chap 1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi lăm năm, Ham eunjung chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với phụ nữ, bao gồm cả mẹ cô.

Vừa sinh ra cô đã gánh vác sứ mệnh kế thừa Ham gia, sau một tuổi liền cắt đứt tất cả liên hệ tình thân với mẹ, bắt đầu nhận chương trình huấn luyện nghiêm khắc, mẹ cô lấy chồng là người gia trưởng, không dám nói lời phản đối với quyết định của chồng.

Mười năm trước, hai phó bang chủ và Ham đi xử lý chuyện quan trọng, lại phải dừng xe ở một con đường tắt, vì ở phía trước có hai phe đang ẩu đả.

Bọn họ cũng chẳng có hứng thú với chuyện đánh nhau trẻ con này, chỉ lẳng lặng chờ đợi bọn họ phân thắng bại.

3 phút trôi qua, phe thắng lợi kiêu ngạo dùng sức đá đạp vài cái với phe thua trận, lập tức cười rời đi.  

Đám người đánh thua chật vật đứng lên, park hyoyeon đi trước cầm gậy gõ, khó chịu nhìn về BMW dừng ở bên, hai mắt lộ ra hơi thở tàn bạo.

“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy à?” Nói xong, gậy gỗ trong tay anh ta dùng sức đập về phía BMW, nhất thời tạo thành vết lõm.

Park soyeon ngồi trước giận dữ mở cửa xuống xe, bọn họ vốn không để ý đến những thằng nhóc này, nhưng chúng dám can đảm khiêu khích thậm chí ra tay, dù thế nào cô cũng phải cho chúng một bài học.

“Muốn chết à?”

“Bằng mày cũng đáng á?” park hyoyeon ngang ngược nói, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn cô.

Park soyeon liếc xéo anh ta một cái, “Đánh thua người ta còn dám kiêu ngạo như vậy.”

“Không cần nói nhiều như vậy, muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường đi!” park hyoyeon làm rõ ý đồ của anh ta, hôm nay phe mình tổn thất trầm trọng, nếu không tìm dê béo kiếm ít tiền, tiền thuốc men của họ phải lấy ở đâu đây?

“Muốn tiền, vậy phải xem nhóc có bản lĩnh không.” Park soyeon vừa nói vừa sắn tay áo, thiên tính khát máu bắt đầu lên men trong cơ thể.  

“Còn phải nhìn xem nhóc còn mạng không.” Park hyomin cũng xuống xe, ngồi xe lâu làm cho người ta eo mỏi lưng đau, cô cũng muốn vận động gân cốt, giáo huấn tên nhóc này cũng là vận động không tồi.

“Nói lời tạm biệt còn quá sớm, ra tay đi!” park hyoyeon căn bản không tin hai người con gái trước mắt này rất lợi hại, tốt xấu gì anh cũng là đàn ông còn có hơn mười thủ hạ.

“Bang chủ?” Hai người cung kính xin chỉ thị.

“Phế chúng đi!” Ham eunjung lạnh lùng như dao, dưới sự sửng sốt của người trẻ tuổi; giọng nói lạnh băng kia như truyền đến từ địa ngục.  

Nhận lệnh bang chủ, park soyeon và park hyomin lập tức lập tức tấn công đám thiếu niên kia, dễ dàng đánh chúng ngã xuống đất, hơn mười tên mặt mũi bầm dập chất thành một đống, trong miệng đau thương hô ái ui

Park soyeon lôi park hyoyeon sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, đi đến bên cạnh xe cung kính hỏi: “Bang chủ, tên này xử lý thế nào ạ?”

Park hyoyeon lúc này đã rõ bản thân chọc đến người không nên dây vào, cả người run run nhìn cửa sổ xe BMW màu đen, nghĩ mình sắp toi, nếu không có bàn tay của park soyeon nắm cổ áo anh ta, chỉ sợ anh ta đã dúi dụi trên mặt đất.

“Xử trí theo bang quy.” năm chữ lạnh như băng lại truyền ra từ trong xe.

Park hyoyeon nhất thời cảm thấy giống như bị gió âm thổi qua, hai mắt hoảng sợ nhìn phía park soyeon, muốn làm rõ cái gì gọi là bang quy? Ước chi mình còn có một đường sống.

“Thằng nhóc, dám chọc vào đây, chỉ còn đường chết, mày chịu chết đi!” park soyeon nhanh chóng cầm gậy gỗ dưới đất, dùng hết toàn lực đánh lên đầu park hyoyeon——

“Dừng tay! Các người đang làm gì? !”

Một giọng nữ sắc bén vang lên làm tay cô dừng lại giữa không trung, ánh mắt khó hiểu nhìn về chỗ phát ra tiếng nói.

Park hyomin nhếch mày đánh giá cô bé đang đi thẳng đến chỗ họ.

Park jiyeon từ xa đã nhìn thấy anh trai bị một người con gái túm cổ áo, cô còn chưa kịp lên tiếng đã thấy kẻ kia cầm gậy gỗ định đánh anh trai cô, cô hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, chạy như bay đến chỗ họ, không để ý ánh mắt khác thường của họ, che trước anh trai cô.

Cô chẳng e dè mở mắt nhìn park soyeon cầm gậy gỗ trong tay, tư thế mãnh liệt bảo vệ anh trai làm mọi người giật mình.

“Các người muốn làm gì?”

“Cô bé, không phải chuyện của cô, tránh ra!” park soyeon vội đuổi một đứa trẻ không hiểu chuyện đi.

Cô bé kia mặc đồng phục học sinh Hàn Quốc, tuổi còn nhỏ, không hề sợ hãi chuyện trước mắt, thằng nhóc được bảo vệ thì đã sớm sợ gần chết, cô thật là gan dạ dũng cảm.  

Nếu là bình thường có lẽ cô sẽ để cho thằng nhóc vô dụng phải nhờ con gái che chắn này một con đường sống, chỉ tiếc bang chủ đã hạ lệnh, cô không thể cũng không dám trái lệnh.

Park jiyeon nhìn anh trai thích gây chuyện nơi nơi nói: “anh lại gây rối à?”

Park hyoyeon không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không dám thừa nhận là bản thân đi khiêu khích trước, đáng thương nói: “Giờ nói cũng làm gì, bọn họ muốn làm thịt anh!”

Cô dời mắt nhìn về phía park soyeon, giọng điệu kiên quyết nói: “Tôi sẽ không cho cô động vào một sợi lông của hyoyeon, có bản lĩnh cô giết tôi trước đi!” Nói xong, cô xoay người ôm chặt lấy thằng anh trai cao lớn, tuyệt không để người ta dễ dàng xúc phạm tới.

Park soyeon nhất thời ngơ ngác, khó hiểu nhìn park jiyeon tình nguyện hy sinh tính mạng.

Trong xe đột nhiên truyền ra một tiếng phẫn nộ, “Nó là thế nào với cô?”

“Muốn giết cứ giết, tất phải hỏi nhiều!” Cô quật cường không để ý, quan hệ của họ liên quan gì đến cô?

Park soyeon và park hyomin nghe vậy chấn động, bọn họ kinh ngạc không phải vì cô bé dám tranh luận với bang chủ, mà là bang chủ lại mở miệng nói chuyện với cô bé!

Thật ra bọn họ cũng không muốn làm hại cô bé trước mắt, chỉ là bọn cô không có quyền, cũng cảm thấy bất an thay cô bé, sợ bang chủ không có tính nhẫn nại vì phiền hà mà định giải quyết cô bé.

“Trả lời còn đường sống, không trả lời, cả hai cùng chết!” Giọng vô tình lạnh như băng làm người ta không rét mà run.

Park soyeon và park hyomin dò xét nhìn nhau một cái, cố nén xúc động muốn nói với cô bé: đừng nghi ngờ, mau nói ra, bằng không bang chủ không nói đùa đâu.

Park jiyeon không để ý tới vấn đề của cô ta, nói thẳng: “Hãy bớt nói nhảm đi, một mạng đổi một mạng, thả hyoyeon ra, tôi tình nguyện chết thay hyoyeon!”

Người trong xe không nhẫn nại nổi giận gầm lên một tiếng: “Trả lời!”

Nghe thấy tiếng rống giận này, park soyeon và park hyomin càng giật mình cằm thiếu tý nữa đến rơi xuống, nhìn bang chủ luôn giữ bình tĩnh, tự nhiên lại nổi giận với cô bé này?

“Nói điều kiện trước đi, cô muốn một mạng, tôi cho cô, cô thả hyoyeon đi!” park jiyeon không chịu ảnh hưởng cơn rống giận của cô ta cố ý nói ra lời hứa hẹn.

“Không thương lượng! Muốn mạng sống phải trả lời!” Trong lời của cô không có một tia cứu vãn đường sống. cô muốn gì tuyệt không ai dám cự tuyệt, càng không ai dám can đảm ra điều kiện yêu cầu.

Cô bé là người đầu tiên, nhưng cô cũng không có ý phá lệ vì cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung