chap 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“hyoyeon là anh trai tôi.” Hai mắt cô ánh lên nghi ngờ, không biết vì sao cô ta lại muốn biết quan hệ của họ, cái này thì liên quan gì đến cô ta chứ.

Nhìn hai người ngoài xe cũng chẳng phải hạng người bình thường, mà họ vô cùng cung kính với người trong xe, nghĩ đến thân phận của người đó cũng không phải thường, sẽ là ai đây nhỉ?

“Đi!”

Nghe vậy, park soyeon và park jiyeon nhanh chóng ngồi trở lại trong xe, xe lập tức nghênh ngang mà đi.

Park hyoyeon không thể tin được mình lại giữ được một mạng như thế.

Park jiyeon lại không hiểu vì sao họ lại dễ dàng buông tha cho anh trai và cô như thế.

Bọn họ rốt cục là ai?

Song chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, người bình thường như cô, chỉ cần ngày qua ngày bình an vui vẻ là tốt rồi, có một số việc không nên biết nhiều.

******

Trong BMW, Ham eunjung như có suy nghĩ nhìn phía trước, trong lòng tựa hồ tính toán cái gì.

Park soyeon và park hyomin lại cảm thấy quái dị với chuyện xảy ra lúc trước, dựa theo thường lệ, bang chủ tuyệt không tha thứ cho kẻ khiêu khích mình, dù không lấy mạng cũng phế tay chân, hôm nay tự nhiên vì nữ sinh đó mà tạm tha cho thằng nhóc kia, thật quá quái dị.

Nhìn bang chủ máu lạnh vô tình, tự nhiên lại động lòng từ bi?

“Tôi muốn tất cả tư liệu về cô bé đó, không cho phép kẻ nào động vào cô ấy!” Ham eunjung trầm giọng hạ lệnh. cô muốn cô bé kia, biểu tình không sợ không ngại kia của cô bế, lay động trái tim băng giá của cô thật sâu.

Park soyeon và park hyomin lại rơi mắt kính lần nữa, nếu họ có đeo mắt kính.

Bang chủ tự nhiên dùng từ “Muốn” á?

******

Hôm nay sau mười năm, một câu “Đưa người phụ nữ kia đến cho tôi” của Ham eunjung, hai phó bang chủ saber bang đảm nhiệm trọng trách, tự mình đi trước, chỉ vì hoàn thành mệnh lệnh của bang chủ.

Một chiếc xe dài bay nhanh trên đường, ba người trên xe đều có tâm sự, sau khi yên lặng 20 phút, rốt cục có người phá vỡ im lặng mở miệng.

“Đúng là park jiyeon sao?” Cận vệ của Ham eunjung có điểm lo lắng hỏi, dù sao nếu làm hỏng chuyện này, người đầu tiên bị đập chính là anh.

“Đúng vậy, tôi cũng rất nghi ngờ, đã qua mười năm, em xác định bang chủ thật sự chỉ định cô ta sao?” park soyeon cũng làm mặt nghi ngờ, cô bỏ lỡ hai hội nghị đàm phán cũng không muốn trở về tay không.

Park hyomin tao nhã châm thuốc, hít sâu nói: “unnie ngẫm lại xem, có người phụ nữ nào đã từng xuất hiện đặc biệt trước mặt bang chủ chưa? Tôi có thể chắc chắc nói cho unnie biết, không có, tuyệt đối không có. Bang chủ thậm chí còn lạnh như băng với mẹ mình, gặp mặt chỉ biết nhìn lạnh lùng, lời nói có thể dùng đầu ngón tay mà đếm. Huống hồ bang chủ năm đó còn nói cô ấy muốn cô ta, unnie quên rồi à?”

“Nhưng mười năm nay bang chủ chưa từng nhắc đến cô ta.” Park soyeon vẫn cảm thấy nghi ngờ, năm đó tư liệu cuộc đời của park jiyeon đã đưa đến trên tay bang chủ vào ngày hôm sau, từ sau ngày đó, bang chủ chưa từng hỏi đến bất kỳ chuyện gì về park jiyeon.

Đúng là cô ấy sao? Đoán sai thì sao?

Chẳng lẽ phải nói với bang chủ: Xin lỗi, chúng em đoán sai rồi, lần sau sẽ sửa ạ.

Chỉ sợ bọn họ chẳng còn mạng mà sửa!

“Năm đó cô bé vẫn là nữ sinh mười hai tuổi, thời gian mười năm vừa vặn đủ để cô bé trưởng thành. unnie đừng nói cho tôi biết, unnie đã quên sạch chuyện bang chủ muốn bảo vệ cô ấy rồi chứ!” park hyomin liếc xéo nói. Sau khi đoán ra người cần tìm có thể là park jiyeon, park soyeon giống như ngồi trên lửa vội vàng về văn phòng, nửa giờ sau mới nhích người đến Busan.

Park soyeon mất tự nhiên ho khan hai tiếng mới thừa nhận nói: “Bang chủ sau lần ra lệnh đó thì không bao giờ nói gì nữa, cho nên năm thứ ba tôi đã quên rồi.”

Park hyomin nguy hiểm nháy hai mắt, “Cô ấy còn ở trong Busan không?” Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ phải xách đầu mà đi gặp bang chủ

Nghe vậy, park soyeon càng thêm mất tự nhiên giật mình, “Chắc là còn.”

Chắc là còn? Nếu không phải xe đang chạy nhanh, park hyomin sẽ không lưu tình đánh đến, để cô mấy ngày mấy đêm không xuống giường được. “Có ý gì?”

“Nghe nói mấy tháng trước còn có người nhìn thấy cô ấy ở Busan.” Park soyeon chột dạ trả lời.

Việc này có thể trách cô sao? cô đến năm thứ ba mới lơ đi, ai bảo bang chủ từ sau ngày đó chẳng nhắc đến cô ấy nữa, cô cũng đã quên sự tồn tại của nhân vật này rồi, sao biết bang chủ đột nhiên…

“Mấy tháng trước?” park hyomin cao giọng hỏi.

“Cô ấy chỉ là dân thường, chắc không có việc gì đâu.” Park soyeon cố nhớ lại một màn mười năm trước kia, cô gái nhỏ dáng vẻ thanh tú, không tính là kiều diễm động lòng người, chắc không có người dám can đảm ăn mất.

“Nếu cô ấy đã lấy chồng, hoặc là đã có bạn trai? Hơn nữa cô ấy còn có một thằng anh trai chuyên môn đi gây chuyện đúng không? Nếu cô ấy đi mất rồi, tôi xem unnie ăn nói với bang chủ thế nào.”park hyomin lạnh lùng nói ra chuyện nghiêm trọng.

“Nếu như cô ấy lập gia đình rồi, tôi sẽ tìm người làm thịt chồng cô ấy. Bạn trai càng đơn giản, trực tiếp bảo nó phắn. Về phần đi rồi… Không thể nào, tôi nghĩ cô ấy không thể đâu!” park soyeon nghĩ đến rụng cả tóc, nếu người phụ nữ bang chủ muốn đúng là park jiyeon, mà có người đã sớm hái đi đóa hoa này của bang chủ, cô không dám tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ thê thảm thế nào.

“unnie cầu nguyện đi!”park hyomin nói châm chọc. Khiến cho park soyeon hao tổn tâm trí, cô chẳng để ý đến cô ta, ai bảo cô ta lấy quá nhiều lợi ích của mình, đáng đời!

“Có lẽ… Có lẽ người bang chủ chỉ căn bản không phải cô ấy.” park soyeon ôm một tia hi vọng nói.

“unnie có người nào khác à? Nếu không unnie đến đối mặt với bang chủ, xem người cô ấy muốn có phải park jiyeon không là được.” Bang chủ rất ít lời, cô có thể hỏi ra được mới là giỏi.

Park soyeon không lời nào để nói, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ không dám đi vuốt râu hùm. “Coi như là cô ấy vẫn tốt đi, bang chủ tìm cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“unnie cho là bang chủ tìm cô ấy nói chuyện phiếm à? Ngu dốt!” park hyomin mắng nói. cô cũng không cho rằng bang chủ sẽ tìm cô ấy nói chuyện phiếm, hoặc là ôn lại chuyện năm đó. “Dù park jiyeon vẫn chưa lấy ai, nhưng chúng ta cũng không thể nói với cô ấy: ‘Bang chủ của chúng tôi muốn em, đây là vinh hạnh trời biển của em.’ Rồi cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta trở về.” park soyeon càng ngày càng cảm thấy chuyện khó có thể xử lý, cô thà đi đánh chiếm địa bàn với người ta, cũng không muốn đau đầu vì vấn đề người đàn bà của bang chủ.

“Sai! Đây là vấn đề của unnie, không là vấn đề của tôi.” Park hyomin mỉm cười lắc lắc ngón trỏ, vui sướng khi người gặp họa nói.

“Có ý gì?” cô không vui quát.  

“Vấn đề tìm người tôi đã giải quyết cho unnie, còn lại chỉ là vấn đề của unnie, người có mang về hay không, tự unnie xử lý, dù sao loại chuyện bắt người này không nằm trong phạm vi của tôi, cố lên ha!”

“ như thế mà cũng gọi là chị em à?”

“Lần sau khi unnie bàn chuyện làm ăn với tôi, nhớ đến lời này, rồi hãy nói!”park hyomin nhún vai nói, park soyeon giận đến tý nữa thì đánh ra một quyền.

 vì bị lỗi nên mình mới đăng lại và đổi tựa mong nhưng bạn đọc phần nay rồi thành thật xin lỗi--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung