Chapter 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ về! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? - Jungkook cuống cuồng cả lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người. Duy chỉ có Kim Namjoon lên tiếng...

- Tự làm tự chịu! - Đáng đời! Vận may của Jungkook trong vài phút là bay đi hết

- Jin hyung!!! - Jungkook sốt ruột quay qua nhìn anh

- Được rồi! Để anh lo! - SeokJin dùng tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay ánh truyền đến làm cậu bình tĩnh lại một chút

Mấy giây sau, cô Jeon đi vào phòng khách, ngạc nhiên nhìn mọi người. Ánh mắt cô Jeon lần nữa dán vào Kim Namjoon đang cạy mủ cho Jungkook

- Có chuyện gì? - Nhìn thấy con trai cưng bị thương, người làm cha mẹ nào cũng thấy sót

- Bị rắn cắn ạ! - Jungkook trả lời rất dứt khoát, lúc trả lời còn ưỡn ngực ra chứng tỏ mình không sợ trời, không sợ đất, còn lại sợ tất.

- Tại sao vết thương nó lại như vậy? - Chú Jeon quay đầu hỏi Kim Namjoon đang sát trùng vết thương cho cậu

- Sử dụng sai thuốc ạ - Gã cung kính trả lời

- Tại sao lại sai? - Đến phiên cô Jeon hỏi Jungkook

- Con...con...- Có ai nói cho cậu biết bây giờ phải làm sao không? Chẳng lẽ nói cái sự thật ngu xuẩn kia cho ba mẹ nghe? Đọc đến đây, mọi người chắc hẳn cũng rất cảm động rồi đi? Hiếm khi mới thấy Jungkook thông minh được như thế! Ông bà ta có câu, khi yêu, chỉ số thông minh của con người ta luôn không khả quan mấy...

- Là do con, là do con mà em ấy mới bị rắn cắn, nhưng em ấy cứu nằng nặc đòi tự bôi thuốc, rốt cục dùng sai, rồi ra thành như vậy! - Kim SeokJin lên tiếng nói đỡ cho Jungkook, mặc dù trong lời nói có 5 phần là trách cứ Jungkook không cho anh bôi thuốc cho cậu

- Không phải đâu! Là tại con hết! - Jungkook thấy SeokJin thay mình nhận tội mà cảm thấy đau lòng, hùng hồn vỗ ngực nói

- Nãy giờ không ai hỏi con cả! - Cô Jeon trừng mắt nhìn Jungkook

- Nhưng...nhưng...- Jungkook nhìn TaeHyung và Jimin, muốn họ giúp đỡ, nhưng mà "cuộc sống không lường trước điều gì~~~", Jimin dứt khoát trả lời

- Không!

- Đồ độc ác! - La xong, Jungkook mới nhớ là đang ở trước mặt ba mẹ, thế là khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười hì hì đối diện với ánh mắt sắc như dao của cô Jeon, lải nhải

- Mẹ biết đó! Con luôn không cần thận như vậy, không phải là lỗi của Jin hyung đâu! Con...

- Đủ rồi! Jeon Jungkook, lần sau không được đi đâu chơi cả! - Cô Jeon lên tiếng, hoàn toàn "knock out" Jungkook

- Mẹ~~! - Jungkook nũng nịu lên tiếng 

- Không mẹ con gì hết. Lo ở nhà dưỡng thương cho mẹ!

Jungkook xụ mặt xuống, cái mỏ chu chu ra để chứng tỏ chủ nhân của nó bây giờ rất bất mãn. Kim SeokJin nhìn thấy, chỉ có suy nghĩ muốn thu nhỏ Jungkook lại bỏ vào túi làm móc khoá. Chắc chắn sẽ rất dễ thương!

Cô Jeon quay đầu, nhìn thấy Jimin vẫn đang nắm chặt tay của TaeHyung, liền phóng ánh mắt hiếu kì về phía bọn họ. Jimin nhìn thấy, chỉ đỏ mặt bối rối cúi đầu xuống 

- Cháu...cháu chào cô ạ! - Jimin nhỏ giọng nói

- Ừ,...hai đứa....- Cô Jeon nói rất mập mờ

- Bọn cháu....bọn cháu....không phải đâu...cháu...cháu...- Jimin lắp ba lắp bắp, tay thì quơ loạn xạ càng khiến cho nó dễ thương hơn thôi!

TaeHyung đứng kế bên, thấy Jimin lắp bắp, không khỏi cảm thấy nó thật dễ thương. Hắn phì cười, đưa tay lên nhéo yêu cái má phúng phính của Jimin. Tất cả mọi người nhìn hai người chằm chằm, làm cho Jimin quẫn càng thêm quẫn, đỏ mặt đấm một phát lên ngực của hắn, nhưng cái đấm yếu xìu đó đâu làm gì được hắn chứ? TaeHyung cảm thấy thú vị, bắt lấy tay của nó, nắm chặt

- Khụ khụ, Jimin, lại đây giúp anh cái này! - Kim Namjoon ho nhẹ hai cái, kéo hồn phách của Jimin cùng TaeHyung về. Như vậy mà còn nói không phải quan hệ đó?

Jimin giãy ra khỏi tay của hắn, mắt nhắm mắt mở đỏ mặt chạy về phía trước, nhưng lại vấp phải ba lô của Jungkook ném ở đó. Trong lúc nó nghĩ mình sẽ ôm hôn sàn nhà trong vài giây tới, thì nó được một vòng tay ôm chặt vào lòng. Ngẩng đầu lên, mặt đỏ càng thêm đỏ, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều phóng về phía này, Jimin muốn đẩy hắn ra, nhưng nó cũng rất sáng suốt, nếu hắn buông nó ra, đổi lại sẽ là cái mông của nó ôm hôn sàn nhà 

- Buông ra! - Jimin nhỏ giọng nói

TaeHyung không để ý đến nó, cuối đầu xuống, đến khi hai gương mặt cách nhau chỉ còn vài millimeters, hắn nói:

- Tôi cảm thấy, hình như cậu rất thích được tôi ôm thì phải. Một ngày hai lần, không chỉ có trùng hợp chứ? - Hơi thở nam tính phả lên mặt Jimin theo từng chữ hắn thả ra, nó đỏ mặt:

- Đương nhiên chỉ có trùng hợp...Tôi..tôi, anh may mắn lắm đó, chứ mỗi ngày tôi té khoảng 3 lần lận! - Jimin dù ngại thì ngại thật, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác

- Vậy sao? Tôi đúng là may mắn rồi! - Dứt lời, hắn thả nó ra, thế là cái mông của nó dự tính sẽ đáp mặt đất thêm một lần nữa thì nó đã được ôm gọn, và kẻ nào đó nói:

- Ba lần rồi! Vậy chứng tỏ cậu rất thích được tôi ôm? 

- Anh...anh...Đồ vô liêm sỉ!

Jimin mặt đỏ bừng giãy khỏi hắn, chạy lại phía Kim Namjoon. Gã nhìn nó, đánh giá nó một hồi, mới nhờ nó giữ cánh tay của Jungkook cho gã băng lại

TaeHyung, hắn nhìn theo con người bé nhỏ kia, khoé miệng lại câu lên, rất mê người. Mọi người trong phòng khách chuyển ánh mắt từ Jimin qua phía nụ cười của TaeHyung, rất hiểu chuyện mà quay đầu đi giả làm đà điểu.

————-———————————————————

Có ai có thể giải thích cho mình về cái vụ lọc fic với xoá fic kia không? Sau khi bị xoá rồi còn có thể viết lại được không? Có bị mất tài khoản không ạ??? Mình sợ lắm, truyện của mình!!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro