chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết tiết 5 , cậu trải qua 3 tiết học với sự ' chăm chú ' của lũ bạn tật nguyền trong lớp . Mặc dù họ cũng như cậu , không biết nói nhưng tò mò là bản chất của con người , làm sao tránh khỏi . Cậu lắc đầu đứng dậy xách cặp đi về .

Ra tới cổng cậu mệt mỏi đứng dựa vào thành tường . Anh ta thực sự đáng sợ đến vậy sao ? tàn ác đến vậy sao ? thế mà cậu cứ nghĩ đó chỉ là một anh bạn xấu số bị người ta ăn hiếp . Thật khờ khạo.

-Này , lên xe !

Đó là tiếng của anh , anh đang ngồi trong xe nói vọng ra . Cậu giật mình chạy đi

Nhưng không thoát được , anh nắm tay lôi mạnh khiến cậu nhăn mặt .

- Tôi bảo mà bạn không nghe sao ? lên xe đi !

Cậu nhất quyết không chịu đi , một trận giằng co trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt .

Ai cũng ái ngại cho cậu bé tội nghiệp nhưng không dám làm gì.

anh lôi mạnh cậu về phía chiếc xe , và dù có phản ứng kịch liệt đến đâu thì cậu vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như sắt của anh.

Và người ta thấy l.joe lôi mạnh cậu rồi đẩy vào trong xe . Cánh cửa ô tô đóng sập lại . Chiếc xe từ từ lăn bánh .

Mặt cậu đỏ ửng lên , ánh mắt tức giận nhìn anh đang ngồi tì tay lên trán đăm chiêu suy nghĩ .

-Đừng có nhìn như thế ! tôi không thích !

Không thể chịu đựng được nữa . Dù không thể nói nhưng cũng ko thể để thế này được nữa . Cậu hoa tay múa chân tỏ thái độ .

-Bạn nói tôi là người bất lịch sự hả ? tôi bất lịch sự lâu rồi , không phải chỉ đến bây giờ đâu.

Cậu ngớ người . Ngôn ngữ của người câm sao hắn lại hiểu được nhỉ ?

-Ngồi im đi , tôi sẽ tặng cho bạn một món quà ! dẫu sao bạn cũng mang tiếng cứu tôi hôm trước!

Cậu tròn mắt , đây là cách trả ơn của anh ta sao ? đúng là l.joe lúc nào cũng sặc mùi bạo lực !

Chiếc xe dừng lại tại một con đường vắng . Cậu nhìn ra . Sao trông quen thế này ? đây chẳng phải là con hẻm hôm trước anh ta bị đánh sao ???

-Xuống xe đi ! - hắn la lớn

Cậu nhăn mặt bước ra . Anh không ngần ngại cầm tay cậu dẫn vào con ngõ đáng sợ đó . Không hiểu sao tim cậu lại đập thình thịch , linh cảm có chuyện không hay ...

Vào đến trong , tại nơi đó , một đám người đang đánh một người , cảnh tượng y hệt lúc đó . Cậu nhìn anh với ánh mắt sửng sốt.

-Tụi bây ! Dừng tay!

Đám người đó ngưng lại đứng dạt sang hai bên. Cậu tá hỏa khi nhận ra tên đó là kẻ cầm đầu hôm trước . Bây giờ trông hắn thê thảm hơn anh rất nhiều , máu me bê bét , khuôn mặt gần như biến dạng.

l.joe bỏ hai tay vào bọc quần thủng thỉnh tiến lại gần tên cầm đầu cúi người xuống :

-Thế nào ? ngọt ngào chứ ? tao đã nói trước là đừng đụng vào l.joe này ! không có kết quả tốt đẹp đâu!

Mặt l.joe đột ngột biến sắc từ tươi tỉnh vui vẻ sang sắc lạnh đáng sợ. Cậu thấy anh rút ra từ trong túi quần một con dao sắc nhọn , ánh kim loại lấp lánh dưới ánh nắng chiều .

Cậu tím mặt

-Cái ngu nhất của mày là gì mày biết không ?là dám đụng vào tao và làm tao chảy máu !

Á á á á ...

Cậu xuýt ngất khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt...

Tên cầm đầu la trong đau đớn khi bị l.joe cầm cây dao rạch một cách chậm rãi hình dấu nhân trên lưng . Trong đôi mắt cậu bây giờ anh hiện nguyên hình là một tên ác quỷ . Và cậu khóc , khóc vì sợ hãi , vì thất vọng .

-Tao tặng mày cái này , cứ coi như là một đánh dấu nho nhỏ để mày nhớ về tao !

L.joe đứng dậy vứt con dao xuống đất , nụ cười nhếch mép . Một vẻ đẹp của ác quỷ .

Anh đứng dậy tiến về phía cậu:

-Thế nào , món quà này bạn thấy hài lòng chứ ? Thôi ta về.

Anh cầm tay cậu bước ra khỏi con ngõ . Cậu tức giận giựt mạnh tay ra . Cậu thấy ghê sợ l.joe , cậu ta chỉ mới bằng tuổi mình thôi...

Cậu muốn đi bộ về nhưng l.joe không cho , cậu lặng lẽ lên xe ngồi .

Đến con đường gần nhà , cậu nằng nặc đòi xuống , chiếc xe dừng lại , cậu mệt mỏi bước ra .

-Này ! -l.joe gọi lại

Cậu vẫn bước đi

-Từ nay về sau tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với bạn . Hãy quên rằng chúng ta đã từng gặp nhau!

và chiếc xe lăn bánh ...

Lòng cậu thắt lại

............................................................................................

Lee Byung Hun thường gọi là l.joe , là con trai của một doanh nhân kinh doanh bất động sản nổi tiếng trong vùng ( trước đây là một diễn viên nổi tiếng của thập niên 80) . Ông là người có ảnh hưởng lớn nhất đến tình hình phát triển kinh tế của tỉnh . Từ năm lớp 8 đến năm 12 , số lần chuyển trường của anh là không đếm được . Và cứ như là một cái lệ , cứ sau một lần chuyển trường là sẽ có một vụ trấn động do chính tay anh gây ra, nhẹ là phá trường , nặng là đánh bạn gây thương tích . Học sinh trong tỉnh biết đến anh như là một người không có trái tim , chỉ biết độc ác , tàn nhẫn và hành hạ người khác . Cũng không ai biết nguyên nhân lối sống tàn bạo mà anh vẫn đang tôn thờ . Và cái tên l.joe mỗi khi nhắc đến khiến cho tất cả m.n phải rùng mình .

............................................................................................

Ngồi một mình trong phòng , cậu muốn ra ngoài đi dạo , nhưng trời đã tối không biết có an toàn không . Cậu đánh bạo lấy áo khoác rồi khóa cửa ra ngoài . Chỉ mới 8h cũng ko phải là quá muộn.

Ngoài đường vẫn tấp nập . Công việc khiến con người luôn phải hoạt động . Nhưng như thế lạ vui chứ ở nhà một mình buồn lắm . Cậu mỉm cười rồi cúi đầu bước đi .

Có tiếng bước chân người phía sau thì phải ... ko phải một mà là rất nhiều

Cậu vẫn bước đi ...

Càng ngày tiếng bước chân càng gần

Cậu ko quay đầu lại nhìn nhưng bắt đầu thấy sợ

Cậu nhắm chặt mắt lại quay lưng dùng hết lực đánh mạnh vào gáy kẻ bám theo

cậu chỉ kịp nhìn thấy một thân hình to đùng kêu lên một tiếng rồi nằm bất động .

Những bóng đen phía sau bỗng dưng chạy mất . Cậu run rẩy cúi xuống nhìn mặt kẻ bám theo.

Là một thằng con trai , áo bull đỏ , quần hộp đen cao khoảng 1m75

Cậu bắt đầu toát mồ hôi

Chợt cậu thấy cánh tay của người đó động đậy hắn ta nhăn mặt lấy hai tay chống đất ngồi dậy

Cậu hoảng hốt đứng vụt dậy

-Trời ơi ! bạn nghĩ tôi là người xấu hả ? Khổ thật ! tôi đang đi trên đường thì thấy một đám người bám theo bạn , mà chỗ này lại vắng người , vì sợ bạn bị người ta bắt nên mới đi theo , ai ngờ ...

Cậu thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn không tin

-Ok bạn không tin thì thôi ! Tôi đi là được chứ gì ! người đâu đa nghi quá đáng ! có chuyện thì đừng trách tôi....

Cậu nhìn theo , trông ko giống người xấu chút nào , chẳng có thằng du côn nào mà đi giày adidas mặc áo bull quần hộp và đeo balo cồng kềnh cả.

Thế là cậu chỉ còn một mình . Cậu lắc nhẹ cái đầu rồi đứng dậy bước đi . Phải về nhà thôi , ngoài đường một mình nguy hiểm lắm.

Một cơn gió nhẹ khẽ luồn qua mái tóc....

Ứ ...ứ...ứ...

Cậu hoảng hốt khi thấy mình đang bị ai đó bịt miệng lôi đi , ko phải một mà là ba bốn người . Cậu hết sức vùng vẫy nhưng việc không nói được đã ko thể cứu cậu vào lúc này ...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro