[Part4] Cơn Thịnh Nộ Của Nữ Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sr vì hơi trễ , happy new year mọi người nha <3<#

-----------

Thứ hai, một ngày bắt đầu với ánh nắng vàng rực và tiếng chim hót líu lo trên cành. Chúng tôi đến trường sớm hơn mọi khi một chút. Thật ra thì thời gian tôi rời khỏi nhà cũng giống như mọi ngày thôi, chỉ tại tôi không phải đi bộ đến trường.

Nhìn sang, Jiyeon và Eunjung đang đứng bên cạnh tôi. Kết quả của "Tuần Lễ Hòa Bình" sẽ được công bố hôm nay. Jiyeon đã trấn an tôi rất nhiều lần rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong khi Eunjung không nói một lời nào. Nếu "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại thì theo như giao ước với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng", tôi sẽ phải rời khỏi học viện CCM. Không biết tự lúc nào, tôi đã bắt đầu cảm thấy nuối tiếc nơi này một cách lạ thường. Tôi không muốn chuyển sang một ngôi trường mới. Tôi đã quen được những người bạn rất tuyệt ở ngôi trường này, và tôi biết sẽ rất khó để tìm ra những người bạn y như thế này ở một ngôi trường khác.

- Jiyeon!

Một học sinh lớp 8 vừa gọi tên Jiyeon. Tôi và Eunjung cùng ngước nhìn. Cô bạn đó nói :

- Cô hiệu phó cho gọi bạn.

Jiyeon gật đầu, rồi quay sang tôi :

- Tôi phải về phòng giáo viên một chút. 

Tôi gật đầu. Jiyeon bảo với Eunjung :

- Bạn đi cùng với Hyomin nhé!

- Uh.

Tôi nhìn theo bóng Jiyeon khuất xa dần. Cô hiệu phó gọi bạn ấy lên có chuyện gì nhỉ? Liệu có liên quan đến "Tuần Lễ Hòa Bình" hay không?

- Eunjung có biết tại sao cô hiệu phó lại cho gọi Jiyeon hay không?

Eunjung lờ đi :

- Không...nhưng chắc có liên quan đến số ngày nghỉ cùa bạn ấy.

Chợt nhớ ra Jiyeon không đến trường cả tuần lễ, tôi mới cảm thấy sự việc đơn giản một chút. Tôi đã quá đặt nặng "Tuần Lễ Hoà Bình" rồi phải không? Thấy gì cũng liên quan tới nó hết.

- Mời tất cả các học sinh trường CCM tập trung tại khu hội trường cấp III. Xin nhắc lại, tất cả học sinh trường CCM hay lập tức tập trung tại hội trường cấp III.

Eunjung nhìn lên cái loa phát thanh rồi đưa tay ra cho tôi :

- Đi thôi!

- Huh?!?

Trong khi tôi còn ngẩn ngơ trước hành động bất ngờ này, Eunjung đã nắm tay tôi kéo đi. Thật kì lạ. Bạn ấy chưa bao giờ đưa tay ra cho tôi như thế này hết. Hôm nay là ngày gì vậy?

Khu hội trường cấp III với hàng ngàn học sinh chen chúc nhau tìm chỗ đứng. Tiếng xì xào nổ ra khắp nơi. Tại sao mọi người lại phải tập hợp ở đây?

- Chào buổi sáng, Princess!

Unnie Gil mĩm cười với tôi. 

- Vết thương trên người cô nhóc coi bộ không sao rồi. 

- Vâng...cám ơn unnie.

Unnie Gil đứng cùng tôi và Eunjung trong phòng hiệu trưởng nhìn ra ngoài. Unnie ấy nhép miệng :

- Đông ghê nhỉ! Cô có tự tin không, Princess?

Tôi cúi mặt. Unnie Gil xoa đầu tôi :

- Sao cũng được...cô đã cố gắng hết sức rồi.

Vừa lúc đó, Hari và oppa đại diện cấp III cũng có mặt. Hari trao cho tôi cái nhìn đầy thiện cảm trong khi oppa cấp III chỉ liếc tôi một lần rồi thôi. Bên ngoài, Jiyeon đã xuất hiện trên khán đài. Jiyeon mỉm cười :

- Tôi là Jiyeon lớp 8A, đại diện cho khu vực cấp II, xin gởi lời chào tới tất cả học sinh học viện CCM và chúc một ngày tốt lành.

Sau khi nhận ra sự có mặt của Jiyeon, mọi tiếng ồn tự dưng ngưng lại. Jiyeon nói tiếp :

- Như mọi người biết, hôm nay chính là ngày đưa ra kết quả cho "Tuần Lễ Hòa Bình." Tất cả mọi người đã được phát cho một lá phiếu từ tuần trước, bây giờ chính là lúc sử dụng nó. Hãy mang những lá phiếu ấy ra để đánh giá "Tuần Lễ Hòa Bình". Chỉ có hai phần để chọn: chấp nhận và không chấp nhận.

Tôi thấy mọi người lục đục lấy từ trong cặp ra những mảnh giấy nhỏ. 

- Đây cũng là cách các bạn chon Princess cho trường CCM.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Princess của trường CCM? Vấn đề này đi hơi xa rồi.

- Hãy dùng chính cảm giác của mình để đánh giá "Tuần Lễ Hòa Bình". Những lá phiếu sẽ được thu hồi trong vòng 1 tiếng tới.

Những lời bàn tán quay trở lại, cả hội trường sôi động hẳn lên, trong khi người tôi run lên. Nếu thật bại, tôi sẽ làm gì đây?

 Tôi vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết. Tôi bắt đầu điểm lại những gì mình đã làm trong thời gian qua. Không đủ...tôi cảm thấy lo lắng. Xác xuất thất bại của "Tuần Lễ Hòa Bình" là rất lớn. Tự nhiên bây giờ, tôi cảm thấy sợ. Tôi sợ sẽ trở thành người thua cuộc trong trò chơi này.

Ở một góc khác bên dưới đám đông, ngay hàng người đứng đầu, tôi nhận ra sự có mặt của "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Tôi không nhìn thấy JiAe trong đó, chỉ có mỗi một người giống hệt unnie ấy, chỉ khác ở chỗ mái tóc dài hơn một chút đang đứng cạnh Aerum. Tôi đoán đó là JiWon, em sinh đôi của JiAe. Vậy JiAe đang ở đâu nhỉ? Soyeon và Qri cũng không thấy trong này. Chắc hôm nay họ không đến trường. Hình như hai người này rất ít khi tham gia hoạt động cùng những người còn lại trong "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Kì lạ ở chỗ, hai người họ chính là những người đã sáng lập ra nhóm này. 

- Những lá phiếu sẽ được thu hồi trong vóng 10 phút nữa!

Tiếng của Jiyeon vang lên đã kéo tôi về với thực tại. Jiyeon nói :

- Dù cho kết quả có như thế nào đi chăng nữa, tôi không muốn mọi người vì chuyện này mà tranh cãi với nhau. Hy vọng mọi người giữ được hòa khí như thế này mãi.

Unnie Gil đột ngột lên tiếng bên cạnh tôi :

- Thì ra đây chính là nguyên nhân nhà trường muốn Jiyeon đứng ra công bố cho "Tuần Lễ Hòa Bình" hôm nay.

Tôi nhìn sang unnie Gil. Unnie ấy cũng nhìn tôi :

- Cô có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa Queen và Princess là gì không?

Tôi lắc đầu. Unnie ấy trả lời :

- Là câu nói vừa rồi của Jiyeon. Tôi cam đoan sau vụ này, không học sinh nào trong ngôi trường này còn kiếm chuyện với nhau nữa đâu.

Đôi mắt tôi mở to hết cỡ. Unnie Gil nói vậy là sao?

- Princess à, cô chỉ là Princess của cấp II mà thôi, và cô cũng phải cố gắng lắm mới được cấp I công nhận. Nhưng Jiyeon thì không cần làm gì cả. Cô ấy là Queen của học viện CCM.

- Queen của học viện CCM?

- Đúng vậy! Không tin thì hỏi Eunjung đi.

Tôi lập tức nhìn sang Eunjung. Bạn ấy không trả lời, nhưng cũng không có vẻ gì phản khán lại hết. Điều này có nghĩa là những gì unnie Gil nói hoàn toàn là sự thật.

- Sở dĩ Jiyeon không ra mặt trong suốt khoảng thời gian diễn ra "Tuần Lễ Hòa Bình" là bởi vì cô ấy cô ấy muốn cô được mọi người công nhận là Princess. Với Jiyeon, giải quyết tất cả những chuyện này là quá dễ. Chỉ cần một câu nói của cô ấy, "Tuần Lễ Hòa Bình" sẽ lập tức không gặp rắc rối gì. Tuy nhiên, nếu Jiyeon đứng ra, mọi người sẽ chỉ nhìn thấy cô ấy, không thấy Princess. Jiyeon muốn cô được công nhận là Princess của học viện CCM, giống như cô ấy được công nhận là Queen vậy.

Tôi dõi mắt ra bên ngoài nhìn theo dáng người nhỏ xinh đang đứng trước tất cả mọi người. Thì ra Jiyeon đã vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy. Tôi thấy hối hận vì đã bảo với Jiyeon rằng tôi sợ bạn ấy. Tôi thật là xấu xa. Không biết Jiyeon có giận tôi chuyện hôm qua không?

- Nhà trường không mấy quan tâm đến "Tuần Lễ Hòa Bình" có thành công hay không. Bởi vì nếu có thất bại, họ cũng đã có Jiyeon đứng ra lo liệu mọi nguyện.

Tôi không còn bỏ vào tai mình bất cứ lời nào của unnie ấy nữa. Thứ thu hút cái nhìn của tôi lúc này chính là Jiyeon. Nếu là bạn ấy, bạn ấy sẽ xủ lý chuyện này như thế nào?

Jiyeon quay lại, khi biết tôi đang nhìn bạn ấy, Jiyeon mỉm cười dịu dàng với tôi. Nụ cười vẫn hiền lành và rực sáng như ngày nào.

Jiyeon...

Giờ phút quyết định đã đến. Jiyeon không còn ở vị trí cũ nữa. thay vào đó là một unnie học sinh lớp 9. Unnie lớp 9 cầm trên tay bảng kết quả của "Tuần Lễ Hòa Bình". Chúng tôi cũng rời khỏi phòng hiệu trưởng để xuống bên dưới cùng tất cả mọi người. Unnie lớp 9 đứng giữa 3 cấp và bắt đầu đọc :

- Kết quả của "Tuần Lễ Hòa Bình" từ cấp I là 100%.

Không có ai nói gì hết. Hari, đại diện cho học sinh cấp I mĩm cười với tôi.

- Cấp II có 97%.

Im lặng....

- Cấp III, theo thống kê, cấp III có chính xác là 8,395 học sinh. Có 3999 phiếu chống "Tuần Lễ Hòa Bình", 398 phiếu bỏ trống, và con số ủng hộ cho "Tuần Lễ Hòa Bình" là 3998 phiếu. 

Tiếng xì xào vang lên khắp nơi trong khu hội trường. Tim tôi như muốn ngừng đập. 

- Dựa theo kết quả trên,"Tuần Lễ Hòa Bình" đã thất bại.

Jiyeon trở nên nghiêm túc một cách lạ thường. Tôi cúi mặt, trong khi Eunjung thì không có biểu hiện gì hết.

Dù đã biết trước kết quả sẽ như thế này, nhưng tôi thực sự đã đặt hy vọng vào một kết cuộc tốt hơn như thế này nhiều lắm. Tôi đã từng bảo là sẽ không buồn nếu như "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại. Vậy mà bây giờ lòng tôi nặng trịch. Cứ y như là có một quả núi lớn lắm đang dằn lên trái tim tôi vậy.

- Eunjung à, chúng ta đi thôi!

Jiyeon và Eunjung lặng lẽ rời khỏi đó. Còn mình tôi đứng lại với những người khác. Những học sinh ủng hộ "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" đang reo hò ăn mừng chiến thắng. Tôi ngước lên. Thôi được! Nếu đã như vậy, tôi chấp nhận rời khỏi trường CCM.

- Ở đây hình như đang có chuyện vui lắm thì phải.

Soyeon và Qri xuất hiện cùng với nhau. Soyeon quay sang cằn nhằn :

- Sao lần nào unnie cũng bám theo tôi hết vậy?

Qri đáp lại bằng gương mặt hết sức ngây thơ :

- Tôi có bám theo cô sao? Nếu cô chịu đi đường khác thì chúng ta sẽ không gặp nhau đâu.

- Cái gì?

- Ý tôi là còn nhiều con đường dẫn đến khu hội trường cấp III mà, sao cô cứ phải đi cùng đường với tôi nhỉ?

- unnie...

Aerum ngăn cả hai lại :

- Đừng cãi nhau nữa! Hai người đã đi đâu trong suốt khoảng thời gian qua?

- Ở nhà! - Qri nói ngay.

- Tắm biển! - Soyeon cũng nhanh miệng.

Hai người, mỗi người một câu trả lời khác nhau. Aerum hầm hồ :

- Vậy sao? Có người bảo đã nhìn thấy hai người trong trường đó.

- Thật à? Chắc nhìn nhầm thôi.

Aerum trao cho Qri cái nhìn sắc lẻm ngay sau câu trả lời vừa rồi. Qri vội chuyển đề tài :

- Nhưng mọi người đang làm gì ở đây vậy? Mở hội ăn mừng à?

JiAe gật gù :

- Cũng gần như vậy! Nhóm chúng ta vừa thắng "Tuần Lễ Hòa Bình".

- Là sao?

Aerum trả lời thay :

- Cuộc đánh cá giữa "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng' và Princess của cấp II. Giờ thì "Tuần Lễ Hòa Bình" đã thất bại, theo luật, cô ta phải rời khỏi trường CCM.

Soyeon nhào tới cầm tay tôi :

- Thật sao? Hyomin thua rồi à? 

Tôi gật đầu. Soyeon kêu lên :

- Không chịu...đừng vội chịu thua như vậy! Họ chơi ăn gian đó.

Qri vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. Unnie ấy bước đến chỗ tôi và hỏi :

- Cảm giác của sự thất bại là như thế nào, Princess?

Tôi mỉm cười, nhưng không trả lời. Qri thở dài :

- Thua cô luôn! Muốn khóc thì sao không khóc đi?

Tôi lắc đầu :

- Không được...tôi không muốn mọi người phải lo thêm nữa.

Qri quay mặt đi :

- Vậy ra cô quan tâm đến mọi người nhiều hơn là cho bản thân mình à? Princess, cô thật là ngốc.

Song, cô nàng quay sang Boram :

- Tỉ số như thế nào?

- Mình thắng 1 phiếu ở cấp III!

Qri nhíu mày, rồi quay sang chì chiết tôi :

- Cái gì? Chỉ có mỗi một phiếu chênh lệch mà cô đã muốn từ bỏ như vậy sao?

Tôi nhìn Qri. Vậy thì tôi có thể làm được gì bây giờ?

Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Qri lấy ra một tấm phiếu :

- Tôi có thể cho cô lá phiếu này.

Lời bàn tán lại nổ ra rầm rộ. Aerum tức giận :

- Unnie làm gì vậy? 

Qri nhún vai :

- Bầu cho "Tuần Lễ Hòa Bình".

- Không phải! Ý tôi là unnie làm vậy có ý gì? Sao lại giúp Princess?

- Vì cô ấy là một Princess tốt! Tôi không giúp cô ta. Tôi chỉ đang giúp học viện CCM thôi.

- unnie...

- Qri nói đúng.

Tới phiên JiAe lên tiếng.

- Tôi luôn tự hỏi, chúng ta làm tất cả những thứ này là vì cái gì? Mục tiêu của chúng ta chỉ để vui đùa, trong khi đối với Princess, nó lại rất quan trọng. Chúng ta thua rồi. Cô ấy chiến đấu vì học viện CCM, còn chúng ta chỉ vì cá nhân.

Xong, JiAe đưa cho tôi thêm một tờ phiếu nữa :

- Cô thắng rồi, Princess!

Aerum nổi sùng :

- Mấy người...

Soyeon đột nhiên lớn tiếng :

- Đủ rồi! 

Aerum lập tức im hơi. Soyeon nói tiếp :

- Đừng như một đứa trẻ nữa. Dù có làm gì cũng vô ích thôi. Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi cũng sẽ không thuộc về mình đâu.

Đợi cho mọi tiếng động ngưng lại, unnie lớp 9 mới tuyên bố :

- Kết quả đã thay đổi vào phút cuối. Princess đạt được 4000 phiếu ủng hộ "Tuần Lễ Hòa Bình". Dựa theo kết quả này, "Tuần Lễ Hòa Bình" đã chến thắng.

Tiếng reo hò nổ ra từ phía cấp I và II. Tôi đứng lặng người. Mọi chuyện xãy ra quá nhanh. Nhanh đến mức tôi không biết phải phản ứng như thế nào nữa...

Từ lúc bắt đầu vào học trường CCM, tôi đã luôn phải đối mặt với những chuyện xãy ra trong chớp nhoáng và đầy bất ngờ như thế này. Ví dụ cụ thể, tôi cứ ngỡ là mình đã thất bại trong "Tuần Lễ Hòa Bình", vậy mà cuối cùng, tôi lại trở thành người chiến thắng. Đáng để bàn cãi hơn nữa là đối thủ của tôi, các thành viên của "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Một chuyện lạ khó tin.

- Cô quen thân với mấy người đó lắm hả?

Tôi đã dở khóc dở cười trước câu hỏi của unnie Gil, đại diện cho khu vực cấp III. Nếu tôi trả lời "Không", liệu unnie ấy và những người khác có tin tôi không? Nhưng tôi thề là tôi không biết gì hết.

Càng ngày tôi càng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Hay nói đúng hơn, tôi là một con cờ trong tay của phe nữ hoàng, và sau đó là phe không thuộc nữ hoàng. Nên buồn hay vui đây?

- Chúc mừng! Cảm giác chiến thắng như thế nào?

Soyeon hình như là người hớn hở nhất trước chiến thắng bất ngờ của tôi. Tôi còn chưa biết phải phản ứng như thế nào nữa. Nhưng ngay bây giờ, người mà tôi mong mỏi muốn gặp nhất chính là Jiyeon và Eunjung. Họ đã bỏ đi ngay sau khi kết quả đầu tiên của "Tuần Lễ Hòa Bình" được công bố. Nhưng họ đang ở đâu nhỉ? Trước hết, tôi phải thoát khỏi đám đông này đã. Có ai đó làm ơn kéo tôi ra nhanh đi. Tôi sắp chết ngạt rồi.

Ở một khu vực khác, Eunjung cũng vừa nghe một học sinh cấp II báo lại chuyện kết quả thay đổi và "Tuần Lễ Hòa Bình" đã thành công. Eunjung nhìn ngọn cây cao bên kia, nơi ánh nắng vàng rực đan phủ lên một tấm áo vàng cho màu xanh tươi của lá. Eunjung đang suy nghĩ một vần đề gì đó rất quan trọng. Bạn ấy trông không được vui cho lắm.

- Princess đã chiến thắng rồi, sao Eunjung còn không đến chia vui với cô ấy nhỉ?

Eunjung quay mặt lại. Soyeon và Qri đang đứng đó. Người vừa lên tiếng là Soyeon. Qri nói :

- Princess đang bị kẹt trong hội trường cấp III. Tôi nghĩ cô ấy cần giúp đỡ.

Eunjung vẫn không nói lời nào. Soyeon cười mỉa mai :

- Hình như sự thành công của 'Tuần Lễ Hòa Bình" đã khiến cho một số người không vui thì phải.

Eunjung quay mặt đi. Soyeon vẫn tiếp tục :

- Đặc biệt là người cố ý phá vỡ nó! Tôi nói đúng không, Eunjung?

Eunjung dừng lại, nhưng vẫn không nhìn Soyeon và Qri :

- Tôi không biết hai người đang nói về cái gì.

Qri cười :

- Đừng lẩn tránh như vậy, không giống Eunjung thường ngày chút nào hết. Tôi đã điều tra rồi. Người gởi email cho chúng tôi chính là Eunjung, đúng không?

Soyeon nói thêm :

- Tôi đã đặt giả thuyết người gởi email là kẻ khác, nhưng vẫn không tài nào phù hợp bằng Eunjung. Vì tụi này không thường đến trường, cho nên không ai biết nhiều về "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" ở học viện CCM hết. Ngoại trừ Queen và Eunjung. Thêm vào đó, người này rất biết cách dụ chúng tôi ra mặt và rất tự tin rằng "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" sẽ chống lại Princess. Hiểu rõ chúng tôi như vậy cũng chỉ có Queen và Eunjung thôi.

Qri kết luận :

- Nhưng Queen không đời nào muốn kẻ khác chạm vào "con mồi" của mình hết. Vậy thì chỉ có thể là Eunjung thôi.

Im lặng kéo dài. Eunjung không nói gì, điều này có nghĩa là họ đã nói đúng hoàn toàn. Qri hỏi :

- Tại sao Eunjung lại làm như vậy?

Tuy nhiên, người trả lời câu hỏi này không phải là Eunjung, mà là Soyeon :

- Có phải vì muốn bảo vệ Princess hay không? Hơn ai hết, Eunjung biết chuyện gì đã xãy ra với những Princess đã mất tích trước kia. Nếu "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại, Princess sẽ phải rời khỏi CCM và thoát khỏi cặp mắt của Queen. Ah, cũng sẽ rất có lợi cho Princess nếu "Tuần Lễ Hòa Bình" thành công. Khi đó, Princess sẽ nhận được sự che chở của cả 3 cấp và Queen sẽ phải dè chừng hành động của mình. Suy cho cùng, tất cả đều có lợi cho Princess nếu chúng tôi xuất hiện.

Không ai nói thêm gì hết. Soyeon cười :

- Vì sao bạn lại muốn bảo vệ cho Princess? Hyomin quan trọng với bạn như vậy sao?

Duy chỉ có lần này, Eunjung đáp lại :

- Không! Với tôi, Princess không là gì cả. Những gì tôi làm chỉ vì Jiyeon mà thôi.

Xong, Eunjung bỏ đi. Soyeon nhíu mày :

- Rõ ràng là người ta nói đúng mà. Sao Eunjung lại không chịu nhận nhỉ?

Qri lắc đầu :

- Không phải Eunjung không chịu nhận, mà vì Soyeon đã đoán sai rồi.

Soyeon nhìn Qri. Cô nàng cười đắc ý. Qri đã có câu trả lời đúng...

Eunjung bước đến gần chỗ Jiyeon đang đứng :

- Jiyeon tìm tôi à?

Jiyeon mỉm cười :

- Uh! Eunjung đã nghe tin về "Tuần Lễ Hòa Bình" chưa?

Eunjung gật đầu :

- Rồi! Princess đã thắng.

Jiyeon vui lắm :

- Hay thật! Tôi đã bảo Hyomin sẽ thắng mà. Tôi rất tin tưởng bạn ấy.

Eunjung không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Jiyeon. Bất giác, Jiyeon hỏi :

- Eunjung đã điều tra ra chuyện email gởi đến "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" chưa?

Eunjung không trả lời. Jiyeon nói tiếp :

- Tôi tự hỏi, tại sao người ấy lại làm như vậy. Eunjung có biết không?

Eunjung ngầm hiểu là Jiyeon đã biết người gởi email là mình, cho nên vẫn không nói gì. Jiyeon đi thẳng vào vấn đề :

- Tại sao Eunjung lại làm như vậy?

Eunjung trả lời :

- Nếu tôi bảo tất cả chỉ vì Jiyeon thì sao?

Jiyeon lại gần, đặt tay mình lên mặt Eunjung và cười dịu dàng :

- Vậy cám ơn Eunjung nhiều lắm. Nhưng bạn biết tôi không thích có người xen ngang cuộc chơi của mình mà. Đừng làm như vậy. Tôi biết Eunjung lo cho tôi lắm. Nhưng đây là con đường do chính tôi chọn...

Eunjung đột nhiên ôm chấm lấy Jiyeon :

- Đừng làm như vậy nữa...Xin Jiyeon...Tôi biết bạn đã rất đau khổ sau mỗi Princess. Sao Jiyeon cứ phải tự làm đau mình thì mới được chứ?

Jiyeon cười :

- Vì tôi muốn tìm ra một kết cuộc cho câu chuyện cổ tích. Nếu như Queen thật sự bị Princess tiêu diệt...

- Sẽ không có chuyện đó xãy ra đâu!

Jiyeon rời khỏi người Eunjung :

- Chắc chắn có mà. Tôi rất tin tưởng Hyomin. Tôi phải đi rồi. Gặp lại bạn sau nhé!

Jiyeon bỏ đi. Còn lại một mình, Eunjung nắm chặt đôi bàn tay :

- Tôi sẽ không để cho chuyện đó xãy ra đâu. Nếu như Princess thật sự có khả năng đó, tôi sẽ giết Princess trước khi cô ấy chạm tay vào Queen.

Phải khó khắn lắm, tôi mới thoát ra khỏi đám đông vây quanh mình. Tôi đã rất mong đợi sự xuất hiện của Eunjung hoặc Jiyeon trong lúc này. Với tôi, họ là hai người duy nhất có thể kéo tôi ra khỏi đống hỗn độn này. Các thầy cô giám thị cũng làm việc hết sức cực lực để giải tán đám đông háo hức. Nhân cơ hội mọi người còn chưa nhận ra tôi đã biến mất khỏi vòng trung tâm, tôi bỏ trốn khỏi khu hội trường cấp III. 

Việc đầu tiên tôi nghĩ đến chính là tìm Eunjung và Jiyeon. Tôi cũng đang rất háo hức không biết họ đã hay tin tôi chiến thắng trong "Tuần Lễ Hòa Bình" chưa? Nếu đã biết, chắc họ sẽ vui lắm. Trong suốt khoảng thời gian 'Tuần Lễ Hòa Bình" diễn ra, Eunjung và Jiyeon là hai người bạn duy nhất lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm và giúp đỡ cho tôi. Tôi chợt nghĩ, nếu không có hai bạn ấy, liệu tôi sẽ ra sao? Thật không dám tưởng tượng.  

Tôi không phải là một người thông minh. Trái lại, tôi là một người rất ngốc nghếch và luôn làm hỏng chuyện. Việc tôi đột nhiên trở thành Princess của cấp I và II đã đủ làm cho mọi người kinh ngạc, nay "Tuần Lễ Hòa Bình" lại thành công. Thật là một chuyện không thể tin được. Cứ như là một giấc mơ vậy.

Nhưng hai người họ đã đi đâu nhỉ? Khu vực cấp III rộng như vậy, biết tìm họ ở đâu bây giờ? Ah, họ rất có thể đã trở về bên khu vực cấp II rồi. Tôi cũng nên quay về đó. Nhưng mà...tôi đang ở đâu đây?

Chết rồi...lần nào sang bên khu cấp III, tôi cũng bị lạc đường hết. Không ai ở đây hết...biết tìm đường ra ở đâu? Kêu cứu!

- Có ai không? Tôi bị lạc đường rồi!

Có tiếng đáp lại :

- Ngốc! Lạc đường cũng la lớn cho người ta nghe. Cô không thấy xấu hổ à?

Tôi quay lại. Đây là ý trời phải không? Người trả lời tôi đang đứng phía sau lưng tôi, không ai xa lạ mà chính là JiAe. Sao lần nào tôi bị lạc trong khu vực cấp III, người đầu tiên tôi gặp lại là unnie này nhỉ?

- Tôi thấy cô đi lang mang vào trong này. Tôi đoán thế nào hồn cô cũng đang trên mây và lại không biết đường về. Đầu óc cô bé đến như vậy sao, Princess?

Tôi cười gượng. JiAe nói đúng, tôi thuộc dạng người hay bị mù hướng. Nhưng việc gặp JiAe trong lúc này là hoàn toàn ngoài mong đợi của tôi, nhất là sau tất cả những chuyện vừa xãy ra đêm trước và sáng nay. Tôi đã gặp JiAe trong bữa tiệc hóa trang. Cô nàng này lầm tưởng tôi là Jiyeon nên đã nói ra những lời rất thắm thiết. Sau đó nữa, sáng nay cô ta là người đã giúp tôi lật ngược tình thế trong cuộc tranh đua với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Thật ra JiAe giúp tôi là có mục đích gì nhỉ? Vì Jiyeon phải không?

- Theo tôi! Đừng đứng ngẩn ra đó nữa. Cô không muốn về lại khu vực cấp II sao?

Tôi bước theo JiAe. Nhìn từ sau lưng, tôi thấy JiAe là một người rất đáng tin cậy. Mặc dù unnie ấy lúc nào cũng nhằn nhừ tôi. Ah, về điểm này thì tôi cảm thấy không được công bằng rồi nhé! Sao với Jiyeon, ai cũng hết sức dịu dàng. Còn với tôi, họ lại hay quát nạt. Nhưng JiAe là một người tốt. Tôi tin vào trực giác của mình. Vậy sao Jiyeon lại không thích JiAe?

- Cô đang nghĩ gì vậy?

- Vì sao Jiyeon lại không thích...Á!

Tôi giật mình hét lớn. Suýt tí nữa thì tôi đã nói ra rồi. JiAe nheo mắt :

- Queen không thích cái gì?

- Ơ...không có gì hết. Tôi...ý tôi là...Ah, vậy "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" sẽ rời học viện CCM thật sao? 

Lời thách thức ban đầu giữa tôi và "Nhóm những ngưới không thuộc phe nữ hoàng" chợt thoáng qua. Nếu họ thua, họ sẽ phải rời khỏi học viện CCM.

- Đương nhiên! Bộ cô nghĩ tụi này chỉ nói suông thôi à?

Tôi cúi mặt. Tôi không muốn điều đó xãy ra. Nếu tất cả bọn họ, những người tài giỏi như vậy rời học viện CCM thì đó chắc chắn là một điều rất đáng tiếc. Tự nhiên tôi ước nguời thua chính là mình. Nếu tôi thua, học viện CCM chỉ mất đi một con bé ngốc nghếch. Còn ngượi lại, họ thua, trường đã mất đi những học sinh ưu tú. Tôi ước chúng tôi chưa bao giờ đặt ra giao ước với tôi.

- Đừng đi...

JiAe quay lại nhìn tôi. Tôi nói :

- Xin lỗi...đáng ra tôi không nên là Princess. Trường CCM thực chất không cần một Princess ngốc nghếch như tôi. Cái họ cần chính là những Thiên Tài như "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng".

JiAe tự nhiên xoa đầu tôi :

- Đừng ngốc như vậy. Nếu cô mà có suy nghĩ đó thì cô thật sự đang làm cho tôi và Qri vô cùng thất vọng. Chúng tôi chọn cô là vì học viện CCM. Đừng quá lo lắng. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Hãy là một Princess đúng nghĩa.

- Nhưng mà...làm như vậy có hơi quá bất công với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" không?

Im lặng....

Hai phút sau...

- Cô thật sự lo lắng cho chúng tôi hơn là bản thân mình sao?

Tôi nhìn JiAe, cô nàng gõ nhẹ vào đầu tôi :

- Ngốc! Cô là Princess ngốc nhất mà tôi từng gặp. Chúng tôi là những người thông minh, lý nào lại không tính trước tình huống này xãy ra?

Tôi không hiểu gì hết. Ý JiAe là sao?

- Dù cho có thắng hay thua, tụi này cũng phải rời trường thôi.

- Hả?!?

- Aerum đã được học viện diễn xuất và kịch nghệ bên Pháp cấp học bổng rồi. Boram quyết định sang Thụy Điển theo lời mời của một trường học công nghệ thông tin và thiết kế phần mềm trò chơi. Tôi và JiWon cũng đi lưu diễn Châu Âu như một phần của kế hoạch của trường CCM. Qri và Soyeon thì được đại học MIT bên Mĩ cấp học bổng danh dự. Cô nghĩ xem làm sao tụi này có thể ở lại trường chứ?

Tôi ngỡ ngàng. Thì ra họ giỏi đến như vậy. Tất cả bọn họ sẽ đi tìm con đường tương lai cho mình.

- Vậy khi nào mọi người đi?

- Mai!

- Hả?!?

- Làm gì bất ngờ dữ vậy?

- Ơ...tôi...không có gì!

JiAe bất chợ thở dài, rồi mỉm cười với tôi. Lần đầu tiên unnie ấy cười với tôi.

- Cố gắng chăm sóc Queen và làm một Princess tốt. Cô chỉ cần đi thẳng từ chỗ này là ra đến khu vực cấp II.

Rồi JiAe quay đi. Bóng unnie ấy khuất dần sau bụi cây to bên kia góc đường. Lòng tôi chợt dâng lên một nổi buồn. JiAe sẽ đi vào ngày mai. Còn Jiyeon thì sao? Còn những gì mà unnie ấy muốn nói với Jiyeon thì sao?

- Princess!

Tôi quay lại, một học sinh cấp II mỉm cười với tôi :

- Jiyeon đang tìm Princess đó.

Không được...tôi không thể để JiAe ra đi như vậy được.

- Bạn có thể đưa tôi đến chỗ Jiyeon ngay bây giờ được không?

Nếu tôi cứ im lặng, như vậy sẽ không công bằng cho cả Jiyeon lẫn JiAe.

Jiyeon đang ngồi trên băng ghế đá trong khuôn viên khu vực cấp II. Bạn ấy có vẻ rất chăm chú dán mắt vào một quyển sách. Đúng là phong cách của Jiyeon: dịu dàng và thanh tao. Tôi không cảm thấy lạ vì bạn ấy được nhiều người yêu mến. Jiyeon xinh đẹp như thế mà...

- Jiyeon!

Tôi cất tiếng gọi để bạn ấy nhận ra tôi đã có mặt ở đây. Jiyeon buông cuốn sách xuống và mỉm cười với tôi :

- Hyomin đến rồi!

Nụ cười đẹp quá. Nếu tôi là con trai, đẹp giống như JiAe và thầy chủ nhiệm, tôi sẽ thích Jiyeon mất. 

- Tôi đã nghe mọi người nói về "Tuần Lễ Hoà Bình" rồi. Chúc mừng Hyomin!

Tôi cười gượng :

- Ơ...cám ơn...

- Bạn giỏi lắm!

Giỏi...cái này gọi là hay không bằng hên thì đúng hơn. Quả thật, tôi luôn gặp may mắn.

- Theo giao hẹn, "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" sẽ rời khỏi trường CCM vào ngày mai. Vậy Hyomin không cần lo rắc rối nữa.

"Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng"...tôi không ghét họ. Tôi cũng chưa bao giờ muốn đối đầu với họ hết. Tại sao sự việc lại ra nông nỗi này? Tôi đã sai rồi phải không?

- Và Hyomin sẽ là Princess của trường CCM. Cấp III đã chấp nhận bạn.

Jiyeon đang mừng cho tôi. Nhưng sao tôi lại không cảm thấy vui nhỉ?

- Jiyeon à.

- Chuyện gì?

Tôi nhìn vào mắt Jiyeon. Bạn ấy đang chờ nghe xem tôi sắp nói gì. Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi :

- Có phải tôi đã sai rồi không?

Jiyeon hỏi lại :

- Sao Hyomin lại nghĩ như vậy?

- Tôi...tôi đáng ra không nên tranh tài với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Làm như vậy, học viện CCM sẽ mất đi những Thiên Tài. 

Jiyeon dịu dàng trấn an tôi :

- Đừng lo...không phải lỗi của bạn. Hyomin không làm sai gì hết. Đây vốn là một phần của cuộc sống. Lúc nào chùng ta cũng phải ganh đua với nhau thì mới có thể tiến bộ được. Những người yếu hơn thì phải nhường đường cho kẻ mạnh. Hyomin có bao giờ nghĩ đến bản thân mình nếu bạn là người thua cuộc chưa?

Tôi cúi mặt. Tôi có từng nghĩ đến, và cũng đã rất lo sợ.

- Họ sẽ ổn thôi. Bạn đã bảo họ là những người rất thông minh mà. Tôi tin họ sẽ nhanh chóng tìm ra một hướng đi mới khả quan hơn. Cho nên, Hyomin đừng tự trách mình nữa, được không?

Lại cười. Jiyeon quả thật rất biết cách xua tan những băn khoăn phiền muộn trong lòng người khác. Tôi cảm thấy khá hơn một chút rồi. Nhưng còn JiAe thì sao? 

- Jiyeon...tôi có thể cầu xin bạn một chuyện được không?

Jiyeon nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ xin Jiyeon làm cho tôi chuyện gì hết. Lần này ngoại lệ, tôi rất cần sự giúp đỡ của bạn ấy. Không phải dành cho tôi, mà là cho một người khác.

JiAe đặt bàn tay lên các phím đàn dương cầm và bắt đầu dạo bản nhạc đầu tiên. Bên ngoài, trời đang chuyển dần sang màu xám. Mây đen đang kéo đến. Hình như hôm qua Tivi có nói hôm nay trời sẽ mưa.

Tiếng nhạc mang âm hưởng của gió lùa qua ngọn cây xào xạc và cuốn tung mọi thứ lên. So với bản nhạc mà tôi nghe hôm đầu tiên gặp JiAe, bản này buồn hơn nhiều. Đây là lần cuối cùng JiAe chơi đàn ở trường CCM, ở căn phòng bí mật của unnie ấy. Ngày mai, vào giờ này, unnie ấy đã ở trên máy bay sang một đất nước khác.

Có một bàn tay khác đột ngột chen vào để ấn một thanh âm khác. Một giọng nói vang lên từ sau lưng JiAe, nhưng cũng ở rất gần :

- Lạc điệu rồi. JiAe đã không bắt kịp bước nhảy của gió phải không?

JiAe rời khỏi ghế và nhìn ra sau lưng mình. Jiyeon mỉm cười :

- Không ngờ bạn vẫn còn dùng chỗ này làm căn phòng bí mật.

JiAe còn chưa hết ngạc nhiên khi Jiyeon tự dưng có mặt ở đây vào lúc này. Jiyeon nói :

- Là Princess đã cho tôi biết JiAe đang ở đây.

Ngay khi biết được nguyên nhân, JiAe quay mặt đi :

- Princess nhờ Jiyeon đến đây à?

Jiyeon nhẹ ngàng bước lại gần :

- Chuyện ai nhờ tôi đến đây, với JiAe lại quan trọng như vậy sao?

JiAe không trả lời. Jiyeon đặt tay lên phím đàn :

- Nếu thật như vậy, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.

Không có lời nói nào trong suốt mấy phút. Cho nên thời gian cứ thế trôi qua một cách chậm chạp. Mưa bắt đầu rơi. Jiyeon bắt đầu trước :

- Tôi chỉ đến tiễn chân một người bạn thôi. Như vậy được không?

Jiyeon mỉm cười. JiAe cứ lặng yên mà nhìn. Jiyeon ngồi xuống bên chiếc đàn Piano và bắt đầu dạo khúc.

Mưa đang rơi ngày càng nặng hạt. Tiếng đàn ban đầu rất nhỏ và nhẹ nhàng, sau đó cường độ tăng dần, nhưng cũng không làm cho người nghe cảm thấy nó nhanh. Jiyeon khéo léo tạo những khoảng trống trong đó để mọi người có thể theo kịp, và cũng để họ có thời gian để suy nghĩ và cảm nhận.

Tôi đã từng nghe JiAe đàn. Unnie ấy chơi đàn hay lắm! Nhưng nếu so với Jiyeon thì quả thật vẫn còn kém xa. Lúc này, tôi không còn nghi ngờ gì chuyện Jiyeon chính là người đã dạy cho JiAe chơi đàn. Nếu Jiyeon mà đi dự thi, JiAe sẽ mất danh Thiên Tài chứ chẳng chơi. 

Nhưng đây đâu phải lúc so sánh tài năng của hai người họ. Gió đã hất nước mưa vào người tôi. Ướt hết rồi! Này là ông trời muốn trừng phạt một người có tính tò mò đang nấp sau cửa sổ căn phòng bí mật này phải không?

JiAe ôm Jiyeon từ sau lưng :

- Không bao giờ chạm vào trái tim của Jiyeon được! Kể cả trong tiếng đàn!

Jiyeon gỡ tay JiAe ra , JiAe hỏi :

- Thật ra thì tôi cần phải làm những gì để có thể tìm được chiếc chìa khóa mở trái tim của Jiyeon ra?

Jiyeon mỉm cười :

- Đừng cố gắng...những thứ đã không thuộc về mình rồi thì dù cho có gượng ép như thế nào cũng vô ích. Tại sao chúng ta lại không thể như trước kia?

JiAe cúi mặt. Jiyeon đặt tay lên mặt JiAe :

- Tôi thích JiAe của trước đây hơn.

Im lặng...

- Uh!

Cuối cùng cũng có câu trả lời. Nhưng như vậy nghĩa là sao?

- Kết thúc rồi! Bạn còn tính ngồi đó tới bao giờ?

Nhìn sang, tôi suýt hét lên khi phát hiện ra Eunjung đang ngồi cạnh mình. Giống như lần trước, Eunjung bịt miệng tôi lại :

- Muốn chết à? Đang nghe lén người ta còn la lớn?

Đợi tôi trấn an lại, Eunjung mới buông tay ra. Tôi hỏi ngay :

- Nhưng...nhưng sao Eunjung lại ở đây?

Eunjung tỉnh bơ :

- Nếu bạn ở đây được thì tại sao tôi lại không chứ?

- Nhưng mà...nhưng mà...

- Đừng dây dưa nữa! Nếu không mau rời khỏi đây, chúng ta có hai nguy cơ lớn : Một là bị mưa ướt hết, hai là bị phát hiện.

Eunjung nói đúng, cho nên hai chúng tôi vội đi khỏi.

Tôi ngoảnh mặt lại nhìn căn phòng bí mật một lần cuối, rồi mỉm cười. Tôi nói :

- Chúc may mắn cho chuyến bay ngày mai, JiAe!

Xong, tôi đuổi theo bước chân của Eunjung quay về lớp học...

Ngày hôm sau, mọi chuyện quay trở lại bình thường. "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng'’ cũng đã đột nhiên biến mất ở trường CCM. Mọi người cho rằng họ đã ra đi theo như giao ước với tôi, người thua cuộc phải rời trường. Tuy nhiên, khi tôi biết việc họ ra đi không phải hoàn toàn là vì tôi, tôi tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút.

Tôi nhận được thiệp và kẹo Chocolate của unnie Aerum gởi. Unnie ấy chỉ viết vỏn vẹn có hai chữ "Xin lỗi!" Nhưng điều này cũng đã làm cho tôi thấy vui lắm. Tôi biết với tính cách ngang bướng của Aerum, đến trước mặt tôi để nói xin lỗi là một điều rất khó khăn. Thật ra chuyện unnie ấy có nói xin lỗi với tôi hay không, tôi không quan tâm. Cái làm tôi vui bây giờ chính là unnie ấy không ghét tôi.

- Mời những người đại diện của các cấp quay về phòng hiệu trưởng.

Tiếng nói phát ra từ loa phát thanh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Không giống với truớc đây, ngồi ngây người ra, tôi nhẹ nhàng đứng lên. Bất chợt, tôi thấy mình là người có phản ứng nhanh nhất. Eunjung và Jiyeon vẫn còn ngồi đó. Tôi nói :

- Ơ...trường cho gọi chúng ta.

Jiyeon mỉm cười. Sau vụ việc hôm qua, tôi và Eunjung đều tự dặn lòng là không để cho Jiyeon biết chuyện chúng tôi đứng rình nghe ngoài cửa. Hôm qua, vì tình huống cấp bách, tôi đã cho Jiyeon biết chuyện xãy ra ở đêm hội hóa trang giữa tôi và JiAe. May mà bạn ấy không có phản ứng gì giận dỗi hết. 

Nghĩ kĩ lại, con người Jiyeon cũng đâu phải khó hiểu gì. Bạn ấy lại còn rất dịu dàng nữa là khác. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều đã ổn. Hy vọng những chuyện rắc rối sẽ không còn xãy đến với tôi nữa.

Lúc chúng tôi vào đến phòng hiệu trưởng thì đại diện cấp I và cấp III đã ngồi chờ sẵn. Ba chúng tôi tiến đến chỗ những chiếc ghế dành cho mình và ngồi xuống. Cô hiệu trưởng nói :

- Như các em đã biết, Thầy Hiệu Trưởng lại nổi hứng đi du lịch nữa rồi. Cho nên tôi tạm thời thay thế thầy ấy ngồi ở vị trí này.

Không có ai lên tiếng. Việc thầy hiệu trưởng tính khí thất thường cũng không phải là chuyện mới mẻ gì đối với học sinh học viện CCM.

- Lần này gọi các em lên đây là vì chuyện 3 cấp sát nhập lại thành một.

Tôi có dịp được nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của tất cả mọi người sau câu nói vừa rồi của cô hiệu trưởng. Quả thật chuyện sát nhập 3 cấp là một vấn đề tầm cỡ.

- Sau thành công của "Tuần Lễ Hòa Bình", mối quan hệ giữa 3 cấp đã có một sự cải thiện rất tốt. Điều này phải cám ơn em nhiều lắm, Princess!

Tôi gật đầu đáp lại. Cô hiệu trưởng nói tiếp :

- Cho nên tôi muốn nhân dịp này thống nhất học viện CCM. 

- Như vậy có là quá vội vàng không, thưa cô?

Oppa MinHo, đại diện cấp III cuối cùng cũng chịu mở miệng.

- Cấp III không hoàn toàn ủng hộ việc này đâu.

Unnie Gil, một đại diện khác của cấp III đáp lại :

- Nhưng theo thăm dò cho thấy thì cấp III đúng là có cái nhìn rất khả quan về chuyện trường CCM hợp lại thành một khối. Tôi nghĩ thành phần phản đối không nhiều đâu.

Eunjung nói chen vào :

- Là 20%! Tỉ lệ không ủng hộ ở cấp III bây giờ là 20%. Người dẫn đầu nhóm người này là ông anh.

MinHo trao cho Eunjung một cái nhìn ác cảm. Nhưng sao Eunjung biết có 20% ở cấp III không ủng hộ nhỉ? Mọi người cũng làm ra vẻ đã biết chuyện này từ trước, nghĩa là chỉ có mình tôi không biết gì hết.

- Tôi cũng có quyền thích hay không thích chuyện thống nhất 3 cấp chứ, phải không? Tôi tin chắc còn rất nhiều người cũng giống như tôi, phản đối chuyện này.

Hari mỉm cười :

- Về chuyện này thì ông anh không cần phải lo lắng. Cấp I ủng hộ chuyện này 100%. Số liệu từ cấp II cũng là 100% sau khi "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" bỏ đi. Nghĩa là bây giờ chỉ còn cấp III thôi.

Cô hiệu trưởng quay sang Minho và Gil :

- Vậy cấp III...

Unnie Gil kết thúc vấn đề :

- Kết quả trước mắt đã cho thấy quá rõ là chỉ có một phần nhỏ chống đối, còn lại đều không có ý kiến. Việc này cứ để Princess quyết định vậy.

Mọi con mắt nhìn về phía tôi. Tôi cười :

- Hay quá! Vậy chúng ta thống nhất 3 cấp nha!

Im lặng...tôi nói sai gì nhỉ?

Unnie Gil cười :

- Phản ứng của cô thật dễ thương, Princess. Ah, cấp III vừa quyết định để cử cô trờ thành Princess của cấp III. Nhưng hiện nay cấpIII đang thi cử cuối năm cho nên không tiện tổ chức tiệc ra mắt cho Princess. Có thể dời chuyện này sang năm học mới được không?

Tôi gật đầu :

- Không sao! Chuyện này không quan trọng bằng kì thi cuối năm.

Đúng như dự đoán của Jiyeon, tôi đã trở thành Princess của 3 cấp, hay nói đúng hơn là Princess của trường CCM. Vậy sắp tới tôi nên làm gì đây?

Tôi đã hứa với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" là tôi sẽ cố gắng trở thành một Princess tốt. Nhưng phải bắt đầu từ đâu bây giờ? Coi bộ làm Princess khó hơn tôi nghĩ nhiều.

- Princess...

Một unnie cấp III vào lớp và đưa cho tôi một phong thư :

- Có người nhờ tôi mang thứ này cho Princess.

Tôi nhận lấy :

- Cám ơn unnie!

Xong, unnie cấp III đi khỏi. Tôi mở ra xem. Jiyeon hỏi :

- Có chuyện gì vậy?

Tôi ngóc đầu lên :

- Ah, không có gì! Oppa HoJun bảo tôi sau giờ tan học chờ oppa ấy trong khuôn viên cấp III.

Jiyeon làm ra vẻ đăm chiêu :

- Vậy thì lạ thật! Oppa ấy đáng ra nên sang đây đón bạn chứ. Hyomin dễ bị lạc đường mà. Có chắc đây là thư của oppa HoJun không?

Tôi cuời gượng. Sao mọi người lại làm cho vấn đề này quan trọng như vậy?

- Không có gì đáng lo đâu. Chắc oppa ấy không muốn người khác biết tôi là em họ của oppa ấy.

Jiyeon xếp cuốn sách lại :

- Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn trong này. Hyomin có muốn Eunjung đi cùng bạn sang đó không?

Tôi xua tay :

- Không cần đâu! Tôi sẽ ổn mà.

Và cười tít mắt.

Giờ về hôm đó, tôi theo hẹn đứng chờ trong khuôn viên khu vực cấp III. Đã gần 6 giờ chiều rồi mà sao chưa thấy oppa HoJun ra nhỉ? Hay oppa ấy còn đang bận việc gì đó?

Trong lúc đang băn khoăn suy nghĩ, tôi không biết là có mất người đang đứng sau lưng mình. Có ai đó đã tấn công từ sau lưng tôi. Xung quanh trở nên tối tăm, tôi chìm vào vô thức...

Cũng vào lúc đó, Jiyeon và Eunjung vô tình gặp oppa HoJun đang lan mang trong trường. Jiyeon ngạc nhiên :

- Sao oppa còn ở đây? Không phải oppa đã hẹn với Hyomin trong khuôn viên cấp III hay sao?

Oppa HoJun nhíu mày :

- Hẹn với Hyomin? Tôi à? Hai người có nhầm lẫn gì trong này không?

Eunjung đăm chiêu :

- oppa HoJun không có hẹn với Princess. Vậy thì ai đã hẹn bạn ấy ra?

Mọi người nhìn nhau. Linh tính bất an bao trùm cả ba người họ...

Khi tôi ý thức được xung quanh thì cũng là lúc tôi nhận ra tay chân mình đã bị trói chặt. Có khá nhiều người đang ở bên cạnh tôi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này lạ quá. Nhìn cứ như một nơi bỏ hoang vậy. Nhưng tôi đang ở đâu đây? Và những người này là ai?

- Tỉnh rồi hả, Princess?

- Mấy...mấy người là ai?

- Là những người rất ngưỡng mộ cô.

Họ cười, tiếng cười nghe rất chói tai. Tôi đoán ra được họ không phải là người tốt. Vì nếu là người tốt, họ sẽ không trói tôi như thế này.

- Thả tôi ra! Nếu không tôi la lớn lên đó.

- Oh, cô tính hù tụi này hả? Uh thì la đi! Coi ai nghe tiếng cô kêu nào.

Tôi cố gắng nhìn kĩ xem họ là ai, nhưng những người này hành động hết sức khôn ngoan. Họ mang mặt nạ cho nên tôi không tài nào nhìn được gương mặt thật của họ.

- Mấy người muốn gì?

Không có ai trả lời tôi. Họ còn đang bận bàn bạc với nhau chuyện gì đó. Một lúc sau, một trong số đó kết thúc :

- Vậy giao hết lại cho tụi bây đó. Nhớ phục vụ Princess cho chu đáo nhé! Dù sao thì cô ta cũng là Princess của trường CCM.

Xong, đám người đó tiến về phía tôi và bắt đầu thi nhau xé nát bộ đồng phục trên người tôi, mặc cho tôi la hét kêu gào :

- Không! Đừng làm như vậy. Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với.

- Đừng la nữa em. Ngoan ngoãn một chút đi. Em dễ thương thiệt đó.

Tôi khóc. Nỗi sợ hãi tột cùng đang dâng cao trong lòng tôi. Không biết chuyện gì đã xãy ra và tôi đã làm gì sai, sao họ lại muốn hại tôi như vậy. Tôi tiếp tục kêu cứu trong vô vọng. Người tôi run lên khi tay họ chạm vào làn da nhạy cảm bên dưới bộ áo đồng phục.

Tôi cầu mong Thượng Đế hoặc bất cứ một phép màu nào cũng được. Hãy giáng xuống và giải thoát cho tôi. Tôi sợ lắm.

Hình ảnh của oppa HoJun bất chợt thoáng qua trong đầu tôi. Oppa ấy đang ở đâu?

Trước mặt tôi?

Đây là mơ phải không?

Oppa HoJun đấm vào mặt những người xấu đó. Qua làn nước mắt, tôi nhìn thấy oppa ấy và những người bạn của oppa ấy đang tấn công tất cả bọn xấu để giải cứu cho tôi. Sau khi người cuối cùng trong bọn bắt cóc ngã xuống, oppa HoJun chạy đến cởi trói cho tôi. Tôi co người lại, vẫn còn khóc. Oppa ấy khoác lên người tôi chiếc áo khoác đồng phục cấp III.

- Em không sao chứ?

Tôi trả lời oppa ấy bằng những tiếng nấc. Oppa ấy cũng không hỏi thêm gì khi nhìn thấy tôi như vậy. 

- Đại ca, tụi em xử hết mấy đứa nó rồi.

Oppa HoJun nhìn sang.

- Giờ tính sao đây đại ca?

Oppa HoJun bế tôi lên : 

- Tra hỏi tụi nó coi ai là kẻ đứng sau chuyện này. 

- Dạ.

Rồi oppa ấy mang tôi đi. Ở một góc khuất khác, Eunjung và Jiyeon cũng đã có mặt từ trước. Eunjung nói :

- Chúng ta đến chậm một bước rồi.

Jiyeon vẫn đứng yên đó nhìn ra ngoài kia. Được một hồi, Jiyeon bảo :

- Chúng ta về thôi.

Eunjung lặng lẽ đi theo sau, bất chợt, Eunjung thì thầm :

- Queen đã nổi giận.

Chuyện xãy ra đã tạo cho tôi một cú sốc khác lớn. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày, những chuyện như thế này sẽ xãy đến với tôi. Thật ra tại sao họ phải làm như vậy? Có phải tôi đã làm gì sai rồi không? 

Oppa HoJun đã giữ bí mật chuyện này giúp tôi với ba mẹ. Tôi phải cám ơn oppa HoJun nhiều lắm. Nếu oppa ấy không xuất hiện kịp thời thì tôi không biết sẽ ra sao. 

Cả đêm hôm đó, tôi không dám ngủ mà chỉ ngồi co ro trong một góc tối của căn phòng. Vì mỗi khi tôi nhắm mắt lại, hình ảnh ấy lại hiện ra trong đầu tôi. Chúng làm tôi sợ, sợ lắm.

Nhưng rồi sáng hôm sau, tôi vẫn phải đến trường như không có chuyện gì. Nếu như tôi còn tiếp tục trốn trong phòng y như đêm qua nữa, appa tôi sẽ nghi ngờ. Tôi không muốn họ biết chuyện gì đã xãy ra với tôi. Tôi không muốn làm cho họ lo lắng.

- Thưa appa umma con đi học.

Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, nhưng tôi không dám bước thêm bước nào ra khỏi thềm cửa. Tôi sợ lại y như hôm qua, có nhiều người chờ sẵn ám hại tôi.

Nhưng cũng không thể đứng đây mãi được.

11h30' sáng, học viện CCM.

Jiyeon đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Dưới kia là khu vườn đang được bao phủ bởi những vạt nắng vàng rực. Ngày đẹp một cách lạnh lùng. 

Sau lưng Jiyeon là Eunjung, đang chờ nghe chỉ thị. Nhưng lâu như vậy rồi mà Jiyeon vẫn không nói gì, cho nên Eunjung quyết định lên tiếng trước :

- Chuyện của Princess...

- Hôm nay Hyomin không đến lớp. Bạn ấy chưa bao giờ vắng mặt cả.

Eunjung chưa kịp nói hết câu thì Jiyeon đã lên tiếng. Tuy nhiên tất cả đều cùng một chủ đề : Princess.

- Theo báo cáo của hệ thống điểm danh bằng thẻ thì Princess có đến trường.

Jiyeon không nói gì. Học viện CCM là trường có hệ thống bảo vệ thuộc diện hàng đầu trong nước, và nếu so sánh với các quốc gia khác thì tin chắc cũng không thua kém gì. Tất cả những học sinh và giáo viên, bất cứ ai muốn ra vào trường đều phải đi qua cổng trường được quản lý bằng hệ thống máy tính tân tiến. Thẻ học sinh là thứ rất quan trọng đối với các học sinh. Vì thẻ học sinh được dùng để ra vào. Bình thường, học sinh phải cho thẻ vào máy, sau đó đặt tay lên màn hình để đọc dấu vân tay thì cửa mới mở ra, nhưng cửa mở cũng chỉ có 0,2 giây rồi đóng lại.

Mỗi lần cho thẻ học sinh vào máy là máy sẽ tự động giúp điểm danh. Đó là lý do Jiyeon và Eunjung biết tôi có đến trường.

- Hãy đi tìm Princess đi!

Eunjung nghe theo lệnh quay đi. 

Đúng vậy, tôi thật có đến trường, nhưng chỉ là không dám đến lớp thôi. Tôi trốn trong nhà hát của khu vực cấp II. Tôi chọn nơi này vì nó tối tăm và vắng vẻ. Không có ai ở đây hết, ngoại trừ tôi. Tôi co người trong một góc. Ngồi như vậy từ sáng tới giờ rồi, tôi cũng chưa nghĩ ra là mình nên làm gì.

- Tìm ra rồi!

Tôi nhìn lên. Eunjung đang đứng trước mặt tôi. Bạn ấy đưa tay ra cho tôi :

- Làm gì lại trốn ờ đây? Tôi tìm Hyomin cực khổ lắm. Đưa tay cho tôi. Tôi sẽ dắt bạn ra khỏi chỗ này.

Tôi cúi mặt. Eunjung không thấy tôi có phản ứng gì nên cũng bỏ tay xuống. Eunjung ngồi xuống cạnh tôi :

- Còn cảm thấy sợ à?

Tôi không trả lời. Hình như Eunjung đã biết chuyện đó rồi. Tôi đoán Jiyeon cũng vậy.

- Có muốn khóc không? Cho Hyomin mượn vai nè.

Tôi nhìn Eunjung bằng ánh mắt e dè. Eunjung nói tiếp :

- Có muốn mượn hay không? Quyết định nhanh đi. Không tôi đổi ý bây giờ.

Không biết tại sao lúc đó, tôi đã gục mặt vào vai bạn ấy và bắt đầu khóc. Eunjung ngần ngừ một hồi rồi đặt tay lên vỗ về lưng tôi :

- Uh, cứ việc khóc cho thoải mái đi. Xong rồi sẽ cảm thấy khá hơn.

Tôi cứ lo khóc, không biết là bên ngoài Jiyeon đang nhìn hai chúng tôi. Jiyeon không còn mang vẻ mặt dịu dàng của ngày thường nữa. Trông bạn ấy lúc này rất đáng sợ. Đôi mắt Jiyeon sắc lại. Bạn ấy có đôi mắt của một nữ hoàng đang nổi giận.

Khu vực cấp III, khu vực bóng rổ.

- Tụi bây làm ăn kiểu gì vậy? Có như vậy cũng để nó thoát.

- Vì lúc đó có người xuất hiện...

Bất chợt im lặng khi một người con gái xuất hiện.

- Unnie Gil...

Gil nhìn Minho :

- Là do oppa làm phải không? Oppa chính là người tấn công Princess tối qua?

Minho quay mặt đi chỗ khác.

- Sao oppa lại làm như vậy? Oppa có biết mình đang chống lại Queen hay không? Nếu lỡ để Queen biết chuyện này thì sao?

- Cô im đi! Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện này nữa đó. Cô rõ ràng là hôn thê của tôi mà lại đi đứng về phía người ngoài.

- Oppa...

- Cút đi! Tôi không muốn thấy mặt cô bây giờ.

Unnie Gil giận dữ quay đi. Một người khác chạy vào thông báo :

- Hội trưởng, Queen đang đi vào đây.

Jiyeon điềm nhiên bước vào. Minho cười với giọng mỉa mai :

- Ồ, ngọn gió nào tự nhiên mang Queen đến đây vậy?

Jiyeon cười :

- Tôi chỉ đến hỏi thăm cuộc đi săn hôm qua của oppa thôi? Nó thú vị chứ?

Minho vờ ngơ ngác :

- Ý cô là sao đây?

Jiyeon thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó :

- Chỉ có những con mồi mới ngây thơ thôi, còn thợ săn thì lúc nào cũng lão luyện, phải không? Tôi thật sự muốn nhìn thấy bộ mặt của oppa lúc đi săn đó. 

Minho lại gần, cúi xuống sát mặt Jiyeon :

- Vậy em có muốn trở thành con mồi của oppa không?

Jiyeon cười :

- Vậy đễ còn coi oppa có bản lĩnh đó không đã.

Jiyeon đứng lên. Trước khi bỏ đi. Jiyeon bất giác hỏi một học sinh cạnh đó :

- Hôm nay là ngày mấy?

- Ơ...17/2.

- Cám ơn. Oppa cũng nên kĩ nhớ ngày này đi, oppa thợ săn đáng kính.

Rồi Jiyeon rời khỏi đó, để lại đằng sau là ánh mắt đăm chiêu của Minho.

- Để xem cô làm được những gì, Queen.

Tôi mở tủ lấy dây nơ màu hồng có dòng chữ Princess ra. Tôi nhìn lên chiếc gương trước mặt mình. Tôi có thể thấy gương mặt đầy lo lắng của bản thân, và vẻ do dự chần chừ đối với những gì mà tôi sắp làm. Lần đầu tiên khi thức dậy vào buổi sáng, tôi có ý nghĩ khôi hài như thế này. Tôi cho rằng những rắc rối mà tôi gặp phải đều bắt nguồn từ dải nơ này. Tại sao nó lại có thể thay đổi cuộc sống của tôi nhiều như vậy chứ? Nhìn kĩ thì đây cũng chỉ là một sợi dây nơ vô thức. Nhưng tôi biết, một khi tôi đã buộc nó lên tóc của mình rồi thì tất cả sẽ đổi khác.

Jiyeon thật ra đang nghĩ gì đây? Jiyeon thông minh như vậy, liệu bạn ấy có đoán ra được việc tôi sẽ không có ngày bình yên khi trở thành Princess hay không? Nếu Jiyeon biết, bạn ấy sẽ vẫn đặt tôi vào vị trí này chứ?

Jiyeon lúc nào cũng vậy. Bạn ấy rất dịu dàng với tôi. Mỗi lần nghĩ đến Jiyeon, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh bạn ấy mỉm cười hiền lành với tôi. Tôi tin Jiyeon, đúng là trước đây tôi đã từng nói như thế. Nhưng sau tất cả những chuyện vừa rồi, Jiyeon đặt ra cho tôi một câu hỏi rất lớn. Điều mà tôi muốn biết nhất là hiện giờ bạn ấy đang nghĩ gì và những chuyện bạn ấy đã làm là nhằm mục đích gì? Tôi có cảm giác mình giống như là một con cờ phía sau lưng Jiyeon vậy. Tôi chỉ có thể đi những bước tiếp theo khi nào bạn ấy vẫy tay ra hiệu. Vậy còn Eunjung thì sao? Eunjung đối với Jiyeon như thế nào?

Tôi đã theo hai bạn ấy gần một năm nay rồi, nhưng những mối quan hệ phức tạp giữa Jiyeon và Eunjung đối với tôi vẫn luôn là một ẩn số. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bắt đầu nhận thấy tầm nguy hiểm mà bản thân tôi đang mắc phải. Nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh Eunjung và Jiyeon như thế này, tôi sẽ không được an toàn. Tôi đang cảm thấy sợ. Nhưng tại sao lại sợ? Tôi không biết. Tôi cũng sợ chuyện xãy ra hôm trước, nhưng nỗi sợ đó không đáng là gì so với Jiyeon. Tôi ý thức được con người bí ẩn sau nụ cười thiên thần của Jiyeon khi tình cờ nghe vài học sinh cấp II hôm qua nói với nhau là Jiyeon đang nổi giận. Eunjung cũng bảo với tôi là tốt nhất đừng đến trường trong thời gian này. Tôi không biết ý Eunjung là sao. Nhưng nếu không đi học, gia đình tôi sẽ rất lo lắng. Tôi không muốn họ biết chuyện của tôi ở trường.

- Hyomin! Con còn không nhanh lên sẽ bị trễ đó.

- Vâng!

Tôi bỏ dây nơ trở lại chỗ cũ rồi lật đật chạy xuống nhà. Tôi không muốn mang tâm trạng bất an như thế này suốt cuộc đời học sinh của mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đêm qua rồi. Tôi không muốn làm Princess nữa. Tôi muốn làm một học sinh cấp II bình thường. Lần này, tôi mặc kệ bất cứ chuyện gì có xãy ra với tôi. Thà như vậy còn hơn phải thấp thỏm từng ngày sau này.

- Thưa appa umma, con đi học.

Đóng cánh cửa chính lại sau lưng mình, tôi bắt đầu rời khỏi nhà.

- Chào buổi sáng, Princess!

Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh mình. Có ít nhất là 10 người mặc đồng phục trường CCM đang đứng đợi tôi. Họ đã ở đây từ khi nào nhỉ? Nhưng họ làm vậy là có ý gì đây?

- Các người...

- Queen bảo chúng tôi từ này phải cùng Princess đến trường.

- Hả?!? Cùng...cùng tôi đến trường?

Đáp lại tôi là những thái độ hết sức thản nhiên. Chuyện này là sao đây?

Tôi tin rằng người có thể tôi câu hỏi này một cách rõ ràng nhất chỉ có thể là người đã ra lệnh cho họ làm như thế.

- Jiyeon...

- Ah, chào buổi sáng, Hyomin!

Đợi tôi đến gần, Jiyeon cười :

- Hôm nay bạn cảm thấy thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?

Bất chợt nhận ra cái nhìn khó chịu của tôi, Jiyeon ngưng cười :

- Chuyện gì vậy?

Tôi chỉ tay ra sau lưng mình. Đám người đó vẫn còn đứng chờ tôi :

- Họ...như vậy là sao đây? Jiyeon ra lệnh cho họ theo sát tôi à?

Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Jiyeon bằng thái độ này hết. Nhưng tôi thật sự đang bực mình lắm. Nhất là việc Jiyeon tự ý quyết định bó buộc tôi như thế này.

Jiyeon nhìn về phía những người kia rồi hỏi :

- Hyomin giận tôi à?

Tôi quay mặt đi chỗ khác. Tuy là tôi không trả lời câu hỏi đó, nhưng thái độ của tôi đã tỏ rõ là tôi thật sự không thích những chuyện như thế này. Jiyeon tỏ ra ăn năn :

- Xin lỗi...tôi chỉ vì lo lắng cho Hyomin thôi.

Mắt tôi và Jiyeon chạm nhau. Jiyeon thở dài :

- Chuyện xãy ra hôm đó...Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã không bảo vệ Hyomin được.

Tôi cúi mặt. Jiyeon nói tiếp :

- Và sau đó, tôi cũng không thể cho bạn mượn vai khóc lúc bạn cảm thấy buồn nhất.

Nghe qua những lời này, tôi đoán là Jiyeon đã nhìn thấy cảnh tôi khóc với Eunjung hôm qua. Thì ra Jiyeon cũng đi tìm tôi khi không thấy tôi xuất hiện ở lớp hôm qua. Bạn ấy thực sự rất quan tâm đến tôi.

- Tôi thấy xấu hổ lắm! Hyomin xem tôi là bạn thân, vậy mà tôi không làm gì được cho bạn hết. Tôi đã không thể ra mặt trong lúc bạn gặp khó khăn ở "Tuần Lễ Hòa Bình", không xuất hiện lúc bạn cần sự giúp đỡ, và ngay cả khi bạn khóc, tôi cũng không có mặt để an ủi bạn. Tôi...

Mắt Jiyeon đỏ hoe. Tôi vội ngăn lại :

- Đừng khóc! Xin lỗi Jiyeon. Là lỗi của tôi hết. Jiyeon không có lỗi gì cả. Cái gì tôi cũng tự mình quyết định. Là do tôi tự đem đến phiền phức cho mình thôi.

Jiyeon lau vội những giọt nước mắt vừa chảy xuống :

- Tôi chỉ mong Hyomin hiểu là tôi rất ân hận về những chuyện đã xãy ra với bạn trong thời gian qua. Có phải Hyomin đã trách tôi về chuyện biến bạn thành Princess hay không?

Tôi không nói được lời nào. Đúng là những suy nghĩ của tôi đều bị Jiyeon nhìn thấu.

- Nếu không muốn, Hyomin có thể không là Princess.

Tôi nhìn lên. Jiyeon nói thật sao?

- Có là Princess hay không, điều này do Hyomin chọn lựa. Tôi chưa hề ép buộc bạn phải trở thành Princess.

Vậy là mong ước của tôi đã trở thành sự thật. Tôi có thể rũ bỏ "Princess".

- Chỉ cần bạn muốn, bất cứ lúc nào bạn tháo dây nơ Princess đó ra, bạn cũng có thể quay trở lại làm chính mình.

Sau cuộc nói chuyện với Jiyeon buổi sáng, quả thật cấp II đã không còn gọi tôi là Princess như mọi khi nữa. Họ đã gọi tên tôi một cách bình thường. Jiyeon nói đúng. Chỉ cần tháo dây nơ, biểu tượng của Princess ra thì tôi sẽ có thể quay lại cuộc sống của một học sinh cấp II bình thường, y như những gì mà tôi đã mong đợi từ rất lâu nay.

Jiyeon không đến lớp. Nhìn qua bên cạnh, chỗ ngồi của Eunjung cũng trống trơn. Hai bạn ấy giận tôi à?

Hyomin, bạn đã nghe tin gì chưa?

Tôi nhìn lên, mấy cô gái trong lớp đang vây quanh tôi.

- Ơ...tin gì?

- Nhà trường đang có ý định xây dựng lại những bức tường đó.

Tôi giật mình :

- Hả?!? Xây lại những bức tường?

- Uh. Bảng thông báo của trường có ghi rõ như vậy mà.

Tôi chạy vội ra khỏi lớp, đến trước bảng thông báo. Những gì ghi trên đó khiến cho tôi ngỡ ngàng. Như vậy nghĩa là sao? Tại sao lại xây dựng lại những bức tường? Khó khắn lắm 3 cấp mới hòa nhập với nhau mà.

- Vì chuyện 3 cấp hòa hoãn với nhau bây giờ chỉ là tạm thời, không có tính lâu dài.

Đó là câu trả lời tôi nhận được từ cô hiệu trưởng.

- Nhưng mà...sao chúng ta không thử duy trì không khí này thêm một thời gian nữa? Biết đâu mọi người sẽ vui vẻ sống với nhau chung một mái trường như thế này?

- Em lấy gì ra để đảm bảo là giữa 3 cấp sẽ không xãy ra xích mích chứ? Ý tưởng hội nhập 3 cấp của thầy hiệu trưởng đã thất bại rồi. Thầy ấy cũng đã rất cố gắng để mang mọi người đến gần nhau, nhưng kết quả thực tế vẫn vậy. Trước khi trường CCM rơi vào cảnh hỗn loạn, tôi muốn dựng những bức tường tách họ ra khỏi nhau.

Tôi cúi mặt. Cô hiệu trưởng kết thúc vấn đề :

- Tôi rất tôn trọng những cố gắng của em, Hyomin. Nhưng nếu không có người đứng ra thống nhất 3 cấp, tôi đành phải tiến hành xây dựng lại những bức tường để duy trì hòa bình cho trường CCM.

Tôi rời khỏi phòng hiệu trưởng với một tâm trạng nặng nề. Như vậy là sao đây? Sao tự nhiên tất cả mọi chuyện quay lại điểm khởi đầu hết trơn vậy?

Tôi là người mong muốn những bước tường được xây dựng lại nhất, đó là trước kia, khi thầy hiệu trưởng bất ngờ quay trở về và đưa ra ý tưởng quái dị này. Quái dị...thì ra ngay cả tôi cũng cho rằng việc phá vỡ những bức tường và sát nhập 3 cấp là chuyện điên rồ. Nhưng rồi sau đó, chính tôi lại là người đứng ra đấu tranh cho ý tưởng này. Tôi đã rất cố gắng để học sinh của 3 cấp hòa hợp với nhau. Là tôi?

Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình. Đúng rồi! Chính là tôi. Tôi đã dùng đôi tay này xây dựng lên "Tuần Lễ Hòa Bình". Tôi đã chủ động trở thành tâm điểm tẩy chay của cấp III lúc họ nổi giận. Tôi nổ lực tìm ra nguyên nhân tại sao 3 cấp lại không thể hòa bình với nhau. Tôi đã làm cho cấp III có thiện ý với cấp I và cấp II. Phải rồi! Tôi đã làm tất cả những chuyện ấy. Nhưng...đó là lúc tôi là Princess. Tôi dùng thân phận Princess để liên kết mọi người với nhau.

Tôi đã bảo là không muốn làm Princess nữa mà.

- Cẩn thận!

Có người đã ôm tôi lại khi tôi vô thức bước đến chuồng sư tử.

- Nè, bạn có bị điên không vậy? Định vào hỏi thăm sức khỏe sư tử à?

Eunjung...bạn ấy đang ở đây à? Nhưng mà đây là đâu nhỉ? Ơ...hình như tôi đi nhầm vào vườn thú cấp II rồi.

- Có chuyện gì vậy?

Tôi cúi mặt. Eunjung cằn nhằn :

- Đừng có làm ra vẻ như người mất hồn như vậy. Nói cho tôi nghe xem chuyện gì đã xãy ra.

Sao lần nào cũng vậy, lúc tôi cảm thấy buồn thì Eunjung lại xuất hiện và hỏi tôi chuyện gì đã xãy ra.

- Không nói thì thôi, đứng khóc như vậy. Nè, mọi người đang nhìn đó! Đừng khóc.

Tôi cứ đứng đó khóc với Eunjung. Bạn ấy luôn là người nghe tôi khóc, phải không?

Chờ cho tôi định thần lại với lon nước ngọt trên tay, Eunjung nói :

- Tôi có nghe qua chuyện những bước tường rồi. Hyomin không cảm thấy như vậy là tốt à? Từ nay đỡ phải rắc rối.

- Nhưng mà...

- Sao?

Tôi lại khóc :

- Không biết sao tôi cảm thấy tức lắm. Vậy chẳng hoá ra những chuyện tôi làm trước kia là vô nghĩa à?

Eunjung thở mạnh, rồi đứng lên :

- Đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa. Lo mà sống những ngày tháng êm đẹp của bạn đi. Tôi nghĩ tốt nhất là Hyomin không nên ở lại đây nữa.

Tôi nhìn lên. Eunjung nói vậy nghĩa là sao?

- Hãy rời khỏi học viện CCM đi, trước khi chuyện-đó xãy ra.

Đôi mắt tôi mở to hết cỡ. Rắc rối chỉ mới đến thôi phải không? Sao tôi không có cảm giác là chúng đã kết thúc nhỉ?

Tôi quay trở lại lớp một mình. Eunjung bảo vì có chút chuyện cần làm cho nên sẽ không đến lớp hôm nay. Học Viện CCM không giống như những ngôi trường khác. Điểm đặc biệt của ngôi trường này chính là học sinh không cần phải nhất thiết có mặt ở lớp mọi lúc. Chúng tôi có quyền đến trường nhưng không tham gia lớp học. Nhưng sau đó, những học sinh không đến lớp sẽ nhận được thông báo qua email của trường để làm một bài kiểm tra online. Học sinh không đến lớp phải vượt qua những bài kiểm tra này, nếu không sẽ bị đình chỉ học, hoặc nặng hơn nữa là sẽ bị buộc thôi học. Trường CCM đòi hỏi trình độ của các học sinh phải cao hơn những ngôi trường khác. Đó là lý do học viện này trở thành ngôi trường hàng đầu của nước.

Có 3 điều đặc biệt xây dựng nên học viện CCM. Điểm thứ nhất là những bức tường. Những bức tường tạo nên một sự bí ẩn về học viện này. Dám chắc là không người nào không tự đặt ra cho mình một câu hỏi, mục đích của những bức tường là gì? và tại sao ngôi trường này lại được ngăn cách với nhau bởi những bức tường?

Điểm thứ hai, học viện CCM là ngôi trường do học sinh tự trị. Giáo viên chỉ đóng vai trò phụ trong việc gảng dạy. Cho nên, đừng nên thắc mắc nếu học viện CCM có học sinh đại diện của từng cấp. Vì họ chính là những thành phần quản lý học sinh. Điều đáng lưu ý là mặc dù do học tự trị, trường CCM xưa nay chưa hề xãy ra bất mãn gì giữa các học sinh. Điển hình là "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" và phe nữ hoàng. Mặc dù họ không chịu nghe theo lệnh của Queen, nhưng họ cũng chưa hề chống lại Queen. Và Queen cũng thế.

Có một điều cho tới tận bây giờ tôi vẫn còn chưa hiểu, đó chính là sự tồn tại của Princess trong học viện CCM. Thật ra Princess có vai trò gì trong ngôi trường này, nếu đã có một Queen và những người đại diện của các cấp?

Hôm nay tâm trạng tôi nặng nề lắm. Tôi đã làm cho Jiyeon buồn, và sau đó là đi khóc với Eunjung. Nếu tôi không làm Princess liệu có được không? Jiyeon sẽ không buồn nữa chứ? Jiyeon đã bảo với tôi là tôi được quyền tự ý chọn lựa việc có là Princess hay không. Nhưng sao bạn ấy lại khóc? Điều này có nghĩa là nếu tôi không là Princess nữa, Jiyeon sẽ buồn lắm đúng không? Càng nghĩ, đầu tôi càng nặng.

Chuông reo báo hiệu hết giờ học. Chúng tôi đứng lên chào cô rồi mạnh ai nấy thu dọn tập vở. Tôi cũng sắp xếp lại những thứ bừa bộn trên bàn mình. Nhiều thứ quá! Chắc tôi phải bỏ bớt lại vài thứ trong tủ cá nhân của mình ở trường.

- Hyomin à, chúng ta về chung với nhau nhé!

Tôi nhìn lên. Mấy bạn nữ trong lớp đang vây quanh bàn tôi. Tôi đặt nốt mấy thứ còn sót lại trên bàn vào trong túi xách rồi nói :

- Tôi không còn là Princess nữa. Cho nên mọi người không cần phải làm như vậy đâu.

InNa cười :

- Bạn đang nói gì vậy? Chúng tôi làm vậy đâu phải vì bạn có là Princess hay không. Thật ra bạn là gì, đối với chúng tôi đều không quan trọng. Cái mà chúng tôi đang chứng tỏ bây giờ chính là tình bạn. Nếu không là Princess, bạn sẽ vẫn là Hyomin, là bạn của chúng tôi chứ?

Tôi tròn mắt nhìn mọi người. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng họ không hẳn quá quan trọng hóa vấn đề tôi có phải là Princess hay không. Họ thật sự xem tôi là bạn à?

- Về chung với nhau nhé! Như những người bạn vậy.

Tôi cười.

- Cám ơn tất cả mọi người.

Tôi thấy vui lắm. Họ chính là những người đầu tiên công nhận tôi là Princess của cấp II. Và bây giờ, chính họ cũng không quay lưng lại với tôi khi tôi không là Princess nữa. Ngoài Jiyeon và Eunjung ra, tôi còn có những người bạn thực sự như thế này.

Sáng hôm sau khi thức dậy, ngồi một mình trước gương soi, tôi lại suy nghĩ về những chuyện xãy ra vừa rồi. Hari từng nói với tôi rằng tôi trở thành Princess không hẳn là do Jiyeon. Bạn ấy chỉ tặng cho tôi một cái tên gọi mới, đó là Princess. Phần còn lại đều dựa vào nổ lực của tôi. Tôi đã rất cố gắng để được mọi người công nhận là một Princess thực thụ.

Vậy thì bây giờ tôi từ bỏ tất cả là vì cái gì?

- Thưa appa, con đi học đây!

Tôi bắt đầu rời khỏi nhà như mọi khi. Bên ngoài kia, ngay góc đường, mọi người đã đứng chờ tôi sẵn không biết tự bao giờ. Không giống với hôm qua, họ không phải là những người mà tôi không quen biết. Lần này những người chờ chính là những bạn cùng lớp với tôi. Tôi cười, nụ cười hết sức rạng rỡ trong nắng mai :

- Chào mọi người buổi sáng!

- Chào, Princess.

Tôi bước đi trong làn gió nhẹ của buối sáng. Chung quanh tôi là những học sinh của trường CCM. Họ tạo thành một địa hình với tôi đi ở giữa, các phía còn lại đều có người vây quanh che chắn. Tôi hiểu, tất cả cả chỉ vì họ lo lắng cho tôi. Nếu bây giờ tôi còn trách họ thì chính tôi mới là người có lỗi.

- Chào buổi sáng, Eunjung!

Eunjung quay lại nhìn tôi. Gương mặt bạn ấy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên :

- Hyomin, bạn...

Tôi cười :

- Eunjung có biết Jiyeon đang ở đâu hay không?

Eunjung trả lời :

- Thư viện cấp II. Nhưng mà bạn...

Khi nhận ra Eunjung cứ nhìn lên đầu tôi, hiểu ý, tôi trả lời :

- Tôi suy nghĩ kĩ rồi! Tôi sẽ cố gắng làm một Princess thật tốt. Tôi cũng đã hứa với "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" như vậy. Gặp lại Eunjung sau nhé!

Xong, tôi chạy đi tìm Jiyeon, để lại đằng sau là ánh mắt buồn bã nhìn theo của Eunjung.

- Tất cả đều do sự chọn lựa của bạn, Hyomin.

Rồi buông một tiếng thở dài.

Tôi tìm được Jiyeon trong sân vườn của thư viện cấp II. Không ngoài dự đoán của tôi, bạn ấy đang đọc sách. Sở thích của Jiyeon là uống trà và đọc sách buổi sáng. Tôi lại gần :

- Jiyeon!

Jiyeon nhìn lên, và mỉm cười. Tệ thật! Tôi cứ cố gắng là người mỉm cười trước, nhưng lúc nào phản ứng của tôi cũng chậm hơn Jiyeon hết.

- Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ cố gắng để trở thành một Princess tốt.

Jiyeon mỉm cười.

Buổi trưa hôm ấy, bảng thông báo trường đã tháo bỏ những mục tin về việc xây dựng lại những bức tường. Thay vào đó là phần tin tức về kế hoạch cho việc sát nhập 3 cấp, và người chủ trì kế hoạch này không ai khác hơn chính là tôi. Ba chúng tôi đứng trước tấm bảng thông báo của trường. Eunjung quay sang tôi :

- Vậy sắp tới bạn tính làm gì cho kế hoạch này đây, Princess?

Tôi cười gượng :

- Ơ...cái này...chưa nghĩ ra.

Eunjung nhíu mày :

- Không có kế hoạch gì thì đừng có tuyên bố ẩu như vậy, không sợ bị học sinh 3 cấp tẩy chay à?

Tôi cúi mặt. Jiyeon vội đỡ lời :

- Nhưng rồi sẽ có nhanh thôi. Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ Hyomin mà, đúng không Eunjung?

Eunjung quay đi chỗ khác :

- Muốn làm gì thì làm. Nhưng khi nào nghĩ ra rồi thì nói với tôi.

Tôi cười. Vui thật! Ba chúng tôi lại bên nhau như ngày nào rồi. Tôi thích cảm giác này. Được ở bên cạnh Jiyeon dịu dàng và Eunjung tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất luôn quan tâm người khác, tôi có đúng là người may mắn nhất thế gian hay không? Chắc chắn là như vậy rồi.

Ngày 17 tháng 3 năm...sân thượng khu vực cấp III học viện CCM, 9h23'

- Thuốc...tôi cần thuốc...làm ơn hãy cho tôi...

Jiyeon nhìn xuống một người đang vật vã dưới chân mình rồi mỉm cười :

- Làm sao đây? Trong hắn ta đáng thương thật đó. Hay là bố thí cho hắn chút gì đi nha!

Sau đó Jiyeon mỉm cười, nhưng không còn là nụ cười hiền lành hôm nào nữa. Mà đó là nụ cười thỏa mãn của một nữ hoàng vừa trả được mối hận trong lòng :

- Nhìn lại bộ dạng của oppa lúc này đi. Giờ thì ai mới là thợ săn, còn ai là con mồi đây?

Minho nghiến răng :

- Các người...

Trong khi Jiyeon vẫn thản nhiên :

- Cảm thấy bất ngờ à? Không ngờ thầy giáo lại là người của tôi? Đúng vậy! Chính tôi đã nhờ thầy ấy tiếp cận oppa, và đưa thuốc cho oppa. Mang ơn hai chúng tôi không?

- Cô...

Minho có ý định nhào tới chỗ Jiyeon, nhưng thầy chủ nhiệm của tôi đã nhanh chân đạp oppa ấy xuống đất. Jiyeon quay lưng đi :

- Không chỉ có thầy giáo, toàn bộ trường CCM cũng giống như oppa bây giờ vậy, đang quỳ dưới chân tôi. Oppa không phải là học sinh mới, oppa cũng không ngây thơ như Hyomin, oppa nên biết hậu quả của việc chống lại tôi chứ.

Cơn ghiền đã lấn áp con người Minho hoàn toàn. Oppa ấy bắt đầu van xin Jiyeon 

- Tôi thua rồi! Tôi biết mình sai rồi. Xin cô hãy cho tôi thuốc đi. Xin cô...

Jiyeon lại cười :

- Nếu ngay từ đầu oppa chịu ăn năn hối lỗi như vậy thì mọi chuyện đâu đến nổi. Cho hắn toàn bộ đi!

Quay sang thầy giáo. Thầy ấy hỏi lại :

- Toàn bộ?

Jiyeon gật đầu, và bắt đầu dùng ánh mắt của một nữ hoàng để ra lệnh :

- Đúng vậy, toàn bộ.

Ngần ngừ một hồi, thầy giáo đưa toàn bộ những gì trên tay mình cho Minho. Chỗ đó là quá nhiều dành cho một người, mặc dù người ấy đang lên cơn nghiện cực đỉnh. Cho nên, sau khi Minho dùng toàn bộ chỗ đó, hắn đã nổi điên :

- Tao giết hết tụi bây! Chính tụi bây đã hại tao ra nông nổi này. Chết đi!

Minho lao tới tấn công Jiyeon. Jiyeon không tỏ ra chút gì là sợ hãi, chỉ lách người qua một bên. Minho mất đà vượt ra khỏi lan can và rơi từ trên cao xuống đất.

Jiyeon đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó lạnh lùng quay đi :

- Những người chống lại Queen đều sẽ có kết thúc như vậy.

Đó là cái chết đầu tiên mà tôi được biết đến ở học viện CCM. Tôi không ngờ rằng sau cái chết của oppa Minho, rất nhiều chuyện đã xãy ra, những ngày bình yên mà tôi mong đợi đã biến mất.

Sáng ngày 18 tháng 3 năm...

- Mời những người đại diện của các cấp lập tức quay về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, mời những người...

Tôi quay sang Jiyeon và Eunjung. Họ cũng đứng lên. Jiyeon mỉm cười với tôi :

- Chúng ta đi thôi!

- Uh.

Ba chúng tôi là những người đến phòng hiệu trưởng sớm nhất. Phải một hồi sau, tôi mới thấy Hari bước vào, và sau cùng là unnie Gil. Đợi tất cả ngồi xuống, cô hiệu trưởng nói :

- Chắc tất cả các em ở đây đều đã nghe qua chuyện về Minho, hội trưởng hội học sinh khu vực cấp III tối qua?

Chúng tôi không ai trả lời. Nhưng nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt unnie Gil và đôi mắt nhìn xuống dưới chân của Hari đã nói lên tất cả. Ba chúng tôi cũng vừa hay tin khi mới vào đến cổng trường. Cô hiệu trưởng nói thêm :

- Bên phía Pháp Y bảo cậu ấy nghiện Ma Túy, sử dụng quá liều lượng gây ra ảo giác. Họ tình nghi là cậu ấy đã vô thức tự tử khi mất hết lý trí.

Cũng không có người nào lên tiếng, cho tới lúc này.

- Tôi không muốn cái chết của Minho gây xôn xao trường CCM, nhất là đây cũng không phải một cái chết thuộc hạng vẻ vang gì. Giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi sẽ lên tiếng cảnh báo trước toàn trường về việc sử dụng chất kích thích, nhất là đối với khu vực cấp III. Tôi biết tất cả các học sinh cấp III, đặc biệt là lớp 12 đang rất căng thẳng với kì thi cuối năm sắp tới. Nhưng tôi không chấp nhận việc các em dùng biện pháp này để giải quyết vấn đề. Học viện CCM là nơi đào tạo ra những Thiên Tài, không phải là nơi dành cho những kẻ ngu ngốc thiếu suy nghĩ.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy của unnie Gil. Tôi cũng vừa được biết oppa Minho chính là hôn phu của unnie ấy. Cái chết của oppa ấy hẳn là đã khiến cho unnie ấy bị sốc dữ lắm.

- Tôi sẽ đưa thông tin này lên bản thông báo bên khu vực cấp III ngay trong hôm nay để cảnh báo mọi người. Bây giờ tôi hy vọng các em có thể dùng thân phận là những người có tầm ảnh hưởng lớn nhất từ các cấp trấn an mọi người. Tôi không mong chuyện này làm ảnh hưởng tới tiếng tăm của trường CCM đâu.

Im lặng...đây là ngôi trường nổi tiếng nhất nước thật sao? Cách cư xử của họ thật lạnh lùng. Họ không quan tâm nhiều đến học sinh của mình, mà chỉ lo cho danh tiếng của trường. Tôi cảm thấy ghét ngôi trường này rồi.

- Nếu không có gì để thảo luận thêm, các em có thể quay về lớp.

Đương lúc tôi định đứng lên thì Hari bất thần lên tiếng :

- Em muốn hủy bỏ tư cách người đại diện của mình ở khu vực cấp I.

Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía Hari. Không phải cô bé cũng có lòng căm ghét CCM y như tôi rồi quyết định từ bỏ chứ?

Nhưng trái với suy đoán của tôi, Hari có một lý do khác :

- Appa em muốn umma và em bay sang Đức định cư cùng appa. Em nghĩ kết thúc năm học này, em sẽ rời khỏi trường CCM.

Cô Hiệu Trưởng gật gù :

- Hiểu rồi! Tôi sẽ giải quyết chuyện này.

- Em cũng không muốn là người đại diện cho khu vực cấp III nữa.

Tới phiên unnie Gil. Sao hôm nay nhiều bất ngờ xãy ra thế nhỉ?

unnie Gil lau vội dòng nước mắt :

- Em cần có thời gian nghỉ ngơi sau tất cả mọi chuyện. Với lại...em cũng chuẩn bị ra trường rồi. Em nghĩ đã tới lúc cấp III cần một đại diện khác.

Cô Hiệu Trưởng lặng nhìn unnie Gil, sau đó nói :

- Vậy cũng được! Nhân lúc còn đủ mặt hôm nay, tôi muốn xóa bỏ tư cách người đại diện các cấp ngay từ bây giờ. Sở dĩ học viện CCM tồn tại những người đại diện các cấp là do có sự phân chia của những bức tường trước kia. Nay trường CCM đã thống nhất thành một khối, tôi không nghĩ chúng ta cần những người đại diện nữa. Kể từ hôm nay trở đi, trường CCM sẽ không có đại diện các cấp.

Im lặng...

- Nhưng như các em đã biết, học viện CCM khác với những ngôi trường khác ở chỗ đây là trường do học sinh tự trị. Giáo viên chỉ có vai trò giảng dạy. Cho nên...

Bất ngờ quay sang Jiyeon, tôi và Eunjung :

- Tôi không muốn thay đổi truyền thống này. CCM sẽ chỉ còn có Queen và Princess thôi. Có ai có ý kiến gì không?

Cái...cái gì? CCM sẽ chỉ còn lại Queen và Princess? Không thể như vậy được. Tôi thật sự không biết phải làm gì nếu như...

- Đó cũng là một ý kiến hay!

unnie Gil xen vào :

- Princess của cấp II đã chứng tỏ tài năng của mình qua "Tuần Lễ Hòa Bình" và đã được sự công nhận của cả cấp I lẫn cấp III. Em không nghĩ Princess sẽ gặp bất cứ rắc rối gì khi trở thành người đại diện của CCM. Nhất là khi bên cạnh Princess còn có Queen.

Đoạn trao cho Jiyeon cái nhìn lạnh lùng. Jiyeon mỉm cười. Hari nói :

- Em cũng không nghĩ cấp I sẽ phản đối nếu người lãnh đạo là Princess.

Chỉ chờ có thế, cô hiệu trưởng vội đi đến kết luận :

- Vậy tất cả cứ quyết định như vậy. Các em về lớp đi!

Tất cả chúng tôi đứng lên, lặng lẽ rời phòng Hiệu Trưởng. Trên đường quay về, Hari quay sang bảo với tôi :

- Vậy từ nay cấp I phải nhờ unnie rồi. Hãy cố gắng là một Princess thật tốt nhé!

Tôi gật đầu. Hari rẽ sang hướng khác. Tôi gọi theo khi unnie Gil vượt qua mặt tôi :

- Unnie...

Unnie Gil dừng lại nhưng vẫn quay lưng về phía tôi :

- Chuyện gì?

Tôi nên nói gì với unnie ấy trong lúc này nhỉ?

- Unnie...hãy bảo trọng.

Unnie Gil đáp lại :

- Yên tâm! Tôi không chết đâu mà lo. Tôi nghĩ cô em nên lo cho bản thân mình trước đi. Hãy cẩn thận với Queen.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng unnie ấy khuất xa dần. Unnie ấy còn nợ tôi một lời giải thích cho câu nói vừa rồi. Cẩn thận với Queen à?

- Hyomin!

Tôi nhìn ra sau, Eunjung và Jiyeon đang đứng bên đó.

- Chúng ta về lớp thôi!

Jiyeon mỉm cười với tôi. Tôi vội chạy đến chỗ họ. Tại sao unnie ấy lại căn dặn tôi đề phòng Jiyeon? Nhưng điều mà tôi cần nghĩ nhất bây giờ là sắp tới tôi phải làm gì, khi chính thức trở thành Princess của học viện CCM.

Vì cấp III khá bận rộn với kì thi cuối năm cho nên việc tuyên bố vấn đề Princess của học viện CCM tạm thời gác lại cho năm học sau. Cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi, cho tới một ngày trời đẹp tuyệt, cô hiệu trưởng đã cho gọi tôi và Jiyeon lên phòng.

- Open Day của học viện CCM?

Tôi lập lại một lần nữa để xem mình có hiểu nhầm gì trong chuyện mà cô hiệu truởng vừa tuyên bố hay không. Nhưng phản ứng cho thấy là không. Vì cô hiệu trưởng vẫn rất điềm nhiên, và Jiyeon cũng mỉm cười như mọi khi. Nghĩa là chỉ có mình tôi bị bất ngờ trước chuyện này.

- Đúng vậy! Tôi quyết định tổ chức một Open Day cho trường CCM. "Tuần Lễ Hòa Bình" tuy đã giúp cho 3 cấp hòa hợp tốt với nhau, nhưng cũng qua đó, chúng ta đã mất đi một số lượng lớn những học sinh ưu tú.

Nghe đến đây, tôi tự nhiên thấy xấu hổ. Cô hiệu trưởng đang nói đến tôi và "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Tôi cúi mặt, cô nói tiếp :

- Cho nên mục đích lần này của Open Day chính là thu hút những học sinh giỏi đến với CCM. Em còn thắc mắc gì không?

Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Đây là lỗi của tôi mà. Tôi thật không còn gì để phàn nàn hết. Cô hiệu trưởng thở dài :

- Trường CCM từ trước tới nay chưa bao giờ tổ chức Open Day cho bên ngoài hết, nhưng đây là một ngoại lệ duy nhất chưa từng có, cũng giống như việc những bức tường bị phá vỡ vậy. Năm học này có quá nhiều thay đổi, phải không?

Tôi biết cô hiệu trưởng cũng rất lo lắng cho học viện CCM. Cô nhìn sang hai chúng tôi :

- Lần này làm khó cho hai em rồi. Nhưng vì cấp III hiện nay không có thời gian, cho nên toàn bộ hoạt động tổ chức, tôi sẽ giao lại cho em xử lý.

Tôi nhìn sang Jiyeon. Tôi gật đầu :

- Uh, Jiyeon sẽ làm rất tốt chuyện này.

Jiyeon mỉm cười với tôi :

- Hình như Hyomin hiểu nhầm ý cô hiệu trưởng rồi đó.

Tôi ngơ ngác. Cô hiệu trưởng không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi. Một tay cô đặt lên vai tôi. Cô nói :

- Đúng vậy! Tôi đang nói tới em đó, Princess. Tôi không nói Jiyeon.

Hơn bao giờ hết, mắt và mồm tôi mở to như thế này.

- Em...em à?

Cô hiệu trưởng gật đầu. Quay sang, Jiyeon cũng gật đầu. Tổ chức Open Day...nhưng tôi phải làm gì đây?

Sau đó nữa, Jiyeon, Eunjung và tôi đã có một buổi nói chuyện với nhau về vấn đề này. Khu vực cấp I và cấp II đã thi xong kì thi cuối năm, với lại ba chúng tôi cũng có chuyện quan trọng để làm, cho nên cả ba được đặc cách không phải đến lớp. Eunjung hỏi :

- Vậy sắp tới Hyomin tính làm gì?

Tôi lắc đầu ngán ngẩm :

- Tôi không biết...Tổ chức Open Day ở một ngôi trường bình thường đã là một việc khó, huống chi trường CCM lại rộng lớn như vậy.

Jiyeon cười :

- Nếu Hyomin e ngại vì diện tích của trường thì dễ giải quyết thôi.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn Jiyeon. Jiyeon đặt cuốn sách đang đọc dở lên bàn :

- Cứ nêu ra ý tưởng của bạn và hoạch định tất cả các hoạt động cho Open Day, cứ nghĩ rằng bạn đang tổ chức cho một ngôi trường nhỏ. Vì nếu để diện tích ảnh hưởng đến suy nghĩ của bạn như vậy thì vấn đề sẽ không được giải quyết đâu.

Tôi chớp mắt nhìn Jiyeon. Ý bạn ấy là sao nhỉ?

- Đừng nhìn nhận nó ở một khí cạnh xa vời như vậy. Chỉ cần cố gắng làm cho tốt dù một việc nhỏ, nó cũng sẽ tự động dẫn bạn đến với thành công.

Tôi hỏi lại :

-Vậy tôi nên làm gì?

Jiyeon nghiêng đầu mỉm cười :

- Làm những gì bạn cho là tốt nhất. Không phải Hyomin rất giỏi khoản này sao?

- Khoản gì cơ?

- Làm cho mọi người vui.

Làm cho mọi người vui. Ah, đúng rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Đúng là tôi nên chú ý đến tâm trạng và cảm nghĩ của những người tham dự Open Day hơn là chú trọng vần đề hình thức. Jiyeon đã giúp tôi nhận ra một điều rất quý giá.

Hai ngày sau đó, bảng thông báo của trường đăng thông tin về Open Day. Mọi người bắt đầu giúp tôi chuẩn bị cho ngày này. Tôi rất háo hức mong chờ...

Hai tuần lễ sau, trước cổng trường CCM treo lên một dải ruy-băng lớn với dòng chữ "Open Day - Welcome". Tôi đã làm việc với phòng kĩ thuật về hệ thống an ninh của học viện CCM. Hôm nay cửa ra vào sẽ ở chế độ tự do, nghĩa là chúng tôi không cần phải dùng thẻ học sinh để đăng nhập. Thêm một chi tiết nữa mà tôi quên chưa giới thiệu. Thật ra trường CCM có một hệ thống an ninh vững vàng và nghiêm túc như vậy là bởi vì trường mở cửa 24h một ngày và 7 ngày 1 tuần. Điều đó có nghĩa là bình thường, chúng tôi có thể đến trường bất cứ lúc nào, miễn là mỗi người chúng tôi sở hữu một tấm thẻ học sinh để đăng nhập mỗi khi ra vào. Không có thời gian để giải thích thêm nữa. Lúc này thì tôi đang rất bận rộn với việc giúp đỡ mọi người chấn chỉnh lại các gian hàng.

Hôm nay là một ngày hết sức đẹp trời, cô hiệu trưởng đứng cùng với Jiyeon và Eunjung, nhìn bao quát xung quanh. Cô hiệu trưởng tự dưng buông một tiếng thở dài :

- Tôi có đặt quá nhiều niềm tin vào Princess hay không nhỉ?

Jiyeon mỉm cười. Cô hiệu trưởng quay sang hỏi :

- Em thấy sao, Jiyeon?

Jiyeon vẫn giữ nguyên nụ cười đó :

- Cô lo lắng à?

Cô hiệu trưởng lắc đầu chán nản :

- Vậy chứ em bảo tôi phải làm sao đây? Tự nhiên một ngày Open Day long trọng như thế này lại biến thành hội chợ là sao?

Quả đúng như cố hiệu trưởng nói, tôi đã vạch định kế hoạch biến trường CCM thành một hội chợ cho mọi người đến vui chơi. Tôi cho tổ chức những gian hàng trò chơi và bán thức ăn cho những người đến tham quan. Ngoài ra, vườn thú cấp I, khu giải trí cấp II và toàn bộ khu hồ bơi cấp III cũng được mở ra tự do cho mọi người tham dự. Đúng với tên gọi của nó, một Open Day - Cuộc Mở Cửa Toàn Diện.

Trái với cô hiệu trưởng, Jiyeon lại rất lạc quan :

- Cứ chờ cho hết ngày hôm nay sẽ rõ. Nếu có bất cứ trục trặc gì, em sẽ lãnh lấy hậu quả. Cô không cần lo lắng đâu.

Cô hiệu trưởng nhìn Jiyeon một hồi rồi quay đi :

- Vậy hôm nay tôi giao lại toàn bộ cho các em. Dù sao thì học viện CCM cũng là của em. Em tùy ý quyết định đi!

Đợi cô hiệu trưởng đi khỏi, Jiyeon nói :

- Đi thôi!

Eunjung im lặng nhìn theo Jiyeon. Hiểu ý, Jiyeon giải thích thêm :

- Mục đích của hôm nay là thư giãn mà. Đương nhiên chúng ta cũng phải chơi cho vui rồi, đúng không?

10g sáng, khu vực cấp III...

- Đúng là trường đứng hạng đầu có khác. Rộng lớn thật!

Một nhóm 4 người con trai mặc đồng phục trường khác đi chung với nhau. Một oppa trông nổi trội nhất là người vừa lên tiếng. Anh chàng này lại tiếp tục suýt soa :

- Giá như mình cũng được học trong một ngôi trường như thế này nhỉ? Trường Konkuk thật quá nhỏ bé dành cho một kẻ đa tài như mình. Nếu là nơi này, tin chắc mình có thể tìm thấy...vài mối tình đầu thơ mộng.

Một người khác nhép môi :

- Seunghyun à, cậu quên mục đích chính của chúng ta hôm nay rồi sao?

Anh chàng tên Seunghyun quay lại :

- Quên hồi nào?!? Tôi đang quan sát xung quanh, các cậu không thấy à?

- Hy vọng là vậy.

Seunghyun bắt đầu ca cẩm :

- Chán thật! Sao các cậu cứ hay chì chiết tôi vậy? Cứ làm như người ta là con nít không bằng. Tôi dù sao cũng là trưởng nhóm mà.

Một người khác cười hiền lành :

- Yên tâm! Tụi này vẫn nhớ cậu là người đứng đầu thông minh nhất chứ! Chỉ mỗi tội hay mơ mộng quá mức và tự đề cao mình quá trớn thôi.

- JiYoung, tôi bắt cậu phải rút lại ngay những lời vừa rồi.

Anh chàng tên JiYoung quay đi :

- Oh, xin lỗi nhé! Tính tôi thật thà ghê lắm! Tôi không thích nói dối bao giờ đâu.

- Cậu...

- Hai người có thôi đừng cãi nhau nữa được không? Nếu không phải vì lủng củng nội bộ thì giờ này chúng ta cũng không bị lạc đường đâu.

Nhìn lại, cả bọn mới chực nhớ ra là mình đang bị lạc đường. JiYoung gật gù :

- Lúc nào thì Wooyoung cũng có lý nhất! Vậy giờ làm sao đây?

Wooyoung hỏi lại :

- Sao là sao? Ai đang cầm bản đồ trường CCM vậy?

Seunghyun chỉ tay sang một anh chàng còn lại :

- Là KyuHyun đó! Nó đang dò bản đồ kìa.

Anh chàng mang kính KyuHyun đang vùi mặt vào tấm bản đồ ngoằn nghoèo những đường mực đen. JiYoung hỏi :

- Tìm ra chưa?

KyuHyun tặc lưỡi :

- Ra rồi! Nhưng không chắc. Nếu như tôi không nhầm thì đường ra là ở ngay phía trước.

Đoạn chỉ tay về phía trước. Cả bọn nhìn lên và trông thấy tôi đang đứng đó. Wooyoung tỏ ra nề phục thằng bạn của mình :

- Cậu tài ghê! Nói trúng phóc! Chúng ta tìm được một học sinh của trường CCM thì không sợ lạc nữa rồi.

Tôi ngơ ngác nhìn họ. Seunghyun nói :

- Đến hỏi đường đi! Hình như là học sinh cấp II. Đồng phục màu xanh lá cây đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể hỏi thêm về Princess từ cô gái này.

Seunghyun vội kéo JiYoung lại :

- Để tao! Đối với các cô gái xinh đẹp thì tao là người giỏi nhất! Chờ đi! Rồi nàng sẽ khai ra tất tần tật những thông tin mà tụi mình cần biết.

Cả bọn quyết định tiến tới chỗ tôi. Seunghyun mỉm cười, một nụ cười khá chuyên nghiệp :

- Chào em.

Tôi cúi đầu :

- Chào các oppa!

Im lặng...5 giây sau, Seunghyun nói tiếp :

- Em rãnh không? Có bạn trai chưa? Chúng ta đi uống nước với nhau nha! oppa là Seunghyun, lớp 11 trường Konkuk, còn em?

Tôi lùi về sau theo phản xạ. Wooyoung nắm áo Seunghyun kéo hắn ra phía sau :

- Mày thôi đi! Làm người ta sợ kìa.

JiYoung là người tiếp theo nói chuyện với tôi :

- Ơ...chào! Chúng tôi là học sinh của trường Konkuk. Chúng tôi đang bị lạc đường. Không biết cô bé có thể...

- Hyomin!

Tôi nhìn ra sau. Eunjung đã tìm ra tôi. Tôi mừng rỡ :

- Eunjung!

Seunghyun háo hức :

- Trường CCM toàn những cô gái xinh như thế này sao?

Wooyoung gườm Seunghyun :

- Cậu mà không im miệng thì tôi sẽ trói cậu lại và nhét giẻ vào mồm ngay lập tức.

Eunjung đến gần :

- Bạn đi đâu vậy? Tôi đang tìm bạn.

Tôi cười gượng :

- Tôi chỉ muốn đi dạo một chút thôi, nhưng sau đó thì bị lạc.

Eunjung xoa đầu tôi :

- Lúc nào cũng vậy! Thôi được, tôi dắt bạn về.

- Hay quá! Cám ơn Eunjung!

KyuHyun không tin vào tai mình :

- Thật hay đùa vậy? Cô bé là học sinh của trường CCM mà cũng bị lạc sao?

Tôi cúi mặt. Eunjung nhìn họ :

- Các người là ai?

Wooyoung tự giới thiệu :

- Chúng tôi là nhóm "Hyun-Young" của trường Konkuk. Ah, nếu...ờ...nên gọi cô là gì nhì? Hình như cô không phải là học sinh cấp II đâu ha! Nhưng mà...

Tôi hiểu ý họ. Eunjung trông cứ như một học sinh cấp III với chiều cao 1m7, nhưng bạn ấy lại đang mặc đồng phục cấp II. Eunjung quay đi :

- Đừng thắc mắc! Nếu các người cũng bị lạc đường thì đi theo tôi.

Eunjung bỏ đi. Họ ngẩn ngơ nhìn theo. Seunghyun hỏi :

- Giờ tính sao?

JiYoung cười :

- Câu có muốn bị lạc đường nữa không?

- Đương nhiên không rồi.

- Vậy thì mau đi theo cô ta nhanh lên!

Cả bọn lục đục chạy theo...

12h trưa cùng ngày, khu vực cấp II...

- Đây chính là khu vực cấp II, trung tâm của lễ hội rồi.

Một nhóm 4 người cả nam lẫn nữ đang đứng ngay hội trường của khu vực cấp II. Một cô gái trong nhóm hỏi :

- Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, SiWon?

Người có tên SiWon nhìn xung quanh :

- Không biết! Eunji có ý tưởng gì không?

- Mục đích lần này của chúng ta không chỉ tới tham quan học viện CCM. Tâm điểm chính là Princess của học viện CCM.

SiWon gật gù :

- Gary nói đúng! Vậy chúng ta bắt đầu với Princess đi. Nhưng phải tìm cô ta ờ đâu đây? Cấp II cũng không phải nhỏ đâu.

Anh chàng còn lại trong nhòm đăm chiêu :

- Mọi người nghĩ xem mình có thể hỏi một học sinh cấp II được không?

SiWon suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Không được! Nếu để họ biết được chúng ta đến đây là vì Princess, tôi nghĩ nhiệm vụ thăm dò Princess sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Tôi có ý này hay lắm!

Eunji hỏi ngay :

- Ý gì?

SiWon cười tự tin.

Khu vực ẩm thực...

Sungmin vẫn chưa hiểu kế hoạch của SiWon :

- Tại sao chúng ta lại bắt đầu từ đây?

SiWon trả lời :

- Vì đây là khu vực bận rộn nhất. Nếu họ bận, tâm trí họ sẽ không suy nghĩ quá nhiều thứ. Như vậy sẽ dễ khai thác thông tin hơn. Ah, có ai thấy đói không?

Mọi người gật đầu. SiWon cười :

- Hay lắm! Vậy chúng ta đi ăn thôi! Để xem...hàng Cá Viên kia là đông nhất! Chúng ta đến đó đi.

Phải mất chừng 10 phút xếp hàng thì mới đến lượt họ. SiWon nói :

- Làm ơn cho chúng tôi 10 phần!

Tôi cười :

- Có ngay!

Vì hàng bán Cá Viên quá bận rộn cho nên tôi đã chủ động vào giúp. Ban đầu mọi người còn e dè. Nhưng vì bận quá nên không ai còn câu nệ chuyện tôi là Princess hết. Tôi đã bảo với mọi người rằng hôm nay đừng quan tâm việc tôi có là Princess hay không. Chúng tôi đang giúp nhau giúp Open Day của học viện CCM thành công.

SiWon quay sang nói nhỏ với Gary :

- Bây giờ là lúc nè.

Rồi quay sang tôi :

- Các cô bán đắt quá! Chắc chắn Cá Viên ngon lắm đây!

Tôi mỉm cười. SiWon vờ nhìn xung quanh và bắt đầu ngợi khen :

- Nghe nói Open Day lần này là do học sinh tổ chức. Chuyện này có thật không?

Tôi gật đầu :

- Vâng! Tất cả đều là do mọi người nổ lực với nhau.

SiWon suýt soa :

- Hay thật! Lần đầu tiên tôi nghe nói đến một lễ hội do học sinh hoạch định mà lại tiến triển tốt như vậy đó. Nghe nói người tổ chức là Princess của học viện CCM phải không?

Phía sau lưng họ, rất nhiều người đang hối thúc :

- Nè! Mấy người mua xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh đi! Còn nhiều chuyện nữa! Tụi này chờ lâu lắm rồi.

Bất đắc dĩ, SiWon và nhóm bạn của mình đành rời đó. SiWon bực mình :

- Còn một chút nữa thì kế hoạch của chúng ta thành công rồi.

Gary cười :

- Bỏ đi! Ngay từ đầu tôi đã thấy kế hoạch này không ổn rồi. Nếu họ bận như vậy thì đương nhiên cũng sẽ không có thời gian trả lời chúng ta nhiều thứ, đúng không?

SiWon ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu :

- Uh, cách này đúng là không ổn. Nhưng sắp tới chúng ta phải làm gì đây?

Eunji lắc đầu :

- Không biết...nhưng chuyện đó tính sao được không? Tôi đói lắm!

Vậy là cả bọn quyết định tạm gác chuyện Princess sang một bên để cùng nhau ngồi ăn chơi với món Cá Viên. Sungmin vui vẻ :

- Ngon ghê! Nếu lần sau họ tổ chức Open Day nữa, tôi nhất định sẽ tới.

Trong khi SiWon còn đang bận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào :

- Đừng lo ăn nữa. Hôm nay chúng ta không phải tới đây để ăn đâu.

Gary chen vào :

- Nhưng có thực mới vực được đạo. Đừng lo! Princess vẫn ở đây. Cô ấy không chạy đi mất đâu mà lo.

2h trưa, vẫn còn đang trong khu vực cấp II...

- Lần này chúng ta nhất định phải xem Princess của trường CCM lợi hại tới mức nào.

Một nhóm 5 cô gái đang đứng cạnh nhau đưa mắt quan sát chung quanh. Một cô trong số đó hỏi :

- Nhưng biết tìm Princess ở đâu bây giờ, DooNa?

DooNa, người vừa tuyên bố sẽ tìm ra Princess trả lời :

- Về chuyện này...tôi chưa nghĩ ra. Trước kia học viện CCM chia làm 3 phân khu với 3 cấp, mình còn dễ tìm hơn. Nhưng bây giờ thì 3 cấp đã thống nhất, khó mà đoán được cô Pincess đó ở đâu lúc này. NaRa có ý kiến gì không?

Cô gái tên NaRa là người có khuôn mặt y như Thiên Sứ. So với Jiyeon, cô ta phải nói là ngang ngửa. NaRa mỉm cười :

- Lần trước chúng ta đã được dip ghé thăm học viện CCM trong cuộc thi xếp hạng trường, nhưng lúc đó chỉ gặp Jiyeon và Eunjung, không thấy Princess. Nhưng tôi nghĩ Princess chắc chắn có liên quan đến hai người này. Hay là chúng ta thử tìm họ trước đi.

Một trong số đó gật đầu :

- NaRa nói rất đúng! Vậy...Hyoyeon à, bạn rành lối đi trong học viện CCM nhất. Bạn nghĩ xem Jiyeon và Eunjung đang ở đâu?

Doona tặc lưỡi :

- Inyoung à, rành đường đi không có nghĩa là biết họ đang ở đâu. Đừng hỏi khó Hyoyeon như vậy.

Hyoyeon cúi mặt :

- Họ...trước mặt.

Cả bọn nhìn ra sau, và cùng nhau giật mình. Eunjung và Jiyeon quả nhiên đang đứng trước trước mặt họ y như lời của Hyoyeon đã nói. NaRa mỉm cười với Jiyeon. Jiyeon cũng đáp lại. Doona thợ phào nhẹ nhõm :

- Sao tự nhiên hai người xuất hiện đột ngột vậy?

Jiyeon nghiêng đầu :

- Như vậy không phải đúng như mong đợi của mọi người sao? Chẳng phải các bạn cũng đang tìm chúng tôi sao?

Inyoung cười :

- Đúng là Jiyeon, luôn luôn làm cho người khác bất ngờ nhưng không nói được gì. Bạn chẳng thay đổi chút nào hết.

Jiyeon đáp lại :

- Cũng như mọi người thôi. Nhưng không ngờ một Open Day bình thường như vậy mà lại thu hút được "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Hanyang ghé thăm. Điều này còn bất ngờ hơn nhiều đó.

Doona nhe răng cười :

- Ơ...đang đi dạo ngoài đường tự nhiên thấy Open Day nên vào xem thử thôi mà. Tổ chức tốt lắm!

Jiyeon thôi không cười nữa :

- Các bạn đến thăm Princess của chúng tôi phải không?

Giật mình đợt hai. Jiyeon rất hay làm cho người khác sợ bằng cách bất ngờ đi vào vấn đề chính.

- Ơ...làm gì có!

Trong khi NaRa lại tỏ ra như không có gì. NaRa cười :

- Open Day của trường CCM tổ chức tốt như vậy, đương nhiên chúng tôi rất tò mò về người có tên gọi là Princess rồi.

Tất cả cùng nhìn NaRa. Cô nàng vẫn thản nhiên như không :

- Và lý do khiến cho cái Open Day này thu hút được nhiều người như vậy là bởi vì trong lịch sử của học viện CCM xưa nay chưa bao giờ có Open Day. Không biết mục đích lần này là gì đây?

Hình như chỉ có NaRa mới có đủ khả năng nói chuyện ngang hàng với Jiyeon như thế này. Có lẽ vì lý do đó mà học viện Hanyang, nơi mà "Ngũ Long Công Chúa" đang theo học mới đứng hàng thứ 2, chỉ sau CCM.

- Cần phải giải thích sao? Trường CCM có một Princess giỏi như vậy, đương nhiên chúng tôi phải lấy làm hãnh diện chứ.

Im lặng...hoàn cảnh này cứ y như là Rồng và Hổ đang tranh đấu với nhau vậy. Không khí cực kì nặng nề mặc dù hai nhân vật chính vẫn đang cười rất hiền lành. Cái này có thể được xem là sự bình yên trước cơn bão.

- Vậy mọi người cứ chơi cho vui nhé!

Cuối cùng thì Jiyeon cũng kết thúc mẫu đối thoại này.

- Chúng ta đi thôi!

Những cô gái nhìn theo cho tới khi bóng Jiyeon khuất dần. Doona quay sang NaRa :

- Vậy thật ra Open Day là nhằm mục đích gì?

NaRa

lắc đầu :

- Tôi cũng không rõ nữa. Nghe như thể họ muốn khoe Princess của mình. Nhưng tôi không nghĩ đơn giản như vậy đâu.

- Tại sao?

Hyoyeon trả lời thay :

- Princess...biến mất...

- Hả?!?

Inyoung giải thích :

- Những Princess trước đây đều đã biến mất. Chuyện gì đã xãy ra với họ?

Cô gái cuối cùng, nãy giờ vẫn im hơi giờ mới lên tiếng :

- Cái này thì chỉ có Jiyeon mới có câu trả lời rồi. Tôi nghĩ việc cần làm nhất bây giờ là tìm Princess trước đã.

- Uh! Nhưng bắt đầu từ đâu đây?

Ngay lúc này, tôi đang giúp nhóm kịch nghệ phát những tờ bướm quảng cáo cho buổi diễn chiều nay. Họ cũng rất bận rộn, mà tôi thì lại đang rãnh, cho nên tôi muốn giúp họ một tay. Nhóm "Ngũ Long Công Chúa" nhìn thấy tôi. Inyoung đề nghị :

- Học Sinh cấp II kìa! Tới hỏi thử xem sao.

- Uh!

Vừa trông thấy họ, những học sinh từ trường khác đến, tôi đã vui vẻ đưa ngay những tờ quảng cáo của nhóm kịch nghệ :

- Vở diễn Princess of the Kingdom! Hy vọng các bạn sẽ đến dự.

Doona nhận lấy :

- Cám ơn bạn. Ah, vậy bạn có biết Princess hiện đang ở đâu không?

Princess? Họ đang hỏi Princess trong vở diễn sao? Diễn viên khoa kịch nghệ của trường tôi khá nổi tiếng. Nãy giờ cũng có nhiều người tìm lắm rồi.

- Ở bên kia kìa!

Chắc là họ muốn xin chữ kí.

- Vậy à? Cám ơn nhiều lắm!

- Không sao!

Họ vội vàng chạy theo cô gái đang mặc bộ đồ hóa trang Princess của nhóm kịch nghệ, hiện đang bị bu quanh bởi rất đông người. Tôi cười tít mắt. Họ sẽ đến xem buổi diễn chiều này. Tôi cho là vậy.

Trong khi đó, Jiyeon ờ một chỗ khác...

Eunjung nói :

- Theo báo cáo thì đại diện của trường Konkuk nhóm "Hyun-Young" và đại diện của trường Kyunghee nhóm người của Siwon cũng đã có mặt ở đây.

Jiyeon nhíu mày :

- Cộng Thêm "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Hanyang nữa...tôi đã không tính trước được chuyện này sẽ xãy ra.

Eunjung nói :

- Hiện nay tất cả bọn họ đang truy tìm Princess. Tôi e là họ sẽ gây bất lợi cho Princess. Chúng ta nên làm thế nào đây?

Jiyeon im lặng, sau đó quay mặt lại :

- Không thể ngừng Open Day lúc này được. Đành xuôi theo ý trời vậy.

- Có cần tôi kêu người theo bảo vệ Princess hay không?

- Không cần! Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào chỉ cho họ biết Hyomin chính là Princess. Tôi nghĩ bây giờ họ vẫn chưa biết ai là Princess đâu.

Jiyeon kéo ghế ngồi xuống rồi bảo :

- Hãy lập tức đi tìm Princess và bảo với bạn ấy đừng cho bất cứ ai biết thân phận của mình lúc này.

Eunjung được lệnh, lập tức quay đi. Jiyeon nói một mình :

- Cứ xem như đây là thử thách cuối cùng trước khi Hyomin đến

Vùng đất chết của những Princess

vậy.

2h45' khu vực cấp I học viện CCM, Open Day.

- Hyomin!

Vừa nghe tiếng gọi của Eunjung, tôi đã vội ngóc đầu dậy. Chết rồi...sao Eunjung lại xuất hiện ngay lúc này nhỉ? Không lý nào bạn ấy đã biết chuyện ấy? Không ổn...nếu bạn ấy mà biết thì điều này có nghĩa là Jiyeon cũng biết. Nhưng sao họ lại được tin nhanh đến như vậy? Mới có 15 phút trôi qua thôi mà.

- Bạn đi đâu vậy? Tôi đã tìm bạn rất lâu.

Tôi cười gượng :

- Ơ...tôi...

Phải nói thế nào với Eunjung đây? Giải thích như vậy liệu có ổn không?

Thoáng nhận ra có gì đó bất thường trong thái độ của tôi, Eunjung hỏi :

- Chuyện gì vậy?

Tôi vội vàng xua tay :

- Ah, đâu có gì! Mọi chuyện vẫn bình thường. Thật đó!

Rồi tôi cười. Eunjung nhíu mày :

- Mặt bạn đang nói cho tôi biết là

thực-sự-đã-có-chuyện-không-ổn-xảy-ra

đó.

Sao lúc nào tôi cũng bị họ đoán ra hết vậy? Mặt tôi thật sự có xuất hiện hay chữ "Không ổn" thật sao?

- Eunjung à...

- Gì?

Tôi mím môi :

- Nếu tôi nói ra, bạn đừng la tôi nhé!

Măc dù không có gương soi lúc này, nhưng tôi biết mặt mình y như một đứa trẻ phạm lỗi sợ bị người lớn phạt lắm. Trong khi Eunjung vẫn không biểu lộ cảm xúc gì :

- Uh.

Tôi thu hết can đảm nói ra :

- Tôi...thật ra...tôi làm rơi mất dải nơ Princess rồi.

Im lặng kéo dài... Eunjung không phải sắp cốc vào đầu tôi chứ? Bạn ấy trông dễ sợ quá.

- Vậy à? Tốt quá!

- Hả?!?

Eunjung quay mặt đi. Tôi vừa nghe nhầm đúng không? Eunjung bảo nó tốt à?

- Ý tôi là...bạn có nhớ đã đánh mất nó ở đâu không?

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời :

- Hình như là bên khu vực cấp III, trước khi bị lạc đường.

Eunjung gật gù :

- Thôi được...nếu đã vậy, bạn hãy cứ từ từ mà đi tìm đi! Nhưng chỉ mình bạn thôi nhé! Không được nhờ người khác giúp.

Tôi nhăn mặt :

- Nhưng mình tôi tìm thì sẽ lâu lắm.

Eunjung nghiêm mặt :

- Quyết định vậy đi, không bàn cãi nữa. Nên nhớ, bạn là người đánh mất thì tự bạn phải tìm lấy. Khi nào kiếm ra thì tới chỗ tôi, được chứ?

Tôi gật đầu. Tôi biết mình sai rồi, không có gì để cãi lại hết. Đành đi tìm một mình vậy.

5h, quay trở lại khu vực cấp II.

Sau khi nhìn quanh và điều tra một hồi, đại diện của 3 ngôi trường đứng hạng đầu sau học viện CCM cùng nhau tập trung tại một chỗ. Không có vẻ gì cho thấy là họ

hết-sức-hòa-hợp

với nhau. Có lẽ lý do mà họ quyết định dừng lại nói chuyện với nhau là bởi vì tất cả bọn họ có cùng một mục đích. Doona, đại diện nhóm "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Hanyang lên tiếng trước :

- Cái này không được xem là bất cứ thỏa thuận nào giữa 3 trường chúng ta hết nhé! Chúng ta hợp tác với nhau chỉ vì tình huống bất đắc dĩ thôi.

Seunghyun, đại diện nhóm "Hyun-Young" của trường Konkuk đồng tình :

- Đúng vậy! Cũng chỉ vì những trường còn loại toàn hạng...cóc ổi mía ghim không, cho nên tụi này mới tham gia nhóm này.

Siwon, đại diện của trường Kyunghee chuyển đề tài :

- Đừng phí thời gian nữa. Vậy chúng ta bắt đầu chia sẻ thông tin đi. Tôi sẽ nói trước. Học Viện CCM xưa nay chưa từng có Open Day trong lịch sử và đây là lần đầu tiên. Cho nên dấu chấm hỏi đầu tiên được đặt ra là mục đích của Open Day.

Tới phiên Doona :

- Và ngôi trường này nổi tiếng với những bức tường ngăn cách giữa 3 cấp, nhưng nay đột ngột bị phá vỡ. Ba cấp đáng lý ra đang có một sự tranh chấp rất lớn, nhưng Princess của cấp II đã xuất hiện và trở thành người thống nhất 3 cấp.

Tới phiên Seunghyun kết thúc vấn đề :

- Ngoài những bức tường ra, học viện CCM còn được biết đến với khuôn mẫu là một ngôi trường do học sinh tự trị. Theo thông tin thì Open Day là do một tay Princess tổ chức. Theo tình hình quan sát thì lễ hội này đang diễn ra theo chiều hướng rất tốt. Từ đó có thể kết luận, Princess không phải là một người bình thường.

Im lặng nhìn nhau...

Mấy giây sau, Doona hỏi :

- Vậy các người có nghi ngờ ai là Princess chưa?

Siwon trả lời :

- Có, nhưng không chắc chắn. Princess chắc hẳn có liên quan tới Queen.

Seunghyun bổ sung thêm :

- Mà đi bên Jiyeon chỉ có một người. Xét về tài năng và diện mạo bên ngoài, người này đạt tiêu chuẩn 100%.

Im lặng đợt hai...

Cuối cùng, Doona hỏi :

- Các người nghĩ đó là Eunjung?

Siwon gật đầu :

- Rất có khả năng thôi.

Sau đó, không hề hẹn trước, tất cả cùng nhìn về bên kia, nơi Eunjung đang đứng nhìn lên cao. Seunghyun suýt soa :

- Không nghi ngờ gì nữa. Cô ấy rất có tư chất của một công chúa.

Doona tỏ ra đăm chiêu :

- Cũng rất có thể. Eunjung quả thật rất giỏi.

- Nhưng Princess đang làm gì vậy?

Giờ mới phát hiện ra thứ Eunjung đang nhìn. Đó là một người khác trên mái nhà.

Eunjung nheo mắt :

- Hyomin? Bạn trên đó làm gì vậy?

Tôi cười :

- Ah, chào Eunjung!

- Xuống đây!

- Huh?!?

- Nhảy xuống đây!

Eunjung dang tay ra đón tôi. Không hề suy nghĩ thêm gì, tôi lập tức lao xuống. Tôi luôn luôn tin tưởng Eunjung. Và đúng thật, bạn ấy đã đón trọn tôi trong lòng. Bên kia, đại diện các trường đang nhìn Eunjung bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Seunghyun nói :

- Giờ thì đã hiểu vì sao Eunjung trở thành Princess của CCM rồi. Cô ấy y như một người hùng đối với mọi người.

Siwon đồng tình :

- Giống Prince ghê!

Eunjung đặt tôi xuống đất rồi mắng :

- Ngốc! Sao tự nhiên bạn lại leo lên trên đó? Lỡ ngã thì sao?

Tôi vội giải thích :

- Ơ...vì tôi tìm thấy dải nơ rồi.

Eunjung chớp mắt :

- Tìm thấy dải nơ và leo lên đó thì có gì liên quan với nhau nào?

Tôi cười :

- Vì lúc nãy tôi giúp mọi người dựng tấm biển đó lên, vô ý để dải nơ vướng lên trên đó. Cho nên...

Eunjung bất chợt nhìn sang và phát hiện ra đại diện các trường đang nhìn mình không chớp mắt. Eunjung quay sang tôi :

- Đưa dải nơ cho tôi.

Tôi đưa nó cho Eunjung. Lần đầu tiên, người buộc dây nơ Princess lên tóc tôi không phải là Jiyeon, mà là Eunjung. Bạn ấy làm tôi bất ngờ quá. Ngay sau đó, một học sinh cấp I chạy đến :

- Unnie Princess! Em tìm ra rồi.

Tôi được dặn là phải buộc nơ và mang vương miện trong hôm nay. Nhưng vì bận quá nên tôi quên mất tiêu. Eunjung nhận lấy vương miện từ tay học sinh cấp I, cài lên tóc tôi rồi cầm tay tôi và quỳ một chân xuống đất. Bạn ấy hành động y như là một hoàng tử đang cúi đầu với công chúa.

- Princess...

Tôi không khỏi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này. Nhưng tôi không biết là cũng vào lúc đó, còn có nhiều người cảm thấy bất ngờ hơn tôi nữa. Điển hình là nhóm người bên kia. Miệng của họ đang mở to hết cỡ.

Hành động của Eunjung không chỉ thu hút được ánh mắt của những người đại diện cho trường Konkuk, Kyunghee và Hanyang, nó còn cuốn hút tất cả những người tham dự Open Day. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên :

- Princess của trường CCM đó!

- Thật sao? Hình như không giống cho lắm.

- Nhưng cô ta buộc dây nơ Princess và mang vương miện kìa.

Và họ cũng đồng thời đổ dồn về phía tôi. Ngay lập tức, học sinh trường CCM đứng chung quanh che chắn và đẩy tôi lùi về phía sau để tránh mọi người. Siwon  không tin vào mắt mình nữa :

- Đùa sao? Đó là cô gái bán Cá Viên Chiên mà.

Seunghyun gạt ngang :

- Đâu phải! Chúng tôi thấy cô ta bị lạc đường. Tụi này còn tự hỏi sao lại có một học sinh ngớ ngẩn như vậy. Rõ ràng là đang trong trường mình mà còn bị lạc.

Trong khi Doona lại có ý khác :

- Tôi cứ ngỡ cô ta là người phát tờ quảng cáo cho nhóm kịch nghệ chứ! Tệ thật! Vậy mà lúc tôi hỏi Princess đang ở đâu, cô ta lại chỉ chúng tôi sang gặp mấy người diễn viên trong nhóm kịch nghệ.

Im lặng đợt ba...

- Nhưng dù cho có là gì đi chăng nữa, cô ta nhất định không xứng đáng là Princess.

Doona đồng tình với Siwon :

- Uh, tôi cũng cho là vậy.

Seunghyun cười đắc ý :

- Nhưng nếu cô ta thật sự là Princess thì dễ giải quyết rồi.

Hai người còn lại không hẹn mà cùng nhìn Seunghyun một lượt. Doona cảm thấy không yên tâm cho nên quay sang hỏi nhỏ Siwon :

- Trông Seunghyun ghê quá! Siwon nghĩ xem hắn tính làm gì Princess của trường CCM đây?

Siwon lắc đầu :

- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng coi ra hắn đang có ý định

dụ-dỗ

cô bé ấy đấy, Doona chắc đâu còn lại gì tai tiếng của tên này. Hắn nổi tiếng trăng hoa mà.

Doona gật gù :

- Có lý! Không hiểu sao một người như hắn mà lại được chọn làm đại diện cho trường Konkuk nhỉ? Tôi thật không hiểu nổi.

Trong lúc này, mấy thành viên còn lại của nhóm "Hyun-Young" nghe bình phẩm của hai trường về nhóm trưởng của mình như vậy cũng cảm thấy khó chịu lắm. Nhưng ngặt nỗi là họ nói đúng, cho nên cả bọn cũng không có gì để cãi lại. Jiyoung thở dài ngán ngẩm :

- Tôi lo lắm. Không biết sắp tới Seunghyun tính làm gì Princess của CCM đây. Các cậu thấy sao?

Kyuhyun nhún vai :

- Xin lỗi nha! Nhưng tôi có cùng suy nghĩ với họ.

Đoạn hướng mắt về phía Doona và Siwon. Hai người đó vẫn còn đang to nhỏ với nhau. Wooyoung cố xua tan đi viễn tưởng đó :

- Chắc không đến nổi đó đâu. Seunghyun có lẽ đang suy nghĩ theo một hướng khác chính chắn hơn không chừng.

Nhưng dường như câu nói này quá yêu ớt để tranh đấu cho Seunghyun trong trường hợp này. Kyuhyun quyết định :

- Nếu cậu ấy thật sự có ý định

không-đàng-hoàng

với Princess thì tôi sẽ trói cậu ấy lại, nhét giẻ vào mồm và lôi về trường ngay lập tức. Tôi quả thật không muốn đắc tội với Queen đâu.

Seunghyun không hề hay biết mình đang ở vào thế nguy hiểm cho nên vẫn rất lạc quan.

- Tôi nghĩ ba trường chúng ta làm việc với nhau như thế này cũng đã đủ rồi. Xin phép trước, chúng tôi phải đi đây.

Doona gật đầu :

- Không sao...nhưng tự nhiên cậu lịch sự quá làm tôi thấy lạnh người đó.

Seunghyun quay sang các bạn mình :

- Chúng ta đi thôi.

Thế là, Seunghyun đi trước, ba người còn lại trong nhóm nối gót theo sau. Doona và Siwon lặng lẽ nhìn theo.

Bởi vì tất cả mọi người tham dự lễ hội ngày hôm nay đã biết tôi là Princess, và cũng vì không muốn tôi gặp rắc rối, cho nên Eunjung đưa tôi vào phòng hiệu trưởng và để tôi một mình như thế này. Tôi thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại có vẻ kích động như vậy đối với Princess của trường CCM. Có vẻ như họ rất muốn gặp tôi. Nhưng để làm gì nhỉ? Nghe nói từ trước đến giờ, Trường CCM luôn khép kín, ít khi nào giao lưu với bên ngoài, nhưng dựa vào hoàn cảnh ngay hôm nay cho thấy thì hình như tất cả các trường rất hứng thú với chuyện của học viện CCM thì phải.

Eunjung trước khi đi khỏi có căn dặn tôi là không được ra ngoài và đừng nên nói chuyện với những học sinh từ trường khác đến. Trông bạn ấy có vẻ căng thẳng lắm. Tôi nghe nói hệ thống an ninh của trường đã được khởi động trở lại để ngăn không cho những người bên ngoài vào trường. Học sinh CCM cũng đang cố gắng giải tỏa đám đông hiếu kì từ các trường. Tự nhiên một lễ hội đang diễn ra êm đẹp như thế này trở thành một đống hỗn độn. Đây có phải là lỗi do tôi hay không? Tôi tự nghĩ, nếu Open Day thất bại thì tôi là người có lỗi nhiều nhất. Mọi người đã rất cố gắng xây dựng nó như thế này rồi, nhưng bây giờ chỉ vì tôi mà...

Có phải tôi là tâm điểm của tai nạn hay không? Tôi lúc nào cũng làm hỏng chuyện hết.

- Princess phải không?

Tôi quay ra sau. Một nhóm bốn người con trai đã đứng đó không biết từ lúc nào. Tôi có thể nhận ra họ ngay từ cái nhìn đầu tiên vì họ chính là nhóm người đi lạc bên khu vực cấp III mà tôi đã gặp hồi nãy. Seunghyun tiến lại gần và chìa tay ra :

- Tôi là Seunghyun đến từ trường Konkuk.

Trong khi tôi lùi về sau theo phản xạ. Nhận thấy hành động của tôi, Jiyoung liền ngăn Seunghyun lại :

- Đừng...Princess sợ đó.

Sợ...không hẳn là vậy. Nhìn mặt họ đâu giống quái vật đâu. Trái lại, họ còn rất khôi ngô nữa là khác. Chỉ là...tôi đang hành động theo bản năng của mình thôi. Tôi không quen đứng gấn nói chuyện với người lạ, với lại Eunjung cũng có dặn là tôi không nên tiếp xúc với học sinh của trường khác. Seunghyun hiểu ý vội bỏ tay xuống.

- Thôi được...vậy chúng ta giới thiệu lại nhé! Tôi là Choi Seunghyun, học sinh lớp 11 trường Konkuk. Đây là các bạn của tôi. Chúng tôi là nhóm "Hyun-Young". Tôi có thể biết tên cô bé không?

Lớp 11? Ah, Đúng là họ cao lớn hơn tôi nhiều lắm. Vậy trường Konkuk là trường cấp III à?

- Tôi là Hyomin.

Seunghyun nhìn xung quanh để chắc chắn là không có ai ngoài họ và tôi rồi hỏi :

- Princess có cảm thấy phiền nếu tôi hỏi vài câu không?

Tôi lắc đầu. Seunghyun nói chuyện với một thái độ hết sức nhẹ nhàng. Điều này cho tôi cảm giác an toàn. Họ không phải là người xấu đúng không?

- Open Day tổ chức khá lắm! Nhưng theo tôi được biết thì trong lịch sử của học viện CCM xưa nay chưa hề có Open Day. Vậy mục đích của hôm nay là gì đây?

Tôi trả lời :

- Cô hiệu trưởng nói muốn thu hút thêm nhân tài đến học viện CCM.

- Huh?!?

Họ không hiểu, đúng không? Cứ trông cách mà họ nhìn tôi lúc này thì tôi biết ngay là họ đang hết sức ngạc nhiên. Seunghyun hỏi lại :

- Có nhầm lẫn gì trong này không? Học viện CCM không phải đã có nhiều Thiên Tài như Soyeon và Qri rồi sao?

Tôi cười gượng. Chuyện này nên bắt đầu giải thích từ đâu nhì? Nói ra thì rất dài :

- Họ đã từng ở đây. Nhưng mà...

Mấy con mắt mở to chờ đợi câu trả lời của tôi.

- Ơ...thật ra thì ngay từ lúc những bức tường bị phá vỡ, tôi có chủ ý muốn ba cấp hòa nhập với nhau cho nên đã đề kiến "Tuần Lễ Hòa Bình". Nhưng kế hoạch này không được nhóm những Thiên Tài chấp nhận. Một giao ước được đặt ra giữa họ và tôi. "Tuần Lễ Hòa Bình" thành công, họ quyết định rời khỏi trường CCM

Im lặng...

Tôi cúi mặt :

- Đấy hoàn toàn là do lỗi của tôi. Nếu tôi không đề ra "Tuần Lễ Hòa Bình" thì chuyện này đã không xãy ra.

Seunghyun cười :

- Tôi không cho là vậy đâu. Câu hỏi thứ hai, Princess có nghĩ Open Day hôm nay là thành công hay không?

Nếu có câu hỏi nào khó thì đó chính là câu hỏi này. Open Day hôm nay có thành công không? Tôi không biết. Dựa vào những gì đang xãy ra bên ngoài thì chắc chắn là không rồi. Nhận thấy sự im lặng bất thường của tôi, Seunghyun chuyển ngay đề tài :

- Nhưng cô bé không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này đâu. Thật ra Open Day hôm nay như thế nào, tự những người tham dự sẽ có đánh giá. Cám ơn về những câu trả lời và xin lỗi đã làm phiền cô bé.

Họ quay lưng đi, tôi gọi theo :

- Nhưng các oppa có cảm thấy vui không?

Quay lại nhìn tôi :

- Princess nói gì?

- Tôi không biết nên tổ chức Open Day như thế nào cho một ngôi trường rộng lớn như thế này, cho nên tôi đã lây chủ ý làm cho những người tham dự cảm thấy vui. Tôi biết ý tưởng này ngốc nghếch lắm. Nhưng mà...

Seunghyun phì cười :

- Không...ai bảo nó ngốc? Tôi lại thấy đây là một ý hay. Tôi tin chắc nhóm người Thiên Tài đó có mục đích riêng để rời khỏi học viện CCM, và chắc chắn họ cũng có lý do chính đáng để giao lại CCM cho Princess. Thật thú vị vì được nói chuyện với Princess của CCM như thế này. Nếu sau này học viện CCM còn tổ chức Open Day lần nữa, tôi nhất định sẽ đến dự.

Tôi nở nụ cười rạng rỡ :

- Cám ơn.

Seunghyun ngây người nhìn tôi một hồi rồi nói :

- Người nói cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Tạm biệt! Hy vọng sẽ gặp lại cô bé trong một ngày gần đây.

Rồi họ đi mất. Tôi lặng lẽ nhìn theo. Họ là người tốt. Tôi cảm thấy thế. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng nên giữ bí mật về cuộc nói chuyện này. Nếu để Eunjung biết tôi không nghe lời bạn ấy, đi nói chuyện với học sinh trường khác thì Eunjung sẽ nổi giận mất.

Thư Viện khu vực cấp II sau đó.

- Cuộc nói chuyrện với Princess như thế nào?

Seunghyun nhún vai :

- Cũng bình thường thôi! Nhưng bất ngờ thiệt đó. Không ngờ lại được đích thân Queen sắp xếp cho gặp mặt Princess như thế này. Bộ cô không sợ chúng tôi gây bất lợi cho Princess hay sao?

Jiyeon đứng lên :

- Tôi không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm trước kết quả. Đây là trường CCM, các người nghĩ các người dám làm gì Princess ngay tại đây sao?

Seunghyun bật cười :

- Đúng là Queen! Rất tự tin! Đúng vậy, chúng tôi đương nhiên không dám rồi. Tụi này còn muốn toàn mạng trở ra mà, đúng không?

Jiyeon mỉm cười. Seunghyun nói :

- Nhưng tụi này chấp nhận thua rồi. Princess của trường CCM dễ thương lắm. Mặc dù cô bé không thông minh sắc sảo như Queen hay Eunjung, nhưng cô ấy có một trái tim rất trong sáng. Tôi nghĩ đó là lý do "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" chịu nhường bước.

Xong, họ quay đi :

- Dù sao cũng cám ơn về ngày hôm nay. Ah, nhắn với Princess dùm tôi là chúng tôi cảm thấy rất vui. Vậy thôi! Chúng ta đi thôi.

Cả bọn rời khỏi trường CCM. Jiyeon im lặng quay trờ về chỗ ngồi của mình. Jiyeon thôi không đọc sách nữa, mà kéo ly trà đang nghi ngút khói về phía mình và nói :

- Vẫn còn hai trường nữa.

------------------------------------------

Beyond

Jiyoung sờ trán Seunghyun. Seunghyun ngạc nhiên :

- Cậu làm gì vậy?

- Coi cậu có bị sốt hay không? Bất ngờ ghê! Không ngờ cậu cư xử quá đúng mực với Princess, và còn rất nghiêm túc với Queen nữa.

Hiểu ý bạn, Seunghyun hất tay Jiyoung ra :

- Khùng! Tôi đâu có ngốc tới mức đó.

Kyuhyun nhép miệng :

- May là cậu không ngốc thật, nếu không thì nãy gìiờ cậu đâu còn thong thả mà đi như vậy.

Seunghyun ngạc nhiên :

- Ý cậu là sao?

Im lặng...

Sau cuộc nói chuyện với nhóm "Hyun-Young" của trường Konkuk, đầu tôi cứ tràn ngập những hình ảnh của Open Day trong cả ngày hôm nay. Câu hỏi cuối cùng mà Seunghyun đặt ra làm tôi băn khoăn nhất. Ừ nhỉ! Không biết Open Day hôm nay có thành công hay không? Nhưng nếu nó thất bại, hậu quả sẽ như thế nào? Thật không dám nghĩ. Bất chợt, tôi nhận ra là mình chưa hề nghĩ đến mặt tiêu cực của lễ hội hôm nay, nghĩa là đặt ra giả thuyết khi Open Day thất bại. Học viện CCM là một ngôi trường danh tiếng. Hôm nay cũng có rất nhiều trường đến tham dự, chưa kể vài trường trong số đó là những trường danh tiếng ngang hàng với CCM, ví dụ như trường Konkuk và...

- Tìm được Princess rồi nhé!

Tôi quay mặt ra sau. Kì lạ! Sao họ lại có thể vào bằng cửa sau dễ dàng như vậy nhỉ? Hồi nãy nhóm "Hyun-Young" cũng xuất hiện từ đó. Không phải hệ thống an ninh của trường CCM có vấn đề rồi chứ? Hoặc là những học sinh CCM quá bận rộn nên đã sơ ý để hở cửa sau?

- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Princess.

Họ cười. Đó là 5 cô gái tôi đã gặp lúc phát từ quảng cáo cho nhóm kịch nghệ. Công nhận tôi rất có duyên gặp lại những người quen trong hôm nay. Cho nên, tôi mỉm cười đáp lại.

- Ơ...chào! Mọi người vẫn khỏe chứ?

Doona gật gù :

- Khỏe chứ! Không ngờ Princess của CCM cũng thích đùa như vậy. Lúc chiều tụi này hỏi Princess ở đâu thì được đích thân Princess chỉ qua bên nhóm kịch nghệ.

Mặt của Doona lúc này trông còn dễ sợ hơn Eunjung lúc nổi giận nữa đó. Tôi có làm gì sai thật sao?

- Ơ...vì lúc đó tôi nghĩ các bạn đang tìm người diễn vai công chúa trong vở kịch hôm nay.

Doona nhìn tôi đăm đăm :

- Cô đừng giả ngây nữa! Tụi này làm gì có lý do để tìm mấy người đó chứ?

Tôi lùi về sau. Dễ sợ quá...

- Vì...vì...có rất nhiều người ái mộ các diễn viên ấy. Cho nên...tôi nghĩ các bạn là một nhóm fan hâm mộ.

Doona đã không còn kiềm nén được nữa :

- Đừng có đùa dai như vậy! Tôi đã nói là...

Nhưng ngay lập tức, NaRa đã ngăn Doona lại :

- Doona đừng như vậy. Tôi nghĩ Princess thật sự không có ý muốn trêu chúng ta đâu.

Xong, NaRa bước lên phía trước, mỉm cười dịu dàng với tôi :

- Tôi tin bạn.

NaRa đẹp quá! Bạn cứ y như một Thiên Thần, thật giống với Jiyeon. NaRa tự giới thiệu :

- Chúng tôi là đại diện của học viện Hanyang đến tham dự Open Day hôm nay do trường CCM tổ chức.

Học viện Hanyang...đó không phải cũng là một ngôi trường danh tiếng sao? Theo như tôi được biết thì trường Hanyang là trường Nữ đứng thứ hai chỉ sau học viện CCM. Những học sinh từ ngôi trường danh tiếng này muốn gì ở tôi đây?

- Chúng tôi có thể hỏi bạn vài câu được không?

- Lại là những câu hỏi. Hôm nay là ngày tôi phải trả lời phỏng vấn sao?

- Vâng...

Chỉ chờ có vậy, NaRa bắt đầu vấn đề chính :

- Nghe đâu từ trước nay, học viện CCM luôn được ngăn cách với nhau bởi những bức tường giữa 3 cấp. Vậy tại sao những bức tường lại bất ngờ bị phá bỏ vậy?

Tôi vô tư trả lời :

- Ah, cái này là ý của thầy hiệu trưởng!

- Thầy hiệu trưởng? Tôi cứ ngỡ hiệu trưởng của học viện CCM là phụ nữ chứ.

Tôi giải thích thêm :

- Vâng, đáng lý là thầy mới đúng. Thật ra vì thầy thích đi đây đó tìm hiểu thế giới bên ngoài nên đã giao trường lại cho cô hiệu phó. Nhưng lần vừa rồi thầy đột ngột cho phá vỡ những bức tường. Thầy nói muốn ba cấp hòa nhập với nhau.

Im lặng...tôi nghĩ họ biết việc để ba cấp hòa nhập với nhau có thể là điều không khó với những ngôi trường khác. Nhưng với học viện CCM, đây lại là một chuyện dường như không tưởng.

- Có thể hòa nhập ba cấp với nhau thật sao? Họ tự động hòa thuận với nhau à?

Tôi lắc đầu :

- Không phải! Đó là nhờ "Tuần Lễ Hòa Bình".

- "Tuần Lễ Hòa Bình"?

- Ah, đó là một phong trào do tôi đặt ra.

Tôi cười. NaRa gật đầu :

- Hiểu rồi! Nghĩa là sự thành công của "Tuần Lễ Hòa Bình" đã mang ba cấp lại gần nhau. Princess thật giỏi!

Tôi xua tay :

- Không đâu! Tôi chẳng làm gì cả.

- Huh?!?

Tôi thở mạnh :

- Thật ra "Tuần Lễ Hòa Bình" có thể thành công như vậy, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Việc duy nhất mà tôi làm cho họ là tìm hiểu xem thật ra ba cấp có ghét nhau không. Tôi đã nói chuyện với cấp III và nhận ra rằng cấp III thật sự không ghét cấp I và cấp II. Họ tỏ ra khó chịu chỉ vì họ chưa quen với môi trường mới khi những bức tường biến mất. Tất cả họ cần chỉ là thời gian và sự chào đón nồng nhiệt từ cấp I và II.

NaRa suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Cám ơn về câu trả lời. Princess thật tình đã làm một chuyện rất tuyệt vời cho trường CCM đó. À, tôi hỏi thêm một câu nữa được không?

Tôi gật đầu, NaRa từ tốn hỏi :

- Vậy trong tương lai thì sao? Liệu ba cấp có thể như thế này mãi không?

Lại thêm một câu hỏi khó dành cho tôi. Tôi cúi mặt. NaRa cười :

- Xin lỗi...đáng lý tôi không nên hỏi một câu như thế này. Ai lại có thể đoán trước được chuyện tương lai chứ, phải không?

Tôi mím môi :

- Tôi...cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.

Tất cả các cô gái của "Ngũ Long Công Chúa" đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi ngước mặt lên :

Tôi không dám chắc là không khí này có thể duy trì được lâu dài. Tôi cũng không có gì đảm bảo mọi người sẽ như thế này mãi mãi. Nhưng những gì tôi có thể chắc chắn với mọi người là dù có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, bằng tất cả khả năng của mình, tôi muốn giúp mọi người hiểu nhau hơn. Điều mà tôi hy vọng được thấy nhất chính là nụ cười trên môi mọi người. Tôi biết mình ngốc lắm. Nhưng tôi sẽ cố làm cho mọi người cười. Tôi tin nụ cười có thể mang họ đến gần nhau hơn.

NaRa lặng người nhìn tôi, rồi mỉm cười :

- Cám ơn nhiều lắm, Princess! Chúng tôi đã có một câu trả lời rất thích đáng. Tạm biệt! Hẹn một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Rồi họ rời khỏi đó, nhanh như lúc họ xuất hiện vậy. Nhưng như vậy có nghĩa là sao đây?

Cũng trong lúc này, ở một khu vực khác, một nhóm học sinh cấp II đang nói chuyện với Eunjung :

- Xin Eunjung...làm ơn hãy bảo vệ Princess. Học viện CCM chưa bao giờ có một Princess như vậy hết. Chúng tôi rất muốn gặp lại cô ấy vào năm học sau. Từ trước tới nay chúng tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Queen, chưa bao giờ cầu xin điều gì hết. Nhưng chỉ duy nhất lần này thôI. Làm ơn đừng mang Princess đi.

Eunjung quay mặt đi chỗ khác. Tuy không trả lời, nhưng đôi bàn tay Eunjung đang bóp chặt lại. Cứ như bạn ấy đang nổi giận vì một điều gì đó mà bạn ấy cảm thấy bất lực để thực hiện.

Trở lại Thư Viện cấp II.

- Lúc nào gặp cũng thấy Jiyeon ở phong thái ung dung như thế này hết. Thật đáng ngưỡng mộ.

Jiyeon mỉm cười. Doona hỏi :

- Bộ Jiyeon thật sự không thấy lo chút nào sao?

Jiyeon vẫn thản nhiên :

- Về chuyện gì?

- Princess!

Jiyeon bật cười :

- Nếu như có gì khiến cho tôi không lo nhất thì đó chính là Princess.

Doona ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :

- Tự tin thật! Nhưng quả thật Princess là một người rất khá! Tụi này đã có một buổi nói chuyên rất thú vị. Cám ơn về sự xếp đặt của Jiyeon.

Jiyeon lắc đầu :

- Không có chi.

- Đã tới lúc chúng tôi cũng nên về rồi. Khi nào CCM mở Open Day lần nữa, như thông báo cho tụi này một tiếng. Tạm biệt!

Và họ rời khỏi trường CCM. Jiyeon chống một tay lên bàn :

- Coi bộ chuyện này càng ngày càng thú vị đây.

Bỗng dưng có một người chạy đến :

- Jiyeon...

- Chuyện gì?

Nghe nói cấp II đã nói chuyện với Eunjung về Princess. Eunjung cũng vừa hay tin chúng ta để đại diện các trường vào gặp Princess. Hiện giờ thì...

- Eunjung đang tìm tôi phải không?

Gật đầu. Mắt Jiyeon hơi se lại :

- Cũng tốt! Đang lúc tôi muốn nói chuyện với Eunjung.

Trong bóng tối, đôi mắt Jiyeon sắc lại, tạo thành một cái nhìn nghiêm nghị. Đó chính là đôi mắt của một nữ hoàng. Bạn ấy đang rất nghiêm túc.

Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi. Sau hai nhóm người từ hai ngôi trường kia xuất hiện, tôi nhận ra rằng phòng hiệu trưởng không phải lúc nào cũng an toàn. Và trong trường hợp này, nói đúng là hơi bị nguy hiểm. Hay là tôi nên rời khỏi đây nhỉ? Nhưng Eunjung có dặn tôi ở yên chỗ này và đừng ra ngoài mà. Tuy nhiên, nếu không đi khỏi ngay, thế nào cũng sẽ có nhiều người khác đến tìm tôi nữa. Mặc kệ, cứ đi ra trước rồi giải thích với Eunjung sau vậy. Nhưng đi bằng của chính coi bộ không ổn à. Nghĩ vậy, tôi liền quay ra cửa sau. Nhưng ngay lúc đó, đã có mấy người nữa đứng chặn đường :

- Chào! Princess đang tính ra ngoài à?

- Ơ...tôi...nhưng mấy người là ai?

Siwon cười xòa :

- Mau quên thế? Chúng tôi là người mua Cá Viên Chiên do cô bé bán hồi trưa này, nhớ không?

Cá Viên Chiên...đúng là tôi có sang bán hộ mấy bạn bên gian hàng đó. Nhưng nhiều người đến mua như vậy, làm sao tôi nhớ hết được.

Siwon lên tiếng :

- Giới thiệu lại nhé! Tôi là Choi Siwon, lớp 12 trường Kyunghee.

Kyunghee...ngôi trường đứng thứ tư trong bảng xếp hạng của các trường. Thôi rồi...hôm nay là một ngày như thế nào nhỉ?

Khuôn viên khu vực cấp II khi đó.

- Nghe nói Eunjung đang tìm tôi à?

Jiyeon đang đứng quay lưng vê phía Eunjung. Eunjung im lặng không nói gì. Nhưng chỉ mỗi việc Eunjung xuất hiện như thế này cũng đủ trả lời cho câu hỏi vừa rồi. Jiyeon tiếp tục :

- Có chuyện gì không?

Eunjung ngần ngừ một hồi rồi hỏi :

- Jiyeon sắp xếp cho các trường gặp mặt Princess là có ý gì?

Jiyeon quay lại, nụ cười dịu dàng vẫn ngự trên môi :

- Đâu có gì. Chỉ vì tôi thấy họ thật sự rất muốn gặp Princess cho nên mới giúp họ toại nguyện thôi. Có gì không ổn trong này à?

Eunjung đáp lại Jiyeon bằng gương mặt lạnh lùng của thường ngày :

- Làm như vậy không phải sẽ rất bất lợi cho Princess sao? Nếu như những người đó...

- Từ lúc nào Eunjung trở nên quan tâm nhiều đến Princess như thế vậy?

Im lặng...mấy mươi giây sau, Eunjung nhép môi :

- Tôi chỉ quan tâm đến danh tiếng của trường CCM thôi. Jiyeon đâu phải không biết Princess ngốc đến cỡ nào. Nếu Princess trở thành trò cười cho các trường thì danh tiếng của trường CCM cũng sẽ bị phá vỡ.

Đến lúc này, Jiyeon không còn cười nữa, mà trở nên nghiêm túc một cách lạ thường :

- Đừng mượn cớ! Mặc dù không nói ra, nhưng tất cả những gì Eunjung làm, tôi đều biết đến từng chi tiết một. Tôi có ý nhiều lần đẩy Princess vào chỗ nguy hiểm cũng chỉ vì lý do này. Tôi muốn biết thật ra Eunjung quan tâm cho Princess đến mức nào, và còn định giấu tôi đến bao lâu.

Bầu không khí tự dưng trở nên căng thằng. Lần đầu tiên, Jiyeon nổi giận với Eunjung...

Trở lại phòng hiệu trưởng.

- Tôi biết mọi người có câu hỏi dành cho tôi. Nhưng trước hết, để tôi hỏi một câu được không?

Siwon gật gù. Tôi hỏi :

- Sao mọi người có thể vào đây dễ dàng như vậy?

- Là Jiyeon cho tụi này vào.

- Hả?!?

Tôi mở to mắt nhìn họ. Tôi không nghe lầm chứ?

- Jiyeon à?

- Đúng vậy! Nếu không nhờ Jiyeon, cô bé nghĩ tụi này làm sao qua được hàng rào an ninh dày đặc của học viện CCM chứ?

Họ không nói dối tôi chứ? Là Jiyeon để họ vào thật sao? Nhưng họ cũng không có lý do gì để nói dối tôi hết. Vì tôi biết, hệ thống an ninh của trường CCM tuyệt đối không lơi lỏng như vậy. Nhưng Jiyeon làm như thế là có ý gì? Bạn ấy muốn tôi gặp những người này để làm gì?

- Princess à, giờ tới phiên tụi này hỏi được chưa?

- Huh?!? Ah, mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi!

Sao cũng được. Tôi tin Jiyeon có chủ ý riêng của mình khi quyết định để họ gặp tôi. Lúc nào cũng vậy, tôi tin Jiyeon.

- Tôi luôn tin tưởng Eunjung. Bạn đã từng nói với tôi rằng tất cả những gì bạn làm cũng chỉ vì tôi mà thôi, và tôi đã tin bạn. Chính vì lòng tin này mà bất cứ những gì bạn làm, tôi đều làm như không biết. Nhưng sau những gì mà bạn đã làm vừa qua, tôi bắt đầu đặt nghi vấn và quyết định làm một cuộc thử nghiệm. Kể ra thì Eunjung cũng làm cho tôi thất vọng thiệt đó. Bạn thông minh như vậy mà lại không nhận ra những cái bẫy đơn giản do tôi giăng. Mỗi lần Eunjung hỏi, tôi đều bảo là muốn thử thách Princess. Nhưng thực chất người mà tôi đang muốn thử thách chính là Eunjung chứ không phải là ai khác. Cho tới lúc này, trước tất cả những chuyện vừa qua, Eunjung có thể lập lại một lần nữa rằng bạn vẫn đang vì tôi mà hành động không?

Đáp lại Jiyeon chỉ có sự im lặng của Eunjung. Một hồi sau, Eunjung mới nói :

- Dù sao đi nữa, những gì mà tôi đã và đang làm hiện nay đều không có ý tổn hại đến Jiyeon.

Sau khi nghe xong câu trả lời này, Jiyeon đã cười, nhưng nụ cười nom buồn lắm :

- Vậy à? Nhưng bạn không thể nói là vì tôi nữa hay sao?

Eunjung không trả lời. Jiyeon tiến lại gần :

- Eunjung biết không? Bạn đã thay đổi nhiều lắm. Kể từ lúc Hyomin đến học viện CCM cho tới giờ, bạn dường như không còn là Eunjung mà tôi đã sống chung suốt mười mấy năm qua nữa. Bạn thay đổi là vì Princess phải không?

Vẩn là sự im lặng từ phía Eunjung. Jiyeon nói tiếp :

- Trước đây bạn luôn đi bên cạnh tôi, lặng lẽ như một cái bóng, không nói lời nào. Tất cả những gì Eunjung làm lúc đó là nghe và phục tùng mệnh lệnh của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ bảo Eunjung phải nhất thiết làm theo những gì tôi nói hết. Bạn có quyền không làm theo. Tôi sẽ không nổi giận đâu. Nhưng bây giờ, không cần đợi lệnh của tôi, bạn đã tự ý hành động theo bản năng. Tất cả cũng chỉ vì bảo vệ Princess. Có thể cho tôi biết lý do được không? Hay tôi trong lòng Eunjung không còn quan trọng như lúc trước nữa? Những người chống lại tôi đều có một kết quả thảm thương, Eunjung theo tôi lâu như vậy, đâu phải là không biết. Nếu là người khác, trải qua những việc vừa rồi, chắc chắn họ đã chết lâu rồi. Nhưng vì bạn là Eunjung...

Ngưng lại...đoạn Jiyeon đặt tay lên mặt Eunjung :

- Tôi đã từng nói là muốn Eunjung ở bên cạnh tôi như thế này mãi mãi. Tôi sẽ không thay đổi những gì mình đã nói đâu. Eunjung tốt nhất là nên ngưng tất cả những chuyện này lại đi. Dù cho bạn có làm gì đi chăng nửa, bạn cũng sẽ không ngăn được tôi đâu.

Và đặt một nụ hôn dài lên môi Eunjung. Eunjung không có phản ứng gì gọi là chống trả hết, trái lại còn rất bình thản đón nhận nó. Xong, Jiyeon rời khỏi Eunjung và nói :

- Đừng để tôi nổi giận với Princess. Nếu không, cô ấy sẽ không có ngày bình yên đâu.

Ánh mắt của một nữ hoàng...rồi lạnh lùng đi qua mặt Eunjung.

Còn lại một mình, Eunjung đứng lặng người một hồi lâu. Đôi bàn tay nắm chặt lại.

- Eunjung!

Eunjung quay lại. Tôi khó khăn lắm mới thoát ra được. Tôi vội chạy tới chỗ Eunjung :

- Bạn thấy Jiyeon đâu không? Tôi đang tìm bạn ấy.

Eunjung im lặng nhìn tôi. Tôi tỏ ra ngạc nhiên :

- Gì vậy?

Eunjung nói :

- Hãy chạy đi! Càng xa càng tốt! Đừng quay lại học viện CCM.

Không biết lúc đó trời xui khiến thế nào mà pháo hoa kết thúc Open Day được bắn lên, ngay lúc Eunjung định nói với tôi cái gì đó. Tiếng nổ của pháo và tiếng reo hò của mọi người làm tôi không nghe gì hết. Eunjung đã nói gì với tôi thế nhỉ?

Mấy ngày sau đó, chúng tôi nhận được tờ báo gởi từ các trường tham dự Open Day gởi đến. Trong bài báo của ba trường Konkuk, Kyunghee và Hanyang đều có nhắc đến tôi. May sao là họ không chê bai gì.

- Cô hiệu trưởng hình như rất hài lòng về Open Day. Thât là may mắn!

Trông thấy tôi thờ phào nhẹ nhõm, Jiyeon phì cười :

- Thì tôi cũng đã nói Hyomin tổ chức Open Day rất tốt mà. Ah, hè này Hyomin có đi đâu chơi không?

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói :

- Không...appa umma tôi định về quê thăm họ hàng. Tôi sẽ sang nhà oppa Hojun trong suốt mấy tháng hè.

Jiyeon mỉm cười :

- Thay vì đến nhà anh họ, Hyomin có muốn ghé thăm chỗ tôi không?

- Hả?!?

- Tôi có một ngôi biệt thự trên núi. Cảnh vật ở đó rất đẹp! Tôi nghĩ là Hyomin sẽ thích.

Tôi tròn mắt nhìn Jiyeon :

- Trên núi à? Tôi nghĩ bạn đã có Queen Villa rồi chứ.

Jiyeon cười nhẹ :

- Lần này không phải Queen Villa, mà là Princess Villa. Bạn muốn đến không?

Dù gì tôi cũng không có hoạt động gì đặc biệt hè này. Tôi lại rất muốn tìm hiểu thêm về Jiyeon và Eunjung nữa, cho nên tôi đã gật đầu :

- Uh!

Princess Villa...ngôi biệt thự của Công Chúa. Chỗ đó sẽ như thế nào nhỉ?

Nhiều lúc tôi tự trách mình qua vô tư. Tôi không hề suy nghĩ đến những thứ xa vời hơn. Cho nên tôi đã không biết rằng chuyến đi này đã lái câu chuyện theo một hướng đi khác, và làm thay đổi cuộc đời của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro