chap 2-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đăng chap này trong đêm coi như lời xin lỗi với nhưng người đọc rồi ở phần trước--

Trong nhà trẻ, truyền ra tiếng hát của trẻ em, tuy rằng chữ không rõ ràng, âm cũng hát không quá chuẩn, nhưng trong tiếng hát tràn ngập nét ngây thở của trẻ con.

Tiếng đàn mượt mà trôi ra theo tay Park jiyeon, xung quanh cô có ba bốn đứa bé 4, 5 tuổi, người người vui vẻ hát theo tiếng đàn.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, nhiều đứa bé còn chưa ngậm chiếc miệng xinh xắn lại, mếu máo xin xỏ: “Cô ơi!”

“Hết giờ rồi, các con cũng thấy cô mệt chứ, cô cũng phải nghỉ mà!” Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của park jiyeon che ý cười, “Được rồi, mau dọn sách vở đi, tan học nhé! Cha mẹ các em đang chờ bảo bối về nhà đấy”

Phần lớn trẻ em ở đây vui vẻ chuẩn bị về nhà, nhưng có vài đứa bé vẫn vây quanh cô.

Cô thích ở cùng bọn trẻ, đối mặt với ngôn ngữ ngây thơ của chúng, luôn khiến cô vui vẻ.

mavin dùng thân thể bé xinh cọ vào người park jiyeon, dùng giọng trẻ con mềm mại nói: “Cô ơi, cô cũng đến nhà con chơi được không cô? Cha con muốn mời cô ăn cơm.”

“Không được! Cô muốn ăn cơm với cha tớ!” lisa tóc vàng nói, không cam lòng khi cô giáo nó thích bị đứa bạn cướp đi, liều liều chết chen vào giữa mavin

Park jiyeon biết bọn nhóc đều đến từ các gia đình mồ côi (cha hoặc mẹ), cũng rất rõ họ rất quý cô, đáng tiếc cô không có hứng thú với họ, hơn nữa lợi dụng trẻ con hồn nhiên là hành vi cô khinh thường nhất.

Cô nhịn không vui xuống, dịu dàng nói: “Không được đâu! Các con phải về nhà với cha mẹ, cô cũng phải về nhà với cha mẹ!”

Dỗ bọn nhóc lên xe rồi, cô dọn dẹp xong thì ra về.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi dạy nhạc, sáu ngày một tuần sáng đến nhà trẻ dạy học, buổi chiều về nhà dạy dương cầm. Chủ nhật là ngày nghỉ ngơi của cô, ra ngoại ô tản bộ hoặc chăm sóc cha mẹ.

Cô đang tảng bộ trên đường về nhà

Không chú ý đến một chiếc ô tô đỗở bên, lại càng không để ý đến khi cô rời đi, chiếc xe kia cũng chạy theo sát phía sau cô.

******

“Là cô ấy à?” Hai mắt sắc của park soyeon nhìn thẳng park jiyeon đằng trước, muốn tìm ra bóng dáng năm xưa trên người cô.

“Đúng ạ!” JR cung kính trả lời.

“Tốt lắm, công lao của cậu tôi sẽ nhớ.” Park soyeon khen ngợi.

Khi cô lo lắng park jiyeon không biết tung tích, người có nhiệm vụ bảo vệ park jiyeon vẫn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ nhiều năm qua, cho dù nhiều năm trước cô đã quên mệnh lệnh này, những người đó vẫn làm hết nghĩa vụ để ý đến hành tung của cô ta, JR là một người trong đó.

Năm đó Saber ra lệnh muốn người trong Busan phải nghiêm mật bảo vệ park jiyeon, nhưng không ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết là người cao nhất trong bang hạ lệnh.

Mọi người bắt đầu chú ý đến nhân vật park jiyeon này, thấy cô nhiều lần không sợ hãi bảo vệ cậu anh trai ngang ngược, bọn họ không khỏi cực kỳ bội phục với lòng gan dạ của cô, dù phía trên đã hủy lệnh bảo vệ, bọn họ vẫn đang thay phiên bảo vệ.

Mười năm cho đến khi park jiyeon học xong trung học, đại học, tốt nghiệp rồi vẫn luôn ở Busan, nghề nghiệp là cô giáo dương cầm.

Cô chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, nhưng người theo đuổi cô rất nhiều, mà nguyên nhân cô cự tuyệt chủ yếu là do anh trai cô park hyoyeon, anh ta chuyên đi gây chuyện, cách sống thì phóng túng.

Vợ chồng park gia là nhân viên nhà nước đã về hưu từ hai năm trước, hiện thời kinh tế trong nhà toàn dựa vào tiền hưu của vợ chồng park gia và tiền lương của park jiyeon. Sự phung phí của park hyoyeon tạo thành áp lực rất lớn cho cô, tiền lương của cô toàn cho park hyoyeon làm tiền tiêu vặt.

Đúng là dạng người ăn cơm chùa!

Park soyeon bực bội nắm chặt tay, nếu để cô gặp tên park hyoyeon, nhất định sẽ tẩn chết tên kia, bởi vì anh ta đã mất hết mặt mũi đàn ông rồi.

“Thật ra… Thật ra chúng tôi cũng không bảo vệ tốt cô park, thiếu chút nữa thì cô ấy đã bị anh trai mình bán đi.” JR ngập ngừng nói.

“Cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi!” park soyeon tý nữa va vảo nóc xe.

“anh trai cô ấy nợ tiền đánh bạc, chủ nợ đến cửa đòi nợ, park hyoyeon chẳng có tiền, bọn họ liền muốn bắt cô park đi.”

“Cô ấy có bị sao không?” Nếu không ở trên xe, park soyeon sẽ nhảy lên mất. Nếu có người dám động đến người của bang chủ, mà cô bảo vệ không chu toàn, cô còn mạng không chứ?

“Khi chúng tôi biết tin, lập tức phái người đi xử lý, mọi người kiếm tiền trả nợ cho park hyoyeon, bọn họ lập tức thả cô park về, cũng uy hiếp bọn chúng không được động đến cô park.”

“Làm tốt lắm!” Mạng của cô được giữ rồi.”Tìm cơ hội dạy dỗ park hyoyeon.”

“Tuân mệnh!”

Ánh mắt cô chuyển sang park hyomin nói: “Có cách gì tốt có thể thần không biết quỷ không hay đưa cô ấy đi không?”

“Gây mê cô ấy!”

******

“Bang chủ, đã đưa cô ấy đến biệt thựạ.” Cận vệ của Ham eunjung kính cẩn bẩm báo.

“Chuẩn bị đến biệt thự!” Ham eunjung vốn lạnh lùng khi nghe thấy cô đã đến biệt thự, hai mắt sâu tối hiện lên nét cười, khuôn mặt lạnh giá như có gió xuân thổi qua.

Làm cận vệ của bang chủ năm năm, lần đầu nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng và vô tình của bang chủ có biểu hiện khác, anh không khỏi cảm thấy may mắn, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ này, không dám tưởng tượng bang chủ sẽ tức giận cỡ nào.  

Nhưng, anh vẫn cảm thấy khẽ bất an, rốt cục người phụ nữ bang chủ chỉ có phải park jiyeon không? Nhưng nếu không phải, vậy đống lửa kia sẽ bốc đến đâu đây.

Vệ sĩ lặng lẽ đi sau Ham eunjung, trong lòng không chỉ có buồn bực, park jiyeon có sức quyến rũ mạnh đến mức làm bang chủ đổi tính sao?

Bang chủ thấy cô hôn mê như thế sẽ phản ứng thế nào?

Anh thừa cơ Ham eunjung nói chuyện với người quản lý, bấm điện thoại cho park hyomin, bẩm báo tình hình mới nhất.

Khi park hyomin biết được Ham eunjung đi về biệt thự, không khỏi có chút giật mình, chợt dặn dò vệ sĩ tùy cơ ứng biến, cô và park soyeon sẽ lập tức chạy đến biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung