chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụp...

Tên bịt miệng cậu đột ngột ' đo đất ' khi bị đánh một cú trời giáng sau đầu . Cậu nhóc ấy đã quay lại...

- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa ? Chạy thôi !

Và cậu nhóc cầm tay cậu chạy thật nhanh về phía con đường lớn.

Những bước chân đuổi theo rầm rập cùng những tiếng la inh ỏi . Cậu tự hỏi số mình tại sao lại gắn liền với mấy tên xã hội đen này không biết . Cậu nhăn mặt đau khổ ...

Chạy được 20 phút bóng dáng những kẻ phía sau đã không còn . Người mệt nhừ , cả hai cùng ngồi bệt dưới chân cây cầu lớn.

- Thế nào ? Đã đứt hơi chưa ?

Cậu thở hổn hển không nói gì

-Cũng may tôi thấy ko an tâm nên mới quay lại ko thì ...

Hức hức hức...

Cậu bật khóc tơi tả

- Làm cái gì thế?? Sao tự nhiên khóc ??? - cậu nhóc hốt hoảng

Chưa bao giờ cậu gặp nhiều chuyện đáng sợ như thế . Mà lại chỉ có một mình.

........

- Ok! Ok! mọi chuyện đã qua rồi mà ! nguy hiểm cũng đã qua rồi bạn đừng khóc nữa ! Nhìn xấu quá đi!

Nghe đến câu ' Xấu quá đi ' cậu im bặt.

- May phước là đã nín!

Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu bạn lấy tay lau nước mắt cho mình . Một cử chỉ mà từ xưa đến nay chỉ có anh trai làm với cậu.

- Rồi đó ! nước mắt đâu mà nhiều thế không biết! Lau hoài mà vẫn còn ướt!

Cậu bỗng giật mình đứng vùng dậy . Hình như từ nãy đến giờ cậu quên mất cậu nhóc đó là người lạ , là người mình chưa quen biết.

- Sao thế ? Lại bị gì nữa à ???

Cậu quay lưng bước đi.

- Này , sao hỏi gì cũng không nói thế ? Chẳng lẽ bị bệnh khinh người ???

Cậu bắt đầu thấy khó chịu.

- Ơ hay tôi cứu bạn mà bạn bỏ đi không lời cảm ơn sao ?

Cậu đứng lại , suy nghĩ một lát rồi cúi đầu thay cho lời cảm ơn.

-Ơ... kì cục nhỉ ?

Một con người không biết tinh ý gì cả . Cậu nghĩ thế rồi bước nhanh.

Nhưng cậu ta lại chạy tới níu tay cậu lại

-Tôi đã nói xong đâu mà bạn bỏ đi thế ? Bạn ... bạn... không nói được hả ?

Cậu dù hơi bực mình nhưng cũng gục đầu.

-Tôi ...tôi ...xin lỗi! Tôi không biết , cứ nghĩ là bạn không thèm nói chuyện với người lạ.

-Tôi đưa bạn về ! ok?

Lần này cậu không phản ứng gì . Đi về một mình lỡ lại có chuyện ko hay thì khổ . Cứ để cậu ta đi cùng vậy .

Vậy là hai cái bóng rảo bước trên con đường vắng yên ắng.

Đó là một chàng trai đặc biệt . Cậu cảm thấy thế khi nhìn vào đôi mắt biết cười của cậu nhóc . Một cảm giác gần guic đến kì lạ.

-Bạn ko nói được thì tôi hát cho bạn nghe vậy nhé ! Có chịu để tôi tra tấn lỗ tai cho bớt buồn ko ?

Cậu ngạc nhiên nhìn lên.

-Mà bạn ko đồng ý cũng ko được! vì bây giờ tôi thích hát , ko hát thì tôi ko chịu nổi!

Cậu bật cười.

Và sự thật cậu ta hát rất hay . Cậu lắng tai nghe bằng tất cả niềm say mê mà quên mất là mình đã đi quá xa so với đường về nhà . Cho đến khi chiếc đồng hồ của nhà thờ gõ 10h thì cậu mới giật mình.

-Sao thế ? tôi hát dở quá khiến bạn thất kinh à ? Đâu đến nỗi thế nhỉ ??? - cậu nhóc vẻ mặt đau khổ.

Cậu lắc đầu, huơ huơ tay .

-Bạn nói gì / mình ko hiểu???

Cậu quên mất là cậu ta ko thuộc một thế giới với mình.

Cậu cầm tay cậu nhóc dẫn đi theo hướng ngược lại. Đến căn nhà xanh nhạt có cái cổng được che phủ bằng giàn hoa giấy đỏ thẫm , cậu dừng lại rồi lấy tay chào tạm biệt.

- À! đây là nhà bạn hả ?

Cậu gật đầu rồi bước vào mở cổng , cậu nhóc nhìn theo cho đến khi cậu đã bước vào trong nhà mới đi về .

Nằm trên giường , cậu nghĩ về những gì đã xảy ra . Cậu thấy vui vì ít ra trên đời này còn có người tốt thật sự . Ko giống như L.joe.............

Sáng hôm nay là chủ nhật , cậu tự thưởng cho mình bằng một giấc ngủ nướng . Nhưng tiếng chó sủa inh ỏi ngoài cổng khiến cậu ko tài nào ngủ tiếp được . Mọi khi lũ chó hàng xóm đâu có ' hợp xướng' vào buổi sáng , chỉ trừ những lúc có trộm hay người lạ thôi . Cậu chạy ra ngoài...

Ra đến cổng , nào là Lulu , Bubu ,Toto , Roro đứng xếp hàng trah nhau ' khoe giọng'. Dưới giàn hoa giấy đỏ tươi , cậu giật bắn mình khi thấy cậu nhóc tối qua ngủ trước cửa nhà mình.

Cậu vội vã lay lay cậu bạn còn đang ngủ say như chết , ngủ ngoài đường mà trông thanh thản dễ sợ!

Cậu nhóc cựa mình , vươn vai rồi mở mắt . Chanhee trông thấy cái phone nhạc thoáng sau mai tóc , hèn gì chó sủa inh ỏi mà vẫn ngủ được.

-Hơ ! bạn dậy rồi à? Chào buổi sáng! ^^

Chanhee huơ tay tỏ vẻ khó hiểu.

-Bạn đang nói gì thế?

Cậu bực mình chạy vào nhà lấy cuốn sổ tay với cây bút.

( Sao bạn lại ngủ trước nhà tôi ?)

- À! Mình xin lỗi ! nhưng thực sự mình ko có nhà! Mà ngủ ở gầm cầu thì nhiều mỗi lắm! Nên mới đến đây , bạn ko giận mình chứ ?

( Ko sao , nhưng mà bạn là trẻ lang thang à???)

- À ừ ! Cứ cho là vậy đi! mà mình có thể vào trong nhà bạn để rửa mặt ko ?

Chanhee bối rối . Cho một thằng con trai lạ vào nhà...có nên ko ???

- Nếu bạn thấy ko ổn thì cũng ko sao! Mình chỉ hỏi thế thôi! Mình đi nhé!

Và ko hiểu sao, cậu níu tay lại...đó cũng là cái níu tay mở màn cho hàng loạt những điều đầy đau thương và hạnh phúc sau này.

-Sao thế? - cậu nhóc ngạc nhiên

(Bạn vào trong đi)

........................

- Nhà vệ sinh ở đây hả? - cậu ta cười

Chanhee gật đầu

-Cảm ơn bạn nhé!

Cậu ko nói gì nhưng khẽ mỉm cười, một con người rất lịch sự.

Bước ra phòng khách, chợt chiếc balo mà xanh rêu đặt trên bàn làm cậu chú ý .Cái móc bằng kim loại gắn trên ba lô là của nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng. Cậu biết được là vì anh trai cậu cũng có một cái cặp của hãng này , giá thì trên trời. Sao một kẻ lang thang lại xài đồ đắt tiền thế nhỉ??? chẳng lẽ ăn cắp của người ta?????? Cậu vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ đó . Ko hiểu sao cậu rất tin tưởng con người này.

-Đúng là rửa có khác, thoải mái thật!

tiếng cậu nhóc đằng sau làm chanhee giật mình.

-Nhà bạn dễ thương thật đó , rất ấm áp, tôi thích những ko gian như thế này!

- Xin lỗi bạn nhé! mình có việc gấp phải đi , hẹn gặp lần sau nhé!

Chanhee nhìn cậu nhóc gật đầu.

Sáng thứ 2 đầu tuần, trong bộ đồng phục , cậu nhanh chóng khóa cửa rồi đến trường.

Và những người ko muốn gặp lại đang xuất hiện trc mặt cậu...

-Này! bạn Chanhee ! À ko, phải gọi là chunji cho thân mặt nhỉ???- cậu bạn dãy A cười nham hiểm.

Chanhee chẳng còn lạ lẫm với đám người này. Đứa cầm đầu tên Ken , là một h/s cá biệt ,ko hiểu ở cậu có cái gì khiến hắn gai mắt mà từ lúc đặt chân vào đây học hắn luôn chọc ghẹo và gây rối cho cậu.

-Hôm nay mặc đồng phục nhìn cũng 'xinh' nhỉ ??? nhưng mà trắng quá nhìn chói cả mắt , hay để tụi này làm cho bớt trắng dễ nhìn hơn nhé! cả đám cười ầm lên.

Cậu hoảng hốt , hai đứa bên cạnh tay đã cầm sẵn bao cát

-Định chạy hả? chạy đâu cho thoát?

Cậu cố vũng vẫy khỏi đám người bất lịch sự ấy. bỗng L.joe từ xe ô tô bước ra . Ko hiểu sao cậu lại nghĩ rằng l.joe sẽ cứu mình và cảm thấy hy vọng...

Nhưng anh chỉ nhìn cậu đúng một cái rồi đút 2 tay vào túi quần thủng thỉnh đi vào trong.

-Còn chờ gì tụi bay ! ném cát vào người nó đi!

Cậu nhắm mắt lại , bây giờ chắc chỉ biết đứng chịu trận thôi.

-" Chị em đâu " ! xông lên đè chết tụi nó đi!

Tiếng Ricky vang lên đầy ' oai nghiêm' làm cậu mừng rơn. Người bạn lúc nào cũng xuất hiện kịp thời.

Và thế là cảnh tượng ngàn năm có một ở bên ngoài nhưng lại là chuyện cơm bữa ở ngôi trường này lại xảy ra.

Những ' vóc dáng' duyên dáng với trọng lượng trung bình 71kg và chiều cao xấp xỉ 1m11 đang hùng dũng như những quả đại pháo đáng yêu đang đồng loạt bay lên và " an tọa " trên người của 5 chàng trai mảnh khảnh " liễu yếu đào tơ " khiến các chàng chỉ có thể á lên một tiếng rồi rơi vào im lặng. Người ta bây giờ chỉ nghe thấy tiếng hư hử đứt quãng của những XY tội nghiệp.

-Nói cho mày nghe lần cuối nhé thằng suy dinh dưỡng ! Dám đụng vào Chanhee của tụi này thì chỉ có nước lép kẹp như cá thờn bơn thôi. Liệu hồn lần sau nhé!

Cậu bật cười

- Mình vào trong thôi ! vào giờ học rồi .

-Lần sau đừng dại dột thế nhé! gặp tụi nó thì phải chạy thật nhanh ai lại đứng ngơ ngơ cho tụi nó chặn lại! - cu Ríc nhắc nhở

(Cảm ơn Ríc )

-Ối dào! chuyện nhỏ! có phải lần đầu mình cứu cậu đâu.

.................................................








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro