chap 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp...

– Ê you! Sao ngồi thẫn thờ thế?

Hee giật mình khi thấy Changjo đang vừa cười vừa le lưỡi trước mặt mình. Mấy đứa bạn ngồi xung quanh thì túm lại một góc ngồi nhìn chăm chú.

Cậu bật cười...

– Tôi có đem theo giấy bút đây! Từ nay chắc nó là vật bất ly thân của tôi rồi! – Changjo vừa cười vừa chìa cuốn sổ cùng cây bút nhỏ xíu trên bàn.

( Bạn tìm tôi có việc gì thế?)

– Ơ! Không có việc gì thì không thể tìm bạn được hả???

( Không phải thế! Tại tôi thấy thắc mắc...)

– Có gì mà thắc mắc đâu chứ! Bạn là bạn tôi, lúc buồn hay cô đơn thì phải tìm đến nhau mà!

( Thế bạn đang có chuyện buồn hả?)

– Uh! Buồn cái bụng!

Hee ngơ ngơ.

– Tôi chưa ăn sáng! – Changjo nhăn mặt.

Nhắc đến ăn Hee cũng thấy đói. Sáng nay vì muốn làm cuộc cách mạng với L.joe nên cậu không chịu đổ mì tôm. Chợt Hee tự hỏi không biết L.joe đã ăn sáng chưa??? Nhưng rồi cậu lắc đầu để quên đi cái hình hài xấu xa đó.

– Bạn bị nhức đầu hả???

Hee lắc đầu.

– Mình xuống căn tin ăn đi! Dù không muốn ăn ở cái chỗ đông người và phức tạp đó nhưng cũng không thể đọa đày cái dạ dày mãi được!

Hee mỉm cười rồi gật đầu.

Thế là Changjo tung tăng cùng Hee xuống căn tin. So với L.joe, học sinh trong trường thân thiện hơn với Changjo, vì anh tuy khá lạnh lùng nhưng cũng biết mỉm cười với người khác, vả lại không bao giờ thấy Changjo bạo lực với ai...

Tại căn tin.

Nhìn thái độ bối rối của Changjo khi đứng ở quầy thức ăn, Hee biết chắc là cậu nhóc chưa bao giờ mua đồ ở đây. Cậu tiến lại bảo Changjo cứ ngồi vào bàn, muốn ăn gì thì để Hee tới mua cho. Changjo gãi gãi đầu rồi cũng đồng ý.

Sau một lúc chen lấn, cuối cùng Hee cũng mua được 2 tô miến. Cậu cẩn thận bưng nó ra khỏi đám người đông đúc.

Nhưng không biết vì cái chuyện gì mà cả căn tin nhốn nháo hẳn lên, Hee bị che mặt nên cũng không biết là đang có chuyện gì xảy ra.

Á á á...( tiếng hét của mấy cô bạn xung quanh)

Một trong 2 tô miến nóng hổi trên tay Hee rơi xuống, nhưng trước khi đáp đất thì nó đã kịp dính vào chân của một người. Tất cả cũng chỉ do một kẻ nào đó vô ý quệt vào tay Hee.

Sau vài giây, Hee hoàn hồn.

– Bạn không sao chứ? – Changjo chạy lại cầm tay Hee lên coi.

Nhưng lúc đó Hee không còn biết đau là gì, vì cái người đang đứng trước mặt cậu còn khiến Hee sợ hơn là ...cái chết!

L.joe nhìn Hee, không chớp mắt, chưa thấy bất cứ một biểu hiện nào của sự tức giận xuất hiện. Chính vì thế mà Hee mới đau tim mặc dù tay cậu đã bị phỏng vì bị nước của tô miến nóng hổi dây vào.

Cả căn tin như nín thở, mọi người nhìn vào bộ ba những con người kì lạ bắng ánh mắt không thể tò mò hơn...

– L.joe! Sao tự dưng bạn lại xuất hiện ở đây thế? Có đời nào thấy bạn chui vào mấy cái chỗ này đâu? – Changjo cố gắng mỉm cười vỗ vỗ vai L.joe phòng trừ trường hợp anh nổi khùng "bạo lực" với Hee.

Đúng! L.joe có đời nào vào căn tin. Nhưng L.joe vẫn là con người, vẫn biết đói bụng. Tất cả đều vì cái tính ương bướng không đúng lúc của Hee hồi sáng.

Bây giờ cậu đang đứng như trời trồng. Tô miến trên tay đã được Changjo cầm dùm và đặt yên vị trên bàn. Mọi người thì đang tưởng tượng đến cái cảnh L.joe nổi máu ác quỷ và hành xử Hee không thương tiếc.

Và đúng là thế thật! L.joe cầm tay Hee lôi mạnh ra khỏi căn tin khiến Changjo không kịp kéo lại. Tất cả học sinh có mặt ở đó đều lắc đầu tội nghiệp thay cho Hee...

– Alo! Đem xe tới cổng trường ngay cho tao! – L.joe vừa cầm tay Hee lôi đi vừa lấy điện thoại gọi cho đám đàn em.

Hee hoảng sợ tột độ. Chưa bao giờ thấy L.joe mạnh tay như thế với cậu.

L.joe lôi Hee ra trước cổng thì chiếc ô tô đen biển số 3333 cũng vừa tới. Cậu bị đẩy vào trong , chiếc xe lăn nhanh bánh rồi biến mất trong làn khói mịt mờ...

Changjo chạy ra, nhưng đã quá muộn. Không ai lúc đó có thể thấy được gương mặt tức giận của anh, một gương mặt không thể gọi là thiên thần...

Ngồi trong xe, Hee như bất động. Cậu chỉ nhìn phía trước, không dám nhìn sang phía L.joe. Hee đang tưởng tượng đến cái viễn cảnh u tối của mình, là rằng sẽ bị L.joe lôi đến một nơi đáng sợ nào đó hành xử theo đúng phong cách của ác quỷ. Nhưng không hiểu sao cậu không thấy sợ. Phải chăng đối diện với sự tàn nhẫn của ác quỷ quá lâu khiến Hee chai sạn với cái gọi là "sợ hãi"!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro