chap 9-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

yêu thương hoài cũng không được phải bi thương 1 chút hihihi....mong mọi người ủng hộ

Park jiyeon sau mây mưa thường ngủ luôn, bất ngờ mở to hai mắt tỉnh lại nhìn eunjung nói: “Người trong hắc đạo có phải nói một là một, nói được thì làm được không?”

Ham eunjung gật gật đầu, “Trên cơ bản là như thế.” Ở chung với jiyeon một thời gian, với cá tính của jiyeon cũng có chút hiểu biết, như jiyeon hỏi vấn đề hiện tại, eunjung cược jiyeon nhất định có mục đích gì đó.

“Có ý gì?”

“Xem tình hình mà định.” eunjung kéo thân thể mềm mại của jiyeon lại gần, ôm chặt vào lòng.

“Vậy lời hứa của Unnie?”

“Em nói đi?”

“Unnie đã nói một tháng sẽ để em về nhà, ngày mai là đến ngày, unnie không thể nuốt lời.” park jiyeon nghiêm mặt nhìn eunjung nói.

“Tôi sẽ cho em về.” Nhưng cũng không nói không đón em lại. eunjung bổ sung thêm một câu trong lòng.

Jiyeon vừa lòng gật đầu, rúc vào lòng ấm áp của eunjung, nghĩ ngày mai có thể rời đi, trong lòng không khỏi có điểm vui sướng… Nhưng vì sao lại có chút khó khăn?

Không! cô làm sao có thể luyến tiếc rời khỏi eunjung?

Không có khả năng, tuyệt đối không thể!

“Đúng rồi, anh trai em bỗng thay đổi, có phải unnie…”

“Tôi phái người chỉnh anh ta, cả ngày chờ một bước lên trời là không thực tế, làm đến nơi đến chốn mới quan trọng, xem anh ta hiện tại có phải thực tế hơn không.”

“Thì ra đúng là unnie.” Thay đổi của anh trai, jiyeon thật là lòng tràn đầy vui mừng.

“Em nói nhiều quá, nếu không ngủ, chúng ta sẽ vận động một tý.”

“Chúng ta làm rồi mà.”

Ham eunjung xoay người đè lên thân thể mềm mại của jiyeon, tha thiết nói: “Lý do đã đổi, nếu ngày mai em phải về, không bằng chúng ta nói lời từ biệt một phen.”

Hai thân mình trần trụi lại dây dưa chặt chẽ, park jiyeon thở gấp nói: “unnie vừa mới mới…”

“Có thể là thuốc bổ của ông nội rất bổ.”

Tương lai nếu có cơ hội, cô nhất định không cho eunjung tẩm bổ nữa. eunjung vốn đã đòi hỏi vô độ, bị lão gia Ham gia tẩm bổ đến cố gắng như vậy, hại cô mỗi tối đều không thể ngủ ngon.

“Không muốn!” Tối hôm nay eunjung đã muốn jiyeon rất nhiều lần rồi.

“Không được không muốn!” eunjung nhiệt tình hôn môi jiyeon, bàn tay to dao động trên người jiyeon.

Ban đêm nóng bỏng sắp bắt đầu!

******

“Hiếm khi chúng ta có cơ hội bước vào biệt thự.” Park hyomin thoải mái nằm trên sofa, khẽ lắc ly rượu.

“Cô ấy về rồi!”

“Ngày mai lại đi đón cô ấy về.” Ham eunjung uống một ngụm rượu.

“Bang chủ, em muốn cưới cô ấy à?” những lời này của park soyeon khẳng định là nghi ngờ.

“Đúng.”

Nghe vậy, park soyeon cười to nói: “Nghe đại ca Ham gia nói, park jiyeon còn  liều mình vùng vẫy, không phải sao?”

“Em xin chúc mừng!” park hyomin nâng ly với eunjung, “Vậy đêm nay coi như là đêm chúc mừng kết thúc cuộc sống độc thân, cụng ly! Không say không về!”

“Đúng! Không say không về!”

******

Lúc đêm khuya, một cuộc động đất làm biệt thự rơi vào cảnh hỗn loạn.

Ba người Ham eunjung đều uống say, gọi thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng vẫn đành hợp sức mang ba người ra bãi đất trống trong biệt thự.

Cận vệ của Ham eunjung cầm lấy điện thoại đi hỏi tin tức, sau một lúc lâu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Động đất ở gần nhà cô park.”

“Cái gì? ! Nhà Cô park!” Nữ quản gia sốt ruột nói, vội vàng bấm số nhà park jiyeon nhưng điện thoại không kết nối, bà chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, nếu Cô park có chuyện không hay xảy ra, bang chủ có thể hay không…

Mọi người nhìn ba người say khướt, không biết nên đánh thức bọn họ thế nào, có người mang một thùng nước đến, đổ thẳng lên ba người, tiếp theo chợt nghe tiếng mắng thô tục.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nào!” Sau những lời này, park soyeon đánh một quyền vào cận vệ.

“Cô park nguy rồi!” Nữ quản gia sốt ruột hô.

Những lời này có tác dụng ngăn quả đấm lại hơn cả.

“Nói rõ!” Đáy lòng Ham eunjung nổi lên ý lạnh.

Nữ quản gia có chút nức nở nói: “Vừa mới xảy ra động đất, trong phòng rất nhiều đồ rung động, chỉ e xảy ra nguy hiểm, cho nên chúng ta phải ra khỏi biệt thự trước.”

“Cái này liên quan gì đến park jiyeon?” Ham eunjung hoảng loạn gào thét.

Cận vệ vội vàng trả lời: “Động đất gần nhà cô park, hơn nữa chúng ta đã gọi điện về nhà Cô park, nhưng không kết nối được.”

“Không thể nào, jiyeon nhất định không có chuyện… Tôi muốn đến đó, tôi muốn tận mắt thấy cô ấy còn khỏe mạnh. Đáng chết! Em nhất định phải khỏe mạnh cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ…” Vì sao trong mắt lại có hơi nước? eunjung đau đớn nhắm mắt lại.

“Bang chủ, ” nữ quản gia an ủi nói: “Cô park là người lương thiện, cô ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

******

Khi Ham eunjung tận mắt nhìn thấy tình hình bi thảm do động đất tạo thành, trái tim không khỏi đau đớn, jiyeon còn tốt không?

Có hoảng hốt không?

Có bị thương không?

Có phải… Có còn sống không…

Bởi vì động đất mà đường nghiêng sụp đổ, cầu gãy, xe không thể đi đến, Ham eunjung lập tức sai người đưa xe máy đến, lái xe máy đến nhà jiyeon, eunjung lòng nóng như lửa đốt muốn tận mắt thấy jiyeon bình an vô sự. Đi theo là hai vị phó bang chủ và cận vệ của eunjung.

Khi đến ngoài cửa park gia, đã là năm giờ sáng.

Eunjung nhìn căn nhà vốn bốn tầng, hiện thời đã chỉ còn hai tầng, tầng một, hai hoàn toàn bị vùi trong lớp đất. Hai mắt eunjung mở thật to, đôi tay nắm chặt.

“Bang chủ, có lẽ Cô park đã trốn ra được.” park hyomin hi vọng có kỳ tích xảy ra trên người park jiyeon, nếu không chỉ sợ bang chủ sẽ phát cuồng.

Một người dân bản xứ đi tới hỏi: “Các người đến tìm người park gia à?”

“Đúng, bọn họ có trốn được không?” Ham eunjung vội vàng hỏi.

Người nọ lắc đầu, “Chỉ sợ là không, từ lúc động đất đến giờ vẫn không nhìn thấy người nhà park gia.”

“Không! Không thể nào! Park jiyeon, em đi ra cho tôi!” Ham eunjung muốn đi vào trong, cô sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Park soyeon và cận vệ vội vàng ngăn eunjung lại, dư chấn không ngừng, nếu eunjung đi vào trong, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Giọng điệu park hyomin đau xót nói: “Bang chủ, Cô park có thể đã…”

“Không thể nào! Cô ấy không thể chết, cô ấy nhất định còn sống, tôi không tin mới mấy giờ ngắn ngủn, cô ấy đã… Tôi muốn đi cứu cô ấy!” Ham eunjung dùng sức tránh khỏi sự kìm chế của hai người lao về phía trước, lại bị ngăn lại, eunjung vung một quyền vào park soyeon.

Ba người park soyeon, park hyomin cập cận vệ dùng hết sức lực, mới có thể khống chế Ham eunjung trên mặt đất không thể nhúc nhích.

“Buông tôi ra! Tôi muốn cứu cô ấy ra ngoài! Tôi…” Không thể biết được người mình yêu bình an hay không, làm Ham eunjung không nhịn được bi thương mà nghẹn ngào trong lòng.

“Bang chủ, chúng em cũng hi vọng Cô park bình an vô sự, nhưng Cô park nếu còn ở trong, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không không cẩn thận một cái, Cô Bạch có thể bị đè chết.” park hyomin nhắc nhở eunjung.

“Lập tức tìm người đến lấy, mau!” Ham eunjung lập tức hạ lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung