chap 81: sự thật bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee ByungHan????? Cái tên này dội vào đầu Hee những mảng kí ức lệch lạc mà cậu không tài nào có thể nhận ra được! Chỉ biết là nó rất rất quen....

Nhưng điều khiến Hee ngạc nhiên hơn chính là việc L.joe không mang dòng máu họ Lee trong người, vậy mà vẫn được kế thừa gia sản của tập đoàn BC. Bao nhiêu thắc mắc cứ xoay vòng cậu...

( Ồ! Chắc con đang tự hỏi tại sao biết không phải là con trai mình mà ông ta vẫn nuôi nó rồi để lại toàn bộ gia sản cho nó phải không? )

Hee thoáng bàng hoàng, người phụ nữ hình như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì phải????

( Ta giao tiếp với người đời bằng suy nghĩ và nét mặt chứ không phải bằng ngôn ngữ, vì thế con đừng thắc mắc làm gì!) – và bác ta mỉm cười đầy tự tin.

( Tuy L.joe không phải là con ông ta, nhưng khi nó đã được sinh ra thì ByungHan bắt buộc phải thừa nhận để không bị lời nguyền của dòng họ xử tội. Đó là một lời nguyền rất cay nghiệt và ác độc, nhưng chính lời nguyền này đã trở thành tấm khiên che chở cho tính mạng con trai ta. Nhưng đó không chỉ là lý do duy nhất, nguyên nhân chính khiến ông ta không thể giết L.joe là....)

Người phụ nữ đột ngột dừng lại, hướng thẳng vào mắt Hee hồi lâu...Cái nhìn xoáy sâu vào tâm can con người, Hee bắt đầu toát mồ hôi hột... Đây không thể nào là một phụ nữ đơn giản...

Và bỗng nhiên bà ta nở một nụ cười, nhưng cũng không hẳn là cười, chỉ nhoẻn miệng...

( Vì ông ấy yêu ta! Tình yêu có những sự ràng buộc nhất định mà không kẻ nào có thể chối bỏ được!)

Hee ngẩn người nghe từng lời nói của bác ấy, hình ảnh người phụ nữ hiền lành lúc đầu gặp gỡ đã dần dần biến thành một người phụ nữ sắc sảo, thông minh, pha chút bí hiểm. Càng lúc Hee càng không hiểu nỗi bác LanLy... Cứ như rằng bác ta muốn điều khiển con người thông qua ánh mắt và cử chỉ vậy!

( Hôm nay nói chừng này thôi, tối rồi, con nên về bệnh viện chăm sóc thằng nhỏ dùm ta! Hơn 10 năm nay, cái tên LanLy đã trở thành dĩ vãng trong tầng lớp thượng lưu rồi. Đây chưa phải là thời điểm để ta xuất hiện trở lại. Vì thế người mẹ này không thể ở bên cạnh đứa con thân yêu của mình. Con hiểu chứ?)

Hee suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.

Mẹ L.joe tiễn cậu ra cổng, trước khi rời khỏi nhà, Hee chợt nhớ ra mình phải làm một chuyện gì đó...

( Bác ơi! Con muốn xin bác một chuyện!) – Cậu quay lại nhìn bác LanLy với ánh mắt tha thiết.

Bác LanLy nghiêng nhẹ đầu...

( Bác có thể cho con....xin một tấm ảnh của L.joe không ạ?) – Hee hơi ngượng ngùng.

Như hiểu ra chuyện gì, mẹ L.joe bật cười. Bà nắm chặt tay cậu...

( Đừng lưu kí ức qua những bức ảnh, hãy ghi nhớ bằng cái đầu và cả trái tim, ảnh thì cũng có lúc bị hư hỏng, nhưng cái đầu và trái tim chỉ ngừng hoạt động khi ta đã chết đi mà thôi! Con hiểu ý ta chứ???)

Và rồi bà ấy đưa hai tay ôm Hee, một cái ôm nhẹ nhưng ấm áp....

.....................................

Lúc ngồi trên xe rồi, đầu óc Hee vẫn còn lơ lửng với những câu nói của mẹ L.joe. Nhưng dù sao đi nữa cậu vẫn phát hiện ra một điều: Là rằng, bà ấy cũng rất thương mình!

Chiếc xe màu đen tuyền đưa Hee trở lại bệnh viện. Quản gia bảo có việc phải đi nên để Hee lên phòng bệnh một mình.

Trời đã về chiều, mặt trời đã lặn dần sau mấy hàng núi xa để nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Hee bước từng bước trên cầu thang bệnh viện, cũng có thang máy để đi nhưng hiếm khi cậu sử dụng đến phương tiện hiện đại này, bởi theo Hee thì thang máy cực đúng với hai chữ " hại điện"! Cái lần bị nhốt trong thang máy của khu trung tâm thành phố là một bài học để đời của cậu. Sau hơn 5 tiếng đông hồ đứng chôn chân giữa bốn bức tường, không khí càng lúc càng vơi dần, Hee tưởng mình đã có thể chết đi, cũng may là anh trai nhanh trí nghĩ cách thoát thân chứ thôi thì hai anh em chết ngạt trong đó. Khi nhân viên kĩ thuật tới làm việc thì họ chỉ phán một câu rồi xin lỗi qua loa: là rằng, hệ thống bị mất điện!

Đang suy nghĩ bâng quơ, chợt Hee nhìn thấy ở hành lang phía sau lưng mình có tiếng động. Cậu quay lưng lại thì chứng kiến một cảnh tượng không thể nào tin nỗi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro