chap 35: ác quỷ hiện hình ( úm ba la :v :v)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc đó đã hơn 12h trưa...

Chiếc xe tấp vào vỉa hè bên đường. L.joe mở bung cửa bước ra, chạy qua phía chỗ Hee ngồi, kéo cánh cửa rồi lôi Hee ra ngoài.

Người cậu mềm nhũn ra. Đầu óc Hee lúc này trống rỗng. Lúc trước còn có thể tưởng tượng được viễn cảnh đen tối sắp xảy ra với mình, nhưng tình hình bây giờ thì không thể tượng tượng nỗi nữa. Hee như cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ người L.joe.

Anh lôi Hee vào trong một con hẻm nhó. Lúc này là buổi trưa nên chẳng ai ra đường, không gian vô cùng vắng vẻ. L.joe đẩy Hee vào bức tường sau lưng, tiến sát lại rồi nhìn cậu chằm chằm, mặt Hee tím ngắt, tim như ngừng đập.

– Bạn có biết là mình vừa làm gì không?

Hee gật đầu cái rụp.

L.joe trợn mắt, nghiến răng:

– Bạn muốn chết phải không?

Hee lắc đầu.

– Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ để ai được làm cho tôi đau đớn! Vậy mà bạn dám đánh tôi! Bạn ăn phải gan hùm rồi hả?

Hee không phản ứng gì, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt lúc nào cũng đen láy, lạnh lùng, và khuất sau hàng mi buồn.

– Bây giờ bạn muốn bị xử theo cách nào?

Hee run lẩy bẩy. Dẫu biết hành động kinh thiên động địa vừa rồi sẽ đem lại hậu quả tồi tệ nhưng cậu không ngờ lại đáng sợ như thế này. Hee quên mất L.joe không phải là một người bình thường, L.joe luôn làm mọi chuyện đáng sợ nhất có thể....

– Một thằng câm, ngu ngốc, vụng về mà dám đụng vào tôi. Bạn...

L.joe chưa nói hết câu đã bị Hee hất ra, đối với cậu cái gì cũng có thể chấp nhận nhưng tuyệt đối không được nói Hee là đồ ngốc. Lời anh trai lại văng vẳng: " Sống phải có lòng tự tôn, cưng nên nhớ rằng, có thể cưng không phải là người giỏi nhất, thông minh nhất nhưng cưng không được chấp nhận mình là một kẻ ngốc, vì như thế, chính cưng đã xúc phạm bản thân mình". Cậu tức giận nhìn L.joe.

– Cái gì thế này! Bạn dám chống lại tôi ư???

( Bạn là một con người xấu xa, bạn sống chỉ biết riêng mình, lúc nào cũng bắt người khác phải theo ý mình, làm trò đùa cho mình vui. Bạn là ai chứ? Bạn có quyền gì mà bảo tôi làm cái này cái nọ, cú đánh vừa rồi còn quá nhẹ cho tất cả những gì mà bạn đã gây ra cho tôi.) – Hee huơ huơ tay tỏ vẻ bực bội cực độ.

L.joe không nói gì, chỉ nhìn Hee với ánh mắt nảy lửa.

( Người ta nói bạn là người xấu, tôi không tin, nói bạn là kẻ không có tình thương, tôi cũng không tin, nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra, bạn còn đáng sợ và ghê tởm hơn cả ác quỷ) – Hee nói trong nước mắt, cậu đang trong tình trạng hụt hẫng vô cùng.

Còn L.joe, anh đứng ngẩn ngơ một lúc trước những lời nói nặng nề của Hee. Đôi mắt L.joe thoáng chốc rực lên, như là một cú nhói đau thốt lên trong im lặng. Và anh đột ngột tiến lại sát Hee, cầm chặt tay cậu và ấn mạnh vào tường, khuôn mặt L.joe kề sát mặt Hee.

– Bạn nói tôi là ác quỷ? À không! Còn đáng sợ và ghê tởm hơn ác quỷ! Vậy thì.... – L.joe hạ giọng, nhưng khuôn mặt đã toát lên sát khí.

Hee nuốt nước bọt, người toát mồ hôi. Cái nắm chặt của L.joe khiến cậu mất cảm giác.

– Tôi sẽ cho bạn mất đi đời ***

Hee hoảng sợ nhìn L.joe, cái câu mà anh ta vừa nói khiến mọi giác quan của Hee tê liệt. Có nằm mơ Hee cũng không thể ngờ L.joe lại có thể làm những việc như thế. Chưa bao giờ cậu thấy đau khổ như bây giờ, nỗi sợ hãi bùng lên dữ dội....

L.joe càng kề sát mặt cậu hơn, một nụ hôn đầu tiên lên má. Đó là hành động mà thường chỉ có những người yêu nhau mới làm, nhưng đây lại là nụ hôn của sự trừng phạt. Tay phải của anh đã cầm một cái nút áo của cậu, thật nhẹ nhàng rồi đột ngột giựt bung ra. Lần này, Hee không thể chịu đựng được nữa...

Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!

Đó là cái tát thứ 2 trong ngày mà L.joe nhận được...

Hee cắn mạnh vào tay của anh rồi tát một cú như trời giáng khiến L.joe ngả người ra sau. Khuôn mặt cậu bây giờ chỉ còn là nước mắt, ánh nhìn Hee đầy tuyệt vọng và đau khổ, sự xấu hổ đạt đến cùng cực khi bị L.joe đối xử tàn nhẫn như thế, thà anh ta đánh cậu hoặc lấy dao đâm một nhát còn thoải mái hơn việc làm đáng sợ này. Hee khóc không thành tiếng, nhìn L.joe, cái nhìn xuyên sâu vào trái tim và cắm một mũi kim vào đó như thể một lời nguyền rủa: Tôi hận bạn!

Vài giây sau Hee chạy đi. L.joe đứng thẫn thờ dựa vào thành tường. Có lẽ chính anh cũng không hiểu mình đang làm cái gì nữa, phải chăng làm ác quỷ bao nhiêu năm mà đến bây giờ L.joe mới hiểu rằng mình đã đáng sợ như thế nào. Đám đàn em tính đuổi theo nhưng anh chặn lại:

Để cho nó đi!

Và L.joe ngồi bệt xuống đất, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, chống tay lên đầu. Lần đầu tiên trong cuộc đời ác quỷ, người ta mới thấy L.joe khóc...

..........................................

" Em bước đi, anh đứng lại, mãi mãi chúng ta là kẻ trước người sau..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro