[Part3] Tuần Lễ Hòa Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Câu chuyện thứ nhất - Người lớn ăn kẹo*

Thứ hai, ngày đẹp trời, một chỗ rất vắng vẻ và khá kín đáo trong khu vực cấp III.

- Từ lúc những bức tường bị phá vỡ cho tới nay, chúng ta chẳng còn không gian riêng tư nữa.

- Uh. Chỗ nào cũng sợ có người nhìn thấy.

- Nhưng chỗ này thì không có ai hết. Oppa đã xem xét kĩ rồi.

Cô gái vẫn còn e ngại :

- Thật chứ?

Chàng trai cười :

- Ít nhất là trong lúc này. Chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian quý báu, đừng lãng phí nó.

- Vâng...

Im lặng...không khí cực kì lãng mạng giữa hai người. Chàng trai thì thầm vào tai cô gái :

Sarang hae

Cô gái nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn dịu ngọt. 

Đương lúc đó...

Có cái gì đó đang kéo tay cô gái.

Cô gái e thẹn :

- Đừng kéo tay em mà. 

- Huh??? Oppa có kéo tay em đâu. - Chàng Trai ngạc nhiên.

- Vậy....

Cùng nhìn xuống phía dưới.

Cùng hét lên :

- Ahhh....

- Unnie ơi, em muốn đi vệ sinh.

Một con nhóc lớp 1. Cả hai người hoảng hồn. 

- Sao oppa nói là chỗ này không có ai hết.

- Oppa cũng đã bảo là chúng ta phải tranh thủ mà. Nhưng chuyện này không quan trọng

Quay sang nhóc lớp 1.

- Ai cho phép mày đi sang đây chứ? Liệu hồn thì biến ngay về khu vực cấp I. Nếu không...

Cô gái ngăn lại :

- Oppa à, nó được-phép có mặt ở đây đó. Oppa không nhớ những gì ghi trên bảng thông báo sao? Đừng hăm dọa nó.

Chợt nhớ ra những gì đã đọc được ở bảng thông báo tuần trước. 

- Tức chết đi được! Đứa nào mang đến cái ý tưởng "Tuần lễ hòa bình" vậy?

- Hình như người có tên là "Princess".

Im lặng...

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?

Hai người nhìn nhau.

- Em muốn đi vệ sinh. Hức..em muốn đi vệ sinh.

Hai người giật mình.

- Ấy! Đừng khóc! Mày mà khóc thì người ta sẽ hiểu lầm...

- Oppa à, hay là mình đưa nó đi vệ sinh đi. Em nghĩ...

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dành ra để giải quyết vấn đề.

Cô gái xoa đầu nhóc lớp 1 :

- Lần sau đừng đi lạc nữa nhé! 

Chàng trai tọng thêm một câu :

- Mà nếu có đi lạc thì cũng nên tìm hiểu nhà vệ sinh nằm ở đâu.

Nhóc lớp 1 hết sức vui vẻ :

- Cám ơn oppa unnie. Ah, oppa ơi.

- Gì?

- Xuống đây em nói cái này nè.

Đã nhịn thì ráng mà nhịn cho tới cùng. Chàng trai cúi xuống :

- Chuyện gì?

Bất ngờ bị nhóc lớp 1 nhét một viên kẹo vào miệng.

- Cho oppa đó! Cám ơn nhiều lắm!

Xong, nhóc lớp 1 chạy khỏi chỗ đó. Oppa cấp III hằn học :

- Xỏ lá! Tao chưa tính sổ với mày chuyện này đâu. Hôm nào gặp lại, mày sẽ biết tay tao.

Cô gái ngăn lại :

- Kìa oppa...nó chỉ là một đứa con nít thôi mà. Mà nó trông đáng yêu chứ ha.

Chàng trai quay lại với người yêu của mình :

- Nhưng em đáng yêu hơn nó nhiều.

Đỏ mặt.

- Oppa à.

- Gì?

- Viên kẹo hồi nãy...hình như em cũng có phần đó.

Không khí lãng mạn quay trở lại :

- Vậy...

Mặt hai người sát nhau. 

Kissing... 

Một phút trôi qua, vẫn còn nồng nàn.

Hai phút trôi qua, chưa thể dứt ra được.

Phút thứ ba...

- Sao lâu quá vậy? Oppa unnie đã ăn xong viên kẹo đó chưa?

Tiếng hét thất thanh lần hai vang lên.

Chàng trai không còn nhịn được nữa :

- Mày quay lại đây làm gì nữa?

- Dạ, tại vì em chợt nhớ ra là hình như em chưa cho unnie viên kẹo nào. Em quên mất phần của unnie rồi.

Chàng trai tức đến nói không nên lời, một phần cũng vì lý do quá-chính-đáng của con nhóc.

- Nhưng oppa unnie là người tốt! Cô giáo dạy tụi em là phải biết chia sè với nhau, nhưng chưa bao giờ em thấy hai người lại có thể chia nhau một viên kẹo hết. Đây là một tấm gương tốt. Em sẽ về kể lại cho cô và các bạn nghe.

Hoảng hốt ngăn lại :

- Đừng!

- Sao vậy? - Con bé ngây thơ.

Cô gái nhanh trí tìm ra lý do :

- À...em có biết chuyện người lớn không bao giờ ăn kẹo không?

- Dạ?!?

- Chỉ có trẻ con mới ăn kẹo thôi, người lớn mà ăn kẹo thì người ta sẽ cười chê đấy.

- Thật ạ?

- Uh! Cho nên, nếu em có thấy người lớn nào...à...ăn kẹo, và đặc biệt là chia sẻ viên kẹo theo kiểu việc tốt như thế này thì tốt nhất là đừng nói cho ai nghe hết. 

- Tại sao?

- Nếu người lớn mà ngượng thì họ sẽ không bao giờ chia kẹo cho nhau nữa, vậy chẳng phải việc tốt không còn nữa sao?

Nhóc lớp 1 hơi hiểu ra vấn đề :

- Dạ! Em biết rồi. Em về lớp đây!

Unnie thông-thái cấp III xoa đầu em nhỏ ngây thơ cấp I.

- Ngoan lắm!

Khi em nhỏ vừa đi được vài bước, oppa người lớn đã gọi lại :

- À, hình như em nói đến đây để đưa nốt viên kẹo còn lại.

Em nhỏ quay lại :

- Dạ...

- Em còn viên nào không? Cho oppa nhé!

- Vâng! - Em nhỏ cười rạng rỡ.

Oppa cấp III cuối cùng đã nói chuyện dịu dàng với em cấp I. Nhưng đợi tới khi em cấp I đi mất rồi, oppa và unnie lại trở về với nhau :

- Oppa xin kẹo nó làm gì?

- Để chia sẻ! Người lớn ăn kẹo thật thú vị, đúng không?

Đỏ mặt..

- Lâu lâu có mấy chuyện này cũng vui. Oppa thấy mấy đứa cấp I cũng dễ thương lắm.

- Nhưng em vẫn dễ thương hơn phải không?

- Đương nhiên...em dễ thương hơn.

Tiếp sau đó, hai người họ làm cái gì, xin phép được giữ bí mật.

*Câu Chuyện Thứ Hai - Bóng tối và Chiếc Nhẫn*

Thứ ba, bầu trời xám xịt se lạnh, khu vực cấp II.

- Princess có thể mang nó trả lại giúp tôi được không?

Tôi ngây ngô nhìn cái ví tiền màu đen đặt trên bàn. Sau đó, tôi mỉm cười :

- Unnie là người nhặt được nó, sao lại không mang đi trả? Em nghĩ unnie xứng đáng nhận được lời cảm ơn từ người chủ của cái ví này.

Unnie lớp 9 xụ mặt :

- Tôi không muốn sang khu vực cấp III chút nào hết. Nếu không vì cái thẻ học sinh trong đó thì tôi cũng sẽ không lôi nó ra từ đống rác.

Tôi phì cười. Theo nhờ lời kể của unnie ấy thì cái ví này được tìm thấy lúc unnie ấy vô tình đi lang thang trong vườn sinh vật cấp II, nơi đã bị bỏ trống từ nhiều năm nay. Nghe đâu trường đang có ý định xây chỗ đó thành hồ bơi. Thêm một chuyện nữa, an ninh ở trường CCM rất cao. Để tránh người ngoài xâm nhập, một hệ thống qua cửa bằng thẻ học sinh đã được cài đặt. Thẻ học sinh không có ảnh trên đó, mà chỉ có mã số. Mỗi học sinh khi vào trường đều phải cho thẻ vào máy, một hình thức điểm danh của trường. Do đó người ngoài không thể vào trong này được. Nếu như mất thẻ học sinh thì lại càng không vào được. Coi bộ người mất ví tiền đang gặp rắc rối to rồi.

- Đây là tuần lễ hòa bình, chúng ta có quyền tự do ra vào khu vực các cấp, unnie không cần ngại đâu. Nếu unnie không muốn thì cứ vứt nó về chỗ cũ vậy. Em phải đi rồi. Chào unnie!

Tôi kết thúc câu chuyện để chạy tới chỗ Jiyeon và Eunjung. Họ đã đứng dó chờ tôi từ nãy đến giờ. Jiyeon hỏi :

- Chuyện gì vậy?

Tôi cười :

- Không có gì! Chúng ta đi thôi.

Unnie lớp 9 lặng thinh nhìn cái ví một hồi đứng lên :

- Không liên can tới mình. Cứ xem như chưa từng nhìn thấy nó vậy. Xong, unnie ấy bỏ đi.

Mấy giây sau, unnie ấy quay lại cầm cái ví lên :

-Chán thật...dù sao thì tiết sau mình cũng trống, qua đó trả lại cái này cũng được. Lần sau thề không nhặt bất cứ cái gì hết. Đỡ rắc rối! Vậy là unnie lớp 9 quyết định đi sang khu vực cấp III. Unnie ấy hỏi mấy học sinh lớp 12 và được chỉ dẫn tới ngay lớp 12.D5, lớp của người đánh rơi cái ví.

- Xin lỗi...Unnie ấy ló đầu vào lớp và cất tiếng hỏi :

- Cho hỏi oppa Choi Jong Hoon có ở đây không? Tất cả những người có mặt trong lớp đều nhìn unnie ấy. Điều này khiến cho unnie lớp 9 có cảm giác khó chịu.

- Cậu ấy đang ở sân Bóng Rổ đó.

Cuối cùng cũng có một người trả lời. Mặc dù câu hỏi này khá là đơn giàn, nhưng nó cũng làm tiêu tốn hết 5 phút chứ chẳng chơi. Rồi sau đó, đi lòng vòng hỏi han một lồi, cuối cùng unnie ấy cũng tìm sân bóng rổ. Kề ra thì cấp III hình như rộng hơn cấp II thì phải. 

- Choi Jong Hoon hả? Nó qua phòng thể dục rồi. Unnie lớp 9 đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Tiết học đã bắt đầu, vậy là xem như unnie ấy đã trốn tiết. 

- Sao mình lại làm chuyện vô bổ này nhỉ? 

Phòng thể dục :

- Em tìm Jong Hoon à? Bạn ấy vừa mới đi tới phòng dụng cụ cách đây nửa tiếng. Và unnie ấy tự nhủ với lòng rằng phòng dụng cụ sẽ là địa điểm cuối cùng. Nếu còn không tìm thấy, unnie ấy sẽ về cấp II.

-Cửa phòng dụng cụ mở ra, nhưng chung quang tối om. Unnie lớp 9 loay hoay tìm cái công tắc bật đèn, đột nhiên chân bước hụt rơi xuống một cái hầm. Với unnie ấy, hôm nay quả là một ngày tệ hại.

---------------

- Tôi vẫn nghĩ oppa. là một con Ma. Vì con người bình thường thì không thể nào có sở thích kì quái như vậy được.

- Ý cô là sao?

Vẫn còn đang là Thứ ba, trời bắt đầu mưa tầm tã.

Khu vực cấp III, phòng dụng cụ.

- Cứu tôi với...Có ai không? Sao khu vực cấp III lại có một cái lỗ ngu ngốc như vậy chứ? Thề với trời, tôi sẽ không bao giờ tới chỗ này lần nữa đâu. Một ngày tệ hại như vậy đủ rồi. Người ta nói đúng lắm mà, làm việc tốt chỉ tổ mang họa vào thân thôi.

Trong lúc unnie lớp 9 đang cố gắng trút hết những bực dọc trong người bằng cách la toáng lên như thế này thì đột nhiên, một giọng nói cũng khó chịu không kém vang lên :

- Nè...cô có thể nhỏ tiếng một chút được không? Cô đang phá rối giấc ngủ của tôi đó. Unnie lớp 9 khựng lại. Trong đầu nhá lên những suy nghĩ kì dị. Một lúc sau...

- Giấc ngủ...trong bóng tối như thế này...Cứu tôi với...Ma...Làm ơn có ai đó cứu tôi với...

Tiếng hằn học lại vang lên :

- Nè, cô ăn nói cho đàng hoàng một chút nhé! Ma hồi nào? Tôi là người! Unnie lớp 9 đợi cho tới lúc bình tâm lại một chút rồi mới rụt rè hỏi :

- Ông...là người phải không?

- Uh! Nhưng tôi chỉ mới học lớp 12 thôi, đừng gọi tôi là ông.

Im lặng...

- Oppa là người thật hả? 

- Cô hai à, nếu cô không tin thì thử chạm vào tôi xem.

-Unnie lớp 9 tần ngần một hồi rồi nói :

- Tôi có thể thử chạm vào oppa không?

- Nếu như cô muốn.

- Vậy phải làm sao để tìm thấy oppa? Unnie lớp 9 huơ tay loạn xạ trong bóng tối. Bất chợ đụng vào một cái gì đó, unnie ấy lập tức rụt tay lại.

- Lạnh ngắt à! Oppa nói dối! Oppa là Ma chứ không phải người.

Tiếng đáp lại :

- Cô vừa đập tay vào mũi tôi đau chết đi được

- Hở? Vậy à? Xin lỗi nha! Tôi không cố ý đâu. Unnie lớp 9 cười gượng.

- Vậy bây giờ cô tin tôi là người rồi chứ? Ma thì làm gì biết đau.

- Chưa hẳn. Oppa có thể để tôi chạm vào oppa một lần nữa được không?

- Thôi được. Tôi nghĩ tôi đang ở trước mặt cô. Đừng có đánh đấm loạn xạ như hồi nãy nữa nhé!

- Biết rồi! Tự nhiên unnie ấy thấy vui vui. Tay  unnie ấy đưa ra phía trước. Cảm giác ấm áp khi chạm vào cái gì đó làm unnie ấy cảm thấy yên tâm. Unnie ấy biết mình đang chạm vào ngực của một người con trai, một anh chàng khá cao so với mình. Bất giác, unnie ấy reo lên :

- Hay quá! Oppa đúng là người thật!

- Đừng làm như cô vừa phát giác ra một chuyện vô cùng lý thú như thế.À, nghe giọng cô hồi nãy thì hình như cô không phải học sinh cấp III phải không?

-Unnie lớp 9 gật đầu :

- Uh! Tôi là học sinh lớp 9.

- Vậy cô sang đây làm gì?

- Tôi nhặt được một cái ví tiền của một học sinh lớp 12. Tôi chỉ muốn trả lại thôi. Phải rồi! Oppa có biết người nào tên Choi Jong Hoon không?

-Oppa im lặng một lúc rồi nói.

- Thì ra cái ví tiền của tôi đang ở chỗ cô.

- Oppa là Jong Hoon à? Tốt rồi...trả lại oppa nè!

Oppa chàng nhận lại cái ví của mình, hình như oppa ấy vừa kiểm tra cái gì đó trong ví. Sau đó thở phào nhẹ nhõm :

- May quá...nó vẫn còn đây. Unnie lớp 9 nói chen vào :

- Thẻ học sinh vẫn ờ đó. Tôi không xem gì trong ví của oppa đâu, chỉ có thẻ học sinh thôi. Tôi thề đó!

Anh chàng phì cười :

- Cô có vẻ như rất thích thề. Cô tên gì?

- Không liên quan tới oppa!

----------------------

- Oppa nghĩ xem khi nào thì mới có người tới cứu chúng ta?

- Trước 6 giờ chiều!

- Sao oppa biết? 

- Vì giờ đó mọi người sẽ kiểm tra lai tất cả mọi thứ trước khi ra về. Họ sẽ vào đây nhanh thôi. Cô sợ à? Yên tâm đi...ở đây ngoài tôi với cô ra, không có con Ma nào đâu.

Chưa bao giờ nghĩ một ngày lại dài lê thê tới mức này. Chờ mãi vẫn chưa đến 6 giờ chiều. Thứ ba, một lần nữa, mưa to hơn lúc mới bắt đầu nhiều, không biết lúc nào mới tạnh.

Ngày chỉ dài lúc con người ta ngồi một chỗ và không làm gì khác hơn ngoài đợi chờ, mà lại còn là sự chờ đợi trong bóng tới nữa chứ. Vậy là ngày dài gấp đôi so với bình thường. Có người chịu không nổi, cuối cùng cũng phải lên tiếng :

- Nè! Oppa nói cái gì đi chứ!

Đáp lại là một giọng nam mệt mỏi :

- Để cho tôi ngủ một chút được không? Sao tôi lại phải lên tiếng nào?

- Vì...À, để cho tôi biết chắc chắn là oppa vẫn còn sống.

Có tiếng phì cười, người con gái bất chợt nhận ra lý do của mình thật là ngốc, nhưng lời đã nói thì không thể nào rút lại được. May mà nhờ có bóng tối, người còn lại mới không thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

- Chứ không phải tại cô sợ Ma sao? Thôi được...vậy cô muốn tôi nói gì nào?

Phải tốn chút thời giờ để tìm ra đề tài. 

- Oppa...oopa có quen hết tất cả học sinh của khối 12 không?

Tặc lưỡi : Tôi không phải dạng người giao thiệp rộng, nhưng tôi cũng biết hơn phân nửa. Cô muốn hỏi về ai à?

- Vậy oppa có biết một chàng trai hay đeo một cái nhẫn ở cổ không?

-Im lặng trong vài giây. Chắc cũng cần thời gian để nghĩ xem ai hay đeo nhẫn ở cổ.

- Có biết! Chỉ có mình thằng đó là có một chiếc nhẫn ở cổ thôi.

- Oppa quen người đó à?

- Nó là bạn tôi. Chúng tôi rất thân với nhau. Tôi biết về nó hơi bị rõ đó. Vậy cô hứng thú gì với nó?

-Bây giờ là thời gian để ngượng, không phải để suy nghĩ câu trả lời.

- Tôi...đó là người tôi thích.

-Sao không khí đột nhiên trở nên ấm áp thế nhỉ? Bên ngoài trời đang mưa mà. Oh, hình như có người nào đó đang tỏa nhiệt dữ dội lắm. Lý do là đây.

- Sao lại là thằng đó? Nó có gì đặc biệt làm cô để ý vậy?

- Là vì cái nhẫn...lúc tôi mới vào CCM năm lớp 6, lần đầu tiên tôi nhìn thấy oppa ấy là lúc oppa ấy đang nằm ngủ trên bãi cỏ. 

- Nhìn người ta ngủ à? Rồi sao nữa? 

- Chẳng sao cả. Tôi chỉ ngắm nhìn một lúc rồi đi, trước khi oppa ấy thức dậy.

- Sao cô không đánh thức nó dậy và bảo với nó là cô thích nó?

Có tiếng thờ dài trong bóng tối.

- Những người bạn trong lớp bảo tôi rằng oppa ấy đeo một cái nhẫn, nó có lẽ từ một người con gái hết sức quan trọng đối với oppa ấy. 

Tiếng hằn giọng :

- Đồ ngốc! Sao cô không chịu suy nghĩ tích cực hơn một chút? Không chừng nó đeo chiếc nhẫn đó là để chờ đợi một người nào đó đến và trao bàn tay cho nó. Nhưng không phải chỉ vì ấn tượng chiếc nhẫn mà cô thích nó chứ?

Mấy giây hồi tưởng lại.

- Không...tôi và oppa ấy đã từng nói chuyện với nhau. Oppa ấy giúp tôi gỡ con sâu lông trên tóc xuống. Lúc đó tôi suýt phát khóc vì sợ. Oppa ấy rất tốt bụng, và dịu dàng nữa.

Có thể tưởng tượng ra gương mặt hồ hởi của cô gái đang cười một mình.

Cánh cửa mở ra, một chút ánh sáng xuất hiện từ bên trên.

- Ah...đừng bước qua đây. Chỗ này có một cái hầm. Chúng tôi đang bị kẹt dưới này nè!

Cô gái thật nhanh nhẹn, chả bù với anh chàng lười cạnh bên.

- Hình như có người ở dưới. Chờ chút! Tụi này đi lấy đèn pin và dây thừng đã.

Cô gái vui mừng :

- Hay quá! Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi.

Một lúc sau, sợi dây được thả xuống. Anh chàng đột nhiên bế cô gái lên :

- Nắm lấy sợi dây và leo lên trước đi!

- Còn oppa?

- Tôi sẽ lên sau. Thấy cô sợ Ma như vậy, nhường cô lên trước đó.

Kì lạ, lần này thì cô gái không cãi lại chàng trai mà ngoan ngoãn làm theo lời.

- Cảm ơn...

Khi cô gái đã đi được nửa đường, chàng trai bảo :

- Nếu muốn cám ơn tôi thì cô hãy trở thành bạn gái của tôi sau khi ra khỏi đây nhé!

Bị bất ngờ, cô gái hét lên :

- Không được! Tôi đã thích anh chàng đeo nhẫn rồi.

Và cũng buông tay ra một cách vô thức. Chàng trai đã hứng gọn cô gái vào lòng mình. Cả hai ngã lăn trên đất. Đèn pin từ phía trên rọi xuống :

- Hai người không sao chứ?

Ánh ság le lói từ ngọn đèn đã soi rõ cảnh hai người bên nhau. Cô gái đang nằm trên người chàng trai sau tai nạn. Cô gái chống tay ngồi dậy, lần đầu tiên nhìn thấy mặt của người con trai trong bóng tối...có chút ngỡ ngàng...

- Oppa...

Chàng trai phì cười :

- Cô liều thật đó! Muốn tỏ tình cũng phải đợi sau khi an toàn đã chứ. 

Mặt cô gái nóng ran lên.

- Thứ lúc nãy tôi tìm trong ví không phải thẻ học sinh, mà là cái nhẫn. Nhìn xem! Nó đang nằm trong lòng bàn tay tôi nè.

Xòe ra để cô gái nhìn thấy chiếc nhẫn.

- Giờ thì cô tin chưa? Tôi đã nói với cô là thằng đó mang nhẫn để chờ một người con gái đến bày tỏ. Tôi biết rõ nó hơn ai hết mà. Đúng không?

Mặt càng ngày càng đỏ hơn.

- Có muốn leo xuống không? Muốn đè chết tôi à?

Cuối cùng, cô gái nở nụ cười hạnh phúc và ôm lấy chàng trai.

------------------------

- Unnie đã mang trả cái ví rồi à?

- Uh! Ah, nhưng làm sao Princess biết tôi đã trả nó?

- Vì unnie là người tốt! Nếu unnie đã nhặt nó và nhờ em mang sang khu vực cấp III, unnie nhất định có ý định trả lại nó. Vậy người chủ của cái ví đó có nói cám ơn unnie không? Ơ...sao mặt unnie đỏ vậy? Unnie không sao chứ? Trán unnie nóng quá! Unnie bị sốt rồi phải không? Em đưa unnie tới phòng y tế nhé!

<Email>

Hi, bạn vẫn khỏe chứ? Chuyến đi giao lưu học tập ở Anh thế nào rồi? Nghe đâu bạn vẫn là người dẫn đầu. Chúc mừng ^^

Đã gần cả năm nay bạn không đến trường rồi. Dù được ưu tiên nhưng cũng đừng lười như thế. Mai tới trường nha! Dù sao cũng nên xem mặt Princess mới của trường chúng ta chứ. Ah, nếu bạn không đến trường, bạn sẽ còn lỡ mất một dịp vui lớn nhất từ trước đến nay ở trường CCM nữa. Bạn có nghe nói tới "Tuần Lễ Hòa Bình" và việc phá vỡ các bức tường giữa 3 cấp chưa? Nếu muốn biết thêm, tốt nhất là nên rời khỏi nhà và đến đây ngay đi. Đảm bảo sẽ rất thú vị.

Bye 

*Câu Chuyện Thứ Ba - Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng*

Học Viện CCM, Thứ Tư, một ngày rất bình lặng.

Khắp nơi bắt đầu mang "Tuần Lễ Hòa Bình" ra làm đề tài bàn tán. Cuối cùng thì quy định về hòa bình cũng được mọi người nhắc tới ở cả 3 cấp. Mọi người có nhận định và suy nghĩ khác nhau về đề nghị lần này của Princess. Ví dụ như mấy unnie cấp III bên kia hình như không được vui cho lắm.

- Cái gì "Tuần Lề Hòa Bình" chứ? Vớ vẩn! Chúng ta thậm chí còn chưa biết con bé ngốc nghếch nào đã đưa ra cái đề nghị ngu xuẩn này nữa. Cứ xây lại các bức tường thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trong khi một nhóm nữ cấp III khác lại rất hồn nhiên :

- Chúng tôi không có ý kiến! Hòa nhập với mọi người cũng là một ý hay. Vậy trường CCM sẽ giống như những ngôi trường bình thường khác.

Và nam sinh cũng vô tư không kém :

- Mấy bé cấp II nhìn dễ thương lắm! Chắc mấy bé vẫn còn ngây thơ.

Đấy là nói riêng về khu vực cấp III. Khu vực cấp I thì không phức tạp tới mức đó.

- "Tuần Lễ Hòa Bình" là gì?

Ý nghĩa của nó còn khá là mơ hồ đối với cấp I.

- Không cần biết nó là gì. Nhưng chúng ta tin vào Princess. Unnie ấy nhất định có thể đuổi hết mấy người cấp III xấu xa kia.

Và cấp I cũng quá trông chờ vào sức mạnh của Princess.

Cuối cùng, khu vực cấp II. Tưởng chừng như nơi này sẽ không có gì đáng chú ý, nhưng kì thực thì không. 

- Có người bảo đã nhìn thấy người ấy trong trường sáng nay. Jiyeon đặt ly trà xuống đĩa nhỏ và mỉm cười bí ẩn. Eunjung hỏi :

- Có cần tôi cho người giám sát không?

Jiyeon nhè nhẹ lắc đầu :

-Vậy chẳng hóa ra xem người ta như tội phạm à?

- Nhưng người này có thể gây bất lợi cho Princess và "Tuần Lễ Hòa Bình".

Eunjung nói nhanh, cứ như điều này đã sẵn nắm trong đầu bạn ấy, chỉ chờ tuôn ra. 

Jiyeon phì cười :

- Eunjung có vẻ lo lắng cho Hyomin nhỉ? Tôi không có ý gì đâu...cứ để Hyomin tự mình giải quyết vấn đề này. Princess cũng nên chứng tỏ mình không phải là người vô dụng, đúng không?

Mặc dù đã nhập học ở CCM gần 1 năm, nhưng tôi thật sự vẫn chưa biết nhiêu lắm về ngôi trường này. Bằng chứng là tôi cứ hay hỏi Eunjung những câu rất ngớ ngẩn, mấy thứ mà mọi người ai cũng biết, chỉ trừ có tôi.

- "Nhóm những người không thuộc quyền Nữ Hoàng" là sao?

Bất giác, tôi nhận ra mình lại hỏi thêm một câu ngốc nữa rồi. Mọi người đang tròn mắt nhìn tôi. May mà họ chỉ tỏ ra ngạc nhiên thôi, chứ nếu là Eunjung thì tôi đã nghe mắng lâu rồi.

- Chắc Princess mới đến CCM nên chưa biết. Đấy là những người khác biệt với chúng ta. Họ không đứng về phía Jiyeon

Và khi thấy tôi còn ngây ngô suy ngẫm. Họ cố nén tiếng thở dài để tiếp tục vần đề :

- Nhóm này không đông. Chỉ chừng 5 người. Nhưng họ là những người có ảnh hưởng đến cấp II khá lớn. 

Tôi bâng quơ một hồi rồi cười rạng rỡ. Lần này, họ xụ mặt :

- Princess à, cô có thật sự hiểu chúng tôi đang nói về cái gì không? Nếu những người đó chống lại chúng ta thì sẽ bất lợi cho Princess đó. Jiyeon không hề đá động gì tới chuyện tiêu trừ nhóm này, nhưng Princess thì nên tìm cách đi. Trước khi họ ra tay.

Tôi đột ngột đứng lên. Tất cả nhìn tôi :

- Princess quyết định hành động rồi à?

Tôi lắc đầu :

- Không...tôi phải đi mượn sách Văn. Tiết tới là tiết Văn rồi. Tôi không mang sách.

Rồi vội vàng chạy đi. Sau lưng tôi, mấy cái mồm ngoác rộng hết cỡ đang dõi theo.

-Không hiểu Jiyeon thấy điểm nào đặc biệt từ cô ấy nhỉ? Eunjung bảo chúng ta nói với Princess về nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng, nhưng bây giờ Princess có lẻ không hiểu gì đâu. Làm sao báo cáo với Eunjung đây?

Tôi không lo lắng về những gì mà họ đề cập lúc nãy. Nếu họ là những người không thích đứng về phía Jiyeon thì cũng không hề hấn gì cả. Ai cũng có quyền tự do mà. Sao tất cả cứ phải nghe theo lời Jiyeon thì mới được nhỉ? Nhưng họ chỉ không đứng cùng phía với Jiyeon, điều đó không có nghĩa là họ đang chống lại Jiyeon. Thật là khó hiểu sao chuyện của mình lúc nào cũng phải tùy thuộc vào Jiyeon? Bạn ấy đâu có làm gì, sao mọi người đều nghe theo lệnh của bạn ấy? Hay là nên hỏi Eunjung? Không được! Hỏi thì thế nào cũng bị la.

- Bạn làm rơi thẻ học sinh nè.

Tôi đang lang man suy nghĩ cho nên cũng không đề ý đến việc này.

- Hyomin! 

Nghe gọi tôi, tôi quay lại ngay :

- Vâng!

- Bạn làm rơi thẻ.

Một cô gái mặc đồng phục cấp II mỉm cười hiền lành với tôi. Bạn ấy là người thứ hai có nụ cười làm tôi lặng người như thế này. Dĩ nhiên, người đầu tiên là Jiyeon. Lúc tôi mới vào trường, Jiyeon đã giúp tôi tìm lớp. Bạn ấy cũng dịu dàng như thế.

- Bạn học lớp 8A à?

Tôi gật đầu và ngượng ngùng nhận lại tấm thẻ của mình.

- Hyomin hình như là học sinh mới phải không?

Tôi nhìn lên. Hình như người này chưa gặp tôi lần nào. Bạn ấy cũng không gọi tôi là Princess như những người khác. 

- Chúng ta sẽ gặp nhau ở lớp nhanh thôi. Gần 1 năm rồi tôi không đến trường. Nơi này có nhiều thay đổi quá.

Gần 1 năm không đến trường? Ý bạn ấy là sao?

- Bạn có biết Princess mới của Cấp II là ai không?

Nghĩa là bạn ấy cũng không biết tôi. Sao lại có chuyện một học sinh cả năm trời không đến trường nhỉ?

Chuông reo vào lớp rồi kìa. Chúng ta đi thôi.

- Hả?

- Chạy nhanh lên! Muốn bị trễ à?

Rồi bạn ấy nắm tay tôi kéo đi. Tôi còn chưa hoàn hồn. Bạn ấy là ai nhỉ?

Khi chúng tôi quay trở lại lớp thì nhận được thông báo về buổi tự học hôm nay. Cô giáo có việc bận cho nên không lên lớp dạy học. Thế là chúng tôi có hai tiết trống.

- Hyomin ngồi xuống đây đi!

Cô bạn đó học lớp 8A thật sao? Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn bán tin bán nghi rằng đây là bạn học cùng lớp với tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bạn ấy trong trường.

- Sao vậy?

Tôi nhìn qua dãy bàn có 3 chỗ ngồi, nơi Jiyeon, Eunjung và tôi hay ngồi chung với nhau. Eunjung và Jiyeon cũng không có mặt trong lớp lúc này. Tôi đoán hai bạn đó nhận được thông báo trước tôi cho nên đã đến thư viện hết rồi. Tôi ngồi xuống cạnh cô bạn mới. Cô ấy cười tít mắt :

- Tôi là Soyeon.

- Hở?!? À, tôi là Hyomin.

Soyeon cười :

- Tôi biết rồi! Bạn không cảm thấy lạ sao?

Tôi chớp mắt. Ý Soyeon là sao? Bạn ấy đang nói đến ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đang đổ dồn về đây phải không? Hình như Soyeon còn chưa biết tôi là Princess thì phải.

- Bạn còn chưa nói cho tôi biết đó.

- Chuyện gì?

- New Princess!

Tôi dở khóc dở cười. Tôi phải nói như thế nào đây?

Sân thượng khu vực cấp II lúc đó, một người đang đứng hướng mặt về phía chân trời tự dưng mỉm cười :

- Tôi rất vui vì Eunjung đã đến đây gặp tôi.

Eunjung hình như cũng vừa mới đến.

- Sao tự nhiên lại quay về trường?

Cô gái quay mặt lại :

- Nếu tôi bảo là vì nhớ Eunjung thì sao?

Eunjung nhìn đi chỗ khác. Cô gái xuôi xị :

- Bạn vẫn như ngày nào, luôn luôn lạnh lùng với tôi. Thử hỏi trên thế gian này có ai may mắn được bạn đối xử dịu dàng đây? Queen phải không?

Khi nhắc đến Queen, cô gái lập tức thay đổi thái độ. Eunjung im lặng. Cô gái nói tiếp :

- Đùa chút thôi! Tôi quay lại đây xem mặt new Princess và hưởng-ứng "Tuần Lễ Hòa Bình". Cô Princess kì này coi bộ cũng thú vị lắm. Tôi có nghe qua về Tuần Lễ Hòa Bình" của cô ta. Ý tưởng khôi hài.

Eunjung đáp lại :

- Để yên cho Princess.

Cô gái cười hiền lành :

- Tôi còn chưa có ý định làm gì Princess mà. Eunjung khẩn trương hơi quá mức rồi đó. Bạn quan tâm tới Princess như vậy à? Hay vì đó là mệnh lệnh của Queen?

Không khí tự nhiên trở nên nặng nề, cho tới khi Eunjung đề nghị :

- Đừng chống lại Queen.

Cô gái lại gần Eunjung :

- Được...nhưng với điều kiện, Eunjung phải rời bỏ Queen và ở bên cạnh tôi.

Eunjung nghiêm mặt, rồi bỏ đi. Cô gái nhìn theo, vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó nữa, mấy người xuất hiện.

- Sao rồi? Lại thất bại à?

- Biết mặt Princess chưa?

Cô gái lắc đầu :

- Vẫn chưa! Có tin tức gì về cái email mà chúng ta nhận được không?

Một trong số đó, người con gái nhún vai :

- Không! Nhưng hình như người này muốn mượn tay chúng ta lật đổ Princess.

Một người con gái khác nhíu mày :

- Tôi ghét bị người khác lợi dụng. Với lại xưa nay chúng ta cũng không muốn chống lại Queen.

Cô gái lúc nãy nói chuyện với Eunjung tự nhên lên tiếng :

- Bạn nói đúng. Chúng ta thật không muốn đối đầu với Queen, và tôi nghĩ cô ấy cũng vậy. Để xem Princess có vai trò như thế nào trong cuộc chơi này.

Ở một nơi khác, Jiyeon khẽ nhíu mày khi được tin Princess rất có thể sẽ gặp rắc rối với Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng .   Thứ Tư, trời đang đẹp tự nhiên tối sầm lại. Bên ngoài, mây đen đang lũ lượt kéo đến.

- Làm ơn cho tôi biết đi mà. Princess là người như thế nào?

Tôi cười gượng trước câu hỏi này. Tôi phải nói như thế nào về bản thân tôi đây?

- Có phải cô ấy rất thông thạo mọi chuyện trong CCM không?

- Ơ...không đâu.

- Hoặc là cô ấy rất thông minh?

- Tôi nghĩ trái lại, rất ngốc!

- Oh, vậy cô ấy có gì đặc biệt để trở thành Princess? Xinh đẹp như bạn không?

Tôi đỏ mặt. Lần đầu tiên tôi nhận được lời khen từ một người không quen biết.

- Princess tên là gì? Hyomin có quen biết cô ấy không? 

Tôi để mắt mình chạm vào sàn nhà. Tôi do dự một hồi rồi trả lời :

- Princess chính là...

Nhưng cô bạn đó đã biến mất tăm. Khi tôi nhìn quanh tìm kiếm, tôi thấy cô ta đang chạy hối hả qua dãy hành lang. Tôi gọi theo :

- Bạn...

Cô ta nói vọng lại :

- Tôi có việc phải đi ngay rồi! Khi khác chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhé!

Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Cô bạn tên Soyeon này có vẻ rất kì lạ. Bạn ấy hình như là đang chạy trốn một cái gì đó thì phải. Ngay lúc tôi định cho bạn ấy biết tôi chính là Princess. Nhưng như vậy cũng tốt. Sao càng ngày tôi lại càng có cảm giác thất vọng về bản thân nhỉ? Có phải tôi không nên trở thành Princess không?

- Chào! Princess? Đúng không?

Lại thêm một nhóm người lạ mặt đến tìm tôi. Hôm nay là ngày gì nhỉ?

Soyeon thở phào nhẹ nhóm sau khi cảm thấy an toàn ở một địa điểm khác :

- Dai như đỉa! Nếu biết vậy thì mình sẽ không quay về trường đâu. Chỉ tại cái email quái quỷ đó làm cho mình tò mò.

- Vậy ra có người gởi email kêu gọi "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" quay về học viện CCM sao?

Soyeon nhìn ra sau. Ngay lập tức xuôi xị :

- Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Coi bộ nếu tôi muốn yên thân thì nên rời khỏi trường thôi. Ah, ý tôi là...lâu quá không gặp, Jiyeon.

Jiyeon mỉm cười :

- Gần cả năm nay bạn không đến trường, vậy mà chỉ vì một email, lập tức "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" tụ hội đông đủ. Tôi nghĩ chắc nội dung của bức thư điện tử đó rất thú vị. Đại loại như là "Tuần Lễ Hòa Bình" chẳng hạn.

Jiyeon nói những lời đó với một gương mặt dịu dàng và nụ cười hồn nhiên. Tuy nhiên bây nhiêu đó cũng đủ làm cho Soyeon phải rùng mình :

- Tôi không biết! Vì có người send email cho tụi này thôi. Nhưng Princess kì này là người như thế nào vậy?

Jiyeon chưa vội trả lời ngay :

- "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" có ý định thử thách Princess của tôi phải không?

Soyeon phì cười :

- Princess-của-tôi? Ai ya, coi ra cô thật sự nhắm vào con mồi lần này rồi. Chuyện có chống lại Princess hay không, tôi còn chưa biết chừng. Nhưng nếu chúng tôi thật sự muốn tạo một chút ít...khó khăn cho Công Chúa, Queen sẽ ra tay chứ?

Jiyeon giữ bầu không khí yên lặng trong vòng mấy giây, sau đó toàn bộ vỡ ra bằng một nụ cười tự tin :

- Không...đương nhiên không. Princess kì này không chỉ do tôi chọn. Cô ấy được cả Cấp I và Cấp II tin tưởng đó. 

- Nghĩa là "Tuần Lễ Hòa Bình" chỉ để Princess lấy luôn cấp III?

Jiyeon nhún vai :

- Thực lực của Princess đến đâu, tôi cũng còn chưa biết. Nhưng "Tuần Lễ Hòa Bình" không phải là ý tưởng của tôi. Toàn bộ đều do Princess nghĩ ra cả. Tôi chỉ đến để cho các người biết là tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Tùy ý các người!

Xong, Jiyeon đi mất. Soyeon nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Có thể khiến cho Queen tự tin như vậy, Princess kì này coi bộ rất thú vị, phải không JiAe?

Một người con gái không biết tự lúc nào đã đứng sau lưng Soyeon. Người có cái tên JiAe lắc đầu :

- Tôi không có ý kiến. Nhưng mọi người đang tìm Soyeon đó. Đừng trốn nữa!

- Chúng ta có nên đùa với Princess một chút không?

Không có câu trả lời. Họ cùng nhau rời khỏi đó...

Ở lớp 8A lúc này, không biết vì nguyên nhân gì, nhưng tất cả các học sinh trong lớp đều đứng vây quanh tôi và trao cho nhóm người kia một cái nhìn không mấy thân thiện.

- Gì vậy? Chưa chi đã lo chúng tôi sẽ làm hại Princess của mấy người rồi à?

Bọn họ là ai nhỉ? Sao mọi người lại có vẻ căng thẳng như vậy?

- Các bạn là ai?

Một trong số đó, unnie học sinh lớp 9 nhoẻn miệng cười :

- Xin lỗi...chưa tự giới thiệu nhỉ? Chúng tôi là "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng". Tụi này chỉ định sang chào hỏi Princess một chút thôi. 

Tôi cười rạng rỡ :

- Vâng! Mọi người cứ gọi tôi là Hyomin cũng được. Nhưng hình như tôi mới gặp các bạn lần đầu thì phải.

- Uh! Gần 1 năm rồi chúng tôi không đến trường. Lần này vì bị thu hút bởi "Tuần Lễ Hòa Bình" của Princess cho nên mới trở lại CCM. Phải rồi! Sao chúng ta không thử cá cược với nhau nhỉ? Nếu như "Tuần Lễ Hòa Bình" thành công, "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" sẽ biến mất khỏi CCM, và ngược lại, nếu Princess thua, cô cũng sẽ khăn gói rời khỏi đây. Ý tưởng hay chứ?

Tôi lặng người trước lời đề nghị đầy bất ngờ này. Đây có phải là điều mà mọi người đang lo lắng? "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" sẽ chống lại tôi?

- Đừng tùy tiện đặt điều kiện với Princess!

Mọi người chung quanh đang cố gắng che chở cho tôi. Princess lúc nào cũng được bảo vệ. Giống như một con búp bê trong lồng kính vậy.

- Tôi đồng ý.

Mọi cái nhìn chuyển về phía tôi. Tôi mỉm cười :

- Tôi cũng không muốn là một Princess bù nhìn.

- Tốt lắm! Vậy phải chờ xem kết quả tuần sau rồi. Chúng ta đi thôi!

Họ rời khỏi đó. Tôi bắt đầu nhận được lời chất vấn của tất cả mọi người. Vậy là ngày thứ Tư đã trôi qua.   Thứ Năm, trời đẹp, bầu không khí yên bình một cách đáng sợ bao trùm cả học viện CCM.

Một cuộc họp bí mật của cấp II, dành cho "những người thuộc phe Nữ Hoàng" được tổ chức trong một phòng học kín, đây là hệ quả của việc Princess đã chấp nhận lời thách thức của "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng". Tuy nhiên, cuộc họp quan trọng này lại không có mặt của nhân vật chính.

- Princess không tham gia sao?

- Uh! Tôi nghĩ Princess quá-ngây-thơ để đảm nhận vai trò người chủ trì. Trước nay Jiyeon chọn Princess đều tùy hứng. Nhưng tất cả những Princess trước, không ai ngốc như Princess hiện thời hết. Nếu Eunjung không bảo chúng ta coi chừng Princess thì tôi cũng không làm nhiều chuyện như vậy đâu.

- Jiyeon không có ý kiến về vụ này à?

Lắc đầu...Có tiếng thở dài của nhiều người, gần như tất cả những người có mặt đều cảm thấy bất an.

- Rất tiếc...Queen không nói gì về chuyện này hết. Nếu Princess yên phận làm Công Chúa thì đâu có ba cái chuyện rắc rối như bây giờ. Cũng tại cái ý tưởng "Tuần Lễ Hòa Bình" đó. Ba cấp không thể hòa với nhau được! Đây vốn là điều không tưởng.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Theo thống kê hiện giờ thì số lượng ủng hộ Princess ở cấp I là 100%, cấp II là 83%, trong khi đó. cấp III là 0.2%. Dựa theo kết quả này thì "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại là cái chắc!

- Tôi nghĩ...bằng mọi giá, "Tuần Lễ Hòa Bình" phải thành công, và đó cũng là lối đi duy nhất dành cho Princess.

Tôi không có mặt trong cuộc họp của hôm nay. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi không biết mọi người đang rất lo cho tôi. Tôi biết chứ! Thậm chí tôi còn biết mình vừa hành động ngu ngốc như thế nào nữa. "Tuần Lễ Hòa Bình" có lẽ sẽ thất bại. Nhưng tôi không cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm. Nếu như có thể đổi được một tuần lễ để mọi người có dịp tìm hiểu nhau, tôi chấp nhận rời khỏi học viện CCM. Dù sao thì ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không cho rằng mình có thể đi đến đoạn cuối của ngôi trường này. Tôi tự cảm thấy mãn nguyện với những gì mình đã có. Tôi rất may mắn phải không? Vì tôi có những người bạn thật tốt giống như Jiyeon và Eunjung.

- Là cô hẹn tôi ra đây à?

Đến rồi...trước khi rời khỏi trường CCM, đây là chuyện tôi muốn làm nhất.

- Cám ơn oppa đã đến.

Có tiếng cằn nhằn sau lưng tôi :

- Nói chuyện với người ta thì phải quay mặt lại chứ! Cô hơi tự cao đó. Đừng tưởng mình là Princess thì có thể lên mặt với người khác nhé!

Tôi phì cười. Oppa ấy lúc nào cũng thế. Tôi thích cái tính ngay thẳng của oppa ấy. Mặc dù đôi lúc tôi cũng hay bị oppa ấy la mắng.

- Xin lỗi...

Tôi quay lại nhìn. Tôi đọc được trong mắt oppa ấy sự ngạc nhiên tột cùng. Bộ mặt của oppa ấy lúc này làm tôi không nín cười được. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này hết.

- Cô...Hyomin phải không?

Tôi gật đầu. Từ lúc những bức tường bị phá vỡ cho đến nay, chúng tôi chưa hề gặp mặt và nói chuyện với nhau lần nào.

- Princess?

Tôi mỉm cười. Tôi đoán oppa ấy cũng không ngờ tôi chính là Princess mà mọi người đang nói đến trong trường.

- Em chưa có dịp đến chào oppa. 

Cũng vào lúc này, ở một nơi không xa trường học cho lắm, Jiyeon vẫn còn đang bình thản uống trà buổi sáng.

- Hình như cấp III không hoan ngênh Princess cho lắm. Tôi đã có được số liệu của cấp III về "Tuần Lễ Hòa Bình" rồi. Không khả quan tí nào.

Jiyeon ko nói gì, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống. Chờ một lúc không có động tỉnh, Eunjung hỏi lại :

- Chúng ta thật để mặc công chúa sao?

Jiyeon mỉm cười :

- Nếu như Princess không đủ khả năng tham dự trò chơi của tôi thì bị loại ra khỏi trường, đó cũng là một hệ quả thích đáng. Có tin gì về bức email mà "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" nhận được chưa?

Eunjung lắc đầu :

- Vẫn chưa! Nhưng khả năng lớn nhất đến từ đại diện của cấp III. Ông anh đó là người duy nhất có biểu hiện bốc đồng đối với "Tuần Lễ Hòa Bình".

Jiyeon đứng dậy bỏ đi :

- Điều tra thêm đi. Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.

Eunjung im lặng nhìn theo bóng Jiyeon. Buổi sáng chỉ vừa mới bắt đầu, ngày còn dài, nhất là hôm nay.   Oppa HoJun quay trở lại lớp học với một cái đầu nặng trịch. Khi không tự nhiên nhận được thư của Princess cấp II hẹn ra gặp mặt đã đủ làm anh chàng ngơ ngẩn không hiểu vì sao, nay lại được biết thêm rằng Princess không ai xa lạ, mà chính là cô em họ của mình, một đứa xưa nay trong mắt HoJun luôn ngốc nghếch và xấu xí. Nghĩ đến đây, HoJun tự nhiên cười một mình. Hồi trước tôi lúc nào cũng bị mọi người chung quanh ức hiếp bởi cái tính khờ khạo và nhút nhát. Nhưng nay tôi đã khá lên nhiều lắm. Tôi đã dám đối mặt với bản thân mình bằng một dáng vẻ mới đầy tự tin hơn. 

- Mày cười cái gì vậy?

Oppa HoJun ngóc đầu dậy. Thằng Seungri ngồi cạnh bên khiều nó hỏi nhỏ :
- Mày mới đi gặp Princess cấp II về phải không? Princess cấp II trông như thế nào?

- Rất dễ thương!

- Mày vui vẻ như vậy, chắc Princess cấp II tỏ tình với mày phải không?

Oppa HoJun nhíu mày :
- Nói tầm bậy! Sao Hyomin lại có thể tỏ tình với tao được?!? Chuyện này là không thể! Đừng ăn nói ngớ ngẩn như vậy nữa. 

Thấy HoJun có vẻ cọc cằn, thằng Seungri quay mặt lên bảng trở lại. Nó lầm bầm :

- Dù sao thì con bé đó cũng không còn ở trong trường này lâu nữa đâu.

Oppa HoJun ngạc nhiên :

- Tại sao?

- Vì nghe đâu "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" và Princess vừa giao ước với nhau, nếu "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại, Princess sẽ phải rời khỏi trường CCM. Princess tuy có được lòng của cấp I và cấp II, nhưng tỉ lệ ủng hộ cô ta ở cấp III rất thấp, nếu không muốn nói là không có ai hết!

Oppa HoJun bỗng nhớ lại nụ cười của tôi trước đó không lâu.

"Em muốn tất cả mọi người xích lại gần nhau một chút. Nhưng em không làm được gì cả, trái lại còn gây ra thêm nhiều rắc rối. Mặc dù vậy, em sẽ cố gắng hết sức mình để những ngày còn lại là đáng nhớ nhất về Tuần Lễ Hòa Bình. Cám ơn oppa đã luôn che chở cho em"

Tới lúc này, Oppa HoJun mới chợt nhận ra rằng đó là những lời chia tay mà tôi dành cho oppa ấy. Oppa HoJun nói một mình :

- Vậy thì "Tuần Lễ Hòa Bình" không thể thất bại được.

- Hả?!? Mày đang nói cái gì vậy?

- Mày kêu tụi thằng KyuHyun đến gặp tao ngay sau tiết này.

- Ơ...vậy mình không học tiết sau à?

Nhưng đáp lại thằng Seungri chỉ có sự im lặng và vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Oppa HoJun...

Sau hai tiết Toán là giờ nghỉ trưa. Tôi thu dọn tập vở và đứng lên. Vừa khi ấy, một nhóm người trông rất dữ tợn đạp cửa xông váo lớp học. Họ mang theo vũ khí trên tay và hình như đang sẵn sàn thanh toán ai đó.

- Princess đâu? Kêu Princess ra đây!

Im lặng bao trùm cả lớp học. Mấy người đó tiến lại chỗ mấy đứa con gái đang đứng lặng người :

- Giữ toàn bộ mấy đứa con gái lại, mấy đứa con trai có thể ra ngoài.

Lập tức, toàn bộ con gái của lớp 8A bị lùa vào một góc. Người đó là kẻ cấm đầu. Hắn hét lớn lần nẫu :

- Đứa nào là Princess trong số tụi bây?

- Các oppa tìm Princess có chuyện gì?

Hắn soi đôi mắt thâm đen vì mất ngủ vào Yuri, người vừa đặt câu hỏi. Hắn cười :

- Tụi này được lệnh...mần thịt Princess. Nếu không muốn bị liên can thì mau giao con nhỏ đó ra.

InNa liến kéo tôi ra phía sau lưng tất cả mọi người. InNa thì thầm :

- Chắc chắn là "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" giờ trò rồi. Princess mau trốn đi!

Tôi lắc đầu :

- Không được...

GaHee kéo tay tôi :

- Tôi đếm đến 3, mọi người hãy nhào vào những gã ấy. Tôi sẽ nhân cơ hội này đẩy Princess ra ngoài.

Có tiếng đếm khe khẽ :

- 1...2...Tấn công!

Lợi dụng lúc mấy người đó bị bất ngờ, tôi đã ở bên ngoài lớp an toàn cùng với GaHee. 

Quay lại lớp học lúc này...

- Tụi mày tính chơi tao hả? Giao Princess ra nhanh lên! Ai là Princess?

Yuri hít một hơi thật sâu rồi tiến ra phía trước :

- Là tôi! Tôi chính là Princess.

Mọi cái nhìn chuyển sang Yuri. Mấy người đó cười :

- Hay lắm...xử nó!

Hắn giơ thanh sắc lên cao. Yuri nhắm nghiền mắt lại đón nhận. Ngay khi ấy, tôi chạy vào đẩy hắn ra :

- Không...

Hắn ngả sỏng soài trên mặt đất. Mọi người nhốn nháo :

- Sao còn quay lại? Cô thật ngốc! Đã bảo trốn đi rồi mà.

Tôi lắc đầu :

- Không được! Nếu như bỏ mặc mọi người, tôi không xứng đáng là Princess nữa.

Xong, tôi tiến ra phía trước và dõng dạc tuyên bố :

- Tôi chính là Princess, người mà các người đang tìm.

Họ nhìn nhau :

- Vậy ai mới là Princess đây?

Tôi nói thêm :

- Tôi có dây nơ Princess của cấp II và vương miện của cấp I. Tôi mới thật sự là Princess. 

Và họ tin tôi.

- Tôi phải làm sao thì mấy người mới chịu để yên cho các bạn ấy đây?

Tên cầm đầu trả lời tỉnh bơ :

- Tự xử đi! Nhảy xuống dưới!

Tôi nhìn ra sau lưng, đó là cửa sổ.

- Khùng hả! Đây là tầng 4 đó. Nhảy xuống đó không chết cũng tàn tật.

Tôi ngần ngừ trong mấy giây rồi nói :

- Có lẽ đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm được cho cấp II. Oppa phải giữ lời hứa nhé!

Rồi tôi leo qua cửa sổ. Có tiếng hét sau lưng :

- Đừng, Princess!

Nhưng tôi không rơi xuống. Có ai đó đả giữ lấy tôi từ phía sau. Im lặng kéo dài cho tới khi có tiếng cười nổ ra. Tôi ngơ ngác...   Cuối cùng thì tôi cũng có được một lời giải thích thỏa đáng cho trò đùa này. Người cầm đầu đám người trông rất dữ tợn kết thúc câu chuyện của mình trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả những người nghe :

- Thế là sau hơn một tuần lễ đấm đá dữ dội, cấp III nhận thấy cấp II rất có khí phách! Đại ca của tụi này quyết định không đánh nhau nữa. Tụi này còn quyết định chọn thằng nhóc đại ca của cấp III làm người thừa kế mai sau nữa.

InNa là người đặt câu hỏi đầu tiên :

- Vậy mục đích của trò đùa hôm nay là gì? Các oppa chỉ muốn đe dọa Princess của tụi này thôi à?

Hắn lắc đầu, nhe răng cười :

- Làm gì có...tại đại ca đột ngột bảo tụi này hãy đứng về phía "Tuần Lễ Hòa Bình", nhưng tụi này cứ thắc mắc mãi không biết Princess là người như thế nào. Mà phải công nhận, cô rất gan dạ. Rất có chí khí! Cô có muốn làm nhị ca, à không, nhị tỉ của chúng tôi không?

Tôi cười gượng :

- Ơ...không đâu. Tôi còn có nhiều chuyện phải làm. Nhưng đại ca của các oppa là ai?

- Nói ra các người cũng không biết đâu. Nhưng nói cũng không sao. Đó là HoJun lớp 11K!

Những cô gái nhìn nhau :

- Đúng là chưa nghe qua cái tên này lần nào. Nhưng chắc nhìn bặm trợn lắm.

Trong khi tôi cười một mình. SoAh quay sang tôi :

- Princess cười gì vậy?

Tôi xua tay :

- Không có gì. Cám ơn các oppa đã đứng về phía "Tuần Lễ Hòa Bình".

Và sau đó, mấy người cấp III rời khỏi lớp 8A. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh họ của tôi lại là đại ca của mấy người như thế này. Oppa ấy nhìn thế nào cũng trông giống như một thư sinh hơn là một người thô lỗ. Tuy nhiên, trong lòng tôi bây giờ cảm thấy rộn ràng một cách lạ thường. Lần đầu tiên tôi nhận được sự ủng hộ của người khác ngoài Jiyeon và Eunjung - Những người luôn đứng bên cạnh tôi từ lúc bắt đầu cho tới giờ.

- Princess...

- Có chuyện gì?

Họ, thêm một lần nữa đứng vây quanh tôi.

- Tụi này bảo vệ Princess chỉ bởi vì bạn là công chúa mà Jiyeon đã chọn.

Tôi đã sớm biết chuyện này từ lâu rồi. Nhưng nghe chính miệng họ thú nhận, tôi cũng cảm thấy buồn.

- Đó là chuyện của trước đây thôi. Sau chuyện vừa rồi chúng tôi cảm thấy Jiyeon thật ra đã không lầm lẫn. Bạn thật sự rất xứng đáng để trở thành công chúa của cấp II. Cho nên, chúng tôi quyết định sẽ dốc hết sức mình để giúp cho Princess thành công trong cuộc chiến sắp tới.

Tôi mỉm cười. Hôm nay là ngày mà tôi cảm thấy vui nhất kể từ lúc đặt chân đến học viện CCM. Tôi đã có bạn rồi! 

Tôi bất chợt nhớ đến những lời oppa HoJun nói. 

"Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì em không xứng đáng là Princess chút nào hết. Phải kiên cường lên chứ! Princess trong các câu chuyện cổ tích thường làm nên kì tích vào những phút cuối. Em có muốn thử một mình tự tạo nên kì tích hay không? Đừng lo! Nếu em cảm thấy mình không làm sai chuyện gì là được rồi. Cứ như vậy mà cố gắng!"

Tôi không biết mình có thể làm được những gì. Nhưng nếu có mình tôi thì sẽ không đủ. Tôi cần phải có những người bạn luôn bên cạnh và ủng hộ tôi như thế này nữa.

- Cám ơn mọi người.

Tôi cảm thấy hơi cay ở khóe mắt. Tôi khóc không phải vì buồn bực chuyện gì. Tôi khóc vì vui sướng.

- Không biết có hơi muộn không...nhưng mọi người có thể giúp tôi tìm cách đẩy cho "Tuần Lễ Hòa Bình" giành thắng lợi hay không?

Tất cả đều nhìn tôi chăm chăm, sau đó bật cười và xoa đầu tôi :

- Ha...kể ra thì cũng hơi trễ một chút. Nhưng Princess cuối cùng đã trưởng thành. Chuyện đáng ăn mừng!

Tin đồn về những gì xãy ra ở lớp 8A cách đây 2 tiếng đã lan nhanh chưa từng thấy trong học viện CCM. Mọi người bàn tán về nó ở khắp nơi, kể cả khu vực cấp III. Và chuyện này đã giúp cho tỉ lệ ủng hộ "Tuần Lễ Hòa Bình" ở khu vực này tăng nhanh một cách đáng kể.

- Không thể tin nổi...cô Princess này kể ra cũng không phải hạng cóc nhái ở đấy giếng. Tỉ lệ ủng hộ của cấp II bây giờ là 97%, cấp III là 25%. Nếu cứ đà này, "Tuần Lễ Hòa Bình" rất có cơ may thành công. Ah, vậy là chúng ta sẽ thua cuộc sao? Tôi ghét thua lắm!

Việc những con số tăng lên nhanh vọt đã làm cho một nhóm người không mấy hài lòng. Sau lời phát biểu của cô gái thứ nhất, cô thứ hai - người thách thức tôi, quay sang hai người con gái giống hệt nhau :

- Tôi nghĩ đã đến lúc "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" phải hành động rồi. Tôi có thể giao việc này cho hai unnie được không?

- Không thành vấn đề!

Cô gái thứ nhất hân hoan :

- Hay quá! Lâu rồi không khuấy động học viện CCM! Có cơ hội chơi rồi.

Cô gái thứ hai mỉm cười :

- Uh...một trò chơi hết-sức-thú-vị dành riêng cho Princess.

Theo như những gì tôi được biết thì "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" có 6 người và họ đều là những người đặc biệt. 

- Tại sao phải đặc biệt?

Đó là điều đầu tiên mà tôi thắc mắc.

- Vì học sinh mới vào CCM đều phải chọn theo phe nữ hoàng hay không. Chỉ có những người rất-mạnh và đủ-sức-để-đứng-vững thì mới dám đứng về phe không thuộc nữ hoàng thôi. Cho tới nay thì chỉ có 6 người.

Sau SaYeon, LeeJin tiếp lời :

- Người đầu tiên là Soyeon, người có IQ trên 200 và được xem là Thiên Tài của cả nước. Người này hình như đang học lớp 8 thì phải.

Cái tên Soyeon làm tôi dở khóc dở cười. Vậy ra chính là cô gái mà tôi gặp hôm qua sao? Nhưng tôi cảm thấy cô ấy cũng không...

- Người thứ hai là Qri. Cô nàng này đáng lý học lớp 9, nhưng được đặc cách nhảy sang lớp 10 do trình độ khá cao. Qri là con gái lớn của tập đoàn máy tính lớn nhất trên thị trường hiện nay. Nghe đâu cũng thông minh lắm. IQ hình như tới 180 lận.

Vậy ra những người không thuộc phe nữ hoàng đều rất thông mình.

- Người thứ 3 là em gái của Qri, Boram, học sinh lớp 7. Boram rất hay nghịch ngợm. Năm ngoái chính con bé này đã đánh sập hệ thống máy tính định dạng thẻ học sinh, báo hại không ai vào trường được. Đây là một Hacker bậc thầy.

- Kế tiếp là Aerum, học lớp 9. Chính cô gái này đã thách thức Princess.

Hình ảnh của cô gái lớp 9 hôm đó sượt qua đầu tôi.

- Aerum sinh ra trong một gia đình truyền thống nghệ thuật. Tài diễn xuất của Aerum không chê vào đâu được. Gần một năm nay không đến trường là do bận nhận lời mời sang Viện Kịch nghệ Paris học tập giao lưu.

Tôi suy tư một hồi rồi hỏi :

- Vậy những người còn lại thì sao? Sao họ cũng không đến trường trong gần một năm qua?

- À, Soyeon và Qri sang London tham gia cuộc thi trí tuệ toàn thế giới. Kết quả, họ thắng rồi. Boram nghỉ ở nhà nghiên cứu ra một trò chơi vi tính mới đang rất thịnh hành hiện nay. Còn hai chị em sinh đôi JiAe và JiWon thì bay sang Đức biểu diễn Piano và Violon. Quên mất! JiAe và JiWon là hai người cuối cùng trong "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Cả hai đều được công nhận là thần đồng âm nhạc. JiAe là thần đồng Piano còn JiWon thì Violon. Hai chị em nhà này rất đẹp.

Tôi ngạc nhiên khi họ dừng lại ờ chi tiết này. 

- Thì sao?

- Ờ...không sao cả. Princess còn muốn biết thêm về gì nữa không?

Tôi lắc đầu :

- Như vậy đủ rồi. Cám ơn sự giúp đỡ của mọi người. Bây giờ chuyện cần làm nhất là...

Ngay lúc đó thì cấp III tông cửa đi vào.

- Princess đâu? Ra đây ngay!

LeeJin xụ mặt :

- Lại gì nữa đây?

Tôi đứng lên :

- Vâng! Các oppa tìm tôi có chuyện gì?

Họ đặt lên bàn một cái máy tính xách tay và nói :

- Cấp II mấy người vừa phải thôi nha! Cô xem đi! Có mạng Virus tên "Princess" đã tấn công toàn bộ hệ thống máy tính của trường. Trên hướng dẫn giải mã Virut bảo là "Hãy đến tìm Princess".

Tôi đứng yên tại chỗ. Tôi không biết gì về máy vi tính hết. Làm sao bây giờ? 

InNa nắm chặt bàn tay :

- "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" bắt đầu ra tay rồi. Chắc chắn đây là tác phẩm của con nhóc Boram. 

- Tôi cho cô hết ngày hôm nay để giải mã cái Virut này. Nếu không thì chúng tôi sẽ không để yên đâu.

Họ hùng hồn đi khỏi. Tôi phải làm sao đây? Chỉ còn 3 tiếng nữa là hết giờ học...   Tôi bước đi như kẻ không hồn với cái máy tính xách tay bên cạnh. Mới cách đây nửa giờ, tôi đã vô cùng vui sướng cho rắng hôm nay là một ngày tuyệt vời nhất kể từ lúc tôi đặt chân đến học viện CCM, vậy mà bây giờ, tất cả đều trở thành một mớ hỗn độn. Chuyện này bắt đầu từ lúc một kẻ không biết gì như tôi đột nhiên trờ thành Princess cấp II, sau đó là sự xuất hiện của "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" với quyết định lật đổ Princess, và cuối cùng là tôi có nguy cơ bị cả cấp III tẩy chay nếu không tìm ra cách giải mã virut mang tên "Princess" trước khi ngày thứ Năm ngắn ngủi trôi qua. 

Tôi nhìn đồng hồ trên tòa tháp một lần nữa, không còn nhiều thời gian, mọi người đã rất cố gắng giúp tôi, nhưng cuối cùng không ai tìm ra lời giải hết. Nếu như vậy, tôi sẽ phải rời khỏi học viện CCM. Tôi thua rồi...

Chưa bao giờ thấy lòng mình nặng nề tới mức này. Trước đây tôi không hề để tâm đến chuyện mình có được yên lành học hết cấp III ờ CCM hay không. Đó là khoảng thời gian đầu, khi tôi chưa có nhiều "bạn". Tôi đã cố gắng mỉm cười trấn an mọi người, nhưng thực ra tôi rất muốn bật khóc.

Nhìn chung quanh...không có ai hết...khóc bây giờ có được không?

Tôi không phải là một người quá kiên cường như mọi người thường nghĩ. Tôi chỉ đang giả vờ thôi.

Tôi khóc nhé!

Chỉ chờ có vậy. Tôi bật khóc. Không còn kiềm được những giọt nước mắt đang muốn tuôn ra. Tôi khóc...và tôi hét lớn :

- Tại sao phải là tôi chứ? Tại sao không chịu để cho tôi sống một cuộc sống bình thường như những học sinh cấp II khác? Tôi ghét các người!

Dường như hét thôi cũng chưa đủ làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhỏm chút nào hết, cho nên tôi tháo một chiếc giày ném đi thật xa, rơi xuống dưới đồi. Tôi đã tưởng tượng "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" đang đứng đó và tôi đã quăng thật mạnh để họ chết quách đi cho rồi. Tuy nhiên, họ không chết được. Đó chỉ là ảo ảnh trong mắt tôi. "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" không bị làm sao cả. Chỉ trừ một người dưới đó.

- Ái ya! Bể đầu tôi rồi.

Tôi giật mình. Thôi chết rồi...tôi có nên gọi xe cứu thương ngay bây giờ hay không? Có người bị vỡ đầu. 

Cảnh tượng một người con gái với cái đầu máu me bê bết làm cho tôi sợ hãi. Tôi vội vàng chạy xuống dưới xem người ấy có sao hay không.

- Xin lỗi...

Nhưng không có ai ờ dưới đó hết, ngoại trừ chiếc giày của tôi đang nằm trơ trọi trên bãi cỏ. Không có người...nhưng rõ ràng tôi có nghe thấy tiếng la mà ta. Không lẽ...

Tôi có nghe nói trường CCM có một khu nghĩa trang nằm ở phía sau...

Nhìn lên, tôi thấy tượng một Thiên Thần với đôi cánh khép sau vai nằm cách đó không xa. Đằng sau tượng là cánh cổng âm u của khu Nghĩa Trang, trong đó có rất nhiều ngôi mộ, và như vậy thì...

Tôi rợn người. Ma thật sao? Tôi lùi về sau. Chết rồi! Tôi đã ném trúng một con Ma. 

Ngay lúc đó, một cái gì đó đặt lên vai tôi. Tôi hét lên :

- Ahhh...cứu tôi với...Ma...

Có tiếng cằn nhằn :

- Cô lấy giày chọi tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô. Bây giờ cô còn la hét gì nữa?

Tôi không dám quay mặt lại. Người tôi run lên :

- Tôi...xin...lỗi...bà...tha...tha...cho...

- Cô bị trúng gió hả? Sao nói chuyện cà-lăm vậy?

- Tôi...tôi...

- Quay lại nhìn tôi đi! Mặt tôi không đáng sợ đến độ đó đâu.

Tôi từ từ xoay người, nhưng mắt vẫn còn nhắm nghiền.

- Mở mắt ra!

Hé một chút...không phải Ma. Đó là một người bình thường. Học sinh cấp III.

- Unnie không sao chứ?

- Trăng sao đầy trời chứ không nổi gì?!? Nhưng đây là khu vực cấp III mà. Sao cô lại ở đây? Oh, suýt nữa thì quên. Bây giờ còn đang là "Tuần Lễ Hòa Bình" mà phải không?

Tôi gật gù. Cô nàng mặc đồng phục cấp III ngồi bệt xuống đất :

- Thiệt là chán...bây giờ khắp nơi đều có người. Muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi cũng không được. 

Tôi cảm thấy có lỗi. Thứ nhất, tôi ném giày vào unnie ấy. Thứ hai, tôi phá vỡ phút giây thư giãn của unnie. Tôi cũng ngồi xuống cạnh bên.

- Cô đang đi đâu vậy? Bây giờ không phải đang là giờ học của cấp II sao?

Tôi mỉm cười :

- Uh...nhưng tôi có một số chuyện cần phải giải quyết cho xong trong vòng hôm nay.

- Chuyện gì?

Im lặng mấy mươi giây.

- Xin lỗi. Đáng lý ra tôi không nên hỏi.

Tôi lắc đầu :

- Không sao...tôi nghĩ unnie cũng biết chuyện này chứ. Việc mạng vi tính cấp III bị virut "Princess" tấn công đó.

Cô nàng khẽ nhíu mày :

- Vi rút "Princess"? Loại mới à?

- Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không biết nhiều về máy vi tính cho lắm. 

Im lặng một hồi nữa.

- Virut này chỉ tấn công mạng vi tính cấp III, vậy sao một học sinh cấp II như cô phải lo lắng vì nó?

Tôi mím môi :

- Có người muốn đuổi tôi ra khỏi trường. Họ bảo nếu như tôi không giải được, tôi sẽ bị toàn bộ cấp III tẩy chay.

Tôi nghe tiếng cười bên cạnh mình. 

- Nực cười! Họ dựa vào đâu mà bắt nạt một học sinh cấp II như cô chứ?

Tôi thở dài :

- Tôi đã cố gắng nhiều lắm! Nhưng hình như càng nổ lực, tôi càng lún sâu vào vũng lầy sâu thẳm. Tôi nghĩ mình không nên làm gì nữa. Dù sao thì tôi cũng đã không cảm thấy hối hận trong suốt khoảng thời gian qua.

- Cô bỏ cuộc hơi bị sớm đó. Sao không thử thêm một lần nữa? Chưa hết ngày thì đừng nên thất vọng. Cô còn 40 phút mà.

Mặt trời lặn dần sau lưng tôi. Tôi mỉm cười :

- Nhưng dù sao cũng cám ơn unnie. Tâm trạng tôi khá lên nhiều lắm.

Cô nàng đó nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cảm thấy lạ :

- Sao vậy? Tôi nói gì sai à?

- Không...chỉ cảm thấy cô rất khác biệt.

Tôi ngây ngô :

- Khác biệt? 

- Uh! Chán thiệt...dù sao bây giờ cũng không ngủ được nữa. Cho tôi xem cái máy tính của cô.

Tôi đưa máy tính cho cô ta. Tôi nhìn ngắm xung quanh. Nơi này thật ra rất yên bình. Nếu như có cảm thấy buồn, trốn ở đây là hay nhất.

- Xong rồi! Trả cô nè.

Tôi nhận lại cái máy vi tính xách tay. Mắt tôi mở to hết cỡ :

- Unnie...unnie đã làm gì nó vậy? Virut biến mất rồi. Máy hoạt động bình thường trở lại.

Cô nàng nhún vai :

- Trò trẻ con! Thứ virut này chỉ cần vài Hacker chuyên nghiệp họp nhau lại là giải được. 

- Cám ơn unnie nhiều lắm! Tôi phải đi cho mọi người biết chuyện này. Unnie ở đây nhé! Tôi sẽ quay lại ngay!

Rồi tôi xách máy bỏ chạy về khu vực cấp II. Cô nàng ngán ngẩm nhìn theo :

- Cô nàng này ngốc thiệt đó...nhưng cũng dễ thương lắm...

Có thứ gì đó rơi trên mặt đất. Cô ta nhặt lên, và nhíu mày :

- Princess?   - Princess nói đã tìm ra người có thể giải mã virut "Princess"?

Tôi gật đầu :

- Uh! Đó là một học sinh cấp III mà tôi vừa gặp trong khu Nghĩa Trang.

Bầu không khí tự dưng trở nên yên lặng. 

- Khu Nghĩa Trang?

- Phải!

- Princess...cô vào đó làm gì? Đứng nói với tôi là cô có sở thích quái dị, thích chơi với người chết nhé.

Tôi xua tay :

- Không phải...nhưng chúng ta phải mau chóng đến gặp người đó thôi. Không còn nhiều thời gian nữa.

Cũng vào lúc này, khu nghĩ trang với một học sinh cấp III.

- Dây nơ màu hồng có dòng chữ "Princess"...cô ta là Princess thật sao? Bất ngờ thật đó.

- Bất ngờ cái gì?

- Ahhh...

Cô nàng hoàng hồn nhảy lên khi một gương mặt vươn qua vai mình để cùng ngắm nhín cái dây nơ buột tóc.

- Unnie làm gì mà hét lên ghê vậy? Đưa co tôi cái dây nơ nào.

- Cô...cô...

- Cô cái gì? Bộ mới ngày đầu biết tôi sao?

Cô nàng phải mất một hồi mới lấy lại được bình tĩnh :

- Sao tự nhiên xuất hiện mà không báo trước vậy?

- Tôi có báo, tại unnie để hồn vào cái dây nơ kia thôi. Nhưng đây không phải là biểu tượng của Princess cấp II sao? Unnie "chôm" nó ở đâu vậy?

Cô nàng nhăn nhó :

- Tôi không ăn cắp nó! Tôi chỉ nhặt được thôi.

- Và sau đó là tạm thời bỏ túi chứ gì?! Cũng như nhau thôi...

Cô nàng gật gù :

- Uh...cũng như nhau...cô không sợ tôi nói cho họ nghe cô đang ở đây à, SoYeon?

SoYeon vô tư :

- Cứ tự nhiên! Nhưng unnie bây giờ không phải cũng đang trốn y như tôi sao? Chúng ta ngồi cùng một chiếc thuyền nhỏ đó, Qri. Và nếu unnie còn giở trò uy hiếp tôi nữa, tôi sẽ không ngại ngùng gì mà đạp unnie xuống biển đâu.

Qri phì cười :

- Thôi được...tôi thua! 

SoYeon nhìn chung quanh :

- Anh gặp Princess chưa?

Qri gật đầu :

- Rồi! Mới cách đây vài phút thôi.

SoYeon hồ hởi :

- Thật sao? Vậy cô ta đi hướng nào? Vài phút thì may ra tôi còn đuổi theo kịp.

Qri bật cười :

- Không kịp đâu. Princess không đi thong thả từ từ. Cô ta chạy khá nhanh đó. 

SoYeon xụ mặt :

- Nghĩa là tôi lại hụt mất Princess nữa rồi. Tệ thật! Sao ai cũng gặp Princess rồi, chỉ có tôi là chưa nhỉ? 

Qri xoa đầu SoYeon :

- Cô muốn gặp Princess đến như vậy sao? Yên tâm...nếu cô ngồi đây thêm một chút nữa, cô ấy sẽ quay trở lại.

SoYeon hớn hở :

- Thật sao? Princess là người như thế nào vậy?

Qri trầm tư một hồi rồi trả lời :

- Rất thú vị! Cô ấy đang đến kìa.

Chúng tôi quay trở lại.

- Chính là unnie ấy!

Mọi người vây quanh Qri. SoYeon xúm xít quanh tất cả những đứa con gái : 

- Đâu? Đâu? Ai là Princess? Princess đâu?

- SoYeon...

- Ah, chào Hyomin! Bạn vẫn khỏe chứ? Xin lỗi vì lần trước bỏ đi vội vã như vậy. 

- Không sao.

- Princess cấp II đâu?

Mọi người ngơ ngác nhìn SoYeon. Tôi cười gượng :

- SoYeon.

- Gì?

- Có một chuyện mà kì trước tôi quên nói với bạn.

- Chuyện gì? Nhưng đế nói sau đi. Princess là ai vậy?

Tôi ngượng ngùng :

- Tôi chính là Princess.

10 giây trôi qua, gió làm cành cây vỗ vào nhau.

20 giây trôi qua, không có ai lên tiếng hết.

Sau đó....

- Xin lỗi...tôi đã định nói với bạn rồi. Nhưng mà...

- Tuyệt vời!

- Hả?!?

- Vậy ra tôi là người đầu tiên gặp Princess. Ha...tôi thắng rồi nhé!

Mặc cho SoYeon hân hoan với chiến thắng của mình, mấy người khác hỏi Qri :

- Unnie là người mà Princess bảo là có thể giải virut?

Qri gật đầu. Thêm một lần nữa, SoYeon chen ngang :

- Virut? Virut gì vậy?

Tôi giải thích :

- Là virut "Princess" đang khóa mạng vi tính cấp III hiện nay.

SoYeon nhìn vào màn hình máy vi tính, rồi nghiêm mặt quay sang Qri :

- Unnie mất bao lâu giải virut này?
- Cỡ 3 phút!

SoYeon bấm vào phím "Enter', máy vi tính nói với mạng cấp III và lập tức nhiễm virut trở lại. SoYeon cười bí ẩn :

- Vậy tôi sẽ chỉ mất 1 phút 30 giây cho cả một hệ thống mạng thôi.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, trong khi Qri vô tư chờ đợi.

- Liệu có tin được con nhỏ này không, Princess? Nhìn nó hơi bị...không bình thường đó.

Tôi trấn an mọi người :

- Chắc không đến nổi đó đâu. Tôi nghĩ...

- Xong! 1 phút 28 giây!

SoYeon, thêm một lần nữa ăn mừng chiến thắng của mình.

Chúng tôi không còn dám tin vào những gì mắt thấy tai nghe nữa. Hai người này...

- Thiên tài có khác!

Qri tặc lưỡi :

- Chúng ta đi thôi! Virut được giải, ngay lập tức người-tạo-virut sẽ nổi sùng đó. 

- Huh? Vậy ra cái virut này là...thôi tiêu rồi...chạy thôi!

Qri quay sang tôi :

- Trả cô cái này, Princess! Hy vọng cô sẽ chiến thắng.

Họ đi thật nhanh. Thứ Năm trôi qua...   Thứ Sáu, ngày 13 tháng 6 năm 2006, một ngày mang đầy những con số đen đủi không ngờ lại được chọn làm ngày kết thúc cho "Tuần Lễ Hòa Bình". Bắt đầu cho một ngày không bình thường như thế này chính là mấy bạn trong lớp tự nhiên bu quanh tôi. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khiến cho tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi linh tính sắp có chuyện không lành trút xuống đầu mình.

Trước khi để nó tự giáng xuống, tôi nghĩ là mình nên làm cái gì đó để giảm bớt gánh nặng này một chút. Tôi e dè hỏi :

- Tôi...có làm gì sai không? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy? 

InNa nheo mắt làm ra chiều suy tư dữ lắm :

- Không...Princess không làm gì sai hết, chỉ là tụi này cảm thấy rất lạ thôi.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên :

- Về chuyện gì?

Minzy trả lời thay :

- Vì hai người hôm qua chính là SoYeon và Qri. Princess có quen biết thân mật với họ không?

Tôi lắc đầu :

- Không. Tôi mới gặp SoYeon và Qri có 2 lần thôi.

- Vậy tại sao họ lại giúp Princess? Chuyện này không phải có gì đó rất mờ ám sao? Cả hai người đó đều là những nhân vật chủ chốt của "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Mà mấy người đó lại đang cố ý dồn Princess vào đường cùng. Suy cho cùng, hành động vừa rồi là có ý gì? Tôi tin chắc là họ có âm mưu gì đó.

Tôi ngơ ngác một hồi rồi mỉm cười :

- Tôi tin họ là người tốt.

Ngay lập tức, mấy cái mặt ngệch ra vì tôi, sau đó biến thành những tiếng thở dài :

- Princess à, với cô thì trên thế gian này, không ai là người xấu hết. Nhưng nói sao thì cũng nên cám ơn họ. Nhờ vụ Virut hôm qua mà hiện giờ chúng ta có thêm 5% từ cấp III. Tuy nhiên, 30% không đủ giành chiến thắng đâu. Hôm nay là ngày cuối cùng trong chương trình 'Tuần Lễ Hòa Bình", chúng ta phải tranh thủ chiếm lấy sự ủng hộ của...

Ngưng lại nhìn xung quanh :

- Có ai thấy Princess đâu không?

Lúc này, mọi người mới nhận ra là tôi đã biến mất tự lúc nào. SoAh chán chường :

- Lại nữa rồi...những lúc quan trọng như thế này thì nhân vật chính lại biến mất. Princess thật ra đang nghĩ gì nhỉ?

Tôi đang nghĩ gì? Có lẽ không ai biết hết. Tôi biết đây là giờ phút quyết định cho chuyện thắng thua của "Tuần Lễ Hòa Binh". Chính vì biết như thế cho nên tôi mới bỏ ra ngoài này. Tôi không tự tin vào chính bản thân mình. Tôi cũng biết khả năng chiến thắng của mình là rất thấp. Tôi đã cố gắng hết sức rồi...

Cho tới ngày hôm nay, JiYeon và Eunjung cũng chưa quay lại trường. Có khi nào các bạn ấy quyết định bỏ mặc tôi không? Ngốc thật...tôi đang nghĩ gì nhỉ? Sao tôi lại không tin vào hai bạn ấy? Với lại, tôi đã quyết định sẽ tự mình giải quyết chuyện này rồi mà. Tôi không muốn bất cứ thứ gì cũng chạy đến chỗ của hai bạn ấy. Tôi cũng vừa mới biết JiYeon là Queen gần đây thôi, và Eunjung là người luôn theo bên cạnh JiYeon. Nếu là JiYeon, bạn ấy sẽ làm như thế nào để có được sự ủng hộ của mọi người nhỉ?

Mãi suy nghĩ, tôi quên mất là giờ học sắp bắt đầu. Tiếng chuông reo vào tiếng làm tôi hoảng hồn. Tôi phải nhanh chóng trở về lớp. Nhưng mà...lớp tôi nằm ở đâu nhỉ? Thôi chết rồi...chẳng lẽ tôi bị lạc đường rồi sao?

Nhìn xung quanh, tôi cũng không rõ mình đang ở đâu nữa. Đó là do tôi mãi suy nghĩ, không chịu nhìn đường. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định một mình tự tìm đường ra. Tôi đi sang trái, rồi phải, rồi thẳng tiến, rồi...càng ngày càng lún sâu vào một nơi xa lạ. Bây giờ thì tôi mới hiểu mình ngốc tới cỡ nào. Hoặc nên nói là khả năng định hướng của tôi thuộc mức thiểu năng.

Có tiếng nhạc vang lên từ đâu đó. Hay quá! Nghĩa là có người ở gần đây. Tôi nghĩ ra một cách, cứ đi theo tiếng nhạc này, tôi sẽ tìm được lối ra.

Lần theo tiếng đàn Piano, tôi đến gần một căn phòng nằm khuất sang tàn cây. Tôi chưa hề biết rằng ở học viện CCM cũng có một nơi kín đáo như vậy. Tôi nhìn qua khe cánh cửa mở hé, một người con gái đang ngồi chơi đàn. 

Ngưng lại...

- Cô là ai?

Tôi giật mình. Tôi mở cửa bước vào. Người con gái có dáng người rất thư sinh : làn da trắng và mái tóc dơi dài một chút. Tôi nhận ra đây là một học sinh cấp III qua màu sắc đồng phục. Cô ta nhìn tôi bắng ánh mắt lạnh lùng. Tôi ngượng ngùng :

- Tôi...

Im lặng...

- Xin lỗi!

Vẫn giữ nguyên cái nhìn lạc loài ấy, cô ta hỏi :

- Vậy tại sao cô khóc?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng đúng là mắt tôi đang nhòe đi thật. Tôi đưa tay tôi gạt đi những giọt nước đang lần chảy xuống từ khóe mắt. Tôi khóc lúc nào nhỉ?

- Tôi...không biết nữa. Có lẽ vì tiếng đàn. Unnie chơi bản nhạc gì vậy? Nó khiến cho tôi không cầm được nước mắt.

Cô nàng quay đi :

- Bản nhạc tiễn đưa linh hồn của những Công Chúa!

Tôi suy nghĩ :

- Tác giả là ai vậy? Tôi chưa nghe tên bài này bao giờ.

- Là tôi.

Tôi ngẩn người một rồi, rồi cười rạng rỡ :

- Hay quá! Tôi rất thích bài nhạc này. 

Đột nhiên, cô ta quay lại nhìn tôi và bảo :

- Đồ ngốc!

- Huh?!?

- Tôi nói cô đó!

Thấy tôi cũng còn chưa biết trời trăng gì, cô ta giải thích :

- Công Chúa ở đây bao gồm cả cô nữa, Princess.

Tôi vẫn ngây ngô. Cô ta bắt đầu bực mình :

- Không nói với cô nữa. 

Tôi nhìn xuống mặt đất, những tờ giấy trắng chi chít nốt nhạc vương vãi trên mặt đất. Tôi cúi xuống nhặt lên :

- Tuy tôi khong hiểu gì về âm nhạc hết, nhưng tôi nghĩ nếu unnie đã có cảm xúc để sáng tác một bài nhạc đầy tình cảm như thế này thì unnie quả thật rất giỏi. Có phải unnie yêu Công Chúa trong bài nhạc lắm không?

Im lặng lần hai....

- Không hiểu cô đang nói gì. Cô đi khỏi đây nhanh lên! Còn nữa, tôi cấm cô không được cho bất cứ người nào biết là cô nhìn thấy tôi ở đây.

Tôi đứng lặng người. 3 phút trôi qua...

- Sao còn đứng ngây ra đó? Đã bảo cô đi rồi mà.

Tôi dở khó dở cười :

- Nhưng mà tôi...

Khoàng 10 phút sau, chúng tôi đi bộ băng qua khu khuôn viên cấp II. Cô ta vẫn còn cằn nhằn :

- Cô ngốc thật hay giả vậy? Có như vậy cũng bị lạc đường.

Tôi cười gượng gạo :

- Ơ...xin lỗi. Thật ra tôi...Ahhh....

Mãi lo giải thích, tôi vấp phải bậc thềm trước mặt. Nhưng tôi không ngã xuống đất. Tôi ngã trên người cô ta.

- Tôi...xin lỗi...unnie không sao chứ?

Mặt cô nàng đó đằng đằng sát khí :

- Thay vì cứ xin lỗi vớ vẩn kiểu này, sao cô không leo xuống đi?

Tôi vội vàng rời khỏi người unnie ấy :

- Cám ơn đã giúp tôi.

Cô nàng hầm hồ :

- Giúp đâu mà giúp...tại cô ngã mà còn kéo tôi theo đấy chứ. Đầu óc cô kém phát triển tới mức đó à? Đi đứng cũng hậu đậu nữa.

Tôi cứ đứng yên nghe mắng. Chợt phát hiện ra tay unnie ấy đang chảy máu, tôi lo lắng :

- Tay unnie chảy máu kìa.

Nhưng unnie ấy lạnh lùng rụt tay lại.

- Không liên quan đến cô. Bây giờ thì cô biết đường về lớp chưa?

Tôi rút khăn tay ra :

- Đưa tay cho tôi.

- Không cần!

- Vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết là tôi đã gặp unnie ở đây nhé!

Mấy mươi giây trôi qua, tôi mỉm cười.

Sau đó...

- May mà chỉ bị ngoài da. Tôi sẽ dùng cái khăn này băng tạm. Unnie phải đến phòng y tế nhé!

Unnie ấy quay mặt đi chỗ khác :

- Nhiều chuyện! Cô đâu cần phải làm như vậy chứ.

Tôi cười :

- Uh! Nhưng tôi làm chuyện này không phải vì mỗi mình unnie. Tôi muốn tất cả mọi người còn được nghe những bài nhạc tuyệt vời từ đôi tay này. Xong! Tôi về lớp đây! Cám ơn unnie rất nhiều.

Rồi tôi quay đi. Tôi không hề biết là unnie đó vẫn đứng lại nhìn tôi cho tới lúc bóng tôi khuất xa và mất hút.

- Tìm được unnie rồi, JiAe! 

Unnie ấy nhìn ra sau. Một người giống hệt unnie ấy đi tới :

- Unnie đi đâu vậy? Mọi người đang tìm unnie đó. Ủa?!? Tay unnie bị sao vậy?

JiAe lạnh lùng quanh đi :

- Không gì cả. Chúng ta đi thôi!   Có ai đó từng bảo với tôi rằng con số 13 là con số không may mắn, số 666 là số của quỷ, vậy hôm nay sẽ như thế nào? Một lần nữa, xin được phép lặp lại, hôm nay là thứ Sáu, ngày 13 tháng 6 năm 2006, học viện CCM.

Ngay khi vừa quay trở lại lớp học, tôi đã bị thầy chủ nhiệm phán ngay một câu :

- Cấm túc 2 tiếng sau giờ học, phòng E.310!

Và không để cho tôi kịp giải thích gì cả. Thầy chủ nhiệm lớp tôi thuộc típ người khá nghiêm túc, đối với hầu hết tất cả mọi người, chỉ trừ có một. Và, người duy nhất đó chính là JiYeon. Vụ thầy và JiYeon trong phòng vật lý, tôi vẫn chưa thể nào quên được. Kể ra thì chuyện đó cũng làm cho tôi cảm thấy sốc lắm. Tuy nhiên, tôi đã quyết định không tìm hiểu. Bởi vì JiYeon dường như không thích. Tôi nghĩ ai cũng có bí mật, và tôi tôn trọng JiYeon, nếu bạn ấy không muốn để tôi biết. Thật ra thì tôi cũng sợ nữa. Sợ khi tôi biết rõ chuyện này, tôi sẽ mất đi JiYeon, một người bạn mà tôi cho là tốt nhất. 

Nhưng nếu JiYeon có ở đây, liệu thầy có nương tay cho tôi một chút không nhỉ?

- Bạn đã đi đâu vậy, Princess?

GaHee vừa hỏi nhỏ sau một hồi tôi quay về chỗ ngồi. Tôi trả lời bằng một giọng cũng nhỏ không kém :

- Tôi đi lòng vòng một chút, sau đó thì bị lạc, và...

- Hyomin!

Tôi giật mình ngóc dậy. Thầy chủ nhiệm đang chiếu cái nhìn nảy lửa vào tôi. Tôi đứng lên :

- Vâng....

Thầy mỉm cười, hành động bất ngờ làm tôi dở khóc dở cười. Trong những tình huống như thế này, dựa theo kinh nghiệm gần một năm học lớp 8A, tôi tự hiểu sắp có điềm không lành.

- Chúc mừng em! Em là người được chọn lên bảng giải bài toán này. Và, nếu giải không được, em còn được hưởng thêm một quyền ưu tiên nữa. Đó là 1 tiếng cộng thêm vào thời gian cấm túc.

Tôi biết thế nào mình cũng không thoát được, nhất là trước mặt thầy giáo. Tự nhiên, hơn bao giờ hết, tôi ước JiYeon có ở đây. Nếu như bạn ấy ở đây, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng trước hết, điều làm tôi bận tâm nhất là, bài toán này giải như thế nào nhỉ?

Chờ mãi, cuối cùng giờ ra chơi cũng đến. Chúng tôi thu dọn mọi thứ và đứng lên chào thầy sau tiếng chuông báo hiệu hết tiết học. Vậy là thoát...nhưng vẫn phải ở lại thêm nửa tiếng trong thời gian cấm túc sau giờ học. Mặc dù tôi đã giải đúng nhưng thầy cho rằng tôi không chú tâm vào giờ học, cho nên vẫn phải nhận hình phạt. Tôi đang tự hỏi, liệu mình phải làm gì trong thời gian cấm túc nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi bị cấm túc.

- Princess...

Và sau thầy giáo là những người bạn trong lớp. Tôi không có thời gian để nghỉ.

- Chúng tôi đang bàn với nhau việc nhờ Queen giúp đỡ.

Tôi tròn mắt nhìn họ. Một trong số đó liền giải thích :

- Dựa theo số liệu từ cấp III mà chúng ta đang có hiện nay, tôi không nghĩ là Princess sẽ chiến thắng.

Tôi hỏi :

- Vậy chúng ta có bao nhiêu phần trăm?

- 30! Phần còn lại thuộc về "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Còn nhớ tôi từng nói đến hai chị em JiAe và JiWon chứ?

JiAe...JiWon...không có ấn tượng gì về hai cái tên này hết. Nhưng nếu tôi nghệch mặt ra bây giờ thì thế nào cũng bị mắng cho nên tôi lập tức gật gù :

- Uh! Họ thế nào?

- Hai người đó, một là thiên tài Piano, một là thần đồng Violon. Cả hai người đều có ngoại hình rất nổi trội.

- Vậy...

- Họ có rất nhiều fan hâm mộ. Thêm vào đó, Aerum cũng là một diễn viên khá thành công. Cả 3 người họ dựa vào sự nổi tiếng của mình để tranh thủ sự ủng hộ của cấp III.

Tôi nhìn xuống bàn, đầu óc còn bận suy nghĩ nhiều thứ. InNa nói tiếp :

- Nếu chỉ dựa vào một mình Princess và cấp II thì không đủ. Cho nên chúng tôi muốn nhờ Queen ra mặt.

Tôi bất giác hỏi :

- Nếu JiYeon xuất hiện thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn thật sao?

- Uh! Sức ảnh hưởng của Queen rất lớn. Chỉ cần Queen chịu ra mặt, Princess chắc chắn sẽ thắng.

Tôi cười một mình, rồi đứng lên :

- Nếu vậy, JiYeon tốt nhất là không nên xuất hiện vào lúc này.

Tất cả những cái miệng há hốc nhìn tôi. Ngay sau đó, có tiếng nói phát ra từ loa phát thanh của trường :

- Xin mời đại diện cấp II lập tức quay về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, đại diện khu vực cấp II xin hãy đến phòng hiệu trưởng ngay bây giờ.

Tôi nhìn lên cái loa phát thanh, rồi quay sang mọi người :

- Tôi sẽ quay lại sau. 

Xong, tôi rời khòi lớp. Trong lòng tôi cảm thấy rất rối bời. Tôi cảm thấy vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Tôi không suy nghĩ gì về lệnh triệu tập của thầy hiệu trường. Cái mà tôi đang suy nghĩ bây giờ chính là điều mà tôi vừa nói với tất cả mọi người. Tôi từ chối sự giúp đỡ của Jiyeon, chắc mọi người sẽ giận tôi lắm. Nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã nói. Tôi biết, nếu bây giờ tôi gọi, Jiyeon chắc chắn sẽ mỉm cười dịu dàng và đưa tay ra cho tôi. Nhưng tôi không muốn nắm lấy tay bạn ấy trong lúc này. Nếu như tôi làm như vậy thì suốt cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình được. Tôi cũng không muốn làm cho Jiyeon cảm thấy thất vọng về tôi. Vì tôi là người được chọn trở thành Princess của cấp II.

Tôi dừng lại trước cửa phòng hiệu trưởng và gõ cửa. Có tiếng nói từ trong vọng ra :

- Vào đi!

Chỉ chờ có thế, tôi mở cửa bước vào. Thầy hiệu trưởng ngồi ngay bàn. Thầy nói :

- Em cứ tự nhiên.

Tôi bước tới và ngồi xuống chỗ đối diện thầy. Thầy bắt đầu hỏi :

- "Tuần Lễ Hòa Bình" đến đâu rồi?

Tôi nhìn lên và chạm phải ánh mắt của thầy. Tôi tự nhiên cảm thấy xấu hổ. Tôi cúi xuống bàn. Thầy hiệu trường có lẽ là người đặt nhiều kì vọng vào tôi nhất.

- Tôi biết chuyện này là quá khó khăn cho em. Thầy chủ nhiệm của em cũng có nói với tôi về chuyện em đặt hết tâm trí vào "Tuần Lễ Hòa Bình" mà xao lãng việc học.

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Thầy chủ nhiệm tôi nói như vậy thật sao?

- Và tôi cũng đã biết em chỉ có 30% từ cấp III, cho tới lúc này.

Tôi mím môi. Nếu thầy hiệu trưởng hỏi về kế hoạch của tôi sắp tới, tôi không biết phải trả lời ra sao. Tôi chưa bao giờ tự đặt ra kế hoạch cho mình hết. 

- Vậy em sẽ làm gì tiếp theo để cấp III ủng hộ em đây?

Tôi lắc đầu :

- Em không biết.

Im lặng kéo dài. Một lúc sau, thầy hiệu trưởng nói tiếp :

- Tôi đã nhờ thầy chủ nhiệm bảo em ở lại khoảng 2 tiếng sau giờ học hôm nay.

Tôi mở to mắt nhìn thầy hiệu trưởng. Thầy ngạc nhiên :

- Sao vậy? Bộ thầy em không nói gì với em sao?

Tôi nhíu mày :

- Không ạ...thầy có nói. Nhưng là chuyện "Cấm túc 2 tiếng sau giờ học."

Thầy hiệu trưởng phì cười :

- Cậu ấy lúc nào cũng làm cho người khác căng thẳng.

- Nhưng thầy muốn em ở lại trường làm gì?

- Để nói chuyện với cấp III. Em không muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao cấp III lại không chấp nhận em sao?

Tôi xua tay :

- Không...ý em là...em rất muốn biết.

Thầy cười :

- Tốt! Vậy sau giờ học ngày hôm nay, tôi muốn em. Ah, chỉ-mỗi-mình-em thôi nhé! Hãy đối mặt với toàn thể cấp III và hỏi họ tại sao. Em có đủ tự tin để làm việc này chứ?

Tôi nhìn thầy, mấy giây sau, tôi gật đầu.

Sau đó nữa, tôi được thầy hiệu trưởng cho ngồi lại để uống trà với thầy. Ý nghĩa của từ "uống trà" trong tình huống này không biết nên giải thích như thế nào nữa. Tôi không đơn giản ngồi chơi xơi nước, mà tôi ngồi đó nghe và trả lời những câu hỏi thầy đặt ra. Tôi đã từng nghe mọi người bảo rằng thầy hiệu trưởng là một người rất kì quái, bây giờ tôi mới thật sự chứng kiến thầy lạ lùng tới mức nào. Ví dụ cụ thể, một trong các câu hỏi của thầy :

- Em có nghĩ là mình có siêu năng lực bí ẩn mà người khác không nhận ra hay không?

Nhưng mặc kệ thầy hỏi gì, cái hay nhất bây giờ chính là tôi không phải quay về lớp và giải thích với tất cả mọi người về việc tôi không muốn Jiyeon xuất hiện lúc này. 

Trong lúc đó, về phía "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng", họ cũng có một cuộc nói chuyện riêng với nhau.

Boram ngồi một mình trên chiếc ghế cách các thành viên còn lại một khoảng khá xa. Cô nhóc đang cảm thấy rất bực mình. Aerum nhìn Boram một hồi rồi quay sang hỏi Jiwon :

- Con nhóc đó bị sao nữa vậy?

- Bận suy nghĩ! 

- Chuyện gì?

Jiwon nhún vai :

- Không có ý kiến! Chắc nó còn bực vụ virut mới bị giải mã một cách dễ dàng.

Và hình như Jiwon đã đoán đúng. Boram thình lình hét lên :

- Ahhh...tại sao lại bị thua nhanh như vậy chứ? Không thể được! Không lẽ bên phía đó có người giỏi đến như vậy sao? Húc...không cam lòng...

Aerum thở dài :

- Lại nữa rồi...nhưng nó sẽ quên mau thôi. Thường là vậy, chỉ sau vài hôm là coi như không có chuyện gì xãy ra. Phải rồi, có ai nhìn thấy Qri và Soyeon đâu không?

JiAe lắc đầu :

- Họ có đến trường, nhưng không vào lớp. Hiện giờ ba khối không còn vách ngăn nữa, học viện CCM lại rộng mênh mông cho nên không biết đường mà tìm ra họ.

Aerum lại thể hiện sự thất vọng lần nữa trên gương mặt yêu kiều của mình :

- Thiên tài thường là những kẻ ngốc nghếch khù khờ. Họ cứ làm như không biết trời trăng gì và tiếp tục lẫn trốn chúng ta. Thôi được...dù sao thì cũng không cần đến họ, chúng ta cũng có 70% còn lại rồi. Nếu con số này được duy trì cho tới tuần sau thì Princess sẽ phải cuốn gói rời khỏi trường.

Im lặng kéo dài. Có vẻ như đây là điều hiển nhiên, không có gì bàn cãi thêm nữa. Được một hồi, Aerum hỏi :

- Tối nay mở Party ở nhà tôi. Có ai hứng thú không?

Boram reo lên :

- Party! 

Trong khi Jiwon và JiAe không nói gì. Jiwon nhằn nhừ :

- Tụi này cũng muốn lắm, nhưng thầy hiệu trưởng có lệnh toàn bộ cấp III phải ở lại trường 2 tiếng sau giờ học.

Aerum ngạc nhiên :

- Để làm gì?

- Không biết!

JiAe nhìn đi chỗ khác. Bất giác, cô nàng lầm bầm một mình :

- Tại sao chúng ta phải chống lại Princess?

- Huh? 

Tất cả cùng nhìn về phía JiAe. Cô nàng bỏ đi :

- Không có gì. Tôi đi trước đây.

Một hồi sau khi JiAe đi khỏi, Aerum hỏi Jiwon :

- JiAe làm sao vậy?

- Ai mà biết! Unnie ấy lúc nào chẳng như vậy. Cứ để mặc unnie ấy. Nhưng hồi nãy unnie ấy nói gì nhỉ? Có ai nghe rõ không?

Mọi người lắc đầu. Boram suy tư :

- Hình như có liên quan tới Princess. Nhưng không biết chuyện gì.

Về phía Jiyeon. Trong ngôi biệt thự khang trang, Jiyeon đặt cuốn sách đang đọc dở xuống đùi và mỉm cười :

- Princess nói như vậy thật à?

Eunjung gật đầu. Jiyeon hình như rất vui :

- Tôi cũng đoán được chuyện này. Princess sẽ từ chối sự giúp đỡ của tôi. Đó là điểm thú vị nhất từ bạn ấy.

Song, Jiyeon lại vùi đầu vào sách :

- Nếu đây đã là ý của Princess thì cứ để mặc bạn ấy tự giải quyết. 

Eunjung quan sát Jiyeon một hồi lâu. Jiyeon hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào trang sách :

- Còn chuyện gì nữa à?

Eunjung trả lời :

- Tin từ thầy chủ nhiệm, thầy hiệu trưởng cho gọi toàn bộ cấp III nói chuyện với Princess sau giờ học ngày hôm nay.

Jiyeon lập tức đóng cuốn sách lại :

- Có chuyện này thật sao?

Eunjung chờ phản ứng của Jiyeon. Jiyeon bỏ cuốn sách xuống bàn :

- Coi bộ ông tôi muốn tôi ra mặt cho vụ này rồi. Ông ấy thật sự muốn biết chuyện gì đã xãy ra với những Princess trước đó. Nếu để Princess nói chuyện với cấp III bây giờ, điều này đồng nghĩa với việc đẩy Hyomin vào chỗ nguy hiểm. Có rất nhiều người hiện nay đang bất bình với "Tuần Lễ Hòa Bình" và ý tưởng sát nhập 3 cấp, nhất là khu vực cấp III. Dựa vào đó, Princess chắc chắn sẽ không được an toàn.

Eunjung hỏi :

- Có cần tôi cho người theo sát Princess không?

Jiyeon đứng lên :

- Cứ tạm thời giải quyết như vậy, nhưng tuyệt đối đừng để cho Ptrincess nhận ra tình cảnh của mình. Âm thầm bảo vệ Princess.

Eunjung gật đầu :

- Tôi biết rồi.

Jiyeon nhíu mày :

- Tôi chưa thể đến trường lúc này được. Eunjung có thể quay lại đó và xem chừng Princess cho tôi được không?

Eunjung không trả lời. Jiyeon nói thêm :

- Ngoại trừ tôi ra, không một ai được phép chạm vào Princess hết. Tôi muốn tự tay mình đưa cô ấy đến Vùng đất chết của những Princess.

Eunjung đảo mắt nhìn xung quanh một hồi rồi đáp lại :

- Tôi biết.

- Còn một điều quan trọng nữa. Tôi không muốn ông tôi biết thêm bất cứ thứ gì nữa.

Eunjung lặng lẽ bỏ đi. Jiyeon nhìn ra bên ngoài qua khung cửa số cao và thì thầm :

- Princess chỉ thuộc về tôi mà tôi.

Mặt trời đang lặn dần sau rặng mây, một ngày sắp đi qua...

Và kết thúc giờ học hôm nay, tôi sẽ có một cuộc nói chuyện riêng với toàn thể cấp III. Tôi đã có đủ thời gian để chuẩn bị cho buổi gặp mặt này, đó là khoảng thời gian thầy hiệu trưởng đã cho phép tôi ngồi lại một mình trong phòng mà không phải quay lại lớp học. Tuy nhiên, đến phút cuối như thế này, tim tôi lại đập mạnh hơn bao giờ hết. Tôi có cảm giác như những gì mình đã sắp xếp sẵn trong đầu từ nãy tới giờ hoàn toàn vô hiệu. Chúng cứ lần lượt kéo nhau biện mất khỏi trí nhớ của tôi, cho tới khi đầu óc tôi tróng rỗng. 

Tay tôi lạnh dần, và người tôi đang run lên. Tôi nhìn ra bên ngoài, đông đảo học sinh cấp III đang tụ hội lại trong hội trường cấp III. Theo ước chừng của tôi thì số lượng học sinh cấp III hình như đông hơn cấp I và II. 

- Em chuẩn bị đi. Tôi sẽ ra ngoài ổn định cấp III trước.

Tôi gật đầu. Thầy hiệu trưởng bước ra ngoài. Tôi quay người lại để không phải đối mặt với đám đông nhốn nháo ngoài kia. Tôi hướng mắt mình ra bên ngoài cửa sổ và buổi chiều nhạt nắng. Tôi luôn tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng càng cố gắng, tôi càng cảm thấy có một luồng áp lực rất lớn đè nặng lên người. Nó làm cho tôi ngạt thở.

- Bạn vẫn ổn chứ?

Giọng nói này làm tôi bị bất ngờ. Tôi lập tức quay lại phía sau. Mắt tôi mở to hết cỡ. Eunjung hỏi lại lần nữa :

- Bạn không sao chứ? Mặt bạn cứ như người thiếu máu vậy.

Tôi không nói lời nào, chạy ngay đến bên Eunjung và ôm chầm lấy bạn ấy. Eunjung cũng bất ngờ không kém, nhưng không phải vì sự có mặt của tôi ở phòng hiệu trưởng, mà là hành động này. Tôi nói bằng một giọng xúc động, cứ như đây không phải là tôi của thường ngày :

- Hay quá... Eunjung đã ở đây rồi.

Eunjung không có phản ứng gì, cho tới một hồi sau, bạn ấy hỏi :

- Hyomin mong tôi đến như vậy à?

Tôi buông Eunjung ra. 

- Xin lỗi...nhưng tôi thật sự rất nhớ Eunjung, và cả Jiyeon nữa.

Eunjung nhìn đi chỗ khác :

- Ngốc! Chúng ta chỉ mới không gặp nhau vài hôm thôi.

Tôi cười :

- Uh! Nhưng quá nhiều chuyện đã xãy ra trong mấy ngày qua. Nò làm tôi có cảm giác như là đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bạn. Tôi vui lắm! Cám ơn Eunjung đã đến đây.

Sự xuất hiện của Eunjung thật sự đã làm thay đổi hoàn toàn tâm trạng của tôi. Mối lo ngại nặng hàng tấn kia tự nhiên biến mất để thay vào đó và niềm vui chưa bao giờ có. Eunjung đặt tay lên mặt tôi :

- Vậy tại sao Hyomin lại khóc?

Tôi lắc đầu :

- Vì người ta vui quá thôi. Eunjung à, tôi có thể ôm bạn thêm một lần nữa không?

Eunjung nhìn tôi, sau đó cằn nhằn :

- Đồ ngốc! Muốn làm gì thì làm.

Chỉ chờ có vậy, tôi lại sà vào lòng bạn ấy. Eunjung mang cho tôi cảm giác an tâm lạ thường. Tôi nghĩ nếu có thể ôm bạn ấy thêm một chút nữa, tôi sẽ có đủ tự tin để đối mặt với đám đông ngoài kia. Nhưng tôi cũng không thể cứ như vậy hoài được, đúng không? Tôi nên tự dựa vào chính bạn thân mình hơn một chút. Cho nên khoảng vài giây sau, tôi lại buông Eunjung ra. Eunjung hỏi :

- Cảm thấy khá hơn không?

Tôi mỉm cười :

- Uh! Cám ơn Eunjung nhiều lắm.

Và tôi thấy mặt Eunjung đỏ lên. Phát hiện này khiến tôi phì cười.

- Hyomin cười cái gì?

Tôi nghiêng đầu :

- Eunjung đang ngượng à? Nhưng lúc Eunjung đỏ mặt, trông bạn đáng yêu lắm.

Ngay lập tức, tôi biết mình đã chọc giận Eunjung. Tôi vội chuyển đề tài :

- Tôi...à...tôi phải ra nói chuyện với mọi người ngoài đó rồi.

Eunjung không nhìn ra sau lưng khi tôi hướng mắt ra bên ngoài. Bạn ấy nói :

- Nếu như Hyomin cảm thấy không ổn thì đừng ra. Không ai có quyền ép bạn phải đối mặt với cấp III hết. Vả lại, cấp III vốn không nằm trong phạm vi quản lý của...

- Là Jiyeon bảo bạn đến trường phải không?

Trước khi Eunjung nói hết câu, tôi đã cắt ngang lời bạn ấy. Tôi biết Eunjung sẽ nói gì tiếp theo. Tôi hiểu là cả Jiyeon lẫn Eunjung đều rất lo lắng cho tôi. Tuy nhiên, nếu tôi rút lui bây giờ, mọi cố gắng ban đầu xem như vứt đi. Tôi không muốn hoài công tất cả những người đã giúp tôi ngay từ lúc "Tuần Lễ Hòa Bình" bắt đầu. Tôi đã nhận được quá nhiều thứ từ mọi người, bây giờ cũng là lúc tôi nên nhìn lại xem mình đã làm được những gì cho mọi người.

Eunjung không trả lời, điều này đồng nghĩa với việc tôi đã đoán đúng. Tôi cầm tay Eunjung :

- Xin bạn...hãy cứ đứng phía sau mà nhìn thôi, được không? Tôi sẽ ra ngoài đó và cố gắng hết sức của mình. Tôi muốn tìm ra nguyên nhân tại sao cấp III lại không thích "Tuần Lễ Hòa Bình'. Mọi chuyện bắt đầu từ tôi, cho nên tôi phải tự tìm hiểu lấy.

Eunjung rút tay lại. Bạn ấy lặng yên nhìn tôi một lúc rồi nói :

- Cẩn thận.

Tôi mỉm cười :

- Tôi biết tự lo cho mình mà.

Xong, tôi đi ngang qua Eunjung để bước ra ngoài. Khi cánh cửa được mở rộng, tôi đón nhận ánh mắt của tất cả học sinh cấp III. Tiếng xì xào nổ ra mạnh mẽ, sau đó thì tắt lịm để nhường chỗ cho bầu không khí nặng trịch căng thẳng. Đây là sự đón chào của cấp III dành cho tôi phải không?

Tôi hít một hơi thật sâu, đảo mắt nhìn xung quanh rồi cất tiếng nói :

- Xin chào mọi người, tôi là Hyomin, Princess của cấp I và II. Đồng thời, tôi cũng chính là người khởi xướng "Tuần Lễ Hòa Bình".

Sự im lặng tiếp tục bao trùm cả hội trường rộng lớn thuộc khu vực cấp III. Theo lời thầy hiệu trưởng thì cấp III có khoảng 8,567 học sinh, nhiều hơn so với cấp I và cấp II. Tôi phải tự mình đối mặt với hơn 8,000 người lớn hơn tôi, và đương nhiên, cách họ suy nghĩ cũng khác biệt hoàn toàn so với những học sinh cấp I và II.

- Dở hơi...sao chúng ta lại phải ở đây nghe con nhóc này nói chuyện trên trời nhỉ?

Cuối cùng cũng có người chịu lên tiếng, nhưng những gì tôi nhận được cũng chỉ có vậy. À, không dừng lại ngay ở đó, tôi còn phải lắng nghe những lời chỉ trích của cấp III.

- Biến khỏi đây! Quay về khu vực cấp II mà làm Princess trẻ con của cô đi.

- Chúng tôi không cần cô dạy đời!

- Cấp II không đủ tư cách nói chuyện với cấp III.

- Cô tưởng mình là gì chứ? Princess chỉ ở cấp II thôi, cô chẳng là gì đối với cấp III cả.

- Cút đi!

- Đả đảo "Tuần Lễ Hòa Bình"! Hãy biến khỏi trường CCM.

Tôi cố ngăn để không bật khóc như một đứa trẻ. Nếu tôi khóc bây giờ, tôi sẽ không thể nào gượng dậy nổi. Nhưng mắt tôi cứ cay cay, và người tôi cứ run lên từng hồi y như người đang đi trong mưa. Cho tới khi một chai nước ném trúng mặt tôi.

Tới lúc này thì Eunjung không thể đứng yên được nữa. Eunjung lập tức lao ra kéo tôi ra sau lưng. Bạn ấy nổi giận.

- Đây là cách cư xử của những người học lớp lớn sao? Nhiều người như vậy hè nhau bắt nạt Princess của chúng tôi, các người không cảm thấy xấu hổ chút nào à?

Có người phản hồi lại :

- Thì sao nào? Nên nhớ các người đang ở trong khu vực cấp III. Princess có thể ra lệnh cho cấp I và cấp II, nhưng không phải cấp III. Nếu cô không thích cách cư xử này thì xéo đi!

Ngay sau đó, giấy rác được ném lên tới tấp từ phía dưới. Eunjung nghiêm mặt :

- Tôi cảnh báo lần cuối. Nếu các người còn tấn công Princess của chúng tôi...

Tôi nhận ra trong khu vực cấp III có mặt của khá nhiều học sinh cấp II. Chung quanh họ, từ các phía, học sinh cấp I và II đã bao vây kín mít. Tình huống đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Vào lúc này, thầy hiệu trưởng cũng đang đứng quan sát từ trong phòng. Thầy nhíu mày:

- Cấp I và cấp II tụ tập ở đây từ bao giờ nhỉ? Nhưng không sao...càng nhiều tình huống bất ngờ xuất hiện thì càng vui. Để xem Princess sẽ ứng phó chuyện này ra sao.

Học sinh cấp III nhìn xung quanh và nhốn nháo hẳn lên khi nhận ra hoàn cảnh của mình. Tôi vượt lên phía trước ngăn lại :

- Đừng...

Tất cả hướng cái nhìn về tôi. Tôi quay sang Eunjung :

- Bảo họ về đi. Làm ơn...

Eunjung không trả lời. Tôi nhìn xuống phía dưới :

- Princess có thể ra lệnh, đúng không? Tôi chưa hề ra lệnh cho mọi người làm bất cứ chuyện gì cả. Nhưng đây là lần đầu tiên, nếu mọi người còn cho tôi là Princess thì xin hãy quay về.

Vẫn còn yên lặng. Một lúc sau, Eunjung bảo :

- Lệnh của Princess...

Học sinh cấp I và II lần lượt dời đi, nhưng không quên quay lại nhìn tôi lần cuối. Khi mọi thứ đã ổn định, Eunjung nói :

- Hay là hủy bỏ cuộc nói chuyện này đi. Mặt Hyomin sưng đỏ lên rồi đó.

Tôi mỉm cười :

- Mệnh lệnh của Princess có tác dụng với Eunjung không?

Eunjung đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi quay đi.

- Cẩn thận.

Tôi gật đầu. Tôi biết Eunjung lo cho tôi nhiều lắm. Tôi cũng cảm thấy rất ngại khi chính mình ra lệnh cho bạn ấy, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Cấp III đã thôi không ném bất cứ thứ gì vào tôi nữa. Tôi hỏi :

- Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chưa?

- Nói chuyện? Cô còn đứng đó ba hoa được à? Cô thì quá tốt rồi! Princess của cấp I và II chứ gì? Vậy Princess muốn gì ờ chúng tôi đây?

Lời nói mỉa mai khiến tôi chạnh lòng. Mọi người không muốn nói chuyện với tôi vì tôi là Princess phải không?

- Nếu như tôi không phải là Princess, mọi người có thể cho tôi hỏi một câu được không?

Xong, tôi tháo dải nơ ra và vứt nó xuống đất. Tôi nhìn xuống dưới :

- Thôi được...vậy bây giờ tôi không còn là Princess nữa. Tôi cũng không đang ở trong khu vực cấp II. Tôi đứng đây với tư cách là một học sinh cấp II bình thường. Mọi người cứ thoải mái làm bất cứ thứ gì cho tới khi cảm thấy nguôi giận và sẵn sàng cho buổi nói chuyện ngày hôm nay.

Rồi tôi nhắm mắt lại, bình thản đứng đó. Tôi biết có rất nhiều thứ đang bay về phía tôi. Có thứ rất cứng, Có thứ mềm, cũng có thứ ướt nhem. Hình như ai đó đã xối nước vào người tôi thì phải.

Tôi chưa bao giờ thích học viện CCM. Khi mới bắt đầu, tôi đã có cảm giác đó. Cho tới khi tôi gặp Jiyeon và Eunjung, suy nghĩ của tôi về trường CCM đã thay đổi hoàn toàn. Tôi tự nhiên cảm thấy thích thú hơn khi đến trường. Không biết có ai giống như tôi hay không? CCM trở thành mục tiêu bởi vì cả gia đình tôi đều từ ngôi trường này mà ra, các anh em họ tôi đã theo học ở CCM trước đó và bây giờ, họ là những người thành công trong cuộc sống.

Vậy mục đích của tôi đối với ngôi trường này là danh lợi, đúng không?

Tôi muốn thay đổi. Tôi muốn làm cái gì đó để những ngày tháng của mình ở đây không uổng phí. Tôi muốn sống cho chính mình nhiều hơn.

Tôi sẽ cố gắng...

- Cô mở mắt ra được rồi đó, Princess.

Tôi từ từ mởi mắt ra. Unnie Gil, đại diện cho khu vực cấp III đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào không biết. Unnie ấy mỉm cười dịu dàng với tôi :

- Tôi nghĩ họ đã sẵn sàng để nghe cô hỏi rồi.

Tôi cười rạng rỡ :

- Vậy thì hay quá! Cám ơn unnie.

Unnie Gil ngẩn người nhìn tôi một hồi rồi rút ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi :

- Lau khô mặt trước đi. Tôi nghĩ cô cần một bộ đồng phục mới sau vụ này đó.

Tới bây giờ, tôi mới biết là đồng phục mình dính đầy mực. Unnie Gil đi xuống. Tôi ngước lên, mọi người đang nhìn tôi. Tôi cười :

- Cám ơn đã chịu nghe tôi nói. Câu hỏi của tôi là : Tạo sao mọi người lại không thích "Tuần Lễ Hòa Bình"?

Tiếng rên rỉ đầy thất vọng từ phía dưới vang lên :

- Đồ ngốc! Cô không còn câu nào để hỏi sao?

Tôi lúng túng :

- Ơ...hỏi như vậy không đúng à? Vậy tôi có thể hỏi "Tuần Lễ Hòa Bình" vì sao lại không được cấp III chấp nhận được không?

- Cũng giống nhau thôi! Hỏi câu khác đi!

Tôi mím môi :

- Tôi không biết...tôi chỉ có mỗi câu hỏi đó thôi. Nhưng mọi người có thể cho tôi biết lý do được không? Vì sao lại không chấp nhận "Tuần Lễ Hòa Bình"?

- Nếu chúng tôi bảo là vì chúng tôi ghét Princess thì sao?

Tôi gật gù :

- Vậy thì vấn đề này sẽ rất dễ giải quyết. Tôi sẽ rời khỏi trường CCM. Nếu tôi rời khỏi đây, mọi người sẽ chấp nhận hòa bình với cấp I và cấp II nhé!

Tiếng xì xầm...

- Cái này là cô nói thôi nha! Chúng tôi không ai hứa hẹn gì hết.

- Nghĩa là còn có một nguyên nhân khác khiến cho mọi người không chấp nhận "Tuần Lễ Hòa Bình"?

4 giây không có câu trả lời.

- Vì cấp III không chấp nhận được sự thay đổi lớn lao này.

- Từ lúc chúng tôi vào trường cho tới nay, những bức tường đã trở nên quá quen thuộc. Bây giờ chúng đột ngột biến mất, chúng tôi phải hội nhập với những đứa nhóc, hỏi làm sao chịu cho được.

- Nhưng tụi nó cũng dễ thương lắm chứ!

- Công nhận...nhưng nhiều khi cũng phiền lắm! Kì trước một con nhóc lớp 2 lạc đường, tôi phải tốn hàng giờ với nó.

- Vậy à? Thì tôi cũng...

Không biết từ lúc nào, cuộc đối thoại đã chuyện sang giữa các học sinh cấp III với nhau, và tôi biến thành người đứng ngoài lắng nghe.

Tôi cảm thấy vui lắm. Hình như họ không ghét cấp I và Cấp II.

Ở phía dưới, trong đám đông, JiWon cười :

- Princess thú vị hơn tôi tưởng nhiều. Rõ ràng đây là một tình huống đầy căng thẳng, nhưng đến phút cuối lại trở nên hòa nhã như vậy. Unnie thấy thế nào?

JiAe bỏ đi :

- Cô ấy lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy hết.

- Huh? Unnie nói "lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy hết" nghĩa là sao? Unnie quen Princess à?

Nhưng JiAe không nói thêm gì hết.

Trong khi đó, Unnie Gil đứng cạnh Eunjung cũng lên tiếng :

- Cấp II có một Princess thật đáng ngưỡng mộ.

Kết thúc buổi nói chuyện, tôi đã tìm ra được câu trả lời. Mọi người không ghét cấp I và cấp II, chỉ là họ cần thêm thời gian để chấp nhận sự thay đổi này mà thôi.

Sau buổi nói chuyện, tôi phải vào phòng y tế vì vết sưng trên mặt, và còn bị trầy trụa sơ sơ trên người nữa. Oppa HoJun và Eunjung ở cạnh bên tôi. Tôi đã giới thiệu hai người họ với nhau. Ngoài dự đoán của tôi, Eunjung không ngạc nhiên chút nào khi tôi bảo anh họ của tôi học ở cấp III. Oppa HoJun cú vào đầu tôi :

- Đồ ngốc! Em gan tới mức dám đứng ra cho mọi người xử lý sao?

Tôi xuôi xị. Oppa HoJun còn chưa nguôi giận :

- Lỡ như có chuyện gì xãy ra thì sao? Oppa không gánh vác nổi đâu. Oppa không biết phải giải thích với gia đình em như thế nào.

Tôi tỏ ra ăn năn :

- Em xin lỗi.

Phải đợi một lúc sau, oppa HoJun mới nói tiếp :

- Không hiểu người như em hay ho chỗ nào mà lại được cấp II chọn làm Princess nhỉ?

Không có câu trả lời.

- Nhưng nói gì thì nói, cái ngốc của em đôi lúc cũng dễ thương lắm.

Khi tôi ngước lên, cái mà tôi nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười của oppa ấy. Tôi cũng cười. Oppa ấy không giận nữa rồi.

Sau đó nữa, có một nhóm người cấp III đến xin lỗi tôi. Điều này khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên.

- Sao lại phải xin lỗi tôi?

Một trong số đó trả lời :

- Nếu tôi bảo người ném lọ mực vào người cô là tôi thì sao?

Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật gù :

- Uh...không biết dùng thuốc tảy có được không? Unnie còn giữ đồng phục cấp II chứ? Hay unnie cho tôi nhé!

Unnie cấp III nhăn mặt :

- Lúc tôi học cấp II, tôi không lùn như cô đâu.

- Ơ...vậy phải làm sao? Unnie có thể hỏi giúp xem có ai lùn như tôi lúc học cấp II được không?

Im lặng 30 giây...

Vỡ ra thành tiếng cười :

- Cô ngốc thật đó! Nhưng dù sao thì đây cũng không phải hoàn toàn do chúng tôi. Tại cô bảo chúng tôi "Tùy ý xử lý" đó thôi. Chúng ta về!

Họ đi hết trơn. Tôi dở khóc dở cười :

- Làm sao đây? Không thể quay về nhà với dáng vè này được. Ah, Eunjung có thể cho tôi đến chỗ bạn cuối tuần này được không?

Eunjung nhìn tôi chăm chăm. Oppa HoJun nói thêm vào :

- Cũng là một ý kiến hay! Oppa sẽ nói lại với umma em chuyện này.

Eunjung lắc đầu:

- Không được...

- Tại sao?

Oppa HoJun và tôi cùng hỏi một lúc. Eunjung trả lời tỉnh bơ :

- Bởi vì...

Điện thoại di động reo, Eunjung mở máy, nói vài ba câu rồi cúp. Song, bạn ấy quay sang tôi :

- Bạn có thể đến.

- Hay quá! - Tôi reo lên.

Oppa HoJun đứng lên :

- Vậy oppa về trước đây.

- Dạ.

Mặt trời lặn, bóng tôi bắt đầu bao phủ. Ngày Thứ Sáu, ngày cuối cùng của "Tuần Lễ Hoà Bình" đã trôi qua.

Tôi nhìn ra ngoài qua lớp kính trong xe. Mọi vật giờ đã hoàn toàn chìm trong màn đêm. Tuy nhiên, nhờ có con người và những thứ đèn Ne-on đủ màu sắc, ban đêm đã trở nên đẹp một cách lạ thường. Nhưng trong lòng tôi lúc này không có chỗ cho cái đẹp.Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi Eunjung hay không.

Đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi rời trường học cho tới giờ. Eunjung ngồi cạnh bên tôi, cũng im lặng phóng tầm mắt ra bên ngoài. Tôi đã nảy ra ý định đến chỗ bạn ấy cuối tuần này. Tôi không thể quay về nhà với bộ dạng như thế này được. Tôi không muốn appa umma biết chuyện gì đã xãy ra với tôi ở trường. Tôi chọn cách giữ bí mật để họ vẫn luôn thầm nghĩ là tôi rất vui vẻ ở trường. Nhưng chỉ dựa vào mấy lời của oppa HoJun, liệu họ có an tâm để tôi ra ngoài cuối tuần này không? Nghĩ đến đây, tôi lại lo thêm.

Nỗi lo thứ nhất của tôi chính là tôi không biết chính xác mình đang ở đâu. Tôi chưa bao giờ đến chỗ Eunjung hết. Tuy nhiên, dựa vào việc bạn ấy có tài xế riêng đến đón về như thế này, tôi đoán chắc nhà Eunjung giàu lắm. Nghĩ lại, học viện CCM đúng thật là dành cho những người giàu có thật.

- Bạn có định xuống xe không?

Tôi quay lại. Eunjung là người vừa hỏi tôi. Thì ra xe đã dừng lại rồi. Mãi lo thả hồn suy nghĩ đủ chuyện, tôi không biết là mình đã đến nơi.

Người lái xe đã mở cửa chờ sẵn. Tôi bước xuống. Trước mặt tôi là một ngôi biệt thự to lớn được thiết kế theo kiến trúc cổ điển. Kiểu kiến thúc này hình như theo kiểu Ý. Tôi có một người chú là kiến trúc sư và tôi cũng đã có lần thấy qua kiểu biệt thự như thế này trong tập ảnh của chú ấy. Nhưng so với trong ảnh thì nó đẹp hơn nhiều. Một ngôi biệt thự màu Vàng...

- Đi thôi!

Tôi bước theo Eunjung. Chúng tôi còn phải đi bộ thêm vài phút nữa thì mới vào được đến cổng nhà. Tôi nhìn thấy một tấm biển gỗ với dóng chữ màu nâu "Queen Villa". Tôi cảm thấy hơi khó hiểu một chút. "Queen Villa" có nghĩa là "Ngôi biệt thự của Nữ Hoàng" phải không? Hy vọng là tiếng Anh của tôi không quá tệ. Nhưng nếu đây là nơi ở của Nữ Hoàng thì nó nên thuộc về...

- Chào mừng đến "Queen Villa"!

Tôi ngẩn người. Không phải linh như vậy chứ? Tôi chỉ vừa nghĩ đến là bạn ấy xuất hiện. Jiyeon đứng ngay trước cửa, mỉm cười với tôi. Tôi tự nhiên trở nên lúng túng :

- Jiyeon? Nhưng mà...đây... Eunjung?

Tôi chờ đợi sự giải thích từ Eunjung, nhưng bạn ấy chỉ trao cho tôi một cái nhìn hết sức vô tư.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, lúc đang nằm trong bồn tắm, tôi mới định thần lại. Dựa theo lời Jiyeon thì bạn ấy và Eunjung ở chung nhà. Chung nhà...hèn gì lúc nào cũng nhìn thấy hai bạn ấy đi chung với nhau. Thì ra có rất nhiều chuyện về Eunjung và Jiyeon mà tôi chưa biết.

- Cô Hyomin!

Có tiếng gọi ngoài cửa. Tôi vội vàng nhỏm dậy vớ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người.

- Vâng!

Giọng một phụ nữ trẻ tiếp tục vang lên bên kia cánh cửa :

- Bữa tối đã sẵn sàng. Cô Jiyeon và cô Eunjung đang đợi. Cô muốn dùng bữa cùng họ hay trong phòng riêng?

Tôi trả lời :

- Tôi sẽ xuống ngay! Cám ơn unnie.

Chừng 5 phút sau, tôi đã có mặt ở phòng ăn. Chiếc bàn ăn rộng lớn với mấy món ăn đã chờ sẵn. Jiyeon cười với tôi :

- Hợp với Hyomin lắm!

Tôi ngượng ngùng. Bộ váy màu lam kiểu cách không cầu kì nhưng rất dễ thương đã được chuẩn bị sẵn trước khi tôi vào phòng tắm. Đây là sự sắp xếp của Jiyeon. Tôi nói :

- Cám ơn Jiyeon.

Eunjung ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế cách Jiyeon một khoảng khá xa. Bây giờ tôi mới nhận ra là chiếc bàn này tuy lớn nhưng chỉ có 3 chỗ ngồi, và cả 3 chúng tôi đều ngồi cách xa nhau.

- Bạn đói chưa?

Tôi gật đầu. Chúng tôi bắt đầu ăn tối.

- Eunjung kể với tôi về việc bạn nói chuyện với cấp III hôm nay.

Jiyeon là người gợi chuyện trước. Tôi nhìn lên. Jiyeon cười dịu dàng với tôi :

- Bạn can đảm lắm.

Tôi cúi mặt.

- Sao vậy?

Tôi thở dài :

- Xin lỗi...những gì tôi làm toàn khiến cho mọi người lo lắng.

Eunjung đặt ly nước quả xuống bàn :

- Nếu cô không muốn tụi này lo nữa thì tốt hơn hết là đừng hành động ngốc nghếch như vậy nữa.

Song, Jiyeon đã đỡ lời cho tôi :

- Hyomin cũng rất cố gắng rồi mà, đúng không?

Jiyeon lúc nào củng vậy. Bạn ấy luôn là người giang rộng vòng tay cho tôi trong mọi tình huống. Jiyeon thật dịu dàng. Nhưng tại sao cách mọi người xử sự lại hoàn toàn trái ngược. Họ hình như rất sợ Jiyeon. Ngay cả Eunjung cũng nghe lệnh của bạn ấy. Thật ra Jiyeon là người như thế nào? Tôi chưa bao giờ tự hỏi mình câu đó hết. Nhưng sau những gì đã xảy ra trong tuần qua, càng ngày tôi càng có nhiều nghi vấn về Jiyeon.

- Hyomin có muốn về phòng nghỉ không? Bạn đã vất và cả ngày hôm nay rồi.

Tôi đứng lên :

- Uh...

Jiyeon quay sang Eunjung :

- Eunjung có thể giúp tôi đưa Hyomin về phòng được không?

Eunjung gật đầu. Tôi đi theo Eunjung. Jiyeon nói vọng theo :

- Chúc ngủ ngon!

Tôi đáp lại :

- Chúc ngủ ngon.

Chúng tôi đi lên cầu thang rồi rẽ phải. Một lúc sau, Eunjung dừng lại trước cửa một căn phòng :

- Phòng của Hyomin.

- Cám ơn Eunjung.

Eunjung quay đi, để tôi ở lại một mình. Bất chợt, tôi gọi :

- Eunjung!

Eunjung dừng lại :

- Có chuyện gì?

Tôi bước lại gần :

- Cám ơn nhiều lắm! Cám ơn bạn đã đến hôm nay. Nếu như bạn không xuất hiện, có lẽ tôi...

Eunjung cắt ngang lời tôi :

- Ngốc quá! Tôi đương nhiên phải đến rồi. Cấp II không thể bỏ mặc Princess gặp nguy hiểm được.

Tôi cúi mặt. Eunjung cũng nói như thế à?

- Nhưng tôi đến là vì bạn, Hyomin.

Tôi nhìn lên. Eunjung không hề quay mặt lại. Nhưng những gì bạn ấy vừa nói là thật phải không?

- Ngủ sớm đi! Đừng suy nghĩ nhiều.

- Uh, tôi biết rồi.

Tôi quay về phòng và đóng cửa lại.

Sau khi đưa tôi về phòng, Eunjung đến ngay phòng đọc sách. Jiyeon đã ngồi chờ sẵn.

- Princess thế nào rồi?

Eunjung trả lời :

- Đã về phòng ngủ.

Jiyeon đứng lên, quay lưng lại để có thể nhìn xuống vườn qua cửa sổ lớn.

- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tuần sau sẽ công bố kết quả của "Tuần Lễ Hòa Bình".

Jiyeon chớp mắt :

- Eunjung có tin Hyomin sẽ chiến thắng hay không?

Eunjung lắc đầu :

- Không khả quan cho lắm.

Jiyeon mỉm cười :

- Tôi thì lại rất có lòng tin vào bạn ấy. Nhưng dù cho kết quả có như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đưa bạn ấy đến

Vùng đất chết của những Princess

.

Trong lúc đó, tôi đang vùi người vào chăn. Quả thật tôi đã rất mệt mỏi sau ngày hôm nay...

Sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy thì mặt trời đã lên khá cao. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh để tìm cho ra một chiếc đồng hồ. Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy một cái treo trên tường.

- Ơ...9 giờ rồi à?!? Sao umma không gọi mình dậy nhỉ?

Chừng nhận ra mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn lạ hoắc, tôi mới chợt nhớ ra mình không phải đang ở nhà. Umma tôi sẽ không có ở đây để đánh thức tôi vào buổi sớm. Tôi đang ở nhà

Jiyeon

.

Tôi tự nghĩ, mình thật tùy tiện. Tôi đến đây mà không hề xin phép appa  tiếng nào. Mặc dù đã nhờ

oppa HoJun

nói giúp, nhưng không biết appa tôi có đang nổi giận ở nhà lúc này không? Tuy nhiên, tôi cũng không thể quay trở về nhà với bộ dạng lấm lem như ngày hôm qua được. Tôi không muốn gia đình mình biết chuyện gì đã xãy ra với tôi ở trường. Nếu họ biết, tôi nghĩ họ sẽ không ngần ngại gì chuyển tôi đến một ngôi trường khác ngay lập tức,. Tôi không muốn chạy trốn.

Tôi rời khỏi giường, thay quần áo rồi đi xuống nhà. Không giống như nhà tôi, nơi này rộng lớn và sang trọng hơn nhiều. Tuy nhiên, nó lại mang một bầu không khí ảm đạm và yên lặng một cách lạ thường, nếu không muốn nói là nó quá lạnh lẽo. Tôi không tìm thấy ai ở đây hết. Mọi người đâu hết rồi nhỉ?

Chợt nhớ ra một chuyện, tôi vẫn chưa gặp mặt appa umma

Jiyeon

. Tối qua tôi quên hỏi bạn ấy về chuyện này. Tôi thật là vô phép. Không biết họ có giận tôi không? Tôi nghĩ việc đầu tiên trong ngày hôm nay là tôi phải đến chào hỏi họ. Nhưng họ ở đâu trong ngôi nhà này nhỉ?

- Cô

Hyomin

!

Tôi quay đầu về phía người vừa gọi tên mình. Unnie giúp việc mĩm cười với tôi :

- Cô đã thức rồi! Cô có muốn dùng bữa sáng bây giờ không?

Tôi nhìn quanh :

- Ơ...vâng...nhưng

Jiyeon

Eunjung

đâu rồi unnie?

Unnie ấy từ tốn trả lời :

- Cô

Jiyeon

đang tiếp khách, còn cô

Eunjung

thì đang đi dạo trong vườn. Cô

Jiyeon

có dặn tôi đừng đánh thức cô.

Tôi ngồi một mình trong phòng ăn, với chiếc bàn dài. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trong ngôi nhà này. Còn

Jiyeon

thì sao? Bạn ấy sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

- Appa umma

Jiyeon

có ở nhà không unnie?

Tôi cất tiếng hỏi lúc unnie ấy đặt mấy thứ xuống bàn. Unnie giúp việc có vẻ căng thẳng :

- Cô

Hyomin

, xin cô đừng hỏi về chuyện này.

- Tại sao?

- Cô

Jiyeon

sẽ không vui đâu.

Tôi ngơ ngác nhìn unnie ấy. Unnie ấy dường như không muốn nói thêm gì cho nên vội vàng lui xuống. Có chuyện gì không ổn trong câu hỏi vừa rồi nhỉ? Nếu như không thể hỏi

Jiyeon

được, tôi sẽ hỏi

Eunjung

vậy.

Xong bữa sáng, tôi đang ra ngoài tìm xem

Eunjung

đang ở đâu. Nghe unnie giúp việc nói là bạn ấy đang đi lan man ngoài này. Nhưng tôi nên đi theo hướng nào trước nhỉ?

Dù cho có đi hướng nào trước đi chăng nữa, có một điều chắc chắn là tôi nhất định sẽ bị lạc. Biết ngay mà...tôi lại bị lạc nữa rồi. Khả năng định hướng của tôi thuộc loại tệ nhất. Tôi lúc nào cũng bị lạc đường được. Giờ phải làm sao tìm đường ra đây?

Trường CCM rất lớn, tôi đã từng nhắc đến điểm này ngay từ đầu, nhưng khu vườn này cũng rộng không kém. Có thể so sánh nó với khu vườn trong khu vực của cấp II được không nhỉ? À, chắc là không rồi. Hình như nó lớn hơn.

Ước gì có ai đó tìm thấy tôi bây giờ nhỉ? Hoặc là tôi tìm thấy ai cũng được. Họ có thể dắt tôi ra khỏi chỗ này.

- Cũng gần một năm rồi phải không?

Jiyeon

...Đó là giọng nói của

Jiyeon

!

Bạn ấy chắc chắn biết đường ra. Đây là nhà của bạn ấy mà. Nhưng

Jiyeon

ở đâu? Ah, kia rồi!

Tôi nhìn thấy

Jiyeon

bên kia tàn cây. Chỉ cần vượt qua bụi hoa này thì tôi sẽ có thể gặp bạn ấy. Tuy nhiên, một tình huống bất ngờ đã giữ chân tôi lại.

Jiyeon

đang đứng nói chuyện với một người mà tôi không hề ngờ tới.

Jiyeon

mỉm cười :

- Thật ngạc nhiên! Bạn đã quay trở về. Tôi cứ tưởng bạn sẽ không quay lại chứ.

Cô nàng đứng đối diện với

Jiyeon

trả lời :

- Nếu tôi thật sự không quay lại thì sao?

Jiyeon

không nói gì. Bạn ấy chuyển sang đề tài khác :

- "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" hành công chúa của chúng tôi hơi bị nặng tay đó.

Hyomin

dù gì cũng chỉ là một cô gái. Các người không cần nặng tay như vậy đâu.

- Đừng nói đến Princess!

Cô ta gạt ngang câu chuyện về tôi. Hình như cô ta quan tâm tới vấn đề ban đầu hơn :

-

Jiyeon

có mong tôi quay lại không?

Im lặng kéo dài trong mấy giây. Sau đó,

Jiyeon

cười :

- Vậy JiAe mong tôi trả lời như thế nào?

JiAe đứng yên đó và bắt đầu đảo mắt nhìn xuống đất.

Jiyeon

nói thêm :

- Nếu tôi bảo không, JiAe sẽ ngay lập tức ra về chứ?

- Tôi...

Jiyeon

đang làm khó JiAe.

- Chúng tôi nhận được một email gọi trở về trường học. Nhưng mà tôi...là vì muốn gặp

Jiyeon

cho nên mới quay lại trường CCM.

Nghe như thể là JiAe thích

Jiyeon

. Thích...vần đề này vụt qua đầu và gợi lại kí ức của ngày đầu năm học trong phòng vật lý. Thầy giáo cũng thích

Jiyeon

.

- Xin lỗi...tôi nghĩ bạn hoài công rồi. Tôi không muốn ra mặt ngay lúc này, cho nên tôi sẽ không quay lại trường đâu.

Jiyeon

thích ai trong hai người đó nhỉ? Thầy giáo hay JiAe?

- Đừng lãng phí thời gian vì tôi. Hãy tìm cho mình một người con gái khác tốt hơn tôi. JiAe là một cô gái tuyệt vời. Tôi tin chắc bạn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác.

Jiyeon

đã đứng rất gần JiAe.

Jiyeon

nói ra điều đó với một nụ cười dịu dàng.

Jiyeon

thật xinh đẹp. Bạn ấy cứ như một Thiên Thần vậy. Nhưng có điều bạn ấy cũng rất khó hiểu. Lần trước tôi  nhìn thấy thầy và bạn ấy hôn nhau, còn kì này là...

- Tại sao vậy?

Ôm? JiAe bất ngờ ôm

Jiyeon

vào lòng. Tôi lầm bầm :

- Trời ơi...sao lúc nào mình cũng bị rơi vào tình huống như thế này nhỉ?

- Tình huống gì?

Một cái đầu ngóc qua vai tôi. Tôi định hét lên nhưng bàn tay đó đã vội bịt mồm tôi lại.

Eunjung

gầm gừ :

- Im! Muốn chết à?

Bên ngoài kia, JiAe nói :

- Đã nhiều năm trôi qua rồi. Tôi lúc nào cũng chờ

Jiyeon

. Bạn biết tôi chỉ có thể yêu mến mỗi mình bạn thôi mà. Sao không cho tôi cơ hội?

Jiyeon

gỡ tay JiAe ra. Bạn ấy mỉm cười :

- Cám ơn đã dành cho tôi tình cảm này. Nhưng thật tiếc, tôi không thể đón nhận nó. JiAe hãy quay về đi.

- Sao lại không thể là cô gái của tôi? Nếu như

Jiyeon

tin rằng tôi có thể mang đến hạnh phúc cho người khác, bạn cũng nên biết là tôi cần có hạnh phúc do người khác mang đến nữa. Người có thể đem hạnh phúc tới cho tôi chỉ có thể là

Jiyeon

mà thôi.

Jiyeon

thật ra đang nghĩ gì vậy?

Jiyeon

lắc đầu :

- Cho tới một ngày nào đó. JiAe tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của tôi thôi. Quay về đi!

Xong,

Jiyeon

quay đi. JiAe lặng người nhìn theo một hồi rồi hỏi :

- Nhưng phải chờ tới bao giờ đây,

Jiyeon

?

Xong, cô ta cũng bỏ đi. Họ đi khỏi một hồi,

Eunjung

mới lên tiếng chất vấn tôi :

- Có ai bảo với

Hyomin

là nhìn lén chuyện riêng tư của người khác là không tốt không? Nè, sao không trả lời tôi?

Tôi chỉ tay vào mồm.

Eunjung

bỏ tay ra. Tôi thở dốc.

- Tôi chỉ đi lạc vào đây thôi. Nhưng

Eunjung

cũng vậy mà.

Eunjung

nheo mắt :

- Tôi khác! Tôi vô tình, còn

Hyomin

là cố ý.

Tôi xụ mặt :

- Tôi cũng vô tình. Tôi bị lạc...nhưng sao

Eunjung

lại ở đây?

Eunjung

trả lời tỉnh bơ :

- Nghe nói bạn

đi-dạo

trong vườn. Tôi biết thế nào bạn cũng bị lạc cho nên đi tìm.

Im lặng 5 giây...

Không nhịn được tò mò, tôi bèn hỏi :

- Bộ... JiAe thích

Jiyeon

thật hả?

Eunjung

cười, nụ cười thật đáng sợ :

- Bạn thấy như vậy vẫn chưa đủ à?

Tôi cúi mặt. Nhìn vẻ thản nhiên của

Eunjung

, tôi đoán hình như bạn ấy đã biết chuyện này rất lâu rồi. Có thể lắm chứ! Bạn ấy ở chung nhà với

Jiyeon

mà.

- Đừng nói chuyện này cho bất cứ ai nghe hết, biết chưa?

Tôi gật đầu lia lịa. Đúng là tôi không nên cho ai biết chuyện này thật.

Khoảng 11 giờ sáng, tôi được mời uống trà cùng

Jiyeon

. Tôi cứ nhìn bạn ấy mãi.

Jiyeon

thật sự làm tôi ngạc nhiên lắm. Bạn ấy là người như thế nào nhỉ?

- Cô

Hyomin

, cô muốn dùng loại trà nào?

- Hả?!?

Trà cũng có phân nhiều loại sao? Nhưng tôi thật sự không có ý tưởng gì về trà hết.

- Mang cho bạn ấy trà Hoa Cúc!

- Vâng!

Jiyeon

đã giúp tôi quyết định.

Jiyeon

dùng một cái cây kẹp nhỏ bằng bạc gắp một viên đường cho vào tách.

Sau đó dùng chiếc muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy chúng lên.

Cuối cùng, bạn ấy cầm tách lên, ngửi mùi hương từ trong tách một chút, mỉm cười và từ tốn uống.

Hoàn hảo như một quý tiểu thơ quý tộc.

Đến phiên tôi, tôi cũng làm y như vậy. Tôi cho một viên đường vào tách, khuấy, cầm ly trà lên, lắc, uống, và phun ra.

Jiyeon

lo lắng :

-

Hyomin

không sao chứ?

Tôi vẫn còn sặc sụa :

- Huk...sao nó lại đắng như vậy?

Jiyeon

nhìn tôi và ly trà, rồi bạn ấy bảo :

- Xin lỗi...đáng lý ra mình không nên chọn trà Hoa Cúc cho bạn. Trà Hoa Cúc không thể uống với đường được, nếu không nó sẽ rất đắng.

Tôi nghệch mặt ra. Tôi chưa hề biết chuyện này.

- Dù sao thì bạn cũng rãnh.

Hyomin

có muốn học cách uống trà không?

- Hả? Ah, tôi...

- Cô

Jiyeon

, cô có khách!

- Tôi ra ngay. Cứ quyết định như vậy nhé!

Jiyeon

rời phòng. Tôi một mình ngồi đối diện với ly trà.

Vì đây là đề nghị của Minh Châu, cho nên ngay chiều hôm đó, tôi lập tức phải tham gia một

khóa-huấn-luyện-đặc-biệt

học cách uống trà. Tôi nghĩ chắc trên thế giới này chỉ có mình tôi ngốc đến độ đó, chỉ có mỏi việc uống trà cũng cần phải học. Hy vọng

Jiyeon

không gởi tôi đến chỗ một bà cô già khó tính y như trong mấy bộ phim xã hội mà tôi thường xem trên tivi.

Tôi ngồi im trên ghế chờ...

Nửa tiếng trôi qua, chưa thấy ai đến hết. Nghĩa là

Jiyeon

đã thay đổi ý định hoặc quên phức điều bạn ấy đã nói sáng nay phải không? Nghĩa là tôi được tự do nhé!

Tôi vừa định rời khỏi ghế thì một bàn tay đặt lên vai tôi từ phía sau khiến tôi giật mình. Một giọng nói quen thuộc cất lên :

- Tính đi đâu vậy, Princess?

Tôi quay ra sau.

Eunjung

lúc nào cũng vậy, luôn mang đến cho tôi cảm giác tội lỗi. Bạn ấy xuất hiện là vì tôi định trốn buổi học trà phải không?

- Tôi...Ah, tôi đang ngồi chờ thầy dạy trà đến!

Eunjung

kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện tôi :

- Vậy thì bạn phải ngồi yên chứ, nhưng hình như lúc nãy tôi thấy bạn đang định chạy thì phải.

Tim tôi giật thót. Ngoài

Jiyeon

ra,

Eunjung

là người thứ hai có thể biết chắc chắn tôi sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng chưa bao giờ tôi đoán được các bạn ấy đang nghĩ gì hết.


 

- Ơ...đâu có!

- Vậy thì tốt.

Tôi nhìn xung quanh :

- Nhưng hình như thầy dạy trà không đến thì phải.

Eunjung

kéo cái khay chứa mấy lọ trà tới trước mặt và trả lời tôi tỉnh bơ :

- Ai bảo thế? Thầy dạy trà của bạn đã đến rồi đấy thôi.

- Hả!?! Đâu? Đâu? Ở đâu?

Tôi tìm kiếm xung quanh. Trước con mắt ngây ngô của tôi,

Eunjung

mở nắp một lọ trà ra và nói :

- Tôi chính là người đảm nhận buổi học hôm nay.

Và mỉm cười :

- Trước khi bắt đầu buổi học, cô còn câu hỏi nào nữa không, Princess?

Nụ cười của

Eunjung

dễ sợ thật đó. Trong tình huống này, tôi ước mong

Jiyeon

đã thật sự gởi một bà cô khó tính đến cho tôi còn hơn là

Eunjung

. Tôi lắc đầu :

- Không...

- Tốt! Vậy chúng ta bắt đầu.

Eunjung

bóc một cọng trà khô ra, đặt trong đĩa nhỏ và đưa cho tôi :

- Đoán xem đây là trà gì?

Tôi cầm lên, ngửi, rồi cho vào mồm, cuối cùng là nhả ra, y như hồi sáng vậy.

- Đắng quá...đây có phải là trà Hoa Cúc không?

Eunjung

im lặng nhìn tôi. Tôi mỉm cười :

- Tôi nói đúng rồi phải không?

Eunjung

lắc đầu :

- Không! Sai hoàn toàn. Tôi chỉ ngạc nhiên một điều.

- Điều gì?

Tôi chờ đợi câu trả lời.

Eunjung

vẫn giữ nguyên thái độ đó.

-

Jiyeon

bảo với tôi là bạn không hiểu nhiều về trà, nhưng xem ra bạn không chỉ không hiểu, mà là quá tệ nữa là khác.

Tôi xụ mặt.

Eunjung

lúc nào cũng nói thẳng như vậy sao?

- Tôi chưa từng thấy ai thử trà bằng cách của bạn hết. Ngốc thật!

Tôi cúi mặt.

Eunjung

nói tiếp :

- Trà không thể thử bằng cách cho vào miệng được. Vì nếu cho vào miệng như thế này thì loại nào cũng đắng hết.

Eunjung

kéo chiếc tách tới, cho mấy cọng trà vào tách rồi đổ nước sôi lên.

- Trà cần phải có thời gian để pha. Tùy vào lượng trà, khoảng thời gian pha sẽ khác nhau. Trong tình huống này, chỉ là thử cho nên chỉ cần chờ 1 phút 20 giây.

Eunjung

đẩy ly trà cho tôi :

- Thử đi!

Tôi cầm ly trà lên, nhìn vào trong, màu nước đã chuyển sang sắc cam. Đây là trà gì nhỉ?

Tôi từ từ chạm môi vào tách, lại phun ra lần nữa.

- Đắng và chát quá...

Eunjung

thở dài :

- Trà Mật Ong không thể uống theo cách này được. Nói thật nhé! Bạn không có tí căn bản gì về trà hết.

Eunjung

kéo ly trà về, cho thêm một lát gừng đã được chuẩn bị từ trước.

- Trà Mật Ong nguyên chất sẽ rất ngọt, từ vị quá ngọt sẽ chuyển sang đắng và chát, cho nên lúc uống phải cho vào một lát gừng.

Eunjung

cầm tách trà lên, để khói chạm vào mặt mình rồi nhẹ nhàng uống. Bạn ấy làm y như

Jiyeon

hồi sáng vậy. Sao ai uống trà cũng đơn giản, ngoại trừ tôi?

-

Eunjung

...

- Gì?

- Tách đó tôi uống rồi mà.

- Thì sao?

Eunjung

không ngại sao? Vậy thì tôi còn ngại gì nhỉ?

- Nhưng mà...làm sao bạn biết nó là trà Mật Ong?

Eunjung

đặt tách trà xuống :

- Lúc chạm vào cọng trà.

- Hả?

Tôi đã nói với bạn nó được ướp với Mật Ong mà, cho nên khi chạm vào, bàn tay sẽ cảm nhận được sự tồn tại của đường.

Tôi gật gù.

Eunjung

nói :

- Bạn còn phải học nhiều lắm. Nhiều người cho rằng uống trà rất đơn giản, nhưng thật ra nó rất nhiều kì công. Trà thể hiện phong cách của mọi người. Ví dụ như loại trà Hoa Cúc mà bạn uống sáng nay. Trà Hoa Cúc tượng trưng cho sự ngây thơ trong sáng. Người uống loại trà này thường là những người rất thật thà, không biết nói dối bao giờ. Cho nên nếu bạn cho đường vào, thành ra nó sẽ đắng. Người thật thà không biết nói lời đường mật.

Tôi nhìn

Eunjung

bằng ánh mắt ngưỡng mộ :

-

Eunjung

biết nhiều ghê...

Jiyeon

uống trà gì?

- Trà Hoàng Gia! Thỉnh thoảng cũng uống trà Đinh Hương.

- Vậy còn

Eunjung

?

2 phút không có câu trả lời. Tôi vội chuyển đề tài :

- Cho tôi thử loại khác đi!

- Lục Trà Chanh!

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Tôi uống Lục Trà Chanh!

Tôi nhìn

Eunjung

, rồi tôi mỉm cười.

Eunjung

nheo mắt :

-

Hyomin

cười cái gì?

- Ah...không có gì.

Không thể cho

Eunjung

biết là thỉnh thoảng bạn ấy rất đáng yêu. Nếu tôi nói ra, bạn ấy sẽ nổi giận ngay.

Buổi học trà kết thúc khoảng 5 giờ chiều, sau gần 2 tiếng đồng hồ ngồi nghe

Eunjung

phân tích về trà. Tôi có cảm giác mình giống như một người mới từ trên rừng xuống, không biết gì ngoài  cây cối, còn

Eunjung

là một giảng sư chuyên nghệp. Trước khi để tôi quay về phòng,

Eunjung

còn đặc biệt hứa hẹn rằng tôi nhất định phải quay lại đây cùng giờ ngày mai.

Một điều nữa khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên, đó chính là tiết lộ của

Eunjung

vào giờ cuối. Người dạy cho bạn ấy cách uống trà chính là người đang ngồi trước mặt tôi, rất ư bình thản với một tách trà khác.

- Có chuyện gì vậy? Mặt tôi dính gì à?

Jiyeon

đặt ly trà xuống và mỉm cười với tôi. Tôi lắc đầu :

- Đâu có!

- Vậy sao

Hyomin

lại nhìn tôi lâu như vậy?

Tôi nhìn xuống dưới bàn. Không hiểu sao tôi lại sợ phải đối diện với gương mặt Thiên Thần ấy nhỉ?

- Không có gì...

Jiyeon

đáp lại tôi tôi bằng một thái độ hết sức dịu dàng :

- Buổi học trà của

Hyomin

thế nào rồi?

Tôi ngước lên, bắt gặp

Jiyeon

đã quay lại với ly trà trên tay. Tôi trả lời :

-

Eunjung

đã dạy cho tôi rất nhiều thứ!

- Vậy à?

Tôi gật đầu.

Jiyeon

cười :

- Xem ra tôi nhờ đúng người rồi.

Eunjung

là một giáo viên giỏi.

Tôi ngẩn người nhìn

Jiyeon

. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác bạn ấy không phải là một người bình thường.

Jiyeon

không mang cho tôi cảm giác như trước kia nữa. Tôi không còn cảm thấy bạn ấy gần gũi với mình như những ngày đầu tiên. Hay tại tôi nhạy cảm quá? Bạn ấy vẫn rất dịu dàng với tôi mà. Hoặc là do tôi đã biết được quá nhiều chuyện mà mình không nên biết, và những chuyện đó đã làm thay đổi cách suy nghĩ của tôi về bạn ấy.

Nếu

Jiyeon

ra lệnh lúc này, tôi rất có thể sẽ không suy nghĩ gì mà làm theo ngay.

Có phải mọi người cũng y như tôi vậy đúng không? Tự động nghe theo lời bạn ấy như thế này.

Jiyeon

là một Nữ Hoàng thật sự. Bạn ấy thu hút người khác bằng một vẻ mặt rất hiền hòa.

-

Hyomin

đã vất vả cả ngày hôm nay rồi, bạn có muốn ra ngoài một chút không?

- Huh?

- Có một bữa tiệc tối nay ở chỗ một người bạn, nhưng tôi cảm thấy không khỏe cho lắm.

Hyomin

có thể thay tôi đến đó được không?

Tôi nghệch mặt ra :

- Nhưng mà...tôi không biết gì hết. Tôi không quen biết ai ở đó cả.

Jiyeon

trấn an tôi :

- Không sao...với lại tôi đâu có bảo là sẽ để

Hyomin

đi một mình đâu.

Chờ cho tôi dịu xuống một chút,

Jiyeon

nói tiếp :

-

Eunjung

sẽ đi với

Hyomin

. Còn nữa, bạn cũng không cần phải có người quen mới dự tiệc được. Đây là một bữa tiệc hóa trang. Chỉ cần bạn mang mặt nạ thì sẽ ổn ngay thôi.

Ngần ngừ một hồi, tôi gật đầu.

Jiyeon

mỉm cười :

- Cám ơn

Hyomin

nhiều lắm! Tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả cho bạn ở trong phòng rồi. Bạn về phòng đi!

Tôi đứng lên.

Jiyeon

nói thêm :

- Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8h tối.

Chờ tôi đi được một hồi lâu và chắc chắn là không có ai ở đó,

Jiyeon

mới bảo :

- Hãy theo sát Princess tối nay nhé!

Eunjung

xuất hiện từ sau lưng không biết từ lúc nào.

- Uh.

Jiyeon

đứng lên :

- Vì tôi phải tiếp một vị khách rất quan trọng tối nay cho nên việc này phải giao lại cho Princess.

Eunjung

hỏi :

- Liệu có ổn không? Vì Princess không biết đây là bữa tiệc của "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng"?

Jiyeon

lắc đầu :

- Như tôi đã nói, họ sẽ không nhìn thấy gì dưới lớp hóa trang đâu. Cứ luôn đi bên Princess là đủ. Tốt hơn hết là đừng để cho bạn ấy chạm mặt với họ.

Eunjung

gật đầu :

- Tôi sẽ theo sát Princess.

7h50 phút tối thứ bảy, xe dừng bánh trước cửa một ngôi biệt thự lớn màu trắng.

Tôi bước xuống xe. Bộ váy màu trắng tinh chạm gót chân lộng lẫy khiến cho tôi hơi e dè một chút. Tôi sợ mình sẽ giẫm phải mép váy và ngã nhào xuống đất. Tôi chưa từng mặc loại trang phục như thế này lần nào.

"Hóa Trang" mà

Jiyeon

nói chính là môt chiếc vương miện cài trên tóc và một cái mặt nạ bạc che đi đôi mắt của tôi. Tôi tự hỏi không biết mình đang cải trang thành nhân vật nào nữa.

- Đi thôi!

Eunjung

cầm tay tôi. Bạn ấy mặc một bộ áo Hoàng Tử và cũng đeo mặt nạ y như tôi, nhưng là màu đen. Trông

Eunjung

rất bảnh. Nếu bạn ấy thật sự là Hoàng Tử thì sẽ có rất nhiều cô chết vì ngây ngất đây.

Tôi mỉm cười.

- Gì vậy?

- Không...nhưng cười cũng phải có lý do sao?

Eunjung

không thèm nói thêm gì, cầm tay tôi dắt vào trong. Hai chúng tôi y như một cặp trong truyện cô tích: Hoàng Tử và Công Chúa.

Trong khi đó ở Queen Villa.

- Ông nghe nói cháu đã đưa Princess về đây?

Thì ra vị khách mà

Jiyeon

nói đến chính là thầy Hiệu Trưởng.

Jiyeon

ngồi yên trên ghế :

- Vâng ạ! Vì Princess muốn như vậy. Bạn ấy không muốn quay về nhà với bộ dạng thảm hại sau cuộc nói chuyện với cấp III do ông xếp đặt.

Thậy Hiệu Trưởng nhíu mày :

- Ý cháu là sao? Thật ra cháu muốn làm gì Princess?

Jiyeon

cười nhạt :

- Câu này nên để cháu hỏi mới đúng. Ông thật ra có mục đích gì khi để Princess nói chuyện với cấp III?

Thầy Hiệu Trưởng ngồi xuống chỗ đối diện

Jiyeon

:

- Nhưng dù cho có làm gì thì cháu cũng đâu có ra mặt, phải không Queen? Đừng tưởng ông không hay biết gì về những Princess trước đó. Cháu đã làm gì, cháu tự biết mà phải không?

Jiyeon

đẩy một cái phong thư ra phía trước :

- Cháu đã đặt sẵn chuyến bay cho ông vào 10h đêm nay rồi.

- Cái gì?

- Hồi cháu còn bé tí, ông đã từng bảo với cháu là đôi lúc biết nhiều quá cũng không tốt. Cháu luôn nhớ lời ông dạy. Hãy đi khỏi đây đi! Trước khi ông biết thêm gì nữa.

-

Jiyeon

...

- Sang Châu Mỹ Latin! Ông từng nói là muốn qua thăm khu rừng rậm AMAZON bên đó mà. Hành lý và tất cả những thứ cần thiết khác đều đã sẵn sàng, ông có thể đi được rồi.

- Cháu...

- Ông muốn ra đi như thế này hay rời khỏi trường CCM và vĩnh viễn không quay lại? Trường CCM thuộc quyền quyết định của cháu. Nếu cháu có thể đặt ông vào ghế hiệu trưởng được thì cháu cũng có thể đẩy ông ra khỏi đó một cách dễ dàng.

Im lặng kéo dài mấy giây.

Jiyeon

xoay ghế hướng ra bên ngoài bức tường bằng kính. Song, thầy Hiệu Trưởng cũng ra đi trong lặng thinh.

Jiyeon

mỉm cười :

- Là do ông đã biến cháu thành Queen. Đừng trách cháu...Câu chuyện cổ tích chỉ có thể kết thúc khi nàng công chúa tiêu diệt nữ hoàng độc ác, phải không umma?

Jiyeon

mỉm cười với bức ảnh của một đôi vợ chồng đang tươi cười hạnh phúc với cô con gái của họ...

Cũng vào lúc này,

Eunjung

và tôi lại bữa tiệc...

- Nhảy một bản với tôi nhé!

Một chàng trai chìa tay ra mời tôi. Tôi nhìn sang

Eunjung

rồi lắc đầu.

Eunjung

lại trước mặt tôi :

- Sao mỗi lần quyết định đều phải nhìn tôi vậy? Làm vậy dễ khiến cho người ta hiểu lầm lắm.

Tôi cúi mặt :

- Vì tôi không quen ai ở đây cả.

Eunjung

thở dài rồi cầm tay tôi :

- Thôi được...vậy nhảy với tôi.

- Huh?

- Ra đây nhanh lên!

Đoạn kéo tay tôi ra giữa đám đám đông. Tôi từ chối :

- Nhưng tôi không biết nhảy.

- Cứ làm theo tôi là được.

Eunjung

đặt tay tôi lên vai bạn ấy, còn bạn ấy thì vòng tay mình qua eo tôi. Cảm giác nhột nhạt...tôi không quen với cách làm này bao giờ.

Eunjung

thì thầm vào tai tôi :

- Lúc nào tôi bước thì bạn bước. Tôi đi bao nhiêu bước về phía nào thì bạn cứ làm y như vậy về phía ấy. Sẵn sàng chưa?

Eunjung

kéo tôi về phía trước, quá bất ngờ, tôi ngã vào người bạn ấy.

Eunjung

ôm trọn tôi vào lòng.

- Xin lỗi...

Tôi tỏ ra ăn năn.

Eunjung

nói :

- Đừng căng thẳng quá. Hãy thư giãn một chút. Nhìn vào mắt tôi.

Tôi làm theo.

- Giờ thì bước nhé!

Thật kì diệu, tôi đã theo kịp những bước nhảy của

Eunjung

. Lần đầu tiên tôi nhìn sâu vào mắt

Eunjung

như thế này. Mắt bạn ấy đẹp quá. Tôi tự dưng mỉm cười. Cảm giác an tâm quay trở lại rồi. Bỗng dưng tôi ước

Eunjung

là Hoàng Tử thật sự. Nếu bạn ấy là con trai, chắc tôi thích bạn ấy từ lâu rồi.

Từ chỗ bên kia, Aerum kêu lên khe khẽ khiến cho JiWon phải quay sang nhìn :

- Chuyện gì vậy?

- Ah, không có gì. Tự nhiên thấy cặp kia rất đẹp đôi.

- Cặp nào?

- Ở giữa, Hoàng Tử và Công Chúa ấy.

- Uh.

Aerum chuyển đề tài :

- Hôm Thứ Sáu thầy Hiệu Trưởng bảo cấp III ở lại làm gì vậy?

- Nói chuyện với Princess.

- Gì?

- Chuyện dài lắm, để hôm khác kể cho nghe. Có muốn nhảy không?

- Cũng được....

Tôi đã 14 tuổi, sắp bước sang tuổi 15. Điều làm trái tim tôi thổn thức nhất chính là tìm được một người con trai mà mình thích, và chắc nhiều người cùng lứa cũng sẽ có chung suy nghĩ như tôi. Đó là trước kia thôi. Ý tôi là bạn trai ấy. Từ khi quen biết

Jiyeon

Eunjung

, tôi không nghĩ đến chuyện nửa kia nữa. Nhưng liệu có ai mang lại cảm giác bình yên như thế này cho tôi như

Eunjung

không nhỉ? Hy vọng là có.

Tôi đã có một khoảng thời gian rất vui. Mặc dù không quen biết ai trong bữa tiệc này, nhưng vì có

Eunjung

bên cạnh, tôi cũng không cảm thấy lo lắng. Không biết tự lúc nào, tôi đã xem

Eunjung

một một chỗ dựa hết sức vững chắc. Bạn ấy mang đến cho tôi một cảm giác rất an tâm.


Eunjung

để tôi đứng sang một góc tách biệt với đám đông đang khiêu vũ.

Eunjung

căn dặn trước khi bỏ đi :

-

Hyomin

chờ tôi ở đây. Tôi sẽ đi lấy thức uống cho bạn.

Tôi ngoan ngoãn đứng chờ. Tôi đảo mắt nhìn quanh.

Jiyeon

nói đúng. Nếu tất cả mọi người cùng hóa trang như thế này thì sẽ không ai nhận ra ai hết. Cho nên không quen ai cũng không sao.

Jiyeon

bảo là bạn ấy không được khoẻ. Không biết

Jiyeon

có sao không nữa. Tôi thấy hơi lo lắng cho bạn ấy.

Trong khi đó, sau khi vớ được hai ly nước quả,

Eunjung

lập tức quay về. Một cách vô tình,

Eunjung

đã để một phần nước đổ vào một cô gái đứng cạnh đó.

Eunjung

vội vàng xin lỗi :

- Xin lỗi...

Cô gái thoạt nghe tiếng nói vang lên từ sau chiếc mặt nạ đã ngưng lại nhìn lên, quên luôn cái váy dính bẩn của mình :

-

Eunjung

?

Eunjung

đứng lặng người. Cô gái đưa tay gỡ mặt nạ ra, rồi vui mừng ôm chầm lấy

Eunjung

:

- Đúng là

Eunjung

rồi! Tôi nhớ

Eunjung

lắm!

Eunjung

chưa khỏi ngỡ ngàng thì mấy người trong hội đã ngay lập tức có mặt. Họ gồm có JiWon và Aerum. Người đang bám lấy

Eunjung

chính là Boram. JiWon tặc lưỡi :

- Chậc...bất ngờ ghê...cứ ngỡ mấy người không đến chứ. Nhưng nếu

Eunjung

đã ở đây rồi thì Queen chắc chắn cũng có mặt đúng không?

Eunjung

không trả lời.

Cũng vào lúc này, tôi bắt đầu thấy sốt ruột. Sao

Eunjung

đi lâu thế nhỉ? Bạn ấy chắc lại bị kẹt trong đám đông rồi.

-

Jiyeon

...

Tôi quay người ra phía sau. JiAe đang đứng trước mặt tôi. JiAe tiến lại gần :

- Tôi đã nhìn thấy

Eunjung

cho nên suy ra

Jiyeon

cũng đến đây. Tôi vui lắm!

Theo phản xạ, mỗi bước tiến tới của JiAe cũng chính là lúc tôi lui về sau. Gặp JiAe trong tình huống này thì không hay ho tí nào cả.

Bất chợt nhận ra hành động của tôi, JiAe dừng lại :

- Xin lỗi...

Người cảm thấy có lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi có nên lên tiếng bảo với JiAe rằng tôi không phải là

Jiyeon

không?

-

Jiyeon

ghét tôi lắm phải không?

Tôi lắc đầu.

Ghét...tôi không hề ghét JiAe. Trái lại, tôi rất thông cảm với tâm trạng của unnie ấy. Những chuyện hồi sáng này vẫn còn lởn vởn trong đầu tôi. Không hiểu vì sao

Jiyeon

lại từ chối một cô gái tốt như JiAe nhỉ?

- Cám ơn.

Tôi cúi mặt. Bây giờ mà tôi lên tiếng, thế nào cũng bị quát vào mặt y như hôm rồi gặp JiAe ở trường. Thật là bất công! Sao đối với

Jiyeon

thì ai cũng dịu dàng, còn với tôi thì ngược lại?

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của

Jiyeon

sáng nay.

Tôi lại ngóc mặt lên chờ nghe. JiAe cười nhạt :

-

Jiyeon

không hề thay đổi dù cho đã nhiều năm trôi qua, chỉ có tôi là thay đổi.

Nhưng là thay đổi cái gì nhỉ?

- Còn nhớ cách đây 5 năm, bạn đã từng bảo tôi hãy tự tìm cho mình một con đường đầy ánh sáng để đi. Tôi đã làm được chuyện đó. Tôi dùng tiếng đàn Piano để mở ra cho mình một lối đi tốt. Tôi luôn tự nói với bản thân của mình rằng nếu không có

Jiyeon

của ngày đó thì chắc chắn sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Cám ơn đã dạy tôi chơi Piano.

Phát hiện mới khiến cho tôi bị bất ngờ. Chỉ mỗi chuyện

Jiyeon

là người đã dạy cho

Eunjung

uống trà không thôi cũng đã làm cho mồm tôi ngoác rộng hết cỡ, nay lại còn thêm tiết lộ của thiên tài Piano càng làm cho tôi không biết trời mây là đâu. Thật hay đùa đây?

Jiyeon

đã dạy cho JiAe chơi đàn? Cầu mong là tôi đã nghe nhầm.

- Tôi sẽ ra đi.

Câu nói tiếp theo đã kéo tôi quay về với thực tại.

- Tôi sẽ rời xa

Jiyeon

. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn

Jiyeon

hiểu rằng mặc kệ chuyện gì xảy ra, trái tim tôi vẫn luôn ở chỗ

Jiyeon

.

Jiyeon

có thể quay mặt đi, nhưng bạn không thể chối bỏ được nó, mãi mãi....

Không ổn rồi. Tôi phải nói gì đó ngay bây giờ.

- Thứ hai tuần sau tôi sẽ bay sang Thuỵ Sỹ. Đây xem như là lần cuối cùng tôi gặp

Jiyeon

. Hãy cho phép tôi được nhìn mặt bạn lần sau cùng nhé!

Làm sao từ chối đây? Không được... JiAe không thể nhìn thấy tôi được.

Ngay khi tay JiAe vừa chạm vào chiếc mặt nạ bạc của tôi, một bàn tay đã rất nhanh kéo tôi ra khỏi đó.

Eunjung

đã xuất hiện rất đúng lúc, kịp thời giải thoát tôi.

Eunjung

lạnh lùng nhìn JiAe:

- Nếu đã không chạm vào được thì cũng đừng miễn cưỡng.

Xong, bạn ấy kéo tay tôi :

- Chúng ta về thôi.

Chúng tôi rời khỏi đó, để lại đằng sau là ánh mắt buồn bã nhìn theo của JiAe.

Ước gì người nghe được những lời vừa rồi không phải là tôi mà là

Jiyeon

thì sẽ hay biết chừng nào.

Jiyeon

à, bạn thật ra đang nghĩ gì vậy? Thật ra ai mới là người có được trái tim của bạn?

Hàng loạt câu hỏi không có câu trả lời. Nhất là sau đó, trên suốt quảng đường quay về nhà, tôi và

Eunjung

không nói với nhau lời nào.

Eunjung

xuất hiện từ lúc nào? Bạn ấy liệu có nghe hết những điều JiAe nói với tôi hay không?

-

Hyomin

mệt rồi, bạn về phòng nghỉ đi.

- Uh.

Tôi lặng lẽ quay về phòng, trong khi

Eunjung

thì đến phòng đọc sách, nơi mà

Jiyeon

đang ngồi chờ sẵn.

Jiyeon

hỏi :

- Princess chơi có vui không?

Eunjung

gật đầu ,

Jiyeon

đứng lên :

- Cám ơn

Eunjung

nhiều lắm! Bạn cũng nên đi nghỉ đi.

Eunjung

bước ra.

Khoảng hai tiếng sau, lúc tôi đang vùi mình trong chăn,

Jiyeon

có đến phòng tôi.

Jiyeon

ngắm nhìn tôi một hồi rồi cười :

- Không lâu nữa đâu, Princess. Bạn sẽ nhanh chóng đến được nơi bạn thuộc về.

Trong giấc mơ, tôi thấy JiAe đang mãi chạy theo mình. Tôi vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hóa trang, unnie ấy vẫn chưa nhận ra tôi không phải là

Jiyeon

....

Sáng chủ nhật, trời cũng trong xanh và đẹp không kém ngày hôm qua. Tôi thức dậy lúc 7h30, vừa kịp thời gian ăn sáng cùng với

Jiyeon

. Đợi unnie giúp việc đặt nốt đĩa trứng chiên và thịt hun khói xuống bàn,

Jiyeon

mới bắt đầu hỏi :

- Tối qua

Hyomin

chơi có vui không?

Tôi gật đầu. Chợt nhớ hôm qua

Jiyeon

bảo không khoẻ, tôi hỏi lại :

-

Jiyeon

thấy khá hơn chút nào chưa?

- Gì?

- Ah...hôm qua

Jiyeon

bảo không khoẻ cho lắm.

Jiyeon

mỉm cười :

- Tôi không sao rồi. Cám ơn

Hyomin

!

Sau đó, bầu không khí yên lặng trở lại bàn ăn. Tôi cứ chốc chốc trộm nhìn

Jiyeon

. Chuyện của JiAe tối qua làm tôi ray rứt lắm. Tôi cảm thấy có lỗi dễ sợ. Đáng lý người đi dự bữa tiệc không nên là tôi, mà phải là

Jiyeon

mới phải. Nếu

Jiyeon

đến đó tối qua, bạn ấy sẽ được nghe tận tường tình cảm chân thành của JiAe.

Nghĩ lại...nếu

Jiyeon

thật sự nghe được những lời đó, liệu bạn ấy có thay đổi tình cảm của mình hay không?

Có ai đó từng bảo với tôi rằng "Trên thế giới này có ít nhất hai người sẵn sàng vì bạn mà làm tất cả."

Jiyeon

thật là may mắn. Cả hai người đó đều đã xuất hiện bên cạnh bạn ấy. Người thứ nhất là thầy giáo, còn người thứ hai là JiAe. Nhưng

Jiyeon

dường như không thích ai trong hai người đó hết...vậy trái tim bạn ấy thật ra đang nằm ở đâu đây?

- Chuyện gì vậy?

- Hở?!? Đâu...đâu có gì!

Tôi vội vàng cúi gầm mặt xuống bàn. Tôi thiệt là kì. Tự nhiên lại nhìn

Jiyeon

chăm chăm như vậy.

- Thức ăn không hợp khẩu vị bạn à?

Tôi lắc đầu :

- Đâu có!

- Vậy sao

Hyomin

không ăn?

Tôi nhìn lại đĩa của mình, còn y thinh.

Jiyeon

nói :

- Xin lỗi...tôi nên hỏi

Hyomin

muốn dùng gì trước khi gọi người mang bữa sáng ra cho bạn. Tôi lúc nào cũng hành động theo ý mình hết phải không?

- Ơ...không đâu!

Jiyeon

là vậy. Luôn làm cho người đối diện cảm thấy có lỗi bằng cánh nhận phần sai về phía mình. Bạn ấy là một cô gái rất dịu dàng, một khía cạnh khác, tôi nghĩ bạn ấy cũng yếu đuối như những cô gái bình thường khác. Nhưng sao tôi lại sợ

Jiyeon

nhỉ?

-

Hyomin

đang e dè tôi lắm phải không?

Tôi giật mình.

Jiyeon

đọc được thứ vừa lướt qua đầu tôi sao?

- Không...đương nhiên không rồi!

Jiyeon

đâu có chỗ nào làm cho tôi sợ đâu.

Jiyeon

cúi mặt, nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt Thiên Thần làm tim tôi thót lại.

- Buồn ghê...Trước nay

Hyomin

chưa bao giờ nói dối tôi hết.

Hyomin

à, bạn không cần phải an ủi tôi đâu. Tôi thích một

Hyomin

chân thật thẳng thắng hơn.

Một lần nữa,

Jiyeon

khiến cho tôi cảm thấy có lỗi lắm. Tôi suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói thật :

- Tôi không biết vì sao nữa. Chỉ là...

-

Hyomin

có cảm giác bất an khi ở cạnh tôi?

Tôi nhìn lên,

Jiyeon

đang nhìn vào mắt tôi. Tôi gật đầu.

Jiyeon

không nổi giận. Bạn ấy từ tốn hỏi :

- Vậy

Hyomin

cảm thấy điều gì từ tôi làm bạn khó chịu nhất?

Tôi đảo mắt suy nghĩ. Là vấn đề gì nhỉ? Ngoài chuyện tôi biết khá nhiều về những bí mật riêng tư của bạn ấy ra...

- Tôi luôn muốn hỏi.

Jiyeon

chờ nghe câu hỏi.

- Tại sao

Jiyeon

lại là Queen? Nếu đã có Queen rồi, sao còn cần đến Princess?

Tôi hỏi nhầm câu? Không biết...nhưng trông

Jiyeon

có vẻ nghiêm túc lạ thường. Tôi nhớ là mình đã từng nhìn thấy ánh mắt đó một lần. Nhưng là ở đâu ta?

- Đó là điều khiến

Hyomin

bận tâm nhất sao?

Tôi gật đầu.

Jiyeon

có gì đó lạ lắm. Bạn ấy cười, nụ cười khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu cứ y như cái cách mà bạn ấy đã nói chuyện với thầy chủ nhiệm lúc đầu năm học trong phòng vật lý vậy. Phòng vật lý đầu năm học...tôi nhớ ra rồi! Chính là cái nhìn này. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không hiểu gì về

Jiyeon

hết. Kể từ lúc phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa

Jiyeon

và thầy giáo.

- Vậy tôi sẽ cho bạn biết lý do.

Tim tôi đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Có cảm giác như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi đang thấy hối tiếc về những câu hỏi của mình à?

Jiyeon

làm cho tôi thấy nghẹt thở. Có phải tôi không nên hỏi không? Tôi sai rồi phải không?

-

Hyomin

có hay đọc truyện cổ tích không?

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Jiyeon

từ tốn nói tiếp :

- Queen và Princess chính là từ những câu chuyện đó bước ra.

Tôi vẫn chưa hiểu ý

Jiyeon

muốn nói gì.

-

Hyomin

có nhận thấy điểm giống nhau giữa những câu chuyện cổ tích về Queen và Princess không?

Tôi im lặng thay cho câu trả lời. Nhưng chừng hiểu ý

Jiyeon

muốn nghe câu trả lời của tôi hơn, tôi nói :

- Là một kết thúc có hậu. Công Chúa vượt qua gian nan và sống với Hoàng Tử mãi mãi.

Jiyeon

phì cười :

- Bạn thật trong sáng. Đó là điểm khiến tôi thích

Hyomin

. Đúng vậy! Princess đã có được hạnh phúc...nhưng chỉ sau khi Queen bị tiêu diệt thôi.

Queen bị tiêu diệt?

Jiyeon

muốn nói gì đây?

- Đó là lý do Princess tồn tại mặc dù đã có Queen. Cô ấy đến để tiêu diệt Nữ Hoàng độc ác.

Tôi lặng người. Chính tôi cũng không biết mình phải làm gì sau khi nghe xong câu trả lời từ chính miệng

Jiyeon

, người được mệnh danh là Queen của học viện CCM. Princess muốn lật đổ Queen...tôi là Princess...

- Không có lựa chọn nào khác cho Princess hết. Nếu cô ta muốn tìm ra hạnh phúc cho bản thân mình thì Queen không nên tồn tại. Bởi vì Queen căm hận Princess. Giống như một trò chơi vậy.

Giết hoặc bị giết!

Không có lời nào được thốt lên sau đó hết. Tôi sợ...lần đầu tiên, tôi sợ trở thành Princess.

Jiyeon

là người bạn mà tôi cho là tuyệt vời nhất trên đời này. Nếu là Princess, tôi sẽ phải đối đầu với

Jiyeon

. Tôi không muốn.

- Vậy tôi không muốn làm Princess nữa.

Jiyeon

nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi cảm thấy cay cay ở sống mũi, và mắt tôi cũng nhoè đi. Tôi đang khóc. Tôi biết tại sao mình khóc. Vì tôi cảm thấy rất đau lòng.

- Tôi không muốn giống như câu chuyện cổ tích. Tôi không muốn tiêu diệt Queen.

Jiyeon

rời chỗ ngồi, lại gần xoa đầu tôi :

- Đừng khóc...đó chỉ là truyện thôi mà.

- Nhưng tôi vẫn không muốn.

Jiyeon

à, tôi mặc kệ dù chuyện gì có xãy ra đi chăng nữa, người mà tôi tin tưởng nhất cũng chỉ có mỗi mình

Jiyeon

mà thôi. Tôi không muốn làm Princess, và cũng sẽ không bao giờ hỏi những câu ngốc nghếch như vậy nữa đâu.

Jiyeon

đừng ghét tôi nhé!

Jiyeon

mỉm cười, bạn ấy trở nên dịu dàng trở lại :

- Đừng lo...tôi sẽ không ghét

Hyomin

đâu. Đừng khóc nữa! Ah, thầy hiệu trưởng vừa gởi đến đây đồng phục mới cho bạn.

Hyomin

có muốn về phòng xem qua không?

Tôi lau vội mớ lấm lem trên mặt rồi gật đầu.

Đợi tôi đi khỏi được một lúc,

Eunjung

mới bước ra khỏi chỗ nấp.

Eunjung

nhìn theo hướng mà tôi đã đi qua rồi bảo :

- Nói cho Princess biết sự thật như vậy liệu có ổn không?

Jiyeon

cười :

- Không sao đâu. Nếu là người khác, tôi sẽ không nói nhiều như vậy đâu. Vì

Hyomin

thật sự rất ngây thơ.

Jiyeon

quay lưng đi :

- Nhưng bạn ấy tốt nhất là nên trưởng thành nhanh hơn một chút. Nếu không, lần sau tôi sẽ không dễ dàng thả bạn ấy đi như thế này đâu. Phải thừa nhận rằng

Hyomin

là một người rất thú vị. Tôi còn muốn chơi với bạn ấy thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.

Eunjung

lặng thinh.

Jiyeon

nói tiếp :

- Hiếm có ai biết nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn sống tới bây giờ. Tôi đã nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều lắm rồi phải không,

Eunjung

?

Eunjung

không trả lời.

Jiyeon

bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro