chap 36: dạ tiệc phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một buổi tối kinh hoàng của Hee, cậu gặp một cơn ác mộng. 1h30 sáng, Hee ngồi bật dậy, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, rồi gương mặt L.joe hồi chiều lại hiện lên trong tâm trí. Hee hoảng sợ bịt chặt tai rồi nằm vật xuống giường.........

Tình yêu bé nhỏ mới chớm nở trong lòng cậu, giờ chỉ còn là một vết sẹo đau thương trong lòng.........

....................................

Một tuần! Đó là khoảng thời gian chính xác mà Hee không còn gặp L.joe. Sự thật thì chỉ có mình Hee trốn chạy, cứ nghe thấy có tiếng đám đông từ đằng xa y như là cậu nghĩ tới L.joe, và Hee tránh đi. Sự cố gắng ấy đã giúp Hee không chạm mặt anh đúng 1 tuần.

Cũng may có Changjo làm bạn với cậu, ngày nào anh cũng tới lớp của Hee và ngồi nói chuyện với cậu hàng giờ, mặc dù chỉ là qua giấy và viết. Nhưng điều đó khiến Hee không thể buồn được nữa vì anh ta  cực kì dễ thương và đáng yêu, lúc nào cũng có cách khiến Hee cười đến vỡ bụng. Đúng là Changjo có khác!

– Hee nè! Nói chuyện với bạn lâu rồi giờ tôi cũng hiểu được sơ sơ mấy cái huơ huơ tay của bạn đấy! – Changjo cười khì, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm ổ bánh mỳ. Con nhà giàu có mà chỉ thích ăn mỗi bánh mỳ ổ, thật không thể hiểu nổi!

( Thiệt không?) – Hee huơ huơ tay.

– Đấy đấy! Bạn vừa nói không tin phải không? – Changjo cười tươi rói, chắc mẩm cú này mình đoán trúng.

Hee ngán ngẩm thở dài.

– Sao thế? Không đúng nữa à???? – Changjo xụ mặt

Hee mỉm cười vỗ vai cậu bạn. Hễ nhìn Changjo là Hee lại thấy vui, đáng lẽ anh ta phải đi làm diễn viên hài mới đúng.

– À! Chiều nay chị họ tôi mở party, chị ấy rảnh rang lắm á, khi nào cũng mở tiệc tùng mời mọc bạn bè, chị bắt tôi đến dự nhưng với điều kiện phải đem bạn theo. Mà tội lỗi một điều là tôi không có. Hay là bạn đi với tôi nhé! – Changjo nháy mắt.

Hee hốt hoảng xua tay rồi lấy tờ giấy viết vội.

(Làm sao thế được! Tôi không quen chị ấy!)

– Ối dào! Cái đó không quan trọng! Hee là bạn tôi tức được đưa vào danh sách khách Vip. Với lại, một ngày cũng có phải là điều quá khó khăn đâu! –Changjo tỏ mặt hờn dỗi.

Hee do dự.

– Thôi vậy! Biết ngay là bạn không đồng ý! Tôi đành đi tới đó một mình chấp nhận để người ta cười rồi nói Changjo đẹp trai lai láng mà không có nổi một mảnh tình rách vắt vai! – Changjo lầm rầm như khấn.

Hee nhăn nhăn mặt. Tính cậu vốn dễ tin người, lại quá tốt bụng, hiếm khi thấy Hee ngó lơ trước khó khăn của bạn bè. Bây giờ Hee đang suy nghĩ có nên giúp Changjo hay không...

Anh ta biết cậu đang phân vân thì ngồi cười thầm. Nhưng sao lâu quá mà Hee vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Bực mình, Changjo đứng dậy.

– Bạn không đồng ý mình cũng không ép! Thôi mình về lớp! – và anh ta quay người bước ra cửa.

2 giây sau, Changjo mỉm cười sung sướng khi bị Hee kéo tay lại. Cái kế sách hờn dỗi này có công hiệu thật,anh ta quay lại phía Hee, mặt vẫn có ra vẻ nghiêm túc.

– Sao thế?

Hee gật gật đầu. Tuy cái mặt có hơi thảm một chút.

Và Changjo thì cười tươi như hoa ôm chầm lấy Hee.

– Ha ha! Cám ơn bạn nhé! Yêu bạn thật đấy!

Hee hốt hoảng lôi anh ta ra khỏi người mình. Nhưng tất cả đã quá muộn, mọi người ai cũng chứng kiến hết cả rồi. Cậu đỏ mặt, nhìn Changjo trách móc.

– Trời đất! Không có gì đâu! Lúc tôi còn học ở Úc, bạn bè còn ôm nhau hôn nữa đấy! Chuyện này là bình thường mà! – Changjo nói thản nhiên.

Hee lắc đầu ngán ngẩm. Tính Changjo vốn tự nhiên như thế, muốn anh ta sửa cũng khó.

..................

Lâu nay Hee cũng không gặp Ríc, mặc dù cùng trường nhưng Hee vốn ít ra khỏi lớp, còn Ríc thì không hiểu sao dạo này không xuống sân chơi hay tới lớp Hee, liên lạc cũng không được. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi...

.......................

6h30 chiều.

Hee đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đứng trước cổng đợi xe Changjo tới đón. Hôm nay cậu mặc một bộ com lê có đính những hạt cườm nhỏ xíu trên áo lộ ra một đôi chân dài và thon thả, chiều cao 1m62 của cậu được nâng nhờ chiếc giày được anh trai mua tặng lúc đi công tác bên Hàn Quốc. Đây cũng là lần đầu tiên Hee uốn xoăn những lọn tóc trước mái càng tôn thêm vẻ đáng yêu vốn có :))

Chiếc đèn xe ô tô rọi sáng một góc đường, Changjo xuống xe, trông anh ta chẳng khác nào một vương tử, sự giàu có và quyền quý lộ rõ qua phong thái của Changjo. Mặc dù vẫn hay mặc vest nhưng bộ vest mà hôm nay anh ta mặc được thiết kế khá đặc biệt, rất ấn tượng với phần cách điệu của 2 gam màu đen trắng, chiếc cà vạt dài nhưng bề rộng nhỏ xíu nằm ngay ngắn ở chính giữa. Đặc biệt nhất có lẽ là mái tóc, nó cực hợp với khuôn mặt đáng yêu và khôi ngô của Changjo. Hee nhìn với đôi mắt to đầy kinh ngạc.

Và việc đầu tiên mà Changjo vẫn thường làm là mỉm cười với Hee, nụ cười tươi và tự nhiên.

– Oh my God! Bạn hôm nay trông thật tuyệt vời! 

Đang mơ màng trong vẻ đẹp vương tử của Changjo, Hee hốt hoảng trở về với thực tại, cậu xấu hổ cúi gầm mặt xuống.

Changjo nhìn thái độ của Hee thì mỉm cười, Hee thường hay xấu hổ, và cái xấu hổ ấy thường thể hiện một sự đáng yêu rất riêng.

Chiếc xe lăn bánh chở 2 con người xinh đẹp tới buổi tiệc....

Ngồi trên xe, Hee thả hồn mình vào không gian xung quanh, mọi thứ về đêm đều lung linh và có cái gì đó bí ẩn. Chợt bàn tay Hee thấy ấm ấm...cậu nhìn sang, thì ra Changjo đã nắm tay mình từ lúc nào.

– Lát nữa vào buổi tiệc, không những chúng ta phải cầm tay như thế này mà còn có thể phải ôm nhau và hôn nhau nữa đấy! – Angle vẫn nhìn về phía trước.

Hee giật mình nhìn cậu nhóc. Ôm ư??? Hôn ư??? Những hình ảnh đáng sợ của buổi trưa khủng khiếp ấy với L.joe lại quanh quẩn trong tâm trí 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro