chap 34: bạo lực với l.joe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắn đo hồi lâu, Hee chạy lại níu tay L.joe.

( Bạn đang làm cái trò gì thế? Vì sao tôi phải ở đây rửa chén chứ?)

– Vì tôi chưa trả tiền bữa ăn hôm nay. Bạn ở lại làm trừ nợ!

Hee tròn mắt nuốt từng lời L.joe nói. Anh ta nhẫn tâm đến mức độ này ư???

Cậu chợt thấy uất ức vô cùng. Tự nhiên trở thành ôsin trừ nợ. Định bụng sẽ gân cổ cãi lại L.joe nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy làm thế cũng không có ích lợi gì. Anh ta chỉ cần thổi một cái là Hee có thể bay sang Mỹ gặp anh trai ngay lập tức. Thôi cứ theo ý L.joe để nhận được hai chữ "bình yên".

Vậy là cậu lủi thủi đi vào trong nhà bếp, tới chỗ chị nhân viên đang lụi hụi rửa chén, mở cặp ra lấy mảnh giấy và cây bút viết hí hoáy rồi đưa cho chị ta.

( Chị để đó em làm cho!)

Khỏi nói thì cũng biết chị ta ngạc nhiên đến mức độ nào. Chắc có lẽ chị ấy nghĩ rằng đang đứng trước mặt mình là một thằng nhỏ có vấn đề về thần kinh...những trường hợp này thường xảy ra khi nhiệt độ lên cao, trưa hôm nay đúng thật là nóng! 36 độ chứ có ít đâu!

Trong khi đó Hee lại cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.

( Chị cứ để đó em làm cho mà! Em nói thiệt đó!)

Chị nhân viên cầm mảnh giấy Hee viết rồi từ từ tránh ra, ánh mắt vẫn không thể bình thường được. Còn cậu thì nhanh nhảu xắn tay áo để chuẩn bị đeo găng tay...

– Bạn có bị điên thì nói cho tôi một tiếng! – L.joe từ phía ngoài chạy xộc vào cầm tay Hee lôi ra.

Đang có hứng lao động mà bị chặn đứng giữa chừng như thế khiến Hee bực mình giựt mạnh tay L.joe.

( Bạn làm cái gì thế hả? Bảo tôi đi rửa chén trừ nợ thì tôi cũng làm rồi mà, sao tự nhiên lôi tôi đi như thế chứ???) – Hee bực bội huơ tay loạn xà ngầu.

L.joe không nói gì, hướng ra phía tụi đàn em nói lớn:

– Tụi mày lôi thằng nhỏ lên xe cho tao!

Nhanh như chớp mấy người đó chạy tới kéo Hee tới chỗ chiếc xe rồi mở cửa cho Hee vào. Cậu ánh mắt bực bội nhìn L.joe rồi cũng chui vào xe.

Anh quay lại chỗ quầy phục vụ.

– Kêu chủ quán ra đây!

Bà chủ quán từ phía trong bước ra.

– Cậu chủ có chuyện gì sai bảo ạ?

– Đuổi việc cô ta ngay!

L.joe vừa nói vừa chỉ tay vào chị nhân viên tay vẫn đang cầm tờ giấy mà Hee đưa, xong rồi đi thẳng. Thật tội nghiệp cho chị ta, không biết chuyện gì mà cũng phải mất việc!

....................

Ngồi trên xe, Hee bực bội vòng hai tay lại. Có lẽ tiếp xúc với L.joe lâu quá nên Hee cũng bị nhiễm theo cái phong thái kì cục của cậu nhóc.

L.joe thì chẳng nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Điều đó càng khiến cậu bực mình hơn, mặt Hee đã bắt đầu đỏ lên, khói lỗ tai đã bắt đầu tuôn ra.

Chốc chốc anh nhóc lại nhìn sang phía Hee, và khi thấy khuôn mặt của cậu cứ thay đổi theo mức độ "bốc lửa" biến thiên từ đỏ đến tím thì Devil không chịu nỗi bật cười ha hả. Và đó là lần đầu tiên người ta thấy được một nụ cười trọn vẹn của Lee Byung Hun!

Nhưng lúc đó Hee không đủ bình tĩnh để "chiêm ngưỡng" cái nụ cười ngàn năm có một ấy. Cậu cảm thấy mình như là một trò đùa của L.joe, lúc nào cũng bị anh điều khiển và ra lệnh. Và khi ta bắt đầu tức một ai đó thì tất cả những chuyện khó chịu về người đó sẽ trở lại trong kí ức của ta, nguyên vẹn đến đáng sợ. Như bây giờ đây, Hee đang ngồi và nhớ lại tất cả những rắc rối mà mình phải gánh chịu từ trước đến giờ do L.joe gây ra. Và cậu bắt đầu mạnh mẽ, dũng khí tăng lên ngùn ngụt. Nhìn Hee bây giờ chẳng khác nào ngọn đuộc đang thời kì cháy mãnh liệt nhất!

Tội cho L.joe, anh chỉ mãi cười mà không để ý được sự thay đổi ngoạn mục về tinh thần cũng như sức mạnh của Hee bây giờ.

Và cậu quay sang nhìn L.joe, cái ánh nhìn đáng sợ đến mức phải khiến cho ác quỷ dừng ngay hành động cười đùa ngay lập tức.

( Tôi buồn cười đến mức thế sao?)

– Tất nhiên! Bạn quá buồn cười! Vì bạn quá ngốc! – L.joe nghiêm nghị, nhưng khuôn mặt vẫn chưa dứt nét cười đùa.

( Điều khiển, ra lệnh và hành hạ tôi như thế khiến bạn sung sướng lắm à?)

L.joe không nói gì, quay mặt sang phía cửa sổ của xe cười một mình.

Bum!!!!!!!!!!!!!!

Một bản lĩnh quá sức phi thường!

Khuôn mặt mỹ nam của L.joe sau cứ đánh trời giáng của Hee thì hoàn toàn biến dạng. Anh tài xế ngồi trên cũng cảm thấy quá shock khi chứng kiến sự kiện mang tầm lịch sử đó. Bằng chứng là anh ta bị lệch tay lái sau hành động "bạo lực" của Hee.

Còn L.joe thì mới đáng sợ!

Anh không tin vào mắt mình trước hành động đó của Hee. Bị đánh cũng nhiều nhưng có lẽ đây là lần đau nhất của ác quỷ. Vì người đánh mình lại là một thằng nhỏ trói gà không chặt. L.joe đưa tay ôm mặt rồi quay sang nhìn Hee, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Riêng Hee, bao nhiêu can đảm thu được đều đã dồn hết vào cú đánh "định mệnh" vừa rồi. Giờ đây cậu bé như bị mất hồn, mặt mày trắng bệch sợ hãi. Chính Hee cũng không thể tin rằng mình đã làm được "điều kì diệu" đó!

Cứ như thế, Hee thì ngồi run rẩy lo sợ, L.joe thì cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc lẻm nhìn cậu, anh tài xế thì vừa lái vừa nhìn vào kính chiếu hậu trước mặt để xem tình hình phòng khi có án mạng xảy ra!

– Dừng xe ngay! – tiếng hét đáng sợ của L.joe khiến Hee và anh tài xế giật bắn mình, suýt nữa chiếc xe đâm vào cột điện bên đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro