chap 30: changjo thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình ăn hại trở lại rồi đây xin lỗi m.n nhiều lắm a~~

– Ơ! Chào cậu chủ...í quên, chào bạn của thiếu gia! Tụi tui đem áo quần và sách vở tới cho thiếu gia đi học, phiền cậu đưa dùm cho cậu ấy. Chúng tôi sẽ đứng đợi ngoài này!

Hee nhận cái túi xách từ tay của cậu đàn em.

Và cậu nhớ ra rằng mình vẫn chưa ủi bộ đồng phục nhăn nheo trong tủ.

Thế là Hee chỉ kịp cười một cái rồi phóng ngay vào trong nhà, chạy tới phòng của anh trai gõ cửa rầm rầm.

Khi L.joe vừa mở cửa ló cái mặt ra thì Hee dúi ngay túi xách vào tay anh rồi chạy thẳng vào phòng.

L.joe ngơ ngác nhìn thái độ kì cục của Hee, nhún vai một cái rồi cũng đóng cửa lại.

Hee lục tung cái tủ quần áo tìm bộ đồng phục rồi nhanh chóng kiếm cái bàn là. Nhưng tất cả chấm dứt khi chiếc bàn là chết tiệt không vào điện. Hee bực bội đập vào cửa rầm rầm.

Không có đồng phục thì không thể đến trường, thà chịu xấu xí một tí còn hơn phải mất công đi nộp phép. Vậy là Hee đành mặc bộ quần áo nhăn nhúm rồi đau khổ mở cửa phòng bước ra.

Lúc đó là 6h15 sáng.

L.joe đã ngồi sẵn ở ghế sô fa. Hee ló mặt ra khỏi phòng trong trạng thái "bất cần đời". Cậu cũng chẳng để ý L.joe đang nhìn mình mà đeo cái cặp trên vai rồi bước ra cửa.

– Đi đâu đấy?

Hee buồn so quay lại.

( Đi học)

– Trong bộ dạng đó!

Hee chẳng buồn gật đầu và bước tiếp đi.

L.joe bước vào phòng của Hee, sau vài giây quan sát đã hiểu được tất cả.

– Đứng lại đó!

Hee dừng bước.

– Bạn có biết là bạn ngốc lắm không hả? Đây là cái bàn là tự động, muốn nó vào điện thì phải bật công tắc chứ? – L.joe cầm chiếc bàn là trên tay "thuyết giáo".

Hee ngớ người ra một lúc rồi cười toe toét chạy lại giựt chiếc bàn là trên tay L.joe và bay vào phòng.

Và anh lại phải chờ đợi...

Nhưng lần này Hee nhanh chóng hơn, chỉ mất có 15 phút là cậu đã ủi xong và mặc tươm tất. Định bụng chạy ra cám ơn anh bạn ác quỷ dễ thương thì Hee hụt hẫng khi thấy L.joe đã rời khỏi nhà từ lúc nào.

Thế là cậu đành khóa cửa nhà lại rồi đi bộ đến trường. L.joe thì làm gì biết chờ đợi ai, Hee tự an ủi bản thân nhưng một nỗi tủi hờn cứ len lõi dâng lên trong lòng. Mùi hoa lài ở đâu đó lại thoang thoảng bay vào mũi...

Ra đến đầu ngõ, Hee dự định sẽ đi ngã khác để đến trường cho nhanh nhưng tiếng còi inh ỏi ở phía sau khiến Hee phải quay lưng lại.

Và cậu bất ngờ khi thấy L.joe đang đứng dựa lưng vào xe ô tô, một vai đeo ba lô còn một tay bỏ vào túi quần. Trong bộ đồng phục, nhìn L.joe hiền hơn và thư sinh hơn.

Hee ngơ ngác một lúc rồi mỉm cười chạy lại. Vậy là không bị bỏ rơi nữa rồi!

– Quá sức chậm chạp! Lên xe nhanh đi! – L.joe nhăn nhăn cái mặt rồi mở cửa xe bước vào trước.

Hee cũng hiểu đôi chút tính cách của L.joe nên chả để tâm gì, vui vẻ leo lên xe.

Chiếc ô tô đen của ác quỷ đưa Hee đến trường, suốt đoạn đường, cậu cứ ngồi cười một mình khi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua đến giờ. L.joe đáng yêu đấy chứ? Đâu có dễ ghét như người ta vẫn nói!

L.joe chẳng buồn để ý, anh dư sức hiểu cái sự dở hơi của Hee. Nhưng ít ra ở cùng Hee lúc nào L.joe cũng thấy thoải mái và sống thật với mình...

– Dừng xe!

L.joe nói lớn khi chiếc xe còn cách trường cỡ hơn hai chục mét.

Hee ngạc nhiên nhìn sang.

– Bạn xuống xe đi!

Hee bất động một lúc rồi cũng hiểu ra, cậu nhanh chóng bước xuống xe mặc dù vẫn thấy hơi tự ái.

– Nếu bạn muốn sống yên ổn với dư luận thì tốt nhất là đừng để họ biết bạn quen tôi! Đi bộ vào trường đi!

Chiếc kính xe ô tô từ từ kéo lên, L.joe chạy thẳng vào trường. Hee nhìn theo. Dù hơi nặng nề và độc đoán nhưng những gì mà L.joe làm với Hee đều muốn tốt cho cậu. Hee hiểu vậy nên lặng lẽ bước đi tiếp.

Đến trước cổng trường, Hee chợt thấy mọi người cứ nhao nhác hẳn lên. Nhìn ra thì thấy chiếc xe màu trắng của Changjo cũng vừa mới đến.

Hee nhanh chóng lủi vào đám học sinh.

– Hey you! Ngày mới tốt lành!

Changjo đột nhiên chạy tới phía Hee, tươi cười quàng vai cậu. Đúng là phong cách của một du học sinh.

Hee hoảng hốt nhìn Changjo. Ánh mắt cậu đầy nghi ngờ. Lúc trước chính Changjo đã từng nói khi ở trường thì phải giả vờ không quen biết nhau để người khác khỏi chú ý, sao bây giờ cậu ta lại....???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro