chap 9-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiếp nà mọi người----------

Hai giờ sau, bắt đầu khởi công.

Bọn họ vừa đào vừa gọi người, chỉ mong có tiếng đáp lại, Ham eunjung kêu khàn cả giọng. Cho đến khi mặt trời xuống núi, eunjung vẫn không buông tay, tin jiyeon vẫn còn sống, sẽ không bỏ mình mà đi.

“Bang chủ, tối rồi, ngày mai lại đào tiếp.”

“Không được ngừng! Tiếp tục đào!”

“Nhưng trời tối tầm mắt không tốt, chỉ e làm Cô park bị thương.”

“Tìm máy phát điện đến, bật đèn đuốc sáng trưng bốn phía. Đã hơn mười hai giờ rồi, tôi không thể để cô ấy bên trong lâu hơn nữa, mau đào cho tôi. Còn nữa, gọi bác sỹ đưa thuốc đến, chẳng may cô ấy bị thương, lập tức cấp cứu.” Theo thời gian trôi qua, tính nhẫn nại của eunjung sắp hết rồi.

Sáu giờ sáng hôm sau, đột nhiên có người nói “Tìm được rồi”, Ham eunjung vội vàng tiến vào, trong một cái hốc nhỏ, eunjung thấy bóng người jiyeon, nhưng jiyeon lẳng lặng nằm đó, tựa hồ…

“jiyeon,jiyeon…” eunjung gọi nhưng jiyeon chẳng đáp lại, eunjung gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cho đến khi xà nhà bốn phía chuyển ra, lộ ra không gian một người có thể vào, eunjung lập tức khom người đi vào, bàn tay to run run phủ lên hơi thở của jiyeon. Ông trời ơi! Xin đừng để cô ấy rời khỏi con!

Hơi thởấm áp làm eunjung kém chút cảm động khóc thất thanh, eunjung dè dặt cẩn thận ôm jiyeon ra, vội vàng gọi bác sĩ khám cho cô.

Hơn hai giờ sau park jiyeon mới chậm rãi tỉnh lại, khi vẻ mặt mỏi mệt của Ham eunjung ánh vào mi mắt jiyeon, nước mắt như sợi châu đứt rơi xuống.

Xa nhau không đến hai ngày, jiyeon lại có cảm giác như mấy đời, nức nở nói: “Ôm… em…”

Sau một giây, jiyeon đã rơi vào cái ôm ấm áp của eunjung.

“Đừng khóc, ăn một chút gì nhé?” Thấy jiyeon rốt cục đã tỉnh lại, trái tim nôn nóng của eunjung cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Thật vất vả ăn xong ba thìa, park jiyeon giống như nhớ tới chuyện gì, kinh hoảng nhìn eunjung nói: “Người nhà của em đâu? Bọn họ còn khỏe không?” Nói xong, cô kích động muốn ngồi dậy.

“Đừng gấp gáp, tôi phái người đi đào, đừng nóng vội!” eunjung đau lòng nhìn dáng vẻ kinh hoàng và sốt ruột của jiyeon, sớm biết eunjung sẽ không để jiyeon trở về, thà rằng nuốt lời chứ không muốn cô chịu loại tra tấn này.

“Em sợ, rất sợ!” jiyeon ngã vào lòng eunjung khóc nói: “Em muốn đi cứu ba mẹ em, nhưng em bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp, em lại không có gì để đào, chỉ có thể lấy tay đi đào, mà em dùng lực thế nào, cũng không thể đào nổi tường kia. Em liều mình gọi họ, nhưng đều không có người đáp em… Không ai trả lời em…”

“Tôi biết.” eunjung đau lòng nhìn hai tay băng bó của jiyeon, khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên bàn tay nhỏ của jiyeon,eunjung sợ hãi, cực kỳ đau lòng.

“Em tưởng là em chết chắc rồi.”

“Chẳng lẽ em quên tôi rồi sao? tôi sẽ đến cứu em.” Tay Ham eunjung lau đi nước mắt cho jiyeon.

“Em không biết unnie có thể đến cứu em không.”

“Nếu giờ em không yếu như thế, tôi nhất định sẽ hung hăng đánh em một trận, cô bé.”

“Em nghe thấy unnie gọi em, em tưởng là em đang nằm mơ.”

“Đứa ngốc! Đó đúng là tôi gọi em. Trước khi chúng ta về nhà, cho em nghỉ ngơi thật tốt?” eunjung sợ hãi để jiyeon chờở đây, nếu có tin bất hạnh truyền đến, jiyeon nhất định sẽ không chịu nổi.

Park jiyeon lắc đầu, “Không cần, em phải ở lại đây chờ tin tức, em muốn nhìn thấy người nhà của em.”

“Thân thể của em…”

“Em chịu đựng được! Em xin unnie, để em chờở đây được không?” nước mắt trong suốt lại rơi xuống, jiyeon đáng thương nhìn eunjung.

Ham eunjung không thể cự tuyệt được cầu xin trong mắt jiyeon, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Jiyeon lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “unnie biết không? Khi em cho là em sắp chết, em rất muốn gặp unnie.”

Nghe vậy, trong lòng Ham eunjung tràn ngập nhu tình, cúi đầu hôn lên cánh môi tái của jiyeon.

******

Trong mơ bất an hỗn loạn làm park jiyeon ngủ không yên ổn, cho đến khi Ham eunjung kéo jiyeon không ngừng dãy dụa vào lòng, jiyeon mới khó khăn ngủ.

Nhìn dáng vẻ gầy yếu của jiyeon, Ham eunjung cảm tạ ông trời thật nhiều, không lấy jiyeon khỏi tay cô, nếu không eunjung khó có thể tưởng tượng được ngày sau sẽ ra sao?

Gần chạng vạng, park jiyeon tự tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện mình an toàn kề trong lòng eunjung, không khỏi dãn đôi mi thanh tú.

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy mỏi mệt nhưng dịu dàng của eunjung, trong lòng jiyeon bất an, thấp giọng hỏi nói: “Người nhà của em đâu?”

“Đã tìm được rồi.” Nếu có thể, eunjung không muốn nói cho jiyeon sự thật tàn khốc này, biết rõ jiyeon có ý muốn bảo vệ gia đình đến thế nào, jiyeon nhất định khó có thể nhận tin dữ này, nhưng eunjung có thể không nói sao?

“Ở đâu?” Ánh mắt jiyeon nhìn quét xung quanh, lại phát hiện không thấy bóng hình quen thuộc, cô sốt ruột vạn phần kéo eunjung nói: “Nói cho em, bọn họở đâu?”

Ham eunjung ôm bóng hình nhỏ bé vào lòng, nhẹ giọng nói: “Một giờ trước người nhà của em đều đã tìm được, bọn họ đã… Đã qua đời.”

“Không! Không! Không thể nào, không thể…”jiyeon như nổi điên giãy giụa, khóc lóc gào thét.

Hai tay eunjung ôm chặt jiyeon, “park jiyeon, em đừng như vậy, sẽ làm hại đến mình.”

“Em không tin! Em không tin!” jiyeon vẫn khóc kêu, “Em muốn nhìn họ, em muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ.”

“Em chắc chắn có thể chứ?”

“Đưa em đi!” jiyeon tránh cái ôm của eunjung, dùng sức hất cánh tay ra. Cô muốn nhìn tận mắt, nếu không cô căn bản không thể chấp nhận người nhà hai ngày trước còn tươi cười, hiện thời đã âm dương xa xách, không có khả năng đâu!

***

Ham eunjung vội ôm thân mình yếu ớt của jiyeon nói: “Đừng quá kích động, tôi đưa em đi.”

“unnie lừa em đúng không? unnie nói đi!” park jiyeon do dự mang hi vọng hỏi.

Eunjung không nói chỉ nhẹ đỡ jiyeon ra ngoài, jiyeon nhìn thấy sân nhà quen thuộc đã san thành bình đại, có thể biết uy lực của động đất kinh người thế nào.

Ham eunjung đưa jiyeon tạm vào lều, nhìn những di thể trùm khăn trắng, nước mắt jiyeon nhịn không được tràn mi.

“Không! Đây không phải sự thật, không phải sự thật…”

“jiyeon, tỉnh lại lại!” eunjung đỡ người jiyeon đi đến di thể của người nhà, nếu có thể eunjung thật muốn lập tức đưa jiyeon rời khỏi đây, không đành lòng nhìn dáng vẻ mất mát của jiyeon.

Park jiyeon run run đưa tay vén khăn trắng lên, đập vào mắt đúng là người nhà yêu quý của cô, trái tim cô đau như bị dao đâm thủng.

Jiyeon nhìn về phía cha mẹ, căn bản không muốn nhận sự thật này. Tối hôm đó người một nhà còn cùng ăn cơm, cha mẹ cực kỳ vui mừng khi anh trai trở nên biết chuyện, biết tiến lên.

Tiếp theo jiyeon nhìn di thể park hyoyeon, đêm đó anh mới nói cho cô, anh muốn đến nhà xưởng học nghề, nhưng hiện tại lại…

Park hyomin đốt hương đưa cho Ham eunjung, eunjung nhẹ nhàng đặt vào tay jiyeon.

“Tỉnh lại chút, đừng để họ lo lắng cho em.”

Jiyeon thắp hương rồi bái lậy, eunjung nhìn jiyeon chưa ngừng khóc, trái tim eunjung cũng đau đớn không ngừng, “jiyeon!”

“Em không tin! Em không tin!” jiyeon che mặt khóc, làm sao có thể trong thời gian ngắn, cô đã mất đi tất cả người nhà, để cô còn lại một mình trên đời làm gì chứ?

“Vì sao…” jiyeon đau đớn la lên, trước mặt bỗng tối sầm, thân mình suy yếu tựa như lá rụng rơi xuống.

“jiyeon?” Ham eunjung một tay đỡ cô vào lòng, khẩn trương gọi.

******

Khi park jiyeon lại tỉnh lại, cô khóc sướt mướt muốn về nhà cha mẹ, Ham eunjung lại nói gì cũng không chịu đồng ý.

“Em phải đi về!”

“Không được!”

“unnie dựa vào cái gì mà không được? unnie cũng chẳng phải là gì của em!”

“Hiện ở đó rất nguy hiểm, vài ngày nữa tự tôi sẽ đưa em về, giờ em nghỉ đi.”

“Em không cần nghỉ, em phải đi về! Em không thể để người nhà em nằm đấy, em phải đi về cùng bọn họ, unnie thả em về được không? Cầu xin unnie!”

“Tất cả di thể đã đưa đến nhà tang lễ, vài ngày nữa, tôi lại đưa em trở về. Em mới vừa trở về từ quỷ môn quan, người còn yếu, nghỉ ngơi vài ngày, em cũng không muốn để người nhà đã mất của mình lo lắng chứ.” eunjung kéo người con gái đang khóc vào lòng, dịu dàng an ủi.

“unnie không được gạt em.” jiyeon như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng eunjung.

“Ngủ đi.” eunjung nhẹ vuốt sợi tóc trước mặt jiyeon.

“unnie phải ở cùng em, không được đi.” Ánh mắt jiyeon bất an nhìn eunjung, sợở một mình.

“tôi sẽ không đi.” eunjung nhận lời, thấy thần sắc jiyeon sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

Mất đi người thân làm park jiyeon đau xót muốn lấy ấm áp và dựa vào người eunjung, bàn tay nhỏ bé của jiyeon lén luồn vào áo eunjung, mềm nhẹ vuốt ve eunjung.

“jiyeon, em đùa với lửa.” eunjung khàn giọng nói. jiyeon chưa bao giờ chủ động gần eunjung, vui sướng khẽ nảy lên trong lòng eunjung, nhưng người jiyeon yếu như thế, thật sự không thích hợp…

“Thích không?” jiyeon cố ý xoa đầu vú thô cứng của eunjung.

Hơi thở của eunjung càng ngày càng bất ổn, “Thân thể của em còn rất yếu…” Đáng chết! jiyeon hoàn toàn làm dấy lên dục vọng từ đáy lòng eunjung.

“Em muốn cảm nhận hơi ấm của unnie, được không?”

“Nhưng thân thể của em…”

Jiyeon mềm mại nói: “unnie dịu dàng một chút, nhẹ một chút…”

Eunjung điên cuồng hét lên một tiếng đè jiyeon xuống người, ánh mắt mang theo dục vọng mãnh liệt nói: “Em chắc chắn không? Giờ hối hận còn kịp.”

Park jiyeon ngẩng đầu ấn môi đỏ mọng lên môi eunjung, khiến cho eunjung phản ứng cuồng nhiệt, vội vàng cởi quần áo của hai người.

Eunjung mềm nhẹ hôn lên toàn thân jiyeon, nhẹ giọng nói lời an ủi, khi tiến vào jiyeon cũng không điên cuồng như trước, dùng sức nhẹ, dịu dàng tựa như sợ jiyeon vỡ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung