chap 29: khi L.joe không nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hee giật mình nhìn lên , mặt vẫn đầy nước mắt.

- Bạn thuộc cái thể loại gì thế hả? Lúc thì cười như điên như dại , lúc thì khóc như chuẩn bị lên pháp trường . Bạn đừng khiến tôi phải bực mình chứ? - L.joe quát lớn để có thể át đi tiếng khóc lớn của Hee.

Trông L.joe bây giờ chẳng khác nào ác quỷ , Hee nín ngay lập tức. Nhưng vẫn còn nấc nấc.

- Nín rồi phải không? Giờ thì xích qua một bên đi!

Hee ko hiểu L.joe đang nói gì.

- Tôi nói bạn nằm xích qua một bên! Tôi sẽ nằm ngủ với bạn để tránh việc bạn khóc rống lên phá vỡ giấc ngủ của tôi lần nữa!

Hee hốt hoảng nhìn anh. Cậu ko tin vào tai mình nữa. Tim Hee như ngừng đập, chẳng lẽ máu ác quỷ đã hiện lên sao???

- Nhìn gì mà nhìn? Bạn có thích như thế không? - L.joe đột ngột dịu dàng cúi sát mặt Hee hỏi.

Tất nhiên là cậu lắc đầu quầy quậy.

- Thế thì nhanh chóng chạy sang phòng bên đem chăn gối qua đây cho tôi! Nhanh!

Hee tức tốc phóng sang phòng bên cạnh quơ hết đống chăn gối có trên giường anh trai rồi đem qua phòng mình mặc dù cậu cũng ko hiểu được L.joe đang muốn làm gì. Trời thì càng lúc càng mưa nặng hạt...

Và sự thật là L.joe trải chăn dưới nền ngay sát giường Hee rồi nằm xuống đó ngủ. Anh biết rằng chỉ khi nào có người bên cạnh thì cậu mới có thể an tâm ngủ.

- Tôi cảnh báo trước! Nếu từ bây giờ mà tôi còn nghe bất cứ âm thanh nào từ bạn thì tôi cũng ko biết sẽ làm gì bạn đâu! Giờ thì im lặng và ngủ đi!

Với sự giám sát như thế của "ác quỷ", dù có muốn Hee cũng ko thể khóc được nữa.

Cậu nằm nghiêng mặt vào tường , bỗng dưng cảm thấy vui vui, không ngờ ngoài anh CAP cũng có một người con trai hiểu cậu như thế. Vậy là cậu từ từ đi vào giấc ngủ.

5h30 sáng hôm sau.

Hee trở mình . Nhưng cậu cảm nhận thấy cái gối của mình cao hơn bình thường thì phải, hèn gì cứ thấy mỏi mỏi ở cổ. Hee bắt đầu mở mắt....

Và cậu suýt ngất khi nhìn thấy khuôn mặt L.joe đang nhìn chằm chằm mình:

- Tỉnh chưa?

Hee chớp chớp mắt kinh ngạc.

- Đừng có nhìn tôi! Mau ngồi dậy ngay! Muốn tôi vào viện vì bị chẹp ruột hả?

Hee hốt hoảng nhìn quanh. Và cậu "đau đớn" khi biết rằng cái đầu của mình đang nằm trên bụng của L.joe còn cái chân đang gác trên giường. Có thể gọi là trong tình trạng nửa trên nửa dưới. Tệ hại hơn là tay cậu vẫn còn đang cầm chặt tay của L.joe. Hee như là một sợi dây trói đặc biệt khiến cho anh không tài nào trở mình được. Theo phản xạ cậu vùng dậy ngay tức khắc.

Và khi con người ta bị sốc thì hay có những hành động khó hiểu. Như Hee bây giờ, cậu bay thẳng lên giường và nằm bất động, mặt úp xuống gối. Dù rất muốn khóc nhưng không hiểu sao Hee chẳng thể khóc được nữa.

Còn L.joe thì chẳng thèm nói gì, anh lồm cồm ngồi dậy. Lưng cùng tay L.joe hầu như bị tê và mất cảm giác do bị đè nặng và cầm chặt quá lâu. Nhìn thì có thể biết anh đã tỉnh giấc trước Hee rất lâu nhưng không hiểu sao lại để yên cho cậu ngủ. Có 2 nguyên nhân có thể đưa ra: thứ nhất là vì cái đầu của Hee nặng quá , đè lên bụng L.joe khiến anh không còn hơi mà hét nữa , thứ hai là vì một cái gì đó mà sau này mới có thể lý giải được...

Trước khi mở cửa phòng đi ra, L.joe quay đầu nhìn lại:

- Tôi cho bạn 10 phút, trước khi tôi đánh răng rửa mặt xong mà vẫn chưa có đồ ăn sáng trên bàn thì bạn chết chắc! Nghe rõ chưa?

L.joe nói rồi bước ra , cánh cửa bị đẩy dội vào tường một cái khiến Hee phải ngồi dậy.

Cậu đành lủi thủi mò ra bếp, lấy 2 gói mì tôm rồi đổ vào trong tô. Bây giờ chả còn thứ gì ăn ngoài món đó. Đầu óc Hee vẫn còn quay cuồng vì hàng tá suy nghĩ trong đầu. Cứ nước này chắc Hee đào một cái lỗ rồi chui xuống đó ở mãi luôn cho đỡ xấu hổ.

Nhưng đây đâu phải trại lính, sao L.joe ăn rồi cứ "tôi cho bạn 3 phút" "tôi cho bạn 10 phút" chứ??? Hee nghĩ vậy rồi bắt đầu nhận ra rằng mình cần phải làm một cuộc cách mạng chống áp bức của ác quỷ.

Và thế là cậu ko đổ mì tôm nữa mà ngồi lỳ ở trong bếp . Thật ra Hee cũng ko phải thuộc dạng quá hiền lành đến mức người ta nói gì đều nghe theo, một khi cậu đã nổi "lỳ" lên thì chẳng ai có thể khiến cho Hee sợ. Ngay cả L.joe.

Anh từ tolet bước ra , thấy mặt Hee hình sự ngồi trên ghế nhìn mình thì thoáng ngạc nhiên. Khuôn mặt L.joe lúc "nhúng" nước xong nhìn đáng yêu dễ sợ. Hee cứ ngồi ngẩn ngơ như thế mặc cho L.joe đang nhìn mình với ánh mắt bực dọc. Anh cầm cái khăn mặt tiến tới Hee rồi trùm lên đầu cậu:

- Bạn làm ơn bình thường lại đi!

Và L.joe bước ra phòng khách , để mặc Hee  và cái khăn mặt ướt nhèm trên đầu . Cậu đã bắt đầu ko thể chịu đựng được nữa.

Đang lên dây cót tinh thần để chạy ra phòng khách mắng cho anh một trận thì tiếng anh từ ngoài đó vọng vào khiến Hee giật mình:

- Bạn ra đây cho tôi!

Bao nhiêu can đảm thu lượm nãy giờ của cậu bay đi mất, Hee thở dài rón rén đi ra...

L.joe tức tối chỉ tay vào cái bàn trống trơn .

- Thế này là thế nào?

Hee im lặng.

- 10 phút để làm 2 tô mì là một lượng thời gian quá dài. Bạn nãy giờ làm gì mà đến bây giờ vẫn chưa có hả?

Hee vẫn im lặng.

L.joe tiến lại gần Hee , mỗi lúc một gần , gương mặt cực kì đáng sợ. Cậu cứ thế lùi lùi lại, nhưng lần này can đảm hơn, Hee đã biết nhìn thẳng vào mặt L.joe ...

( Sao bạn quá đáng thế hả? Tôi có phải đầy tớ của bạn đâu mà lúc nào bạn cũng thích ra lệnh cho tôi thế??? Mà đây là nhà tôi cơ mà, bạn thật là quá đáng!)

- Đang nói cái gì đó? - giọng nói của L.joe khiến Hee chột dạ, cậu lại cúi mặt xuống.

- Nếu nhắc về cái gọi là quá đáng thì bạn nên nhìn lại mình đi! Từ trước đến giờ chưa có ai làm tôi mệt mỏi ngoại trừ bạn đâu , bạn có biết là cả đêm hôm qua tôi không thể nào ngủ được vì bị một đứa con gái lạ hoắc lạ huơ nằm đè lên người ko hả ? Vả lại tôi là khách , chẳng nhẽ đây là sự hiếu khách của bạn à??? Nếu tôi ko ra lệnh kiểu đó , đến bao giờ bạn mới có thể nhanh nhẹn hơn chứ ko khù khờ chậm chạp như bây giờ chứ???

Hee lắng tai nghe những lời "vàng ngọc" của L.joe. Nghe giọng anh thì hình như đã giận thật rồi. Hee nghĩ lại thấy mình cũng ko đúng hoàn toàn . Đang định ngẩng đầu toan xin lỗi thì L.joe đã bỏ vào phòng của anh trai Hee từ lúc nào.

Cậu thở dài...

Chợt có tiếng người ở ngoài cổng, Hee chạy ra . Đó là đám đàn em của L.joe!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro