chap 31: nỗi buồn của sự thừa nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hệ quả của hành động thân mật ấy là khiến tất cả mọi người ở cổng trường trố mắt nhìn, có nhiều cô bé ngất xỉu vì tức giận và ghen ghét ?!?

Nhưng điều đó không làm Changjo để tâm, cậu nhóc vẫn tươi cười cùng Hee đi vào trường. Và đó có thể coi là sự kiện nổi bật nhất của trường này từ trước đến nay!

Hee vội vàng hất tay changjo ra, huơ huơ tỏ ý bất bình.

– À! Khoan đã! Lần này tôi có đem theo giấy và bút đây!

( Sao bạn lại làm thế?)

– Tôi có làm gì đâu? – changjo ngây ngô

( Không phải bạn nói nếu ở trường thì chúng ta phải giả vờ không quen biết nhau sao?)

– À! Tôi cũng tính thế cho bạn đỡ phiền hà! Nhưng hôm bữa bạn ngất ở cầu thang của trường tôi lỡ bế bạn lên trước mặt bàn dân thiên hạ rồi! Đằng nào họ cũng bàn tán về mối quan hệ giữa tôi và bạn, nên chúng ta cứ thoải mái với nhau cho khỏe! Với lại, ở trường tôi chỉ quen có mỗi bạn với L.joel, chơi một mình hoài chán lắm! – changjo nói với vẻ "tội nghiệp".

Hee thở dài.

– Thôi! Đừng để tâm tới họ làm gì, mình vào lớp thôi!

Changjo tươi cười khoác vai Hee tiếp tục đi.

Và những ánh mắt vẫn đeo bám...

...........................

Lớp của Hee tuy toàn học sinh khuyết tật nhưng đa số đều là không nói và nghe được, gia cảnh cũng khá ổn ( có thế mới học ở đây được). Riêng Hee, cậu thuộc dạng giàu có nhất lớp vì anh trai của Hee làm lương một tháng hơn 20 triệu, mà nhà chỉ có 2 anh em, suy ra Hee muốn gì là có đó, nhưng may là cậu không thuộc dạng đua đòi.

......................

Kết thúc 3 tiết học đầu tiên trong tình trạng bị soi mói tột độ, Hee cố gắng tự trấn an mình bằng cách ra sân sau ngồi một mình. Cậu vẫn hay làm như vậy mỗi khi thấy khó chịu và buồn bực.

Sân sau thường hiếm người, chỉ toàn là hoa và cây cảnh cùng mấy cái ghế đá mới tinh theo năm tháng vì chả ai ngồi. Cậu chọn một chỗ gần mấy chậu hoa tường vi rồi ngồi thả tầm mắt ra vô tận...

Hee nghĩ đến anh trai, không biết ở cái xứ sở giàu có và tấp nập cách cậu nửa vòng trái đất có cái gì quyến rũ mà khiến cho anh ấy nhẫn tâm bỏ cậu lại một mình hơn một tháng trời....Hee thấy nhớ anh và giận anh....Rồi cậu nghĩ tới L.joe, nghĩ tới anh bạn lạnh lùng tàn nhẫn luôn bao phủ quanh mình một tấm màn đen bí hiểm và đơn độc, nhưng Hee không ghét được L.joe, thậm chí nhiều lúc cậu còn thương anh....thương rất nhiều....Và hình ảnh changjo lại xuất hiện, một con người khá vui tính, tốt bụng, dễ gần nhưng đôi khi không thể hiểu được...

Hee cứ thả mình đi trong những dòng suy nghĩ miên man như thế cho đến khi những tạp âm khó chịu lọt vào tai khiến cậu giật mình ngoái đầu nhìn...

Và L.joe lại xuất hiện........trong hình hài của một ác quỷ........

Hee nhìn thấy đám đàn em của L.joe đang bắt giữ một người, còn L.joe thì đứng vòng tay nhìn chằm chằm vào kẻ đó. Nhưng điều mà Hee thấy buồn lòng nhất chính là L.joe lại hút thuốc, anh cầm trên tay điếu thuốc vân đang còn cháy dở rồi đưa vào miệng, sành điệu như kẻ đã quen thuộc với việc đầu độc lá phổi. Hee nhướng mày...

Và những âm thanh bạo lực lại xuất hiện, Hee nghe được tiếng của L.joe:

– Gan mày chắc phải lớn lắm! Mày dám báo cho tụi thằng Tý chuột việc tao ngồi một mình trong quán bar để chúng nó tới xử tao à? Mày được tụi nó đưa cho bao nhiêu mà dám làm cái viêc đó chứ?

Tên bị đánh rối rít xin tha tội, nhưng L.joe không thèm nghe, một lần nữa ánh mắt sắc lẻm ấy lại hiện lên, độc ác và tàn nhẫn...

Hee lấy tay che mặt, phải chăng cậu không muốn chứng kiến cảnh đau lòng ấy hay là không muốn phải thấy gương mặt đáng sợ ấy của L.joe, gương mặt mà chỉ vừa mới đó thôi vẫn còn ăn tối cùng Hee, đi học cùng Hee...?

Và cậu chợt nhận ra rằng ác quỷ không thể trở thành người được...mãi mãi là như thế...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro