chap 37+38: dạ tiệc phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Ha ha! Tôi đùa đấy! Tôi không bao giờ hôn ai khác ngoài người mình yêu đâu! – Changjo bật cười, một nụ cười khá chững chạc.

Hee thở một cái rồi quay mặt ra kính xe. Bàn tay vẫn nằm gọn trong tay Changjo, cái nắm tay rất lỏng nhưng vẫn đầy hơn ấm, gió thổi nhẹ từng cơn như vỗ về màn đêm đen kịt....

Cuối cùng thì cũng tới nơi....

Đó là một tòa biệt thự nguy nga với lối kiến trúc của Pháp, có lẽ đã được xây dựng khá lâu vì nhìn rất cổ kính và vẫn toát lên vẻ sang trọng. Hai bên con đường dẫn vào bên trong được trang trí bằng nhiều loại đèn màu có hình dáng kì lạ, những thảm cỏ xanh biếc như cuốn hút con người ta phải chạm vào nó và mân mê sự mềm mại của nó, bao trùm ngôi biệt thự là không biết bao nhiêu là đèn điện, đèn ***g sáng trưng. Màn đêm phủ bóng tối lên tất cả nhưng chắc chắn bóng tôi không thể có mặt ở nơi đây, một không gian chỉ toàn là ánh sáng.

Hee ngẩn người một lúc rồi giật mình khi thấy anh ta nắm tay lôi vào trong.

Rất đông người! Phải nói là thế! Trên lầu, dưới lầu, đâu đâu cũng là những trai thanh gái lịch đứng nói cười vui vẻ. Chính giữa còn có một tòa tháp được làm từ hàng trăm chiếc ly thủy tinh xếp chồng lên nhau, xung quanh chỗ nào cũng toàn hoa và hoa. Ở đây nhìn ai cũng đẹp cả, lung linh rạng rỡ như những ánh đèn bao quanh ngôi nhà này.

Changjo cầm tay Hee dẫn tới một nhóm người trước mặt.

– Chào chị thân yêu! Em trai đến rồi nè! – Changjo cười tươi.

Một cô gái trong bộ váy dài màu huyết dụ đang cầm ly rượu nói cười nghe tiếng Changjo thì quay lại.

– Ôi! Changjo đấy à! Tưởng em không tới chứ? Chị vui quá! – chị ta có vẻ là rất vui khi Changjo xuất hiện.

Hee chỉ biết mỉm cười rồi cúi đầu nhẹ chào chị ấy.

– Ai thế này???? Bạn đây sao??? Bất ngờ thật đấy! – chị ta có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hee.

– Vâng! Bạn của em! – Changjo trả lời tự tin.

Và tất thảy những người có mặt quanh đó đều đổ mọi ánh mắt vào cậu, không ít trong số đó là những thiếu nữ con nhà giàu.

– Xinh thật đấy! Một vẻ đẹp rất tự nhiên! – một anh trong đám người thốt lên, mắt cứ dán vào Hee chằm chằm.

Cậu thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Dù gì thì cũng có vài lần Hee được anh trai dẫn đi cùng đến những party lớn như thế này nên cậu khá tự tin. Changjo vẫn nắm chặt tay Hee và nói chuyện xã giao với mấy người trước mặt.

Hee không nói gì, vì sự thật thì có muốn nói cũng không nói được. Chốc chốc cậu để ý người chị họ của Changjo cứ nhìn mình, ánh mắt không mấy thiện cảm. Hee hơi sợ sợ nhưng cũng chỉ biết tránh mắt đi.

Và mọi người bắt đầu nhốn nháo...Hee cùng Changjo quay lưng lại nhìn. Hoá ra là sự xuất hiện của ác quỷ. Hee vội vã lách người vào trong.

Hôm nay L.joe ăn mặc bảnh bao hơn ngày thường. Và vì thế anh lại trở thành ăng ten thu hút mọi cái nhìn của tất cả XX, tất nhiên là không có Hee.

Một chiếc áo sơ mi đen ( lúc nào anh cũng thích mặc sơ mi đen) có cách điệu bằng những đường gấp trên vạt áo và tay áo đầy nghệ thuật. Chiếc cà vạt cũng đen nốt nhưng màu đen đậm hơn được may liền với cổ áo. Đôi chân dài ( 1m85 chứ có ít đâu) khiến cho dáng quần mặc càng đẹp kết hợp cùng đôi giày da bóng loáng. Nhìn L.joe chẳng khác nào siêu mẫu thứ thiệt. Cộng thêm cái khuyên tai lấp lánh trong ánh đèn và chiếc nhẫn to đùng nằm ngay ngón tay cái, tất cả điều như đang tôn lên vẻ đẹp đặc trưng của L.joe nổi tiếng này. Con mắt lạnh với hàng mi buồn, gương mặt không chút cảm xúc, hơi lạnh toát ra từ phong thái ngạo nghễ, hơn người....Bấy nhiêu đó tạo cho L.joe một vẻ đẹp rất ác quỷ và cũng rất...hoàng tử.

Hee đã nghe thấy tiếng xì xào nổi lên...

– L.joe đúng là đứa con của sắc đẹp. Cái gì của anh ta cũng đẹp đến mê hồn ngoại trừ tính cách. Nhìn mà đứng không nổi luôn!

– Uh! Đẹp tàn bạo! Anh ta mà cười thì chắc mình chết vì quá đẹp mất!

– Nhưng có đời nào anh ta chịu cười đâu, lúc nào cũng lạnh tanh, đến khi nổi giận thì khỏi phải nói!

– Mà xem cái người phụ nữ đi cùng anh ấy kìa, hình như là vợ thứ 2 của cha anh ấy, ông Tổng giám đốc của BC đó!

– Đẹp thật! Nhưng nhìn dữ quá! Mà mệ kế kiểu gì lại đi khoác vai con chồng thân mật thế kia! Cũng phải biết ý tứ chút chứ?

– Nghe nói mối quan hệ giữa 2 người này phức tạp lắm! Nói là mẹ kế chứ chỉ mới 18 tuổi thôi, hình như trước đây còn là bạn gái của L.joe nữa!

Hee giật mình...

– Lo mà giữ mồm giữ miệng đi bà! Cô ta mà nghe được thì chết đó! Cái con người đó chuyện gì cũng có thể làm đấy! Tai tiếng ghê lắm!

– Chậc! Mới trẻ thế mà đã....

Vậy là cuộc thầm thì kết thúc, để lại trong Hee hàng tá những thắc mắc và khó hiểu.

CHAP 38:

Có lẽ L.joe không biết đến sự có mặt của Hee ở đây, vì thế khi bắt gặp cậu đi cùng Changjo ( mặc dù Hee đã cố gắng tránh đi) lại còn tay trong tay với nhau khiến anh ngạc nhiên ra mặt. Nhưng rồi cũng lạnh lùng bước đi chỗ khác.

Cái gương mặt lạnh lùng ấy đã hơn một tuần nay Hee không được găp, sự thật là cậu thấy nhớ, mặc dù mỗi khi nghĩ tới L.joe là những kí ức tồi tệ lại ùa về...

Đi bên cạnh Changjo, nhưng ánh mắt Hee vẫn hướng theo bước đi của L.joe. Anh lúc nào cũng đi một mình, cô dì ghẻ đã đi đâu mất, cô độc đến đáng sợ...

– Sao tôi không thấy cậu ấy nói chuyện nhỉ? – một anh chàng trong đám người mà Changjo đang nói chuyện thắc mắc.

– À! Hôm nay cậu ấy bị đau họng, không tiện nói chuyện! – Changjo cố gắng chữa cháy.

– À! Ra thế! Người đẹp như thế này chắc giọng nói cũng hay lắm!

Nhắc đến đó lại khiến Hee buồn lòng. Đã từ rất lâu, cậu đã không còn nhớ được âm thanh giọng nói của mình được nữa.

Thấy Hee cúi đầu, Changjo thoáng hiểu ra rồi vỗ nhẹ lên vai.

– Không sao đâu! Mình đi thôi!

Vậy là anh ta dẫn Hee đến trước mặt tòa tháp đồ sộ được xếp bằng hàng trăm chiếc ly thủy tinh.

Không gian như sáng rực hẳn lên. Hình như đã đến phần chính của buổi tiệc.

Một người đàn ông, không, đúng hơn là một người thanh niên trong trang phục vest trắng đứng trên cái bục cao mỉm cười trước tất cả rồi nói lớn:

– Chào mừng các bạn đã đến với buổi tiếc mừng sinh nhật lần thứ 17 của đại tiểu thư Min Bora ngày hôm nay!

Ánh đèn hướng về phía chị họ của Changjo, mọi người vỗ tay ầm ầm. Hóa ra đó chỉ là một cô nhóc thua tuổi Hee, vậy mà trông già dặn đến nỗi cậu tưởng đâu đã 20, 21 gì rồi. Hee khẽ lắc đầu, con gái nhà giàu đa số đều muốn trưởng thành sớm như thế.

– Đây sẽ là một party đặc biệt, vì thế quý vị cứ chuẩn bị tinh thần để đón chờ những bất ngờ nhé! – Người dẫn chương trình nháy mắt đầy hàm ý khiến ai cũng tò mò.

– Nào! Chúng ta vào tiệc thôi!

Và âm nhạc nổi lên, to đến mức át luôn tiếng nói. Mọi người đều vui vẻ dùng bữa và uống rượu, cười đùa với nhau ( đây là tiệc bufe). Changjo đưa cho Hee một ly rượu màu cam, cười nhẹ:

– Bạn uống đi! Ở đây không có nước ngọt nên đành xài tạm cái này! Nó là loại nhẹ đô nhất ở đây rồi đó!

Hee cũng thấy hơi khát! Sau vài giây lưỡng lự, cậu cũng cầm lấy và nhấm nháp tí chút.

– Sao thế? – Changjo nhíu mày khi thấy mặt Hee nhăn nhó.

Cậu lắc đầu rồi mỉm cười. Thật ra là cũng không khó uống là bao, nhưng có lẽ tại chưa quen với rượu nên vậy.

Thế là Changjo lại cầm tay cậu và dẫn đi, cái nắm tay nhẹ nhưng rất ấm...

Sinh nhật mà cũng có phóng viên! Hee thoáng ngạc nhiên khi thấy máy quay cùng hai ba người mặc áo quần của đài truyền hình xuất hiện trong đám đông. Cậu quay sang thắc mắc nhìn Changjo.

– À! Đây là chuyện bình thường mà! Mấy nhà báo ăn nên làm ra cũng vì đưa được mấy cái tin về những tiểu thư công tử nhà giàu con của mấy ông có máu mặt trong vùng. Những buổi tiệc lớn như thế này thì làm sao thiếu họ được! – Changjo cười tinh nghịch.

Hee nghĩ rồi cũng thấy đúng. Tạp chí nào đăng được những tin hot về L.joe, Changjo hay đại loại là nhưng cô cậu công tử khác đều bán rất chạy. Đời là thế, con người ta thường hay mẫu thuẫn khi nhìn nhận vấn đề, vừa ghen ghét với những kẻ hơn mình, vừa "quan tâm" đến họ bằng cách tìm hiểu thông tin.

Party càng lúc càng đông, hình như về sau toàn là mấy ông giám đốc của những công ty lớn bạn bè với gia đình của chị họ Changjo, họ tới và tất nhiên là dẫn theo vợ ( hoặc người tình) của mình. Hee chợt nổi da gà khi trông thấy một khuôn mặt, khuôn mặt đem lại cho cậu một cảm giác rất quen. Nhưng mới nghĩ đến đó thì Changjo đã lôi Hee về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro