chap 104: số phận nghiệt ngã...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên phía xe của anh đang ngồi...

.

– Quái lạ ! Sao lúc nào mình cũng nghe tiếng con nhỏ lanh lảnh bên tai thế nhỉ ???? – L.joe dừng tay, thả tập hồ sơ lên chân rồi nhíu mày nói lẩm bẩm. Theo phản xả thường gặp, anh ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn ra phía ngoài...

.

– Mình đúng là ngốc ! – Sau một hồi nhìn ra phía ngoài xe, L.joe nhếch môi cười nhẹ, lắc đầu rồi tiếp tục cầm tập hồ sơ lên xem xét.

.

Chắc hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại vì sao L.joe không nhìn thấy Hee. Nhưng đúng là "đã nghèo mà lại gặp eo"! Lúc anh ngẩng mặt lên nhìn thì chủ của chiếc xe nằm giữa xe của Hee và L.joe đang ngồi tự dưng mở cửa bước ra, tiến lại phía đuôi xe của mình **** mắng thậm tệ một chiếc xe nào đó đi sau do không kịp đạp phanh đã húc trúng xe của ông ấy. Cái dáng hình lon bia của ông ta che luôn khuôn mặt cùng cánh tay đang cố sức để gọi L.joe của Hee....

.

Vậy đấy ! Trong cuộc sống luôn có những vật cản trở ngoài tầm kiểm soát của chúng ta !

.

Sau một hồi gọi đến khàn giọng trong vô vọng, cuối cùng Hee phải ngậm ngùi thu người vào lại phía trong xe. Đường đã thông, hàng trăm chiếc ô tô đua nhau nhấn ga chạy vù về phía trước. "Rồi cũng sẽ gặp thôi! Có lẽ anh ấy sẽ về nhà !" Hee tự trấn an mình....

.

15 phút sau, taxi đưa Hee tới trước cổng nhà L.joe, ông lái xe ngước đầu lên nhìn căn nhà trước mặt mình mà suýt...rớt cổ. Cũng đúng thôi, nó cao đến thế cơ mà ! Hee nhanh chóng thanh toán tiền nong rồi chạy lại cửa bấm chuông. Màn hình hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trạc ngoài 40, mặc tạp dề đang cất giọng hỏi Hee :

.

– Xin hỏi ai đó ạ ?

.

– À chào dì ! Cháu tới để gặp L.joe...à nhầm, gặp ByungHun ạ !

.

– Xin lỗi cậu ! Nhưng cậu chủ hồi trưa đã đi công chuyện với ông chủ rồi, hiện vẫn chưa về nhà !

.

– Sao ạ ???? – Hee ngạc nhiên hỏi lớn.

.

– Cậu có nhắn gì với cậu chủ không để tôi nói lại cho !

.

– Dạ...không có gì ! – Hee tiu nghỉu định quay lưng bước đi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay ngoắt lại nhìn vào màn hình – Cô ơi ! Nếu bạn ấy về, cô nhắn dùm cháu là 5h30 đến bờ sông Lency để gặp cháu nhé ! Cháu sẽ đợi bạn ấy ở đó ! Tên cháu là Hee !

.

– Vâng ! Nếu cậu chủ về tôi sẽ nhắn lại ngay !

.

– Cám ơn cô ạ !

.

Hee bước từng bước chậm rãi trên con đường vắng. Bây giờ cậu sẽ đi thẳng đến bờ sông và ngồi đợi anh ở đó. Bờ sông Lency chính là nơi đầu tiên mà hai người gặp nhau, đúng hơn là địa điểm dừng chân sau khi Hee cứu L.joe khỏi tay của lũ côn đồ mà cậu đã gặp trong con hẻm nhỏ.

.

Đang thơ thẩn suy nghĩ, Hee không để ý rằng đang có một chiếc ô tô chạy chậm chậm phía sau lưng mình....

.

Mãi đến khi cậu vấp phải một tảng đá cồng kềnh nằm trên đường và ngã khuỵu xuống ( Hee có một tật xấu là cứ hễ tập trung suy nghĩ chuyện gì thì sẽ không để ý những gì xung quanh nữa !) thì chiếc xe mới dừng lại và người trong xe mở cửa bước ra........

.

– Em hậu đậu thật ! Có đau lắm không ?

.

Hee nhăn nhó ngẩng mặt lên, tay xoa cái chân đang dần dần sưng vù lên...

.

– Ơ ! Anh Niel ! Sao anh lại ở đây ???

.

– Ôi trời ! Tôi đi sau em từ nãy đến giờ mà em vẫn không biết hả ??? Sao mà vô tâm quá !

.

– Hơ ! Thế ạ ??? Em không biết ! Ui da ! Đau quá ! – Hee nhăn mặt khi lỡ nhấc chân lên.

.

– Đưa tôi xem ! Chậc ! Bị trật khớp rồi ! Đi đứng kiểu gì mà....- Niel lắc đầu.

.

Không nói không rằng, anh ta đột ngột nhấc bổng Hee lên rồi thả vào trong xe. Cậu chẳng kịp ú ớ thêm tiếng nào, đến khi an tọa trong đó mới lắp bắp hỏi :

.

– Anh làm ...làm gì thế ????

.

– Tôi phát mệt với em ! Hèn gì người ta bắt tôi phải luôn bên cạnh em 24/24 ! Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao ! – Niel vừa nói vừa mở cửa xe bước vào, tra khóa vào ổ rồi từ từ cho xe dời bánh.

.

– Anh nói gì thế ???? Em không hiểu ????

.

– Làm sao em hiểu được ! Chính tôi còn chẳng muốn hiểu ! Mà em đi đâu mà về hướng này thế ??? Nơi em ở hình như không phải đi theo lối này !

.

– Em...em đi gặp một người ! Anh chở em tới đó được chứ ?

.

– Đâu cơ ?

.

– Bờ sông Lency ạ !

.

– Nhưng chân em đang đau, phải băng bó lại đã chứ ????

.

– Không sao ! Cũng không nặng nề gì lắm !

.

– Đừng có giở thói cứng đầu với tôi ! Không ăn thua đâu ! Không nói nhiều ! Bây giờ tôi đưa em về !

.

– Ô hay cái anh này ! – Hee thoáng bực mình nhưng bỗng chốc cậu ngẩn người ra....Cách nói chuyện này...Thật sự là rất quen...quen đến mức khiến Hee thấy cay cay sống mũi...Phải ! Cái thái độ này chỉ có anh trai mới từng làm với Hee...

.

– Em sao thế ???? Nói có vậy thôi mà cũng dỗi à ? – Niel cười xòa, đưa tay xoa xoa đầu Hee.

.

– Ai hơi đâu mà dỗi ! – Hee bối rối nghiêng người né rồi quay mặt ra phía cửa, ngăn đi một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mi. Sao càng lúc, Hee càng thấy con người này giống anh trai mình đến kì lạ.

.

Chiếc xe dừng trước cổng nhà bác Ly, Niel bước ra rồi chạy sang phía đối diện mở cửa cho Hee đi xuống...

.

– Vào băng bó chân cẳng rồi muốn đi đâu thì đi !

.

– Anh thật là... – Hee nhăn nhó nhưng cũng phải chìa tay ra năm lấy tay Niel vì tình hình lúc này thì cậu bé không thể nào tự bước xuống một mình được, cái chân càng lúc càng đau buốt.

.

Mọi chuyện sẽ chỉ có thể, tất cả sẽ chỉ đơn giản như thế nếu như ngay tại lúc đó, tại thời điểm đó, không có một chiếc xe đang đỗ cách nhà bác Ly gần 10 mét, và người trong xe, không phải là L.joe..................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro