chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h30 chiều .

Từng cơn gió của ngày đông đập vào mặt khiến cậu lạnh buốt . Nhưng cái lạnh của thời tiết không lạnh lẽo bằng cái lạnh của đời người ...

Hôm nay là một ngày đáng buồn và đáng khóc . Nhưng cậu không muốn quan tâm . Sự bất hạnh của một cậu bé không thể nói chuyện đã làm cho cậu không còn biết khóc là gì , chỉ biết cúi đầu trong im lặng , vỗ về bản thân bằng sự chấp nhận và bỏ qua .

Trên con đường vắng tanh chỉ thoáng nhẹ tiếng xì xào của hàng cây già cỗi . Cậu tự thả mình giữa không trung để quên đi tất cả...

Bụp...bụp....bụp ....

Đó là những âm thanh đáng ghét phá vỡ sự yên bình mà cậu đang hưởng thụ . Cậu vội vàng trở về với thực tại . Hình như trong con ngõ phía trước có đánh nhau thì phải . Cậu lắng nghe rồi thở dài . Kệ ! đó là chuyện thiên hạ . Một kẻ tật nguyền như cậu thì không nên dính tới chỉ thêm phiền phức mà thôi.

- Thằng nhóc này ! Sao mày lì lợm thế hả ? Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi mà mày giả điếc không thèm nghe sao ?

-Này thằng mọt già ! mày đúng là gan to mới dám đánh lén tao ! Mày muốn chết hả ? - Chàng trai với ánh mắt sắc lẻm hướng thẳng về phía kẻ vừa đánh mình , tay trái đưa lên quệt quệt máu trên khóe miệng...

-Ha ha ! Tao tiểu nhân thế đó ! nếu không thì sao trị được một thằng bất trị như mày ! Tụi bay đâu ! Xử hắn đi ! Trả thù cho em trai tao !

Và rồi những âm thanh bạo lực lại nổi lên , dồn dập...

Cậu bước đi nhưng rồi lại không đành lòng ...Ở đây vắng người ...lỡ may...cậu lắc đầu...

Cậu dừng bước quay lưng về con ngõ đáng sợ đó.

Và người ta thấy bóng dáng của một cậu bé trên tay cầm cành cây gãy đập tới tấp vào mấy kẻ du côn.

Tất nhiên cành cây đó chỉ là " khoai sắn " với chúng , gãi ngứa còn chưa đủ huống gì .Bọn người lạ mặt sau một phút ngạc nhiên quay lại nhìn:

-Thằng nào đây? - Tên cầm đầu hất hàm

Cậu lặng im

- Mày là người quen của nó hả ? hay là người yêu ???

Im lặng

-Thằng nhóc này ? bố mày hỏi mà mày đứng trơ thế hả ?

Cậu đứng im , tim đập thình thịch , hai tay nắm chặt , cậu thoáng thấy bóng dáng của cậu nhóc xấu số đằng sau , đang rên rỉ với hàng tá vết thương trên người . Cậu muốn chạy quá nhưng hai chữ ' con người ' không cho phép cậu làm thế !

-Đừng nói tao ăn hiếp mày nhé ! tụi bây đâu ! xử nó luôn !

Mặt cậu tím tái , hai mắt nhìn chằm chằm vào phía người đối diện . Làm sao bây giờ ??? làm sao đây ??

Bỗng từ đầu con ngõ vang lên tiếng người rao bánh bao . Âm thanh ấy rất nhỏ có lẽ chỉ mình cậu nghe thấy được vì tai cậu cực kì nhạy với âm thanh.

Một tia sáng lóe lên trong đầu...

Rầm !

-Đại ca ơi ! nó ...nó...! - Lũ côn đồ tay cầm mã tấu ngơ ngác

Tên cầm đầu quay lại nhìn

cậu đã nằm dưới đất trong tình trạng chết lâm sàn.

Hắn ngẩng mặt lên , ông lão rao bánh bao đang đứng trước mặt và hốt hoảng nhìn tất cả.

Và như một sự tất yếu...

-Bớ bà con ! bớ bà con ! có kẻ giết người !...

giọng giao ' tu luyện ngàn năm của ông lão ' đã đc vận dụng một cách hiệu quả trong trường hợp này, cộng thêm cái mõ ' âm vang núi rừng ' cất lên lảnh lót...

Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng bước chân người rầm rập.

Lũ côn đồ há hốc mồm ngạc nhiên mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến chúng không kịp trở tay.

-Còn nhìn gì nữa ! chạy thôi ! không thì vào đồn cả lũ ! - tên cầm đầu hốt hoảng

Và thế là đã thoát , nhờ vào ' thiên thời , địa lợi, nhân hòa '

Khi chắc chắn là bọn chúng đã chạy hết , cậu vùng dậy đỡ kẻ xấu số lên rồi chạy nhanh ra khỏi ngõ. người ta kéo đến càng đông thì càng phiền.

Hai người chạy đến gần bờ sông thì ngồi bệt xuống bãi cỏ . Anh sau một hồi ngạc nhiên mới bắt đầu bình tĩnh :

-Này cũng dũng cảm nhỉ? - anh cười nhẹ

-Sao hỏi mà không trả lời ???

Cậu nhăn mặt chỉ tay vào miệng rồi lắc đầu

-A ! Thì ra là bị câm !

-Không thể nghĩ rằng có lúc mình phải nhờ một kẻ câm cứu ! thật nực cười !

Cậu cúi đầu không phải tự ái mà vì mệt mỏi . Hình như cả ngày cậu chưa ăn được gì .

Tiếng điện thoại reo lên . cậu mở máy ra. Là số của anh trai . Cậu vội vã lấy cặp chạy về không quên cúi đầu chào kẻ xấu số kia.

Anh nhìn theo...

Hai ngày sau

Đang ngồi trên ghế đá ôn lại mớ công thức vừa học , cậu nghe tiếng xì xào của mấy cô bạn ở dãy học bên :

-Tụi mày ơi phen này trường mình khổ rồi ! Nghe đâu hôm nay L.joe chuyển sang trường mình học đấy!

-Hả ? làm sao có thể được? tao tưởng nó đang học bên hanyang mà ???

-Nghe đâu hắn đánh con trai hiệu trưởng đến mức vào bệnh viện nên bị đuổi, cũng may ba hắn làm to mới cho hắn vào được trường mình .

-Không phải chứ ? tại sao lại là trường mình ? sắp khổ rồi !

Cậu nghe nhưng chẳng hiểu gì , giữa cậu và những cô bạn đó cách nhau một hàng rào thấp đầy hoa cỏ may. Đây là trường học cho cả h/s bình thường lẫn h/s khuyết tật . Hai dãy nhà học như hai thế giới khác nhau chẳng bao h tiếp xúc với nhau . phần lớn là h/s dãy A coi thường dãy B.

-Này Heehee làm gì mà thẫn thờ thế ?

Ricky vỗ vai cậu bé cười tươi hỏi . ricky là người bạn thân tốt nhất của cậu từ khi vào đây học . một người bạn thật sự tốt .

( mình đang ôn lại bài )

-Siêng gớm nhỉ ?

( không phải siêng mà là ko muốn bị điểm thấp thôi .)

-Xời ơi cậu cứ lo xa ! Tối nay mình qua chở cậu đi ăn kem! OK? - Ricky cười híp mắt hai má ửng hồng lên.

Cậu cười.

Chuông vào h học reo lên .Tất cả h/s đã ổn định hết . Nim nằm trên bàn tự dưng thấy buồn . hôm nay anh trai cậu phải đi Mỹ để làm dự án chỉ có mình cậu ở nhà .

Bỗng tất cả trở nên láo loạn , cậu ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa , sao lại đông người thế nhỉ ? hiếm khi thấy h/s dãy A sang ' thăm ' dãy B nhiều đến thế.

Ricky hốt hoảng chạy vào lôi cậu ra ngoài

ko biết chuyện gì nên cậu chỉ ngơ ngơ ngác ngác

và cậu khựng lại khi thấy người đang đứng trước mặt mình :

-Chào Chanhee ! - một nụ cười mỉm cất lên

-Chuyện gì thế nhỉ sao anh ấy biết cậu ta ?

đó là sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh . anh trừng mắt nhìn, tất cả lùi ra , trở về trong im lặng .

cậu chỉ biết im lặng nhìn kẻ đối diện. là kẻ tàn bạo nổi tiếng trong giới h/s của tỉnh sao ? Nhưng sao lại là người đó ? là người mà cậu đã cứu hôm nọ chứ ??? bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cậu .

-Chiều nay tan học đợi tôi ở cổng trường !

Và anh quay đi để lại một đống thắc mắc cho những kẻ tò mò .

~ m.n ủng hộ mình lấy động lực viết tiếp nha ~ cảm ơn m.n ~












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro