này?

Đứa con gái lớn nhất, chừng 13 hay 14 gì đó tỏ vẻ khó chịu :

- Và tệ hơn nữa, con nhỏ đó lại tha về một đứa mồ côi bẩn thỉu. Chẳng biết ông nội đang có ý định gì. Sao phải nhận nuôi con bé rách nát đó chứ? Mà tên nó là gì nhỉ?

Đứa con gái có mái tóc dài, trông cỡ 12 tuổi trả lời :

- Eunjung! Nghe đâu nó chính là người khiến cho Jiyeon chịu mở miệng trong suốt mấy tháng qua.

Cậu con trai, chỉ hơn Eunjung chừng 3 tuổi nhếch môi :

- Cứ để cho hai đứa nó chơi trò bạn thân một chút đi. Dù gì thì tụi nó cũng sống không lâu đâu. Umma tôi bảo sắp tới mọi người sẽ hợp sức ép Jiyeon phải vào học ở Học Viện CCM. Chừng đó, ba chúng ta sẽ có dịp hành nó từ từ cho tới chết. 

Đứa con gái 12 tuổi nhíu mày :

- Giết nó thật sao? Tôi không thích trở thành kẻ giết người chút nào. Với lại, làm như vậy không phải là phạm pháp à? 

Đứa con gái 14 tuổi phì cười :

- Đừng lo! Có ai lại đi nghi ngờ những đứa trẻ như chúng ta lại là kẻ đứng sau những chuyện này chứ?

Eunjung thấy lạnh người. Họ hình như đang bàn tính chuyện ám hại Jiyeon thì phải. Nhưng họ là ai? Tại sao họ lại muốn hại Jiyeon? Giữa họ và Jiyeon thật sự có quan hệ gì? Nhưng hại người khác là chuyện xấu. Vậy nghĩa là tất cả bọn họ đều là người xấu. Không được! Eunjung phải nhanh chóng báo cho Jiyeon chuyện này. Sau cái chết của cả nhà, Eunjung thật tình không muốn nhìn thấy ai phải chết nữa. Nghĩ là làm ngay, Eunjung đang định len lén trèo xuống thì vô tình bước hụt một cành cây, trợt chân làm gẫy một nhánh cây nhỏ. Nhánh cây rơi xuống gần chỗ ba người đó đang đứng. Lập tức, tất cả bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lên, và họ đã phát hiện ra Eunjung đang ở trên cây. Cô gái 12 tuổi nhíu mày :  

- Gì vậy? Khỉ à?

Cậu trai 9 tuổi cười :

- Khỉ cũng biết cách đi lạc đường lắm, vào đúng ngay khu vườn này. Nhưng hệ thống an ninh của ngôi biệt thự này khá tốt, không lý nào họ lại để lọt vào đây một con Khỉ to như vậy hết.

Trước những lời mỉa mai của họ, Eunjung cảm thấy bực mình :

- Tôi...tôi không phải là Khỉ! Mấy người đứng nói bậy.

Tên con trai chống gật gù :

- Oh, không phải Khỉ...vậy sao leo lên tuốt trên đó làm gì vậy? Xuống đây đi.

Đứa con gái 14 tuổi nói nhỏ với tên con trai :

- Làm tốt lắm, Siyoon, Cứ dụ nó leo xuống rồi tìm cách diệt nó đi. Nó dường như đã nghe hết tất cả những gì chúng ta nói rồi. Không thể để cho nó sống được.

Tên con trai nhoẻn miệng người :

- Bà chị cứ yên trí giao việc này cho tôi, Hwayoung. Tôi biết phải làm gì với con Khỉ con này mà.

Xong, hắn nhìn lên :

- Có xuống không? Nếu là người thì không nên ở mãi trên đó chứ!

Vậy là, để chứng tỏ mình không phải Khỉ, Eunjung đã leo xuống. Ngay khi chân Eunjung vừa chạm đất, Hwayoung đã lập tức quay sang con bé 12 tuổi :

- Jihyo!

Con bé 12 tuổi có tên gọi Jihyo tự dưng hét toáng lên :

- Cứu tôi với! Người đâu! Mau cứu tôi!

Chưa đầy ba giây, đã có rất nhiều người xuất hiện ở chỗ đó. Họ có chung một đặc điểm với những người hay đi bên cạnh Jiyeon, tất cả bọn họ đều diện đồng phục màu đen.

- Thưa cô Jihyo, có chuyện gì vậy?

Jihyo quay sang chỉ tay vào Eunjung:

- Nó...con bé đó...nó đang định giết chúng tôi.

Eunjung nghệch mặt ra. Họ nói dối. Eunjung có làm gì đâu. Nhưng mấy tay người lớn thô bạo đó đã không cho Eunjung thời gian để giải thích. Ngay tức thì, họ túm áo Eunjung xách lên, hệt như xách một con Khỉ con lên vậy. 

- Vậy các cô cậu muốn tôi xử lý con bé này thế nào đây?

Đứa con trai tên Siyoon nói ngay :

- Mang nó thảy cho bầy sói trong chuồng ngay đi!

- Vâng, thưa cậu.

Eunjung giãy giụa trên tay ông ta :

- Không! Thả tôi ra! Tôi không có làm gì họ hết! Thả tôi ra!

Mặc cho Eunjung kêu gào, mấy người lớn vô tâm đó vẫn lạnh lùng thi hành nhiệm vụ. Eunjung thoáng thấy Siyoon, Hwayoung và Jihyo đang cười một cách độc ác. Eunjung bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lúc này, trong đầu nó tự dưng hiện lên hình bóng của Jiyeon. Nó gọi lớn :

- Ji... Jiyeon! Jiyeon!

Hwayoung cười khẩy :

- Kêu đi...nó không nghe đâu. Đây là hình phạt cho tội nhiều chuyện.

Khi Hwayoung vừa nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc khác bất chợt vang lên :

- Ai bảo là tôi không nghe nhỉ?

Tất cả mọi người đều hướng cái nhìn về phái nhóm người mới xuất hiện. Đi đầu là Jiyeon và ông chú hôm nọ đã từng xuất hiện ở viện mồ côi. Ông ta hình như là vệ sĩ của Jiyeon thì phải. Jiyeon mỉm cười :

- Ngôi biệt thự này rộng thật đó, nhưng tai tôi cũng không điếc đến độ không nghe thấy tiếng Eunjung gọi, phải không Eunjung?

Ông vệ sĩ luôn theo bên Jiyeon bất thần trừng mắt nhìn ông đang nắm tôi trên tay :

- Còn không mau thả cô Eunjung xuống?

- Ơ...hả???

- Cậu không nghe cô Jiyeon nói gì sao? Cô Eunjung chính là bạn của cô Jiyeon. Các cậu dám hành xử với bạn của cô Jiyeon như vậy à?

Họ e dè nhìn về phía ba người kia :

- Ơ...nhưng mà...

Ông chú bên phe Jiyeon bây giờ đang rất ngầu :

- Các cậu nghe theo lời ai đây? Ai mới là chủ nhân của ngôi nhà này?

Vậy là họ tức khắc thả Eunjung ra :

- Vâng! Xin thành thật xin lỗi cô, cô Eunjung.

Jihyo cười và nói bằng một giọng đầy mỉa mai :

- Oh, thì ra đây chính là con Khỉ do Jiyeon nuôi đấy à? Mới nhận nó từ viện mồ côi phải không? Cẩn thận nhé! Những đứa trẻ trong ấy bẩn lắm.

Jiyeon mỉm cười :

- Ah, tôi biết phải làm gì rồi. Nhưng nếu các người đã biết Eunjung là người của tôi thì hy vọng là từ nay trở đi, không một ai được tự ý mang Eunjung cho bầy Sói đói nữa. Nếu Eunjung có bị một chút sứt mẻ gì...

Đoạn ngưng lại nhìn cả thảy ba người bọn họ. Đôi mắt Jiyeon se lại, ánh lên cái nhìn nghiêm túc lạ thường :

- ...thì tôi mặc kệ đó có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ cho thảy vào chuồng Sư Tử và hồ Cá Sấu.

Jihyo trao cho Jiyeon cái nhìn sắc bén, trong khi Jiyeon vẫn thản nhiên quay đi :

- Chúng ta đi thôi.

Trong khi Eunjung còn đang ngơ ngác với mẫu đối thoại đầy chất hăm họa lẫn nhau này, Jiyeon, lại một lần nữa nắm lấy tay Eunjung và mang Eunjung rời khỏi đó. Còn lại một mình, Jihyo nắm chặt lòng bàn tay mình :

- Hừ, tức thật! Nó nghĩ mình là ai chứ?

Hwayoung cười :

- Đừng tức giận, vậy chỉ càng làm cho nó đắc ý. Cứ mặc nó muốn làm gì thì làm đi. Vì nó sẽ không oai được như thế này lâu nữa đâu.

Siyoon đồng tình :

- Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta lên kế hoạch chào đón Jiyeon ở học viện CCM rồi đó.

Và rồi cả ba người họ cùng cười, một nụ cười mà những đứa trẻ khác ở độ tuổi họ không bao giờ có.

Về phần Eunjung và Jiyeon. Sau khi đi được một đoạn khá an toàn, Eunjung nhìn sang Jiyeon, tỏ vẻ hối lỗi :

- Xin lỗi Jiyeon. Nếu tôi không tự ý ra ngoài thì đã không gây rắc rối cho Jiyeon rồi.

Jiyeon mỉm cười dịu dàng :

- Không sao đâu. Là lỗi của tôi mới đúng. Do tôi không đúng. Đáng lý tôi không nên bắt Eunjung ở lỳ trong phòng mãi như vậy. Nhưng bạn không sao thì tốt quá rồi. Nếu bạn thật sự có chuyện, tôi sẽ cãm thấy đau lòng lắm. Tôi thật sẽ không tha cho bọn họ về tội dám chạm vào Eunjung đâu.

Eunjung cúi mặt :

- Sao Jiyeon lại phải vì tôi mà nổi giận như vậy?

Jiyeon bất giác ôm Eunjung vào lòng :

- Eunjung quên rồi sao? Tôi đã hứa sẽ luôn che chở cho Eunjung mà. Vì thế giới này chỉ còn mỗi tôi là người cho Eunjung nương tựa thôi. Nếu ngay cả tôi cũng không bảo vệ được Eunjung thì tệ lắm, phải không?

Jiyeon cho Eunjung một cảm giác rất an tâm. Lần đầu tiên trong đời, Eunjung có được cảm giác này. Thanh Trâm tựa đầu vào vai Jiyeon. Tự dưng nhớ ra điều gì đó liền hỏi :

- Cái đó...chuồng Sư Tử và Hồ Cá Sấu...trong nhà này có những thứ đó thật sao? 

Jiyeon thản nhiên trả lời :

- Không! Đương nhiên không! Nhưng tôi sẽ lên kế hoạch xây dựng chúng ngay từ bây giờ.

- Ơ...nhưng đề làm gì?

- Đối phó ba người kia! Eunjung không thấy là họ thật ra còn đáng sợ hơn Sư Tử và Cá Sấu sao? Tôi nói thật đó! Nếu họ còn dám chạm vào Eunjung lần nữa, tôi sẽ quăng họ vào đó.

Eunjung tự nhiên thấy rợn người. Jiyeon sẽ làm thật chứ? Lần nữa, người giàu có những sở thích rất kì lạ. Họ thích mang những động vật nguy hiểm về làm thú nuôi trong nhà.

Điều không mong đợi cuối cùng cũng đến. Dù biết là không được chào đón, nhưng vì nó nằm trong chuỗi những thứ gọi là số phận đã được định trước, vậy là người ta lại phải đối diện với nó, như là một phần của cuộc sống. Tồn tại chính là để đối diện với những thứ như thế này. Người ta thường hay gọi nó bằng một cái tên khác ngoài "số phận" ra, đó là "thử thách". Có ai đó từng cho rằng con người sinh ra vốn để sống và chiến đấu với mọi thử thách cho sự sinh tồn. Tồn tại vốn là để sinh tồn.

- Đến Học Viện CCM?

Ông nội của Jiyeon lập lại những gì mà các con ông vừa yêu cầu bằng một giọng không mấy hài lòng. Jiyeon không có ở đây. Hình như Jiyeon còn đang bận rộn với các gia sư trong phòng học thì phải. Dựa theo trí nhớ của Eunjung người đang đứng cạnh ông nội Jiyeon bây giờ thì bây giờ đang là giờ Kinh Tế Học của Jiyeon.

Ông đang nhíu mày với đề nghị này từ các họ hàng của Jiyeon. Họ muốn Jiyeon chấm dứt việc tự học ở nhà, thay vào đó là đến học tại Học Viện CCM, nguôi trường do chính các tổ tiên nhà Jiyeon sáng lập nên. Không chỉ riêng gì ông của Jiyeon cảm thấy bất an trước đề nghị này, mà chính Eunjung cũng lo lắng không kém, chỉ là không tiện lên tiếng. Ông Jiyeon có dặn Eunjung phải giữ im lặng và chỉ đứng qua một bên quan sát thôi. Vì nếu Eunjung lên tiếng lúc này, mọi bất lợi sẽ dồn về phía Jiyeon và ông.

- Không được!

Eunjung thầm buông một tiếng thở phào nhẹ nhóm khi ông trả lời một cách dứt khoác như vậy. Có lẽ ông đã ngầm hiểu rằng đưa Jiyeon đến CCM chỉ là cái cớ để họ có thời cơ làm hại Jiyeon. Eunjung là người hiểu rõ nhất về ý đồ của họ. Hay nói một cách khác, Eunjung biết một cách chính xác họ đang mưu toan những gì, nhờ vào cái lần trèo lên cây và vô tình nghe thấy ba người kia nói chuyện. Giờ nghĩ lại, Eunjung còn thấy rợn người. Khó có thể tin được rằng họ chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ so với những đứa trẻ cùng lứa khác, họ trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là họ đã đi lên theo một hướng xấu. Họ là những ác quỷ mang gương mặt trẻ con non nớt và hồn nhiên.

- Sao lại không được? Appa đâu phải không biết Học Viện CCM chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta chứ. Học viện CCM được sáng lập cách đây hơn 100 năm, là ngôi trường luôn đứng ở vị trí hàng đầu trong nền giáo dục của cả nước. Có ai mà không biết những người tốt nghiệp từ Học Viện CCM đều trở thành những người có vai trò quan trọng trong nên kinh tế của cả nước chứ? Nói một cách khác, Học Viện CCM là nơi đào tạo ra những Thiên Tài và là sự lựa chọn đầu tiên cho những người thông minh.

Một người khác chen ngang tiếp lời :

- Không chỉ có vậy, từ truyền thống lâu đời của nhà chúng ta, tất cả các thành viên trong gia đình này đều từ học viện CCM mà ra. Jiyeon giờ đã chính thức trở thành người thừa kế. Nếu con bé từ chối đi theo truyền thống lâu đời của gia đình để sống biệt lập và nhận sự giảng dạy riêng như thế này thì thật mất mặt. Mọi người bên ngoài nếu biết chuyện này sẽ nghĩ sao về con cháu của gia đình này và chất lượng giảng dạy của Học Viện CCM đây?

Họ đang cố sức ép ông Jiyeon vào thế cùng, Eunjung có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt của họ và phản ứng ngày càng giật lùi của Ông.

- Tất cả những người thừa kế của gia đình này đều đang theo học ở trường CCM. Jiyeon làm vậy...chẳng khác nào đang cố ý tạo nên một bức tường ngăn cách chính mình và cố ý phá vỡ nề nếp của gia đình. Với lại, hệ thống giảng dạy cùng với hệ thống an ninh của trường CCM, đâu phải appa không biết chứ. Chẳng lẽ appa nghi ngờ về chính những thứ mà chúng ta đã và đang rất tự hào trong suốt trăm năm qua sao?

Eunjung nhíu mày nhìn tất cả bọn họ. Và khi có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, Eunjung mới bất chợt nhận ra là mình đang bóp chặt lòng bàn tay vì tức giận. Người vừa xuất hiện xoa diệu Eunjung chính là Jiyeon. Jiyeon mỉm cười với Eunjung và nói :

- Coi chừng làm bị thương chính mình đó. Eunjung dùng nhiều sức như vậy, không lo tay bị chảy máu sao? Nhìn nè, vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay Eunjung rồi. Đau không?

Sự xuất hiện bất ngờ của Jiyeon đã thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng. Eunjung tự nhiên đỏ mặt trước sự quan tâm đặc biệt mà Jiyeon dành cho mình :

- Tôi...ơ...không sao.

Eunjung rụt tay lại. Jiyeon vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Ông quay sang Jiyeon:

- Sao cháu lại ra ngoài này? Không phải bây giờ đang là giờ học Địa Lý sao?

Jiyeon không nhìn ông, thay vào đó là quyét cái nhìn toàn diện những người họ hàng của mình. Jiyeon thản nhiên :

- Thật là bất công! Tại sao mọi người nói chuyện về cháu mà không cho cháu cùng tham gia chứ? Nhiều người như vậy cùng nhau hợp sức bắt nạt ông, vậy không hay ho chút nào.

Ông đặt tay lên vai Jiyeon :

- Chuyện ở đây đề ông giải quyết. Cháu quay về phòng trước đi.

Jiyeon mỉm cười dịu dàng với ông :

- Ông không giải quyết một mình được đâu. Họ trông có vẻ mạnh hơn ông mà, phải không?

Đáp lại Jiyeon chỉ có sự im lặng của ông. Jiyeon nói tiếp :

- Hơn nữa, chuyện của cháu nên để cho cháu tự giải quyết. Xem ra cháu xuất hiện rất đúng lúc. Chẳng phải tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của cháu sao?

Bầu không khí tự dưng trở nên một cách căng thẳng lạ kì. Yên lặng bao trùm lên tất cả, thay vào đó là những cái nhìn không thiện cảm dành cho Jiyeon. Jiyeon vẫn tỏ ra rất thản nhiên :

- Như các cô và các chú ở đây đã nói rõ, con cháu của gia đình này toàn bộ điều xuất thân từ Học Viện CCM, và trường CCM chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta từ bao đời nay. Nếu đã là vậy, cháu thật sự không có lý do gì từ chối chuyện vào học ở trường CCM hết.

- Jiyeon!

Jiyeon dường như đã đoán được phản ứng của ông nội, cho nên lập tức trấn an ông :

- Không sao đâu. An minh và hệ thống giảng dạy ở CCM thuộc loại hàng đâu mà, phải không? Vậy có nghĩa là không gì có thể làm hại cháu ở ngôi trường đó được. Ông đừng lo.

Sau cuộc nói chuyện đó, Eunjung theo chân Jiyeon đề dùng bửa tiệc trà chiều. Qua lớp cửa kính từ trong phòng Kính trồng Hoa, Eunjung đã không nhịn nổi sự bất an của mình nên đã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng một cách quá thanh bình như thế này :

- Về việc nhập học ở Học Viện Eunjung...

Jiyeon đặt ly trà xuống chiếc đĩa bằng sứ màu trắng và hỏi :

- Cả Eunjung cũng cảm thấy chuyện này không ổn à?

Eunjung đẩy ly trà ra khỏi tấm mắt của mình, điều này chứng tỏ Eunjung không có tâm trạng uống trà chiều như Jiyeon. Sao lúc nào Jiyeon cũng có thể điềm nhiên như thế nhỉ? Chưa bao giờ thấy Jiyeon nổi giận hay khẩn trương vì bất cứ thứ gì cả. Ý nghĩ này chợt thoáng qua đầu Eunjung và Eunjung bỗng nhớ ra là Jiyeon đã từng nổi giận và rất khẩn trương vì Eunjung. Đó là lúc Eunjung suýt nữa bị ném vào chuồng chó Sói hôm nọ.

- Jiyeon à...họ thật sự không phải là người tốt đâu. Jiyeon đừng vào trường CCM nha. Họ muốn làm hại Jiyeon đó.

Jiyeon tỏ ra ngạc nhiên :

- Huh?!? Sao Eunjung biết họ muốn làm hại tôi?

Vậy là, để chứng minh điều mình vừa nói là đúng, Eunjung đã kể lại toàn bộ sự kiện của ngày hôm đó, lúc Eunjung trèo lên cây, và những người họ hàng đó đã mưu toan như thế nào để giành quyền thừa kế từ Jiyeon.

Sau khi nghe xong tất cả những chuyện đó, trái với mong đợi của Eunjung, Jiyeon không những không lo lắng mà còn mỉm cười một cách khó hiểu :

- Thật sao? Họ thật nói như vậy?

Eunjung gật đầu. Jiyeon ra hiệu cho người mang đến một ấm nước sôi và mấy tách trà khác, thay cho những chiếc tách vừa dùng và phần nước thừa trong ấm trà đã nguội. Jiyeon nói :

- Nếu đó đã là mong muốn của họ thì dù cho có cố tránh đến mức nào cũng không khỏi. Nếu không làm hại tôi được ở Học Viện CCM, họ cũng sẽ tìm cách khác đẩy tôi vào nguy hiểm ở thế giới bên ngoài. Có câu "Tránh được một ngày, không tránh được cả đời". Cho nên thay vì cứ đề phòng và lo sợ mãi như vậy, sao lại không bình thản đón nhận và giải quyết nó chứ?

Đaọn quay sang Eunjung, mỉm cười dịu dàng :

- Cuộc sống này vốn là vậy. Con người sinh ra chính là đề tồn tại và chiến đấu cho sự sinh tồn. Kẻ mạnh thì sống, còn kẻ yếu phải chấp nhận tai họa giáng xuống đầu mình. Có tránh cũng không khỏi...

Lần đầu tiên, Eunjung nhìn thấy vẻ mặt này của Jiyeon. Jiyeon trong rất buồn. Jiyeon không sao chứ?

Jiyeon cũng trưởng thành rất nhiều, so với tuổi tác của mình. Nhưng khác với những người họ hàng của mình, Jiyeon bị ép buộc phải suy nghĩ và hành động một cách khôn ngoan như một người lớn. Và ở một mặt nào đó, Eunjung cảm thấy Jiyeon rất đáng thương. Vì Eunjung biết, Jiyeon chưa bao giờ muốn trưởng thành như vậy cả.

Một tuần lễ sau đó, đồng phục được gởi đến nhà. Vào một buổi sáng đẹp trời, lúc sang phòng Jiyeon, Eunjung vô tình bắt gặp Jiyeon đang đứng lặng người nhìn bộ đồng phục màu xanh biển của cấp I đang treo trên cửa tủ bằng đôi mắt rất đặc biệt. Bất giác, Eunjung nhận ra rằng Jiyeon đang sở hữu đối mắt của một Nữ Hoàng, điều mà Eunjung chưa bao giờ được biết về Jiyeon. Jiyeon thì thầm :

- Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ hôm nay.

Eunjung tự dưng thấy chạnh lòng. Eunjung buông mình dựa vào tường. Lần đầu tiên, Eunjung cảm thấy vô cùng bất lực vì không giúp gì được cho Jiyeon, ngoài việc đứng nhìn. Jiyeon có quá nhiều thứ phải lo nghĩ tới, vậy mà Jiyeon vẫn dành sự dịu dàng của mình cho Eunjung. Jiyeon từng nói nhất định sẽ bảo vệ Eunjung, và đó cũng chính là điều khiến cho Eunjung vô cùng tin tưởng để đặt tay mình vào tay Jiyeon ngày trước. Vậy còn Eunjung thì sao? Eunjung có thể làm gì được cho Jiyeon?

- Ông...

Ông nội Jiyeon nhìn ra ngoài cửa và trông thấy Eunjung đang e dè đứng nép mình bên góc tường nhìn ông. Ông quay sang một người đàn ông khác đang nói chuyện dang dở với mình và bảo :

- Tôi sẽ gọi anh lên sau. Anh có thể đi được rồi.

- Vâng!

Đợi khi chỗ này chỉ còn lại mình ông và Eunjung đang đứng chờ ở ngoài, ông nói :

- Vào đi! Không phải cháu có chuyện muốn nói với ta sao?

Chỉ chờ có vậy, Eunjung bước vào. Ông ngã người ra sau ghế rồi hỏi :

- Có chuyện gì vậy, Eunjung?

Eunjung trao cho ông cái nhìn đầy lo lắng :

- Về chuyện của Jiyeon... Jiyeon phải vào học ở trường CCM thật sao?

Ông thở mạnh :

- Vì đây là lựa chọn của Jiyeon. Con bé là một người rất cứng cỏi. Nó lựa chọn đối diện thay vì phải lẩn trốn.

- Nhưng mà...

Sau một hồi tần ngần, Eunjung cuối cùng cũng tỏ ra rất kiên quyết :

- Cháu xin ông, hãy giúp cháu trở nên mạnh mẽ hơn. Vì cháu muốn trở thành người bảo vệ Jiyeon. Và cháu xin thề, dù cho có hy sinh thân mình, cháu tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Jiyeon đâu.

Ông mỉm cười :

- Cháu muốn như vậy thật sao? Nhưng sự thử thách và rèn luyện dành cho cháu ở phía trước là rất khó khăn đó. Đây là chuyện mà không phải bất cứ một đứa bé 6 tuổi nào cũng có thể làm được. Cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?

Eunjung gật đầu. Nếu Jiyeon là Công Chúa, Eunjung muốn là vệ sĩ bên cạnh Công Chúa...

Ông đang cười, một nụ cười cũng khó hiểu y như Jiyeon lần trước...

Khi quyết định trở thành người luôn bên cạnh bảo vệ cho Jiyeon, Eunjung đã tự mình mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời của mình. Và, không giống với những năm tháng trước đây mà Eunjung đã từng sống, những ngày tháng sau này sẽ gian nan hơn nhiều. Con đường phía trước hứa hẹn sẽ có rất nhiều chông gai mà Eunjung phải tự đi qua bằng chính đôi chân nhỏ bè của mình. Thật ra Eunjung cũng không nhất thiết phải đi theo hướng này. Eunjung khác với Jiyeon. Eunjung còn có được quyền lựa chọn cuộc sống cho mình. Nếu muốn, Eunjung có thể quay trở lại làm con búp bê bên cạnh Jiyeon: Để Jiyeon ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy buồn, được Jiyeon che chở và bảo vệ trước những bất trắc xung quanh, có thể đừng nhìn Jiyeon đứng lặng trong căn phòng tối nhìn lên trời cao mỗi khi đêm về. Và những đêm như thế, Jiyeon thường không ngủ.

Eunjung có thể chọn cho mình một cuộc sống an nhàn không lo lắng gì, chỉ cần Eunjung là một con búp bê. Nhưng đổi lại, Eunjung sẽ không bao giờ có thể bảo vệ Jiyeon.

Eunjung cảm thấy ghét chính cái sự bất lực của bản thân mình mỗi khi nhìn thấy Jiyeon phải đương đầu với những người lúc nào cũng chờ cơ hội làm hại Jiyeon. Eunjung ghét phải làm một con búp bê chỉ biết đứng nhìn. Như vậy thật là bất công với Jiyeon. Jiyeon và Eunjung cũng chỉ bằng tuổi nhau. Nhưng vì sao lúc nào Jiyeon cũng phải tỏ ra mạnh mẽ và dày dạng như vậy? Đó có phải là điều mà một đứa trẻ 6 tuổi nên làm không?

Nhiều lúc Eunjung tự hỏi, liệu những đứa trẻ khác cùng tuổi với Eunjung và Jiyeon có đang phải trãi qua một cuộc sống như thế này không? Từ lúc Viện Mồ Côi bị cháy cho tới nay, Eunjung chưa bao giờ đặt chân bước ra thế giới bên ngoài. Eunjung không có chút ý tưởng gì về sư thay đổi của thế giới đó hiện nay. Hình như ở chỗ này, ngày thàng không hề tồn tại, chỉ có ngày và đêm, mặt trời và mặt trăng. Chưa bao giờ, Eunjung tự hỏi hôm nay là ngày mấy, bây giờ là mấy giờ rồi, và hôm nay mình nên làm gì trong phòng đây. Đã đến lúc, Eunjung nên rời khỏi căn phòng trống vắng và ảm đạm này đề tìm ra lý lẽ cho cuộc đời mình. Trong lý lẽ sống đó có gương mặt của Jiyeon lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng với Eunjung.

- Chưa được! Làm lại lần nữa. Tôi đã bảo là phải nhắm ngay mục tiêu trước khi bắn mà. Đừng có phí đạn bằng cách nổ súng một cách vụng về như vậy. Nhặt súng lên!

Eunjung cúi xuống, bằng đôi tay đã sưng đỏ vì bỏng đang run rẫy, Eunjung nhặt khẩu súng dưới chân mình lên. Eunjung lập tức rụt tay lại. Giờ mới biết, Súng không chỉ nặng, nó còn rất nóng nữa. Hình như càng bắn nhiều thì nó càng nóng thì phải. Cho đến thời điểm này, nó đã là một khối sắc được nung nóng rất lâu.

- Làm gì vậy? Đừng chậm chạp như vậy.

Eunjung dán mắt vào khẩu súng dưới đất. Hay là bỏ cuộc thôi. Điều này là quá khó đối với mọt đứa trẻ như Eunjung.

- Eunjung!

Eunjung quay mặt lại và ngước nhìn lên cao. Qua lớp kính của phòng tập bắn, Eunjung nhìn thấy Jiyeon ở trên kia đang nhìn xuống với một vẻ mặt lo lắng.

- Eunjung...

Jiyeon đang ở đây. Eunjung bất giác cắn mạnh môi mình đề máu rỉ ra, mỗt cách để thức tỉnh chính bản thân của mình. Xong, Eunjung quay lại và nhặt khẩu súng lên, tiếp tục hướng mắt về phía trước với những vòng tròn đỏ chồng chất lên nhau trên tấm bia. Trên đó đã có rất nhiều chỗ hỏng do vết đạn tự Eunjung.

- Eunjung...đừng mà... Eunjung...

Mặc dù không quay mặt lại, nhưng Eunjung vẫn biết là Jiyeon đang khóc. Eunjung có thể cảm nhận được những giọt nước mắt qua tiếng gọi của Jiyeon. Nhưng Eunjung sẽ không quay lại. Những giọt nước mắt của Jiyeon sẽ là nguồn động viên chính của Eunjung trong lúc này. Eunjung tự nói một mình :

- Đừng khóc, Jiyeon. Tôi thích thấy Jiyeon cười hơn, và tôi sẽ làm tất cả vì nụ cười đó.

Ở trên kia, Jiyeon quay sang ông của mình :

- Ông hãy bảo Eunjung dừng lại đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bạn ấy sẽ chết mất.

Đáp lại Jiyeon là vẻ bình thản của ông :

- Ông không thể dừng Eunjung lại được. Tất cả những gì Eunjung đang làm bây giờ là lực chọn của bản thân con bé. Nó đã dồn hết toàn bộ quyết tâm của mình vào những khó khăn này. Nếu cả cháu cũng không thể dừng nó lại thì ông chẳng làm được gì cả.

Jiyeon trao cho ông cái nhìn đầy căm phẫn :

- Nhưng chính ông là người đề xướng những chuyện này, không phải sao? Eunjung không thể tự mình nghĩ ra được.

Ông cười, một nụ cười nhạt nhẽo :

- Cháu đã sai rồi, Jiyeon. Cháu đừng tiếp tục xem Eunjung như một món đồ chơi của mình nữa.

- Cháu không hề xem Eunjung như đồ chơi. Với cháu, Eunjung là một người bạn.

Im lặng kéo dài trong vài giây với bầu không khí dường như đang cô đặc lại. Hai bên tiếp tục trao cho nhau những cái nhìn đầy sát khí. Sau đó, gương mặt ông giãn ra bằng một tiếng thở dài :

- Cháu còn tính tự lừa dối bản thân mình đến bao giờ đây. Cháu đối với Eunjung như thế nào, điều này chỉ có bản thân cháu mới biết. Nhưng có bao giờ cháu tự hỏi Eunjung đang nghĩ gì và cảm thấy cuộc sống trong ngôi nhà này như thế nào hay không? Cháu cho giữ Eunjung trong phòng vì sự an toàn của Eunjung, đây là sự giải thích của cháu. Vậy có bao giờ cháu thử đặt mình vào vị trí của Eunjung hay chưa?

Jiyeon lặng người trước những lời của ông. Đúng là từ trước đến nay, Jiyeon chưa bao giờ tự hỏi Eunjung đang nghĩ gì. Hay nói một cách khác, Jiyeon chưa bao giờ suy nghĩ về Eunjung hết. Jiyeon đã quá bận rộn với những cuộc chiến cho chính bản thân mình, và vô tình bỏ quên lại Eunjung đằng sau lưng. Đến bây giờ, Jiyeon mới bất chợt nhận ra điều này. Eunjung đã cảm thấy như thế nào trong căn phòng trống đó nhỉ? Bạn ấy có hay dán mắt vào cánh cửa chờ đợi Jiyeon đến hay không? Bạn ấy có hay nhìn qua cửa sổ xuống khu vườn đầy nắng để cố tìm xem Jiyeon đang ở đâu hay không? Bạn ấy có...

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt yêu kiều của Jiyeon. Đúng vậy, Jiyeon chưa bao giờ thử nghĩ về cảm nhận của Eunjung hết.

- Cháu đã luôn tỏ ra mạnh mẽ để có thể che chở cho Eunjung trong ngôi nhà tàn ác này. Cháu không muốn Eunjung cũng giống như cháu, phải chịu nhiều áp lực như vậy. Cháu nghĩ mình đã mang lại cho Eunjung cảm giác an toàn, nhưng ông nói đúng. Cháu đã quên mất một điều vô cùng quan trọng. Cháu đã quên mất cảm nhận của Eunjung.

Ông kéo Jiyeon vào lòng, để cho Jiyeon vùi mặt vào người ông.

- Jiyeon à, người cần được bảo vệ không phải là Eunjung, mà chính là cháu. Ông đã hứa với ba mẹ cháu là sẽ bảo vệ cháu. Tất cả những cố gắng của Eunjung hiện nay cũng là vì cháu. Eunjung cũng muốn bảo vệ cháu, y như ông vậy. Cháu đừng cố gắng gồng mình nữa. Không ai bắt cháu phải thúc ép bản thân mình trưởng thành một cách thần tốc cả. Cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tội gì phải gạt bỏ hết những nụ cười thơ ngây của mình để đổi lấy sự thông minh sắc sảo không đáng có chứ? Cháu luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ trước mặt Eunjung, nhưng kì thực khi chỉ còn lại một mình, cháu luôn thu mình với rất nhiều những suy nghĩ về tương lai mờ mịt trong bóng tối đúng không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Ông thấy cả Eunjung trong đó nữa. Sau mỗi đêm cháu trằn trọc ngồi một mình bên cửa sổ, Eunjung thường nép mình sau bức màn và ngồi đó cùng cháu cho đến sáng. Cháu không hề hay biết chuyện này phài không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Cho nên thay vì ngăn cản Eunjung, ông nghĩ ông nên ủng hộ con bé.

Ông ngưng lại một lúc đề có thể nghe thấy tiếng Jiyeon thổn thức trong lòng mình. Lâu lắm rồi, ông mới lại được thấy một Jiyeon như thế này, khóc như một đứa trẻ đúng nghĩa trong lòng ông. Điều này khiến cho ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, so với việc phải đối mặt với một Jiyeon luôn lạnh lùng với cách ứng xử như một người lớn.

- Hãy để Eunjung cố gắng vì cháu. Mục tiêu sống của Eunjung chính là chiến đấu cho sự sinh tồn của cháu. Còn cháu thì sao, Jiyeon?

Không có câu trả lời. Hay nói đúng hơn là Jiyeon không biết nên trả lời như thế nào. Mục tiêu sống của Jiyeon là gì, chính Jiyeon cũng không biết. Jiyeon chưa bao giờ nghĩ đến điều này, kể từ khi ba mẹ mình qua đời cho tới nay. Điều duy nhất mà Jiyeon nghĩ đến chính là nhất quyết không để cho những con người tàn ác kia được thỏa ý nguyện. Nếu họ muốn Jiyeon khóc, Jiyeon sẽ không bao giờ khóc. Nếu họ muốn Jiyeon yếu đuối, Jiyeon sẽ để cho họ thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Và nhất là, nếu họ muốn Jiyeon chết, Jiyeon nhất định phải sống. Đó có được xem là mục tiêu để sống hay không?

Ờ phía dưới, vai Eunjung đang run lên sau mỗi phát súng. Cánh tay cứ tự động giật lùi lại sau mỗi lần bắn, làm cho vai nhói đau.

- Jiyeon à, bạn nhất định phải luôn cười nhé!

Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn.

Vì không muốn thấy Jiyeon tiếp tục ngồi một mình suy tư trong bóng tối khi đêm về, Eunjung đã hy sinh thân mình làm tất cả để có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mục tiêu sống của Eunjung chính là Jiyeon. Nụ cười của Jiyeon chính là đích mà Eunjung đang cố hết sức hướng tới.

- Đau không, Eunjung?

Jiyeon chạm nhẹ vào cánh tay phải đang được quấn bởi một lớp băng trắng dầy lúc Eunjung đang nằm trên giường. Eunjung theo phải xạ nẩy người lên ngay sau đó. Jiyeon đặt tay lên mặt Eunjung:

- Xin lỗi Eunjung. Là tại tôi không tốt. Vì tôi không đủ mạnh để bảo vệ cho bạn.

- Không sao... Jiyeon đã rất mạnh rồi mà. Tôi rất ngưỡng mộ Jiyeon. Tôi thích cái cách mà bạn đối với mấy người xấu kia bây giờ. Bạn làm họ phải nể nang đó. Hay thật! Không biết đến bao giờ thì tôi mới oai được như Jiyeon nhỉ?

Những giọt nước mắt chãy dài trên gương mặt Jiyeon. Không biết hôm nay đã là lần thứ mấy Jiyeon khóc.

- Xin lỗi...tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Eunjung. Tôi đã quá ích kỷ. Tôi chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình mà thôi.

Eunjung đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống gường. Eunjung thì thào :

- Đừng khóc...tôi thích thấy Jiyeon cười hơn. Chỉ cần Jiyeon cười, tôi sẽ không thấy đau nữa. Cười đi, Jiyeon.

Jiyeon cố gắng chọn ra một nụ cười đẹp nhất của mình dành cho Eunjung. Eunjung cười :

- Cám ơn Jiyeon.

Jiyeon hỏi :

- Tôi có thể xin Eunjung chuyện này được không?

- Chuyện gì?

- Cho tôi ngủ lại đây tối nay nha.

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt Eunjung.

- Sao vậy? Không được à?

Eunjung vội vã lắc đầu lia lịa :

- Ơ...không phải! Đương nhiên là được rồi.

Chỉ chờ có vậy, Jiyeon chui vào trong chăn cùng Eunjung. Mặt Eunjung tự nhiên đỏ lên khi chân mình chạm vào chân Jiyeon. Jiyeon vùi mặt vào người Eunjung:

- Người Eunjung ấm thật đó. Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ngủ chung với nhau phải không? Eunjung không sao chứ? Bạn có bị sốt không? Mặt bạn đang đỏ lên kìa.

Eunjung lắc đầu :

- Không...có lẽ...vì...ờ...tôi vui quá thôi.

Jiyeon mỉm cười. Nếu đây là điều duy nhất mà Jiyeon có thể làm cho Eunjung, Jiyeon sẽ luôn làm nó.

- Jiyeon à.

- Gì?

- Tôi sẽ làm tất cả để Jiyeon được vui.

Im lặng...

Tiếng gió đêm làm rung cành cây bên cửa sổ, hòa vào bản giao hưởng của lũ côn trùng đêm. Eunjung đoán rằng người ta hay gọi đó là âm thanh của đêm.

- Cám ơn nhiều lắm, Eunjung.

Cuối cùng cũng nghe được tiếng Jiyeon đáp lại. Đêm thật yên bình. Cả hai đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say rất nhanh sau đó.

Sáng hôm sau, một ngày như mọi ngày, trời rất đẹp. Phòng tập võ...

- Hôm nay cũng tệ như hôm qua. Học mãi mà không tiến bộ chút nào à?

Ông võ sư có dáng người đồ sộ hất mặt khi Eunjung đang nằm sỏng xoài trên mặt đất.

- Đứng lên! Tiếp tục đi chứ. Cô học hành kiều này, không khéo người ta lại bảo tôi dạy không hay. Đừng làm mất mặt tôi nữa. Đứng lên đi.

Eunjung gượng mình đúng dậy. Mỗi lần tới giớ có lớp học Judo là cứ y như rằng, Eunjung sẽ bị vật tơi tả.

- Eunjung không làm gì sai cả. Chỉ tại thầy thật sự bất tài mà thôi.

Ông võ sư lẫn Eunjung đều quay về phía vừa phát ra câu nói đó. Jiyeon đang đứng bên chỗ cửa ra vào và nở một nụ cười như mọi khi. Ông võ sư nổi sung :

- Thì ra là cô, cô Jiyeon. Hình như đây không phải là nơi cô nên đến. Hơn nữa, cô vừa nói những lời không được lịch sự cho lắm đó. Mặc dù cô là chủ nhà, nhưng tôi là người dạy võ. Khuôn viên căn phòng này có thể là của cô, nhưng luật lệ ở đây là do tôi đặt ra. Cô dù là chủ cũng nên tuân theo quy định.

Jiyeon thản nhiên bỏ giày bên ngoài và bước vào trong với đôi chân trần, cúi đầu theo lễ rồi nói :

- Tôi muốn thách đầu với thầy, võ sư. Và nếu như thầy thua, từ nay trở đi, người dạy Eunjung sẽ là tôi.

- Cô...

- Lý do cho chuyện này, vì tôi nhận thấy thầy không hề dạy Eunjung những bước cơ bản về Judo. Tất cả những gì thầy làm chỉ là quăng bạn ấy qua vai mình như đang chơi với một bao cát. Võ Sư à, Eunjung là một con người, bạn ấy không phải là dụng cụ cho thầy tập dợt.

Hai bên nhìn nhau bằng đôi mắt sắc bén. Ông võ sư gật đầu :

- Được, nếu cô nghĩ là mình đủ sức thách đấu với tôi, cô Jiyeon. Nhưng phải nói trước, tuy cô là chủ nhà, nhưng vì danh dự một người từng đoạt chức vô địch quốc gia môn Judo liên tiếp 5 năm liền, tôi tự thấy mình không có lý do gì phải nhún nhường cô hết. Nếu có gì hơi quá tay, mong cô đừng trách.

Ông võ sư đã nói những lời đó bằng một giọng như thể chắc chắn rằng ông ta sẽ bẻ xương Jiyeon. Jiyeon gật đầu :

- Tôi hiểu quy tắc này. Thầy muốn bắt đầu ngay không?

Eunjung kéo tay Jiyeon lại :

- Jiyeon...

Nhưng Jiyeon đã dùng nụ cười dịu dàng của mình để trấn an Eunjung:

- Không sao đâu. Cứ giao việc này cho tôi.

Trận đấu bắt đầu. Ông võ sư ngay lập tức lao vào thế chủ động tấn công. Trái với ông ta, Jiyeon rất bình thản đứng đó đón nhận. Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào vai Jiyeon thì một điều không thể tưởng tượng nổi đã xãy ra. Ông ta bị Jiyeon quật qua vai một cách hết sức đễ dàng và nhẹ nhàng. Khó có thể mà tin nổi với cơ thể của một đứa trẻ 6 tuổi như Jiyeon mà lại có thể làm được điều này. Jiyeon mỉm cười :

- Tôi thắng rồi. Mất hết 4 giây...coi bộ động tác của tôi chậm đi nhiều lắm.

Ông võ sư còn chưa hết ngỡ ngàng :

- Cô...cô....

Mặc cho ông ta nằm đó, Jiyeon đến gần Eunjung :

- Nếu Eunjung không phản đối, từ nay trở đi, tôi sẽ là thầy dạy võ của bạn.

Eunjung cười :

- Vâng!

Và cúi đầu chào theo lễ. Một bất ngờ thú vị khác về Jiyeon. Thì ra Jiyeon thật sự mạnh như vậy.

Không biết đã bao lâu rồi, kể từ lúc Jiyeon bắt đầu trở thành thầy dạy Judo cho Eunjung, thay cho ông thầy dở hơi kia. Những ngày tháng được học cùng Jiyeon chính là những ngày tháng tươi đẹp và hạnh phúc nhất trong đời Eunjung. Không giống với ông võ sư thô bạo trước, Jiyeon lúc nào cũng dịu dàng, luôn mỉm cười và đưa tay ra cho Eunjung mỗi lần Eunjung bị quật ngã. Eunjung đã từng hy vọng những tháng ngày đầy niềm vui như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.

Ở đây, trong ngôi nhà này, thời gian vốn là một yếu tố rất mơ hồ. Chính Eunjung cũng không rõ hôm nay là ngày mấy, tháng mấy và năm nào rồi. Vì mỗi ngày đi qua đều mang đầy nắng và nụ cười. Jiyeon hình như cũng không thường xuyên đến trường. Eunjung tự suy diễn ra, bây giờ có lẽ đang là mùa hè ở học viện CCM cũng nên. Hoặc là Jiyeon thật ra không muốn đến trường. Nhưng không sao...đối với tất cả, Eunjung sẽ không quá quan tâm nữa. Chỉ cần có thể nhìn thấy Jiyeon mỗi ngày là đủ.

Nhưng cũng đã lâu rồi, Eunjung không gặp Jiyeon. Bao lâu rồi ta? Eunjung cũng không rõ nữa. Đã bảo là chỗ này không có ngày tháng rõ ràng mà. Tuy nhiên, theo cảm nhận của Eunjung thì đã lâu, lâu lắm rồi. Có chuyện gì xãy ra với Jiyeon? Lớp học Judo dạo này được giao cho Ron, ông vệ sĩ mặt to bên cạnh Jiyeon đảm nhận. Học với ông ấy chán lắm. Lúc nào ông ấy cũng nhường Eunjung, tự để mình cho Eunjung hạ đo ván. Eunjung biết ông ấy là một người tốt, mặc dù mặt mày hơi dữ dằn một chút. Học với ông ấy thật ra cũng tốt hơn với người thầy đầu tiên của Eunjung rất nhiều. Nhưng với đà này, ông ấy cứ nhường mãi thì tới bao giờ, Eunjung mới tiến bộ lên đây? Tự nhiên Eunjung ước mong được quay lại học với Jiyeon ghê. Jiyeon đang bận chuyện gì à? Hay là bạn ấy đã quay lại trường học rồi?

Eunjung nhào người ra bên ngoài đằng sau vách tường và cẩn trọng bắn liên tục 3 phát đạn trúng ngay đầu của 3 cái hình nộm đang di chuyển tứ tung bên ngoài. Căn phòng chợt sáng đèn trở lại. Ánh sáng mờ ảo đã được thay bằng những chiếc đèn Ne-on dài. Có tiếng vỗ tay từ trên cao, thông qua lớp kính từ chỗ quan sát của phòng tập bắn.

- Làm tốt lắm, Eunjung! Tôi đã không còn gì để dạy cho cô nữa, cô Eunjung. Cô chính thức tốt nghiệp bắt đầu từ hôm nay.

Eunjung nhìn lên chỗ người thầy dạy mình tập bắn. Nghe nói thầy ấy là điệp viên nghiệp vụ của cục tình báo FBI được ông của Jiyeon mời về từ bên Mỹ để đảm nhận vai trò giảng dạy cho Eunjung. Một cảm giác lạ chợt rộn lên trong lòng Eunjung. Tự nhiên Eunjung ước Jiyeon ở đây vào lúc này. Eunjung muốn khoe với Jiyeon về thành tích của mình.

Jiyeon đang ở đâu và đang làm gì lúc này?

Mũi tên cắm phập một cách mạnh mẽ ngay hồng tâm. Eunjung bất giác buông một tiếng thở dài và hạ khung tên xuống, trong khi cô giáo dạy bắn cung tỏ ra rất hài lòng :

- Khá lắm, cô Eunjung. Cô là người học trò đầu tiên khiến cho tôi tự hào nhất đấy. Theo như lịch trình giảng dạy thì khóa học này có thể kết thúc hôm nay. Tôi không còn gì để dạy cho cô nữa. Phần còn lại, cái đó còn phải tùy vào thể hiện của cô trong tương lai rồi.

Eunjung quay lại, cúi đầu theo lễ để tỏ lòng cám ơn đối với cô giáo của mình. Xong, Eunjung chán nản quay đi.

Chưa bao giờ, Eunjung cảm thấy một ngày trôi qua lại chán như thế này. Những ngày trước, Eunjung cứ luôn ấp ủ trong lòng một hy vọng rằng Jiyeon sẽ quay về trong nay mai, cho nên mới tiếp tục cố gắng học cho thật tốt để chờ Jiyeon về. Nhưng đã lâu như vậy rồi...

Eunjung đã tốt nghiệp được hai môn, chỉ còn mỗi môn Judo nữa thôi. Trưa nay, Jiyeon sẽ dạy lớp Judo chứ? Hay Eunjung lại phải học với Ron nữa?

- Ah, cô Eunjung. Thật đúng lúc, tôi cũng đang định tìm cô đây.

Mới nhắc đã thấy xuất hiện ngay. Ron trao cho Eunjung một nụ cười mà ông ta cho là hiền lành nhất. Ron tỏ ra rất hăng hái :

- Tôi vừa nói chuyện với những giáo viên của cô, họ bảo cô có thể tốt nghiệp được rồi. Cô Eunjung à, cô làm tôi vô cùng bất ngờ đó. Ban đầu tôi cũng không cho rằng một đứa trẻ như cô có thể vượt qua những đợt huấn luyện gắt gao như vậy. Nhưng mà...

Mặc cho ông ta tiếp tục ba hoa về thành tích mà Eunjung vừa đạt được, Eunjung lờ đi như không nghe, không thấy gì, nhắm một hướng đi thẳng. Con người của Ron không đáng sợ. Ở một mặt khác, ông ta là một người rất có tính hài hước. Chính ông ta đã giúp cho Eunjung cười trong lớp học Judo. Có lẽ ông ta biết Eunjung cảm thấy buồn vì không được gặp Jiyeon. Nhưng mà Eunjung đã cảm thấy chán với những trò đùa đó rồi. Tất cả những gì Eunjung muốn bây giờ là được gặp Jiyeon.

- Cô Jiyeon vừa về. Nếu như cô ấy mà biết chuyện này thì....

Ông ấy còn bận thao thao bất tuyệt, không hề nhận ra là Eunjung đã đi được một khoảng khá xa. Ron là một người hoạt bát. Nhưng ông ta vừa nói gì thế nhỉ? Hình như ông ta vừa nhắc đến Jiyeon. Eunjung lập tức quay lưng lại :

- Jiyeon?

Bấy giờ, ông ta mới nhận ra là Eunjung đang đứng bên kia, cách ông ta một khoảng khá xa. Ông ta tỏ ra ngạc nhiên :

- Huh?!? Cô Eunjung...cô đi tới đó từ lúc nào vậy?

Eunjung không quan tâm đến câu hỏi của ông ta. Điều khiến Eunjung quan tâm lúc này chính là điều mà ông ta vừa nói về Jiyeon.

- Ông vừa nhắc đến Jiyeon?

Ron gật đầu :

- Vâng. Cô Jiyeon vừa mới quay về. Cô ấy đang ở...

Ron ngưng lại và nhìn xung quanh :

- Cô Eunjung?

Và buông một tiếng thở dài, sau đó là phì cười :

- Trẻ con...dễ thương thật! Nhưng cô Eunjung à, tôi chưa nói cho cô nghe cô Jiyeon đang ở đâu mà. Không phải cô tính bới tung cái nhà này lên để tìm cô Jiyeon chứ? Như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian đó. Oh, dù sao thì hình như bây giờ người cô đang đầy ắp năng lượng, chạy nhảy một chút cũng tốt.

Khi Ron vừa quay đi thì đã chạm mặt ngay một người đàn ông khác. Ron mỉm cười :

- Ah, bất ngờ ghê! Không ngờ anh cũng ở đây, Takuma-kun.

Người đàn ông Nhật có dáng người cũng đồ sộ và oai vệ không kém gì Ron đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng. Ron nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao :

- Có vẻ như tất cả chúng ta đều đã ở đây. Cuối cùng...

Người đàn ông có tên gọi Takuma hỏi :

- Eunjung...là một người như thế nào?

Ron quay lại nhìn Takuma. Ông ta nói :

- Cô Jiyeon cho gọi tôi từ Nhật bay sang đây cũng chỉ để gặp cô Eunjung. Cô ấy muốn tôi cấp bằng tốt nghiệp cho cô Eunjung. Có vẻ như Eunjung là người được cô Jiyeon tin tưởng nhất.

Ron gật đầu :

- Chính xác! Và, thêm một tin đáng buồn nữa. Theo tôi thấy thì không lâu nữa, cô Jiyeon sẽ không cần chúng ta bên cạnh nữa. Cô Jiyeon đã tìm được một người bên cạnh cô ấy rồi.

Takura bất giác se đôi mắt đen láy của mình lại :

- Ý ông là... Eunjung chính là người được chọn?

Một cái gật đầu từ Ron. Takura nhìn ra bên ngoài, chỗ cây Anh Đào đang trút xuống những cánh hoa màu hồng bé tí :

- Vậy thì tôi thực sự phải xem khả năng của Eunjung đến đâu rồi.

Ron quay lưng đi :

- Chắc chắn rồi. Nhưng mà...cô Eunjung đã có thể quật ngã được tôi. Có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra điều này, nhưng cô ấy hiện nay đã rất mạnh.

Eunjung cảm thấy háo hức chưa từng có. Jiyeon đang ở đây. Cuối cùng thì Jiyeon cũng đã về rồi. Jiyeon có nhớ Eunjung như Eunjung đã rất nhớ Jiyeon hay không?

Eunjung vấp phải một sợi dây cước được giăng ra dưới chân mình và ngã nhào về phía trước. Theo phản xạ, Eunjung chống một tay xuống đất là lộn người qua để lấy lại thăng bằng. Cùng lúc đó, Eunjung cảm nhận sát khí trên đầu mình đang rơi xuống liền lăn người qua một góc khác. Đúng với cảm nhận của Eunjung , có mấy cây dao rơi xuống từ trên cao. Eunjung nhíu mày. Một cái bẫy chết người được giăng ra chính trong ngôi nhà này sao?

- Ra đi! Chính các người làm chuyện này phải không?

Bên kia cái thân cây cổ thụ to đùng, ba người bước ra. Eunjung lập tức nhận ra họ. Quên sao được những gương mặt này. Đây chính là ba người từng có ý định ném Eunjung vào chuồng chó Sói đây mà. Nhưng mục đích của cái bẫy nguy hiểm này là gì đây? Không phải là nhắm vào Jiyeon chứ?

- Ai ya, cứ tưởng bẫy được con chim nào rồi chứ. Hóa ra là một con khỉ dơ bẩn.

Jihyo là người lên tiếng trước. Eunjung cười :

- Bẫy...chim? Có con chim nào đủ mạnh để làm đứt sợi dây cước chắc như vậy găng trên mặt đất chứ? Và hơn nữa, sợi dây được giăng ra cách mặt đất khoảng 10 cm, nhưng vùng này làm gì có con chim nào cao trên 50 cm đâu. Theo như tôi thấy thì cái bẫy chết người này còn nhắm vào mục đích khác ngoài chim ra.

Lập tức, thái độ của cả ba người họ đã thay đổi. Họ đang trao cho Eunjung một cái nhìn vô cùng sắc bén. Hwayoung cười :

- Chỉ mới 9 tháng không gặp, con khỉ bên cạnh Jiyeon coi bộ đã trưởng thành lên nhiều lắm. Miệng lưỡi chua chát không thua gì chủ của nó, nhỉ?

Eunjung đứng lên. Chín tháng...theo như lời họ nói thì đã 9 tháng trôi qua rồi, kể từ lúc Eunjung quyết định tự rèn luyện chính bản thân mình. Vậy là đã gần một năm. Cũng nên cám ơn họ. Vì nhờ họ mà Eunjung biết được chính xác đã bao lâu trôi qua rồi, từ sau ngày Eunjung gặp họ.

Đến phiên Siyoon :

- Con khỉ của Jiyeon cũng lớn nhanh quá, phải không?

Giờ mới đế ý, Eunjung đã cao ngang bằng Siyoon. Lần trước lúc Jiyeon còn ở đây, Eunjung đã cao hơn Jiyeon một chút. Đúng là, không có ai để so sánh, chính Eunjung cũng không nhận ra là mình đã lớn lên một chút.

- Một cái bẫy chim rất thú vị.

Tất cả quay lại nhìn. Từ phía bên kia, Jiyeon xuất hiện cùng một vài vệ sĩ bên cạnh mình, như thường lệ. Eunjung mở to mắt nhìn Jiyeon. Eunjung không thể tin được là Jiyeon đang đứng trước mặt mình. Jiyeon mỉm cười với ba người họ hàng của mình :

- Tôi không nhớ là mình có cho phép bất cứ ai bẫy chim trong ngôi nhà này. Tuy nhiên, tôi tự nghĩ, nếu một con chim vô phước nào tự nhiên rơi vào một cái bẫy như thế này...

Ngưng lại để nhìn mấy cây dao còn đang cắm sâu trên đất :

- Thì sẽ đáng thương lắm.

Rồi nhìn qua Eunjung:

- Eunjung không sao chứ?

Eunjung lắc đầu. Jiyeon nhìn qua chỗ ba người kia :

- Lần trước tôi đã đưa ra cảnh báo, nếu có bất cứ ai có ý muốn làm hại Eunjung, tôi sẽ không tha cho người đó. Eunjung à, bạn muốn tôi xử lý họ theo cách nào đây? Hồ Cá Sấu và chuồng Sư Tử đã xây xong rồi. Bạn có muốn tôi cho họ vào đó không?

Ba người kia không hẹn mà cùng lùi lại. Hwayoung nghiến răng :

- Mày dám...

Nhưng Jiyeon vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên :

- Có muốn thử xem tôi có dám làm hay không? Rất dễ mà.

Xong, Jiyeon quay sang mấy người vệ sĩ của mình :

- Làm đi!

- Vâng, thưa cô Jiyeon.

Mấy tay vệ sĩ đó lập tức túm áo ba người kia xách lên hết sức nhẹ nhàng. Eunjung hốt hoảng quay sang Jiyeon:

- Hay là thôi đi, Jiyeon. Họ...

Jiyeon cười :

- Eunjung lúc nào cũng có lòng nhân đạo như vậy hết. Nhưng tất cả bọn họ đáng bị như thế. Họ đều là những người xấu. Thế gian này có quá nhiều người xấu. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn tiêu diệt bớt một số. Nếu tôi không làm như vậy, sẽ có lúc họ làm hại được Eunjung.

Eunjung tự nhiên thấy lạnh người. Chỉ mới một thời gian không gặp, Jiyeon dường như đã biến thành một con người khác : Lạnh lùng và nhẫn tâm hơn. Mấy đứa trẻ kia bắt đầu kêu cứu :

- Thả ta ra! Umma...Appa ơi...cứu con!

- Có chuyện gì vậy?

Cánh người lớn đã xuất hiện kịp thời, trong đó có ông của Jiyeon. Eunjung tự nhiên thở phào nhẹ nhõm về sự xuất hiện rất đúng lúc này.

Ông của Jiyeon quan sát tình hình xung quanh rồi ra lệnh :

- Thả chúng xuống!

Những tay vệ sĩ nhìn sang Jiyeon. Jiyeon gật đầu. Bố mẹ của những đứa trẻ đó tỏ ra bức xúc :

- Mày...làm vậy là có ý gì chứ?

Jiyeon nheo mắt :

- Cái này còn phải hỏi con cái của các người trước đã. Xem họ có ý gì trong ngôi nhà này với những thứ...

Jiyeon nhìn sang cái bẫy với những con dao sắt. Những người họ hàng chợt hiểu ra.

- Vậy thì đã sao nào? Chúng chỉ là những đứa trẻ vô thức thôi.

Jiyeon mỉm cười :

- Không có bất cứ một đứa trẻ bình thường nào lại nghĩ ra chuyện giăng một cái bẫy độc ác như vậy hết. Nhưng nếu theo như lời mọi người nói, họ chỉ là những đứa trẻ vô thức, vậy chuyện này chắc chắn là có bàn tay của một người lớn đứng sau lưng sắp đặt rồi, phải không?

Họ đang run lên vì giận và e dè. Eunjung có thể đọc được điều này trong mắt họ. Nhưng đồng thời, những hành động của Jiyeon lúc này cũng đã quá đủ để làm cho Eunjung cảm thấy bất ngờ. Jiyeon không giống với Jiyeon mà Eunjung quen biết. Có chuyện gì xãy ra vậy?

- Cái bẫy này suýt nữa đã lấy mạng Eunjung rồi. Tôi chỉ đang phúc đáp lại tất cả những gì họ đã làm thôi.

- Gì chứ? Tất cả chỉ vì một con bé mồ côi thôi à?

Giọng Jiyeon bất chợt đanh lại :

- Eunjung là bạn của tôi. Và, tôi muốn ba người họ ở trước mặt mặt tất cả mọi người ở đây nói lời xin lỗi với Eunjung. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

- Mày...

- Cảm thấy bất bình à? Nên nhớ, tôi mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này. Tôi có quyền đuổi hết các người ra đườngi bất cứ lúc nào tôi muốn.

Đây không phải là điều mà Eunjung mong đợi khi gặp lại Jiyeon. Vì sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này? Sao Jiyeon lại trở nên đáng sợ như vậy?

Trước sức ép của Jiyeon, Bố mẹ của những đứa trẻ đó đành nhún nhượng. Vì tất cả họ điều biết Jiyeon mới chính là người thừa kế hợp pháp toàn bộ gia sản này.

- Xin lỗi đi.

- Nhưng umma à...

- Mau xin lỗi đi!

Cả ba đứa trẻ đều nhìn về phía Eunjung và Jiyeon bằng ánh mắt như thể nếu có cơ hội, chúng nhất định sẽ nghiền cả hai thành cám rồi đem thả xuống hồ nuôi cá.

- Xin...lỗi...

Jiyeon mỉm cười đầy tự mãn. Eunjung nhìn sang. Từ lúc nào, Jiyeon trở thành một người cố chấp như thế chứ?

Không muốn tình hình tiếp tục căng thẳng như thế này nữa, ông của Jiyeon lên tiếng :

- Cháu vừa từ Anh trở về, chắc đã cảm thấy mệt rồi. Cháu có muốn quay về phòng nghỉ một chút không, Jiyeon?

Jiyeon mỉm cười :

- Cháu không cảm thấy mệt bằng những người ở đây đâu. Sao ông không bảo họ đi nghỉ một chút đi?

Ông tiến lại gần chỗ Jiyeon và thì thầm vào tai Jiyeon, nhưng cũng đủ để Eunjung có thể nghe thấy :

- Đừng gây thêm chuyện nữa.

Jiyeon quay lưng đi, không quên kéo theo tay Eunjung:

- Chúng ta đi thôi, Eunjung. Ba tháng rồi không gặp, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với Eunjung.

Eunjung, Jiyeon cùng một số vệ sĩ rời khỏi đó, để lại sau lưng là những cái nhìn căm phẫn của những người họ hàng. Họ đều đang bóp chặt bàn tay mình. Lần này thì Jiyeon đã đi quá xa rồi...

Những chuyện vừa xãy ra trong 2 tiếng đồng hồ trước quả thật đã khiến cho Eunjung cảm thấy vô cùng bất ngờ. Và vì có hàng ngàn câu hỏi cứ ngập tràn trong đầu lúc này, Eunjung cảm thấy vô cùng bất an trên ghế ngồi. Trong khi đó, đồi diện chỗ Eunjung, Jiyeon đang rất điềm nhiên ngồi thưởng thức tách trà của mình. Bây giờ là 4 giờ chiều, Jiyeon thường hay có thói quen uống trà vào giờ này mỗi ngày. Nghe nói bạn ấy sinh ra và lớn lên ở Anh nên phong cách sống cũng như người Anh.

Mặc dù không nhìn Eunjung như cách mà Eunjung vẫn hay lén nhìn sang mình nhưng dường như Jiyeon cũng đã nhận ra điều không bình thường trong buổi tiệc trà này. Jiyeon đặt ly trà xuống chiếc đĩa sứ trắng rồi hỏi :

- Eunjung có gì muốn hỏi tôi phải không?

Chỉ chờ có vậy, Eunjung đã mặc cho tất cả những thắc mắc trong đầu mình tuôn ra :

- Jiyeon à, về chuyện hồi nãy...

Jiyeon đã không để cho Eunjung nói hết câu. Có lẽ Jiyeon cũng đoán ra là Eunjung muốn hỏi gì :

- Đây được xem như là một cảnh báo dành cho tất cả bọn họ.

Jiyeon ngước lên để có thể nhìn sâu vào mắt Eunjung, và Jiyeon tự dưng mỉm cười. Tự dưng trong lòng Eunjung rộn lên một xúc cảm rất lạ trước nụ cười này. Có gì đó không giống với Jiyeon của mọi khi qua nụ cười này. Với Eunjung, Jiyeon luôn mỉm cười hết sức dịu dàng. Ngay lúc này, bạn ấy vẫn cười như thế, vẫn có nét dịu dàng trong đấy, nhưng sao Eunjung lại cảm thấy có gì đó không ổn. Và, thứ không ổn đó làm tim Eunjung nhói đau.

- Đừng quan tâm tới họ nữa. Eunjung à, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm hại mình nữa. Tôi đã không đủ cứng rắn trước đây để tự bảo vệ mình. Nhưng kể từ giờ trở đi, tôi sẽ thay đổi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ Eunjung. Nếu họ có ý muốn làm hại bạn nữa, tôi sẽ không tha cho họ đâu.

Nước mắt đang ở lưng chừng, chỉ chờ được bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy, nó sẽ lập tức trào ra ngay. Eunjung tự nhiên cảm thấy muốn khóc, nhưng lại không biết nguyên nhân vì đâu. Vì sao vậy? Jiyeon hình như đã tỏ ra rất quyết tâm hơn Jiyeon của 3 tháng trước rồi, vậy sao Eunjung lại còn muốn khóc? Hơn ai hết, Eunjung biết những giọt nước mắt đang cố được mình kiếm nén không phải vì vui mừng vì Jiyeon của hiện giờ, mà là đau buồn. Nhưng tại sao lại là đau buồn? Có phải vì Eunjung vẫn chưa đủ trưởng thành để hiều hết những suy nghĩ của Jiyeon hay không?

Eunjung đã từng nói Jiyeon chính là mục tiêu sống cùa mình, vậy lúc này, Jiyeon có đang lấy Eunjung làm mục tiêu sống hay không?

- Cô Jiyeon...

Một chị giúp việc đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Chị ấy cúi đầu hành lễ và nói :

- Ông chủ cho gọi cô. Tất cả mọi người đang chờ cô trong phòng họp gia đình.

Jiyeon đứng lên :

- Tôi sẽ đến đó ngay.

Rồi quay sang Eunjung:

- Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, được chứ? Kể cho tôi nghe trong thời gian tôi vắng mặt, Eunjung đã làm những gì vào tối nay trên bàn ăn.

Eunjung gật đầu. Trước khi rời khỏi, Jiyeon chợt nhớ ra điều gì đó liền quay mặt lại :

- Ah, về lớp Judo của Eunjung chiều nay...

Eunjung ngước mặt lên, hồi hộp chờ đợi xem Jiyeon có phải là thầy dạy mình hay không. Jiyeon mỉm cười :

- Tôi đã mời được Takuma-sensi từ Nhật bay sang đây rồi. Thầy ấy sẽ thay tôi dạy lớp Judo tối nay.

Eunjung lại nhìn xuống dưới chân mình. Nghĩa là sẽ không có Jiyeon trong phòng tập.

Jiyeon đi khỏi đó, Eunjung vẫn ngồi chết lặng trên ghế. Giờ Jiyeon không có ở đây, có thể khóc được rồi. Những giọt nước mắt bị ức chế từ lâu, giờ mới có cơ hội tràn ra.

- Jiyeon...tại sao?

Eunjung đang khóc. Eunjung biết mình khóc vì Jiyeon, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

- Cô Eunjung!

Eunjung lau vội những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống trên mặt mình. Ron đã ở đây từ lúc nào nhỉ? Ông ta là người luôn đi bên cạnh Jiyeon. Eunjung e ngại là ông ta sẽ mách với Jiyeon là Eunjung đã khóc. Eunjung không muốn Jiyeon biết mình khóc vì Jiyeon. Ron bước lại gần, đưa tay xoa đầu Eunjung :

- Đừng lo...nếu muốn thì cô cứ khóc đi. Tôi sẽ xem như chưa bao giờ nhìn thấy.

Eunjung lại tiếp tục khòc. Ron thật kì. Nếu Ron không nói những lời đó thì có lẽ Eunjung đã có thể kiềm được những giọt nước mắt đó rồi. Giờ thì chúng lại tuôn ra, còn nhiều hơn lúc đầu. Tất cả đều là tại ông ta hết. Ron thở dài :

- Dù cho có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào, cả cô và cô Jiyeon đều cũng chỉ là những đứa trẻ. Nếu đã như thế, tại sao còn cố gắng kiềm nén những cảm xúc trong lòng của mình chứ? Người ta nói trẻ con rất vô tư vì chúng có thể khóc và cười bất cứ lúc nào mà chúng muốn. Đôi khi, không vì bất cứ nguyên nhân nào cả, chúng vẫn có thể khóc và có thể cười. Không ai lại bận tâm đi suy xét về những chuyện đó.

Ron ngưng lại một hồi rồi bất giác hỏi :

- Tôi nói đúng không, Takuma-kun?

Eunjung giật mình nhìn lên. Qua làn nước mắt, Eunjung thấy một người đàn ông Nhật đang đứng bên kia nhìn cả hai người họ. Ông ta đã ở đây từ bao giờ nhỉ? Eunjung thường có thể nhận ra nếu có bất cứ ai ở quanh mình, nhưng lần này thì không. Có phải vì cảm xúc hiện thời đã lấn áp tất cả những giác quan thường có của Eunjung hay không?

Người đàn ông được Ron gọi là Takuma-kun tiến lại gần :

- Cô là cô Eunjung mà cô Jiyeon hay nhắc đến?

Eunjung gạt đi nước trong mắt mình và gật đầu.

- Takuma-sensi?

Takuma không nói thêm gì. Ông ấy quay lưng đi :

- Tôi sẽ gặp lại cô sau 15 phút nữa ở phòng tập Judo.

Eunjung ngơ ngác nhìn theo. Từ người đàn ông Nhật này toát ra một khí thế rất khác thường. Đây có phải là sự nghiêm túc và sự lạnh lùng không nhỉ? Nhưng nó làm cho Eunjung cảm thấy ông ta là một người rất đang nể. Ron bất giác ôm Eunjung vào lòng, một hành động mà ông ta chưa từng làm bao giờ.

- Cám ơn đã khóc vì cô Jiyeon, cô Eunjung. Như tôi đã nói, trẻ con rất vô tư. Cô có thể khóc nhưng chúng tôi thì không. Vì vậy cho nên, cô đang khóc thay cho chúng tôi đấy. Cám ơn rất nhiều, cô Eunjung. Những ngày tháng sau này, bên cạnh cô Jiyeon, tất cả chúng tôi đều phải nhờ vào cô rồi. Hãy cố gắng thay cho tất cả chúng tôi nữa nhé!

Xong, ông ta cũng quay lưng đi. Ron hôm nay đã có những hành động rất lạ. Ông ta làm như vậy là sao? Và những lời ông ta nói là có ý gì? Eunjung hoàn toàn không hiểu gì cả. Tất cả mọi người đều rất khác thường trong hôm nay....

Trong lúc này, ở phòng họp gia đình, Jiyeon ngã người ra sau ghế ngồi và bình thản nói :

- Được! Thể theo yêu cầu của tất cả mọi người, tôi sẽ cắt bỏ tất cả vệ sĩ xung quanh mình trong học viện CCM bắt đầu từ hôm nay. Mọi người nói cũng đúng. Trường CCM từ trước đến nay vẫn luôn rất tự hào về hệ thống an ninh của mình, nếu như tôi còn mang theo vệ sĩ vào trường, vậy chẳng khác nào tôi đang nói cho tất cả mọi người biết rằng trường CCM thật sự không tốt như những gì mà người ta vẫn nghĩ. Trường CCM là niềm tự hào của gia đình này, và nó cũng là sở hữu

của-tôi

, cho nên tôi không có lý do nào hạ nhục nó được, phải không?

Tất cả những người họ hàng trao cho Jiyeon một cái nhìn không mấy thiện cảm khi Jiyeon cố ý nhấn mạnh hai chữ

của-tôi

. Ý của Jiyeon là họ sẽ không làm được gì trong một môi trường nằm trong tầm quyết định của Jiyeon. Ông Jiyeon nói thêm :

- Nhưng việc bố trí vệ sĩ trong ngôi nhà này sẽ vẫn không thay đổi. Vì sự an toàn của tất cả những người trong nhà, vệ sĩ sẽ vẫn luôn có mặt 24/24.

Một trong những người họ hàng nói :

- Vậy coi như tất cả đều được thỏa thuận xong. Giờ thì cô có tính quanh trở lại học viện CCM không đây, cô Jiyeon? Sau tai nạn trong bể bơi ở trường CCM, cô tự mình quyết định rời CCM bay sang Luân Đôn và ở lỳ bên ấy suốt 3 tháng liền, có rất nhiều người đang tự đặt nghi vần cho chuyện này đó.

Jiyeon trao cho họ một cái nhìn cương nghị và trả lời :

- Đương nhiên tôi sẽ phải quay lại thôi. Trường CCM là của tôi, cho nên tôi phải quay lại quản lý nó chứ, phải không?

Xong, Jiyeon mỉm cười :

- Còn một vấn đề nữa tôi muốn tuyên bố sẵn lúc tất cả mọi người còn ở đây. Tôi muốn phá nát ngôi biệt thự này để xây nên một căn biệt thự khác.

Không hẹn, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Jiyeon. Jiyeon vẫn dùng vẻ thản nhiên đó nói tiếp :

- Tôi đã có những ký ức không mấy êm đẹp trong ngôi nhà này, cho nên bây giờ tôi muốn phá nát nó. Tôi đã cho kiến trúc sư vẽ bản thảo rồi. Ngôi nhà này sẽ được xây dựng dựa theo kiến trúc của ngôi nhà của tôi bên Anh. Và tôi cũng đã chọn được một cái tên rất hay cho ngôi biệt thự này, gọi là "Queen Villa" được không?

Sự bức xúc bùng phát trong phòng họp :

- Cái gì? Phá nát chỗ này? Cô bị mất trí à? Đây là...

- Chú có quyền lên tiếng trong này sao?

Đôi mắt Jiyeon chợt se lại :

- Toàn bộ những thứ trong nhà này đều thuộc sở hữu của tôi, tôi muốn làm gì, không đến lượt mấy người can thiệp vào. Ah, còn một chuyện nữa, vì chỗ này sẽ được xây dựng lại, tôi muốn tất cả các người lập tức dọn ra ngay. Hãy rời khỏi ngôi nhà này và đi đâu đó thì tùy các người. Tôi không muốn thấy các người lởn vởn trong ngôi nhà này nữa.

- Mày...

Ông của Jiyeon vội ngăn lại :

- Đây là quyết định của Jiyeon, người thừa kế hợp pháp của tài sản này. Không ai trong chúng ta được phép xen ngang. Nhưng Jiyeon à, đột ngột như vậy, e là sẽ rất khó cho họ. Cháu có thể cho họ thêm chút thời gian được không?

Jiyeon mỉm cười :

- Được chứ...vậy 1 tuần được không? Ông à, tất cả bọn họ đều có nhà riêng, bảo họ dọn đi trong một ngày cũng không là vấn đề gì, nói chi đến 1 tuần. Cháu đã rất tôn trọng họ rồi, phải không?

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng lớn. Tất cả bọn họ bất chợt nhận ra rằng Jiyeon đang nhìn họ bằng ánh mắt của một Nữ Hoàng. Họ lần lượt rời khỏi đó với một vẻ mặt hậm hực. Jiyeon buông mình xuống ghế lần nữa để tận hưởng cảm giác thư thái khi chỉ còn lại một mình. Jiyeon hướng lắt ra bên ngoài cái cửa số lớn đề ngắm nhìn cảnh mặt tròi đang lặng dần sau rặng mây, tạo nên một vệ đỏ sáng rực.

- Eunjung à, đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ bạn. Tôi sẽ trở thành Queen.

Ở một nơi khác, chính xác hơn thì đó là phòng tập Judo. Takuma và Eunjung cúi đầu chào nhau theo lễ. Xong, ông ta nói :

- Tôi là thầy dạy Judo của cô Jiyeon. Tôi được cô ấy cho gọi từ Nhật sang đây để cấp bằng tốt nghiệp cho cô. Cô Eunjung, tôi thật sự hy vọng cô sẽ mạnh như lời của Ron nói. Vì cô sẽ là người ở bên cạnh cô Jiyeon sau này, cho nên xin cô đừng làm tôi thất vọng.

Eunjung cúi đầu :

- Vâng.

- Tốt lắm! Cô ra tay trước đi.

Eunjung bắt đầu chủ động tấn công. Eunjung tìm thấy một điểm rất giống nhau giữa Jiyeon và ông thầy Takuma này, đó là cả hai người họ đều bắt đầu ở một tư thế hoàn toàn không hề có sự phòng bị. Nhưng khi đến gần, Eunjung mới bị bất ngờ khi thấy mình bị vật ngã trên đất. Động tác của ông ta còn nhanh hơn Jiyeon lúc Jiyeon hạ đo ván người thầy Judo đầu tiên của Eunjung. Ông ta buông tay va, đứng lùi về sau vài bước và nói :

- Tiếp tục đi, cô Eunjung. Cô có thể thử bao nhiêu lần cũng được, cho tới lúc cô có thể hạ được tôi.

Eunjung lập tức bật dậy và thử một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Eunjung thấy mình nắm dài trên đất và đang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của ông ta.

- Cô Eunjung...cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Có như vậy thì cô mới có thể thay chúng tôi ở bên cạnh cô Jiyeon được.

Thêm một lần bị quật nữa. Đây là lần thứ ba.

- Những gì chúng tôi rất muốn làm nhưng lại không thể làm được, tất cả đều phải nhờ vào cô, cô Eunjung.

Lần thứ tư. Eunjung bắt đầu cảm thấy đang ở sống lưng và tê ở tay sau vài lần bị quật kiểu này.

- Ông có thể cho tôi biết...có chuyện gì đã xãy ra với Jiyeon trong ba tháng qua có được không?

Lần thứ năm.

- Cô Jiyeon đang ngày càng lún sâu vào lỗ đen của tâm hồn. Cô ấy đang tự biến mình thành một ác quỷ.

Một cách vô thức, Eunjung ngừng tấn công sau khi đã tiến sát đến chỗ ông ta, và vậy là, lần thứ sáu bị vật xuống đất.

- Ông nói.... Jiyeon tự biến mình thành một ác quỷ?

- Chẳng lẽ cô còn chưa nhận ra điều này sao, cô Eunjung? Tôi đã nhìn thấy cô khóc. Chẳng phải cô khóc vì điều này sao?

Những hành động cùng lời nói của Jiyeon bất giác thoáng qua trong đầu Eunjung. Nước mắt tự nhiên trào ra. Đây là...

Thì ra là vậy. Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến cho Eunjung khóc. Eunjung đã nhận ra điều gì đó không ổn trong lần thay đổi này của Jiyeon. Tuy nhiên, Eunjung đã không biết đây là gì và vì sao nó lại khiến cho Eunjung đau buồn như vậy, chỉ biết là nước mắt cứ tự nhiên trào ra không ngừng. Giờ thì Eunjung đã hiểu. Đó là vì Jiyeon đang tự biến mình thành một người xấu.

- Đứng lên, cô Eunjung.

Tự nhiên Eunjung cảm thấy kiệt sức hoàn toàn. Không phải vì cuộc tập dợt hôm nay, mà vì Jiyeon. Khi nghĩ đến Jiyeon, Eunjung cảm thấy bản thân mình hoàn toàn bất lực. Eunjung chưa bao giờ nghĩ mình đã làm được bất cứ việc gì giúp được cho Jiyeon, có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng Jiyeon. Eunjung vùi mặt vào hai bàn tay đã chai sần của mình.

- Cách đây 3 tháng, cô Jiyeon đã suýt chết ở học viện CCM.

Eunjung giật mình nhỏm dậy nhìn Takuma. Ông ta nói tiếp :

- Nó nằm trong một phần kế hoạch của những người họ hàng. Họ đã đẩy cô Jiyeon xuống bể bơi sâu 2m của trường. Cô Jiyeon không biết bơi, và đây chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy.

Eunjung mở to mắt chờ đợi phần tiếp theo của câu chuyện. Takuma nhìn Eunjung :

- May mắn là Ron đã phát hiện ra đây là một cái bẫy và kịp thời có mặt cứu cô Jiyeon. Sau đó ông của cô Jiyeon đã bố trí cho cô ấy lập tức quay về nhà mình ở Luân Đôn để tịnh dưỡng. Đồng thời cho tăng cường mạng lưới vệ sĩ bên cạnh cô Jiyeon. Ông ấy muốn giữ an toàn tuyệt đối cho cô Jiyeon. Vì nếu là ở Anh, họ sẽ gặp nhiều bất lợi, không thể ra tay với cô Jiyeon được. Bên cạnh đó, cô Jiyeon cũng không muốn cô cảm thấy lo lắng, cô Eunjung.

Eunjung bóp chặt bàn tay mình. Mắt Takuma chợt ánh lên một nét buồn xa xăm :

- Nhưng khi tỉnh lại ở nhà mình ở Anh, cô Jiyeon giống như đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Nghe nói người giúp việc ở đó đã đánh rơi bát cháo lúc bước vào phòng cô Jiyeon. Trong bóng tối, cô Jiyeon nằm đó, đôi mắt vô hồn đang nhìn lên trần nhà. Và khi các vệ sĩ có mặt, họ cũng lập tức bàng hoàng không kém. Cô Jiyeon giống như một nữ hoàng, đang ngồi trên giường nhìn họ. Cô ấy có một đôi mắt của một Nữ Hoàng, điều mà trước đây chưa ai phát hiện ra. Nhưng có điều, đôi mắt đó...rất đáng sợ.

Trở lại Phòng họp gia đình...

- Cháu không sao chứ, Jiyeon?

Jiyeon mỉm cười :

- Ý ông là sao? Cháu có gì trông không ổn à?

Ông của Jiyeon lại gần :

- Cháu đã thay đổi sau khi trở về từ Luân Đôn. Có chuyện gì vậy?

Jiyeon rời khỏi ghế ngồi :

- Cháu chỉ đang tự thay đổi mình để có thể thích ứng được với môi trường hiện tại thôi.

- Cháu...đang trở thành một Nữ Hoàng.

Jiyeon cười :

- Thì sao nào? Chẳng phải đây chính là mong muốn của ông đó sao? Tất cả những gì cháu có của ngày hôm nay, tất cả đều phải cám ơn ông hết. Nhờ có ông, cháu mới có thể đến đây và mới có thể trở thành người thừa kế. Và cũng do ông bảo cháu phải trở nên mạnh mẽ sao? Chính ông đã biến cháu thành Queen. Những chuyện cháu sẽ làm sau này, tất cả cũng do ông ban cho hết.

- Jiyeon...

Jiyeon bất giác quay mặt lại, bằng ánh mắt của một nữ hoàng, Jiyeon nói :

- Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn.

Và đây cũng chính là câu mà Takuma vừa lặp lại trước mặt Eunjung qua lời kể về Jiyeon trong ba tháng qua.

- Cô sẵn sàng rồi chứ, cô Eunjung?

Eunjung đứng lên :

- Vậy ông có thể cho tôi biết, phải làm cách nào thì tôi mới có thể ngăn cản Jiyeon trở thành một ác quỷ được không?

Takuma gật đầu :

- Cách duy nhất chính là...cô phải ở bên cạnh cô ấy, trở thành người bảo vệ cô Jiyeon và ngăn cô ấy lại.

Eunjung cười :

- Tôi hiểu rồi. Cám ơn nhiều lắm, Takuma-sensi.

Lần thứ bảy....

- Jiyeon! Jiyeon!

Eunjung đã đuổi kịp Jiyeon khi Jiyeon đang đi vào gian nhà chính, chuẩn bị cho bữa tối. Jiyeon quay lại, bắt đầu với một nụ cười tuyệt đẹp :

- Xong rồi à? Buổi tập Judo thế nào?

Eunjung hớn hở :

- Rất tốt! Tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn nhé! Không phải Jiyeon bảo muốn nghe tôi kể xem tôi đã làm những gì trong ba tháng qua sao?

Jiyeon gật đầu :

- Uh. Vậy chúng ta vào trong thôi. Tôi sẽ bảo nhà bếp dọn bữa tối lên. Nhưng Eunjung có thể bắt đầu kể được rồi. Ba tháng vừa qua, bạn đã làm gì?

- Ah, tôi....

Phòng tập Judo bây giờ...

Ron bước vào và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Takuma đang nằm dài trên đất. Ron tiến lại gần :

- Sao rồi?

Takuma nhìn lên và phì cười, lần đầu tiên ông ta cười, kể từ lúc đặt chân vào ngôi nhà này cho tới giờ.

- Tôi thua rồi. Cô Eunjung...quả nhiên rất xứng đáng trở thành người ở bên cạnh cô Jiyeon. Tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi. Tôi đã có thể rời khỏi cô Jiyeon bây giờ.

Ron ngồi xuống cạnh chỗ Takuma đang nằm :

- Cả hai chúng ta! Bao gồm cả tôi nữa chứ.

Cười....hai người họ cùng cười một cách mãn nguyện.

-------------------------------

PS : Takuma-kun : Một cách xưng hô thân mật giữa những người quen biết nhau theo kiểu Nhật. "Kun" được dùng cho nam và "chan" hoặc "san" dùng cho nữ.

Takuma-sensi : "sensi" là danh xưng bày tỏ sự kính trọng dùng để gọi những người dạy dỗ mình, trong trường hợp này, nó có nghĩa là "Thầy Takuma".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro