chap 87: khi người ta yêu...thì người ta sẽ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 5 tiếng bất tỉnh, cuối cùng Hee cũng mở mắt dậy...

.

Và cậu cảm thấy có cái gì lạ lạ...

.

Hee ngước nhìn xung quanh, đây vẫn là phòng bệnh của L.joe và Changjo.

.

Quay đầu sang bên phải là cánh cửa phòng bệnh và sợi dây chuyền nước biển đang nhỏ từng giọt chậm chạp nối liền với tay Hee...

.

Quay đầu sang bên trái... là khuôn mặt của L.joe!

.

Hee giật mình. Anh có vẻ vẫn đang ngủ say. Nhưng...

.

Cậu lồm cồm ngồi dậy...

.

– Nằm yên đó! – tiếng L.joe cất lên làm Hee hốt hoảng nằm xuống, cậu cứ tưởng anh chưa tỉnh. Bằng chứng là mắt L.joe vẫn nhắm nghiền lại...

.

Hee quyết chí ngồi dậy lần nữa.

.

– Tôi nói mà bạn không nghe sao???? – lần này thì anh mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn Hee.

.

Và cho đến lúc này, cậu mới phát hiện ra một sự thật rất chi là "khủng hoảng"! Đó là mình đang...nằm trên một cái giường bệnh cùng với L.joe!

.

Hee bối rối nhìn chằm chằm vào mặt anh. Hai hàng lông mày nhăn nhăn, môi mím chặt.

.

– Đừng có nhìn tôi bằng cái khuôn mặt khờ khờ như thế! Bạn bị sốt, ngất luôn trên tay tôi. Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không thì bạn không còn nằm được ở đây như thế này đâu!

.

Hee há mồm nuốt từng lời của anh. Nhưng vấn đề là tại vì sao cậu lại nằm cùng một giường bệnh với L.joe???

.

( Tại...tại sao...tôi lại nằm...cùng giường với bạn thế này????) – Hee vừa đỏ mặt vừa thắc mắc.

.

– Tôi cũng đâu có muốn nằm chung giường bệnh với bạn, nhưng hiện tại phòng Vip hết giường rồi, chẳng lẽ cho bạn nằm dưới đất! Suy ra hoặc tôi hoặc Changjo phải nhường giường cho bạn. Nhưng tôi thà nằm chung với bạn còn hơn là nằm với cái thằng quỷ sứ ấy! – L.joe gối hay tay lên đầu nói đều đều. Anh đang cố lạnh nhạt hết mức có thể, lý do rất đơn giản... vì L.joe vẫn còn giận Hee chuyện tối hôm qua...

.

Hee ngậm ngùi với cái sự thật phũ phàng mà cậu bạn trai ác quỷ vừa trình bày. Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh nên dẫn tới sốt. Thật không khổ gì bằng đau ốm, người ngợm cứ như bị nghiền nát ra, vừa mệt vừa khó chịu.

.

– Dù rằng tôi biết bạn khờ, nhưng cũng không tưởng tượng được bạn lại có thể ngốc đến mức độ đó!

.

Hee ngơ ngác với lời nhận xét như sấm đánh ngang tai của L.joe.

.

– Việc bạn bỏ đi tối hôm qua khiến tôi giận kinh khủng!

.

( Này nhé! Tôi đã muốn im lặng không nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng bây giờ bạn nói thì tôi cũng thẳng thắn luôn. Chính tôi mới phải là người giận bạn chứ???? Tôi không thể hiểu vì sao bạn có thể khiến tôi đau lòng đến mức đó. Rõ ràng là bạn cố ý mà!) – Hee sau một hồi im re cũng bực bội trình bày "quan điểm".

.

– Chỉ số IQ của bạn đúng là quá khiêm tốn. Vì sao bạn có thể nghĩ nhóc Banh là con tôi nhỉ???? – L.joe cũng bắt đầu "lên cơn".

.

( Cái đó chính bạn thừa nhận. Mắc mớ gì nói tôi ngốc chứ?)

.

– Sự thật thì tôi cũng đã thiết tha mong nó là con ruột của mình vì vốn dĩ ông già chẳng thương yêu gì thằng nhỏ cả. Nhưng mà tôi biết làm sao hơn khi dòng máu nó mang trong mình không phải của tôi! Đã có lúc tôi ngu ngốc đến mức đi thử ADN, nhưng sự thật vẫn là sự thật...- L.joe hạ giọng, gương mặt thoáng buồn.

.

Hee ngơ ngẩn. Thế là thằng nhóc không phải con L.joe thật! Nhưng đột nhiên trong tâm trí cậu dội lên một suy nghĩ. Anh vừa mới nói đã từng đi thử AND tức là... giữa L.joe và Yoona đã xảy ra cái quan hệ đó nên anh ta mới có ý định như vậy. Hee tối sầm mặt lại ...

.

( Nói như bạn...có nghĩa là...) – Hee đau khổ nhìn L.joe.

.

– Lại nghĩ lung tung! Bạn là người đầu tiên tôi hôn đó! Lúc trước khi thích Yoona, một cái nắm tay tôi còn chưa làm! – L.joe cau có trước cái ánh nhìn như buộc tội của Hee.

.

Thêm một phát hiện thú vị nữa. Lần này thì mặt Hee tươi tỉnh hẳn ra. Nhưng vì sĩ diện nên cậu vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng.

.

( Tôi khờ nhưng không ngốc đến mức tin những gì bạn vừa nói! Thế đêm qua, ai ngồi yên cho Yoona ôm chầm lấy vậy hả?)

.

– Đúng là cô ta ôm tôi và tôi không đẩy ra. Nhưng lúc đó bạn nên thấy được rằng, đó là một cái ôm không có cảm xúc. Tôi đâu có phản ứng gì, chỉ là một mình cô ta chủ động. Bạn nghĩ đi, giữa việc đẩy ra và việc ngồi yên coi như người ta không tồn tại thì cái nào lạnh nhạt hơn? Nếu đẩy ra thì còn thể hiện được cảm xúc, ít nhất là sự không thích thú. Nhưng ngồi yên và vô cảm thì còn tàn nhẫn hơn. Chắc chẳng bao giờ tôi ôm bạn mà thiếu cảm xúc nên bạn không thấm được sự lạnh lẽo này.

.

Lần này thì Hee ngạc nhiên thật sự. Đúng là cậu chưa hiểu hết được L.joe. Con người của ác quỷ cần được khám phá ở những khía cạnh đặc biệt hơn chứ không thể tầm thường như bao kẻ khác. Gương mặt Hee đã bắt đầu đỏ ửng lên....

.

– Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu sao lại đi thích một con nhỏ khờ như bạn! Mà vì sao tôi phải giải thích những điều này với bạn làm gì nhỉ??? – L.joe càm ràm rồi quay đầu sang phía ngược lại.

.

Hee tủm tỉm cười. Sao lúc này nhìn L.joe dễ thương thế không biết! Vậy là cậu cứ nằm yên như vậy và nhìn anh, nhìn cái dáng vẻ hờn dỗi hiếm có của ác quỷ mà Hee thấy vui vui trong lòng. Hóa ra L.joe thương cậu nhiều hơn cậu đã từng nghĩ....

.

Chậc! Chắc những người quen của Hee và L.joe khi chứng kiến cuộc nói chuyện này sẽ vô cùng ngạc nhiên. Vì từ nãy đến giờ, họ nói chuyện một cách cực kì khác ngày thường. L.joe thì chẳng còn sự lạnh lùng ít nói mà thay vào đó là lối cãi cọ ăn thua và sự biểu hiện cảm xúc thẳng thừng không giấu diếm. Còn Hee từ trước đến nay vốn hiền lành rụt rè, sợ L.joe hơn sợ cọp thì giờ lại cương cổ cãi đôm đốp vào mặt anh. Thế đấy! Khi yêu người ta hay thay đổi theo chiều hướng ...ngược lại! +_+

.

– Nhưng tôi nói trước! Bạn chuẩn bị tinh thần đi hốt xác thằng con trai tối qua đưa bạn về đi! – L.joe đột ngột quay lưng lại nhìn Hee phán một câu nổi da gà.

.

Nụ cười trên mặt Hee tắt ngúm. Thay vào đó là sự lo lắng tột độ. Vốn dĩ cậu định giấu đi chuyện mình và người thanh niên lạ đã cho máu L.joe cũng như Changjo vì không muốn cả hai người phải hàm ơn. Nhưng bây giờ thì...

.

( Bạn bình tĩnh đi! Thật ra...thật ra...anh ấy....)

.

– Anh ấy ư?????????? – L.joe đưa đôi mắt sắc lẻm ánh lên sự ghen tuông tột độ nhìn Hee.

.

( Ờ thì...anh ta...anh ta là người đã....)

.

Hee chưa kịp nói hết câu thì Yoona không biết từ đâu "bay" thẳng vào phòng hét toáng lên.

.

– Hai người đang làm cái trò gì thế hả??????????


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro